Đầu tiên, ba người Đường Tĩnh là ngốc một hồi lâu, sau đó đồng loạt nhào tới, đè cô ở trên bàn.
“Cố Loan Loan! Thành thật khai báo, từ đâu mà có?!”
“Cậu đừng vì mấy tấm vé này mà làm điều phạm pháp nhé~” Diêu Lâm sờ sờ đầu cô, vẻ mặt đáng tiếc.
“Màu đen, mẹ ơi!” Nạp Thấm chỉ biết cười ngây ngô.
“Tôn Hạo Dương đưa cho mình!”
Tôn Hạo Dương là bạn cùng phòng của Diệp Cửu Chiêu, nhan sắc lại có vài phần giá trị, vẫn có mức độ nổi tiếng nhất định.
“À ~ như vậy à.” Vẻ mặt Đường Tĩnh như bừng tỉnh đại ngộ, lại nói: “Chắc chắn là anh ta xem trọng cậu!”
“Anh ấy nói là Diệp Cửu Chiêu cho mình.......”
Cố Loan Loan vừa nói xong, Đường Tĩnh trợn mắt liếc cô một cái, buông cô ra, vuốt ve bốn tấm vé quý giá kia.
“Chắc chắn là anh ta ngượng ngùng tặng cậu nên mới nói là Diệp Cửu Chiêu đưa! Sao có thể thật là Diệp Cửu Chiêu cơ chứ.”
Không đợi cô nói chuyện, Đường Tĩnh lại nói: “Vé ơi vé, chị vì em mà khuynh đảo đấy! Khuôn mặt cũng thật sự quan trọng, có người thích, tự nhiên có vé đưa tới cửa, còn là vé cao cấp nữa. Cố Loan Loan, nói đi, cậu muốn cái gì! Chỉ cần mình có liền cho cậu hết!”
Cố Loan Loan híp mắt, nhìn về phía cô, Đường Tĩnh ôm lấy chính mình, vẻ mặt kinh sợ nói: “Cậu sẽ không coi trọng mình đó chứ?! Đừng mà, đàn anh Tôn Hạo Dương còn chờ cậu đó~~~”
“……” Mình nói là Diệp Cửu Chiêu đưa……
Vé màu đen là được vào bên trong, chỗ ngồi cách vận động viên khá gần, xem thi đấu cũng rõ ràng. Vé này không bán ra ngoài,---ll,,qluyyydoon,,,,cho nên có được một vé liền làm cho đám người Đường Tĩnh vui vẻ đến ngu người.
******
“Thế nào? Tôi đã nói trường của chúng ta rất hiếm vé mà, phải đến đại học H tìm người quen thì mới có vé được!”
Khuôn mặt Cao Vi Vi không biểu cảm, trước đó cô đã nói rồi, đại học D không có nhiều vé, đại học H thì giữ lại cho mình nhiều lắm, lúc bọn họ chia vé dẫn tới xác suất lớn. Đã bảo bọn họ đến đại học H nhận hoặc là nhờ bạn học ở đại học H giúp đỡ rồi mà, không nghe lời, giờ không có vé lại ở đây oán giận.
Cô vừa thấy Đường Tĩnh tiến vào liền nhướng mày, hai người này đấu đá không phải ngày một ngày hai. Ngày hôm qua cô tận mắt nhìn thấy ĐƯờng Tĩnh không nhận được vé mà tức giận bỏ đi, có cơ hội chế nhạo ĐƯờng Tĩnh, cô cũng sẽ không buông tha.
“Đường Tĩnh à, thế nào, bảo cô đừng xếp hàng ở đại học D mà cô không nghe.”
Đường Tĩnh trừng mắt, đáp: “Tôi có vé! Màu đen!”
Cao Vi Vi cười nhạo một tiếng, Đường Tĩnh nhanh chóng mở túi sách, lục tìm ở bên trong.
“Thấy không, tôi có vé đây!”
Cách ngày thi đấu còn vài ngày, Đường Tĩnh vậy mà còn mang theo ra ngoài nữa, Cố Loan Loan đúng là bội phục.
“Cô lấy ở đâu? Không phải là dùng tiền mua chứ?”
Đường Tĩnh dậm chân, ôm lấy Cố Loan Loan, đáp: “Loan Loan nhà chúng tôi cho đấy!”
Cao Vi Vi không nói, Cố Loan Loan người này luôn cho cô một cảm giác hơi kỳ quái, giác quan thứ sáu của cô rất mạnh. Rõ ràng là khuôn mặt ưa nhìn và tính cách khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, nhưng trong lòng cô lại có một thứ cảm giác kỳ lạ.
Không phải không tốt, ngược lại còn giống như……Đau lòng? Cao Vi Vi không nói lời nào, Đường Tĩnh liền cảm thấy mình đã nắm lại cục diện, quay đầu cười nịnh nọt với Cố Loan Loan, nói: “Này……Loan Loan đeo túi chắc là mệt rồi, mình cầm giúp cậu nhé.”
Cố Loan Loan trợn mắt liếc cô một cái, đáp: “Đã đến phòng học rồi, xách hộ cái rắm ấy.” Rồi sau đó ngồi xuống nghe giảng bài, cô vẫn là tương đối yêu học hành.
******
Hôm thi đấu có mưa nhỏ, nhưng không hề ảnh hưởng tới lòng nhiệt tình của người xem, lúc bọn họ đến, ở cửa đã có một hàng dài người.
“Đây là chỗ có vé hay là không vé?” Đường Tĩnh nghiêng đầu ngó ngó khắp nơi, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
“Đây là chỗ không có vé! Có vé ở bên kia!”
Đi đến bên kia, có rất nhiều bảo vệ và nhân viên đeo thẻ đang kiểm vé, vé thường thì trả lại cho họ đi vào, còn vé đen thì bọn họ tự cầm.
Vừa vặn Cao Vi Vi và một anh chàng đi ở phía trước, Đường Tĩnh bĩu môi.
“Thấy không, dánh tiếng người này rất kém, đổi bạn trai liên tục, ai có lợi với cô ta thì sẽ là người đi bên cạnh.”
Cố Loan Loan nhìn qua, Cao Vi Vi đang chau mày chờ phía trước tiến vào, không biết vì sao, cô lại cảm thấy cô gái này không phải là một người xấu.
Đến phiên các cô thì đã là một lúc sau, đi vào cửa chính là nhà thi đấu mênh mông, bốn phía có hành lang, hẳn là một lối vào khác.
Cao Vi Vi và chàng trai kia đứng ở bên cạnh khắc khẩu, vẻ mặt không vui, nhìn thấy mấy ‘người quen’ là bọn họ thì ngậm miệng lại.000ll,,quu,,,don,,,,Một trước một sau cùng bước vào cửa.
Diệp Cửu Chiêu ở trên sân bóng, thấy Cố Loan Loan tiến vào, ánh mắt liền sáng lên, sau đó chú ý tới Cao Vi Vi đi ở phía trước, lại hơi sửng sốt.
Cao Vi Vi? Đời trước sau khi Cố Loan Loan chết ở bệnh viện, là cô gái này đã vung tay đánh nhau với Đỗ Quân Khôn? Cô ấy hình như là một trong số những bạn bè vốn ít ỏi của Loan Loan ở thủ đô.
Các cô cầm vé lại qua một lần kiểm tra, mới tiến đến mấy hàng ghế trên khán đài. Cổng vào khá cao, cho nên phải đến cầu thang ở phía trước mới lên chỗ ngồi được.
Đường Tĩnh thấy Tôn Hạo Dương, liền lôi kéo Cố Loan Loan đi về phía đó. Bọn họ ở hàng đầu, hàng thứ hai đã có người ngồi, các cô chỉ có thể ngồi hàng thứ ba. Đường Tĩnh kích động làm ra khẩu hình thét chói tai.
Đại học D chơi trận đầu, đánh với đại học X, đại học này có thực lực rất mạnh, đã từng lọt vào nhóm bốn đội mạnh, đại học D đấu với bọn họ, liền bị áp lực khá lớn.
Đám người Tôn Hạo Dương thấy các cô đến, còn quay đầu lại cười vẫy vẫy tay, hô: “Loan Loan tới đây!”
Cố Loan Loan lễ phép cười đáp lại, Đường Tĩnh ở bên cạnh làm mặt quỷ. Lúc sắp bắt đầu, tuyển thủ đều ở trên sân thay phiên luyện tập ném bóng.
“Diệp Cửu Chiêu thật đẹp trai!” Đường Tĩnh giữ chặt tay áo Cố Loan Loan, ra sức kéo, rất kích động.
Cố Loan Loan giật giật khóe miệng, bên kia Diêu Lâm cũng có vài phần kích động. Cô kích động không phải vì Diệp Cửu Chiêu đẹp trai mà vì nam thần Diệp cao 1m8 mấy lại thành người lùn ở trong đây!
Lúc bắt đầu đếm ngược vào trận đấu thì bốn phía đã đầy người ngồi, ngẩng đầu nhìn qua, đen kịt một mảng, rõ ràng không phải chỉ toàn sinh viên.
Người chủ trì ngồi ở ghế cao phía dưới, xung quanh có rất nhiều nhân viên công tác, âm hưởng từ bốn phương tám hướng truyền đến, các tuyển thủ đứng ở trên sân.
Đầu tiên là nhanh chóng giới thiệu bọn họ, đại học X có số 10 trưởng thành rất khá, cao hơn 1m9. Người chủ trì đọc đến tên anh ta thì có rất nhiều tiếng hoan hô nhiệt liệt.
“Đại học D, số 3, Diệp Cửu Chiêu!”
“A! A!! A!!!”
“A! A a a!!”
Tiếng hoan hô rung trời vang lên, cũng không phải vì Diệp Cửu Chiêu đẹp trai hơn số 10, mà là ở đây có khá đông người của đại học D,---ll,,quy,,do,,,///đại học H chọn giữa đại học D và đại học X, tự nhiên là ủng hộ “Anh em cùng cảnh ngộ”, đại học D rồi, nên mới có loại hiệu ứng này.
Cố Loan Loan ngoáy ngoáy lỗ tai, cô sắp bị mấy cô gái ngồi sau làm cho điếc tai rồi.
“Diệp Cửu Chiêu!”
“Diệp Cửu Chiêu! Diệp Cửu Chiêu!”
Cố Loan Loan không nhịn được quay đầu lại nhìn nhìn, các cô ấy đều đeo phù hiệu, là đại học H sao? Diệp Cửu Chiêu cũng nổi tiếng ở đại học H như vậy à?
Cô không hiểu gì về bóng rổ, nhưng cũng nhìn ra được, bọn họ đấu thật sự kịch liệt.
Liên tục chạy và tranh đoạt, tứ chi không ngừng va chạm, còn cả tiếng bóng rổ nện mạnh xuống mặt sàn cũng khiến lòng người căng thẳng.
Bắt đầu được bảy phút, dại học D ném được hai quả hai điểm, còn đại học X được 5 quả, trong đó có một quả ba điểm, chênh lệch bảy điểm.
Số 10 của đại học X cũng không giống giàn hoa như vẻ bề ngoài, động tác của anh ta vô cùng thô bạo, hàm răng cắn chặt, hai mắt trừng lớn, gây nhiều phiền toái cho đại học D.
Đúng là đại học X khá có thực lực, số 6 bên đối phương dẫn bóng, lúc đến gần giữa sân thì bị số 22 của đại học D ngăn lại, liền lật tay chuyền bóng cho số 10 bên mình.
Số 10 không nhanh không chậm đập bóng hai cái, rồi sau đó nhếch môi cười, liền hướng về phía rổ của đại học D.
Động tác của anh ta rất nhanh, hơi cong người, tứ chi dùng sức, cơ bắp hơi hơi gồng lên, ở trong nháy mắt, trùng chân phải, nhanh chóng bước chân trái ra……
Mang khí thế ‘Gặp Phật sát Phật’ vọt đến giữa sân, người của đại học D đi cản, bị anh ta nhẹ nhàng nghiêng người né qua, năng lực khống chế bóng của anh ta thật kinh người.
Lại va chạm với một tuyển thủ bên đại học D, eo anh ta cong thành một góc thần kỳ tránh đi, trên mặt mang theo sự chế giễu đối thủ.
Nhưng sự chế giễu đó còn chưa kịp lan ra liền cứng ở trên mặt!
“Bộp!” Tiếng bóng rổ đập mạnh trên nền sân, chỉ là bóng trên tay số 10 đã biến mất!
“Cố Loan Loan! Thành thật khai báo, từ đâu mà có?!”
“Cậu đừng vì mấy tấm vé này mà làm điều phạm pháp nhé~” Diêu Lâm sờ sờ đầu cô, vẻ mặt đáng tiếc.
“Màu đen, mẹ ơi!” Nạp Thấm chỉ biết cười ngây ngô.
“Tôn Hạo Dương đưa cho mình!”
Tôn Hạo Dương là bạn cùng phòng của Diệp Cửu Chiêu, nhan sắc lại có vài phần giá trị, vẫn có mức độ nổi tiếng nhất định.
“À ~ như vậy à.” Vẻ mặt Đường Tĩnh như bừng tỉnh đại ngộ, lại nói: “Chắc chắn là anh ta xem trọng cậu!”
“Anh ấy nói là Diệp Cửu Chiêu cho mình.......”
Cố Loan Loan vừa nói xong, Đường Tĩnh trợn mắt liếc cô một cái, buông cô ra, vuốt ve bốn tấm vé quý giá kia.
“Chắc chắn là anh ta ngượng ngùng tặng cậu nên mới nói là Diệp Cửu Chiêu đưa! Sao có thể thật là Diệp Cửu Chiêu cơ chứ.”
Không đợi cô nói chuyện, Đường Tĩnh lại nói: “Vé ơi vé, chị vì em mà khuynh đảo đấy! Khuôn mặt cũng thật sự quan trọng, có người thích, tự nhiên có vé đưa tới cửa, còn là vé cao cấp nữa. Cố Loan Loan, nói đi, cậu muốn cái gì! Chỉ cần mình có liền cho cậu hết!”
Cố Loan Loan híp mắt, nhìn về phía cô, Đường Tĩnh ôm lấy chính mình, vẻ mặt kinh sợ nói: “Cậu sẽ không coi trọng mình đó chứ?! Đừng mà, đàn anh Tôn Hạo Dương còn chờ cậu đó~~~”
“……” Mình nói là Diệp Cửu Chiêu đưa……
Vé màu đen là được vào bên trong, chỗ ngồi cách vận động viên khá gần, xem thi đấu cũng rõ ràng. Vé này không bán ra ngoài,---ll,,qluyyydoon,,,,cho nên có được một vé liền làm cho đám người Đường Tĩnh vui vẻ đến ngu người.
******
“Thế nào? Tôi đã nói trường của chúng ta rất hiếm vé mà, phải đến đại học H tìm người quen thì mới có vé được!”
Khuôn mặt Cao Vi Vi không biểu cảm, trước đó cô đã nói rồi, đại học D không có nhiều vé, đại học H thì giữ lại cho mình nhiều lắm, lúc bọn họ chia vé dẫn tới xác suất lớn. Đã bảo bọn họ đến đại học H nhận hoặc là nhờ bạn học ở đại học H giúp đỡ rồi mà, không nghe lời, giờ không có vé lại ở đây oán giận.
Cô vừa thấy Đường Tĩnh tiến vào liền nhướng mày, hai người này đấu đá không phải ngày một ngày hai. Ngày hôm qua cô tận mắt nhìn thấy ĐƯờng Tĩnh không nhận được vé mà tức giận bỏ đi, có cơ hội chế nhạo ĐƯờng Tĩnh, cô cũng sẽ không buông tha.
“Đường Tĩnh à, thế nào, bảo cô đừng xếp hàng ở đại học D mà cô không nghe.”
Đường Tĩnh trừng mắt, đáp: “Tôi có vé! Màu đen!”
Cao Vi Vi cười nhạo một tiếng, Đường Tĩnh nhanh chóng mở túi sách, lục tìm ở bên trong.
“Thấy không, tôi có vé đây!”
Cách ngày thi đấu còn vài ngày, Đường Tĩnh vậy mà còn mang theo ra ngoài nữa, Cố Loan Loan đúng là bội phục.
“Cô lấy ở đâu? Không phải là dùng tiền mua chứ?”
Đường Tĩnh dậm chân, ôm lấy Cố Loan Loan, đáp: “Loan Loan nhà chúng tôi cho đấy!”
Cao Vi Vi không nói, Cố Loan Loan người này luôn cho cô một cảm giác hơi kỳ quái, giác quan thứ sáu của cô rất mạnh. Rõ ràng là khuôn mặt ưa nhìn và tính cách khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, nhưng trong lòng cô lại có một thứ cảm giác kỳ lạ.
Không phải không tốt, ngược lại còn giống như……Đau lòng? Cao Vi Vi không nói lời nào, Đường Tĩnh liền cảm thấy mình đã nắm lại cục diện, quay đầu cười nịnh nọt với Cố Loan Loan, nói: “Này……Loan Loan đeo túi chắc là mệt rồi, mình cầm giúp cậu nhé.”
Cố Loan Loan trợn mắt liếc cô một cái, đáp: “Đã đến phòng học rồi, xách hộ cái rắm ấy.” Rồi sau đó ngồi xuống nghe giảng bài, cô vẫn là tương đối yêu học hành.
******
Hôm thi đấu có mưa nhỏ, nhưng không hề ảnh hưởng tới lòng nhiệt tình của người xem, lúc bọn họ đến, ở cửa đã có một hàng dài người.
“Đây là chỗ có vé hay là không vé?” Đường Tĩnh nghiêng đầu ngó ngó khắp nơi, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
“Đây là chỗ không có vé! Có vé ở bên kia!”
Đi đến bên kia, có rất nhiều bảo vệ và nhân viên đeo thẻ đang kiểm vé, vé thường thì trả lại cho họ đi vào, còn vé đen thì bọn họ tự cầm.
Vừa vặn Cao Vi Vi và một anh chàng đi ở phía trước, Đường Tĩnh bĩu môi.
“Thấy không, dánh tiếng người này rất kém, đổi bạn trai liên tục, ai có lợi với cô ta thì sẽ là người đi bên cạnh.”
Cố Loan Loan nhìn qua, Cao Vi Vi đang chau mày chờ phía trước tiến vào, không biết vì sao, cô lại cảm thấy cô gái này không phải là một người xấu.
Đến phiên các cô thì đã là một lúc sau, đi vào cửa chính là nhà thi đấu mênh mông, bốn phía có hành lang, hẳn là một lối vào khác.
Cao Vi Vi và chàng trai kia đứng ở bên cạnh khắc khẩu, vẻ mặt không vui, nhìn thấy mấy ‘người quen’ là bọn họ thì ngậm miệng lại.000ll,,quu,,,don,,,,Một trước một sau cùng bước vào cửa.
Diệp Cửu Chiêu ở trên sân bóng, thấy Cố Loan Loan tiến vào, ánh mắt liền sáng lên, sau đó chú ý tới Cao Vi Vi đi ở phía trước, lại hơi sửng sốt.
Cao Vi Vi? Đời trước sau khi Cố Loan Loan chết ở bệnh viện, là cô gái này đã vung tay đánh nhau với Đỗ Quân Khôn? Cô ấy hình như là một trong số những bạn bè vốn ít ỏi của Loan Loan ở thủ đô.
Các cô cầm vé lại qua một lần kiểm tra, mới tiến đến mấy hàng ghế trên khán đài. Cổng vào khá cao, cho nên phải đến cầu thang ở phía trước mới lên chỗ ngồi được.
Đường Tĩnh thấy Tôn Hạo Dương, liền lôi kéo Cố Loan Loan đi về phía đó. Bọn họ ở hàng đầu, hàng thứ hai đã có người ngồi, các cô chỉ có thể ngồi hàng thứ ba. Đường Tĩnh kích động làm ra khẩu hình thét chói tai.
Đại học D chơi trận đầu, đánh với đại học X, đại học này có thực lực rất mạnh, đã từng lọt vào nhóm bốn đội mạnh, đại học D đấu với bọn họ, liền bị áp lực khá lớn.
Đám người Tôn Hạo Dương thấy các cô đến, còn quay đầu lại cười vẫy vẫy tay, hô: “Loan Loan tới đây!”
Cố Loan Loan lễ phép cười đáp lại, Đường Tĩnh ở bên cạnh làm mặt quỷ. Lúc sắp bắt đầu, tuyển thủ đều ở trên sân thay phiên luyện tập ném bóng.
“Diệp Cửu Chiêu thật đẹp trai!” Đường Tĩnh giữ chặt tay áo Cố Loan Loan, ra sức kéo, rất kích động.
Cố Loan Loan giật giật khóe miệng, bên kia Diêu Lâm cũng có vài phần kích động. Cô kích động không phải vì Diệp Cửu Chiêu đẹp trai mà vì nam thần Diệp cao 1m8 mấy lại thành người lùn ở trong đây!
Lúc bắt đầu đếm ngược vào trận đấu thì bốn phía đã đầy người ngồi, ngẩng đầu nhìn qua, đen kịt một mảng, rõ ràng không phải chỉ toàn sinh viên.
Người chủ trì ngồi ở ghế cao phía dưới, xung quanh có rất nhiều nhân viên công tác, âm hưởng từ bốn phương tám hướng truyền đến, các tuyển thủ đứng ở trên sân.
Đầu tiên là nhanh chóng giới thiệu bọn họ, đại học X có số 10 trưởng thành rất khá, cao hơn 1m9. Người chủ trì đọc đến tên anh ta thì có rất nhiều tiếng hoan hô nhiệt liệt.
“Đại học D, số 3, Diệp Cửu Chiêu!”
“A! A!! A!!!”
“A! A a a!!”
Tiếng hoan hô rung trời vang lên, cũng không phải vì Diệp Cửu Chiêu đẹp trai hơn số 10, mà là ở đây có khá đông người của đại học D,---ll,,quy,,do,,,///đại học H chọn giữa đại học D và đại học X, tự nhiên là ủng hộ “Anh em cùng cảnh ngộ”, đại học D rồi, nên mới có loại hiệu ứng này.
Cố Loan Loan ngoáy ngoáy lỗ tai, cô sắp bị mấy cô gái ngồi sau làm cho điếc tai rồi.
“Diệp Cửu Chiêu!”
“Diệp Cửu Chiêu! Diệp Cửu Chiêu!”
Cố Loan Loan không nhịn được quay đầu lại nhìn nhìn, các cô ấy đều đeo phù hiệu, là đại học H sao? Diệp Cửu Chiêu cũng nổi tiếng ở đại học H như vậy à?
Cô không hiểu gì về bóng rổ, nhưng cũng nhìn ra được, bọn họ đấu thật sự kịch liệt.
Liên tục chạy và tranh đoạt, tứ chi không ngừng va chạm, còn cả tiếng bóng rổ nện mạnh xuống mặt sàn cũng khiến lòng người căng thẳng.
Bắt đầu được bảy phút, dại học D ném được hai quả hai điểm, còn đại học X được 5 quả, trong đó có một quả ba điểm, chênh lệch bảy điểm.
Số 10 của đại học X cũng không giống giàn hoa như vẻ bề ngoài, động tác của anh ta vô cùng thô bạo, hàm răng cắn chặt, hai mắt trừng lớn, gây nhiều phiền toái cho đại học D.
Đúng là đại học X khá có thực lực, số 6 bên đối phương dẫn bóng, lúc đến gần giữa sân thì bị số 22 của đại học D ngăn lại, liền lật tay chuyền bóng cho số 10 bên mình.
Số 10 không nhanh không chậm đập bóng hai cái, rồi sau đó nhếch môi cười, liền hướng về phía rổ của đại học D.
Động tác của anh ta rất nhanh, hơi cong người, tứ chi dùng sức, cơ bắp hơi hơi gồng lên, ở trong nháy mắt, trùng chân phải, nhanh chóng bước chân trái ra……
Mang khí thế ‘Gặp Phật sát Phật’ vọt đến giữa sân, người của đại học D đi cản, bị anh ta nhẹ nhàng nghiêng người né qua, năng lực khống chế bóng của anh ta thật kinh người.
Lại va chạm với một tuyển thủ bên đại học D, eo anh ta cong thành một góc thần kỳ tránh đi, trên mặt mang theo sự chế giễu đối thủ.
Nhưng sự chế giễu đó còn chưa kịp lan ra liền cứng ở trên mặt!
“Bộp!” Tiếng bóng rổ đập mạnh trên nền sân, chỉ là bóng trên tay số 10 đã biến mất!
Danh sách chương