Minh Tô lại cứ nghĩ là đã lừa được Trịnh Mật.

Vậy nên nàng lại càng thấy có lỗi với Trịnh Mật, nàng vậy mà lại nói dối A Mật.

Minh Tô không biết người khác sau khi nói dối thì sẽ như thế nào, chứ nàng thì lại rất chột dạ.

Càng ngày càng muốn ở bên A Mật, chỉ có ở cạnh nàng ấy thì nàng mới yên lòng.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi khi Trịnh Mật đem bữa tối đến cho nàng thì Minh Tô đều quấn lấy nàng ấy, không cho nàng ấy đi.

"A Mật, nàng ở cạnh ta thêm một lát đi." Nàng kéo tay Trịnh Mật, luôn có đủ mọi lý do trên trời dưới đất để giữ nàng ấy lại.

Ngày đầu tiên là nàng vừa có được một bức họa mới, mời Trịnh Mật đánh giá cho nàng, ngày hôm sau thì là nàng đau đầu nên muốn Trịnh Mật bóp đầu cho mình, hôm sau nữa thì lại là ngày hôm ấy nàng vẫn muốn hôn nữa.

Trịnh Mật tất nhiên sẽ nghe theo nàng.

Nàng ấy vẫn nuông chiều nàng như trước kia, Minh Tô lại càng thêm an lòng.

Nàng không nhịn được, bèn nói ra chuyện nàng đã để ý suốt mấy ngày nay: ""A Mật, bây giờ cũng không có gì khác cả, chúng ta vẫn giống như trước."
"Ừm......" Trịnh Mật thuận theo.

Minh Tô cười cười, kéo tay Trịnh Mật rồi nắm thật chặt, nàng lại hỏi: "A Mật này, có phải nàng cũng rất thích ta đúng không?"
"Đúng, thích đến mức trừ ngài ra thì ai cũng không được." Trịnh Mật nói rất quả quyết.

Đôi mắt Minh Tô cong lên nhưng vầng trăng non, nàng liên tục gật đầu, nói theo: "Ta cũng thế."

Qua nửa tháng, án cũ của Trịnh gia cũng đã thẩm tra xong, kết qua đương nhiên là lật lại toàn vẹn vụ án, ngoài ra còn có nhân chứng vật chứng đầy đủ, từng bằng chứng một đều được đưa lên không thể nghi ngờ.

Quần thần dâng biểu, xin hoàng đế hạ tội kỷ chiếu, khôi phục danh dự cho thái phó và tiên hoàng hậu, cũng thoái vị nhường hiền.

Chuyện này khác hẳn với các hoàng đế bị bắt nhường ngôi trước đây, dù gì cũng sẽ giữ được chút mặt mũi, lần này hoàng đế đã hoàn toàn bị lột sạch uy nghiêm đế vương.

Hắn biết mình đã bị Minh Tô bắt ép, cũng chỉ có thể thuận theo ý nàng, làm theo từng điều một.

Ngày mười một tháng mười, hoàng đế hạ tội kỷ chiếu, xưng "Cữu tội quá thất, thâm thiết tại dư".

Cũng khôi phục danh dự Trịnh gia, truy phong cho Trịnh thái phó là Tề vương, được hưởng sự cung phụng tông miếu, còn khôi phục ngôi vị hoàng hậu của tiên hoàng hậu.

*Tạm dịch: Cô vô cùng hổ thẹn vì tội lỗi đó.

Ngày mười hai tháng mười, hoàng đế hạ chiếu nhường ngôi cho Tín Quốc công chúa.

Cùng ngày đó, công chúa lên ngôi tại Thái Miếu, cũng phong cho phụ hoàng làm thái thượng hoàng, đích mẫu hoàng hậu làm thái hậu, sinh mẫu Thục phi làm Thục thái phi.

Công việc trong ngoài cung bận rộn hẳn lên, tân quân kế ngôi thì đương nhiên thái thượng hoàng phải dời cung.

Minh Tô để hắn dời đến ở tại Thượng Hoa Cung ở phía Bắc.

Thượng Hoa Cung không lớn, nhưng dư dả để cho thái thượng hoàng và phi tần của hắn ở.

Cấm quân canh phòng Thượng Hoa Cung đương nhiên được Minh Tô chọn lựa kỹ càng, cung nhân hầu hạ thái thượng hoàng tất nhiên cũng là người thái thượng hoàng chưa bao giờ gặp qua.

Ngay hôm đó đã chuyển thái thượng hoàng qua đó.

Mấy ngày tiếp theo, trong hậu cung toàn là phi tần chuyển nhà.

Những phi tần đó đương nhiên không muốn đi rồi, không ít người ỷ vào có chút thể diện nên khóc sướt mướt đi tìm thái hậu và Thục thái phi làm chủ, không muốn theo thái thượng hoàng đến Thượng Hoa Cung.

Việc này tự nhiên có thái hậu làm chủ, Minh Tô không hỏi đến, nàng đi tìm Thục thái phi.

Thục phi được thăng làm Thục thái phi, vẫn là dáng vẻ như xưa.

Có lẽ trong cung cũng chỉ có điện Nam Huân là thanh tịnh nhất.

Khi Minh Tô đến thì các cung nhân đều sửa miệng xưng bệ hạ, Minh Tô vẫn chưa quen lắm.

Thục thái phi cười nói: "Mấy ngày nữa là ổn thôi."
Minh Tô không bận tâm nhiều như thế, chỉ nhìn xung quanh trong điện, nói: "Mẫu phi tiếp tục ở trong điện Nam Huân không có gì không ổn cả.

Chỉ là nhi thần muốn tăng thêm chút đồ trang trí, mẫu phi đồng ý cho nhi thần đi ạ."
Đây là chuyện nhỏ, Thục thái phi sao cũng được.

Minh Tô thấy nàng đáp ứng thì trên mặt cũng nở nụ cười, lại nói: "Hay là cũng tôn người và hoàng hậu làm thái hậu nhỉ?"
Hoàng hậu được tôn làm thái hậu, Thục phi lại được phong làm Thục thái phi, vốn đã dự tính như vậy.

Nhưng ở trong mắt Minh Tô thì lại như là con dâu cao hơn bà mẫu, nàng cứ thấy là lạ làm sao ấy.

Thục phi lại có suy nghĩ riêng của mình, nàng không muốn làm thái hậu, để sau trăm năm cũng không muốn chôn vào đế lăng.


Chỉ là chuyện lăng tẩm còn rất sớm, tạm thời không cần nhắc đến, nàng chỉ nói đến chuyện trước mắt: "Ta vốn không có ý với ngôi thái hậu, nhưng lại có một chuyện mong hoàng đế ân chuẩn."
Cả ngày ngay Minh Tô đã nghe rất nhiều tiếng "bệ hạ", giờ nghe mẫu thân gọi mình là hoàng đế thì nàng khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nói: "Mẫu phi cứ nói."
"Ta muốn để trống Nhân Minh Điện." Thục thái phi nói.

Để trống Nhân Minh Điện? Minh Tô không biết có ý gì, nhưng gật gật đầu: "Thái hậu nương nương dời đến Từ Minh Điện thì đương nhiên Nhân Minh Điện sẽ để trống rồi."
Thục thái phi lại nói: "Ta muốn thường xuyên đến xem."
Minh Tô khó hiểu, vì sao mẫu thân lại muốn đến xem, những vẫn nói: "Mẫu phi thích thì cứ đi thôi."
Nàng đồng ý rồi, Thục thái phi cười cười, như là có chút mệt mỏi, dựa vào trên gối dựa, nhìn Minh Tô cười nhạt không nói.

Minh Tô cũng cười theo: "Sao mẫu phi lại nhìn nhi thần như thế ạ?"
Không biết Thục thái phi nghĩ tới chuyện gì, nàng có chút hoài niệm, lại như đã hoàn thành một chuyện lớn, chậm rãi nói: "Ta đang nghĩ nay con đã đăng cơ xưng đế, không biết ta có được tính là đã làm hết trách nhiệm của một mẫu thân, chăm sóc con tốt chưa."
Minh Tô nghe nàng ấy nói như vậy, không biết sao nhưng bỗng thấy bất an, nàng cười nói: "Mẫu phi đương nhiên là hết trách nhiệm của mẫu thân rồi, nhưng vẫn không thể xem là chăm sóc tốt cho nhi thần đâu.

Kẻ làm con, dù là bao nhiêu tuổi thì vẫn luôn ỷ lại mẫu thân mà."
Nghe thấy lời này của nàng, Thục thái phi như là buồn bã, một lát sau nàng mới dặn dò: "Sau này ta chỉ muốn được yên tĩnh, nên con không cần thường xuyên đến thỉnh an, nếu có cung yến thì cũng không cần đến mời."
Lời này của nàng ấy như thể không muốn vướng bận chuyện hồng trần nữa vậy, Minh Tô giật mình, muốn khuyên gì đó nhưng Thục thái phi nhắm mắt lại, quay người rời đi.

Minh Tô đành phải đứng dậy cáo lui.

Ra khỏi điện Nam Huân, nàng bị hoang mang trước những lời mẫu thân nói.

Quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy tòa cung thất này vô cùng yên tĩnh và lạnh lẽo.

Nàng đi được vài bước, Huyền Quá đã đến tìm nàng, thấy nàng thì vội quỳ xuống: "Bái kiến bệ hạ."
Minh Tô dừng bước: "Miễn lễ......"
"Trung thư lệnh và Hộ bộ thượng thư đang ở Thùy Củng Điện chờ triệu kiến, muốn bẩm chuyện Đức châu mất mùa ạ." Huyền Quá bẩm.

Năm nay Đức châu mưa gió không thuận, mùa màng thất bát, bá tánh sống rất cơ cực.

Minh Tô đã lệnh cho bọn họ đi thượng nghị, nghĩ ra gì thì dâng điều trần nói xem nên cứu tế như thế nào.

Bây giờ có vẻ như đã nghĩ xong.

Nàng bèn quay Thùy Củng Điện.

Lần nghị sự này kéo dài đến tận đêm, Trịnh Mật vẫn đem bữa tối đến cho nàng như cũ, nghe nói bệ hạ đang ở đại điện nghị sự, bèn mang bữa tối đến thiên điện chờ.

Nghĩ là chờ nửa canh giờ, sau nửa canh giờ nếu vẫn không xong thì sẽ sai người dâng ngự thiện, mấy đại thần siêng năng chính sự, cũng nên ban cho bữa tối mới phải.

Nhưng sáng sớm Minh Tô đã dặn dò, chỉ cần thái hậu nương nương đến thì phải bẩm với nàng một tiếng.

Thế nên khi tiểu hoạn quan vào điện bẩm báo thái hậu nương nương đem bữa tối thì Hộ bộ thượng thư đã nghe được, bèn cười nói: "Thái hậu nương nương lại đem bữa tối đến cho bệ hạ sao?"
Trung thư lệnh cũng nói: "Thái hậu nương nương đối xử với bệ hạ thật từ ái, ngay cả chuyện nhỏ như bữa tối cũng tự mình quan tâm."
Đợi nghị sự xong, khi đến thiên điện thì Trịnh Mật đã đi mất.

Bữa tối nàng ấy để lại vẫn luôn được giữ ấm trong lò, còn rất ấm.

Minh Tô dùng bữa, lại nhìn mấy quyển tấu chương, sắc trời bên ngoài sớm đã tối đen như mực.

Sau khi thái thượng hoàng dời cung, dường như trong cung chợt sạch sẽ sáng sủa lên hẳn, ngay cả đại điện cũng sáng sủa hơn rất nhiều.


Minh Tô đã xử lý hết chính sự của ngày hôm nay, bèn muốn quay về tẩm điện nghỉ ngơi.

Thùy Củng Điện là nơi xử lý chính vụ, trước khi đăng cơ thì nàng nghỉ ở thiên điện, sau đăng cơ thì không thể thoải mái như vậy nữa, cần chọn một tẩm điện.

Nàng đương nhiên không muốn ở tẩm điện ban đầu của thái thượng hoàng, trong lòng lại ôm tâm tư không người biết được, cố ý chọn thật lâu mới chọn Văn Đức Điện gần Từ Minh Điện nhất làm tẩm điện.

Nàng đến Văn Đức Điện, lại nghĩ hôm nay vẫn chưa được gặp A Mật.

Nhưng đêm đã khuya, huống chi bây giờ các nàng bị vạn chúng chú mục, trong cung có rất nhiều đôi mắt đang theo dõi, đêm khuya mà nàng lại đến thì chỉ sợ sẽ không tốt.

Không thể đi.

Minh Tô suy nghĩ, đã đăng cơ rồi thì phải ra dáng, ít nhất cũng phải thành thục ổn trọng hơn.

Trong điện Từ Minh, Trịnh Mật đã nghỉ ngơi.

Lời trung thư lệnh và Hộ bộ thượng thư nói, nàng cũng nghe được.

Không chỉ Minh Tô chột dạ, mà nàng cũng chột dạ, thế nên trong lòng không khỏi có tâm sự.

Nàng nằm trên giường, khi đang suy nghĩ tương lai nàng và Minh Tô ở bên nhau ra sao mới tốt, bỗng có ba tiếng gõ từ bên ngoài ở cửa sổ phía Bắc.

Trịnh Mật cả kinh.

Tẩm điện thái hậu đương nhiên có rất nhiều thủ vệ và cung nhân, ngoài cửa điện được canh phòng cực kỳ nghiêm mật, nhưng có mấy cửa sổ lại không có ai canh gác, thỉnh thoảng chỉ có thị vệ tuần tra thôi.

Muộn thế này rồi, sao lại có người gõ song cửa sổ nàng chứ?
Trịnh Mật đứng lên, đi đến bên cửa sổ.

Thật ra nàng cũng không sợ, nếu là kẻ xấu thì nàng chỉ cần kêu một tiếng, lập tức sẽ có người đến.

Nàng bèn đẩy cửa sổ ra.

Vừa nhìn ra thì thấy Minh Tô đang lén lút trốn dưới cửa sổ.

Trên người nàng ấy còn mặc hoàng bào thêu đằng long tường vân, thấy cửa sổ mở thì nàng ấy vội trèo vào, mở miệng khẽ lẩm bẩm: "Cả ngày không gặp nhau, nhân dịp đi ngủ nên ta lén đến, sẽ không bị phát hiện đâu."
Bây giờ nàng đã thành thục ổn trọng nhiều, đã biết phải tránh tai mắt của người khác rồi.

- ----
Minh Tô: Phải thành thục ổn trọng
Cũng là Minh Tô: Không ai thấy không ai thấy
Minh thị lươn Tô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện