"Thật là một trang hảo hán tử!" Phong Vân Nộ khen một câu, sau đó tiếp lời: "Đã như vậy, ta cũng không thể lấy nhiều người khi dễ ít người được, nếu không thì chẳng khác gì làm trò cười cho Gia Tử và mọi người cả."

"Vậy ngươi định làm thế nào?"

"Nghe nói Lang huynh ra tay luôn luôn hung ác, huynh đệ ta sẽ lấy cái mạng của mình ra đánh cược với Lang huynh, nếu huynh đệ ta thua thì chuyện lần này coi như chưa từng phát sinh qua, về sau Phong Vân Nộ ta thấy ngươi thì sẽ tránh xa ba dặm, nếu huynh đệ ngươi thua thì ngày mai phải bày cốc rót rượu kính một chén cho Vô Cực, ngươi xem như vậy được hay không?"

Tôn Minh nói với Đường Hoa: "Không được a Đường Hoa, người này biểu hiện ra không có kẽ hở nào cả, ta không biết phải viết như thế nào bây giờ."

"Đúng là công lực diễn xuất của người này đã có tiến bộ rồi, lần này hắn dẫn theo cả nòng cốt của Tam Thương, chắc là ý định phải hốt một mớ đây. Ầy! Ta nói này, làm bang chủ có thiệt là vui vẻ như vậy sao? Chẳng hạn như tên Nhất Kiếm Cầu Bại của các ngươi ấy, đến thời khắc tất yếu thì ngươi có bán hắn đi để lấy ít tiền mặt không?"

"Cái này là do ngươi vô tri đấy. Mỗi cái nhiệm vụ uỷ thác của bang hội thì đều có tiền đúng không? Thực ra bang chúng chỉ lấy được có 50% thôi, bang chúng tinh anh thì được 60%, còn lại thì đều rơi vào trong túi của tầng lớp quản lý cả. Nhất Kiếm Cầu Bại có cái bang vạn người, nếu phần thưởng cho mỗi nhiệm vụ là 50 đồng bạc chẳng hạn, và mỗi người mỗi ngày làm nhiệm vụ một lần thì ngươi tính thử xem tầng lớp quản lý sẽ được bao nhiêu tiền mỗi ngày? Với lại, ngươi chớ có quên một điều, là tiền này trong tương lai có thể đổi thành tiền của hành tinh M đấy."

"A, còn có chuyện như vậy sao?"

"Nói thừa, đâu phải ngươi không biết đâu, công hội trong trò chơi vốn là công cụ kiếm tiền đấy, làm gì có tên bang chủ nào thực sự yêu thích một trò chơi nào đó chứ, cái mà bọn họ thích chính là đồng bạc sáng loá ngoài đời thực kia kìa, nếu không ngươi nghĩ tại sao Tam Thương đã tàn tạ như thế mà vẫn còn hơn một nửa đường chủ chưa có rời bang hả?" Tôn Minh ngừng hơi một lát, rồi nói tiếp: "Thực ra bang hội cũng tương đương như một cái công ty vậy, Nhất Kiếm Cầu Bại là thành viên hội đồng quản trị, Thư Sinh là tổng giám đốc, trưởng lão là tổng giám tài vụ, đường chủ là giám đốc bộ phận, mà những kẻ thực sự tạo ra giá trị lại chính là những người công nhân có thu nhập thấp nhất nằm phía dưới bộ phận quản lý kia."

"À... chẳng trách gì ta cứ thấy các bang hội trong trò chơi này nó rất hài hoà nhỉ."

Tôn Minh và Đường Hoa đang trò chuyện bên này, thì bên kia Sát Phá Lang đã một lời đáp ứng: "Được, so cái gì?"

Phong Vân Nộ mỉm cười nói: "So ba tràng, lực công kích của Lang huynh thì rõ như ban ngày rồi, tràng thứ nhất chính là so xem lực công kích của huynh cao hơn, hay là lực phòng ngự của Phong Vân ta cao hơn, ta đứng ở nơi này không di động cũng không công kích, nếu Lang huynh có thể trong vòng 10 giây giết được ta, thì hai tràng sau không cần phải so nữa, coi như Lang huynh thắng luôn, huynh xem vậy được không?"

"Được!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Xong đời!" Đường Hoa kêu lên.

Tôn Minh hỏi: "Sao mà xong đời?"

"Ngươi chớ nên bị cái mặt ngoài của Sát Phá Lang mê hoặc, điểm mạnh chân chính của hắn không phải là công kích, mà là phòng thủ. Thanh tiên kiếm kia có phẩm cấp rất cao, mà hắn lại đã có một mức độ quen thuộc nhất định với nó nữa. Ta nói cho ngươi biết, nếu mà ta không mở Lượng Thiên Xích ra thì chưa chắc có thể tạc chết được hắn đâu. Ta lo rằng tên Phong Vân Nộ này đã có chuẩn bị sẵn rồi, hắn không thể nào mà không biết chiêu nhân kiếm hợp nhất của Sát Phá Lang có uy lực dường nào được."

"... Vậy ít ra cũng còn tràng thứ hai nữa mà."

"Heo a! Ngươi không nhìn ra được sao? Tràng thứ nhất chính là để tiêu hao nộ khí kiếm anh của Sát Phá Lang đấy, vậy thì tràng sau còn so cái gì nữa, trong khi Sát Phá Lang chỉ có thể phòng thủ chứ không thể tiến công được."

"Vậy ngươi báo cho hắn đi."

"Ngươi thử đi."

Tôn Minh lập tức kêu lên trong kênh đội ngũ: "Lang ca..."

"Chuyện của ta không cần các ngươi phải quản, nếu các ngươi có việc thì ta cũng sẽ không quản đến." Sát Phá Lang thản nhiên trả lời một câu.

"Đệt!" Tôn Minh cả giận: "Tên khốn này á, sao lại có thái độ vậy được."

"Hắn vẫn luôn có thái độ như vậy mà. Ầy! Hắn là Sát Phá Lang a, đã từng tung hoành vô số trò chơi rồi, xưa nay chỉ có kẻ thù chứ không có bạn bè, hắn không thích người khác nợ hắn, càng không thích bản thân hắn nợ người ta. Lần này nếu như hắn không có Loạn Ảnh Hàng Ma kiếm thì cũng sẽ tuyệt đối không lêu bêu với chúng ta đâu, đó là do hắn sợ nợ nhân tình đấy."

"Vậy phải làm thế nào đây?" Có thể thấy được Tôn Minh cũng có một ít hảo cảm với Sát Phá Lang, dù sao cũng đã hợp tác một đêm lận mà, cho dù không coi được là bằng hữu thì cũng là quen mặt rồi.

"Tràng thứ nhất không can thiệp vào được nữa rồi, để xem mấy tràng sau chúng ta có thể chơi xấu hay không."

* * * * * *

Tràng thứ nhất quả nhiên giống như lời Đường Hoa nói vậy, Phong Vân Nộ mỉm cười đối mặt với Sát Phá Lang, Sát Phá Lang dùng ra hai lần nhân kiếm hợp nhất, Phong Vân Nộ không hề nuốt lời, chẳng những không có bất cứ phản kích nào mà còn không hề động đậy lấy chút nào, hắn thực sự nhận lấy hai lần công kích của Sát Phá Lang.

Điều làm cho người ta sửng sốt chính là, Phong Vân Nộ bị Sát Phá Lang công kích đến hai lần vậy mà không những không tử vong, hơn nữa ống máu của hắn cũng chẳng hề bớt đi chút nào...

Sát Phá Lang cũng bị chấn kinh đương trường, cái này người ta gọi là cái gì? Là phòng ngự tuyệt đối! Ngay cả Tôn Minh dùng kim cang bất hoại cộng thêm tiên giáp thì cho dù hắn công kích một đợt chưa giết được Tôn Minh nhưng tuyệt đối cũng có thể khiến cho Tôn Minh chỉ còn chút xíu máu dư lại, nhưng Phong Vân Nộ không những không phải là hoà thượng, mà còn là một tên kiếm thủ nữa! Điều này có nghĩa là hắn không có khả năng học được pháp thuật cao thâm đến thế. Vậy thì chỉ còn một khả năng cuối cùng, đó là Phong Vân Nộ có một món pháp bảo tiên khí... Chẳng qua, phải nói là không ít người thực có pháp bảo tiên khí, nhưng lại như Đường Hoa đấy, Lượng Thiên Xích tuy mạnh thì mạnh, nhưng đệt nó cứ tuột dây xích thường xuyên luôn, cứ đến thời điểm mấu chốt là lại tắt lửa.

Rồi lại nói, nếu Phong Vân Nộ thật có pháp bảo phòng ngự cấp cao như vậy thì sao lại không trực tiếp đi tìm BOSS mà chiến một mình đi chứ, chẳng hạn như trong tiểu thuyết vậy, cấp một cứ đi giết con rồng cấp 99 trước đã rồi chơi sau... Tuy các loại suy đoán đều không thành lập được, nhưng sự thật thì lại hiển hiện ở trước mắt...

"Ta thua!" Sát Phá Lang gật đầu một cái với Phong Vân Nộ.

"Cảm ơn huynh đệ đã cho thể diện." Phong Vân Nộ cười rất là miễn cưỡng, tựa như sắp khóc đến nơi vậy.

Sát Phá Lang nào biết rằng thật sự trong lòng Phong Vân Nộ đã rớt nước mắt ào ào rồi! Hắn đang mắng chửi liên tục trong lòng: thằng chết bầm này sao lại có hai lần kỹ năng hợp nhất vậy trời, biến thái lắm, vô sỉ lắm a.

Hắn xác thực đã dùng pháp bảo phòng ngự tuyệt đối, tên nó chính là Đầu Tệ Thức Khải Giáp. Giáp này tốt thì tốt, cho dù là ma tôn hay là Đại La Kim Tiên thì cũng không thể nào làm suy suyển nó được. Nhưng khuyết điểm là gì? Có một cái đấy, nói nôm na thì là thế này, nó sẽ chuyển hoán thương tổn thành tiền, chỉ đến khi nào trên thân ngươi không còn tiền nữa thì mới bắt đầu bị trừ tới sinh mệnh. Đòn đầu tiên của Sát Phá Lang đã trực tiếp đánh tới 2000 thương tổn! Phong Vân Nộ suýt chút nữa nước mắt rớt xuống, 200 kim vậy là đã ra đi. Càng khủng khiếp hơn chính là đến lần hợp nhất thứ hai, Sát Phá Lang đã giẫm phải đống phân trâu bự chà bá, khởi động được luôn đòn đánh bộc phát, thằng chết bầm này chẳng biết mang cái trang bị tăng lực đánh bộc phát nào, thế mà đánh ra luôn cả con số màu vàng to sụ: 8050. Khoảnh khắc này... Rốt cục Phong Vân Nộ đã không nhịn được nữa, một giọt lệ trong veo rơi xuống.

May mà Công Chúa cũng có biết về vũ khí tuyệt mật này của Phong Vân Nộ, cho nên đã chuyển qua một ít tài chính của bang hội với một ít tiền mình mượn được của người mình trong phân đường, lại cộng thêm một chút tích luỹ của bản thân Phong Vân Nộ, cho nên mới miễn miễn cưỡng cưỡng chống đỡ được tên Sát Phá Lang hung ác này... Chẳng qua là trong một tháng tới mình sẽ phải đau khổ đối đầu với việc chủ nợ tìm đến cửa đây. Phải biết rằng bắt kể là tài chính của bang hội hay là tiền của người quen, nếu mượn là sẽ có hệ thống biên nhận hết ráo, cho nên muốn quỵt cũng không được đâu. Mà phương thức thúc giục của hệ thống thì chẳng phải giống như hắt nước chơi tí nào, đó là lột da xẻo thịt.

Cuộc đời chuyện đau đớn nhất cũng là như vầy này, đã nợ nần ngập đầu mà còn phải biểu hiện vui vẻ thoải mái nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện