Thời tiết tuy lạnh, nhưng không có tuyết rơi, đưa mắt nhìn khắp nơi cành lá khô héo, càng khiến lòng người cảm thấy hiu quạnh bội phần.
Dận Tường không bị giam ở Tông Nhân Phủ giống Đại A ca, mà ở một tòa nhà tại vùng ngoại ô, diện tích khá rộng, thoải mái hơn Tông Nhân Phủ nhiều, có lẽ Khang Hy vẫn yêu thương đứa con nhỏ này, tất thẩy chi phí trong cuộc sống, chưa từng thiếu hụt, ngoại trừ không thể ra khỏi cửa, thì không có gì bất tiện.
Nhưng Thập Tam từ thuở nhỏ đã hiếu động hướng ngoại, giam giữ không thể ra khỏi cửa, đối với hắn mà nói là một kiểu dằn vặt.
Tuổi vừa xấp xỉ hai mươi, nhưng phải ngắm mặt trời mọc mặt trăng lặn trong hoàn cảnh này, tiêu điều quạnh quẽ không cần nói cũng biết.
Ở cửa có thị vệ canh gác, không có hoàng lệnh không được vào, nhưng đó chẳng qua là quy định ngoài mặt, đường đường Liêm Quận vương đứng trước mặt, trong tay còn cầm tiền thưởng hậu hĩnh, không ai thề sống chết giữ quy định không cho Dận Tự qua, hiển nhiên mặt mày tươi rói tiễn y vào.
Chuyện này không tiện trắng trợn đường hoàng, nên Dận Tự không mang theo tùy tùng, chỉ có một chiếc xe ngựa cũ kỹ không bắt mắt đứng dưới tàng cây xa xa, phu xe đợi đằng trước.
Dận Tự vốn tưởng Thập Tam đang trốn trong nhà, không ngờ vừa vào sân thì thấy hắn đang đứng cạnh bàn đá, đưa lưng về phía y, cúi đầu múa bút, hình như đang viết gì đấy.
Trên người vẫn khoác áo choàng gấm, bím tóc được thắt đàng hoàng, hình thể cao lớn hơn ba năm trước, loáng thoáng dáng dấp đỉnh thiên lập địa của một nam nhi.
Dận Tự cũng không cố hạ thấp tiếng động, nhưng có vẻ như Thập Tam đang đặt toàn bộ tinh thần vào sự vật trước mặt, ngay cả y đến gần cũng không phát hiện.
Trên trang giấy Tuyên Thành cành cây chằng chịt, màu mực đậm nhạt bất đồng, nhưng bỗng dưng trên nhánh lại chấm một điểm đỏ rực, rực rỡ khát vọng, sinh động xun xuê trên trang giấy, cành mai vốn bình thường đột nhiên trở nên sinh động hẳn.
Thập Tam là người luyện võ, nhưng không phải mãng phu, năm ấy ở Thượng Thư Phòng, giờ học hắn cũng thường được sư phụ khen ngợi, hiện tại ngày ngày rảnh rỗi ở đây, dành hết thời gian vẽ tranh hoa mai, quả thật cũng có chút thành tựu.
Đề bút điểm mai, lưu loát nhẹ nhàng, Thập Tam thở một hơi, ở một bên giấy viết mấy chữ nhỏ.
Dận Tự tập trung nhìn, lại là «Mặc Mai» của Vương Miện.
Không cần người khen ta xinh đẹp, chỉ nguyện vương hương khắp đất trời.
Chương Giai thị bưng trà từ trong nhà đi ra, thấy Dận Tự cũng ở đấy, không khỏi nhảy dựng, nàng vào phủ năm Khang Hy thứ bốn mươi hai, nên không biết mặt Dận Tự, có điều thấy y ăn mặc khí phách, biết ngay không phải người tầm thường, vội vàng gọi Thập Tam: “Gia!”
Nhờ tiếng gọi của nàng, Thập Tam mới phát hiện có một người đứng cạnh hắn, a một tiếng, đầu tiên là ngạc nhiên, sau là mừng rỡ: “Bát ca! Huynh về rồi?!”
Dận Tự cười nói: “Huynh thấy đệ vẽ tranh đến nhập tâm, không dám lên tiếng, sợ hại đệ phí công vô sức.”
Thập Tam cười lớn, đoạn thơ còn chưa viết xong, lại gác bút qua một bên, ôm lấy Dận Tự. “Có thể gặp bát ca, dù mười bức tranh có thành phế thải, đệ cũng bằng lòng!”
Dận Tự thấy sắc mặt hắn hồng hào, không có vẻ uể oải chán nản, cũng cười nói: “Huynh còn lo lắng đệ ở đây không tốt, mong ngóng nhiều người đến thăm, không ngờ đệ lại thoải mái vui vẻ đến thế.”
Nghe lời này, nụ cười trên mặt Thập Tam thoáng phai nhòa: “Bát ca về lúc nào?”
“Mới hai ngay nay thôi, vốn bên Vân Nam còn một số việc cần lầm, nhưng nghe chuyện của đệ, nên quay về trước.”
“Vẫn là bát ca thương đệ nhất.” trên mặt Thập Tam biểu hiện vui sướng đúng lứa tuổi, kéo tay y đi vào trong.
Chương Giai thị lúc này mới định thần lại, dè dặt hành lễ với Dận Tự, lại vào trong bảo hạ nhân dâng trà.
Dận Tự nhìn nàng rời đi. “Đó là đệ muội?”
Thập Tam nói: “Chương Giai thị do trong cung chỉ định, hiện tại còn chưa có danh phận.” nói lại cười tự giễu: “Nói ra thì nàng ấy là họ hàng xa cùng họ với ngạc nương đệ, đi theo một Bối Tử không có tiền đồ như đệ, cũng xem như tủi thân, thật khó cho Hoàng a mã bận rộn, còn có thể nhớ đến đứa con này.”
Trong lời nói của hắn bộc lộ oán hận sâu kín, nhưng bên cạnh chỉ có một mình Dận Tự, cũng xem như không cần kiêng kỵ.
Hai người vào nhà, trong sảnh bày trí trang nhã mộc mạc, tôi tớ cũng không ít, không khác gì phủ của Thập Tam ở kinh thành, nghĩ đến ông đối với hắn đã khoan dung hơn Đại A ca năm xưa rất nhiều.
“Tại sao đệ bị phạt?”
“Ngày ấy đệ và tứ ca cùng tiến cung, Hoàng a mã bởi vì chuyện Hộ Bộ mà la mắng tứ ca, đệ xem không vừa mắt, ở bên cạnh nói đỡ mấy câu, kết quả đổi hướng lửa giận của ông lên đệ.”
Dận Tự đầu óc nhanh nhạy, lập tức nghe ra vấn đề: “Sau đó đệ cãi tay đôi với ông?”
“Ông mắng đệ, nói đệ giống như ngạc nương, đều nhỏ nhen, không phóng khoáng lỗi lạc, đệ vừa nghe vậy thì không giữ được miệng, đáp trả một câu, nếu vậy, sao năm đó còn để ngạc nương sinh ra con? Xong thì gây đại họa rồi, ông nổi giận, rút kiếm đòi chém đệ, là tứ ca cản lại.” Thập Tam cười khổ không thôi. “Là đệ liên lụy tứ ca.”
Mẫn Phi thuở sinh thời, địa vị trong hậu cung không cao, chỉ có xem như thứ phi, Khang Hy nói vậy, khiến Dận Tự nhớ đến chuyện bản thân kiếp trước, lúc ấy y cũng từ bị chỉ thẳng mặt mắng là con của tiện phụ Tân Giả Khố, hiện tại đổi chỗ cho đứa con khác, đương nhiên có thể thấu hiểu cảm nhận của Thập Tam.
“Trong phúc có họa, trong họa có phúc, chuyện lần này với tứ ca mà nói, chưa chắc đã là chuyện xấu.” Dận Tự nói xong, trầm ngâm trong chốc lát, thần sắc không nặng nề, mà ngược lại mang vẻ vui cười.
Thập Tam dù sao cũng còn trẻ, nghe vậy sửng sốt, vội hỏi: “Bát ca chỉ giáo cho đệ?”
“Đệ biết tại sao huynh đi Vân Nam?” Dận Tự không đáp mà ngược lại hỏi.
Thập Tam không hiểu sao y lại hỏi vấn đề này, giật mình, rồi nói: “Không phải vì ở Vân Nam nạn trộm cướp hoành hành, Hoàng a mã mới phái huynh đi sao?”
Thấy đệ đệ này mãi không thông suốt, Dận Tự cũng không gấp, bưng chung trà lên hớp một ngụm, ôm trong tay, cảm nhận hơi nóng truyền vào lòng bàn tay, ngã người dựa vào ghế, mỉm cười, ung dung nói: “Đúng, mà cũng không đúng, đi Vân Nam là do tự huynh thỉnh cầu, nhưng nếu lúc đó huynh không đi, e rằng tình cảnh hiện tại cũng không khá hơn đệ là bao.”
Thập Tam hoảng sợ hỏi lại: “Lẽ nào tình thế lại hung hiểm đến vậy?”
“Hoàng a mã không nhốt đệ ở Tông Nhân Phủ, mà để ở đây, chứng tỏ trong lòng ông, vẫn nhớ đến tình phụ tử, hoặc nói, đây là cách ông bảo vệ đệ.”
Trên đời này thứ khó suy đoán nhất, không qua khỏi lòng người, đến cả Dận Tự trên phương diện phỏng đoán suy nghĩ của người khác, được xưng là cao thủ, cũng thường không đoán được trong đầu Khang Hy nghĩ gì, hiện tại nói vậy, có bảy phần xuất phát từ suy đoán bản thân, ba phần là để an ủi Thập Tam.
Thập Tam xưa nay tin tưởng khâm phục y, nghe vậy vùng chân mày cũng giãn ra không ít, tìm vui trong khổ nói: “Thực tế đệ cũng không có gì bất tiện, ở đây yên bình thanh tĩnh, lại rời xa thị phị phức tạp chốn kinh thành, chỉ tiếc một điều, chính là không có giáo trường, cũng không cưỡi ngựa được.”
Cùng hắn nói tiếp mấy câu, thì cáo từ ra về, Thập Tam cũng không thể tiễn xa, chỉ đứng ở cửa nhìn hắn lên xe ngựa, rồi mới quay trở vào nhà.
Dận Tự xốc màn xe lên, cũng sửng sốt một thoáng.
Bên trong có thêm một người, đang ngồi dựa một bên, cầm quyển sách tùy ý lật lật, thấy hắn vào, mặt mày trở nên hiền hòa hơn.
“Bây giờ hồi thành sao?”
“Sao huynh đến đây?”
Dận Chân không trả lời vấn đề của hắn, chỉ vươn tay kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, rồi hỏi: “Thập Tam thế nào?”
“Khí sắc rất tốt, chỉ là khó tránh khỏi u buồn không vui.”
Y trầm ngâm một lát, nói: “Là huynh có lỗi với đệ ấy.”
Giọng nói rất khẽ, Dận Tự biết y hành sự cẩn thận, ngoại trừ người và chuyện liên quan đến hắn, bằng không y sẽ không dễ dàng cúi đầu, nay lại nói ra lời như vậy với Thập Tam, có thể thấy trong lòng hổ thẹn sâu sắc.
“Đệ vừa về, đi thăm đệ ấy, Hoàng a mã cũng không nói gì, còn huynh đương nhiên phải tránh rồi, Thập Tam sẽ hiểu mà, cuối cùng cũng sẽ có một ngày huynh có thể đối diện đệ ấy nói câu này.” Dận Tự khẽ mỉm cười, nắm lại tay y, tỏ ý an ủi.
Bên trong xe nhất thời yên ắng, bên ngoài phu xe giơ roi quát khẽ, tiếng bánh xe lộc cộc, chạy không nhanh không chậm trên đường.
Hai người dựa quá sát, gần như có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của đối phương, Dận Tự bỗng cảm thấy bầu không khí quanh mình có chút mập mờ, không khỏi hơi ngưỡng cằm.
Trên cổ nhột nhột, truyền đến hơi thở nhẹ nhàng, Dận Tự chấn động, môi đối phương đã in dấu.
“Ba năm qua ở Vân Nam, đệ sống thế nào, có đến thanh lâu, hay nạp thiếp không?” giọng nói Dận Chân vang lên bên tai, trầm thấp, không nghe ra hỉ nộ.
Dận Tự vốn là người vô cùng điềm tĩnh, không biết tại sao khi nghe thấy lời này thì cảm thấy tai bốc hỏa, giữ bàn tay đang vuốt ve eo mình rồi nói: “Triều đình có lệnh, mệnh quan triều đình không được phiêu kỹ, hơn nữa,” hắn đột ngột thở gấp một hơi, chỉ vì tay đối phương cầm lấy phần yếu ớt dưới thân, không khỏi cắn răn nói: “Tứ ca!”
Hắn sợ phu xe ở bên ngoài nghe được, giọng nói giảm đến mức thấp nhất, thực tế là hắn lo lắng quá, tiếng động của xe ngựa ở ngoài rất lớn, ngồi trong xe lại là chủ tử, dù phu xe có một trăm lá gan, cũng không dám lia mắt dò xét bên trong.
“Định nói gì tiếp?” Dận Chân mỉm cười, cực kỳ yêu dáng vẻ nhẫn nhịn bị khiêu khích đến khóe mắt đỏ bừng, vẫn cố sức kiềm chế này của hắn.
Khí quan mềm nhũn theo động tác tay, từ từ nóng lên, run rẩy cứng rắn, phần đỉnh thấm ướt, làm ướt cả một mảng tiết khố màu trắng.
Dận Tự không thể tránh được, lại có cảm giác như sức lực toàn thân bị bàn tay kia rút sạch, khí quan ngủ đông suốt ba năm chỉ trong một thoáng lại như mồi nổ bị châm lửa, kêu gào tha thiết được thả ra, không khỏi hơi ngưỡng đầu, hô hấp cũng từ từ trở nên nặng nề.
“Đệ không đến thanh lâu, vậy còn thiếp thì sao, tứ ca không tin.” Dận Chân cắn vành tai hắn, tay kia thì cởi một cái nút áo, hướng vào trong thăm dò, vân vê điểm nổi lên trước ngực, vuốt ve ấn vê, tay đang cầm khí quan cứng rắn cũng vuốt ve, móng tay nhẹ nhàng xước qua tĩnh mạch trên đĩnh, dẫn đến người nọ run rẩy một trận.
“Không có....” hắn khép mắt lại, dằn xuống toàn thân bủn rủn, cắn chặt răng, lại nói không thành câu.
Dận Chân cũng không gấp, tận lực từ từ dụ dỗ, chính vì để thấy khoảnh khắc gương mặt thường ngày lãnh tĩnh sụp đổ dưới thân y.
Dận Tường không bị giam ở Tông Nhân Phủ giống Đại A ca, mà ở một tòa nhà tại vùng ngoại ô, diện tích khá rộng, thoải mái hơn Tông Nhân Phủ nhiều, có lẽ Khang Hy vẫn yêu thương đứa con nhỏ này, tất thẩy chi phí trong cuộc sống, chưa từng thiếu hụt, ngoại trừ không thể ra khỏi cửa, thì không có gì bất tiện.
Nhưng Thập Tam từ thuở nhỏ đã hiếu động hướng ngoại, giam giữ không thể ra khỏi cửa, đối với hắn mà nói là một kiểu dằn vặt.
Tuổi vừa xấp xỉ hai mươi, nhưng phải ngắm mặt trời mọc mặt trăng lặn trong hoàn cảnh này, tiêu điều quạnh quẽ không cần nói cũng biết.
Ở cửa có thị vệ canh gác, không có hoàng lệnh không được vào, nhưng đó chẳng qua là quy định ngoài mặt, đường đường Liêm Quận vương đứng trước mặt, trong tay còn cầm tiền thưởng hậu hĩnh, không ai thề sống chết giữ quy định không cho Dận Tự qua, hiển nhiên mặt mày tươi rói tiễn y vào.
Chuyện này không tiện trắng trợn đường hoàng, nên Dận Tự không mang theo tùy tùng, chỉ có một chiếc xe ngựa cũ kỹ không bắt mắt đứng dưới tàng cây xa xa, phu xe đợi đằng trước.
Dận Tự vốn tưởng Thập Tam đang trốn trong nhà, không ngờ vừa vào sân thì thấy hắn đang đứng cạnh bàn đá, đưa lưng về phía y, cúi đầu múa bút, hình như đang viết gì đấy.
Trên người vẫn khoác áo choàng gấm, bím tóc được thắt đàng hoàng, hình thể cao lớn hơn ba năm trước, loáng thoáng dáng dấp đỉnh thiên lập địa của một nam nhi.
Dận Tự cũng không cố hạ thấp tiếng động, nhưng có vẻ như Thập Tam đang đặt toàn bộ tinh thần vào sự vật trước mặt, ngay cả y đến gần cũng không phát hiện.
Trên trang giấy Tuyên Thành cành cây chằng chịt, màu mực đậm nhạt bất đồng, nhưng bỗng dưng trên nhánh lại chấm một điểm đỏ rực, rực rỡ khát vọng, sinh động xun xuê trên trang giấy, cành mai vốn bình thường đột nhiên trở nên sinh động hẳn.
Thập Tam là người luyện võ, nhưng không phải mãng phu, năm ấy ở Thượng Thư Phòng, giờ học hắn cũng thường được sư phụ khen ngợi, hiện tại ngày ngày rảnh rỗi ở đây, dành hết thời gian vẽ tranh hoa mai, quả thật cũng có chút thành tựu.
Đề bút điểm mai, lưu loát nhẹ nhàng, Thập Tam thở một hơi, ở một bên giấy viết mấy chữ nhỏ.
Dận Tự tập trung nhìn, lại là «Mặc Mai» của Vương Miện.
Không cần người khen ta xinh đẹp, chỉ nguyện vương hương khắp đất trời.
Chương Giai thị bưng trà từ trong nhà đi ra, thấy Dận Tự cũng ở đấy, không khỏi nhảy dựng, nàng vào phủ năm Khang Hy thứ bốn mươi hai, nên không biết mặt Dận Tự, có điều thấy y ăn mặc khí phách, biết ngay không phải người tầm thường, vội vàng gọi Thập Tam: “Gia!”
Nhờ tiếng gọi của nàng, Thập Tam mới phát hiện có một người đứng cạnh hắn, a một tiếng, đầu tiên là ngạc nhiên, sau là mừng rỡ: “Bát ca! Huynh về rồi?!”
Dận Tự cười nói: “Huynh thấy đệ vẽ tranh đến nhập tâm, không dám lên tiếng, sợ hại đệ phí công vô sức.”
Thập Tam cười lớn, đoạn thơ còn chưa viết xong, lại gác bút qua một bên, ôm lấy Dận Tự. “Có thể gặp bát ca, dù mười bức tranh có thành phế thải, đệ cũng bằng lòng!”
Dận Tự thấy sắc mặt hắn hồng hào, không có vẻ uể oải chán nản, cũng cười nói: “Huynh còn lo lắng đệ ở đây không tốt, mong ngóng nhiều người đến thăm, không ngờ đệ lại thoải mái vui vẻ đến thế.”
Nghe lời này, nụ cười trên mặt Thập Tam thoáng phai nhòa: “Bát ca về lúc nào?”
“Mới hai ngay nay thôi, vốn bên Vân Nam còn một số việc cần lầm, nhưng nghe chuyện của đệ, nên quay về trước.”
“Vẫn là bát ca thương đệ nhất.” trên mặt Thập Tam biểu hiện vui sướng đúng lứa tuổi, kéo tay y đi vào trong.
Chương Giai thị lúc này mới định thần lại, dè dặt hành lễ với Dận Tự, lại vào trong bảo hạ nhân dâng trà.
Dận Tự nhìn nàng rời đi. “Đó là đệ muội?”
Thập Tam nói: “Chương Giai thị do trong cung chỉ định, hiện tại còn chưa có danh phận.” nói lại cười tự giễu: “Nói ra thì nàng ấy là họ hàng xa cùng họ với ngạc nương đệ, đi theo một Bối Tử không có tiền đồ như đệ, cũng xem như tủi thân, thật khó cho Hoàng a mã bận rộn, còn có thể nhớ đến đứa con này.”
Trong lời nói của hắn bộc lộ oán hận sâu kín, nhưng bên cạnh chỉ có một mình Dận Tự, cũng xem như không cần kiêng kỵ.
Hai người vào nhà, trong sảnh bày trí trang nhã mộc mạc, tôi tớ cũng không ít, không khác gì phủ của Thập Tam ở kinh thành, nghĩ đến ông đối với hắn đã khoan dung hơn Đại A ca năm xưa rất nhiều.
“Tại sao đệ bị phạt?”
“Ngày ấy đệ và tứ ca cùng tiến cung, Hoàng a mã bởi vì chuyện Hộ Bộ mà la mắng tứ ca, đệ xem không vừa mắt, ở bên cạnh nói đỡ mấy câu, kết quả đổi hướng lửa giận của ông lên đệ.”
Dận Tự đầu óc nhanh nhạy, lập tức nghe ra vấn đề: “Sau đó đệ cãi tay đôi với ông?”
“Ông mắng đệ, nói đệ giống như ngạc nương, đều nhỏ nhen, không phóng khoáng lỗi lạc, đệ vừa nghe vậy thì không giữ được miệng, đáp trả một câu, nếu vậy, sao năm đó còn để ngạc nương sinh ra con? Xong thì gây đại họa rồi, ông nổi giận, rút kiếm đòi chém đệ, là tứ ca cản lại.” Thập Tam cười khổ không thôi. “Là đệ liên lụy tứ ca.”
Mẫn Phi thuở sinh thời, địa vị trong hậu cung không cao, chỉ có xem như thứ phi, Khang Hy nói vậy, khiến Dận Tự nhớ đến chuyện bản thân kiếp trước, lúc ấy y cũng từ bị chỉ thẳng mặt mắng là con của tiện phụ Tân Giả Khố, hiện tại đổi chỗ cho đứa con khác, đương nhiên có thể thấu hiểu cảm nhận của Thập Tam.
“Trong phúc có họa, trong họa có phúc, chuyện lần này với tứ ca mà nói, chưa chắc đã là chuyện xấu.” Dận Tự nói xong, trầm ngâm trong chốc lát, thần sắc không nặng nề, mà ngược lại mang vẻ vui cười.
Thập Tam dù sao cũng còn trẻ, nghe vậy sửng sốt, vội hỏi: “Bát ca chỉ giáo cho đệ?”
“Đệ biết tại sao huynh đi Vân Nam?” Dận Tự không đáp mà ngược lại hỏi.
Thập Tam không hiểu sao y lại hỏi vấn đề này, giật mình, rồi nói: “Không phải vì ở Vân Nam nạn trộm cướp hoành hành, Hoàng a mã mới phái huynh đi sao?”
Thấy đệ đệ này mãi không thông suốt, Dận Tự cũng không gấp, bưng chung trà lên hớp một ngụm, ôm trong tay, cảm nhận hơi nóng truyền vào lòng bàn tay, ngã người dựa vào ghế, mỉm cười, ung dung nói: “Đúng, mà cũng không đúng, đi Vân Nam là do tự huynh thỉnh cầu, nhưng nếu lúc đó huynh không đi, e rằng tình cảnh hiện tại cũng không khá hơn đệ là bao.”
Thập Tam hoảng sợ hỏi lại: “Lẽ nào tình thế lại hung hiểm đến vậy?”
“Hoàng a mã không nhốt đệ ở Tông Nhân Phủ, mà để ở đây, chứng tỏ trong lòng ông, vẫn nhớ đến tình phụ tử, hoặc nói, đây là cách ông bảo vệ đệ.”
Trên đời này thứ khó suy đoán nhất, không qua khỏi lòng người, đến cả Dận Tự trên phương diện phỏng đoán suy nghĩ của người khác, được xưng là cao thủ, cũng thường không đoán được trong đầu Khang Hy nghĩ gì, hiện tại nói vậy, có bảy phần xuất phát từ suy đoán bản thân, ba phần là để an ủi Thập Tam.
Thập Tam xưa nay tin tưởng khâm phục y, nghe vậy vùng chân mày cũng giãn ra không ít, tìm vui trong khổ nói: “Thực tế đệ cũng không có gì bất tiện, ở đây yên bình thanh tĩnh, lại rời xa thị phị phức tạp chốn kinh thành, chỉ tiếc một điều, chính là không có giáo trường, cũng không cưỡi ngựa được.”
Cùng hắn nói tiếp mấy câu, thì cáo từ ra về, Thập Tam cũng không thể tiễn xa, chỉ đứng ở cửa nhìn hắn lên xe ngựa, rồi mới quay trở vào nhà.
Dận Tự xốc màn xe lên, cũng sửng sốt một thoáng.
Bên trong có thêm một người, đang ngồi dựa một bên, cầm quyển sách tùy ý lật lật, thấy hắn vào, mặt mày trở nên hiền hòa hơn.
“Bây giờ hồi thành sao?”
“Sao huynh đến đây?”
Dận Chân không trả lời vấn đề của hắn, chỉ vươn tay kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, rồi hỏi: “Thập Tam thế nào?”
“Khí sắc rất tốt, chỉ là khó tránh khỏi u buồn không vui.”
Y trầm ngâm một lát, nói: “Là huynh có lỗi với đệ ấy.”
Giọng nói rất khẽ, Dận Tự biết y hành sự cẩn thận, ngoại trừ người và chuyện liên quan đến hắn, bằng không y sẽ không dễ dàng cúi đầu, nay lại nói ra lời như vậy với Thập Tam, có thể thấy trong lòng hổ thẹn sâu sắc.
“Đệ vừa về, đi thăm đệ ấy, Hoàng a mã cũng không nói gì, còn huynh đương nhiên phải tránh rồi, Thập Tam sẽ hiểu mà, cuối cùng cũng sẽ có một ngày huynh có thể đối diện đệ ấy nói câu này.” Dận Tự khẽ mỉm cười, nắm lại tay y, tỏ ý an ủi.
Bên trong xe nhất thời yên ắng, bên ngoài phu xe giơ roi quát khẽ, tiếng bánh xe lộc cộc, chạy không nhanh không chậm trên đường.
Hai người dựa quá sát, gần như có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của đối phương, Dận Tự bỗng cảm thấy bầu không khí quanh mình có chút mập mờ, không khỏi hơi ngưỡng cằm.
Trên cổ nhột nhột, truyền đến hơi thở nhẹ nhàng, Dận Tự chấn động, môi đối phương đã in dấu.
“Ba năm qua ở Vân Nam, đệ sống thế nào, có đến thanh lâu, hay nạp thiếp không?” giọng nói Dận Chân vang lên bên tai, trầm thấp, không nghe ra hỉ nộ.
Dận Tự vốn là người vô cùng điềm tĩnh, không biết tại sao khi nghe thấy lời này thì cảm thấy tai bốc hỏa, giữ bàn tay đang vuốt ve eo mình rồi nói: “Triều đình có lệnh, mệnh quan triều đình không được phiêu kỹ, hơn nữa,” hắn đột ngột thở gấp một hơi, chỉ vì tay đối phương cầm lấy phần yếu ớt dưới thân, không khỏi cắn răn nói: “Tứ ca!”
Hắn sợ phu xe ở bên ngoài nghe được, giọng nói giảm đến mức thấp nhất, thực tế là hắn lo lắng quá, tiếng động của xe ngựa ở ngoài rất lớn, ngồi trong xe lại là chủ tử, dù phu xe có một trăm lá gan, cũng không dám lia mắt dò xét bên trong.
“Định nói gì tiếp?” Dận Chân mỉm cười, cực kỳ yêu dáng vẻ nhẫn nhịn bị khiêu khích đến khóe mắt đỏ bừng, vẫn cố sức kiềm chế này của hắn.
Khí quan mềm nhũn theo động tác tay, từ từ nóng lên, run rẩy cứng rắn, phần đỉnh thấm ướt, làm ướt cả một mảng tiết khố màu trắng.
Dận Tự không thể tránh được, lại có cảm giác như sức lực toàn thân bị bàn tay kia rút sạch, khí quan ngủ đông suốt ba năm chỉ trong một thoáng lại như mồi nổ bị châm lửa, kêu gào tha thiết được thả ra, không khỏi hơi ngưỡng đầu, hô hấp cũng từ từ trở nên nặng nề.
“Đệ không đến thanh lâu, vậy còn thiếp thì sao, tứ ca không tin.” Dận Chân cắn vành tai hắn, tay kia thì cởi một cái nút áo, hướng vào trong thăm dò, vân vê điểm nổi lên trước ngực, vuốt ve ấn vê, tay đang cầm khí quan cứng rắn cũng vuốt ve, móng tay nhẹ nhàng xước qua tĩnh mạch trên đĩnh, dẫn đến người nọ run rẩy một trận.
“Không có....” hắn khép mắt lại, dằn xuống toàn thân bủn rủn, cắn chặt răng, lại nói không thành câu.
Dận Chân cũng không gấp, tận lực từ từ dụ dỗ, chính vì để thấy khoảnh khắc gương mặt thường ngày lãnh tĩnh sụp đổ dưới thân y.
Danh sách chương