"Tửu, Sắc, Tài, Khí..." Sương Vũ hỏi: "Ba cái đầu thì có thể hiểu là thói xấu của mỗi con người, nhưng cái "Khí" này là gì, chả lẽ là phát cáu, là nổi giận?"

"Chưa chắc đã là thói xấu đâu." Đường Hoa nói: "Vương An Thạch đã từng lưu lại một bài thơ: Vô tửu bất thành lễ nghi, vô sắc lộ đoạn nhân hi, vô tài dân bất phấn phát, vô khí quốc vô sinh ky (1). Mà Tô Đông Pha tắc cũng cho rằng chỉ cần có cái độ, thì Tửu Sắc Tài Khí chính là chuyện hay: Ẩm tửu bất túy thị anh hào, luyến sắc bất mê tối vi cao, bất nghĩa chi tài bất khả thủ, hữu khí bất sinh khí tự tiêu (2)."

"Ây! Đừng có phiêu nữa, ngươi nói xem cái ải "Khí" này phải qua như thế nào trước đi."

Đường Hoa khinh bỉ liếc nàng một cái: "Vừa nãy chẳng phải ta đã nói sao? Uống rượu không thể say, nhìn mỹ nữ cũng được, nhưng mà đừng để bị mê hoặc, không trộm tiền bạc của thần Tài, vậy nên ải cuối cùng chắc chắn phải là đừng tức giận."

Đang nói chuyện, thì trước mặt hai người xuất hiện một cảnh ảo. Nội dung của cảnh ảo rất đơn giản, chính là Vô Cực cùng với Công Chúa đang lợi dụng quy tắc của hệ thống, thân người áp sát vào nhau rủ rỉ rù rì trên con thuyền nhỏ, trên gương mặt hai người mang đầy vẻ dạt dào hạnh phúc...

Sương Vũ cười thản nhiên: "Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, sao lại nghĩ rằng ta sẽ nổi giận vì nó chứ?"

Cảnh ảo biến mất, lại xuất hiện ra một cảnh khác, chỉ thấy một tên NPC đáng khinh cùng với một tên người chơi đáng tởm đang chồm hổm ngồi thưởng thức cảnh một mỹ nữ lăng xăng nhảy trái nhảy phải bắt kim nguyên bảo...

"Lẽ nào ngươi không định giải thích chút gì sao?" Sương Vũ hơi hơi toả ra sát khí, hỏi.

"Cái này..." Đường Hoa gãi gãi đầu nói: "Ngàn vạn đừng hiểu lầm a... Thần Tài nói rằng ngươi là một nữ nhân rất giỏi giang, ta hỏi làm sao hắn biết, hắn bảo ta cứ xem đi, ta nói rằng ta nhìn không ra, thế là hắn kêu ta dùng cái tâm mà nhìn..."

"Nhưng sao ta lại phát hiện thấy ánh mắt của ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ngực của ta thế?"

"... Vì đẹp mắt mà." Đường Hoa rất thành thật.

"Coi như ngươi biết thưởng thức đấy." Sương Vũ cười cười hô lên với ảo giác: "Ta không có giận."

"Tất nhiên các ngươi sẽ không vì những thứ này mà nổi giận." Một người đàn ông trung niên mặc áo sam dài xuất hiện ở trước mặt hai người: "Bởi vì các ngươi là những người thực tế, mà người thực tế thì sẽ rất hiếm khi nổi nóng. Nhưng... Anh bạn nhỏ này cũng có nói đấy, không có giận dữ thì đất nước cũng không còn sức sống, bởi vậy điều kiện để qua ải này chính là phải nổi giận đấy! Nhất định phải nổi giận thật sự thì mới qua ải được. Lát nữa chúng ta gặp lại!" Nói xong, ông ta biến mất.

"Đơn giản!" Đường Hoa quay đầu thuận miệng nói với Sương Vũ: "Ta mới phát hiện thấy ngươi có yếu tố có thể bơi lội giỏi đấy."

"Yếu tố gì thế?"

"Cái bụng thì có mỡ quá dày, bộ ngực thì bằng phẳng nữa, nên sẽ hình thành..."

"Ngươi nói bậy!" Sương Vũ nổi giận, nào tới giờ mình luôn coi vóc người của mình là điềm kiêu hãnh nhất, cái này có khác nào vu hãm đâu, còn không thì đúng là ánh mắt bị lệch rồi.

"Ha ha! Rất tốt." Giọng của người lúc nãy truyền tới: "Bây giờ đến lượt ngươi nổi giận."

"Ta?" Đường Hoa nâng tay nhún vai nhìn Sương Vũ: "Phải coi bản lãnh của ngươi rồi."

Sương Vũ tuy biết rằng mới nãy Đường Hoa chỉ nói để chọc giận nàng, nhưng vẫn khó nuốt khỏi cơn phẫn hận, bèn sẵn miệng mắng: "Ngươi là tên khốn nạn."

"Ngươi..." Đường Hoa rớt nước mắt, sao tai của mình nghe vào lại thành thân thiết đến như vậy chớ?

"Ngươi ngươi cái đầu heo nhà ngươi!" Sương Vũ thấy cường độ vẫn chưa đủ, bèn lập tức tăng cường ngay: "Ngươi là thằng đàn ông đê tiện nhất, vô sỉ nhất, lôi thôi nhất, mắt mù nhất, đáng ghét nhất..."

Đường Hoa đưa cho nàng một bình nước suối: "Uống chậm chậm thôi nhé, không thì bị sặc."

* * * * * *

Sương Vũ hữu khí vô lực đẩy đẩy Đường Hoa: "Ngươi nổi giận đi chớ."

"Bà chị, ta có giận hay không thì ăn thua ở chị mà."

"Vậy... Ngươi nói xem bản thân ngươi có đặc điểm gì đi, chẳng hạn như... Ngươi có phải là người yêu nước cuồng không này..."

"Ừm... Cũng coi như là một nửa đi."

"Vậy được, ta kể chuyện lịch sử cho ngươi nghe." Sương Vũ hồi phục tinh thần lại: "Năm XX, lần đầu tiên bùng nổ chiến tranh nha phiến... Lần chiến tranh nha phiến thứ hai... Chiến tranh kháng Nhật..."

* * * * * *

Sương Vũ với Đường Hoa nằm dài người trên mặt đất, hai người nhìn trần nhà ngẩn ngơ...

"Hai ngày rồi!"

"Ừ!" Sương Vũ gật đầu, hỏi: "Ngươi còn bao nhiêu đồ ăn đó?"

"Còn có một trái sầu riêng với một túi bánh bích quy." Đường Hoa ngẫm ngẫm lại rồi nói: "Còn đủ cho ngươi lên một buổi lớp lịch sử cho ta đó."

"Ai... Chúng ta sẽ chết đói mất. Ngươi đó, sao lại không hề nổi giận vậy chớ..."

"... Chủ yếu là vì ngươi làm giả quá, khiến cho có cảm giác là ngươi càng mắng thì càng thân thiết với ta hơn."

"Ngươi đi chết..." Sương Vũ hỏi: "À, lần trước ngươi bị ám sát đấy, có nổi giận không?"

"Không có... Chơi trò chơi mà, không phải là ngươi giết ta thì cũng là ta giết ngươi thôi, chỉ có chút buồn bực hà."

Sương Vũ ngóc đầu lên hỏi: "Vậy phải làm sao thì ngươi mới có thể nổi giận được?"

"... Chẳng hạn như ngươi đi tìm ta vay tiền, nhưng vay xong rồi không trả, mà thái độ lại còn có phần ác liệt nữa, như thế thì có khả năng ta sẽ nổi giận."

"Vậy ngươi đưa ta mượn 50 kim nào."

"Đây!"

Giao dịch xong, Sương Vũ hung ác nói: "Thằng nhóc con, ta không trả lại."

"..." Đường Hoa khóc: "Ngươi đừng có nói chuyện bằng cái giọng như làm nũng đó có được hay không, ngươi phải nói là: Đồ ch... đ..., bà mày mượn tiền của mày là cho mày mặt mũi đấy, mày tưởng mày là assmin à? Tiền thì không có, có cái mạng đây... Nhưng ta đã nói ra rồi, cho nên mấy câu này không còn có hiệu quả nữa."

"Thôi vậy thôi vậy, chết đói thì thôi... Ta mệt mỏi rồi." Sương Vũ thở dài, nằm trở lại trên mặt đất, tay trái lại nhẹ nhàng đặt lên trên tay phải của Đường Hoa.

Trong lòng Đường Hoa run lên một cái.

Sương Vũ hơi hơi nhích lại, tựa đầu lên trên ngực của Đường Hoa...

Tay Đường Hoa run run len vào trong mái tóc của Sương Vũ...

Vào lúc này, Sương Vũ mềm mại như một con mèo nhỏ đột nhiên cười âm hiểm, lặng lẽ lấy ra một cái kéo, đâm thẳng vào vị trí sẽ đau nhất nằm giữa hai đùi của Đường Hoa...

"Á..." Đường Hoa nhảy bắn lên như một tia chớp, chỉ vào Sương Vũ giận dữ: "Ngươi làm cái trò gì vậy?"

"Ngươi nổi giận rồi." Sương Vũ cười mị mị thả cây kéo trở lại túi Càn Khôn.

"Hừ!" Đường Hoa vẫn không vui, nói: "Sao ngươi lại đi quyến rũ ta, cứ lấy kéo đâm trực tiếp chẳng được à?"

"Không quyến rũ, thì người nào đó sẽ không lén điều chỉnh cảm giác đến 100%, thế thì có đâm cũng sẽ không đau. Sẵn tiện nói một câu nhé, đừng yêu chị, tim của chị đã sớm hoá thành tro rồi."

"Yêu cái rắm a!" Đường Hoa rất buồn bực, dĩ nhiên là hắn không nổi lòng thích Sương Vũ rồi, nhưng mà dù sao hắn cũng là nam nhân mà, nam nhân có hàng dâng đến tận miệng mà không hưởng thì có tội lắm. Có một người mỹ nữ như thế ôm lấy mình, thì cho dù chỉ xuất phát từ tác phong quý ông cơ bản nhất, mình cũng không lý do gì mà không phối hợp chút chút chớ. Cái gì? Ngươi nói vẫn có người đàn ông được gái đẹp ôm mà không loạn lên à? Đó chỉ có Liễu Hạ Huệ, nhưng mà người ta có chức năng nam tính không đầy đủ ngươi có biết hay không? Có ai có ý kiến phản đối, thì cứ đi thử nghiệm thử xem đi, nhưng đừng có đi tìm cave hay gái khủng long đấy. Thử xong rồi thì ngươi sẽ biết, dục vọng chinh phục của nam giới cùng với thành tựu cảm của họ chính là sự yếu đuối nhất của họ. Có rất nhiều người chính bởi dính vào cái này cho nên đã phải ngơ ngác ngơ ngác ngác mà kết hôn rồi sinh ra con cái...

"Ha ha!" Sương Vũ che miệng cười: "Gia Tử, ngươi là người thú vị nhất mà ta từng thấy đấy, làm nhiệm vụ chung với ngươi thì không thể nào buồn được cả."

"Phải không?" Đường Hoa vẫn chưa vui.

"Được rồi! Đừng giận nữa, ta xin lỗi có được không?"

"Hừ!" Ngươi đâu có phải là người đang nổi tâm hươu ý vượn thì bị đâm một nhát đâu.

"Ngại thật, quấy rầy hai vị vậy! Đầu tiên là xin chúc mừng hai vị đã qua được ải." Người lúc nãy xuất hiện, nói: "Có thể đi tới ải "Khí", thì ta tin rằng hai vị đã có những hiểu biết đại khái về sự tình mười chín năm trước rồi. Thực ra không có ai đúng ai sai cả, lòng người thì tham lam, lòng yêu cũng chưa chắc là lành. Còn chuyện nhận định ra sao, thì đó là chuyện của các vị. Bốn người chúng ta giống như là một bộ sách sử vậy, chỉ ghi lại những sự tình đã phát sinh, nhưng tuyệt đối sẽ không can thiệp bình luận về những chuyện đó. Sau đây ta sẽ nói tường tận về chân tướng của sự thật."

*** (1): Không có rượu thì không thành lễ nghi, không có sắc thì người ít đường vắng, không có tiền tài thì chúng dân không hăng hái, không có giận thì đất nước không có sinh cơ.

*** (2): Uống rượu không say mới là anh hào, mến sắc mà không mê mới là cảnh giới cao nhất, của cải phi nghĩa thì không nên lấy, giận nhưng không phát ra thì giận sẽ tự tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện