Từ khi vụ việc kế sinh nhai của Bát Kỳ được trình lên, Khang Hy đã vì nó tốn không biết bao nhiêu tâm tư, từ tăng tiền tăng lương cho gia đình Bát Kỳ, đến thúc đẩy sản nghiệp mở rộng đường sống, thậm chí trả nợ thay người Bát Kỳ, nhưng ngân lượng trong quốc khố thì đã tiêu hao không ít, hiệu quả lại không cao.
Không chỉ không cao, lại còn lục tục nghe truyền đến chuyện có con cháu Bát Kỳ ăn không ngồi rồi, chiếm đoạt sản nghiệp của người khác, khiến Khang Hy tức giận không ít, Dận Chân vốn là người tiếp nhận vụ việc này hiện đang bị lệnh cưỡng chế đóng cửa tự kiểm, nên ông ra lệnh tất cả mọi người dâng tấu đề đạt biện pháp.
Dận Tự suy nghĩ suốt hai ngày, tấu chương viết rồi lại sửa, cuối cùng quyết định dựa theo cách nghĩ ban đầu ghi ra một lượt dâng lên.
Ai ngờ ngày hôm sau, Khang Hy lại để Lương Cửu Công đọc tấu chương của hắn lên ngay trước triều, khiến hắn trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
“..... Để cho con cháu Bát Kỳ di cư đến vùng sát biên giới, đồn điền Đông Bắc, đồng thời bãi bỏ lệnh cấm buôn bán làm nông, những người du thủ du thực, không làm ăn sản xuất thì bị định tội nặng, vậy thì.....”
Giọng của Lương Cửu Công xưa nay lanh lảnh rõ ràng, không giống các thái giám khác chói tai tằn tỉu, có đôi khi Khang Hy xem tấu chương nhiều mệt mỏi, thường thích để cho hắn đọc, vậy mà lúc này thanh âm trầm bổng du dương của hắn văng vẳng trong đại điện, lại có vẻ đặc biệt cổ quái.
Hoàng a mã, người làm vậy cũng thất đức quá đi.
Dận Tự cúi thấp đầu, đáy lòng lại có chút ai oán, cả triều văn võ bá quan, cớ sao chỉ đọc của mỗi mình hắn? Quyển tấu chương này vừa được đọc lên, người bên dưới đều bỡ ngỡ.
Người Bát Kỳ không làm nông, không buôn bán, đây là gia pháp tổ tông được định ra từ khi người Mãn nhập quan, cho tới nay vẫn không có ai nghĩ tới chuyện sửa đổi nó, kết quả không ai ngờ đến một người ngày thường khiêm tốn như Bát gia, lại đưa ra biện pháp như vậy.
Đại A ca khôn ngoan, không vội lên tiếng, ngược lại thừa dịp mọi người bên dưới châu đầu ghé tai bàn luận thì mau mắn nhìn liếc qua Khang Hy.
Đế vương chí cao vô thượng ngoài mặt không lộ rõ hỉ nộ, mà Thái tử đứng cạnh ông vẫn duy trì vẻ thản nhiên.
Chẳng lẽ Hoàng a mã đọc quyển tấu chương này trước mặt mọi người, là có dụng ý?
Dận Đề đang khổ sở suy đoán, bất thình lình giọng Khang Hy từ bên trên vọng xuống. “Dận Đề.”
Y giật mình, vội vàng bước ra khỏi hàng buông thỏng tay. “Có nhi thần.”
“Tấu chương của Dận Tự, con cảm thấy thế nào?”
Dận Đề chưa kịp suy đoán xong thánh ý đã bị gọi ra khỏi hàng, vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Nhi thần nghĩ luật lệ của tổ tông, không thể tùy tiện sửa đổi, nhưng suy nghĩ này của bát đệ, cũng là vì quốc gia, tấm lòng đáng khen, dù sao đệ ấy tuổi tác còn nhỏ, thiếu cẩn thận.....”
Nói năng dài dòng vô nghĩa, cơ bản nói cũng bằng thừa, đá bóng trở lại chỗ cũ, nhưng dựa theo tính tình của Đại A ca, nhất định sẽ không vòng vo tam quốc, châm chước cho người khác như vậy. Tuy rằng lời nói lúc này vô dụng, nhưng lại thể hiện rõ hòa khí điều đình, là điều từ trước đến nay chưa từng có.
Minh Châu đứng giữa chúng thần, cúi thấp đầu, trên mặt lại hiện hữu nét cười.
Hai năm qua thân chinh Cát Nhĩ Đan, Minh Châu một lòng giám sát lương hưởng, lập nhiều công lao, từ bị giáng chức truy xét, đến dần dần phục chức, ông đã trải qua bài học khi xưa, nay tác phong làm việc cũng dè dặt hơn, lúc này thấy Đại A ca ứng đối khéo léo, không khỏi vui mừng dạt dào.
So với Thái tử chỉ mang lại thất vọng cho Hoàng thượng, Đại A ca lại tỏ ra khá tốt.
Quả nhiên Khang Hy rất kiên nhẫn đợi y nói xong, sau đó còn hòa nhã nói: “Trong lúc gấp gáp thế này mà con có thể suy nghĩ nhiều mặt như vậy, cũng không tệ, Thái tử, còn con?”
Thái tử nói: “Những gì trong tấu chương này viết, quá kinh hãi thế tục, đồng thời cũng quá dọa người, tình trạng hiện nay của Bát Kỳ, cũng không nghiêm trọng đến nỗi như bát đệ nói, nếu bất ngờ bãi bỏ, không chỉ hậu quá khó lường, mà trên hết tùy tiện thay đổi gia pháp tổ tông, không những hoàng thân quốc thích phản đối, ngay cả Thái tổ Thái tông Hoàng đế của Đại Thanh chúng ta, dưới cửu tuyền có linh thiên, cũng nhất định không đồng ý.”
Lý luận rành mạch, ngôn ngữ trôi chảy, dẫn tới những đại thần bất mãn cũng hùa theo.
Ánh mắt Khang Hy đảo qua mọi người bên dưới, cuối cùng dừng lại ở Thái tử, liếc qua bóng dáng màu xanh nhạt trước mặt, thoáng nhăn mày.
Trong tâm lý của rất nhiều người Mãn, thật ra luôn có cảm giác bản thân ưu việt hơn người, lúc quân Thanh nhập môn, sở dĩ triều đình nghiêm cấm con cháu Bát Kỳ buôn bán sản xuất, ngoại trừ muốn duy trì chế độ “Nhập tắc vi dân, xuất tắc vi binh”, còn có một ý nghĩa khác, đó chính là tách biệt hai tầng lớp Mãn Hán, làm bật lên địa vị đặc quyền thống trị của người Mãn.
Nhưng trên thực tế, dự tính không theo kịp biến hóa, bởi vì quy định nghiêm ngặt, dẫn đến rất nhiều gia đình Bát Kỳ, bần cùng càng bần cùng thêm, quân hưởng của một hai binh sĩ trong nhà, cơ bản không đủ duy trì cuộc sống của cả gia đình, mà nếu cứ như trước một mặt tăng hạn mức binh lính một mặt tăng quân hưởng hàng tháng cho mỗi gia đình, thì kết quả dẫn đến chính là người thừa trong quân đội tăng mạnh, ngân lượng quốc khố có nhiều hơn nữa, cũng không đủ chi tiêu.
Năm Khang Hy thứ ba mươi lăm, tình cảnh này bắt đầu manh nha, không ai có thể ngờ đến ngày sau nó lại phát sinh ra những tệ nạn nghiêm trọng, nhưng tới những năm cuối Khang Hy và những năm đầu Ung Chính, cục diện càng ngày càng bết bát, đến nỗi hàng năm ngân khố quốc gia phải trích ra những khoảng khổng lồ để cứu vãn cục diện này một cách vô vọng.
Dận Tự đưa ra những phương án kinh hãi thế tục như vậy, cũng không hề có ý định sẽ được thông qua ngay, hắn chẳng qua là biết được tình cảnh mai sau, nên một lòng mong dốc hết khả năng có thể mà thôi.
Về phần kết quả thế nào, cũng không phải thứ hiện tại hắn có thể quyết định.
Chuyện này đứng ở phương diện các Hán thần khá khó xử, không tiện mở miệng, đám Trương Anh, Lý Quang Địa đều duy trì im lặng, về phía Mãn thần, ngoại trừ Đông Quốc Duy, thì hầu như ai cũng phản đối.
Đông Quốc Duy lên tiếng ủng hộ, không chỉ thu hút ánh mắt của mọi người, mà cả chính Dận Tự, cũng lấy làm bất ngờ.
Ngoại trừ hai tỷ đệ Trần Dĩnh Trần Bình đang gởi gắm ở đấy, hắn cùng Đông gia, kiếp này hầu như không có liên hệ gì, vị Quốc trượng này sao lại mạo hiểm đắc tội Thái tử để ủng hộ hắn?
Khang Hy quả nhiên không đồng ý với đề nghị này.
Không chỉ có vậy, còn bảo Dận Tự quay về đọc thêm nhiều sách sử, không nên hoang tưởng một bước lên mây.
Dận Tự khi không bị mắng, lại không thể lên tiếng, chỉ đành âm thầm cười khổ.
Thân làm nhi tử muốn giúp ông già nhà mình tiết kiệm ít tiền, ngược lại còn ăn chửi.
Bãi triều đi ra ngoài, Dận Chỉ lên tiếng chế giễu: “Không phải bát đệ đang trông coi Lại Bộ sao, còn muốn ‘một chân đạp hai thuyền’ hả?”
Dận Tự cười nhạt, không có chút tức giận nào. “Tam ca nói đi đâu vậy, không phải do đệ đệ đây đọc ít sách sao, hay để dịp nào đệ đi theo tam ca ngày ngày đọc sách, không chừng lại nghĩ ra biện pháp.”
Xung quanh vang lên mấy tiếng cười nhạo.
Dận Chỉ biết là Dận Tự đang ngầm trào phúng hắn cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp, tức tối trừng mắt nhìn Dận Tự, phủi tay bỏ đi.
Dận Đề đi tới, vỗ vỗ vai hắn cười nói: “Hiếm thấy đệ cáu kỉnh như vậy lại còn đi so đo với hắn nữa, đừng suy nghĩ nhiều, Hoàng a mã cũng là vì muốn tốt cho đệ thôi.”
Vị đại ca này quả thật càng ngày càng ra dáng huynh trưởng.
Dận Tự nghĩ thầm, gật đầu cười nói: “Cám ơn đại ca, đệ biết mà.”
Vừa hạ triều, hắn đã lập tức xuất cung, đi đến khách *** Sầm Mộng Như ở trọ.
Do mấy ngày trước Tiểu Cần đã đến giao tiền thuê phòng, Dận Tự ăn mặc lại không tệ, ông chủ thấy hắn đương nhiên là trưng ra gương mặt tươi cười.
“Ngài có chỗ không biết, tú tài này trông vẻ đáng thương, nhưng tệ *** vốn chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, thực sự không thể tránh.....”
Lão nói thao thao bất tuyệt, bên đây Dận Tự đã bước vào sương phòng của Sầm Mộng Như, cạch một tiếng, Tiểu Cần đóng cửa lại, chỉ còn mỗi ông chủ đứng bên ngoài, mũi thiếu chút nữa đã đập vào cửa.
Tinh thần của Sầm Mộng Như đã tốt hơn nhiều, đang dựa trên giường đọc sách, nhưng sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nghĩ tới cơn bệnh mới qua đích thực không nhẹ.
Nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, còn tưởng là Tiểu Cần, đợi tới khi nghe thấy tiếng của Dận Tự, không khỏi giật mình, vội vàng đứng dậy mở cửa.
“Ứng công tử! Mời vào!”
Dận Tự đảo mắt đánh giá y một lượt, mới cười nói: “Sầm huynh thoạt nhìn đã khá hơn nhiều.”
“Cũng nhờ mọi người.” Sầm Mộng Như cười khổ, đứng dậy hướng Dận Tự trịnh trọng hành lễ. “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, xin nhận của Sầm mỗ một lạy.”
Dận Tự sau khi thản nhiên nhận lễ của y xong mới nâng y dậy. “Sầm huynh không cần đa lễ, chúng ta gặp gỡ tức là hữu duyên, đại trượng phu khi bại khi thắng, lần sau nhất định có thể trúng tuyển.”
Sầm Mộng Như thở dài, lắc đầu, ngồi xuống, một lúc sau mới nói: “Nhiệt huyết đã nguôi ngoai, chỉ là không muốn phụ tấm lòng kỳ vọng của cha già nơi quê nhà, ba năm sau, bèn thử lại một lần.”
Dận Tự còn chưa kịp hỏi rõ tình huống y bị trục xuất khỏi trường thi, nghe vậy liền nói: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì, nếu Sầm huynh thực sự bị oan, gia phụ tại quan trường có quen biết một hai bằng hữu, biết đâu có thể giúp ngươi rửa sạch oan khuất.”
Sầm Mộng Như tính tình thẳng thắng, tuy rằng không quen thân với Dận Tự, nhưng cũng cảm thấy tính tình hợp nhau, y thấy đối phương chỉ vì một lần tình cờ gặp gỡ, mà đã giúp y như vậy, thực sự phải nói là tận tình giúp đỡ.
Lắc đầu: “Đa tạ Ứng huynh, nhưng vụ việc lần này chỉ sợ không thể thay đổi.”
Dứt lời bèn kể lại tỉ mỉ tình hình ngày hôm ấy.
Trong khi đấy Dận Chân sau khi nghe xong chuyện lâm triều ngày hôm nay, không tránh khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Mấy ngày trước y từng nghe Dận Tự nói sơ qua về phương án này, nhưng chỉ cho là hắn thuận miệng nói vậy, không nghĩ tới hắn thật sự viết vào tấu chương trình lên, còn gây ra chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Thẩm Trúc thấy y đăm chiêu không lên tiếng, bèn cười nói: “Bát gia thái độ làm người cẩn thận chu đáo, làm như vậy có thể có thâm ý.”
Dận Chân lắc đầu nói: “Đệ ấy chính là hồ đồ, Hoàng a mã sao có thể đồng ý đề nghị như vậy, đừng nói không đồng ý, chỉ sợ đệ ấy sẽ đắc tội các Mãn thần bảo thủ. Về phía Hán thần, có lẽ họ cũng sẽ nghĩ, Bát Kỳ vốn đã ôm đặc quyền riêng, nếu còn có thể buôn bán sản xuất, không khác gì tranh lợi với người Hán.”
Tuy ngoài mặt nói thế, nhưng khi nhắc đến Dận Tự thì gương mặt cùng ngữ điệu của y, lại bất giác để lộ sự dịu dàng mềm mỏng.
Thẩm Trúc thấy vậy, thầm nghĩ Bát gia ở trong lòng chủ tử, thực sự có địa vị khác biệt, nên cũng không dám khinh thường.
Hắn là Hán quân của người Bát Kỳ, có quan hệ bằng hữu với đằng mẹ của Tứ Phúc Tấn Na Lạp thị, Dận Chân thấy hắn cũng có tài, đã mời hắn ở lại làm khách trong phủ.
Hai người đang nói chuyện, ước chừng qua một nén nhang, thì nghe hạ nhân vào thông báo, nói Bát A ca tới.
Thẩm Trúc cười: “Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, xem ra Bát gia và chủ tử, quả thật có thể nói là tâm ý tương thông.”
Dận Chân khẽ nhếch khóe miệng, đã nhiều ngày qua hiếm thấy y lộ ra nét cười có thể gọi là vui vẻ.
Không chỉ không cao, lại còn lục tục nghe truyền đến chuyện có con cháu Bát Kỳ ăn không ngồi rồi, chiếm đoạt sản nghiệp của người khác, khiến Khang Hy tức giận không ít, Dận Chân vốn là người tiếp nhận vụ việc này hiện đang bị lệnh cưỡng chế đóng cửa tự kiểm, nên ông ra lệnh tất cả mọi người dâng tấu đề đạt biện pháp.
Dận Tự suy nghĩ suốt hai ngày, tấu chương viết rồi lại sửa, cuối cùng quyết định dựa theo cách nghĩ ban đầu ghi ra một lượt dâng lên.
Ai ngờ ngày hôm sau, Khang Hy lại để Lương Cửu Công đọc tấu chương của hắn lên ngay trước triều, khiến hắn trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
“..... Để cho con cháu Bát Kỳ di cư đến vùng sát biên giới, đồn điền Đông Bắc, đồng thời bãi bỏ lệnh cấm buôn bán làm nông, những người du thủ du thực, không làm ăn sản xuất thì bị định tội nặng, vậy thì.....”
Giọng của Lương Cửu Công xưa nay lanh lảnh rõ ràng, không giống các thái giám khác chói tai tằn tỉu, có đôi khi Khang Hy xem tấu chương nhiều mệt mỏi, thường thích để cho hắn đọc, vậy mà lúc này thanh âm trầm bổng du dương của hắn văng vẳng trong đại điện, lại có vẻ đặc biệt cổ quái.
Hoàng a mã, người làm vậy cũng thất đức quá đi.
Dận Tự cúi thấp đầu, đáy lòng lại có chút ai oán, cả triều văn võ bá quan, cớ sao chỉ đọc của mỗi mình hắn? Quyển tấu chương này vừa được đọc lên, người bên dưới đều bỡ ngỡ.
Người Bát Kỳ không làm nông, không buôn bán, đây là gia pháp tổ tông được định ra từ khi người Mãn nhập quan, cho tới nay vẫn không có ai nghĩ tới chuyện sửa đổi nó, kết quả không ai ngờ đến một người ngày thường khiêm tốn như Bát gia, lại đưa ra biện pháp như vậy.
Đại A ca khôn ngoan, không vội lên tiếng, ngược lại thừa dịp mọi người bên dưới châu đầu ghé tai bàn luận thì mau mắn nhìn liếc qua Khang Hy.
Đế vương chí cao vô thượng ngoài mặt không lộ rõ hỉ nộ, mà Thái tử đứng cạnh ông vẫn duy trì vẻ thản nhiên.
Chẳng lẽ Hoàng a mã đọc quyển tấu chương này trước mặt mọi người, là có dụng ý?
Dận Đề đang khổ sở suy đoán, bất thình lình giọng Khang Hy từ bên trên vọng xuống. “Dận Đề.”
Y giật mình, vội vàng bước ra khỏi hàng buông thỏng tay. “Có nhi thần.”
“Tấu chương của Dận Tự, con cảm thấy thế nào?”
Dận Đề chưa kịp suy đoán xong thánh ý đã bị gọi ra khỏi hàng, vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Nhi thần nghĩ luật lệ của tổ tông, không thể tùy tiện sửa đổi, nhưng suy nghĩ này của bát đệ, cũng là vì quốc gia, tấm lòng đáng khen, dù sao đệ ấy tuổi tác còn nhỏ, thiếu cẩn thận.....”
Nói năng dài dòng vô nghĩa, cơ bản nói cũng bằng thừa, đá bóng trở lại chỗ cũ, nhưng dựa theo tính tình của Đại A ca, nhất định sẽ không vòng vo tam quốc, châm chước cho người khác như vậy. Tuy rằng lời nói lúc này vô dụng, nhưng lại thể hiện rõ hòa khí điều đình, là điều từ trước đến nay chưa từng có.
Minh Châu đứng giữa chúng thần, cúi thấp đầu, trên mặt lại hiện hữu nét cười.
Hai năm qua thân chinh Cát Nhĩ Đan, Minh Châu một lòng giám sát lương hưởng, lập nhiều công lao, từ bị giáng chức truy xét, đến dần dần phục chức, ông đã trải qua bài học khi xưa, nay tác phong làm việc cũng dè dặt hơn, lúc này thấy Đại A ca ứng đối khéo léo, không khỏi vui mừng dạt dào.
So với Thái tử chỉ mang lại thất vọng cho Hoàng thượng, Đại A ca lại tỏ ra khá tốt.
Quả nhiên Khang Hy rất kiên nhẫn đợi y nói xong, sau đó còn hòa nhã nói: “Trong lúc gấp gáp thế này mà con có thể suy nghĩ nhiều mặt như vậy, cũng không tệ, Thái tử, còn con?”
Thái tử nói: “Những gì trong tấu chương này viết, quá kinh hãi thế tục, đồng thời cũng quá dọa người, tình trạng hiện nay của Bát Kỳ, cũng không nghiêm trọng đến nỗi như bát đệ nói, nếu bất ngờ bãi bỏ, không chỉ hậu quá khó lường, mà trên hết tùy tiện thay đổi gia pháp tổ tông, không những hoàng thân quốc thích phản đối, ngay cả Thái tổ Thái tông Hoàng đế của Đại Thanh chúng ta, dưới cửu tuyền có linh thiên, cũng nhất định không đồng ý.”
Lý luận rành mạch, ngôn ngữ trôi chảy, dẫn tới những đại thần bất mãn cũng hùa theo.
Ánh mắt Khang Hy đảo qua mọi người bên dưới, cuối cùng dừng lại ở Thái tử, liếc qua bóng dáng màu xanh nhạt trước mặt, thoáng nhăn mày.
Trong tâm lý của rất nhiều người Mãn, thật ra luôn có cảm giác bản thân ưu việt hơn người, lúc quân Thanh nhập môn, sở dĩ triều đình nghiêm cấm con cháu Bát Kỳ buôn bán sản xuất, ngoại trừ muốn duy trì chế độ “Nhập tắc vi dân, xuất tắc vi binh”, còn có một ý nghĩa khác, đó chính là tách biệt hai tầng lớp Mãn Hán, làm bật lên địa vị đặc quyền thống trị của người Mãn.
Nhưng trên thực tế, dự tính không theo kịp biến hóa, bởi vì quy định nghiêm ngặt, dẫn đến rất nhiều gia đình Bát Kỳ, bần cùng càng bần cùng thêm, quân hưởng của một hai binh sĩ trong nhà, cơ bản không đủ duy trì cuộc sống của cả gia đình, mà nếu cứ như trước một mặt tăng hạn mức binh lính một mặt tăng quân hưởng hàng tháng cho mỗi gia đình, thì kết quả dẫn đến chính là người thừa trong quân đội tăng mạnh, ngân lượng quốc khố có nhiều hơn nữa, cũng không đủ chi tiêu.
Năm Khang Hy thứ ba mươi lăm, tình cảnh này bắt đầu manh nha, không ai có thể ngờ đến ngày sau nó lại phát sinh ra những tệ nạn nghiêm trọng, nhưng tới những năm cuối Khang Hy và những năm đầu Ung Chính, cục diện càng ngày càng bết bát, đến nỗi hàng năm ngân khố quốc gia phải trích ra những khoảng khổng lồ để cứu vãn cục diện này một cách vô vọng.
Dận Tự đưa ra những phương án kinh hãi thế tục như vậy, cũng không hề có ý định sẽ được thông qua ngay, hắn chẳng qua là biết được tình cảnh mai sau, nên một lòng mong dốc hết khả năng có thể mà thôi.
Về phần kết quả thế nào, cũng không phải thứ hiện tại hắn có thể quyết định.
Chuyện này đứng ở phương diện các Hán thần khá khó xử, không tiện mở miệng, đám Trương Anh, Lý Quang Địa đều duy trì im lặng, về phía Mãn thần, ngoại trừ Đông Quốc Duy, thì hầu như ai cũng phản đối.
Đông Quốc Duy lên tiếng ủng hộ, không chỉ thu hút ánh mắt của mọi người, mà cả chính Dận Tự, cũng lấy làm bất ngờ.
Ngoại trừ hai tỷ đệ Trần Dĩnh Trần Bình đang gởi gắm ở đấy, hắn cùng Đông gia, kiếp này hầu như không có liên hệ gì, vị Quốc trượng này sao lại mạo hiểm đắc tội Thái tử để ủng hộ hắn?
Khang Hy quả nhiên không đồng ý với đề nghị này.
Không chỉ có vậy, còn bảo Dận Tự quay về đọc thêm nhiều sách sử, không nên hoang tưởng một bước lên mây.
Dận Tự khi không bị mắng, lại không thể lên tiếng, chỉ đành âm thầm cười khổ.
Thân làm nhi tử muốn giúp ông già nhà mình tiết kiệm ít tiền, ngược lại còn ăn chửi.
Bãi triều đi ra ngoài, Dận Chỉ lên tiếng chế giễu: “Không phải bát đệ đang trông coi Lại Bộ sao, còn muốn ‘một chân đạp hai thuyền’ hả?”
Dận Tự cười nhạt, không có chút tức giận nào. “Tam ca nói đi đâu vậy, không phải do đệ đệ đây đọc ít sách sao, hay để dịp nào đệ đi theo tam ca ngày ngày đọc sách, không chừng lại nghĩ ra biện pháp.”
Xung quanh vang lên mấy tiếng cười nhạo.
Dận Chỉ biết là Dận Tự đang ngầm trào phúng hắn cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp, tức tối trừng mắt nhìn Dận Tự, phủi tay bỏ đi.
Dận Đề đi tới, vỗ vỗ vai hắn cười nói: “Hiếm thấy đệ cáu kỉnh như vậy lại còn đi so đo với hắn nữa, đừng suy nghĩ nhiều, Hoàng a mã cũng là vì muốn tốt cho đệ thôi.”
Vị đại ca này quả thật càng ngày càng ra dáng huynh trưởng.
Dận Tự nghĩ thầm, gật đầu cười nói: “Cám ơn đại ca, đệ biết mà.”
Vừa hạ triều, hắn đã lập tức xuất cung, đi đến khách *** Sầm Mộng Như ở trọ.
Do mấy ngày trước Tiểu Cần đã đến giao tiền thuê phòng, Dận Tự ăn mặc lại không tệ, ông chủ thấy hắn đương nhiên là trưng ra gương mặt tươi cười.
“Ngài có chỗ không biết, tú tài này trông vẻ đáng thương, nhưng tệ *** vốn chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, thực sự không thể tránh.....”
Lão nói thao thao bất tuyệt, bên đây Dận Tự đã bước vào sương phòng của Sầm Mộng Như, cạch một tiếng, Tiểu Cần đóng cửa lại, chỉ còn mỗi ông chủ đứng bên ngoài, mũi thiếu chút nữa đã đập vào cửa.
Tinh thần của Sầm Mộng Như đã tốt hơn nhiều, đang dựa trên giường đọc sách, nhưng sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nghĩ tới cơn bệnh mới qua đích thực không nhẹ.
Nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, còn tưởng là Tiểu Cần, đợi tới khi nghe thấy tiếng của Dận Tự, không khỏi giật mình, vội vàng đứng dậy mở cửa.
“Ứng công tử! Mời vào!”
Dận Tự đảo mắt đánh giá y một lượt, mới cười nói: “Sầm huynh thoạt nhìn đã khá hơn nhiều.”
“Cũng nhờ mọi người.” Sầm Mộng Như cười khổ, đứng dậy hướng Dận Tự trịnh trọng hành lễ. “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, xin nhận của Sầm mỗ một lạy.”
Dận Tự sau khi thản nhiên nhận lễ của y xong mới nâng y dậy. “Sầm huynh không cần đa lễ, chúng ta gặp gỡ tức là hữu duyên, đại trượng phu khi bại khi thắng, lần sau nhất định có thể trúng tuyển.”
Sầm Mộng Như thở dài, lắc đầu, ngồi xuống, một lúc sau mới nói: “Nhiệt huyết đã nguôi ngoai, chỉ là không muốn phụ tấm lòng kỳ vọng của cha già nơi quê nhà, ba năm sau, bèn thử lại một lần.”
Dận Tự còn chưa kịp hỏi rõ tình huống y bị trục xuất khỏi trường thi, nghe vậy liền nói: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì, nếu Sầm huynh thực sự bị oan, gia phụ tại quan trường có quen biết một hai bằng hữu, biết đâu có thể giúp ngươi rửa sạch oan khuất.”
Sầm Mộng Như tính tình thẳng thắng, tuy rằng không quen thân với Dận Tự, nhưng cũng cảm thấy tính tình hợp nhau, y thấy đối phương chỉ vì một lần tình cờ gặp gỡ, mà đã giúp y như vậy, thực sự phải nói là tận tình giúp đỡ.
Lắc đầu: “Đa tạ Ứng huynh, nhưng vụ việc lần này chỉ sợ không thể thay đổi.”
Dứt lời bèn kể lại tỉ mỉ tình hình ngày hôm ấy.
Trong khi đấy Dận Chân sau khi nghe xong chuyện lâm triều ngày hôm nay, không tránh khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Mấy ngày trước y từng nghe Dận Tự nói sơ qua về phương án này, nhưng chỉ cho là hắn thuận miệng nói vậy, không nghĩ tới hắn thật sự viết vào tấu chương trình lên, còn gây ra chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Thẩm Trúc thấy y đăm chiêu không lên tiếng, bèn cười nói: “Bát gia thái độ làm người cẩn thận chu đáo, làm như vậy có thể có thâm ý.”
Dận Chân lắc đầu nói: “Đệ ấy chính là hồ đồ, Hoàng a mã sao có thể đồng ý đề nghị như vậy, đừng nói không đồng ý, chỉ sợ đệ ấy sẽ đắc tội các Mãn thần bảo thủ. Về phía Hán thần, có lẽ họ cũng sẽ nghĩ, Bát Kỳ vốn đã ôm đặc quyền riêng, nếu còn có thể buôn bán sản xuất, không khác gì tranh lợi với người Hán.”
Tuy ngoài mặt nói thế, nhưng khi nhắc đến Dận Tự thì gương mặt cùng ngữ điệu của y, lại bất giác để lộ sự dịu dàng mềm mỏng.
Thẩm Trúc thấy vậy, thầm nghĩ Bát gia ở trong lòng chủ tử, thực sự có địa vị khác biệt, nên cũng không dám khinh thường.
Hắn là Hán quân của người Bát Kỳ, có quan hệ bằng hữu với đằng mẹ của Tứ Phúc Tấn Na Lạp thị, Dận Chân thấy hắn cũng có tài, đã mời hắn ở lại làm khách trong phủ.
Hai người đang nói chuyện, ước chừng qua một nén nhang, thì nghe hạ nhân vào thông báo, nói Bát A ca tới.
Thẩm Trúc cười: “Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, xem ra Bát gia và chủ tử, quả thật có thể nói là tâm ý tương thông.”
Dận Chân khẽ nhếch khóe miệng, đã nhiều ngày qua hiếm thấy y lộ ra nét cười có thể gọi là vui vẻ.
Danh sách chương