Hai ngày sau, lúc Dận Chân đang ngồi trong thư phòng đọc sách, chợt nghe quan gia đến báo, Bát A ca Dận Tự đến.
Trong lòng kiềm không được vui sướng, y đích thân đến tiền viện đón người, kết quả không phải chỉ thấy mỗi Dận Tự, còn có hai người đi theo sau hắn.
Sắc mặt của Tứ A ca Dận Chân nhất thời tối đi hơn nửa.
Dận Chân thấy y hình như không ưng, cười khổ nói: “Lúc xuất cung không cẩn thận bị hai đứa nó bắt gặp, quấn lấy đệ nhất quyết không buông đòi dẫn chúng đi theo.”
Cửu A ca Dận Đường và Thập A ca Dận Nga cười tí tởn: “Tứ ca!”
Huynh đệ của trượng phu đến, Tứ Phúc Tấn đương nhiên phải đích thân xuống bếp.
Tuy rằng không phải đích thân động tay làm thức ăn, nhưng cần đứng cạnh để chỉ huy giám sát, hơn nửa ngày, không hề dễ chịu chút nào.
Nhưng Ô Lạt Na Lạp thị không hề cảm thấy vất vả, từ khi thành thân tới nay, nàng chưa từng nhìn thấy có lúc nào trượng phu hào hứng như bây giờ, lại thêm người tới là Dận Tự, từ tận đấy lòng, thật ra bản thân cũng rất vui.
Dận Đường và Dận Nga mới hơn tám tuổi, sao chịu được cảnh ngồi yên một chỗ, thấy hai người Dận Chân và Dận Tự cứ ngồi lì tại chỗ nói chuyện với nhau cả buổi, đã sớm chịu hết nổi chạy vào trong vườn chơi đùa.
A ca chưa tới tuổi trưởng thành không được cho phép thì không thể tự tiện xuất cung, Dận Tự nhận được đãi ngộ đặc biệt của Khang Hy, bọn Dận Đường cũng không có, giờ có thể tới quý phủ của tứ ca chơi một chuyến, cũng đủ mừng rỡ không kiềm lòng được, cho nên tất cả mọi thứ như cá bơi trong nước, hoa trồng trong chậu bên trong phủ đệ Tứ A ca, không cái nào lọt khỏi độc thủ của chúng, sức càn quét của hai người, so với Cát Nhĩ Đan cướp đoạt biên cương còn sạch sẽ hơn.
Dận Chân thấy Dận Tự đến chơi, đương nhiên hết sức hào hứng, nên dù có kèm theo hai cái đuôi phiền phức thì cũng hiếm khi dễ chịu mà phớt lờ.
“Huynh không ở trong cung, Thái tử không đến tìm đệ gây phiền phức không?” Dận Chân quan sát sắc mặt của hắn, thấy không hề có chỗ nào bất ổn, mới hơi hơi yên lòng.
Dận Tự cười nói: “Từ sau khi Sách Ngạch Đồ và Minh Châu bị Hoàng a mã bãi miễn tư cách tham gia nghị sự, song phương đồng thời chấm dứt chiến tranh, phía Thái tử hiện tại rất yên ắng, mỗi ngày đọc sách cùng Trương thái phó, hoặc giúp Hoàng a mã xử lý chính sự, không còn tới tìm đệ nữa. Nhưng dạo gần đây Đại A ca lại hay ở chỗ của Huệ Phi nương nương, đệ đi thỉnh an, thế nào thì cũng chạm mặt huynh ấy.”
Dận Chân nhướng mày, đang định hỏi rõ ràng hơn, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Y có hơi bất mãn: “Ai?”
Giọng của Ô Lạt Na Lạp thị từ ngoài cửa vọng vào, ôn hòa như mặt hồ thu.
“Gia, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, đừng mãi tán gẫu nữa, thiếp mời gia và bát đệ ra dùng bữa.”
Từ ngày Ô Lạt Na Lạp thị được gả vào phủ, nàng luôn lo toan mọi chuyện trên dưới trong nhà gọn gàng ổn thỏa, giúp Dận Chân có thể chuyên tâm làm việc của mình, cho nên dù Dận Chân không yêu nàng nhưng vẫn giữ thái độ tôn trọng với nàng.
“Xem đấy, ta lôi kéo đệ nói chuyện suốt, Tiểu Bát đói bụng chưa, đi, đi ăn thôi.” Dận Chân mỉm cười.
Dận Tự sờ sờ bụng, nói: “Trước lúc tới đây, đệ đã cố ý cả điểm tâm cũng ăn ít lại, cũng chỉ vì tới chỗ tứ ca huynh ăn một bữa no nê đấy.”
Dận Chân liếc hắn một cách khinh bỉ, nhưng đồng thời tràn đầy cưng chiều.
Dận Chân và Dận Tự có một điểm chung, đó chính là đều thích ăn những món thanh đạm.
Vậy thì dễ làm rồi, hai dĩa chay, hai dĩa tôm cá, hai dĩa rau trộn, một dĩa mặn, bưng để lên bàn, dù không bì kịp sự muôn màu muôn vẻ như trong hoàng cung nhưng lại hơn về phần tinh xảo lung linh, thanh đạm ngon miệng, khiến người ta chỉ muốn gắp luôn tay.
Dận Đường và Dận Nga thì đã sớm không chịu nổi nữa, vừa nhào vào là gắp ăn ngay, Dận Tự lớn hơn chúng hai tuổi, thì lại nhã nhặn, nhai kỹ nuốt chậm.
Ô Lạt Na Lạp thị nhìn dáng vẻ thong thả ung dung của hắn, không khỏi dò hỏi: “Bát đệ, là do thức ăn không hợp khẩu vị sao, để tẩu sai người làm thêm hai món khác?” trong nhà nàng cũng có hai ấu đệ, tuổi xấp xỉ với Dận Tự, tuy rằng lúc dùng bữa cũng được dạy phải tuân thủ quy tắc, nhưng cũng không thận trọng đến nổi giống như một lão già thế kia.
Dận Tự còn chưa kịp mở miệng thì Dận Chân đã giành trước: “Nàng đừng để ý đến đệ ấy, bộ dáng khi ăn của đệ ấy là vậy đó, y như trâu già kéo xe.”
Mặc dù trong lời nói mang theo chút giễu cợt, nhưng lại có vẻ rất thân thiết, Ô Lạt Na Lạp thị chưa từng nghe Dận Chân nói chuyện với ai bằng giọng điệu như vậy, dù với Đức Phi hay chính đệ đệ cùng mẹ − Thập Tứ A ca cũng chưa từng.
Dận Tự cũng cười nói: “Đúng vậy, tứ tẩu, tẩu mau ăn đi, đệ xưa nay có thói quen ăn uống chậm chạp, tứ ca đã không ít lần than phiền, vẫn không bỏ được.”
Dận Chân cười mắng cho một câu: “Còn mặt mũi nói nữa à!”
Dận Tự chỉ cười đáp lại, cúi đầu ăn tiếp.
Cơm nước xong xuôi, đặt bàn cờ dưới cây bồ đào trong sân, Dận Chân lôi kéo Dận Tự đánh cờ.
Kỳ nghệ và thư pháp của Dận Tự ở kiếp trước dở tệ như nhau, nhưng thư pháp còn có thể dựa vào siêng năng khổ luyện đặng tiến bộ, nhưng kỹ thuật đánh cờ lại hơn phân nửa là nhờ vào thiên phú.
Nói là đánh cờ, thật ra cũng chỉ là ngồi bồi chuyện, Dận Tự vừa ăn no xong, nhìn con cờ đen đen trắng trắng trên bàn cờ, bên tai vang lên tiếng Dận Chân trò chuyện, đầu óc bắt đầu mơ màng.
Dận Chân nhìn hắn tay chống cằm, gật gà gật gù, trong lòng sinh ra bảy phần hứng thú trêu ghẹo, ba phần thương yêu, cũng không đánh thức hắn mà cứ ngồi vậy nhìn, khóe miệng bất giác khẽ nhếch lên.
Thấp thoáng dưới tán cây, những vệt nắng nghiên nghiên rọi lên gương mặt hắn, làn da trắng nõn như sứ được phủ lên một tầng ánh sáng vàng nhạt, khiến cho khuôn mặt đó càng trở lên rạng rỡ hơn, nếu lỡ nhìn lâu, sẽ không thể cầm nổi mình muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt đó.
Ngón tay vừa mới chạm vào mặt hắn thì thình lình ngoài cửa viện vang lên một tiếng hét to: “Tứ ca bát ca!”
Dận Chân giật bắn, vốn trong lòng mang theo chột dạ, bị tiếng hét này làm tim thiếu điều ngưng đập.
Dận Tự vốn đang lim dim, cũng đột ngột mở mắt, thấy tay của Dận Tự đang lơ lửng giữa không trung, không khỏi nghi ngờ gọi: “Tứ ca?”
Dận Chân mặt không đổi sắc, thuận thế vỗ vỗ bả vai hắn: “Ở đây dính bụi.”
“À.” Dận Tự không nghi ngờ y, chợt nhớ tới chuyện mình đang ngủ gà ngủ gật, đỏ mặt. “Tứ ca, đệ vừa mơ màng?”
“Ừm, tới lượt đệ.” Dận Chân giọng điệu thản nhiên, quay đầu về phía Dận Nga đứng ngoài cửa la hét, tiếng nói cứ như từ trong kẽ răng phát ra. “Dận Nga, ban nãy đệ ồn ào gì vậy hả?”
“...” Dận Nga đau đầu, “Tứ ca bát ca, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi đi, ở trong phủ buồn muốn chết, đệ muốn xem tạp kỹ!”
“Đệ ngoan ngoãn ở trong phủ đi, không thì hồi cung.” Gương mặt Dận Chân lạnh lùng. “Đường đường là Hoàng a ca, suốt ngày nghĩ tới chuyện trốn ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa!”
Dận Tự rất sợ giọng điệu quá cứng rắn này của Dận Chân, vội tiếp lời một cách hòa nhã: “Dận Nga, dạo gần đây thân thể của Quý phi nương nương không tốt cho lắm, ngoài cung hiểm ác đáng sợ, đệ đừng làm người lo lắng thêm.”
Nhắc tới ngạc nương, Dận Nga trở nên ngoan ngoãn hơn, chỉ bất mãn “Dạ” một tiếng, liền đi ra ngoài.
Dận Đường đang đứng ở ngoài đợi tin tốt của nó, kết quả thấy Dận Nga ủ rũ cúi đầu đi ra, biết ngay nó đạp trúng đinh, không khỏi giận nói: “Đệ vô dụng quá đi, bảo đệ đi xin cũng xin không xong!”
Dận Nga cạch lại: “Huynh có bản lĩnh thì đi đi!”
Dận Chân ở trong đó, Dận Đường cũng không dám giở trò khóc lóc om sòm, lại không cam lòng khó khăn biết bao mới được ra ngoài một chuyến, lại không thể đi dạo phố, liền làm ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo: “Thầy Cố nói làm việc không thể quá cổ hủ, đôi khi cũng phải chú trọng sách lược, sách lược đó, đệ hiểu không hả, tứ ca không cho đi, đệ phải đi xin bát ca chứ, bát ca dễ mềm lòng, nhất định sẽ cho phép!”
Dận Nga rầu rĩ đáp: “Thì đệ cũng vừa mới xin bát ca đó, nhưng huynh ấy nói thân thể ngạc nương không tốt, không thể để người lo lắng.”
Dận Nga phút chốc nghẹn họng, đảo mắt, nói: “Không chúng ta đi xin tứ tẩu?”
Dận Nga bĩu môi: “Tứ ca dữ như vậy, tứ tẩu dám không nghe huynh ấy?”
“Vậy là đệ không biết rồi, ngạc nương nói với huynh, nam nhân là tảng đá, nữ nhân là nước, nam nhân có giống đá hơn thế thì đụng đến nữ nhân, cũng sẽ hóa thành nhiễu chỉ nhu.”
“Tại sao gọi là nhiễu chỉ nhu?” Dận Nga trên đầu hiện nguyên đống dấu chấm hỏi.
“... Huynh cũng không biết, nhưng chắc là do ăn được.”
Ô Lạt Na Lạp thị ở trong sảnh nghe quản gia giải thích sổ sách, trước khi hai đứa Dận Đường đến xin nàng thì đã có hạ nhân ở gần đấy nghe thấy đi đến báo với nàng, sau khi Ô Lạt Na Lạp thị nghe xong, thiếu chút nữa cười đến đau bụng, chỉ cảm thấy đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính, cùng là con mà khác nhau một trời một vực, hai huynh đệ này, thật đúng là một đôi dở hơi.
Dận Chân thấy kỳ nghệ của Dận Tự quả thật quá tồi, bèn sai người dẹp bàn cờ xuống, đổi ghế may, pha một ấm chè xanh, hai người ngồi cạnh nhau đọc sách.
Dận Chân đang cầm một cuốn tạp ký xem nhập tâm, thời gian bất tri bất giác trôi qua, mới vừa thoát hồn khỏi cuốn sách ngẩng đầu lên thì thấy Dận Tự đang nghiêng đầu dựa trên ghế ngủ, trong tay còn cầm quyển sách, lật chưa tới hai trang.
Y thầm buồn cười, đứng dậy rút quyển sách trong tay đối phương ra, động tác nhẹ nhàng từ tốn, không muốn đánh thức hắn.
Dường như Dận Tự đang ngủ rất say, không hề động đậy, hơi hé môi, mềm mại mà hồng nhuận.
Vốn Dận Chân định sai người đi lấy tấm thảm đến nhưng thấy cảnh tượng này thì thân thể lại như bị đứng hình.
Từng khung cảnh ký ức lướt qua trong đầu, đều là cảnh tượng khi hai người bên nhau.
Lúc Đông Hoàng hậu chết, hắn bầu bạn cùng mình suốt cả đêm...
Lúc đi thỉnh an Đức Phi, hắn nắm tay mình, nhắc nhở mình không nên biểu hiện quá xa cách...
Lúc bản thân đứng ra cự tuyệt hôn sự ở trước mặt Hoàng a mã, hắn vội vàng đứng ra giảng hòa...
Trong giây phút đó, trái tim bỗng dưng mềm nhũn.
Trong viện rất yên tĩnh, ánh nắng ban trưa rọi vào hai người, xuyên qua tán cây bồ đào rậm rạp, nóng nhưng không cháy da.
Y cúi người, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên đôi môi của người đang say ngủ kia.
Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ. Lời nói của Lạt Ma ngày hôm ấy như còn phảng phất bên tai.
Tứ ca không tin, huynh dốc hết sức, cũng không bảo vệ được đệ cả đời chu toàn.
Trong lòng kiềm không được vui sướng, y đích thân đến tiền viện đón người, kết quả không phải chỉ thấy mỗi Dận Tự, còn có hai người đi theo sau hắn.
Sắc mặt của Tứ A ca Dận Chân nhất thời tối đi hơn nửa.
Dận Chân thấy y hình như không ưng, cười khổ nói: “Lúc xuất cung không cẩn thận bị hai đứa nó bắt gặp, quấn lấy đệ nhất quyết không buông đòi dẫn chúng đi theo.”
Cửu A ca Dận Đường và Thập A ca Dận Nga cười tí tởn: “Tứ ca!”
Huynh đệ của trượng phu đến, Tứ Phúc Tấn đương nhiên phải đích thân xuống bếp.
Tuy rằng không phải đích thân động tay làm thức ăn, nhưng cần đứng cạnh để chỉ huy giám sát, hơn nửa ngày, không hề dễ chịu chút nào.
Nhưng Ô Lạt Na Lạp thị không hề cảm thấy vất vả, từ khi thành thân tới nay, nàng chưa từng nhìn thấy có lúc nào trượng phu hào hứng như bây giờ, lại thêm người tới là Dận Tự, từ tận đấy lòng, thật ra bản thân cũng rất vui.
Dận Đường và Dận Nga mới hơn tám tuổi, sao chịu được cảnh ngồi yên một chỗ, thấy hai người Dận Chân và Dận Tự cứ ngồi lì tại chỗ nói chuyện với nhau cả buổi, đã sớm chịu hết nổi chạy vào trong vườn chơi đùa.
A ca chưa tới tuổi trưởng thành không được cho phép thì không thể tự tiện xuất cung, Dận Tự nhận được đãi ngộ đặc biệt của Khang Hy, bọn Dận Đường cũng không có, giờ có thể tới quý phủ của tứ ca chơi một chuyến, cũng đủ mừng rỡ không kiềm lòng được, cho nên tất cả mọi thứ như cá bơi trong nước, hoa trồng trong chậu bên trong phủ đệ Tứ A ca, không cái nào lọt khỏi độc thủ của chúng, sức càn quét của hai người, so với Cát Nhĩ Đan cướp đoạt biên cương còn sạch sẽ hơn.
Dận Chân thấy Dận Tự đến chơi, đương nhiên hết sức hào hứng, nên dù có kèm theo hai cái đuôi phiền phức thì cũng hiếm khi dễ chịu mà phớt lờ.
“Huynh không ở trong cung, Thái tử không đến tìm đệ gây phiền phức không?” Dận Chân quan sát sắc mặt của hắn, thấy không hề có chỗ nào bất ổn, mới hơi hơi yên lòng.
Dận Tự cười nói: “Từ sau khi Sách Ngạch Đồ và Minh Châu bị Hoàng a mã bãi miễn tư cách tham gia nghị sự, song phương đồng thời chấm dứt chiến tranh, phía Thái tử hiện tại rất yên ắng, mỗi ngày đọc sách cùng Trương thái phó, hoặc giúp Hoàng a mã xử lý chính sự, không còn tới tìm đệ nữa. Nhưng dạo gần đây Đại A ca lại hay ở chỗ của Huệ Phi nương nương, đệ đi thỉnh an, thế nào thì cũng chạm mặt huynh ấy.”
Dận Chân nhướng mày, đang định hỏi rõ ràng hơn, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Y có hơi bất mãn: “Ai?”
Giọng của Ô Lạt Na Lạp thị từ ngoài cửa vọng vào, ôn hòa như mặt hồ thu.
“Gia, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, đừng mãi tán gẫu nữa, thiếp mời gia và bát đệ ra dùng bữa.”
Từ ngày Ô Lạt Na Lạp thị được gả vào phủ, nàng luôn lo toan mọi chuyện trên dưới trong nhà gọn gàng ổn thỏa, giúp Dận Chân có thể chuyên tâm làm việc của mình, cho nên dù Dận Chân không yêu nàng nhưng vẫn giữ thái độ tôn trọng với nàng.
“Xem đấy, ta lôi kéo đệ nói chuyện suốt, Tiểu Bát đói bụng chưa, đi, đi ăn thôi.” Dận Chân mỉm cười.
Dận Tự sờ sờ bụng, nói: “Trước lúc tới đây, đệ đã cố ý cả điểm tâm cũng ăn ít lại, cũng chỉ vì tới chỗ tứ ca huynh ăn một bữa no nê đấy.”
Dận Chân liếc hắn một cách khinh bỉ, nhưng đồng thời tràn đầy cưng chiều.
Dận Chân và Dận Tự có một điểm chung, đó chính là đều thích ăn những món thanh đạm.
Vậy thì dễ làm rồi, hai dĩa chay, hai dĩa tôm cá, hai dĩa rau trộn, một dĩa mặn, bưng để lên bàn, dù không bì kịp sự muôn màu muôn vẻ như trong hoàng cung nhưng lại hơn về phần tinh xảo lung linh, thanh đạm ngon miệng, khiến người ta chỉ muốn gắp luôn tay.
Dận Đường và Dận Nga thì đã sớm không chịu nổi nữa, vừa nhào vào là gắp ăn ngay, Dận Tự lớn hơn chúng hai tuổi, thì lại nhã nhặn, nhai kỹ nuốt chậm.
Ô Lạt Na Lạp thị nhìn dáng vẻ thong thả ung dung của hắn, không khỏi dò hỏi: “Bát đệ, là do thức ăn không hợp khẩu vị sao, để tẩu sai người làm thêm hai món khác?” trong nhà nàng cũng có hai ấu đệ, tuổi xấp xỉ với Dận Tự, tuy rằng lúc dùng bữa cũng được dạy phải tuân thủ quy tắc, nhưng cũng không thận trọng đến nổi giống như một lão già thế kia.
Dận Tự còn chưa kịp mở miệng thì Dận Chân đã giành trước: “Nàng đừng để ý đến đệ ấy, bộ dáng khi ăn của đệ ấy là vậy đó, y như trâu già kéo xe.”
Mặc dù trong lời nói mang theo chút giễu cợt, nhưng lại có vẻ rất thân thiết, Ô Lạt Na Lạp thị chưa từng nghe Dận Chân nói chuyện với ai bằng giọng điệu như vậy, dù với Đức Phi hay chính đệ đệ cùng mẹ − Thập Tứ A ca cũng chưa từng.
Dận Tự cũng cười nói: “Đúng vậy, tứ tẩu, tẩu mau ăn đi, đệ xưa nay có thói quen ăn uống chậm chạp, tứ ca đã không ít lần than phiền, vẫn không bỏ được.”
Dận Chân cười mắng cho một câu: “Còn mặt mũi nói nữa à!”
Dận Tự chỉ cười đáp lại, cúi đầu ăn tiếp.
Cơm nước xong xuôi, đặt bàn cờ dưới cây bồ đào trong sân, Dận Chân lôi kéo Dận Tự đánh cờ.
Kỳ nghệ và thư pháp của Dận Tự ở kiếp trước dở tệ như nhau, nhưng thư pháp còn có thể dựa vào siêng năng khổ luyện đặng tiến bộ, nhưng kỹ thuật đánh cờ lại hơn phân nửa là nhờ vào thiên phú.
Nói là đánh cờ, thật ra cũng chỉ là ngồi bồi chuyện, Dận Tự vừa ăn no xong, nhìn con cờ đen đen trắng trắng trên bàn cờ, bên tai vang lên tiếng Dận Chân trò chuyện, đầu óc bắt đầu mơ màng.
Dận Chân nhìn hắn tay chống cằm, gật gà gật gù, trong lòng sinh ra bảy phần hứng thú trêu ghẹo, ba phần thương yêu, cũng không đánh thức hắn mà cứ ngồi vậy nhìn, khóe miệng bất giác khẽ nhếch lên.
Thấp thoáng dưới tán cây, những vệt nắng nghiên nghiên rọi lên gương mặt hắn, làn da trắng nõn như sứ được phủ lên một tầng ánh sáng vàng nhạt, khiến cho khuôn mặt đó càng trở lên rạng rỡ hơn, nếu lỡ nhìn lâu, sẽ không thể cầm nổi mình muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt đó.
Ngón tay vừa mới chạm vào mặt hắn thì thình lình ngoài cửa viện vang lên một tiếng hét to: “Tứ ca bát ca!”
Dận Chân giật bắn, vốn trong lòng mang theo chột dạ, bị tiếng hét này làm tim thiếu điều ngưng đập.
Dận Tự vốn đang lim dim, cũng đột ngột mở mắt, thấy tay của Dận Tự đang lơ lửng giữa không trung, không khỏi nghi ngờ gọi: “Tứ ca?”
Dận Chân mặt không đổi sắc, thuận thế vỗ vỗ bả vai hắn: “Ở đây dính bụi.”
“À.” Dận Tự không nghi ngờ y, chợt nhớ tới chuyện mình đang ngủ gà ngủ gật, đỏ mặt. “Tứ ca, đệ vừa mơ màng?”
“Ừm, tới lượt đệ.” Dận Chân giọng điệu thản nhiên, quay đầu về phía Dận Nga đứng ngoài cửa la hét, tiếng nói cứ như từ trong kẽ răng phát ra. “Dận Nga, ban nãy đệ ồn ào gì vậy hả?”
“...” Dận Nga đau đầu, “Tứ ca bát ca, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi đi, ở trong phủ buồn muốn chết, đệ muốn xem tạp kỹ!”
“Đệ ngoan ngoãn ở trong phủ đi, không thì hồi cung.” Gương mặt Dận Chân lạnh lùng. “Đường đường là Hoàng a ca, suốt ngày nghĩ tới chuyện trốn ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa!”
Dận Tự rất sợ giọng điệu quá cứng rắn này của Dận Chân, vội tiếp lời một cách hòa nhã: “Dận Nga, dạo gần đây thân thể của Quý phi nương nương không tốt cho lắm, ngoài cung hiểm ác đáng sợ, đệ đừng làm người lo lắng thêm.”
Nhắc tới ngạc nương, Dận Nga trở nên ngoan ngoãn hơn, chỉ bất mãn “Dạ” một tiếng, liền đi ra ngoài.
Dận Đường đang đứng ở ngoài đợi tin tốt của nó, kết quả thấy Dận Nga ủ rũ cúi đầu đi ra, biết ngay nó đạp trúng đinh, không khỏi giận nói: “Đệ vô dụng quá đi, bảo đệ đi xin cũng xin không xong!”
Dận Nga cạch lại: “Huynh có bản lĩnh thì đi đi!”
Dận Chân ở trong đó, Dận Đường cũng không dám giở trò khóc lóc om sòm, lại không cam lòng khó khăn biết bao mới được ra ngoài một chuyến, lại không thể đi dạo phố, liền làm ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo: “Thầy Cố nói làm việc không thể quá cổ hủ, đôi khi cũng phải chú trọng sách lược, sách lược đó, đệ hiểu không hả, tứ ca không cho đi, đệ phải đi xin bát ca chứ, bát ca dễ mềm lòng, nhất định sẽ cho phép!”
Dận Nga rầu rĩ đáp: “Thì đệ cũng vừa mới xin bát ca đó, nhưng huynh ấy nói thân thể ngạc nương không tốt, không thể để người lo lắng.”
Dận Nga phút chốc nghẹn họng, đảo mắt, nói: “Không chúng ta đi xin tứ tẩu?”
Dận Nga bĩu môi: “Tứ ca dữ như vậy, tứ tẩu dám không nghe huynh ấy?”
“Vậy là đệ không biết rồi, ngạc nương nói với huynh, nam nhân là tảng đá, nữ nhân là nước, nam nhân có giống đá hơn thế thì đụng đến nữ nhân, cũng sẽ hóa thành nhiễu chỉ nhu.”
“Tại sao gọi là nhiễu chỉ nhu?” Dận Nga trên đầu hiện nguyên đống dấu chấm hỏi.
“... Huynh cũng không biết, nhưng chắc là do ăn được.”
Ô Lạt Na Lạp thị ở trong sảnh nghe quản gia giải thích sổ sách, trước khi hai đứa Dận Đường đến xin nàng thì đã có hạ nhân ở gần đấy nghe thấy đi đến báo với nàng, sau khi Ô Lạt Na Lạp thị nghe xong, thiếu chút nữa cười đến đau bụng, chỉ cảm thấy đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính, cùng là con mà khác nhau một trời một vực, hai huynh đệ này, thật đúng là một đôi dở hơi.
Dận Chân thấy kỳ nghệ của Dận Tự quả thật quá tồi, bèn sai người dẹp bàn cờ xuống, đổi ghế may, pha một ấm chè xanh, hai người ngồi cạnh nhau đọc sách.
Dận Chân đang cầm một cuốn tạp ký xem nhập tâm, thời gian bất tri bất giác trôi qua, mới vừa thoát hồn khỏi cuốn sách ngẩng đầu lên thì thấy Dận Tự đang nghiêng đầu dựa trên ghế ngủ, trong tay còn cầm quyển sách, lật chưa tới hai trang.
Y thầm buồn cười, đứng dậy rút quyển sách trong tay đối phương ra, động tác nhẹ nhàng từ tốn, không muốn đánh thức hắn.
Dường như Dận Tự đang ngủ rất say, không hề động đậy, hơi hé môi, mềm mại mà hồng nhuận.
Vốn Dận Chân định sai người đi lấy tấm thảm đến nhưng thấy cảnh tượng này thì thân thể lại như bị đứng hình.
Từng khung cảnh ký ức lướt qua trong đầu, đều là cảnh tượng khi hai người bên nhau.
Lúc Đông Hoàng hậu chết, hắn bầu bạn cùng mình suốt cả đêm...
Lúc đi thỉnh an Đức Phi, hắn nắm tay mình, nhắc nhở mình không nên biểu hiện quá xa cách...
Lúc bản thân đứng ra cự tuyệt hôn sự ở trước mặt Hoàng a mã, hắn vội vàng đứng ra giảng hòa...
Trong giây phút đó, trái tim bỗng dưng mềm nhũn.
Trong viện rất yên tĩnh, ánh nắng ban trưa rọi vào hai người, xuyên qua tán cây bồ đào rậm rạp, nóng nhưng không cháy da.
Y cúi người, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên đôi môi của người đang say ngủ kia.
Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ. Lời nói của Lạt Ma ngày hôm ấy như còn phảng phất bên tai.
Tứ ca không tin, huynh dốc hết sức, cũng không bảo vệ được đệ cả đời chu toàn.
Danh sách chương