Máy bay hạ cánh ngay tại sân nhà của Sở gia. Sở Minh Thành từ máy bay bước xuống, Suốt một chặng đường dài trở về Mỹ không lúc nào là thoải mái, đôi mày chau lại khiến không khí trong máy bay có chút khó thở, cả trợ lý Hàn Lâm và những người khác cũng không ai dám lên tiếng làm phiền không gian riêng tư của boss lớn, thở cũng chỉ dám thở nhẹ nhàng. Đợi khi boss lớn ra khỏi máy bay ai cũng đập ngực hít thở mạnh mẽ để bù lại quãng thời gian sống thiếu oxy kia.

Đi dọc khuôn viên dài hàng trăm mét của Sở gia, Sở Minh Thành cởi chiếc áo khoác bức bối ném xuống đường. Trợ lý Hàn Lâm theo sau thấy vậy lại nhặt lên, cứ thế đến cả chiếc cà vạt đeo trên cổ anh cũng bị vứt ra bụi hoa bên cạnh. Thật nóng chết rồi, nóng lòng quá.

“Ông nội!” Cửa chính của cung điện mở bật ra, Sở Minh Thành cao giọng, đôi mắt lộ vẻ chấn động.

“A, há mồm ra nào bé con của ta. Đúng đúng, quá ngoan rồi. Muốn ăn nữa không? Mau mau xin ta.”

Sở Minh Thành cứng họng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Sở Minh Hạo đang ngồi trên ghế, bên cạnh là hộp bánh bích quy gia tộc, dưới chân là một chú chó. Ông thậm chí đang rất khỏe khoắn và cười đùa cho chú chó ăn.

Nghe thấy tiếng gọi của cháu mình, Sở Minh Hạo lập tức ngẩng đầu lên, mái tóc bạc trắng cùng đôi mắt mờ đục. “Sao. Ta tưởng con đã đi công chuyện?” Chẳng phải giữa đêm qua thằng bé đã đem người lái trực thăng giỏi nhất ở Sở gia đi đâu đó ư, sao giờ này đã về rồi.

Cái gì? Ông lại tỏ ra không biết chuyện gì, rốt cuộc lần này là sao đây. Sở Minh Thành đưa tay lên bóp trán, hai mai tóc còn lấm tấm mồ hôi. Sở Minh Hạo khỏe mạnh như kia, điểm nào nhìn ông ấy giống lên cơn đau tim vậy. Lẽ nào là Hàn Lâm cùng đồng bọn của anh nói dối? Anh hơi híp mắt lại nhìn con chó trắng như cục bông dưới chân Sở Minh Hạo, yết hầu nâng lên hạ xuống một lượt. Đang định quay đi thì sau lưng lại nghe thấy tiếng người.

“Ai da, chồng đã về thật ư? Không ngờ đó.”

Chồng? Sở Minh Thành có chút rùng mình khi nghe thấy chất giọng ẻo lả của người phụ nữ nào đó. Sẽ không sao nếu như cô ta gọi anh là chồng, cùng lắm sẽ bị một cái nhìn xuyên thấu hoặc cái tát làm cho tỉnh ngộ. Nhưng trong lời nói lần này nhất định có ẩn ý, 'đã về thật ư?'

“Là cô.” Sở Minh Thành quay người lại, từng bước chân như tiếng xiềng xích va đập với đá hoa, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo cùng chán ghét.

“Ư...ưm…” Sở Tố đưa hai tay quơ quơ giữa không trung, chiếc quạt lông đắt tiền trong tay cũng bị rơi xuống đất.

Thấy cháu trai mình hành động lỗ mãng, Sở Minh Hạo đứng dậy, chầm chậm đi tới, miệng không ngừng ra lệnh. “Mau bỏ con bé ra, Sở Minh Thành.”

Sở Tố bị bóp cổ đến nghẹt hơi, mặt mũi tái đi, chân đã không còn chạm đất. Chỉ với một bàn tay của Sở Minh Thành mà anh có thể nâng một người sống sót lên mặc dù cựa quậy mạnh mẽ đến đâu. Dám lôi anh ra làm trò đùa, xem hôm nay giết cô ta như thế nào.

Vừa hay nghe thấy tiếng ồn của con và bố chồng, Sở Hân cũng từ đâu đi ra, bà vẫn ăn mặc như thường lệ, đôi môi đầy đặn đỏ hồng. Thấy cảnh tượng phía trước liền trừng mắt, vội vã chạy đến lay tay của Sở Minh Thành. “Buông con bé ra, con định giết nó hay sao, mau buông ra.”

Một mực giữ thái độ lạnh lùng, xung quanh anh chỉ tỏa ra một lược sát khí cực lớn, lượng sát khí mà bất kể ai cảm nhận được đều phải rùng mình, run rẩy. “Mẹ kiếp, đem sinh mạng của một người ra làm trò đùa, ả đàn bà này phải giết.” Từng gân xanh trên trán Sở Minh Thành ngày một hiện rõ, năm ngón tay cũng bóp cổ Sở Tố mạnh hơn.

“Ặc, em...ư…” Không thể nói nên lời vì mỗi lần định mở miệng Sở Minh Thành lại bóp cổ cô ta mạnh hơn một chút. Rõ ràng là không muốn để cho cô ta một con đường sống. Chết tiệt, giờ thì cô ta đã biết Sở Minh Thành máu lạnh trong lời đồn là đây, anh thậm chí không quan trọng một mạng người mà giết thản nhiên, lần này đúng là sử dụng sai cách Sở Minh Thành rồi, anh sẽ giết cô ta trong tức khắc nếu không làm cách gì đó.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Sở Hân không can ngăn được con trai mình, hỏi Sở Minh Thành cũng không trả lời, bà lập tức nhìn sang Sở Minh Hạo, người có mặt ở đây từ trước.

Ông chỉ lắc đầu vài cái, tính cách Sở Minh Thành là vậy, hễ tức giận cái gì sẽ không kiềm chế được bản thân, e rằng hôm nay cô gái này bị tuyệt đường sống sót.

“Sở Minh Thành, con đừng làm càn!” Bà tiếp tục quay sang nạt nộ Sở Minh Thành, Sở Tố đã ngạt khí đến nỗi không thể mở mắt ra rồi, còn bóp cổ con bé nữa chẳng phải sẽ có án mạng?

Anh không chần chừ quay sang nhìn mẹ mình, mắt trừng lên, giọng nói nồng mùi thuốc súng. “Dám chù ông nội chết, mẹ mau nói, có nên cho một đường sống?”

Sở Minh Hạo nghe xong mặt cũng trở nên sốc hơn bình thường, ông nhìn vào đứa ‘cháu dâu tương lai’ một cách không thể ngờ. Con bé này dám chù ông chết, ông thì không nói, nhưng Sở Minh Thành chắc chắn không tha thứ. Sở Minh Thành đã bị ảnh hưởng quá nhiều từ cái chết của vợ ông từ mười năm trước rồi.

“S...sao?” Sở Hân bất ngờ rụt tay lại, bà nhìn chằm chằm vào Sở Tố đang nằm gọn trong tay của Sở Minh Thành, nước mắt sớm đã đầm đìa chảy ra. “Tố Tố, mau nói chuyện gì đã xảy ra?”

Sở Minh Thành chợt khựng lại khi nghe đến cái tên mà mẹ mình vừa nhắc đến. Tố Tố ư, Tố Tố chẳng phải là cái tên sáng nay anh đã nghe từ miệng Triệu Đình Đình sao, chẳng trách anh lại thấy quen thuộc như vậy, giờ mới nhớ ra ả đàn bà trong tay anh tên là Sở Tố, như vậy bình thường sẽ được gọi là Tố Tố.

Bất giác vì suy nghĩ mà bàn tay buông lỏng hơn, chân Sở Tố cuối cùng cũng chạm được đến mặt đất, cô ta lặng lẽ hít một hơi khí trong lành. “Thì...sao chứ, em đâu có chù ông chết, em chỉ nói...dối ông bị đau tim để anh trở về...đã hơn một tháng rồi...hức.” Sở Tố nức nở khiến mẹ của Sở Minh Thành cũng phải nhăn mặt. “Anh chưa từng đụng chạm vào em!”

Sở Minh Thành trợn mắt nhìn xuống Sở Tố, bất ngờ buông tay rồi dùng chân đạp thật mạnh vào bụng cô ta khiến Sở Tố ngã xuống đất ôm bụng đau đớn, nước mắt không màu từng giọt cứ rơi. Sở Minh Thành vậy mà...đạp cô ta thâm hiểm như vậy, không một chút nỡ lòng, cứ vậy mà ra tay, thật tàn ác.

Tiếng bước chân lạnh toát dần đi đến, cộp...cộp.

Từng tiếc bước vang vọng cả một cung điện, Sở Tố đập mạnh mẽ lồng ngực nhìn lên, toàn thân run rẩy. Từ vị trí này nhìn Sở Minh Thành thật cao và to lớn, anh định làm gì?

“Tôi sẽ giết chết cô, nếu…”

“Em không sợ!”

Sao? Cả ba người đang đứng bất ngờ nhìn Sở Tố, trong đó có Sở Minh Thành. Chưa một ai từng cắt ngang lời anh, nhưng hôm nay ả đàn bà này dám.

“Cái gì em cũng không sợ,em là phu nhân được chọn của Sở hoàng tộc chúng ta, nếu anh giết em...gia đình anh không xứng đáng làm cấp bậc thứ nhất trong gia tộc này. Sở Minh Thành, anh không thích em cũng được, hãy làm quen dần với điều đó. Vì em là vợ anh!” Sở Tố cao giọng rồi từ từ đứng dậy, sâu thẳm trong đáy mắt là sự tự tin cùng kiên định.

“Ồ.” Thú vị rồi đây, Sở Hân không những không phẫn nộ trước lời Sở Tố vừa nói, bà thậm chí nhoẻn miệng cười đợi phản ứng của con trai mình.

Ánh mắt sắc bén của Sở Minh Thành sớm đã rơi trên người Sở Tố, tựa như đang đánh giá một cách hứng thú, tuy là hờ hững bất cần nhưng vẫn có vẻ lạnh lẽo, tàn khốc. Ả đàn bà này có tính cách khá mạnh mẽ, không giống như ai kia chỉ cần một cái trừng mắt liền sợ hãi, rụt rè. Chính là tính cách này của Sở Tố làm anh thấy thú vị mà trêu đùa thêm, nhưng mãi mãi không thể thu hút anh bằng biểu cảm mạnh mẽ, cứng đầu nhưng lại yếu đuối như ai kia mới gặp.

Nâng cằm Sở Tố lên, nhìn sâu vào đôi mắt ủy mị của cô ta, nốt ruồi cận mắt đang ngâm mình trong dòng nước. Anh nhếch mép. “Thú vị.”

Sở Minh Hạo thấy mọi chuyện đã đâu vào đấy, chắc chắn rằng không có án mạng nào xảy ra, ông lạnh lùng rời đi để lại ba người còn lại. Đau tim ư...tự đưa tay lên ngực trái mình, ông thầm buồn rầu đáy mắt. Vợ ông không biết giờ đây đang nơi nào của suối vàng, bà chưa cần đến ông sao.

Tối hôm đó Sở Tố mặc chiếc váy ren đỏ, cô ta đợi đến khi người trong biệt phủ đi ngủ hết mới dám mở cửa bước ra ngoài. Cách trang điểm hôm nay đúng là rất quyến rũ, váy ngủ cũng là độc nhất vì chính cô ta thiết kế, vài nơi hở hang khiến cho đàn ông cũng phải si mê.

Âm thầm gõ cửa phòng của Sở Minh Thành, lồng ngực đập rộn. Cô ta không tin đàn ông lại không bị tình cảnh này làm cho lu mờ, nếu Sở Minh Thành không bị quyến rũ, chỉ có thể anh ta…’liệt dương’!

Gõ cửa đến mấy hồi không thấy ai đáp trả, Sở Tố nhíu mày, cô ta chỉnh lại mái tóc của mình, tiện đưa tay xuống kéo trễ cổ áo hơn, để lộ khoảng ngực trắng ngần, sâu hút. Cánh cửa bây giờ mới tự nhiên bật ra.

Sở Minh Thành dùng con ngươi như dao găm chiếu lên khuôn mặt Sở Tố, dần dần lướt xuống ngực và đôi chân dài của cô ta, bất giác khóe miệng giương cao.

“A…” Sở Tố bị kéo vào trong phòng, cô ta đỏ ửng khuôn mặt. Thực chất để được lựa ra làm phu nhân của biệt phủ Sở gia, thứ quan trọng nhất một người con gái nên có là...sự trong trắng, nói đúng hơn là trinh nữ. Cô ta đã giữ gìn mình suốt hơn hai mươi năm chỉ đợi đến ngày này.

Thật không ngờ mọi chuyện lại diễn ra hơn cả mong đợi, Sở Minh Thành vậy mà đã bị bộ dạng này làm cho mê hoặc rồi, đến nỗi là tự giác kéo cô ta vào trong căn phòng của mình, hơn một tháng qua anh còn không cho cô ta đến gần nửa bước. Nếu biết trước cách này hiệu quả, chi bằng nên sử dụng ngay từ đầu, Làm mấy hôm nay cô ta bức bối khó chịu, nhiều lần đã động dục nhưng không dám tự xử lý chính mình, lần này xem như...kế hoạch thành công.

“A...ưm. S...Sở Minh Thành, a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện