Trong khoảng thời gian thật ngắn, Phá Toái với Đường Hoa đã biên ra được một âm mưu có logic rõ ràng, đồng thời cũng rất có trật tự như thế đấy. Cái âm mưu này chưa cần phải nói là Táng Ái với Công Chúa có thể làm được hay không, mà mới trình bày ra là bản thân bọn Đường Hoa cũng đã không tin nổi rồi. Nhưng đúng như lời Đường Hoa vậy, bọn họ có tin hay không không quan trọng, quan trọng là Huy Hoàng phải tin, ít nhất thì cũng phải bán tín bán nghi mới được. Bây giờ mà rớt được thanh tiên kiếm bát giai thì ngon rồi, dù sao thì cái giá tiền sau khi giảm đi 70% quả thật cũng không cao lắm, chứ đổi là dị bảo khác thì...

* * * * * *

Phá Toái chạy qua kéo quái chung với Huy Hoàng, Đường Hoa một mình đánh sói đầu lĩnh thì chuyện thắng cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Phá Toái đến gần Huy Hoàng, thuật lại đầu đuôi vụ phán đoán kia, xong bổ sung thêm một câu: “Huy Hoàng, ngươi có thể nghi ngờ chỉ số thông minh của ta, nhưng không thể hoài nghi sự xảo trá của Đường Hoa được, đúng không?”

“Nghe ngươi nói thế, ta cũng cảm thấy cũng có khả năng thật.” Huy Hoàng tỏ vẻ khó xử: “Có điều từ đầu chúng ta đã thương lượng rằng tiên kiếm thì sẽ về tay hắn rồi. Nếu hiện giờ ta mà lật lời, nhưng không có bằng chứng đưa ra, chỉ sợ sẽ không hay ho cho lắm.”

“Ý của ta với Gia Tử là tiên kiếm cũng sẽ thuộc về hắn, có điều chúng ta sẽ ấn theo giá 30% thị trường mà mua, chuyện này cũng đã bàn trước rời. Còn những thứ khác thì còn tùy vào vận hên của mỗi người.” Theo như suy đoán của Phá Toái thì vận hên hôm nay của Đường Hoa là 90, Huy Hoàng 70, mình 50, Phong Vân Nộ giỏi lắm cũng chỉ 20 mà thôi.

“Ví dụ như cái này à?” Huy Hoàng lau mớ mồ hôi lấy ra một cái nhẫn, giải thích: “Mới rớt được, ta choáng, gia tăng 20% xác suất bạo kích, biến thái thật đúng không?” Cho dù ngươi có chuyên sưu tầm những trang bị có tăng xác suất bạo kích, thì cao nhất cũng chỉ là 20% mà thôi, vậy mà chỉ riêng cái nhẫn này đã tăng đến 20% luôn rồi, nói nó không phải là bảo bối thần cấp thì chẳng ai thèm tin.

“Quả nhiên là người khai hoang thì sẽ được hưởng thụ đãi ngộ mức cao nhất mà.” Phá Toái hạ thấp thanh âm, kích động nói: “Ngươi giữ lại đi đừng có nói ra, chúng ta sẽ thương lượng sau.”

“Nhưng mà...”

“Đừng có nhưng nhị gì nữa, ngươi không thấy Gia Tử đang vật lộn với không khí ở trong bụi cỏ đó sao?” Phá Toái len lén ra hiệu chữ V với Đường Hoa đang nháy nháy mắt với mình: “Gia Tử thật đúng là Gia Tử, vật lộn với không khí thôi mà cũng phong độ như thế đấy.”

Huy Hoàng ít khi làm chuyện xấu, nên bất an hỏi: “Lát nữa Phong Vân Nộ hỏi thì nói sao bây giờ?”

“Chuyện đó cứ yên tâm, Gia Tử nhất định có biện pháp mà.”

Vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng Đường Hoa quát lên đằng kia: “Ta đệt, ẩn thân rồi, Phá Toái mau tới tìm phụ đi, hết thời gian rồi.”

Phá Toái kinh hãi cực kỳ, kêu lên: “Ta đệt, sắp chết là ẩn thân à? Ta đến đây!”

Diễn đúng là giống thật. Huy Hoàng than một hơi, cảnh giới của hai người này đâu phải thứ mình có thể bì kịp được? Chỉ với hai câu nói qua lại như thế thôi, mà đã bỏ đi 20% tiền chia của Phong Vân Nộ luôn rồi. Huy Hoàng biết lắm, rằng nếu đem bán cái nhẫn kia đi thì chắc chắn phải là cái giá cực cao, cao đến nỗi không tưởng tượng được ấy chứ.

Dựa theo quy củ trước tiểu nhân sau quân tử của cả bọn hồi nảo hồi nào tới giờ, thì người lấy được bảo vật sẽ được 40% tiền lời. Nếu trong đội có người muốn mua, thì ưu tiên bán bằng giá 40%, ngoài ra còn bỏ 40% tiền chia nữa. Đương nhiên đây chỉ là quy định đối với mấy bảo bối cực phẩm như cái Thiên Lang giới kia thôi, chứ mấy thứ nhỏ nhặt thì ai muốn cứ hô một tiếng là ném qua liền.

* * * * * *

Ở phút cuối cùng, Đường Hoa - luôn miệng thở vắn than dài - lấy cây trâm xuống, bốn người đều qua được ải, được truyền tống ra đại sảnh màu xanh. Phá Toái an ủi Đường Hoa: “Gia Tử, cái này không trách ngươi được, ai cũng biết mấy thứ đó đến không dấu đi không vết mà. Ngươi xem lại thanh Hiên Viên kiếm của Vũ Văn Thác đi, mỗi lần sắp xử lý hắn thì hắn lại xuyên không đi mất đấy. Đừng nghĩ nhiều như thế nữa, không sao đâu, bọn ta cũng có trách ngươi đâu, đúng không Huy Hoàng?”

Huy Hoàng “Hừ hừ” hai tiếng qua kẽ răng, nghe tựa như “Ừ ừ” vậy.

Phong Vân Nộ thấy Huy Hoàng có vẻ bất mãn với Đường Hoa thì đứng ra giảng hòa: “Phá Toái nói không sai đâu, những thứ tốt như thế, đặc biệt là những quái vật do bảo bối biến thành thì lúc nào cũng có chút tuyệt chiêu bảo mệnh mà. Nhìn lại xem, chúng ta chỉ còn hai cửa ải nữa là có thể đả thông được giếng Thần Ma rồi, nên vui vẻ lên mới đúng chứ.”

Đường Hoa dùng nắm đấm cọ cọ cái mũi: “Có lý đấy, là nam nhân thì phải biết tự cố gắng bằng sức của mình.”

Cứ như thế, Phong Vân Nộ đã vô can với cái bảo bối cực phẩm kia.

* * * * * *

“Sinh, Lão, Bệnh, Tử chính là bốn từ rút gọn của một đời người.” Giọng nam hùng hậu kia lại vang lên: “Xin mời lựa chọn.”

“Theo bổn Gia Tử đây phân tích thì Bệnh nghĩa là sẽ khiến ngươi dính một ít trạng thái bất lương, hoặc giảm bớt đi thuộc tính nào đó. Lão, có khả năng sẽ làm chậm lại tốc độ xuất chiêu và phi hành của chúng ta.”

“Vậy Sinh với Tử thì sao?” Huy Hoàng hỏi.

“Thì là sống với chết thôi.” Đường Hoa nhún vai: “Ta không biết.”

“Vậy chọn Sinh đi.” Phá Toái: “Ta thấy cách phá mấy cái trận thời cổ đại đều là đi cửa Sinh cả.”

“Đồng ý!”

“Không có ý kiến.”

* * * * * *

Lần này thanh âm hùng hậu kia không có kề cà, mà nói nhanh gọn lẹ hẳn: “Chiến thắng địch nhân duy nhất, sẽ qua ải. Không có thời gian hạn chế.” Vừa dứt lời, một hòn núi đá sừng sững đã xuất hiện, ngọn núi này trọc lóc, lướt mắt nhìn là trông thấy hết diện mạo nó ngay. Trên đỉnh núi chỉ có duy nhất một cái cây cao chừng trăm trượng vói vào trong mây, ngoài ra không còn thứ gì nữa cả.

Cái cây này thật là kỳ quái. Nói nó kỳ quái không phải vì nó là sinh vật duy nhất trên ngọn núi này, cũng không phải vì nó đang cắm rễ vào những tảng đá, mà là vì nó không hề có bất cứ một cái lá nào cả, chỉ có N cái nhánh cây trụi lủi mà thôi.

“Mưa xuân tưới tắm, cây già mọc lộc non, bắt đầu đếm ngược.” Giọng nam hùng hậu kia đếm mười tiếng xong, nói: “Bắt đầu.”

Sau hai tiếng “Bắt đầu” đó, bầu trời lập tức hạ xuống mênh mông mưa phùn. Có người từng nói mưa xuân quý như dầu, chỉ mới phút chốc thôi, bốn người đã nhìn thấy mấy tấn dầu đổ xuống rồi. Cái cây già kia cũng dũng mãnh lắm, dính nước mưa là tức khắc tràn trề sức sống ngay, từ các cành khô bắt đầu mọc ra những chiếc lá mới. Chỉ mới 5 giây thời gian, thân cây già một màu đá mốc kia đã được khoác lên một tầng xanh lục.

“Đệt, giết mau!” Phá Toái hô lên một tiếng, tức khắc lao tới liền. Chờ đến khi hắn lao được đến trước mặt cái cây già nọ, hắn muốn xỉu luôn: “Đệt bà, cái cây gì thế này, thế mà biết nở hoa luôn đấy.”

Đám người Đường Hoa tỉnh ngộ ra ngay, lúc này không phải là lúc để cảm thán vì kỳ tích này của tự nhiên vĩ đại, bởi vì đây không phải là kỳ tích của tự nhiên. Ba người lập tức xông tới, kiếm xuất pháp vung, sau một kích liên thủ, cái cây già kia đã mất đi lớp áo màu xanh lục mơ hồ vừa mới xuất hiện khi nãy. Bốn người lại oanh tạc một lượt nữa, cái cây già hồi phục lại màu sắc đá mốc ban đầu.

Đang khi bốn người cùng hân hoan vì vận hên của mình thật tốt, chỉ thoải mái thế mà đã qua được ải thì một trái cây đã được hình thành. Cái trái này không sợ bất cứ pháp thuật đao kiếm gì cả, lăn ào ào xuống dưới chân núi. Gần như chỉ trong thời gian chớp mắt, một cây non đã xuất hiện ở nơi lưng chừng núi rồi.

Đội trưởng Huy Hoàng lập tức ra lệnh: “Gia Tử giết cây mới, Phá Toái quan tâm những nụ hoa của cái cây này, Phong Vân Nộ và ta dốc sức chặt, kiên trì chờ đến khi Gia Tử rảnh tay.”

“Được!” Mấy người đã phối hợp với nhau quen rồi, cho nên biết lúc này ngàn vạn lần đừng có mà đi thắc mắc vì sao không phải là Phá Toái đi chặt cây non, hoặc là Phong Vân Nộ và Huy Hoàng có thể ức chế được sự sinh trưởng của cái cây già ấy hay không. Lúc này nếu đội trưởng hạ bất cứ mệnh lệnh gì, cho dù là mấy cái mệnh lệnh ngu ngốc thì vẫn tốt hơn so với một tên lắm mồm thông minh vặt nhiều lắm.

* * * * * *

Một kẻ xấu xa thì phải xấu xa tới mức nào mới có thể được coi là một kẻ xấu xa? Có người nói phải là trời giận người oán, có người nói là phải đến mức bị trời phạt. Nhưng hiện giờ Đường Hoa có thể trả lời rằng, mức độ cao nhất của một kẻ xấu xa chính là một ngọn núi trọc. Thân là một lớp trẻ bị hoàn cảnh gây họa, Đường Hoa đã từng thấy vô số những ngọn núi trọc rồi, giống như những trận lụt năm XXX vậy, nguyên nhân là vì trên núi không có cây đấy. Cây ở đâu rồi? Dĩ nhiên là đã bị người ta chặt mất rồi. Trời làm bậy thì có thể cứu, tự làm bậy thì không sống được, nhưng những kẻ ham tài hại cảnh như thế lại không bị bất cứ báo ứng gì. Chính cái đạo lý ấy đã gián tiếp tạo nên giá trị quan của Đường Hoa lẫn Tôn Minh, đó là làm chuyện xấu thì được, nhưng đừng có để cho bị bắt.

Ngay khi Đường Hoa vừa mới thất thần một chút ấy, cái cây non kia đã đội lên ba trượng cao rồi, đồng thời cũng đang bắt đầu mọc thêm nhánh. Đường Hoa hất mái tóc, quát: “Ông đây là bí thư chi bộ của thôn.” Một đòn giáng xuống xong, cây non đã héo hon mất mấy phần, không những các nhánh cây không còn mọc dài ra nữa, mà thân cây chính cũng đang rút lại luôn.

“Đệt, có phải thật không đó?” Phá Toái xuất một kiếm ra, hô theo: “Ông đây là chủ nhiệm thôn.” Một đóa hoa bị diệt ngay.

“Ông nội đây là chủ mỏ.” Huy Hoàng thấy không có chút hiệu quả gì, bèn nghiêm túc phân tích lại tình huống, xuất thêm một kiếm rồi khóc ròng: “Bà nội, hóa ra là chỉ có phản ứng với tham quan thôi. Gia Tử, nhanh nhanh cứu mạng.”

Phong Vân Nộ kêu gấp: “Phá Toái ngươi quẹo trái ba mươi độ, ở chỗ cao hai mươi thước đang có hoa xuất hiện.”

“Đâu đâu?” Phá Toái vội vàng lao lên, quả nhiên ở đó đang có một đóa hoa đang nở rộ. Một kiếm xuất ra, đóa hoa bị diệt. Phá Toái đắc ý nói: “Lạt thủ tồi hoa là sở trường của bổn nhân.”

“Gia Tử, nhanh lên.” Huy Hoàng toát cả mồ hôi mẹ lẫn mồ hôi con. Cái tốc độ sinh trưởng này là thế nào ấy chứ, thuốc tăng trưởng thực vật đã là gì, cùng lắm chỉ khiến cây mau lớn lên trong mấy tuần mà thôi, chứ còn cái cây này này, Đường Hoa mới chỉ rời khỏi có 30 giây thôi mà một lớp vỏ cây màu lục đã xuất hiện rồi.

“Đến rồi!” Đường Hoa đúng lúc xuất hiện, bắt đầu oanh tạc, lập tức khiến cho vỏ cây mất màu đi hai phần: “Mấy anh đại đừng có trách tiểu đệ đây không nhắc nhở nha, tiểu đệ đây đã mất hết một nửa ống pháp lực rồi đó, nhiều nhất nửa phút nữa là sẽ bị liệt dương.

“Uống viagra.” Phá Toái “Pặc” một cái giao dịch qua 9 bình thuốc. Đường Hoa nhìn mà hớn hở, thế mà là thuốc hồi phục pháp lực tức thời đấy! Phá Toái nói: “Đây là đồ ta chuẩn bị để qua kiếp thứ hai, không ngờ lại không cần phải dùng hết pháp lực.”

Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ: “Còn định dùng cho hết pháp lực nữa cơ đấy.” Các kỹ năng của kiếm thủ đều tiêu hao cực ít, chỉ cần uống mấy viên thuốc phổ thông là đã đủ để cam đoan cho pháp lực cuồn cuộn không dứt rồi.

“Choáng, trái cây!” Lại là Phong Vân Nộ sắc mắt nhất... Đương nhiên lực công kích của hắn gần như có thể coi là không có, cho nên hắn chủ yếu chỉ bỏ công ra tìm trái cây thôi: “Rớt xuống rồi.”

Ba người ngẩng đầu nhìn tới, thấy có một trái cây lớn bằng chừng nắm đấm đang từ ngọn cây rớt xuống, xẹt qua bên người Đường Hoa. Huy Hoàng ở thấp hơn, bèn vội vàng nhào người qua... Sau đó đâm sầm vào người Phá Toái cũng đang nhào tới, thế là cái trái cây kia từ chính giữa hai người rớt tiếp. Đậu xanh cả rổ, Đường Hoa mắng một tiếng xong ném một tờ ngân phiếu ra, nháy mắt đã xuất hiện ở trên đường rơi xuống của cái trái nọ, hai tay chụm lại đã ém được nó liền. Mồ hôi toát toàn thân... Lần đầu tiên có một thứ đồ vô hại nào đó lại khiến cho mình khẩn trương tới như vậy đấy.

Đội trưởng Huy Hoàng thấy Đường Hoa ném trái cây kia vào trong túi Càn Khôn xong thì cũng thở phào ra một hơi, hiện giờ việc đốn củi đã tiến triển tốt hơn rồi, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn đấy: “Phong Vân Nộ tuần tra, Phá Toái đứng ở nơi gốc tùy thời hầu mệnh, chuẩn bị một trăm phần trăm tinh thần.”

Hai người kia lập tức chấp hành mệnh lệnh của Huy Hoàng ngay. Phải nói tên Phong Vân Nộ này không biết hồi nhỏ có bệnh tâm lý nào đó hay không, vậy mà luyện được đôi mắt hỏa nhãn kim tinh luôn, bất kể mớ trái cây hay là đóa hoa giấu ở bất cứ cái xó nào, hay là bị cành lá nào đó che lại, hắn vẫn luôn có thể là người đầu tiên phát hiện ra.

Tên này mà không đi bắt phim con heo thì thật là phí hoài nhân tài nhỉ. Phá Toái vừa than thở lại vừa cẩn thận xem xét lại, ngàn vạn lần không thể qua loa được, nhìn tình trạng cái cây này thì nhiều nhất mười phút nữa là có thể qua ải được rồi, nếu bây giờ bất cẩn để trái cây rớt xuống thì mình sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất.

Một tiếng sấm mùa xuân vang lên, Phong Vân Nộ lập tức phát hiện ra hiện tượng bất thường, bèn quát: “Phía bên trái phát hiện hai trái song sinh.” Vừa dứt lời thì hai quả ấy lập tức bứt nút ra, hai trái cây to bằng nắm đấm bị văng ra hai bên trái phải.

Phá Toái kinh hãi cực kỳ, vội kêu: “Gia Tử cứu mạng.” Mà tay hắn cũng không nhàn hạ, lập tức lao tới chụp lấy một trái liền. Nhưng không ngờ hắn vừa mới nhào qua, thân hình oai nghiêm của Đường Hoa đã xuất hiện ở trước mặt rồi.

Đường Hoa bị Phá Toái đụng trúng nên không bắt được trái cây kia, tức giận bừng bừng: “Bồi thường ta ba mươi kim!”

Thật là nhân tài đó, lúc này mà còn nghĩ tới tiền kìa! Phá Toái thầm tán thưởng một câu, rồi nhìn lại cái trái cây đó, thấy nó đã bị Huy Hoàng vững vàng chụp được rồi. Hóa ra là vào thời khắc mấu chốt, Huy Hoàng đã gỡ hết mọi trang bị, phi kiếm ra, rơi xuống song song cùng với trái cây đó. Nhờ mật độ bản thân mình cao, hắn đã kịp bắt lấy nó trong chớp mắt trước khi nó chạm vào mặt đá. Chỉ có điều là bởi vì hắn không còn kịp khởi động phi kiếm hoặc là pháp thuật phi hành, cho nên đã bị đụng vài cái vào mặt đá. Có điều là nam nhân mà... Da dày thịt béo là một phẩm đức rất tốt đẹp, chịu được nhiều đòn của lão bà mới là nam nhân đích thực, bởi vậy Huy Hoàng chỉ bị mất chút xíu máu thôi, chứ không có dính trạng thái bất lương nào cả.

Còn phần trái cây bên phải thì đã không thể chụp nổi, bởi vậy Đường Hoa bắt đầu thuần thục chặt cây mới, còn Huy Hoàng một mình liều mạng ngăn chặn sự sinh trưởng của cây già. Chờ Đường Hoa chém xong cây non trở về, cây già đã xuất hiện thêm một lớp vỏ màu lục rồi. Phá Toái lau mồ hôi thở dài: “Các huynh đệ, xiết chặt tinh thần vào.” Vẫn may là Huy Hoàng liều mạng chụp được một trái, không thì hai bên đều nở hoa, suốt đời này cũng đừng mong chặt hết cây nổi.

“Cái cơn mưa này nếu có thể dừng được thì tốt biết mấy.” Đường Hoa nghĩ hão huyền một chút.

“Cơn mưa này cũng không phải là không dừng lại được, nhưng quan trọng là chúng ta không có nhân viên chuyên ngành đó.” Phong Vân Nộ nói: “Thuật sĩ có khả năng trừ mưa... Phát hiện bông hoa khổng lồ!”

“Hoa khổng lồ?” Bốn người cùng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy ở trên ngọn cây có một đóa hoa lớn chừng mười mét vuông đang nở rộ. Phá Toái phát một kiếm ra, đóa hoa bự này không giống những đóa hoa nhỏ bị đánh tan liền, mà chỉ rớt mấy miếng cánh thôi. Phá Toái lại xuất thêm một kiếm nữa, hoa bự tiếp tục bị rụng thêm mấy cánh hoa. Xong hai kiếm đó, trái cây đã kịp lớn lên rồi.

“Choáng, thế này làm sao đỡ?” Một cái trái cây lớn năm mét vuông có thể nào nện chết người được không? Đây là một vấn đề nhất định phải cân nhắc, bởi vì trước mắt số người đang thiếu thốn lắm, nếu bị nện chết ai đó thì chẳng khác gì trò chơi bị kết thúc cả.

Huy Hoàng chỉ đạo: “Gia Tử chặt cây, ba người chúng ta chuẩn bị cùng nhau đỡ.”

Nhưng điều kỳ quái là trái cây thì kết xong rồi đấy, nhưng người ta lại không chịu rớt xuống, cứ toòng teng đính ở trên ngọn cây mà theo gió bồng bềnh thôi. Phong Vân Nộ mê mang hỏi: “Sao giờ?”

“Coi chừng giương Đông kích Tây!” Vẫn là Đường Hoa kinh nghiệm nhất, hắn cảm thấy thế này vô lý quá. Ba người bọn Phong Vân Nộ lập tức tìm tứ phía, quả nhiên phát hiện thấy có một trái cây đã kết xong ở trong một góc, đang chuẩn bị rớt xuống.

Phá Toái chụp trái cây vào trong tay, cười ha ha dựng ngón cái lên tâng bốc Đường Hoa: “Muốn chơi âm mưu trước mặt Gia Tử, thực là múa rìu trước cửa nhà Lỗ Ban mà.”

Đường Hoa vội vàng khiêm tốn: “Có đâu có đâu.”

“Lúc nào ngươi mới biết khách sáo một chút chứ hả?”

“Đã khách khí lắm rồi đấy.”

“Tập trung vào, các ngươi nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, chứ hạ thủ thì không được mềm tay.” Huy Hoàng vội vã nhắc nhở, đã là cửa ải thứ hai từ dưới đếm lên rồi, ngàn vạn lần không nên vì những chuyện nhỏ mà lật thuyền được.

“Biết rồi.” Đường Hoa thở dài một hơi, thực ra hắn không muốn chỉnh Huy Hoàng mà thôi, chứ lúc này thì phải thoải mái một chút, quá khẩn trương sẽ chẳng tốt lành gì.

* * * * * *

Tiếng sấm mùa xuân lại vang lên thêm hai lần nữa, có điều lần này đám người chơi đã học khôn lên rồi, vừa nghe thấy có tiếng sấm là Huy Hoàng lập tức cảnh giác trăm phần trăm liền, rồi lại có thêm bọn Phong Vân Nộ với Phá Toái, ba người cùng nhau chặn lại, cho dù có lúc xuất hiện ba quả sinh ba đi nữa cũng không thể thoát nổi ma trảo của ba người.

Đường Hoa tuy không phải là thợ đốn củi trời sinh, nhưng nhờ vào chín bình thuốc hồi phục pháp lực tức thời, với lại một đống thuốc phổ thông, rốt cục cũng chặt cho cái cây già kia hóa thành ánh trắng.

Bốn người cùng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Tuy không bị quái vật tấn công, nhưng ải này không hề dễ qua hơn các ải trước, lúc nào dây thần kinh của bốn người cũng phải căng lên, bây giờ chỉ muốn nằm hẳn trên mặt đất không động đậy nữa thôi.

Thế là họ thật sự nằm kềnh trên mặt đất nghỉ ngơi thật. Đây là sàn nhà màu lam, còn một sàn nhà màu tím nữa, không phải là ải cuối cùng thì cũng là ải thứ hai từ dưới đếm lên thôi, nó nằm ở thứ mấy thì cũng còn xem mức độ vô lại của Ốc Vít thế nào nữa. Ví dụ như ngươi đi làm vào ngày mùng một, làm tới ngày mùng mười, có không ít ông chủ bụng dạ hiểm độc tính toán thêm bớt một chút chỉ cho ngươi mười ngày tiền lương, nhưng thực ra ngươi đã đi làm được mười một ngày rồi.

“Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt.”

Đường Hoa lập tức nói ngay: “Hoa.” Đây là kết quả của phép bài trừ. Phong với Tuyết chắc chắn không đi được rồi, rồi đã có ví dụ hồi ở thảo nguyên, Nguyệt cũng có thể biến thành pháp thuật hệ băng, cho nên chỉ có Hoa là có phần thích hợp hơn thôi.

“...” Không ai có ý kiến bất đồng cả. Trừ Đường Hoa là bị lệch thuộc tính ra, những người khác hầu như đều trung trung hết, bị lửa đốt hay là bị nước chìm thì cũng cùng một mức thương tổn thế thôi. Đâu có giống như Đường Hoa vậy, nằm trong biển lửa vẫn an nhàn, nhưng lại có thể bị một dòng suối nhỏ dìm cho chết ngắc luôn. Bởi vậy sau này Sương Vũ vẫn cứ luôn không tin rằng Đường Hoa biết bơi, mà Vô Biên đặc san lại đã từng tham thảo xem Đường Hoa có phải đã từng bị chó điên cắn hồi trước cho nên đặc biệt sợ những thứ có liên quan tới nước không đấy.

* * * * * *

Một biển hoa, đỏ vàng lam... Mẫu đơn, hoa hồng, đỗ quyên... Trên không trung có vạn vạn cánh hoa đang bay múa không ngừng.

Thanh âm hùng hậu kia bắt đầu tuyên bố quy định: “Trận Hoa Tiên, không thời gian hạn chế tìm đường ra trong biển hoa. Thân dính phải cánh hoa là sẽ lập tức tiến vào trong phó bản khiêu chiến thủ lĩnh của loại hoa này, thắng được thì có thể tiến tiếp. Mỗi hoa một phó bản, người chơi sẽ có cơ hội gặp được đồng bọn trợ giúp nhau trong phó bản đó. Lần thứ hai rơi vào trong cùng một phó bản, năng lực của thủ lĩnh phó bản sẽ được tăng lên 10%, cho đến vô hạn. Nhắc nhở: thủ lĩnh phó bản có xác suất nhất định rớt đạo cụ trọng yếu. Bắt đầu đếm ngược.”

“Các huynh đệ, đây có khả năng là ải cuối cùng rồi, ta đoán chừng đạo cụ trọng yếu kia mười có tám chín phần sẽ là thứ có khắc tọa độ để dùng cho truyền tống trận đó.” Phá Toái nói: “Gia Tử, lát nữa theo dõi ta chặt chẽ một chút, nếu thời gian quá dài mà còn không đi ra thì cứ lấy thân thử hoa tiến vào cứu ta.”

“Không thành vấn đề!”

“Bắt đầu.”

Bước vào trong trận rồi, Phá Toái biết những câu mình vừa nói là vô ích ngay. Đặt mình ở trong một biển những cánh hoa thì đừng có nói là xem xem đồng bọn của mình bị hút vào trong phó bản nào, mà ngay cả việc phân rõ phương hướng cũng khó khăn nữa là. Phá Toái cũng khá là khôn khéo, nhìn thấy trên không trung có nhiều vật cản quá, bèn vội vàng hạ xuống mặt đất bò đi liền. Không ngờ hắn vừa mới bò được hai bước thì đã trông thấy Đường Hoa cũng đang bò mon men tới trước. Hai người nhìn nhau cười ha hả, quả nhiên đều là người cùng chí hướng mà. Trên mặt đất đương nhiên cũng có hoa, nhưng dù sao chúng cũng mọc trên mặt đất, không di động, đâu có giống với mấy cánh hoa trên không trung cứ theo gió mà bay đâu.

“Ngươi định đi theo hướng nào thế?” Phá Toái hỏi.

“Có quỷ mới biết, dù sao thì cũng cứ nhắm một hướng mà bước đi là được.” Đường Hoa mới nói đến đây đã vội hô liền: “Cẩn thận!”

“Cẩn thận!” Không ngờ Phá Toái cũng đã đồng thời hô lên.

Hai người cùng ngẩng đầu nhìn, thấy vạn vạn cánh hoa trên kia vì không còn gió thổi nữa, đang bắt đầu hạ xuống đất. Hai người tự cho rằng đã xảo trá suốt một đời là đã có thể xem nhẹ đi cái lực hấp dẫn của Trái Đất, nhưng sự thật lại nói cho họ biết rằng, phớt lờ đi lực hấp dẫn của Trái Đất là sẽ bị hút vào phó bản đấy.

* * * * * *

Một cây củ cải trắng... À, phải nói chính xác rằng đó là một mỹ nữ có một đôi chân bằng cải trắng. Tên nàng là Cúc Hoa tiên tử, dáng người rất cao, làn da rất đẹp, ngũ quan rất hoàn mỹ. Nhưng mà... Từ hồi còn nhỏ tới giờ Đường Hoa vẫn cứ thắc mắc, vẫn luôn cảm thấy mỹ nhân ngư trong các truyện cổ của Andersen chẳng có gì hấp dẫn cả. Hồi Đường Hoa còn dậy thì thì đôi khi chợt thắc mắc rằng hai chân nàng ta không thể tách ra, làm sao xx được. Đến khi Đường Hoa hoàn toàn trưởng thành rồi thì chuyển qua thắc mắc rằng ngày ngày nàng ta ngâm mình bên trong nước biển, làm sao làn da lại đẹp đến thế.

Bởi vậy Đường Hoa cứ kiên trì cho rằng trước mắt mình là một củ cải trắng. Mỹ nữ cải trắng này không ngờ lại rất lễ phép: “Cung hỉ ma tôn xông ải, tiểu nữ cảm thấy sâu sắc vinh hạnh.”

“Khách khí khách khí. Bắt đầu đi!” Đường Hoa nói ‘bắt đầu’ không phải là để trưng cầu ý kiến của củ cải trắng này, mà là để báo với đối phương rằng trận đấu đã bắt đầu rồi. Từ hành động không đánh lén người ta lúc này của Đường Hoa, có thể thấy trình độ đạo đức của hắn đang trong quá trình thăng hoa đấy.

Ba giây! Chỉ trong ba giây là Đường Hoa đã chặt đứt Cúc Hoa tiên tử rồi, nhưng không rớt được cái gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện