Sau Gia Tĩnh đời Minh, hai bên đường cái tại cổng thành Bắc Kinh ngày càng có nhiều hội quán mọc lên, thuận tiện cho các cử nhân từ các nơi đổ về kinh thành có chỗ để tá túc, đến lúc quân Thanh nhập quan, quan phủ lại đem chợ đèn hoa vốn nằm ở thành đông dời về đây, hơn nữa quy định hí viện, trà viện, kỹ viện đại loại các thứ giải trí mua vui chỉ được phép mở ở ngoại thành, thành ra đường cái tại cổng thành dần dần trở thành nơi náo nhiệt từ đạt quan quý nhân đến người bình thường đều sẵn lòng đến dạo quanh.

Trước đã được Khang Hy cho phép nên Dận Tự giờ muốn xuất cung dễ dàng hơn nhiều, cầm cung bài báo cho Huệ Phi một tiếng, rồi dẫn theo Cao Minh và thị vệ Huệ Thiện, ba người đi.

Những thứ hàng rong ven đường tuy rằng không đáng mấy đồng, nhưng lợi thế ở chỗ mới mẻ thú vị, Dận Tự mua mấy đồng hoa quế cao, lại nhớ tới ngạc nương thích ăn mấy thứ chua chua ngọt ngọt, định tới cửa hàng kẹo mứt mua một ít.

Quay đầu lại nhìn thì thấy Cao Minh đang lưu luyến lắng nghe hát hí khúc từ hí viện cách đó không xa truyền tới, không khỏi buồn cười: “Lần này đi ra để mua đồ, phải trở về gấp, lần tới, sẽ dẫn ngươi đi nghe hát.”

Cao Minh tất nhiên vui mừng khôn xiết, Huệ Thiện cũng hơi phấn khởi, hai người đều mang tâm tính thiếu niên, đương nhiên thích náo nhiệt, trái lại Dận Tự năm nay vừa sang tuổi mười một thì hành sự nói năng thiếu một phần hoạt bát, cẩn thận thì có thừa, trong mắt mọi người quả thật có vẻ hơi kỳ quái.

Ba người đang nói chuyện, bất thình lình phía sau truyền đến một trận tiếng ngựa hí, tiếp sau là tiếng động có người đang cố ghìm cương ngựa, bọn họ quay đầu lại nhìn, hóa ra là có xe ngựa đâm người, người bị đâm là một lão già, ngã ngồi trên mặt đất, có vẻ như bị hoảng sợ, bên cạnh có một người trẻ tuổi đang định nâng lão dậy.

“Không có mắt à, hay cố ý đến muốn lừa tiền hả, rõ ràng xe ngựa đi không nhanh, lão còn ráng đâm vào!” Phu xe lớn tiếng dằn mặt.

Cao Minh và Huệ Thiện đều có chút tức giận, thậm chí Huệ Thiện còn định xắn tay áo xông qua dạy cho tên phu xe kia một bài học, Dận Tự vội cản hắn lại.

Tại mảnh đất Bắc Kinh này, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, tùy tiện đâm phải một người không chừng chính là thân thích của vương phủ nào đó, tuy Dận Tự không sợ nhưng cũng không muốn sinh thêm phiền toái, hơn nữa đúng là có chút lưu manh vô lại, làm bộ đi đâm ngã, thực tế chẳng qua là vì lừa chút tiền tài.

“Gia?”

“Để xem sao đã.”

Hai ông cháu này không giống hạng người lừa đảo, người trẻ tuổi thấy thế đã định chửi, trái lại lão già giữ chặt hắn lắc đầu.

“Chuyện gì đấy?” Một tiểu cô nương nhảy ra từ trong xe ngựa, độ mười tuổi, một thân trang phục Mãn Thanh đỏ rực, tướng mạo xinh xắn hoạt bát.

Nàng vừa xuất hiện, phu xe cũng theo xuống, nơm nớp lo sợ: “Cách cách, hai người này......”

Hai chữ Cách cách vừa lọt vào tai, hai ông cháu bèn biết đây là người họ không thể dây vào, ở tại kinh thành này phàm là người Bát Kỳ đi lại dường như đã so với người khác cao hơn một bậc, càng miễn bàn tiểu cô nương này thoạt nhìn có vẻ xuất thân từ gia đình đại hộ.

Dận Tự bên đây cũng nhìn chằm chặp tiểu cô nương này, không dời mắt lấy nửa giây.

Cao Minh và Huệ Thiện chỉ tưởng rằng chủ tử của mình xuân tâm nảy mầm ưng ý người ta, Huệ Thiện không câu nệ tiểu tiết, mở miệng cười đùa: “Gia thích tiểu cô nương kia phải không, nhân dịp làm quen biết đâu có thể thành thanh mai trúc mã, tình cảm tuổi thơ hồn nhiên.”

Giọng hắn không nhỏ, ngay cả đối phương cũng có thể nghe thấy, tiểu cô nương quay đầu qua nhìn, hung hăng trừng mắt liếc bọn họ, xong từ tay áo lấy ra một túi ngân lượng nhỏ, quăng cho hai ông cháu.

“Này, mặc kệ có phải là ta đụng trúng hai người hay không, tiền này cứ xem như bồi thường, cầm đi chẩn bệnh áp kinh đi!”

Giọng nói trong trẻo, rất dễ nghe, nhưng trong ngôn từ mang máng mang theo cảm giác cao cao tại thượng, ngược lại rất phù hợp với thân phận của nàng.

Dận Tự thầm cười khổ, nàng vẫn luôn như vậy, mạnh miệng mềm lòng, rõ ràng để người ta được lợi, lại vẫn loại khẩu khí cứ như bản thân ỷ thế hiếp người, hiển nhiên không được lòng mọi người.

Không đợi hai ông cháu kia trả lời, nàng đã xoay người lên xe ngựa.

Phu xe “Hey!” một tiếng, tiếp tục đánh xe đi.

Lúc đi ngang qua bọn họ, màn xe được vén lên, lộ ra gương mặt trong sáng xinh đẹp của tiểu cô nương, nàng hung hăng liếc xéo ba người họ, quẳng lại một câu.

“Đồ háo sắc không biết xấu hổ!”

Huệ Thiện và Cao Minh bị mắng đến đớ người, đợi xe ngựa đi xa rồi Huệ Thiện mới than thở: “Tình tính chua ngoa thật, lớn lên ai mà dám lấy!”

Dận Tự ngược lại có vẻ buồn bả, hắn vốn đã nghĩ ra vô số biện pháp hay để có thể vào khoảnh khắc giáp mặt lưu lại ấn tượng tồi tệ nhất trong nàng, để ngày sau bọn họ cũng không thể nào bên nhau.

Nhưng khi chuyện xảy đến trước mắt, lại không tài nào làm được.

Chỉ cần nhìn thấy dung mạo quen thuộc kia, hắn lại không cách nào kiềm được nhớ tới đủ chuyện của kiếp trước.

Không ai hiểu rõ nàng hơn Dận Tự, điêu ngoa đanh đá, nhanh mồm nhanh miệng, rõ ràng sinh ra trong gia đình vương hầu, lại cứ hy vọng có thể một đời một kiếp chỉ hai người sánh đôi, dù sau này gả cho hắn, cũng không chịu sửa đối bản tính, kiên quyết không cho hắn nạp thiếp.

Đối với nàng, không phải Dận Tự chưa từng oán hận. Nàng xuất thân cao quý, khinh thường xuất thân của Lương Tần, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người không hề tốt, nàng kể cả tiến cung thỉnh an mẹ chồng cũng không lấy làm vui vẻ.

Cũng do thân phận của nàng có thể mang đến lợi ích chính trị cho mình nên Dận Tự không thể không nhượng bộ mà thỏa hiệp. Nàng bảo không được nạp thiếp, thì không nạp thiếp, nàng bảo không muốn tiến cung, thì lời ngon tiếng ngọt khuyên giải, oán hận tích lũy dần dần qua ngày tháng. Nên vào lúc Hoàng a mã nổi giận, nói nàng ganh ghét chuyên sủng, kiên quyết ban cho hắn hai tiểu thiếp, nhìn thấy nàng vì đau lòng mà gương mặt nhăn nhó, trong lòng đương nhiên hả hê không gì sánh bằng.

Thường nói rằng trẻ là phu thê già là bạn, mãi cho đến trước khi chết, nghe tin nàng mất, lại nhớ lại những chuyện trong mấy năm qua, hắn mới dần dần hiểu ra, là bản thân đã làm sai trước, mới có thể dẫn tới nhiều chuyện đáng tiếc về sau như vậy.

Nếu không phải do hắn tham thân phận của nàng, trăm phương nghìn kế cầu xin chỉ hôn, nàng cũng sẽ chịu thiệt thòi mà gả cho hắn, kéo nàng vào trong vòng xoáy tranh đấu này.

Nếu không phải do bản thân vọng tưởng thứ không nên lấy, nàng cũng sẽ không phải cùng hắn chịu khổ, còn bị liên lụy mà chết.

Với thân phận của nàng, vốn có thể lấy một người chồng tốt hơn, trải qua một cuộc sống hạnh phúc hơn.

Giờ đây có thể làm lại lần nữa, đương nhiên là quá tuyệt vời, Dận Tự dù thế nào cũng không muốn bắt nàng lại phải gả cho mình nữa, như vậy đối với cả hai mà nói đều là kết quả tốt đẹp nhất.

Vừa nghĩ tới kiếp này hai người có lẽ sẽ như người xa lạ, chẳng liên can gì tới nhau, Dận Tự không khỏi bật cười, cảm thấy buồn cười, trong lòng lại âm ỷ chút gì đấy nặng trĩu.

“Chúng ta đi thôi.” Hắn nói rồi xoay người đi về hướng ngược lại của chiếc xe ngựa.

Cao Minh và Huệ Thiện ngơ ngác nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo.

Bên trong xe ngựa, Dục Tú càng nghĩ càng ấm ức, cảm thấy bản thân không nên dễ dàng bỏ qua cho đám người dám nói lời đùa giỡn mình vậy chứ, lại vén màn xe nhìn về đằng sau, ở trên đường kẻ đến người đi, ầm ĩ om sòm, nhưng không cách nào nhìn thấy bóng dáng của ba người kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện