“Thầy Lưu, thầy Lưu.”
Lưu Nham Thạch bò ra khỏi lều trại, nhìn về phía Cố Loan Loan, hỏi: “Sao?”
“Cục đá kia có chút kỳ quái, rất giống với hoá thạch.”
Hoá thạch? Lưu Nham Thạch thò một chân ra khỏi lều, miệng hô: “Ra đây, ra đây.”
Rồi dẫn đầu cùng Cố Loan Loan đi về phía hoá thạch, người trong lều khác cũng từ từ bò ra, đuổi theo kịp.
Thật sự là hoá thạch! Trên cao nguyên đất đỏ phát hiện ra hoá thạch!
Bóng ma hoang mạc hóa lập tức bị quên đi, trong đầu Lưu Nham Thạch chỉ còn lại câu hỏi: Đây là hoá thạch gì? Vì sao ở đây? Có ý nghĩa gì?
Bọn họ lại ở trên hoang mạc thêm một ngày, cho đến khi hết tất cả đồ ăn, mới mang hóa thạch gì đó quay về.
Đánh dấu khu vực này, lấy đi lớp vỏ có thể nhìn thấy được, về phần bên dưới, còn phải báo cáo để tiếp tục khai quật.
Bọn họ trì hoãn thêm một ngày, lại không biết ở thành phố W xa xôi có một chàng trai sắp bị bức điên rồi.
Diệp Cửu Chiêu hối hận, anh thật sự không nên để Cố Loan Loan đi theo! Cô chưa từng đi dã ngoại, vậy mà anh còn mặc kệ cho cô đi theo!
Anh luôn muốn cho cô thứ tốt nhất, vào học kỳ một anh đã nhớ đến đời trước đám người Lưu Nham Thạch đi dã ngoại, phát hiện ra sự thay đổi của cao nguyên đất đỏ, sau đó nộp một bài luận văn, trên hồ sơ của những người đi dã ngoại đều có một nét bút xinh đẹp.
Cho nên lần dã ngoại này, anh đã đề nghị ông dẫn theo Cố Loan Loan.
Đời trước bởi vì phát hiện mới, bọn họ liền quay về trước thời hạn, ngày thứ tư đã quay về rồi. Cho nên theo lý, hiện tại đám người Cố Loan Loan hẳn là đang trên đường về.
Chính là điện thoại không thông, không có một lần thông!
Diệp Cửu Chiêu luống cuống, là hiệu ứng bươm bướm đã tác động đến thời không này sao?
Anh hoang mang, rối loạn vội lái xe đi đến Thanh Hải, tim đập gia tốc, cầu nguyện cho cô nhất định phải bình an.
Lần đầu tiên căm ghét bản thân đã biết trước tình thế tiến triển, bằng không cũng sẽ không để Loan Loan đi.
Lúc Diệp Cửu Chiêu đến núi Nhật Nguyệt thì vẫn chưa gọi được cho mọi người, anh lại không biết bọn họ đi đâu nên lòng nóng như lửa đốt.
Đoàn người Cố Loan Loan về đến núi Nhật Nguyệt, cùng với có sóng điện thì còn thêm một đống tin nhắn của Diệp Cửu Chiêu.
【 Anh Cửu: Loan Loan, em ở đâu? 】
【 Anh Cửu: Loan Loan, ở đâu 】
【 Anh Cửu: Thấy tin thì báo lại ngay 】
……
Không đợi cô gửi tin trả lời, di động đã rung, màn hình hiển thị lại là: Anh Cửu.
“A lô, Anh Cửu.”
Anh gọi điện liên tục, ngay lúc giọng nói của Cố Loan Loan vang lên, Diệp Cửu Chiêu liền ngồi xổm xuống, che mặt, sự tuyệt vọng trong lòng đã vơi đi một chút.
“Anh Cửu?” Cố Loan Loan nghi hoặc đầy mặt, kỳ quái, sao lại im lặng vậy?
Tiếng nói khàn khàn vang lên: “Em ở đâu?”
“Bọn em đến núi Nhật Nguyệt.”
“Anh cũng đang ở núi Nhật Nguyệt.”
……
Cố Loan Loan ngồi trên xe của Diệp Cửu Chiêu, đám người Lưu Nham Thạch thì ngồi xe của bọn họ, chào hỏi xong, liền một trước một sau đi về thành phố W.
Diệp Cửu Chiêu thật im ắng, anh đang suy nghĩ có nên bảo Loan Loan từ bỏ công việc này hay không.---ll,,,eeq,,,uy,,,,,don,,,,,---Sau khi kết hôn, cô muốn ở nhà nghỉ ngơi thi cứ ở nhà, rảnh rỗi thì đi dạo, muốn mua gì thì mua. Không muốn nghỉ thì đến công ty làm, bọn họ có thể cùng nhau ra cửa, cùng nhau trở về……
“Loan……”
“Anh Cửu!”
Hai người cùng lên tiếng.
“Em nói trước đi.” Diệp Cửu Chiêu cười khẽ.
“Anh Cửu, em kể cho anh, chúng ta đến cao nguyên đất đỏ......”
Cố Loan Loan sinh động như thật mà miêu tả về cao nguyên đất đỏ, mặt mày hớn hở, nói bọn họ phát hiện ra sự hoang mạc hóa đã tăng lên, nói bọn họ phát hiện ra hoá thạch……
“Công việc này thật sự quá tuyệt vời, em muốn làm cả đời!”
Diệp Cửu Chiêu đáp lại sự hưng phấn của cô bằng một nụ cười, rất gượng ép, từ trong cổ họng tăc ra một chữ: “Được.”
……
Lúc này đây, hành trình đến cao nguyên đất đỏ đã có thu hoạch quá lớn, không chỉ có tiến trình hoang mạc hóa, còn có hoá thạch.
Hoá thạch chuyển cho một chuyên gia khác, nhưng vị trí người phát hiện lại ghi tên bọn họ.
Thậm chí Lưu Nham Thạch còn cố gắng chống đối ý của đám đông, đặt tên của Cố Loan Loan lên trước tên của ông.
……
Tên của tứ đại hoa đán năm trước của đại học D đã đỏ một lượt trên Tieba, sau đó lại có khóa trên phản đối, nói đàn chị khóa trên càng xinh đẹp hơn.
Tứ đại hoa đán được bầu lại, một người ngành Nghệ thuật Truyền thông năm tư, một thuộc ngành Chế tác trang sức nghệ thuật năm ba, năm nhất cũng góp chân.
Nhưng cô gái ngành Nghệ thuật truyền thông rất biết trang điểm, rất nhiều ảnh đẹp được lưu truyền khắp nơi.—ll,,,eequy,,,,don,,,,,----So sánh với sự ăn vận đơn giản và trạng thái sinh hoạt khiêm tốn của Cố Loan Loan, cô gái kia dĩ nhiên trở thành hoa đán cuối cùng.
Nhưng sau sự kiện hóa thạch lớn lần này, hình ảnh của Cố Loan Loan được phát trên màn hình lớn rất nhiều ngày, khiến sinh viên chưa từng gặp qua cô, đột nhiên phát hiện: Hả? Trường chúng ta còn có một nữ sinh xinh đẹp, kiêu ngạo như vậy sao?
“Loan Loan! Tieba nói cậu là hoa đán thứ năm đấy, có rất nhiều người bình chọn này!” Đường Tĩnh reo lên, Cố Loan Loan ngơ ngác nhìn, vẻ mặt lơ mơ.
“Loan Loan vốn dĩ đã đẹp rồi.” Diêu Lâm tiếp lời, cùng Đường Tĩnh trêu chọc cô.
“Đi đi đi!”
“Ai da, hoa đán tới đây cho ta hôn nhẹ nào! Nào~” Đường Tĩnh bổ nhào qua, Cố Loan Loan vội né.
Đối với Cố Loan Loan mà nói, “Hoa đán” chỉ là một đánh giá xa lạ trên đường mà thôi.
Buổi tối hôm nay, Nạp Thấm mồ hôi đầy đầu, đẩy cửa ra, khập khiễng tiến vào.
Tuy thời tiết đã chuyển ấm, nhưng muốn ra một thân mồ hôi như vậy, cũng không dễ dàng, có thể tưởng tượng được khối lượng vận động vừa rồi của cô.
“Thấm Thấm, còn giảm béo à?”
Mặt mày Nạp Thấm tái nhợt, kéo ra một nụ cười, cô không ăn cơm chiều, lại kịch liệt rèn luyện, tự nhiên là mang dáng vẻ suy yếu không thôi.
“Thấm Thấm, giảm béo không phải như cậu làm đâu.”
Nạp Thấm lắc đầu, đáp: “Không sao, mình vẫn ổn, đã gầy mười cân rồi.”
Nói đến gầy bao nhiêu, giọng điệu của Nạp Thấm rất nhẹ, rõ ràng thật cao hứng, trong lòng Cố Loan Loan lại hơi chua xót.
Cô ấy vì giảm béo đã làm quá nhiều chuyện điên cuồng, hiện tại đi đường khập khiễng, mỗi ngày, buổi tối còn đi chạy bộ theo thường lệ, rõ ràng lên giường đều khó khăn, còn phải hoàn thành đủ một trăm cái hít đất.
Ngày hôm sau, buổi tối Cố Loan Loan thay bộ đồ thể dục, đến sân thể dục đuổi kịp Nạp Thấm.
“Hả, cậu cũng đến à.” Nạp Thấm cười, mồ hôi đầy đầu, thoạt nhìn rất vui vẻ.
“Hôm nay mình gặp được Trình Trang, anh ấy nói mình gầy đi.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, tuy mồ hôi đầy đầu nhưng tâm tình lại rất tốt.
“Hơn nữa anh ấy đã thất tình.”
“Sao cậu biết anh ta thất tình?” Lúc Cố Loan Loan hỏi câu này, trên mặt đã không còn ý cười nữa.
“Ách……Mình hỏi bạn mình học năm thứ tư, anh ấy và Trình Trang là cùng một khoa!”
Nạp Thấm vô cùng kích động, cả người tràn đầy vui sướng, giống như cô ấy và Trình Trang chỉ có cách một bước nữa thôi.
Cố Loan Loan vén tóc ra sau tai, thở hổn hển, không nói gì.
Trình Trang thất tình là vì anh ta nhắm vào cô gái khác, mới vừa chia tay đã tán tỉnh người khác, hôm qua còn nhắn tin muốn mời bọn họ ăn cơm. --...ll,,,ê,,quy,,,,do,,,,,----Diệp Cửu Chiêu không để ý, còn nói Trình Trang cứ mấy ngày lại như vậy, không cần để ý đến anh ta.
“Thấm Thấm…Trình Trang không thích hợp với cậu.....”
Nạp Thấm dừng bước chân, ngẩn người, rồi lại chạy tiếp, nói: “Mình nhất định phải gầy thêm, anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, dù sao cũng phải đi thổ lộ một lần chứ!”
“Nếu như anh ta ở bên người khác thì sao?”
“Mình sẽ chờ anh ấy......”
Cố Loan Loan ngừng lại, để cô ấy chạy một mình, cô ấy có đúng phải tường nam cũng chưa chắc đã quay đầu, chứ đừng nói tới hiện tại, còn mang hy vọng giả dối.
Điều duy nhất cô có thể làm, chính là vào lúc cô ấy sắp đầu rơi máu chảy, liền kéo cô ấy một phen.
Cô cởi áo khoác ra, thành phố W đã vào mùa hè rồi, thành phố này không tồn tại mùa xuân, thu, mùa hè qua là đến mùa đông, mùa đông đi rồi, mùa hè lại tới.
Tháng sáu, sinh viên năm tư bảo về tốt nghiệp xong, chính là lúc bọn họ tốt nghiệp. Trường học nơi nơi đều là nhóm người mặc trang phục tốt nghiệp, ở mỗi góc đều chụp ảnh lưu giữ.
Từa xưa, đại học D đã có lệ tổ chức tiệc tốt nghiệp buổi tối, vui vẻ đưa tiễn nhóm đàn anh, đàn chị khóa này, nghe bọn họ cảm khái, giáo dục đàn em quý trọng thời gian.
Cố Loan Loan cũng thực coi trọng bữa tiệc tối này, bởi vì, Diệp Cửu Chiêu đã tốt nghiệp rồi. Nghĩ đến điều này, trong lòng sẽ rất xót, cô rất sợ tình cảm của bọn họ bởi vì khoảng cách mà phai nhạt.
Đám người Cố Loan Loan ngồi ở một ví trí khá tốt, Đường Tĩnh và Nạp Thấm ngồi ở hai bên cạnh cô. Nạp Thấm gầy khá nhiều, trước kia là một nữ sinh rất mập rất cường tráng, hiện tại chỉ là hơi mập thôi.
Cô ấy giảm béo cũng đã đến giới hạn, trời sinh khung xương to, thấy thế nào vẫn mập hơn so với những người cùng cân nặng.
Cô ẫy vẫn kiên trì, Cố Loan Loan đếm một chút, nửa năm qua cô ấy chắc chỉ ăn một bữa chiều, còn ăn một tý nữa.
Tạm thời không nói đến chuyện của Nạp Thấm, khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu buổi tiệc tốt nghiệp, lãnh đạo liên phát biểu, lại xem mấy tiết mục của khóa sinh viên tốt nghiệp thì đến màn phát biểu cảm xúc của sinh viên ra trường.
Tổng cộng có sáu sinh viên, Diệp Cửu Chiêu đứng giữa.
Người thứ hai, Cố Loan Loan cũng quen, là bạn của Diệp Cửu Chiêu, Lý Dịch trầm mặc ít lời.
Người đại diện được chọn lựa khá kỹ, tuy rằng đều dùng văn bản nhưng lời nói lại bộc lộ chân tình, có một nữ sinh vừa đọc vừa khóc.
Phía dưới, nam nữ sinh cũng cổ vũ, vỗ tay nhiệt liệt, trong lòng Cố Loan Loan có rất nhiều cảm xúc, khóa nọ nối tiếp khóa kia, sau đó tốt nghiệp, rời đi, lặp đi, lặp lại.
Đến lượt Diệp Cửu Chiêu, tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt, anh không cầm theo bài diễn văn, vừa nâng thì xung quanh đã an tĩnh trở lại.
“Chào mọi người, tôi là sinh viên khóa tốt nghiệp - Diệp Cửu Chiêu. Sắp tốt nghiệp, tôi muốn chia sẻ về sự dũng cảm và lòng quý trọng với các bạn nam, nữ sinh……”
Anh nói rất chân tình, cũng rất động lòng người. Giống như anh thật sự đã từng vì không dũng cảm mà bỏ lỡ thứ gì đó rất quan trọng.
“Hiện tại, tôi đã học được lòng dũng cảm, còn phải học cách quý trọng. Một đời người sẽ trải qua rất nhiều chuyện, cũng sẽ gặp được rất nhiều người, có vài người, vài việc, bỏ lỡ chính là cả đời.”
“Duyên kỳ ngộ cũng vậy,---ll,,eequy,,,,don,,,,-----tôi hy vọng tất cả nam sinh, nữ sinh và lứa sinh viên tốt nghiệp cùng tôi, hãy nắm chắc cơ hội, quý trọng thứ trước mắt, sống cho tương lai.”
“Cuối cùng, chúc toàn thể các em khóa dưới sẽ có tiền đồ như gấm, chúc nhóm sinh viên tốt nghiệp: ‘Biển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay’!”
Diệp Cửu Chiêu cúi người rồi xuống đài, người chủ trì liền ngăn cản anh.
“Nam thần Diệp, xin nán lại.”
Người chủ trì cười, kéo anh lại, nói: “Chúng tôi đã làm một cuộc phỏng vấn, có rất nhiều nam, nữ sinh, đặc biệt là nữ sinh, đều rất luyến tiếc cậu rời đi. Bọn họ hy vọng trước khi cậu ra trường, hỏi cậu mấy vấn đề, có thể chứ?”
Diệp Cửu Chiêu có chút sững sờ, gật gật đầu, đáp: “ĐƯợc.”
“Câu đầu tiên, xin hỏi nam thần Diệp sẽ nhớ đến đại học D sao?”
Diệp Cửu Chiêu hoảng hốt một chút, đáp: “Nhớ, rất nhớ.”
Đời trước từng nhung nhớ rất nhiều năm, nằm mơ còn mơ đến khoảng thời gian làm chung phòng thí nghiệm với Cố Loan Loan vào năm thứ tư.
“Câu thứ hai, xin hỏi nam thần Diệp cảm thấy đại học D có gì tốt nhất.”
“Con người.” Loan Loan……
Nói xong nhìn về phía Cố Loan Loan, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của cô liền cong môi cười.
“A a a a a!” Phía dưới đầy tiếng thét chói tai, Cố Loan Loan đỏ ửng mặt.
“Câu thứ ba, mọi người nghe nói nam thần Diệp đang tự mình gây dựng sự nghiệp, hơn nữa đã phát triển rất mạnh, xin hỏi nam thần Diệp, gây dựng sự nghiệp có khó không?”
Diệp Cửu Chiêu nghĩ nghĩ, nói: “Rất khó, cũng rất đơn giản. Có phương án tốt công thêm nghị lực thì rất đơn giản. Chẳng có gì thì là rất khó.”
Diệp Cửu Chiêu được gọi là nam thần Diệp, mấu chốt nhất là ở năng lực của anh.
Hai năm đầu tàm tạm, anh và đám người Trình Trang đều bận rộn, không thể ở trường học, nhưng lại giành kha khá phần thưởng. Năm ba đại học bắt đầu vận tây trang, thường đến chi nhánh của công ty ba mình ở thành phố W, lái xe con.
Năm tư đại học mới là năm mấu chốt mà anh được mọi người càng ngày càng sùng bái, một năm này anh càng thêm trầm ổn. Chính mình gây dựng sự nghiệp, thành tích còn khá tốt, sau khi thu lại sự sắc bén quanh thân thì càng dịu dàng, thoải mái.
“Được, còn một vấn đề nữa....” Người chủ trì đột nhiên cười, làm mặt quỷ, rất có ý trêu chọc.
“Nam thần Diệp đã từng yêu đương chưa?”
Diệp Cửu Chiêu ho khan một tiếng, cười nói: “Chưa từng.”
Cố Loan Loan hơi kinh ngạc.
Người chủ trì định nói tiếp thì Diệp Cửu Chiêu lại nói tiếp: “Nhưng hiện tại thì có.....”
Lưu Nham Thạch bò ra khỏi lều trại, nhìn về phía Cố Loan Loan, hỏi: “Sao?”
“Cục đá kia có chút kỳ quái, rất giống với hoá thạch.”
Hoá thạch? Lưu Nham Thạch thò một chân ra khỏi lều, miệng hô: “Ra đây, ra đây.”
Rồi dẫn đầu cùng Cố Loan Loan đi về phía hoá thạch, người trong lều khác cũng từ từ bò ra, đuổi theo kịp.
Thật sự là hoá thạch! Trên cao nguyên đất đỏ phát hiện ra hoá thạch!
Bóng ma hoang mạc hóa lập tức bị quên đi, trong đầu Lưu Nham Thạch chỉ còn lại câu hỏi: Đây là hoá thạch gì? Vì sao ở đây? Có ý nghĩa gì?
Bọn họ lại ở trên hoang mạc thêm một ngày, cho đến khi hết tất cả đồ ăn, mới mang hóa thạch gì đó quay về.
Đánh dấu khu vực này, lấy đi lớp vỏ có thể nhìn thấy được, về phần bên dưới, còn phải báo cáo để tiếp tục khai quật.
Bọn họ trì hoãn thêm một ngày, lại không biết ở thành phố W xa xôi có một chàng trai sắp bị bức điên rồi.
Diệp Cửu Chiêu hối hận, anh thật sự không nên để Cố Loan Loan đi theo! Cô chưa từng đi dã ngoại, vậy mà anh còn mặc kệ cho cô đi theo!
Anh luôn muốn cho cô thứ tốt nhất, vào học kỳ một anh đã nhớ đến đời trước đám người Lưu Nham Thạch đi dã ngoại, phát hiện ra sự thay đổi của cao nguyên đất đỏ, sau đó nộp một bài luận văn, trên hồ sơ của những người đi dã ngoại đều có một nét bút xinh đẹp.
Cho nên lần dã ngoại này, anh đã đề nghị ông dẫn theo Cố Loan Loan.
Đời trước bởi vì phát hiện mới, bọn họ liền quay về trước thời hạn, ngày thứ tư đã quay về rồi. Cho nên theo lý, hiện tại đám người Cố Loan Loan hẳn là đang trên đường về.
Chính là điện thoại không thông, không có một lần thông!
Diệp Cửu Chiêu luống cuống, là hiệu ứng bươm bướm đã tác động đến thời không này sao?
Anh hoang mang, rối loạn vội lái xe đi đến Thanh Hải, tim đập gia tốc, cầu nguyện cho cô nhất định phải bình an.
Lần đầu tiên căm ghét bản thân đã biết trước tình thế tiến triển, bằng không cũng sẽ không để Loan Loan đi.
Lúc Diệp Cửu Chiêu đến núi Nhật Nguyệt thì vẫn chưa gọi được cho mọi người, anh lại không biết bọn họ đi đâu nên lòng nóng như lửa đốt.
Đoàn người Cố Loan Loan về đến núi Nhật Nguyệt, cùng với có sóng điện thì còn thêm một đống tin nhắn của Diệp Cửu Chiêu.
【 Anh Cửu: Loan Loan, em ở đâu? 】
【 Anh Cửu: Loan Loan, ở đâu 】
【 Anh Cửu: Thấy tin thì báo lại ngay 】
……
Không đợi cô gửi tin trả lời, di động đã rung, màn hình hiển thị lại là: Anh Cửu.
“A lô, Anh Cửu.”
Anh gọi điện liên tục, ngay lúc giọng nói của Cố Loan Loan vang lên, Diệp Cửu Chiêu liền ngồi xổm xuống, che mặt, sự tuyệt vọng trong lòng đã vơi đi một chút.
“Anh Cửu?” Cố Loan Loan nghi hoặc đầy mặt, kỳ quái, sao lại im lặng vậy?
Tiếng nói khàn khàn vang lên: “Em ở đâu?”
“Bọn em đến núi Nhật Nguyệt.”
“Anh cũng đang ở núi Nhật Nguyệt.”
……
Cố Loan Loan ngồi trên xe của Diệp Cửu Chiêu, đám người Lưu Nham Thạch thì ngồi xe của bọn họ, chào hỏi xong, liền một trước một sau đi về thành phố W.
Diệp Cửu Chiêu thật im ắng, anh đang suy nghĩ có nên bảo Loan Loan từ bỏ công việc này hay không.---ll,,,eeq,,,uy,,,,,don,,,,,---Sau khi kết hôn, cô muốn ở nhà nghỉ ngơi thi cứ ở nhà, rảnh rỗi thì đi dạo, muốn mua gì thì mua. Không muốn nghỉ thì đến công ty làm, bọn họ có thể cùng nhau ra cửa, cùng nhau trở về……
“Loan……”
“Anh Cửu!”
Hai người cùng lên tiếng.
“Em nói trước đi.” Diệp Cửu Chiêu cười khẽ.
“Anh Cửu, em kể cho anh, chúng ta đến cao nguyên đất đỏ......”
Cố Loan Loan sinh động như thật mà miêu tả về cao nguyên đất đỏ, mặt mày hớn hở, nói bọn họ phát hiện ra sự hoang mạc hóa đã tăng lên, nói bọn họ phát hiện ra hoá thạch……
“Công việc này thật sự quá tuyệt vời, em muốn làm cả đời!”
Diệp Cửu Chiêu đáp lại sự hưng phấn của cô bằng một nụ cười, rất gượng ép, từ trong cổ họng tăc ra một chữ: “Được.”
……
Lúc này đây, hành trình đến cao nguyên đất đỏ đã có thu hoạch quá lớn, không chỉ có tiến trình hoang mạc hóa, còn có hoá thạch.
Hoá thạch chuyển cho một chuyên gia khác, nhưng vị trí người phát hiện lại ghi tên bọn họ.
Thậm chí Lưu Nham Thạch còn cố gắng chống đối ý của đám đông, đặt tên của Cố Loan Loan lên trước tên của ông.
……
Tên của tứ đại hoa đán năm trước của đại học D đã đỏ một lượt trên Tieba, sau đó lại có khóa trên phản đối, nói đàn chị khóa trên càng xinh đẹp hơn.
Tứ đại hoa đán được bầu lại, một người ngành Nghệ thuật Truyền thông năm tư, một thuộc ngành Chế tác trang sức nghệ thuật năm ba, năm nhất cũng góp chân.
Nhưng cô gái ngành Nghệ thuật truyền thông rất biết trang điểm, rất nhiều ảnh đẹp được lưu truyền khắp nơi.—ll,,,eequy,,,,don,,,,,----So sánh với sự ăn vận đơn giản và trạng thái sinh hoạt khiêm tốn của Cố Loan Loan, cô gái kia dĩ nhiên trở thành hoa đán cuối cùng.
Nhưng sau sự kiện hóa thạch lớn lần này, hình ảnh của Cố Loan Loan được phát trên màn hình lớn rất nhiều ngày, khiến sinh viên chưa từng gặp qua cô, đột nhiên phát hiện: Hả? Trường chúng ta còn có một nữ sinh xinh đẹp, kiêu ngạo như vậy sao?
“Loan Loan! Tieba nói cậu là hoa đán thứ năm đấy, có rất nhiều người bình chọn này!” Đường Tĩnh reo lên, Cố Loan Loan ngơ ngác nhìn, vẻ mặt lơ mơ.
“Loan Loan vốn dĩ đã đẹp rồi.” Diêu Lâm tiếp lời, cùng Đường Tĩnh trêu chọc cô.
“Đi đi đi!”
“Ai da, hoa đán tới đây cho ta hôn nhẹ nào! Nào~” Đường Tĩnh bổ nhào qua, Cố Loan Loan vội né.
Đối với Cố Loan Loan mà nói, “Hoa đán” chỉ là một đánh giá xa lạ trên đường mà thôi.
Buổi tối hôm nay, Nạp Thấm mồ hôi đầy đầu, đẩy cửa ra, khập khiễng tiến vào.
Tuy thời tiết đã chuyển ấm, nhưng muốn ra một thân mồ hôi như vậy, cũng không dễ dàng, có thể tưởng tượng được khối lượng vận động vừa rồi của cô.
“Thấm Thấm, còn giảm béo à?”
Mặt mày Nạp Thấm tái nhợt, kéo ra một nụ cười, cô không ăn cơm chiều, lại kịch liệt rèn luyện, tự nhiên là mang dáng vẻ suy yếu không thôi.
“Thấm Thấm, giảm béo không phải như cậu làm đâu.”
Nạp Thấm lắc đầu, đáp: “Không sao, mình vẫn ổn, đã gầy mười cân rồi.”
Nói đến gầy bao nhiêu, giọng điệu của Nạp Thấm rất nhẹ, rõ ràng thật cao hứng, trong lòng Cố Loan Loan lại hơi chua xót.
Cô ấy vì giảm béo đã làm quá nhiều chuyện điên cuồng, hiện tại đi đường khập khiễng, mỗi ngày, buổi tối còn đi chạy bộ theo thường lệ, rõ ràng lên giường đều khó khăn, còn phải hoàn thành đủ một trăm cái hít đất.
Ngày hôm sau, buổi tối Cố Loan Loan thay bộ đồ thể dục, đến sân thể dục đuổi kịp Nạp Thấm.
“Hả, cậu cũng đến à.” Nạp Thấm cười, mồ hôi đầy đầu, thoạt nhìn rất vui vẻ.
“Hôm nay mình gặp được Trình Trang, anh ấy nói mình gầy đi.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, tuy mồ hôi đầy đầu nhưng tâm tình lại rất tốt.
“Hơn nữa anh ấy đã thất tình.”
“Sao cậu biết anh ta thất tình?” Lúc Cố Loan Loan hỏi câu này, trên mặt đã không còn ý cười nữa.
“Ách……Mình hỏi bạn mình học năm thứ tư, anh ấy và Trình Trang là cùng một khoa!”
Nạp Thấm vô cùng kích động, cả người tràn đầy vui sướng, giống như cô ấy và Trình Trang chỉ có cách một bước nữa thôi.
Cố Loan Loan vén tóc ra sau tai, thở hổn hển, không nói gì.
Trình Trang thất tình là vì anh ta nhắm vào cô gái khác, mới vừa chia tay đã tán tỉnh người khác, hôm qua còn nhắn tin muốn mời bọn họ ăn cơm. --...ll,,,ê,,quy,,,,do,,,,,----Diệp Cửu Chiêu không để ý, còn nói Trình Trang cứ mấy ngày lại như vậy, không cần để ý đến anh ta.
“Thấm Thấm…Trình Trang không thích hợp với cậu.....”
Nạp Thấm dừng bước chân, ngẩn người, rồi lại chạy tiếp, nói: “Mình nhất định phải gầy thêm, anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, dù sao cũng phải đi thổ lộ một lần chứ!”
“Nếu như anh ta ở bên người khác thì sao?”
“Mình sẽ chờ anh ấy......”
Cố Loan Loan ngừng lại, để cô ấy chạy một mình, cô ấy có đúng phải tường nam cũng chưa chắc đã quay đầu, chứ đừng nói tới hiện tại, còn mang hy vọng giả dối.
Điều duy nhất cô có thể làm, chính là vào lúc cô ấy sắp đầu rơi máu chảy, liền kéo cô ấy một phen.
Cô cởi áo khoác ra, thành phố W đã vào mùa hè rồi, thành phố này không tồn tại mùa xuân, thu, mùa hè qua là đến mùa đông, mùa đông đi rồi, mùa hè lại tới.
Tháng sáu, sinh viên năm tư bảo về tốt nghiệp xong, chính là lúc bọn họ tốt nghiệp. Trường học nơi nơi đều là nhóm người mặc trang phục tốt nghiệp, ở mỗi góc đều chụp ảnh lưu giữ.
Từa xưa, đại học D đã có lệ tổ chức tiệc tốt nghiệp buổi tối, vui vẻ đưa tiễn nhóm đàn anh, đàn chị khóa này, nghe bọn họ cảm khái, giáo dục đàn em quý trọng thời gian.
Cố Loan Loan cũng thực coi trọng bữa tiệc tối này, bởi vì, Diệp Cửu Chiêu đã tốt nghiệp rồi. Nghĩ đến điều này, trong lòng sẽ rất xót, cô rất sợ tình cảm của bọn họ bởi vì khoảng cách mà phai nhạt.
Đám người Cố Loan Loan ngồi ở một ví trí khá tốt, Đường Tĩnh và Nạp Thấm ngồi ở hai bên cạnh cô. Nạp Thấm gầy khá nhiều, trước kia là một nữ sinh rất mập rất cường tráng, hiện tại chỉ là hơi mập thôi.
Cô ấy giảm béo cũng đã đến giới hạn, trời sinh khung xương to, thấy thế nào vẫn mập hơn so với những người cùng cân nặng.
Cô ẫy vẫn kiên trì, Cố Loan Loan đếm một chút, nửa năm qua cô ấy chắc chỉ ăn một bữa chiều, còn ăn một tý nữa.
Tạm thời không nói đến chuyện của Nạp Thấm, khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu buổi tiệc tốt nghiệp, lãnh đạo liên phát biểu, lại xem mấy tiết mục của khóa sinh viên tốt nghiệp thì đến màn phát biểu cảm xúc của sinh viên ra trường.
Tổng cộng có sáu sinh viên, Diệp Cửu Chiêu đứng giữa.
Người thứ hai, Cố Loan Loan cũng quen, là bạn của Diệp Cửu Chiêu, Lý Dịch trầm mặc ít lời.
Người đại diện được chọn lựa khá kỹ, tuy rằng đều dùng văn bản nhưng lời nói lại bộc lộ chân tình, có một nữ sinh vừa đọc vừa khóc.
Phía dưới, nam nữ sinh cũng cổ vũ, vỗ tay nhiệt liệt, trong lòng Cố Loan Loan có rất nhiều cảm xúc, khóa nọ nối tiếp khóa kia, sau đó tốt nghiệp, rời đi, lặp đi, lặp lại.
Đến lượt Diệp Cửu Chiêu, tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt, anh không cầm theo bài diễn văn, vừa nâng thì xung quanh đã an tĩnh trở lại.
“Chào mọi người, tôi là sinh viên khóa tốt nghiệp - Diệp Cửu Chiêu. Sắp tốt nghiệp, tôi muốn chia sẻ về sự dũng cảm và lòng quý trọng với các bạn nam, nữ sinh……”
Anh nói rất chân tình, cũng rất động lòng người. Giống như anh thật sự đã từng vì không dũng cảm mà bỏ lỡ thứ gì đó rất quan trọng.
“Hiện tại, tôi đã học được lòng dũng cảm, còn phải học cách quý trọng. Một đời người sẽ trải qua rất nhiều chuyện, cũng sẽ gặp được rất nhiều người, có vài người, vài việc, bỏ lỡ chính là cả đời.”
“Duyên kỳ ngộ cũng vậy,---ll,,eequy,,,,don,,,,-----tôi hy vọng tất cả nam sinh, nữ sinh và lứa sinh viên tốt nghiệp cùng tôi, hãy nắm chắc cơ hội, quý trọng thứ trước mắt, sống cho tương lai.”
“Cuối cùng, chúc toàn thể các em khóa dưới sẽ có tiền đồ như gấm, chúc nhóm sinh viên tốt nghiệp: ‘Biển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay’!”
Diệp Cửu Chiêu cúi người rồi xuống đài, người chủ trì liền ngăn cản anh.
“Nam thần Diệp, xin nán lại.”
Người chủ trì cười, kéo anh lại, nói: “Chúng tôi đã làm một cuộc phỏng vấn, có rất nhiều nam, nữ sinh, đặc biệt là nữ sinh, đều rất luyến tiếc cậu rời đi. Bọn họ hy vọng trước khi cậu ra trường, hỏi cậu mấy vấn đề, có thể chứ?”
Diệp Cửu Chiêu có chút sững sờ, gật gật đầu, đáp: “ĐƯợc.”
“Câu đầu tiên, xin hỏi nam thần Diệp sẽ nhớ đến đại học D sao?”
Diệp Cửu Chiêu hoảng hốt một chút, đáp: “Nhớ, rất nhớ.”
Đời trước từng nhung nhớ rất nhiều năm, nằm mơ còn mơ đến khoảng thời gian làm chung phòng thí nghiệm với Cố Loan Loan vào năm thứ tư.
“Câu thứ hai, xin hỏi nam thần Diệp cảm thấy đại học D có gì tốt nhất.”
“Con người.” Loan Loan……
Nói xong nhìn về phía Cố Loan Loan, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của cô liền cong môi cười.
“A a a a a!” Phía dưới đầy tiếng thét chói tai, Cố Loan Loan đỏ ửng mặt.
“Câu thứ ba, mọi người nghe nói nam thần Diệp đang tự mình gây dựng sự nghiệp, hơn nữa đã phát triển rất mạnh, xin hỏi nam thần Diệp, gây dựng sự nghiệp có khó không?”
Diệp Cửu Chiêu nghĩ nghĩ, nói: “Rất khó, cũng rất đơn giản. Có phương án tốt công thêm nghị lực thì rất đơn giản. Chẳng có gì thì là rất khó.”
Diệp Cửu Chiêu được gọi là nam thần Diệp, mấu chốt nhất là ở năng lực của anh.
Hai năm đầu tàm tạm, anh và đám người Trình Trang đều bận rộn, không thể ở trường học, nhưng lại giành kha khá phần thưởng. Năm ba đại học bắt đầu vận tây trang, thường đến chi nhánh của công ty ba mình ở thành phố W, lái xe con.
Năm tư đại học mới là năm mấu chốt mà anh được mọi người càng ngày càng sùng bái, một năm này anh càng thêm trầm ổn. Chính mình gây dựng sự nghiệp, thành tích còn khá tốt, sau khi thu lại sự sắc bén quanh thân thì càng dịu dàng, thoải mái.
“Được, còn một vấn đề nữa....” Người chủ trì đột nhiên cười, làm mặt quỷ, rất có ý trêu chọc.
“Nam thần Diệp đã từng yêu đương chưa?”
Diệp Cửu Chiêu ho khan một tiếng, cười nói: “Chưa từng.”
Cố Loan Loan hơi kinh ngạc.
Người chủ trì định nói tiếp thì Diệp Cửu Chiêu lại nói tiếp: “Nhưng hiện tại thì có.....”
Danh sách chương