Ngói vàng mái cong, sơn son nạm vàng, một cảnh tượng trang nghiêm.
Đáng tiếc sự trang nghiêm ấy, vẫn không giấu được một chút vắng lặng một chút lạnh lẽo toát ra từ bên trong nó.
Hàm An Cung là nơi giam Thái tử, ít có dấu tích con người, ngoại trừ người do Khang Hy phái đến, thái giám cung nữ trong Tử Cấm Thành, không có việc sẽ càng không bén mãng đến đây, nghiễm nhiên nó thuộc dang như lãnh cung.
Khang Hy đẩy cửa ra, bước vào.
Cửa ra vào như đã rất nhiều năm không ai động đến, phát ra âm hưởng kẽo kẹt, trong sân trồng đủ loại cây, nhưng thời tiết cuối thu, lá rơi tiêu điều đầy đất.
Dận Nhưng một thân trắng thuần đang đưa lưng về phía ông, đứng ở bên hồ, sườn mặt nhợt nhạt nhưng tuấn tú, thân hình lại lộ ra vẻ tiêu điều cuối thu.
Hắn dường như cũng không để ý tới có người ở sau lưng đang từ từ tới gần, chỉ lo im lặng ngắm nhìn mặt nước dập dìu.
“Dận Nhưng.”
Giọng nói của Khang Hy phá vỡ bầu không khí trầm lặng, Dận Nhưng hơi giật mình, từ từ xoay người.
“Hoàng a mã....” hắn mấp mấy môi, giọng nói khàn khàn.
Khang Hy trong lòng chùng xuống, ông thật không ngờ mới mấy ngày không gặp, Thái tử đã gầy gò đến vậy.
“Chi phí của Thái tử có bị cắt xén?”
Câu này là nói cho tổng quản thái giám của Hàm An Cung đang đứng phía sau nghe.
Người nọ sợ hãi vội vàng quỳ xuống. “Nô tài không dám sơ suất, chi phí Hàm An Cung chưa từng thiếu hụt.”
Dận Nhưng nhìn người quỳ trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên tạo thành một độ cong trào phúng, khẽ khàng đến nỗi khiến người ta lầm tưởng bản thân bị ảo giác.
“Hoàng a mã,” Khang Hy quay đầu lại, thấy Dận Nhưng mở miệng một cách đạm mạc, giữa hai hàng chân mày mang theo bi ai không thể nhận ra. “Mỗi ngày nhi thần ở đây tự kiểm điểm bản thân, nhận được rất nhiều điều, không cảm thấy chỗ nào không tốt cả.”
Nếu đặt câu này trong tình huống bình thường, nhất định Khang Hy sẽ hoài nghi có phải hắn đang mang lòng bất mãn, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng gầy gò tiều tụy của người con này, một chút khó chịu trong lòng cũng đã tan thành mây khói, chỉ còn lại đau xót thầm kín.
Dù sao vị đế vương này đang dần già đi, đã không còn ý chí sắt đá như những năm tháng tuổi trẻ.
Chỉ thấy Khang Hy thở dài, đi qua nắm lấy tay hắn. “Vào trong rồi nói.”
Trong phòng có vẻ hơi quạnh quẽ, không thể trách hạ nhân cố tình thất trách, nhưng Thái tử và Phế thái tử luôn cách nhau một trời một vực, bày trí trang hoàng đương nhiên không khí khái bằng Dục Khánh Cung, thậm chí còn kém xa cả vương phủ.
Đây vốn do Khang Hy căn dặn, nhưng hiện tại khi nhìn thấy, ông lại cảm thấy khó chịu.
“Mấy ngày nay, con thường làm gì?”
“Nhi thần đọc sách.”
“Hử?” Khang Hy đến gần bàn sách, trên bàn có mấy quyển sách đang xem dở, toàn là sách về đạo gia, trong đó có một quyển đã xem hơn phân nửa, Khang Hy tiện tay cầm lên, thấy trên trang giấy tràn ngập chú thích, trong lòng không khỏi rục rịch.
“Mấy quyển sách này con đã xem hết rồi?”
“Hồi bẩm Hoàng a mã, đã xem được một ít, vẫn chưa thể xem hết.” Dận Nhưng khẽ cười, trên gương mặt nhợt nhạt hiện chút ngượng ngùng, có đôi nét giống như Hiếu Thành Hoàng hậu năm xưa.
“Con học được gì từ chúng?”
Dận Nhưng lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Thiên địa vạn vật, ngọn cây cọng cỏ, cành hoa nhánh cây, đều có linh tính, cần phải mang lòng tôn trọng đối đãi với chúng, hoa có mùa hoa nở, cây có lúc tươi lúc héo, mọi thứ đều có tri thức.”
Khang Hy thấy hắn nói năng lưu loát, không khỏi nhíu mày: “Con sinh trong hoàng gia, nên quan tâm đến dân sinh đại sự, sao có thể sa vào thứ học vấn đạo gia, không cầu tiến này.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng giọng điệu của ông lại thể hiện ngược lại, Dận Nhưng cung kính đứng một bên, bày ra điệu bộ chăm chú lắng nghe.
Trên thực tế, hắn biết rõ, nếu bản thân hắn thật sự nói đến động hướng của triều đình, đại kế dân sinh, chỉ sợ người phụ thân này lại nổi lòng nghi ngờ, ngờ vực hắn có phải bị phế rồi vẫn không yên phận không, suốt ngày tơ tưởng Đông Sơn tái khởi, học vấn đạo gia tuy rằng siêu thoát vô tranh, nhưng vừa hay mang lại hiệu quả theo mong muốn của Khang Hy.
Khang Hy thấy hắn kính cẩn lắng nghe, sắc mặt cũng dịu đi: “Chứng phong của con đã đỡ chưa?”
Chứng phong mà ông nói, là ám chỉ trạng thái điên dại, hành sự khác hẳn người thường của Dận Nhưng lúc bức vua thoái vị, Thái y cũng không dám tùy tiện đưa ra kết luận, chỉ nói cực kỳ giống chứng điên lúc bị trù ếm ở dân gian.
“Hồi bẩm Hoàng a mã, gần đây rất ít khi phát tác, đã nhiều ngày qua chưa bị tái phát.”
Khang Hy gật đầu, tán gẫu đôi câu với hắn rồi mới rời đi.
Lúc rời khỏi Hàm An Cung, Khang Hy đột nhiên nhớ đến gì đấy. “Lương Cửu Công.”
Lương Cửu Công vội vàng bước lên trước cúi đầu. “Có nô tài.”
“Ngươi đến Thái Y Viện, mang bệnh án của Thái tử đến đây.”
Lương Cửu Công ngớ ra, vội vàng đáp lời, trong lòng lại không cầm được nghi hoặc.
Thái tử đã phế, Vạn tuế gia lại tâm huyết dâng trào, ba ngày hai lần ghé thăm, nếu nói thất sủng, ngược lại không giống, đây là....
Nghĩ đến đây, lão không khỏi rùng mình, không dám tiếp tục suy diễn.
Nghị lập thừa kế đem lại cho chúng thần một cái cớ tuyệt vời, mượn việc công, thỉnh thoảng tới bái phỏng các vị A ca, đồng thời lén lúc liên lạc, trao đổi thông tin.
Cổng lớn phủ Liêm Quận vương đóng chặt, không cho bất kỳ triều thần nào thăm viếng, nhưng nhạc phụ tới chơi, cũng không thể nhốt ngoài cửa.
Dù có tính toán kỹ lưỡng làm cách nào thay đổi kết cuộc một câu chuyện, thì suy cho cùng trong quá trình vẫn sẽ gặp vô số người hoặc việc quấy rối, muốn kéo ngươi quay về quỹ đạo vốn có.
Dận Tự có phần bất đắc dĩ, ngoài mặt lại tỏ ra thản nhiên: “Nhạc phụ tới đây vì chuyện gì, nếu không phải chuyện nhà, thì không cần mở miệng.”
Mã Tề ngỡ ngàng, dường như không nghĩ tới tất cả những lời định nói đều bị gạt phăng đi, chỉ có thể cười khổ nói: “Ta nào dám khuyên Vương gia lần nữa, từ lần trước nghe lời người nói, cũng đã dẹp đi chút tư tâm kia, nhưng người bên ngoài không giống vậy, lẽ nào Bát gia không phát hiện, nay người đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan?”
Không đợi Dận Tự trả lời, ông đã tiếp tục: “Tuy rằng Bát gia không có lòng với ngôi vị, nhưng tình thế lại không như vậy, hiện tại có thể nói Hoàng thượng đối với người ưu ái có thừa, mà người với Tứ gia, Cửu gia, Thập gia lại có quan hệ tốt, chưa kệ Thập gia đã tỏ rõ sẽ không giành giật vị trí Thái tử, tất cả nghe theo Bát gia, đừng nói Tứ gia, Cửu gia có ý định đó không, người bên ngoài nhìn ra, người từ năng lực tới nhân duyên, có thể nói là người nổi bật nhất trong chúng Hoàng tử, đại đa số hiển nhiên đều hướng về phía người, phải biết rằng năm đó,” Mã Tề thoáng khựng lại, xong thấy trong phòng chỉ có hai người, mới lại đè thấp giọng nói tiếp, “Phải biết rằng năm đó Tống Thái Tổ khoác hoàng bào, không phải chỉ vì mỗi ông có lòng giành giật, chỉ do thời thế tạo nên người, may mắn được đẩy lên vị trí đấy.”
“Đương kim Hoàng thượng không phải vị vua vô năng, mà trái lại, vì ông ấy có thể nhìn thấu, nếu Bát gia thật sự không có lòng, lại bị người bên ngoài xúi giục, chỉ e với người với ta, đều không phải chuyện tốt.”
Tuy rằng tính cách Mã Tề dễ bị dao động, nhưng không ngu ngốc, ông đã lờ mờ phác giác có chỗ bất thường, về điểm này ông so rA cao minh hơn Đông Quốc Duy chút ít.
Dận Tự giữ im lặng.
Những gì Mã Tề nói, sao Dận Tự có thể không biết, kiếp trước hao hết tâm tư để tranh giành, kiếp này lại hao hết tâm tư để thoát khỏi, nghĩ đến đúng là một trò cười.
“Tứ ca, tuy rằng có quan hệ tốt với ta, nhưng y không phải hạng người luồn cúi, hiển nhiên có quyết định của riêng mình.” Dận Tự biết Mã Tề kín miệng, cũng không giấu diếm. “Lúc trước cửu đệ ủng hộ đại ca, hiện tại đại ca bị giam giữ, khó tránh việc sẽ đi dời chiều gió, ta sẽ khuyên nó, thập đệ cũng vậy, về phần quần thần....”
Hắn trầm ngâm trong một lúc, mới chậm rãi nói: “Chỉ cần tấu sớ tiến cử Thái tử của ta dâng lên, nghi ngờ của Hoàng a mã sẽ tự được diệt trừ.”
“Tấu sớ?” Mã Tề kinh nghi bất định. “Chẳng hay Bát gia đề cử ai?”
Dận Tự mỉm cười, nhưng không trả lời mà chỉ nói: “Nhạc phụ nhớ kỹ lời ta dặn, không vạn bất đắc dĩ, đừng đề cử Thái tử, còn nếu Hoàng a mã thúc ép, người cũng tuyệt đối không được viết tên ta, đại ca, Phế thái tử, thậm chí tam ca đều được, đồng thời hãy chuyển lời cho các đại thần mà nhạc phụ quen biết.”
Thấy Mã Tề lộ vẻ mặt khó hiểu, hắn lại nói: “Nhạc phụ chỉ cần làm theo lời ta là được rồi, cứ xem như cứu ta, đồng thời tự cứu lấy người, tương lai Hoàng a mã tỏ rõ thánh tâm, bản thân nhạc phụ sẽ hiểu nguyên do ở đâu.”
Trong lúc hai người trò chuyện, lại nghe báo, có Cửu Bối Lặc, Thập Bối Lặc cùng nhau ghé thăm.
Dận Tự khẽ thở dài, đúng là cơn sóng này chưa đi, cơn sóng khác đã ập tới.
Đáng tiếc sự trang nghiêm ấy, vẫn không giấu được một chút vắng lặng một chút lạnh lẽo toát ra từ bên trong nó.
Hàm An Cung là nơi giam Thái tử, ít có dấu tích con người, ngoại trừ người do Khang Hy phái đến, thái giám cung nữ trong Tử Cấm Thành, không có việc sẽ càng không bén mãng đến đây, nghiễm nhiên nó thuộc dang như lãnh cung.
Khang Hy đẩy cửa ra, bước vào.
Cửa ra vào như đã rất nhiều năm không ai động đến, phát ra âm hưởng kẽo kẹt, trong sân trồng đủ loại cây, nhưng thời tiết cuối thu, lá rơi tiêu điều đầy đất.
Dận Nhưng một thân trắng thuần đang đưa lưng về phía ông, đứng ở bên hồ, sườn mặt nhợt nhạt nhưng tuấn tú, thân hình lại lộ ra vẻ tiêu điều cuối thu.
Hắn dường như cũng không để ý tới có người ở sau lưng đang từ từ tới gần, chỉ lo im lặng ngắm nhìn mặt nước dập dìu.
“Dận Nhưng.”
Giọng nói của Khang Hy phá vỡ bầu không khí trầm lặng, Dận Nhưng hơi giật mình, từ từ xoay người.
“Hoàng a mã....” hắn mấp mấy môi, giọng nói khàn khàn.
Khang Hy trong lòng chùng xuống, ông thật không ngờ mới mấy ngày không gặp, Thái tử đã gầy gò đến vậy.
“Chi phí của Thái tử có bị cắt xén?”
Câu này là nói cho tổng quản thái giám của Hàm An Cung đang đứng phía sau nghe.
Người nọ sợ hãi vội vàng quỳ xuống. “Nô tài không dám sơ suất, chi phí Hàm An Cung chưa từng thiếu hụt.”
Dận Nhưng nhìn người quỳ trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên tạo thành một độ cong trào phúng, khẽ khàng đến nỗi khiến người ta lầm tưởng bản thân bị ảo giác.
“Hoàng a mã,” Khang Hy quay đầu lại, thấy Dận Nhưng mở miệng một cách đạm mạc, giữa hai hàng chân mày mang theo bi ai không thể nhận ra. “Mỗi ngày nhi thần ở đây tự kiểm điểm bản thân, nhận được rất nhiều điều, không cảm thấy chỗ nào không tốt cả.”
Nếu đặt câu này trong tình huống bình thường, nhất định Khang Hy sẽ hoài nghi có phải hắn đang mang lòng bất mãn, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng gầy gò tiều tụy của người con này, một chút khó chịu trong lòng cũng đã tan thành mây khói, chỉ còn lại đau xót thầm kín.
Dù sao vị đế vương này đang dần già đi, đã không còn ý chí sắt đá như những năm tháng tuổi trẻ.
Chỉ thấy Khang Hy thở dài, đi qua nắm lấy tay hắn. “Vào trong rồi nói.”
Trong phòng có vẻ hơi quạnh quẽ, không thể trách hạ nhân cố tình thất trách, nhưng Thái tử và Phế thái tử luôn cách nhau một trời một vực, bày trí trang hoàng đương nhiên không khí khái bằng Dục Khánh Cung, thậm chí còn kém xa cả vương phủ.
Đây vốn do Khang Hy căn dặn, nhưng hiện tại khi nhìn thấy, ông lại cảm thấy khó chịu.
“Mấy ngày nay, con thường làm gì?”
“Nhi thần đọc sách.”
“Hử?” Khang Hy đến gần bàn sách, trên bàn có mấy quyển sách đang xem dở, toàn là sách về đạo gia, trong đó có một quyển đã xem hơn phân nửa, Khang Hy tiện tay cầm lên, thấy trên trang giấy tràn ngập chú thích, trong lòng không khỏi rục rịch.
“Mấy quyển sách này con đã xem hết rồi?”
“Hồi bẩm Hoàng a mã, đã xem được một ít, vẫn chưa thể xem hết.” Dận Nhưng khẽ cười, trên gương mặt nhợt nhạt hiện chút ngượng ngùng, có đôi nét giống như Hiếu Thành Hoàng hậu năm xưa.
“Con học được gì từ chúng?”
Dận Nhưng lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Thiên địa vạn vật, ngọn cây cọng cỏ, cành hoa nhánh cây, đều có linh tính, cần phải mang lòng tôn trọng đối đãi với chúng, hoa có mùa hoa nở, cây có lúc tươi lúc héo, mọi thứ đều có tri thức.”
Khang Hy thấy hắn nói năng lưu loát, không khỏi nhíu mày: “Con sinh trong hoàng gia, nên quan tâm đến dân sinh đại sự, sao có thể sa vào thứ học vấn đạo gia, không cầu tiến này.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng giọng điệu của ông lại thể hiện ngược lại, Dận Nhưng cung kính đứng một bên, bày ra điệu bộ chăm chú lắng nghe.
Trên thực tế, hắn biết rõ, nếu bản thân hắn thật sự nói đến động hướng của triều đình, đại kế dân sinh, chỉ sợ người phụ thân này lại nổi lòng nghi ngờ, ngờ vực hắn có phải bị phế rồi vẫn không yên phận không, suốt ngày tơ tưởng Đông Sơn tái khởi, học vấn đạo gia tuy rằng siêu thoát vô tranh, nhưng vừa hay mang lại hiệu quả theo mong muốn của Khang Hy.
Khang Hy thấy hắn kính cẩn lắng nghe, sắc mặt cũng dịu đi: “Chứng phong của con đã đỡ chưa?”
Chứng phong mà ông nói, là ám chỉ trạng thái điên dại, hành sự khác hẳn người thường của Dận Nhưng lúc bức vua thoái vị, Thái y cũng không dám tùy tiện đưa ra kết luận, chỉ nói cực kỳ giống chứng điên lúc bị trù ếm ở dân gian.
“Hồi bẩm Hoàng a mã, gần đây rất ít khi phát tác, đã nhiều ngày qua chưa bị tái phát.”
Khang Hy gật đầu, tán gẫu đôi câu với hắn rồi mới rời đi.
Lúc rời khỏi Hàm An Cung, Khang Hy đột nhiên nhớ đến gì đấy. “Lương Cửu Công.”
Lương Cửu Công vội vàng bước lên trước cúi đầu. “Có nô tài.”
“Ngươi đến Thái Y Viện, mang bệnh án của Thái tử đến đây.”
Lương Cửu Công ngớ ra, vội vàng đáp lời, trong lòng lại không cầm được nghi hoặc.
Thái tử đã phế, Vạn tuế gia lại tâm huyết dâng trào, ba ngày hai lần ghé thăm, nếu nói thất sủng, ngược lại không giống, đây là....
Nghĩ đến đây, lão không khỏi rùng mình, không dám tiếp tục suy diễn.
Nghị lập thừa kế đem lại cho chúng thần một cái cớ tuyệt vời, mượn việc công, thỉnh thoảng tới bái phỏng các vị A ca, đồng thời lén lúc liên lạc, trao đổi thông tin.
Cổng lớn phủ Liêm Quận vương đóng chặt, không cho bất kỳ triều thần nào thăm viếng, nhưng nhạc phụ tới chơi, cũng không thể nhốt ngoài cửa.
Dù có tính toán kỹ lưỡng làm cách nào thay đổi kết cuộc một câu chuyện, thì suy cho cùng trong quá trình vẫn sẽ gặp vô số người hoặc việc quấy rối, muốn kéo ngươi quay về quỹ đạo vốn có.
Dận Tự có phần bất đắc dĩ, ngoài mặt lại tỏ ra thản nhiên: “Nhạc phụ tới đây vì chuyện gì, nếu không phải chuyện nhà, thì không cần mở miệng.”
Mã Tề ngỡ ngàng, dường như không nghĩ tới tất cả những lời định nói đều bị gạt phăng đi, chỉ có thể cười khổ nói: “Ta nào dám khuyên Vương gia lần nữa, từ lần trước nghe lời người nói, cũng đã dẹp đi chút tư tâm kia, nhưng người bên ngoài không giống vậy, lẽ nào Bát gia không phát hiện, nay người đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan?”
Không đợi Dận Tự trả lời, ông đã tiếp tục: “Tuy rằng Bát gia không có lòng với ngôi vị, nhưng tình thế lại không như vậy, hiện tại có thể nói Hoàng thượng đối với người ưu ái có thừa, mà người với Tứ gia, Cửu gia, Thập gia lại có quan hệ tốt, chưa kệ Thập gia đã tỏ rõ sẽ không giành giật vị trí Thái tử, tất cả nghe theo Bát gia, đừng nói Tứ gia, Cửu gia có ý định đó không, người bên ngoài nhìn ra, người từ năng lực tới nhân duyên, có thể nói là người nổi bật nhất trong chúng Hoàng tử, đại đa số hiển nhiên đều hướng về phía người, phải biết rằng năm đó,” Mã Tề thoáng khựng lại, xong thấy trong phòng chỉ có hai người, mới lại đè thấp giọng nói tiếp, “Phải biết rằng năm đó Tống Thái Tổ khoác hoàng bào, không phải chỉ vì mỗi ông có lòng giành giật, chỉ do thời thế tạo nên người, may mắn được đẩy lên vị trí đấy.”
“Đương kim Hoàng thượng không phải vị vua vô năng, mà trái lại, vì ông ấy có thể nhìn thấu, nếu Bát gia thật sự không có lòng, lại bị người bên ngoài xúi giục, chỉ e với người với ta, đều không phải chuyện tốt.”
Tuy rằng tính cách Mã Tề dễ bị dao động, nhưng không ngu ngốc, ông đã lờ mờ phác giác có chỗ bất thường, về điểm này ông so rA cao minh hơn Đông Quốc Duy chút ít.
Dận Tự giữ im lặng.
Những gì Mã Tề nói, sao Dận Tự có thể không biết, kiếp trước hao hết tâm tư để tranh giành, kiếp này lại hao hết tâm tư để thoát khỏi, nghĩ đến đúng là một trò cười.
“Tứ ca, tuy rằng có quan hệ tốt với ta, nhưng y không phải hạng người luồn cúi, hiển nhiên có quyết định của riêng mình.” Dận Tự biết Mã Tề kín miệng, cũng không giấu diếm. “Lúc trước cửu đệ ủng hộ đại ca, hiện tại đại ca bị giam giữ, khó tránh việc sẽ đi dời chiều gió, ta sẽ khuyên nó, thập đệ cũng vậy, về phần quần thần....”
Hắn trầm ngâm trong một lúc, mới chậm rãi nói: “Chỉ cần tấu sớ tiến cử Thái tử của ta dâng lên, nghi ngờ của Hoàng a mã sẽ tự được diệt trừ.”
“Tấu sớ?” Mã Tề kinh nghi bất định. “Chẳng hay Bát gia đề cử ai?”
Dận Tự mỉm cười, nhưng không trả lời mà chỉ nói: “Nhạc phụ nhớ kỹ lời ta dặn, không vạn bất đắc dĩ, đừng đề cử Thái tử, còn nếu Hoàng a mã thúc ép, người cũng tuyệt đối không được viết tên ta, đại ca, Phế thái tử, thậm chí tam ca đều được, đồng thời hãy chuyển lời cho các đại thần mà nhạc phụ quen biết.”
Thấy Mã Tề lộ vẻ mặt khó hiểu, hắn lại nói: “Nhạc phụ chỉ cần làm theo lời ta là được rồi, cứ xem như cứu ta, đồng thời tự cứu lấy người, tương lai Hoàng a mã tỏ rõ thánh tâm, bản thân nhạc phụ sẽ hiểu nguyên do ở đâu.”
Trong lúc hai người trò chuyện, lại nghe báo, có Cửu Bối Lặc, Thập Bối Lặc cùng nhau ghé thăm.
Dận Tự khẽ thở dài, đúng là cơn sóng này chưa đi, cơn sóng khác đã ập tới.
Danh sách chương