Cộp cộp, từng tiếng bước chân nhọn hoắt vang lên, Triệu Đình Đình ngoái đầu nhìn xung quanh, cô không thể tự an ủi mình bình tĩnh hơn. Nơi này quả nhiên là u ám.

“Á!” Cảm nhận chân vừa đá phải thứ gì đó dưới đất, Triệu Đình Đình thở hổn hển nhìn xuống. Là một chiếc trâm hoa ư? Có điều sao cô lại cảm thấy chiếc trâm hoa này quen đến vậy nhỉ. Ngọc được nạm bên trên vừa tinh xảo vừa thuận mắt. Cô tự động khom lưng xuống nhặt lên chiếc trâm hoa dưới mặt đất bụi bặm, đưa lên thổi đi lớp bụi bị phủ bên trên, Triệu Đình Đình giật mình nhớ lại cảnh tượng quen thuộc.

“Chiếc trâm này…” Chẳng phải rất giống chiếc trâm hoa nạm ngọc mà cô đã bị Sở Minh Thành oan lấy cắp bên Luân Đôn ư? Chúng giống nhau như đúc, không khác chỗ nào dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Có điều chiếc trâm hoa này có vẻ cũ kỹ hơn cái mà trước kia cô từng nhìn thấy.

Lục Niên theo bước tiến vào bên trong cùng Triệu Đình Đình, thấy cô nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên, lại nhìn nó vẻ nghĩ ngợi như vậy, không kìm được bèn đặt câu hỏi. “Đình Đình biết nó à? Đây có thể là trâm hoa của Giai Nghi.”

Trâm hoa của Giai Nghi ư...đúng rồi, cô được biết chiếc trâm hoa lúc đó là của người phụ nữ tên Giai Nghi, vậy thì chiếc trâm hoa này là của cô ấy ư...căn phòng này...nghĩ rồi Triệu Đình Đình nhìn xung quanh căn phòng một lần nữa, tối quá không thể thấy thứ gì.

Tay mò mẫm rìa tường bên cạnh tìm công tắc đèn, đôi mày Triệu Đình Đình từ sớm đã không thể giãn ra.

“Đừng tốn công, căn phòng này không có điện đâu. Đã ba năm không dùng tới rồi.” Lục Niên khàn giọng nhắc nhở, chân đảo bước đi lên phía trước Triệu Đình Đình, bóng lưng gầy yếu đó cứ khiến Triệu Đình Đình chăm chăm mãi không thể rời mắt.

Xoẹt!

Bức rèm tối màu ở cửa sổ giữa căn phòng được Lục Niên kéo ra, bụi bặm bay khắp nơi, ánh sáng chiếu rọi vào một khoảng trống trong phòng. Đang trong bóng tối chưa kịp thích nghi với ánh sáng, Triệu Đình Đình đưa tay lên che mặt một lúc rồi hạ xuống. Mọi bức rèm trong căn phòng đều được cậu ta kéo ra. Căn phòng ngay lập tức như có hàng chục bóng đèn chiếu xuyên vào trong, mọi cảnh vật đều thu gọn trong ánh mắt đen sâu thẳm của cô.

“Ực…” Triệu Đình Đình lộ đôi mắt chấn động, hốc mắt đỏ ửng dâng lên dòng nước mỏng mà nặng trĩu.

Nơi này rốt cuộc là thứ gì mà kinh khủng đến vậy? Khắp nơi trên tường đều là vết máu khô, mặt đất, giường ngủ...gương...tủ quần áo… Tất cả mọi thứ đều dính máu. Không chỉ riêng cô ngạc nhiên mà đến người còn lại trong căn phòng này cũng không giấu được sự bất ngờ.

Hai năm rồi mới vào căn phòng này, không ngờ khi vào đây quang cảnh vẫn vậy, vẫn cho người khác cảm giác kinh dị, nhỉ? Lục Niên thở dài nhìn Triệu Đình Đình, cô vẫn đang nhìn cậu ta như muốn hỏi xem chuyện này rốt cuộc là sao vậy.

Xoay lưng lại với cửa sổ, bóng đen của Lục Niên chiếu xuống sàn nhà. “Giai Nghi là người phụ nữ lai Anh, cô ta từ Luân Đôn trở về đây với Sở Minh Thành. Một người phụ nữ xinh đẹp lại đa tài, không cái gì là cô ta không biết cả. Cô ta là vợ sắp cưới của Sở Minh Thành và chỉ kém hắn ta một tuổi.”

Triệu Đình Đình chăm chú nghe những lời Hựu Hựu nói, từng câu từng chữ rõ ràng không giống như đang nói dối. Cái cách cậu ta kể chuyện cũng thật quá hiểu biết kỹ càng.

“Không phải cô ấy là mẹ của cậu ư? Ba mươi mốt tuổi chẳng phải là quá vô lý hay sao. Cô ấy không thể sinh con ở tuổi mười một.” Triệu Đình Đình cắn cắn môi. Cô cứ nghĩ Giai Nghi ít nhất phải hơn Sở Minh Thành đến gần chục tuổi, nếu vậy thì mới có thể giải thích được vì sao Hựu Hựu được sinh ra.

“Chính xác là vậy. Cô ta không phải mẹ tôi, mẹ tôi là Lục...Giai...Tâm.” Lục Niên đưa hai đầu ngón tay lên xoa xoa vào nhau một cách vô nghĩa. “Và điều đó cũng chứng minh rằng Sở Minh Thành không phải bố của tôi, chúng tôi không có quan hệ huyết thống.”

“Nói dối!” Triệu Đình Đình cau mày. Sao có thể có chuyện đó chứ. Sở Minh Thành chẳng phải đã công khai với giới truyền thông rồi sao, rằng Hựu Hựu là con trai duy nhất của anh.

Lục Niên như đoán trước được phản ứng của Triệu Đình Đình nên không nói gì thêm, một người cứng đầu như Triệu Đình Đình đâu dễ tin người như vậy, khi mà bằng chứng còn chưa có. “Đình Đình, đã bao giờ Đình Đình tự hỏi tại sao mình lại được đặt chân vào Sở gia hay chưa?”

Cô chớp chớp mắt. Được đặt chân vào nơi này chẳng phải do Hựu Hựu chọn cô làm cô dâu ở ngay bữa tiệc hoàng gia được tổ chức tại biệt phủ sao. Bây giờ hỏi là có ý gì chứ.

Còn chưa kịp trả lời Triệu Đình Đình đã thấy cậu ta lên tiếng trước. “Đêm hôm đó vốn dĩ không có bữa tiệc tuyển dâu nào cả. Đình Đình cũng không phải do tôi chọn.”

“Cái gì?” Triệu Đình Đình siết chặt tay.

Cậu ta hài lòng với thái độ của cô rồi tiếp tục. “Người chọn Đình Đình…là Sở Minh Thành.”

Một dòng máu nóng tuôn thẳng lên đại não Triệu Đình Đình, nổi oành một tiếng khiến cô mơ màng, hai mắt cơ hồ không thể thấy gì nữa, nhưng tai cô vẫn vang vọng lại lời nói vừa rồi của Hựu Hựu như một cuốn phim.

Sở Minh Thành là người chọn cô ư? Tại sao...đúng là khi đó cô đã bắt gặp ánh mắt mưu mô và xảo quyệt của anh, có chút nghi ngờ về sự lựa chọn của Hựu Hựu khi đó, một đám đông như vậy, tại sao người được chọn là cô chứ không phải ai khác? Thời gian trôi qua, cô đã dần quên mất cái lý do để đưa cô đến nơi này rồi, hàng ngày chỉ xuất hiện hình bóng một người đàn ông trong đầu.

“Đừng nhiều lời.” Triệu Đình Đình hạ giọng nhắc nhở. Có gì thì nói thẳng, có ngập ngừng như vậy chỉ khiến cô cảm thấy tò mò thêm. “Chuyện đó thì có liên quan gì đến căn phòng này, liên quan gì đến Giai Nghi và việc chứng minh cậu không phải là con trai của hai người họ?”

“Có chứ.” Lục Niên trả lời ngay lập tức, đáy mắt âm u. “Ha...có người bố nào lại đi...cưỡm đoạt con dâu, vợ của con trai mình không?”

Bị nói trúng trọng tâm mà trước kia cho đến bây giờ cô vẫn luôn băn khoăn, Triệu Đình Đình nhìn khuôn mặt băng bó đó của Hựu Hựu, mắt nheo lại. Khi cậu ta nói ra sự thật này cô lại cảm thấy có lỗi với cậu ta hơn bất kì ai...cậu ta mới chính là chồng cô mà đúng không…

“X...xin lỗi.”

“Không. Đình Đình không có lỗi.” Lục Niên bật cười như kẻ điên dại. “Người có lỗi ở đây chính là Sở Minh Thành.”

Kể cả khi có ghét bố của mình, thì cậu ta vẫn không nên nói thẳng cả họ tên của bố mình ra như vậy chứ. Triệu Đình Đình cảm thấy khó chịu trước thái độ này của cậu ta.

“Hơn nữa…” Lục niên dựa thân mình vào cửa sổ, nhìn xuống bên dưới. Thấy xăng dầu đều đã được đổ đầy biệt phủ, bất giác trong lòng thấy thản nhiên hơn. “Có bố chồng nào lại lựa con dâu trông giống người vợ sắp cưới đã chết của mình đến 90% như Đình Đình không?”

Con dâu giống người vợ sắp cưới đã chết sao? Vậy tức là Giai Nghi đã chết rồi...khoan đã. Cậu ta nói con dâu giống vợ sắp cưới 90% là có ý gì.

“Cậu nói gì vậy?” Triệu Đình Đình lắp bắp hỏi lại cậu thanh niên trước mặt, khuôn mặt nóng ran như có lửa thiêu đốt.

“Đình Đình, Sở Minh Thành đã từng nói nhìn Đình Đình rất giống Giai Nghi chưa? Rằng chỉ khác mỗi cá tính còn đâu khuôn mặt thì như đúc tạc cùng một nghệ nhân?” Lục niên nhếch mép, đột nhiên di chuyển người đến một góc khác trong phòng. Không để Triệu Đình Đình tiếp lời, Lục Niên tiếp tục. “Giai Nghi đã tự sát trong căn phòng này vào ba năm trước. Là một vụ tự sát kinh hoàng nhất mà tôi từng biết. Có tin đồn cô ta bị Sở Minh Thành ép tự sát, nhưng cũng có tin đồn cô ta tự muốn kết liễu đời mình vì làm điều gì đó sai trái. Với tính cách của Sở Minh Thành chắc Đình Đình thừa biết đâu là sự thật rồi nhỉ?”

Giai Nghi là do một tay Sở Minh Thành ép tự sát? Triệu Đình Đình nhìn Hựu Hựu không chớp mắt, ánh mắt cô lộ vẻ thận trọng hơn bao giờ hết. Nhìn xuống dưới đất vất là vệt máu khô loang lổ, trên tường, đồ vật…

Trên tường, trên tường...Triệu Đình Đình nheo mắt nhìn những dòng chữ bằng máu trên tường. Khi nãy vào căn phòng quá tối để cô có thể nhận ra trên tường có chữ. “Em xin lỗi”, “Em yêu anh”, “Sở Minh Thành, tha thứ cho em…”

Rốt cuộc chuyện này là sao đây. Cô không phải thám tử, những mối liên hệ mà Hựu Hựu đang chứng minh có vẻ dần mạch lạc hơn, như thể như lời cậu ta nói là sự thật vậy. Giai Nghi không phải mẹ của Hựu Hựu...Hựu Hựu không phải con của Sở Minh Thành, Hựu Hựu không mang họ Sở. Cậu ta thực sự là Lục Niên gì đó bị Sở Minh Thành bắt cóc đi khỏi tên bang chủ kia ư?

Còn đang cắn răng mải suy nghĩ, tâm trạng hỗn loạn của cô bị gián đoạn bởi giọng nói của Hựu Hựu. “Đình Đình, nhìn cho rõ nhé.”

Tấm màn trắng tính được bao phủ ở một cái khung lớn cuối góc tường. Lục Niên đứng trước tấm màn, tay chạm vào tấm màn nhếch lên nụ cười nham hiểm. Không hiểu sao biểu cảm của cậu ta như vậy càng làm cô lo lắng.

Tức khắc tấm màn được Hựu Hựu kéo ra trong vài giây. Tấm màn mỏng mang theo sức từ bàn tay cậu thanh niên rơi xuống, dần lộ diện từng cảnh vật thu nhỏ bên trong bức ảnh.

Bức ảnh lộ ra, màn rơi xuống đất. Triệu Đình Đình phút chốc như bị tảng đá đè, hai chân lùi lại suýt nữa thì khụy xuống nền đất máu. Trong con ngươi ngời sáng của Triệu Đình Đình phản chiếu lại một bức ảnh lớn màu sắc hài hòa. Bên trong là một người phụ nữ với nụ cười duyên dáng, mái tóc ánh vàng bồng bềnh, đôi mắt có hồn đến nỗi vừa nhìn đã như bị cuốn sâu vào bên trong. Cô mặc chiếc váy trắng, má hồng môi đỏ, tay cầm chiếc điện thoại, vừa nhìn là biết ảnh này là do chụp lén nên mới tự nhiên như vậy.

Không quan trọng...tất cả những thứ đó không quan trọng. T...tại sao, khuôn mặt cô gái này...lại giống cô đến vậy...đây rõ ràng không phải cô mà, nhưng lại giống cô đến bất ngờ.

“Ư...hư…” Bất giác khóe mắt cay xè, Triệu Đình Đình chảy ròng ròng hai dòng nước mắt. Người phụ nữ này...vậy là…

Lục Niên lạnh lùng nhìn Triệu Đình Đình, tay không quên đưa lên nhìn đồng hồ. “Đây chính là Giai Nghi, người Sở Minh Thành từng rất yêu đã tự tử ba năm trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện