Tốc độ tai mắt của Dận Chân có nhanh, cũng không nhanh bằng người do Khang Hy phái đến.
Thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của người được phái đến, y dù có thông minh, cũng chỉ có thể suy đoán lung tung.
Đêm hôm khuya khoắc cấp bách triệu về, có phải trong kinh thành đã xảy ra biến cố gì? Là Thái tử lại gây chuyện, hay là Đại A ca....
Ý nghĩ chỉ thoáng qua trong đầu y, y tức khắc khôi phục vẻ lãnh tĩnh.
“Đợi một chút, ta đi đánh thức Bát A ca.”
Lục Cửu và Tiểu Cần chạy đôn chạy đáo, sau đấy thì thu dọn hành lý xe ngựa.
Dận Tự đầu giấc ngủ không ngon, thật vất vả mới thiếp đi được, lại lập tức bị gọi dậy, huyệt thái dương đập thịch thịch, mang theo đau đớn.
Nhưng một câu nói của Dận Chân, lại lập tức làm hắn thanh tỉnh hơn phân nửa.
“Là có biến cố gì sao?” hắn chịu đựng cơn đau hành hạ đứng dậy, Dận Chân giúp hắn mặc đồ.
“Không biết, nhưng chắc là việc gấp.” Dận Chân cúi đầu cài đai lưng lại đàng hoàng cho hắn, ngước đầu thì thấy hắn lại đang cau mày, điệu bộ đang suy ngẫm, không khỏi đưa tay vuốt đi nếp nhăn trên trán hắn.
“Đừng nghĩ nữa, trở về thì biết thôi, chỉ là sức khỏe của đệ, không sao chứ?”
Dận Tự gật đầu. “Không sao, đi thôi.”
Dù đệm có dày và mềm đi chăng nữa nhưng lộ trình khó tránh khỏi xóc nảy, Dận Tự thường xuyên bị lắc đến sắc mặt trắng bệch, nhưng chỉ mím môi không nói một lời, riêng bàn tay thì đè chặt vết thương.
Dận Chân cảm thấy xót xa vô cùng, nhưng không thể làm gì khác hơn, chỉ còn cách thường xuyên lau mồ hôi cho hắn, đồng thời thấp giọng an ủi: “Theo tốc độ này, chắc trời sáng là đến nơi, bằng không đệ gối lên đùi huynh nằm đi?”
Dận Tự khẽ lắc đầu: “Đệ đang nghĩ, có lẽ là Hoàng a mã xảy ra chuyện.”
Dận Chân cũng mơ hồ có loại cảm giác này, giờ nghe hắn nhắc đến, chỉ cảm thấy rùng mình hơn mà thôi.
Dù có đấu đá giữa các huynh đệ thì trong tay họ cũng không có binh quyền, việc gì phải vội vã triệu họ về, chỉ có thể là Hoàng đế gặp chuyện không may, mới muốn gặp mặt con.
Dận Chân trong lòng biết rõ dạo gần đây độ hảo cảm của Khang Hy với y tăng nhiều, cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ vậy, tim liền khó tránh khỏi bắt đầu đập liên hồi, đến cả lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.
Dù sao sinh ra trong hoàng gia, không ai không nuôi mộng, chỉ là Dận Chân chỉ vừa bắt đầu chuẩn bị, còn phải kiêng dè Khang Hy, ngầm cẩn thận sắp đặt, nếu hiện tại Hoàng a mã thật sự xảy ra chuyện không hay, với y mà nói tuyệt đối không có lợi....
Nhưng, lẽ nào người đang ở bên cạnh y, sẽ không ôm suy nghĩ này?
Ngôi vị Hoàng đế ai ai cũng muốn, bát đệ được Hoàng a mã coi trọng, cũng từng bị lạnh nhạt, ở trong lòng hắn, lẽ nào thật sự chưa từng nuôi mộng với vị trí kia?
Nghĩ đến đây, ánh mắt y không khỏi chuyển qua Dận Tự.
“Sao vậy?” Dận Tự giương mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của y, khẽ mỉm cười, mang theo an ủi.
Dận Chân cảm thấy ấm áp, vươn tay, cầm tay hắn, cũng mỉm cười đáp lại.
“Không có gì.”
Phủ Bát Bối Lặc trong đêm lại không hề yên tĩnh.
Nữ tử mặt không chút máu ấn chặt bụng, môi run rẩy, không nói được nửa lời, mặt khác ngón tay đang siết chặt thành giường cũng trở nên trắng ngắt, đủ thấy dùng sức lớn thế nào.
Đình Xu cũng hoảng sợ đến sắc mặt tái mét, đồng thời dùng khăn tay lau đi mồ hôi đang chảy không ngớt trên trán.
“Muội muội ráng chịu đứng, đại phu sắp đến rồi!”
Trương thị khó khăn quay đầu qua nhìn nàng, như muốn nói gì đó, nháy mắt mấy cái, nước mắt lại từ khỏe mắt chảy xuống.
“Phúc Tấn....”
“Muội đừng nói gì hết, có gì đợi gia về rồi nói, ráng chịu thêm chút nữa!”
Dận Tự theo thánh giá xuất hành vốn là chuyện bình thường, kết quả các nàng ở kinh thành lại nghe tin Thái tử binh biến, mọi người trong phủ đều thấp thỏm không yên, khó khăn lắm mới nhận được tin tức nhỏ giọt, lại truyền đến tin Bát gia bị trọng thương nằm trên giường không dậy nổi.
Chuyện kinh tâm động phách này tựa như thanh kiếm treo trên đầu mỗi người, khiến lòng người hoang mang.
Tuy Trương thị xưa nay ru rú trong nhà, nhưng đại sự kiểu này ít nhiều cũng nghe phong phanh, lo lắng quá mức cộng thêm thân thể vốn không khỏe, buổi tối nằm mơ thấy ác mộng, lúc xuống giường thì bất ngờ va phải thứ gì đấy, lúc đó nha hoàn đi ra ngoài bưng nước không ai kịp thời đỡ dậy, kết quả làm động thai.
“Phúc Tấn.... Phúc Tấn!” Giả Kỳ bất ngờ hô to, Đình Xu nhìn theo nàng, khủng hoảng khi phát hiện một dòng máu loãng chảy xuôi theo đùi Trương Thị xuống chân.
“Phúc Tấn, đại phu đến!”
“Mau mời vào!”
Đình Xu luống cuống không biết làm thế nào, nàng chưa từng sinh con, đương nhiên không có kinh nghiệm, nhưng dù là ai thì khi thấy màu máu, cũng biết tình thế cấp bách hung hiểm, một bên nóng ruột chỉ huy những người khác, một bên thấp thỏm bất an.
Nghĩ đến Trương thị trước mắt, đến thai nhi trong bụng nàng, lại càng nghĩ đến Dận Tự đang ở hành cung xa xôi, còn có bản thân nàng.
Giờ này không thể mời được Thái y, càng miễn bàn lúc này Khang Hy đang bị bệnh, trong cung không đời nào chịu phái người đến, Đình Xu sai người mời đại phu của tiệm thuốc lớn nhất kinh thành, đại phu nghe nói là chẩn bệnh cho nữ quyến, nên dẫn theo đứa cháu gái thông thạo y lý của ông.
Đại phu được Giả Kỳ mời vào, bởi vì nam nữ khác biệt, Trương thị còn là nữ quyến hoàng gia, đại phu chỉ có thể đứng một bên xem xét bệnh tình, cứ thế kéo dài thời gian, Trương thị bỗng rên rỉ, hạ thân chảy máu càng nhiều hơn, may mà đại phu dẫn theo cháu gái có thể giúp đỡ chút ít, mọi người bận rộn đến lúc sắp hừng đông, mới có thể giúp thai nhi trong bụng và Trương thị chuyển nguy thành an.
Mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, Đình Xu hai tay hợp lại niệm A Di Đà Phật, thế nhưng nội tâm ngoại trừ cảm như như trút được gánh nặng, còn thấp thoáng mất mát không muốn để ai hay.
Dận Tự và Dận Chân vừa bước vào Dưỡng Tâm Điện thì thoáng giật mình.
Khang Hy đang nằm tựa trên trường kỷ nghỉ ngơi, tuy sắc mặt vẫn hiện rõ vẻ mệt mỏi nhợt nhạt, nhưng có chút khác xa bộ dáng bệnh nặng liệt giường trong tưởng tượng.
Họ không hề hay biết ngay vào lúc họ tới nơi, Khang Hy mới tỉnh lại từ cơn mê, tình trạng hiện nay của ông, cũng chỉ có ông và Ngự y là hiểu rõ nhất.
“Nhi thần tham kiến Hoàng a mã.”
“Đứng dậy đi, ban ngồi.”
So sánh hai bên thì người phải chạy suốt đêm như Dận Tự suy yếu hơn nhiều.
“Thương thế sao rồi?” khi nói câu này, ánh mắt và ngữ điệu của ông đều tỏa ra hiền từ.
“Hồi bẩm Hoàng a mã, đã ổn rồi.” Dận Tự trả lời, nhưng trong lòng lại thầm cười khổ, trên thực tế lúc này sườn dưới đang đau âm ỉ, cứ như vết thương lại bị toét ra, nhưng suy cho cùng hắn cũng không thể mở miệng nói do chạy suốt đêm mà vết thương trở nặng hơn.
Khang Hy, khóe miệng hơi cong lên: “Chốc nữa bảo Thái Y Viện điều trị đàng hoàng, cần phải khôi phục hoàn toàn.”
Dận Tự lên tiếng đáp lại, lúc này mới phát hiện góc độ uốn cong khóe môi của Khang Hy có chút mất tự nhiên, khi nhếch lên có chút cứng nhắc và miễn cưỡng không dễ phát hiện.
“Hai đứa con, ở trong chúng Hoàng tử, cũng xem như anh lớn, trên con đã bất trung bất hiếu, các con càng nên thể hiện tấm gương huynh trưởng, đừng để giẫm lên vết xe đổ bất hiếu của mấy đứa lớn.” lời nói ấm áp lại mang theo hơi lạnh, hai người đều biết đây là khuyến khích, đồng thời cũng là răn đe.
Khuyến khích họ cố gắng làm việc, đồng thời răn đe họ không nên bước vào lôi trì.
Bằng không Thái tử và Đại A ca, chính là kết cuộc của họ.
Dận Tự thầm than trong lòng, có lẽ người cha già này làm Hoàng đế lâu ngày, đã sớm quên cách làm một người cha, lời này nói ra, ngoại trừ làm người khác lo âu hoảng loạn, còn có tác dụng gì?
Nhưng điều họ không hề ngờ đến chính là chưa được mấy ngày, Thái tử còn chưa chính thức bị phế truất, thánh chỉ phong vương cho chư tử đã được công bố.
Tháng tám năm Khang Hy thứ ba mươi chín, Tứ A ca Dận Chân phong làm Ung Thân vương, Ngũ A ca Dận Kỳ phong làm Hằng Thân vương, Thất A ca Dận Hựu phong làm Thuần Quận Vương, Bát A ca Dận Tự phong làm Liêm Quận vương, Cửu A ca, Thập A ca phong làm Bối Lặc, Thập Nhị, Thập Tam, Thập Tứ thì phong Bối Tử.
Sử sách ghi chép về sự kiện phế vị vào tháng bảy loạn lạc, trong một đêm hất ngã hai vị Hoàng tử đứng trên đỉnh cao của đất nước, cũng làm cho thế cuộc vốn đã mập mờ bất minh càng giống như dòng nước đục, Cửu Long đoạt đích, dưới sự trợ giúp của đế vương, cuối cùng cũng từ từ trồi lên mặt nước.
Thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của người được phái đến, y dù có thông minh, cũng chỉ có thể suy đoán lung tung.
Đêm hôm khuya khoắc cấp bách triệu về, có phải trong kinh thành đã xảy ra biến cố gì? Là Thái tử lại gây chuyện, hay là Đại A ca....
Ý nghĩ chỉ thoáng qua trong đầu y, y tức khắc khôi phục vẻ lãnh tĩnh.
“Đợi một chút, ta đi đánh thức Bát A ca.”
Lục Cửu và Tiểu Cần chạy đôn chạy đáo, sau đấy thì thu dọn hành lý xe ngựa.
Dận Tự đầu giấc ngủ không ngon, thật vất vả mới thiếp đi được, lại lập tức bị gọi dậy, huyệt thái dương đập thịch thịch, mang theo đau đớn.
Nhưng một câu nói của Dận Chân, lại lập tức làm hắn thanh tỉnh hơn phân nửa.
“Là có biến cố gì sao?” hắn chịu đựng cơn đau hành hạ đứng dậy, Dận Chân giúp hắn mặc đồ.
“Không biết, nhưng chắc là việc gấp.” Dận Chân cúi đầu cài đai lưng lại đàng hoàng cho hắn, ngước đầu thì thấy hắn lại đang cau mày, điệu bộ đang suy ngẫm, không khỏi đưa tay vuốt đi nếp nhăn trên trán hắn.
“Đừng nghĩ nữa, trở về thì biết thôi, chỉ là sức khỏe của đệ, không sao chứ?”
Dận Tự gật đầu. “Không sao, đi thôi.”
Dù đệm có dày và mềm đi chăng nữa nhưng lộ trình khó tránh khỏi xóc nảy, Dận Tự thường xuyên bị lắc đến sắc mặt trắng bệch, nhưng chỉ mím môi không nói một lời, riêng bàn tay thì đè chặt vết thương.
Dận Chân cảm thấy xót xa vô cùng, nhưng không thể làm gì khác hơn, chỉ còn cách thường xuyên lau mồ hôi cho hắn, đồng thời thấp giọng an ủi: “Theo tốc độ này, chắc trời sáng là đến nơi, bằng không đệ gối lên đùi huynh nằm đi?”
Dận Tự khẽ lắc đầu: “Đệ đang nghĩ, có lẽ là Hoàng a mã xảy ra chuyện.”
Dận Chân cũng mơ hồ có loại cảm giác này, giờ nghe hắn nhắc đến, chỉ cảm thấy rùng mình hơn mà thôi.
Dù có đấu đá giữa các huynh đệ thì trong tay họ cũng không có binh quyền, việc gì phải vội vã triệu họ về, chỉ có thể là Hoàng đế gặp chuyện không may, mới muốn gặp mặt con.
Dận Chân trong lòng biết rõ dạo gần đây độ hảo cảm của Khang Hy với y tăng nhiều, cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ vậy, tim liền khó tránh khỏi bắt đầu đập liên hồi, đến cả lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.
Dù sao sinh ra trong hoàng gia, không ai không nuôi mộng, chỉ là Dận Chân chỉ vừa bắt đầu chuẩn bị, còn phải kiêng dè Khang Hy, ngầm cẩn thận sắp đặt, nếu hiện tại Hoàng a mã thật sự xảy ra chuyện không hay, với y mà nói tuyệt đối không có lợi....
Nhưng, lẽ nào người đang ở bên cạnh y, sẽ không ôm suy nghĩ này?
Ngôi vị Hoàng đế ai ai cũng muốn, bát đệ được Hoàng a mã coi trọng, cũng từng bị lạnh nhạt, ở trong lòng hắn, lẽ nào thật sự chưa từng nuôi mộng với vị trí kia?
Nghĩ đến đây, ánh mắt y không khỏi chuyển qua Dận Tự.
“Sao vậy?” Dận Tự giương mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của y, khẽ mỉm cười, mang theo an ủi.
Dận Chân cảm thấy ấm áp, vươn tay, cầm tay hắn, cũng mỉm cười đáp lại.
“Không có gì.”
Phủ Bát Bối Lặc trong đêm lại không hề yên tĩnh.
Nữ tử mặt không chút máu ấn chặt bụng, môi run rẩy, không nói được nửa lời, mặt khác ngón tay đang siết chặt thành giường cũng trở nên trắng ngắt, đủ thấy dùng sức lớn thế nào.
Đình Xu cũng hoảng sợ đến sắc mặt tái mét, đồng thời dùng khăn tay lau đi mồ hôi đang chảy không ngớt trên trán.
“Muội muội ráng chịu đứng, đại phu sắp đến rồi!”
Trương thị khó khăn quay đầu qua nhìn nàng, như muốn nói gì đó, nháy mắt mấy cái, nước mắt lại từ khỏe mắt chảy xuống.
“Phúc Tấn....”
“Muội đừng nói gì hết, có gì đợi gia về rồi nói, ráng chịu thêm chút nữa!”
Dận Tự theo thánh giá xuất hành vốn là chuyện bình thường, kết quả các nàng ở kinh thành lại nghe tin Thái tử binh biến, mọi người trong phủ đều thấp thỏm không yên, khó khăn lắm mới nhận được tin tức nhỏ giọt, lại truyền đến tin Bát gia bị trọng thương nằm trên giường không dậy nổi.
Chuyện kinh tâm động phách này tựa như thanh kiếm treo trên đầu mỗi người, khiến lòng người hoang mang.
Tuy Trương thị xưa nay ru rú trong nhà, nhưng đại sự kiểu này ít nhiều cũng nghe phong phanh, lo lắng quá mức cộng thêm thân thể vốn không khỏe, buổi tối nằm mơ thấy ác mộng, lúc xuống giường thì bất ngờ va phải thứ gì đấy, lúc đó nha hoàn đi ra ngoài bưng nước không ai kịp thời đỡ dậy, kết quả làm động thai.
“Phúc Tấn.... Phúc Tấn!” Giả Kỳ bất ngờ hô to, Đình Xu nhìn theo nàng, khủng hoảng khi phát hiện một dòng máu loãng chảy xuôi theo đùi Trương Thị xuống chân.
“Phúc Tấn, đại phu đến!”
“Mau mời vào!”
Đình Xu luống cuống không biết làm thế nào, nàng chưa từng sinh con, đương nhiên không có kinh nghiệm, nhưng dù là ai thì khi thấy màu máu, cũng biết tình thế cấp bách hung hiểm, một bên nóng ruột chỉ huy những người khác, một bên thấp thỏm bất an.
Nghĩ đến Trương thị trước mắt, đến thai nhi trong bụng nàng, lại càng nghĩ đến Dận Tự đang ở hành cung xa xôi, còn có bản thân nàng.
Giờ này không thể mời được Thái y, càng miễn bàn lúc này Khang Hy đang bị bệnh, trong cung không đời nào chịu phái người đến, Đình Xu sai người mời đại phu của tiệm thuốc lớn nhất kinh thành, đại phu nghe nói là chẩn bệnh cho nữ quyến, nên dẫn theo đứa cháu gái thông thạo y lý của ông.
Đại phu được Giả Kỳ mời vào, bởi vì nam nữ khác biệt, Trương thị còn là nữ quyến hoàng gia, đại phu chỉ có thể đứng một bên xem xét bệnh tình, cứ thế kéo dài thời gian, Trương thị bỗng rên rỉ, hạ thân chảy máu càng nhiều hơn, may mà đại phu dẫn theo cháu gái có thể giúp đỡ chút ít, mọi người bận rộn đến lúc sắp hừng đông, mới có thể giúp thai nhi trong bụng và Trương thị chuyển nguy thành an.
Mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, Đình Xu hai tay hợp lại niệm A Di Đà Phật, thế nhưng nội tâm ngoại trừ cảm như như trút được gánh nặng, còn thấp thoáng mất mát không muốn để ai hay.
Dận Tự và Dận Chân vừa bước vào Dưỡng Tâm Điện thì thoáng giật mình.
Khang Hy đang nằm tựa trên trường kỷ nghỉ ngơi, tuy sắc mặt vẫn hiện rõ vẻ mệt mỏi nhợt nhạt, nhưng có chút khác xa bộ dáng bệnh nặng liệt giường trong tưởng tượng.
Họ không hề hay biết ngay vào lúc họ tới nơi, Khang Hy mới tỉnh lại từ cơn mê, tình trạng hiện nay của ông, cũng chỉ có ông và Ngự y là hiểu rõ nhất.
“Nhi thần tham kiến Hoàng a mã.”
“Đứng dậy đi, ban ngồi.”
So sánh hai bên thì người phải chạy suốt đêm như Dận Tự suy yếu hơn nhiều.
“Thương thế sao rồi?” khi nói câu này, ánh mắt và ngữ điệu của ông đều tỏa ra hiền từ.
“Hồi bẩm Hoàng a mã, đã ổn rồi.” Dận Tự trả lời, nhưng trong lòng lại thầm cười khổ, trên thực tế lúc này sườn dưới đang đau âm ỉ, cứ như vết thương lại bị toét ra, nhưng suy cho cùng hắn cũng không thể mở miệng nói do chạy suốt đêm mà vết thương trở nặng hơn.
Khang Hy, khóe miệng hơi cong lên: “Chốc nữa bảo Thái Y Viện điều trị đàng hoàng, cần phải khôi phục hoàn toàn.”
Dận Tự lên tiếng đáp lại, lúc này mới phát hiện góc độ uốn cong khóe môi của Khang Hy có chút mất tự nhiên, khi nhếch lên có chút cứng nhắc và miễn cưỡng không dễ phát hiện.
“Hai đứa con, ở trong chúng Hoàng tử, cũng xem như anh lớn, trên con đã bất trung bất hiếu, các con càng nên thể hiện tấm gương huynh trưởng, đừng để giẫm lên vết xe đổ bất hiếu của mấy đứa lớn.” lời nói ấm áp lại mang theo hơi lạnh, hai người đều biết đây là khuyến khích, đồng thời cũng là răn đe.
Khuyến khích họ cố gắng làm việc, đồng thời răn đe họ không nên bước vào lôi trì.
Bằng không Thái tử và Đại A ca, chính là kết cuộc của họ.
Dận Tự thầm than trong lòng, có lẽ người cha già này làm Hoàng đế lâu ngày, đã sớm quên cách làm một người cha, lời này nói ra, ngoại trừ làm người khác lo âu hoảng loạn, còn có tác dụng gì?
Nhưng điều họ không hề ngờ đến chính là chưa được mấy ngày, Thái tử còn chưa chính thức bị phế truất, thánh chỉ phong vương cho chư tử đã được công bố.
Tháng tám năm Khang Hy thứ ba mươi chín, Tứ A ca Dận Chân phong làm Ung Thân vương, Ngũ A ca Dận Kỳ phong làm Hằng Thân vương, Thất A ca Dận Hựu phong làm Thuần Quận Vương, Bát A ca Dận Tự phong làm Liêm Quận vương, Cửu A ca, Thập A ca phong làm Bối Lặc, Thập Nhị, Thập Tam, Thập Tứ thì phong Bối Tử.
Sử sách ghi chép về sự kiện phế vị vào tháng bảy loạn lạc, trong một đêm hất ngã hai vị Hoàng tử đứng trên đỉnh cao của đất nước, cũng làm cho thế cuộc vốn đã mập mờ bất minh càng giống như dòng nước đục, Cửu Long đoạt đích, dưới sự trợ giúp của đế vương, cuối cùng cũng từ từ trồi lên mặt nước.
Danh sách chương