Sở Minh Thành bắn được súng thì cô không nói vì hắn quá giỏi đi! Triệu Đình Đình cũng từng chứng kiến Sở Minh Thành ngắm bắn kẻ địch ở Luân Đôn rồi, hắn ta không phải tay súng dạng vừa đâu!

Hơn nữa, chỉ vài giây đã ngắm đúng hơn chục phát đạn vào hồng tâm ở khoảng cách này, cô nghi ngờ Sở Minh Thành không phải là người mà là quái vật quá. Hắn tài giỏi một mình đã đành, giờ còn ép người khác từ ngốc nghếch không biết gì, nói bắn súng là bắn được sao.

“T...tôi không biết.”

Lời nói cửa miệng thốt ra Triệu Đình Đình đã bắt gặp ánh mắt như dao như cắt của Sở Minh Thành khiến da thịt tê buốt. Xem ra lần này có nịnh hắn đủ trò cũng không làm hắn thay đổi được suy nghĩ. Cô bắt buộc phải tập bắn súng, bằng không cơm cũng không thể ăn.

“Được thôi, ai mà sợ chứ, chỉ là bắn trúng cái bảng bổn cô nương đây cũng làm được.” Được vệ sĩ đỡ dậy, Triệu Đình Đình đưa tay lên quyết tâm, giọng nói tự tin, dõng dạc.

Tuy không nhìn Sở Minh Thành cô cũng biết hắn vừa ồ nhẹ một cái. Như thể đang hứng thú lắm vậy.

Nói thì nói thế, nhìn khẩu súng ngắn được đeo ở eo mình, Triệu Đình Đình nuốt một ngụm nước bọt, cô rút khẩu súng ra khỏi bao với bàn tay lẩy bẩy, mặt cách xa khẩu súng như thể sợ cò súng vô ý nổ đoàng vào đầu vậy.

“Sao thế?” Sở Minh Thành nhếch mép, nhìn bộ dạng nơm nớp sợ súng, lo lắng vì sợ đói mà quyết tâm của Triệu Đình Đình mà có chút buồn cười.

Giờ mới biết nha đầu này cũng sợ đói hơn cả sợ chết. Không trách được, có bữa ăn nào của cô ta mà đồ ăn không hết đâu chứ, chỉ có điều Sở Minh Thành anh lại thắc mắc. Con người sau khi ăn nhiều đồ ăn sẽ được hấp thu thông qua đường dạ dày, Triệu Đình Đình vẫn là ăn nhiều hơn người bình thường, nhưng cơ thể lại không hề mập lên? “Này, tôi không sợ, không sợ nhé! Đến anh t...tôi còn không…” Triệu Đình Đình hai mắt xoay vòng vòng nhìn lên rồi lại cúi xuống, cô sợ bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Sở Minh Thành những lời cô muốn nói đều phải nuốt vào trong.

Nhìn cáo non nhà mình bị dọa đến ngớ ngẩn, Sở Minh Thành hơi chau mày, hơi nghiêng đầu, tay đưa lên phía trước kéo Triệu Đình Đình về phía mình, ép cô đưa súng lên cao, lưng dựa vào ngực anh nhưng phải thẳng, đầu cũng không được lệch tâm, tay anh giữ chặt tay cô, ép cô cầm chắc chắn khẩu súng lục.

Lồng ngực Triệu Đình Đình đập rộn, tại sao khi đứng trong tư thế này cô cảm nhận giống như mình đang được bảo vệ vậy? Sở Minh Thành cao lớn như một cái bia đỡ đạn chắc chắn, bảo vệ cô mọi sự nguy hiểm.

Khẩu súng xem vậy mà cũng quá nặng rồi? Sức ép từ tay Sở Minh Thành càng khiến Triệu Đình Đình bị áp lực hơn. Tay còn lại của cô cũng bị Sở Minh Thành đưa lên giữ súng, ngón trỏ của cô đặt vào cò súng.

“Tay run sẽ không thể bắn súng, người không thẳng sẽ không giữ được đầu ở yên, mắt không chú tâm vào con mồi sẽ không thể bách phát bách trúng. Tập trung cao độ, không được phân tâm. Hãy coi con mồi là thứ quan trọng phải chinh phục được.”

Bên tai Triệu Đình Đình không ngừng những lời giáo huấn nghiêm túc, Sở Minh Thành lạnh giọng nhắc nhở đến đâu cô liền tập trung đến đấy, cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Có thể nói rằng Sở Minh Thành là liều thuốc an thần của cô trong những lúc như này.

“Giờ thì tự ngắm bắn, hai chân đứng quá khép rồi, giữ tư thế thoải mái.” Sở Minh Thành từ từ buông tay Triệu Đình Đình ra.

Từ lúc Sở Minh Thành lùi lại phía sau, nhường cô khoảng không giá lạnh phía trước, Triệu Đình Đình liền cảm thấy lông tơ trên cơ thể dựng đứng, tay cầm súng lại run rẩy. Đây là súng thật, súng thật cơ đấy! Chỉ cần trượt tay một cái cũng có thể gây án mạng rồi.

“T...tôi…” Cô ngoái đầu lại nhìn Sở Minh Thành bằng ánh mắt đáng thương, chỉ mong khiến hắn cảm động nhưng không hề.

“Trưa nay nhịn đi.” Anh nhếch mép, vai nhún bất cần.

Nghe đến nhịn cơm là Triệu Đình Đình đã bừng tỉnh, sao có thể nhịn chứ, cô không muốn nhịn cơm, còn bao nhiêu đồ ăn ngon đang đợi cô cơ mà, Sở Minh Thành đáng ghét, sẽ có ngày tôi trả thù anh!

Chỉ vì bị dọa nhịn đói mà tinh thần cô hưng phấn hẳn, chân hơi đứng rộng bằng vai thoải mái, lưng thẳng, ngực ưỡn, mông cong, cô nhắm một mắt lại để ngắm hồng tâm phía xa. Có gì là khó, cùng lắm một phát đạn là trúng chứ gì!

Nghĩ rồi Triệu Đình Đình liếm mép, hai tay cầm súng chắc chắn.

Thấy cô hưng phấn Sở Minh Thành rút một chiếc khăn trắng ra lau lau khẩu súng vừa dùng, cũng không nhìn Triệu Đình Đình thêm lần nào như biết trước kết quả sẽ ra sao vậy.

Phía sau hai người về sĩ xếp hàng bao quanh, ai nấy đều lặng im như tờ, đến một ngọn gió nhỏ rít qua tai từng người cũng có thể nghe thấy.

Đoàng!

Phát đạn đầu tiên trong đời của Triệu Đình Đình được bắn ra với tốc độ khá nhanh, vỏ đạn rơi xuống dưới chân, mùi thuốc súng khen khét. Cô nuốt một ngụm nước bọt cố hoàn hồn. Rằng mình vừa bắn súng đó sao? Trước kia cô từng nghĩ những cảnh này chỉ có trong phim mới đúng. Không ngờ khi chứng kiến ngoài đời, còn đích thân thử nghiệm mới biết được có cảm giác vừa sợ sệt vừa nhẹ lòng hơn bao nhiêu.

“Thấy gì chưa, tôi đã bắn được rồi đấy Sở Minh Thành, tôi làm tốt đúng không!” Triệu Đình Đình cười rạng rỡ quay người lại, vô tức nhảy bật lên ôm chầm lấy Sở Minh Thành.

Đám người vệ sĩ phía sau thấy vậy lập tức định tiến lên ngăn Triệu Đình Đình lại, chưa lên được ba bước đã bị tay của boss lớn phía trước đưa ra sau ra hiệu ngừng lại, ai cũng nhìn nhau rồi trở về vị trí.

Biết mình vừa hành động quá lố, Triệu Đình Đình giật mình buông Sở Minh Thành ra, mặt có chút xấu hổ không dám đối diện, chết tiệt! Lần đầu tiên được bắn súng nên hơi kích động rồi.

Anh nhìn cô bằng cặp mắt kỳ lạ, cơ hồ nhiều cảm xúc chen lẫn. Đưa tay lên ra hiệu cho một tên vệ sĩ. “Không vội. Đem bia đạn đến đây.”

“Rõ.”

Triệu Đình Đình chớp chớp đôi mắt sâu hút, hai mai tóc xuất hiện mồ hôi, rốt cuộc Sở Minh Thành định làm gì, không lẽ hắn lại kiểm tra xác suất tỉ lệ trúng hồng tâm của viên đạn vừa rồi như khi nãy hắn cho cô xem của hắn sao?

Quả nhiên không sai, bia đạn được đem đến, một bia đạn lành lặn còn mới cứng chỉ xuất hiện duy nhất một vết thủng của đạn. Và vết thủng đó...ở tận ngoài rìa bia. Nói đúng hơn là chỉ chệch vài mi-li-met cũng khiến nó lệch hướng ra ngoài.

“Bắn lại.” Sở Minh Thành nhìn về thủng một cách khó chịu rồi ra lệnh cho Triệu Đình Đình.

“Không phải chứ! Đừng nói là anh muốn tối bắn trúng hồng tâm?” Triệu Đình Đình há hốc mồm kinh ngạc, mặt mày ỉu xìu.

Sở Minh Thành là người thừa kế của một gia tộc lớn đã đành đi, hắn tài giỏi hơn người, làm chủ tịch một tập đoàn lớn mạnh nhất, có hàng triệu chi nhánh lớn chưa kể chi nhánh nhỏ. Hắn sao có thể ép cô tài giỏi như hắn được chứ!

“Có ý kiến?” Sở Minh Thành tiếp tục lau súng, đến liếc cũng không thèm liếc Triệu Đình Đình khiến ai kia tức chết.

“Tôi sao có thể chứ?” Cô siết chặt bàn tay nhìn phía xa xa một bia đạn mới đã được thế vào chỗ cũ, giờ cô mới để ý, từ vị trí này có phải quá xa rồi? Vậy mà Sở Minh Thành bắn trúng hồng tâm hơn chục viên đạn, hắn là người hay thần thánh phương nào thế hả.

“Vậy cứ thế đi, nhịn cơm.” Cất khăn vào túi quần, Sở Minh Thành thổi nhẹ vào súng, đôi mắt thăm thẳm không thấy đáy.

Lại nhịn cơm! Triệu Đình Đình tức muốn nổ đom đóm mắt, cô hung hăng đình quay người lại thì thấy chiếc kính mà Sở Minh Thành đưa cô nằm im dưới đất, có lẽ là vừa rồi khi Sở Minh Thành bắn súng cô đã giật mình mà làm rơi.

Ồ...nhỡ đâu hắn ta bắn súng là có bí quyết gì ở cái kính này? Nó có thể phóng to khoảng cách chăng?

Triệu Đình Đình liếc xéo Sở Minh Thành một cái rồi cười tủm tỉm cúi xuống nhặt kính lên đeo vào mắt. Cô giương khẩu súng về phía trước bằng một tay, tay còn lại lần mò kính xem có nút bấm hay đại loại thiết bị hỗ trợ nào đó không nhưng hoàn toàn không có.

“Đó là kính râm bình thường.” Thấy Triệu Đình Đình khổ sở lần mò cái kính, Sở Minh Thành trầm giọng, nhìn cô như báo săn mồi. Nhanh và dứt khoát.

Sao? Triệu Đình ngắn tũn mặt lại, đồng thời hạ hai tay, vậy mà cô còn tưởng đây là kính điện tử gì đó. Sở Minh Thành đeo kính râm bắn súng, tên này có vấn đề hả? Không ngờ cô nhìn trúng tên có vấn đề về não.

“Kính râm để đảm bảo an toàn cho mắt của cô thôi. Đeo cũng được, không đeo cũng được.” Anh cười nhạt. Đoán không nhầm cô ta lại tưởng chiếc kính có bí mật gì đó giúp anh bắn trúng hơn mười viên đạn vào hồng tâm.

“Tại sao lại thế? Đeo kính vào chẳng phải rất khó nhìn xung quanh sao.” Cô không kìm được lòng mà đặt câu hỏi.

“Nó khiến cô giảm chú ý về mọi ánh sáng xung quanh để ngắm mục tiêu dễ hơn.” Anh nhướng mày trả lời.

Lúc này Triệu Đình Đình mới thầm ồ một tiếng, thì ra là vậy. Không trách rằng cô đeo kính vào rồi mà khi ngắm bia đạn lại vẫn thấy rõ như vậy. Thậm chí còn dễ nhìn hơn ban đầu, trước khi đeo kính.

Dù sao đi nữa ngắm bắn hồng tâm là quá khó đối với cô rồi. Lần này e là không thể tự lên mặt rồi bắn lệch nữa. Triệu Đình Đình gãi gãi đầu quay lại nhìn Sở Minh Thành, tay đưa súng ra, giọng nói ngọt ngào.

“Giúp tôi tập bắn một lần nữa, nhé?”

Sở Minh Thành lộ vài tia kinh ngạc ở đáy mắt, sau cùng vẫn thở hắt ra đứng dậy. Vòng ra phía người Triệu Đình Đình, tay đặt ở eo hông cô, nhẹ nhàng giúp cô tiến chân về vị trí cần đặt trong bộ dạng khập khiễng.

Triệu Đình Đình nóng người đến bốc hỏa, Sở Minh Thành giống như đang ôm cô từ phía sau vậy. Dù có nóng như nào nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc biết bao. Miệng luôn tủm tỉm như một đứa trẻ, cô cố tình đi chậm lại để Sở Minh Thành có thể đỡ cô cẩn trọng hơn, hệt như đang nâng niu một món đồ quan trọng.

Chân về vị trí, Sở Minh Thành chỉnh góc đứng của chân cô, chỉnh phần lưng và ngực sao cho cân bằng nhất. Một tay đưa lên nâng cằm cô nhìn thẳng về phía trước, tay còn lại nắm lấy tay cầm súng của cô, bàn tay ấm lòng lộ gân tay thuận mắt.

“Khi bắn, không được phân tâm bởi một suy nghĩ nào, chỉ cần mắt nhìn vào trọng tâm, tay đưa thẳng về phía trước nhìn vào mũi súng. Dùng mắt bên phải ngắm súng.” Từng lời Sở Minh Thành nói ra vừa kỹ càng vừa rành mạch, rất dễ hiểu, có thể áp dụng ngay.

Vậy mà tai nghe tim lại đập rộn không chú tâm nhìn về phía trước gì hết, Triệu Đình Đình chăm chăm vào bàn tay đang nắm chặt tay cô, môi khẽ cong lên nụ cười khả ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện