Để Triệu Đình Đình thôi ngay ý định bám chặt vào boss lớn, Diệp Linh liều mình với chất giọng đầy tự tin, cô ta khẳng định điều mình vừa nói là sự thật qua đôi mắt kiên định không chút tạp niệm mơ hồ.

Tại sao Diệp Linh phải cố tình khẳng định sự thật như vậy chứ, nghe xong Triệu Đình Đình như tảng băng tan nằm trên đống lửa, vừa có chút thoải mái nhưng lại mang theo vài tia bó buộc, câu trả lời này thật tâm cô không muốn nghe chút nào, nhưng nếu không nghe được cô sẽ không biết mình còn tò mò đến đâu. Hóa ra Giai Nghi chính là mẹ của Hựu Hựu thật, vậy có khi nào cô ấy còn sống cũng phải hơn Sở Minh Thành đến mấy tuổi hay không? Năm nay Hựu Hựu đã đôi chục xuân xanh, Sở Minh Thành chỉ ba mươi hai tuổi, nhất định khi xưa làm mẹ của Hựu Hựu có thai cô ấy cũng đã ở tuổi mang thai được rồi, ít nhất phải là mười sáu, mười bảy tuổi, về phần Sở Minh Thành có thể giải thích bằng cách này...có khả năng khi mười hai tuổi sinh lực hắn đã dồi dào nên mới làm Giai Nghi có thai được! Triệu Đình Đình nghĩ đến đây liền phụt cười, đúng là tuổi trẻ tài cao, chẳng trách Sở Minh Thành tài giỏi, lại thông minh như thế, nhất định từ nhỏ hắn đã được rèn rũa quá kỹ lưỡng, được thừa hưởng khả năng ‘tăng nòi giống’ sớm từ bố và trí thông minh từ dòng họ Sở gia nên mới được như ngày hôm nay, có trách thì trách hắn quá thông suốt để đến khi sinh được Hựu Hựu thì cậu ta lại là một tên ngốc.

Trong thi thoảng cứ phát ra âm thanh tủm tỉm của Triệu Đình Đình, Diệp Linh ngớ người ra không hiểu chuyện gì, cô ta cứ tưởng khi nghe xong điều này Triệu Đình Đình phải buồn và thất vọng đến nỗi rơi nước mắt chứ, nhưng đằng này Triệu Đình Đình còn vui như đi xem hội, khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô ta ban đầu, Triệu Đình Đình đúng là khó đoán được lòng dạ, quả nhiên để vào được tay Sở Minh Thành nhất định người phụ nữ đó không phải dạng vừa, quả là con cáo già chín đuôi.

“Vết thương của cô ổn chứ?” Cuối cùng cô cũng lấy lại được bình tĩnh đưa tay lên vuốt ngực hỏi thăm Diệp Linh. Nhìn cách băng bó của cô ta rất thuận mắt, có vẻ như Tiêu Linh rất thạo việc sử dụng những món đồ y tế như này.

Diệp Linh không nhìn Triệu Đình Đình đưa tay xoa nhẹ lên bắp tay còn lại, cô ta nhìn vào vết thương rồi bình thản trả lời. “Bình thường, không đáng lo ngại.” Vết thương này có là gì sau bao nhiêu năm cô ta đi theo boss lớn chứ, đã rất nhiều lần cô ta cùng boss đấu tranh với bọn người xấu, chưa kể có lần Diệp Linh đã liều mạng xông đến đỡ cho Sở Minh Thành một nhát dao ở bụng. Luôn lo lắng cho boss là thế, lo đến từng giờ giấc công việc lẫn ăn uống cá nhân khi ở công ty, công việc đều hoàn thành trên cả mức quy định và được mọi người tán thưởng là cô thư ký xuất sắc nhất của Sở Minh Thành, ấy vậy mà còn chưa làm anh để ý đến một lần, cái ánh mắt lạnh lẽo đó chưa từng dịu dàng hay ấm áp với cô ta. Một vết sượt nhẹ của súng thôi làm sao có thể khiến Diệp Linh đau đớn hay tổn thương về mặt tinh thần chứ, cô ta cùng lắm là giả bộ yếu đuối trước mặt Sở Minh Thành để nhận lấy sự quan tâm thôi.

Nhìn vết thương vẫn còn thấm qua băng trắng một chút máu, Triệu Đình Đình gật gù với Diệp Linh, quả là người phụ nữ đi theo Sở Minh Thành có khác, rất mạnh mẽ và có khí chất, nếu họ là một đôi thì thực quá hợp nhau, ‘song kiếm hợp bích’, ‘trai tài gái sắc’! Một vết thương nhẹ cô còn thấy đau đến mấy ngày, vết thương sâu như thế cũng không làm Diệp Linh thay đổi sắc mặt khi rửa qua vết thương, bôi thuốc và băng bó. Cô nghĩ mình nên học hỏi tính chịu đựng này từ cô ta, nhưng sẽ không bao giờ học tính vô tâm, nhát gan của cô ta, tại sao lại sợ Sở Minh Thành đến nỗi để cô lại trong bếp với hắn trong lúc hắn phẫn nộ chứ!

Trong khi hai người phụ nữ ngồi an phận trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi lại an toàn vô đối thì nơi bức bối nào đó có chứa Sở Minh Thành và vai tên lưu manh không cùng đẳng cấp vẫn đang giữ im lặng đến buốt thấu xương sống. Anh ngồi trên ghế sofa đối diện Lâm Bác, một tay gõ gõ lên đùi khí thế lừng lẫy, tay còn lại chống cằm tỏ vẻ lãnh đạm, cặp mắt sâu hun hút lại dài như phượng đang khẽ khép hờ nhìn đối phương.

Bên ngoài gió thi thoảng lùa vào bên trong cùng âm thanh nhỏ bé, tấp nập của thành phố Luân Đôn. Nhưng những chi tiết nhỏ nhặt này không làm những con người trong căn phòng này để ý, người thì cúi đầu ngoan ngoãn với anh, người thì không dám nhìn anh nhưng cũng không tỏ vẻ quá yếu đuối mất đi bản lĩnh đàn ông. Còn Lâm Bác là vẫn giữ thái độ không cam tâm nhìn anh không chớp mắt.

“Không cần nói nhiều, muốn làm gì tao thì thả những người này ra.” Cậu ta lặp lại câu nói này lần nữa sau vô số lần nói mà không được Sở Minh Thành đáp trả, Sở Minh Thành thậm chí còn sai người bê ghế đến trước mặt cậu ta ngồi để có thể nhìn rõ bộ dạng nhục nhã này của cậu ta.

“Cậu làm người của tôi bị thương.” Anh chầm chậm nhả ra những âm thanh ma mị.

“Mày bắn tao một phát đạn, coi như hòa!” Lâm Bác không để chịu thiệt liền bao biện bởi một lý do chính đáng, không phải khi nãy chính Sở Minh Thành đã đứng từ cửa sổ bắn cậu ta sao? Không phải Sở Minh Thành thì còn có thể là ai ở đây chứ!

“Ồ.” Anh ồ nhẹ, gương mặt có chút ngạc nhiên giả tạo khiến người khác bực mình. “Nhưng cậu làm người phụ nữ của tôi bị thương, có được gọi là phạm tội không?”

“Người phụ nữ của cậu? Ý cậu là Giai Nghi?” Lâm Bác nhíu chặt đôi mày rậm, răng nghiến lấy nhau.

Hai từ Giai Nghi từ miệng Lâm Bác cứ thốt ra liên tục, Sở Minh Thành kìm hãm cơn tức giận đưa hai tay lên bẻ đốt. “Triệu Đình Đình không phải Giai Nghi.”

“Nói dối! Trên đời này làm gì có người giống người đến vậy, con bé chắc hẳn đã bị mày làm cho mất trí nhớ.”

Mất trí nhớ? Suy nghĩ của người đàn ông này đúng là trẻ con hơn so với bộ não.

Trong lòng thực tâm căm hận người phụ nữ đó nhưng Lâm Bác lại không có lỗi gì trong chuyện quá khứ đã xảy ra, vốn dĩ cậu ta chỉ là người ngoài cuộc không rõ thực hư can thiệp vào những chuyện không đúng, tuy vậy Lâm Bác vẫn là một người anh trai tốt, cậu ta không đáng để Sở Minh Thành xử tội.

“Cậu nghĩ...trên đời này có người giống cô ta, nhưng lại trẻ hơn cô ta?” Rút từ trong túi ra bao thuốc lá, một lần nữa Sở Minh Thành châm lửa lên điếu thuốc, nhả ra một hơi khói mỏng.

Bị nói đúng trọng điểm, lúc này Lâm Bác mới từ từ nhớ lại gương mặt của Triệu Đình Đình ban nãy, sống mũi cao lại nhỏ nhắn, cằm thon gọn, mắt...đôi mắt đó nhìn vừa sâu vừa biết cách hút người nhìn vào trong, mắt Triệu Đình Đình có phần khác so với Giai Nghi trong tâm trí cậu ta năm xưa. Giai Nghi có đôi mắt to tròn phúc hạnh, khuôn mặt Triệu Đình Đình có phần non nớt, không trưởng thành như Giai Nghi năm xưa.

“Mày...tìm đâu được một người giống Giai Nghi như hai giọt nước?” Lâm Bác nuốt nước bọt nhìn Sở Minh Thành bằng con mắt khả nghi. Với tính cách bá đạo của Sở Minh Thành, đừng nói là hắn ta đã bắt một cô gái vô tội đi phẫu thuật chỉnh hình thành Giai Nghi nhé? Rất có khả năng. Nhưng không phải là hắn đã tự tay giết chết em gái cậu ta sao, hà cớ gì tìm một người thay thế Giai Nghi nữa.

Sở Minh Thành nhếch mép khinh bỉ, một câu Giai Nghi, hai câu Giai Nghi, nghe đến là ghê tởm đến buồn nôn, là do anh không muốn nghe, nhưng nếu nghe đến lương tâm lại có phần bứt rứt...

“Không phải chuyện của cậu.” Một dòng khói mờ ảo bao phủ qua gương mặt không góc chết của anh.

“Không phải chuyện của tao? Mày giết em gái tao thì là chuyện của mày ư? Ai cho mày cái quyền thích thì có, không thích thì vứt không cần ngó như vậy hả? Mày là tên khốn!” Lâm Bác quỳ lâu vừa tê chân vừa đau bụng, máu từ bụng của cậu ta chảy ra sắp thẫm hết lớp áo và quần, cơn đau ập đến mà vẫn phải nín chịu, cậu ta bức đến nỗi muốn xông đến giết chết Sở Minh Thành.

Anh không việc gì phải tức giận với người không có suy nghĩ thông minh như Lâm Bác, đôi chân dài đứng dậy dứt khoát, dáng vẻ to lớn của anh đứng che gần hết bóng điện phía sau người, Lâm Bác ngước lên nhìn Sở Minh Thành mà cũng bị bóng người anh đổ lên cơ thể, anh thực sự rất lực lưỡng so với một người bình thường.

Đưa tay phanh cổ áo cho thoáng đãng, Sở Minh Thành nhả ra một hơi ngắn ngủi gồm vài chữ. “Tôi sẽ không so đo với cậu, mau biến khỏi mắt tôi.”

Nghe tin được thoát khỏi địa ngục cả đám đồng minh đi theo Lâm Bác liền tươi cười rạng rỡ sau một tiếng im lặng không dám nói năng gì, nhường lời và thời gian cho Lâm Bác và Sở Minh Thành nói chuyện, tim cứ đập thình thịch chỉ sợ Sở Minh Thành bị làm cho tức giận mà đi giết từng người một đem ném cho đàn sói ăn thịt.

Chính Lâm Bác cũng ngạc nhiên trước quyết định của Sở Minh Thành, cậu ta cứ nghĩ hắn phải giết mình, cùng lắm là hành hạ mình, tại sao lại dễ dàng thả cậu ta ra như thế? Chẳng phải cậu ta đã suýt ám sát thành công hắn sao? Hắn có thể đã chết rồi!

“Mày suy nghĩ kỹ chứ? Tao sẽ còn tìm đến mày.” Lâm Bác tối sầm mặt, đôi mắt sắc lẹm nhìn vào không trung, tia thẳng đến nơi Sở Minh Thành đang đứng.

“Tùy cậu. Lâm Bác, tôi có thể nhân nhượng cậu một lần, thậm chí là hai lần, nhưng tuyệt đối không có lần thứ ba.” Anh vứt điếu thuốc xuống sàn, dùng mũi giày di nhẹ lên mấy lần rồi liếc xéo về phía Lâm Bác. “Còn nữa, tôi...chưa từng giết cô ta.”

Cánh cửa được Sở Minh Thành mở ra rồi biến mất ngay sau đó, để lại thái độ sững sờ bán tín bán nghi của Lâm Bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện