Méo edit
Tham dự xong lễ tốt nghiệp thì Tiểu Mãn về nhà, trở thành người thất nghiệp chính hiệu.
Mẹ già lại suốt ngày thúc giục, “Tìm việc làm” rồi là “Tìm bạn trai” phải tốt như nhau.
Tiểu Mãn nghe nhiều tới mức lỗ tai sắp ù tới nơi, mỗi thấy mẹ bắt đầu là cô chui tọt về phòng, từ chối nghe.
Chuyện của Ứng Tuân còn chưa rõ ràng đã bắt đầu rồi, cô còn chưa biết nên mở lời với mẹ thế nào.
Vả lại, cô với Ứng Tuân đã gần nửa tháng không gặp nhau, cô bận tốt nghiệp, còn anh… Hình như anh đến Hải thị tham gia một sự kiện kỹ thuật số nổi tiếng của một thương hiệu? Cụ thể là gì thì cô cũng không biết. Rất hiếm khi anh nhắc tới chuyện làm ăn trước mặt cô, tuy ngày nào cũng trò chuyện nhưng đa phần là cô nói, anh thường lắng nghe và trả lời mà thôi.
Về nhà một tuần nay, rõ ràng ở cùng một tiểu khu nhưng lại giống như đang cách nhau xa xôi lắm.
Tiểu Mãn cũng ngại hỏi anh, cô cứ cảm thấy… Con gái mà chủ động quá sẽ xấu hổ lắm.
Tối ngày thứ sáu, ăn cơm tối xong Tiểu Mãn ngồi lướt weibo trên sô pha, bỗng nhận được tin nhắn Wechat.
Ứng Tuân gửi cho cô: “Gặp nhau nhé?”
Lại là ba chữ này, vừa đơn giản lại vừa thẳng thắn.
Nhưng có thể coi là anh cũng muốn gặp cô không? Cô cầm điện thoại rồi trả lời: “Khi nào ạ?”
Bây giờ.
Anh đáp.
Ngay bây giờ?
Tiểu Mãn nhìn lên đồng hồ, tám giờ hai mười, hình như… Hơi muộn quá.
Có lẽ cảm thấy cô do dự, anh nói: “Anh cũng vừa ra ngoài.”
Tiểu Mãn hỏi anh: “Anh ra ngoài làm gì?”
Ứng Tuân: “Đổ rác.”
Gì vậy trời.
Tiểu Mãn không tự chủ cong môi, gõ chữ: “Vậy nên việc chính là đổ rác, tiện thể đi gặp em à?”
Ứng Tuân: “Anh lấy cớ đi đổ rác đó.”
Trong thâm tâm cô đang vui lắm rồi, nhưng vẫn cố ý đùa anh: “Vậy em lấy cớ gì ra ngoài đây?”
Ứng Tuân: “Em cũng đi đổ rác đi.”
Anh thẳng thắn đáng yêu khiến Tiểu Mãn cười tới đổ ụp trên sô pha: “Trong nhà em không có rác thì sao giờ?”
Ứng Tuân: “Mua bánh mì.”
Anh lại đi nghĩ biện pháp cho cô thật, chỉ để gặp nhau một lần.
Đây là đàn ông hai bảy tuổi đó hả?
Có đôi khi rất thông minh, có đôi khi lại vô cùng ngốc nghếch, chẳng có xíu tâm cơ nào, ngây ngô chân thành như một đứa trẻ.
Tiểu Mãn thở dài, bất đắc dĩ: “Ở đâu ạ?”
Ứng Tuân: “Cửa tây đi.”
Cô đáp: “Dạ.”
Tiểu Mãn nhảy từ trên ghế xuống đất, tùy tiện tìm một lý do liền thuận lợi được cho phép ra ngoài.
Trước khi ra cửa, cô tụm tóc lại thành đuôi ngựa, cắn dây thun từ cánh tay rồi buộc gọn gẽ mái tóc.
Thay xong giày, cô còn đứng trước gương soi một lúc, cảm thấy không ổn nên lại tháo tóc ra, dùng ngón tay chải mấy lần rồi mới bước ra cửa.
Đến cửa tây, không ngờ Ứng Tuân đã đứng đó rồi.
Anh đưa lưng về phía cô, vẫn là áo phông, quần dài rộng rãi, tùy ý thoải mái. Làn da trắng xanh cùng với dáng người cao gầy đặc biệt nổi bật tới chói mắt.
Tiểu Mãn lặng lẽ đi đến sau lưng anh, anh vẫn không chú ý tới.
Cô định gọi tên anh, nhưng… Xấu hổ không nói thành lời.
Vậy, chọc lưng để gây sự chú ý nhỉ? Nhưng chào kiểu này lại hơi ngả ngớn quá…
Cô bèn dứt khoát kéo vạt áo anh, rất nhẹ thôi, kéo hai lần.
Ứng Tuân quay đầu, cụp mắt nhìn cô bé sau lưng.
Trước giờ cô luôn không dám nhìn thẳng anh, đỉnh đầu chỉ tới bả vai anh.
Đứng ngồi không yên, tâm khó dằn được, chuyện gì cũng không thành.
Đây là tâm trạng mỗi lần anh chờ cô.
Mà sau khi thấy cô, lòng anh tràn đầy sung sướng, tiếp đó không nhịn được bật cười.
Chương Tiểu Mãn ơi Chương Tiểu Mãn, em làm từ kẹo sao.
“Rác của anh đâu?” Cô nhìn hai tay anh, chủ động hỏi.
Nghe giọng cô thôi cũng đã ngọt ngào rồi, Ứng Tuân cong môi: “Vứt rồi.”
“Ừm.” Cô đáp, định nói thì anh đã nói trước: “Anh vứt từ nãy rồi.”
“Ồ?” Tiểu Mãn nhìn anh, không hiểu chuyện gì.
“Muốn nắm tay.” Anh đáp, thuận tay nắm chặt một tay cô, bao bọc trong tay anh, động tác này anh đã ấp ủ suốt cả đoạn đường.
Tiểu Mãn sững sờ, người này đúng là, ban nãy cô còn cảm thấy anh đơn thuần, kì thực siêu hư.
“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi.
“Em không biết.” Mặt Tiểu Mãn nóng bừng, lòng bàn tay người đàn ông ẩm ướt do mồ hôi giống như lần đầu nắm tay, song cô không nỡ vạch trần anh.
Trong tiểu thuyết toàn nói gì mà tay lớn khô ráo ấm áp, toàn lừa ><
“Vậy đi dạo nhé.”
“Ừm.”
Dù sao thì tiểu khu của bọn họ cũng rất lớn.
Anh cũng không sợ đụng phải người quen.
Cuối tháng sáu, tiết trời có hơi nóng.
Gió đêm mang theo chút ấm áp, cây cối rì rào rất thoải mái.
Hai người yên lặng nắm tay nhau đi dạo.
Nắm tay không biết bao lâu, dường như đã đi rất nhiều lần, nhưng dù đi bao lâu cũng không thấy chán.
Tới cạnh hồ nhân tạo ở trung tâm công viên, Ứng Tuân nói: “Nghỉ chút nhé.”
“Dạ.” Cô gật đầu.
“Em uống nước không?” Ứng Tuân thấy có một quầy bán nước tự động cách đó không xa, không đợi cô trả lời đã sải bước đi rồi.
Tiểu Mãn không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng anh, nhìn anh dừng lại trước máy bán nước.
Anh khom lưng lấy tiền trong túi, sau một lát lại đứng dậy, bực bội xoa gáy rồi quay lại.
Ừm, hai tay trống trơn.
Thêm vẻ mặt chán nản.
“Đi vội quá quên mang tiền.” Anh hơi ủ rũ: “Cũng không thể dùng điện thoại trả tiền.”
Tiểu Mãn nhìn anh hồi lâu, hừ cười từ trong mũi.
Cô bất đắc dĩ vỗ vào váy, váy cô không có túi, tất nhiên là không mang tiền.
Thấy cô cười nên anh cũng cười theo.
“Mine.” Ứng Tuân ngồi cạnh cô, nói.
Trong LoL, “Mine” có nghĩa là gánh trách nhiệm, ý phạm sai lầm dẫn tới đồng đội chịu tổn thất.
“Không sao.” Tiểu Mãn nói, cô cảm thấy không quan trọng.
Sự xấu hổ qua đi, hai người lặng lẽ sánh vai ngắm nhìn người trước mặt dưới hồ.
Ngồi trên ghế dài bên bờ, anh đèn sáng rạng rỡ chiếu lên dòng nước, giống như dải ngân hà trên nhân gian.
Phong cảnh tốt như vậy, chỉ tiếc…
Yên lặng quá.
Cũng giống như vừa rồi đi dạo, im lặng tới cùng.
Thật ra, Tiểu Mãn có hơi sợ sự tĩnh lặng này, nó khiến cô tự đặt mình vào trạng thái lúng túng không biết nòi gì.
Tiểu Mãn cắn môi, hơi buồn phiền nói: “Cảnh đẹp như vậy nhưng em chẳng biết nói gì với anh cả, còn không bằng nói chuyện qua LoL.”
Người đàn ông bên cạnh nhếch môi: “Vậy thì không cần nói.”
Nói xong lại nắm chặt tay cô.
Có điều lần này dùng lực mạnh hơn cả, cô cảm thấy rõ ràng có cơn đau nhẹ truyền tới bàn tay.
Anh hơi nghiêng người, chăm chú nhìn cô.
Gương mặt cùng với cánh tay của anh như siết chặt hơn, cả ánh mắt cũng thêm nóng bỏng.
Tiểu Mãn không dám nhìn anh, lông mi cô run lên nhìn mặt hồ. Cô biết điều gì sắp tới, hơi thở ấm áp của người đàn ông phun lên, rõ ràng tới vậy. Song cô không dám nhìn, càng không dám tránh.
Cô đang sợ và đang chờ mong điều gì?
Mồ hôi trên lưng lành lạnh, cô cũng không rõ lắm, dù sao cũng phải tắm lại.
Tim đập dồn dập như sắp nhồi máu cơ tim vậy, cô thở không ra hơi nữa rồi.
Như bị dính lời nguyền đóng băng, hoàn toàn cứng ngắc.
Anh dừng lại trước mặt cô, gần đến mức không thể nhìn rõ, có hơi thở ấm áp phả lên chóp mũi cô: “Anh hôn được không?”
Anh lại hỏi, giọng nói vang lên trong tai, tim cũng ngứa theo.
Cánh môi hé mở, Tiểu Mãn muốn nói cũng không kịp, có gì đó đã dán sát lên môi cô rồi.
Sao trong hồ như nổ tung, trong đầu cô lúc này chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.
Tham dự xong lễ tốt nghiệp thì Tiểu Mãn về nhà, trở thành người thất nghiệp chính hiệu.
Mẹ già lại suốt ngày thúc giục, “Tìm việc làm” rồi là “Tìm bạn trai” phải tốt như nhau.
Tiểu Mãn nghe nhiều tới mức lỗ tai sắp ù tới nơi, mỗi thấy mẹ bắt đầu là cô chui tọt về phòng, từ chối nghe.
Chuyện của Ứng Tuân còn chưa rõ ràng đã bắt đầu rồi, cô còn chưa biết nên mở lời với mẹ thế nào.
Vả lại, cô với Ứng Tuân đã gần nửa tháng không gặp nhau, cô bận tốt nghiệp, còn anh… Hình như anh đến Hải thị tham gia một sự kiện kỹ thuật số nổi tiếng của một thương hiệu? Cụ thể là gì thì cô cũng không biết. Rất hiếm khi anh nhắc tới chuyện làm ăn trước mặt cô, tuy ngày nào cũng trò chuyện nhưng đa phần là cô nói, anh thường lắng nghe và trả lời mà thôi.
Về nhà một tuần nay, rõ ràng ở cùng một tiểu khu nhưng lại giống như đang cách nhau xa xôi lắm.
Tiểu Mãn cũng ngại hỏi anh, cô cứ cảm thấy… Con gái mà chủ động quá sẽ xấu hổ lắm.
Tối ngày thứ sáu, ăn cơm tối xong Tiểu Mãn ngồi lướt weibo trên sô pha, bỗng nhận được tin nhắn Wechat.
Ứng Tuân gửi cho cô: “Gặp nhau nhé?”
Lại là ba chữ này, vừa đơn giản lại vừa thẳng thắn.
Nhưng có thể coi là anh cũng muốn gặp cô không? Cô cầm điện thoại rồi trả lời: “Khi nào ạ?”
Bây giờ.
Anh đáp.
Ngay bây giờ?
Tiểu Mãn nhìn lên đồng hồ, tám giờ hai mười, hình như… Hơi muộn quá.
Có lẽ cảm thấy cô do dự, anh nói: “Anh cũng vừa ra ngoài.”
Tiểu Mãn hỏi anh: “Anh ra ngoài làm gì?”
Ứng Tuân: “Đổ rác.”
Gì vậy trời.
Tiểu Mãn không tự chủ cong môi, gõ chữ: “Vậy nên việc chính là đổ rác, tiện thể đi gặp em à?”
Ứng Tuân: “Anh lấy cớ đi đổ rác đó.”
Trong thâm tâm cô đang vui lắm rồi, nhưng vẫn cố ý đùa anh: “Vậy em lấy cớ gì ra ngoài đây?”
Ứng Tuân: “Em cũng đi đổ rác đi.”
Anh thẳng thắn đáng yêu khiến Tiểu Mãn cười tới đổ ụp trên sô pha: “Trong nhà em không có rác thì sao giờ?”
Ứng Tuân: “Mua bánh mì.”
Anh lại đi nghĩ biện pháp cho cô thật, chỉ để gặp nhau một lần.
Đây là đàn ông hai bảy tuổi đó hả?
Có đôi khi rất thông minh, có đôi khi lại vô cùng ngốc nghếch, chẳng có xíu tâm cơ nào, ngây ngô chân thành như một đứa trẻ.
Tiểu Mãn thở dài, bất đắc dĩ: “Ở đâu ạ?”
Ứng Tuân: “Cửa tây đi.”
Cô đáp: “Dạ.”
Tiểu Mãn nhảy từ trên ghế xuống đất, tùy tiện tìm một lý do liền thuận lợi được cho phép ra ngoài.
Trước khi ra cửa, cô tụm tóc lại thành đuôi ngựa, cắn dây thun từ cánh tay rồi buộc gọn gẽ mái tóc.
Thay xong giày, cô còn đứng trước gương soi một lúc, cảm thấy không ổn nên lại tháo tóc ra, dùng ngón tay chải mấy lần rồi mới bước ra cửa.
Đến cửa tây, không ngờ Ứng Tuân đã đứng đó rồi.
Anh đưa lưng về phía cô, vẫn là áo phông, quần dài rộng rãi, tùy ý thoải mái. Làn da trắng xanh cùng với dáng người cao gầy đặc biệt nổi bật tới chói mắt.
Tiểu Mãn lặng lẽ đi đến sau lưng anh, anh vẫn không chú ý tới.
Cô định gọi tên anh, nhưng… Xấu hổ không nói thành lời.
Vậy, chọc lưng để gây sự chú ý nhỉ? Nhưng chào kiểu này lại hơi ngả ngớn quá…
Cô bèn dứt khoát kéo vạt áo anh, rất nhẹ thôi, kéo hai lần.
Ứng Tuân quay đầu, cụp mắt nhìn cô bé sau lưng.
Trước giờ cô luôn không dám nhìn thẳng anh, đỉnh đầu chỉ tới bả vai anh.
Đứng ngồi không yên, tâm khó dằn được, chuyện gì cũng không thành.
Đây là tâm trạng mỗi lần anh chờ cô.
Mà sau khi thấy cô, lòng anh tràn đầy sung sướng, tiếp đó không nhịn được bật cười.
Chương Tiểu Mãn ơi Chương Tiểu Mãn, em làm từ kẹo sao.
“Rác của anh đâu?” Cô nhìn hai tay anh, chủ động hỏi.
Nghe giọng cô thôi cũng đã ngọt ngào rồi, Ứng Tuân cong môi: “Vứt rồi.”
“Ừm.” Cô đáp, định nói thì anh đã nói trước: “Anh vứt từ nãy rồi.”
“Ồ?” Tiểu Mãn nhìn anh, không hiểu chuyện gì.
“Muốn nắm tay.” Anh đáp, thuận tay nắm chặt một tay cô, bao bọc trong tay anh, động tác này anh đã ấp ủ suốt cả đoạn đường.
Tiểu Mãn sững sờ, người này đúng là, ban nãy cô còn cảm thấy anh đơn thuần, kì thực siêu hư.
“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi.
“Em không biết.” Mặt Tiểu Mãn nóng bừng, lòng bàn tay người đàn ông ẩm ướt do mồ hôi giống như lần đầu nắm tay, song cô không nỡ vạch trần anh.
Trong tiểu thuyết toàn nói gì mà tay lớn khô ráo ấm áp, toàn lừa ><
“Vậy đi dạo nhé.”
“Ừm.”
Dù sao thì tiểu khu của bọn họ cũng rất lớn.
Anh cũng không sợ đụng phải người quen.
Cuối tháng sáu, tiết trời có hơi nóng.
Gió đêm mang theo chút ấm áp, cây cối rì rào rất thoải mái.
Hai người yên lặng nắm tay nhau đi dạo.
Nắm tay không biết bao lâu, dường như đã đi rất nhiều lần, nhưng dù đi bao lâu cũng không thấy chán.
Tới cạnh hồ nhân tạo ở trung tâm công viên, Ứng Tuân nói: “Nghỉ chút nhé.”
“Dạ.” Cô gật đầu.
“Em uống nước không?” Ứng Tuân thấy có một quầy bán nước tự động cách đó không xa, không đợi cô trả lời đã sải bước đi rồi.
Tiểu Mãn không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng anh, nhìn anh dừng lại trước máy bán nước.
Anh khom lưng lấy tiền trong túi, sau một lát lại đứng dậy, bực bội xoa gáy rồi quay lại.
Ừm, hai tay trống trơn.
Thêm vẻ mặt chán nản.
“Đi vội quá quên mang tiền.” Anh hơi ủ rũ: “Cũng không thể dùng điện thoại trả tiền.”
Tiểu Mãn nhìn anh hồi lâu, hừ cười từ trong mũi.
Cô bất đắc dĩ vỗ vào váy, váy cô không có túi, tất nhiên là không mang tiền.
Thấy cô cười nên anh cũng cười theo.
“Mine.” Ứng Tuân ngồi cạnh cô, nói.
Trong LoL, “Mine” có nghĩa là gánh trách nhiệm, ý phạm sai lầm dẫn tới đồng đội chịu tổn thất.
“Không sao.” Tiểu Mãn nói, cô cảm thấy không quan trọng.
Sự xấu hổ qua đi, hai người lặng lẽ sánh vai ngắm nhìn người trước mặt dưới hồ.
Ngồi trên ghế dài bên bờ, anh đèn sáng rạng rỡ chiếu lên dòng nước, giống như dải ngân hà trên nhân gian.
Phong cảnh tốt như vậy, chỉ tiếc…
Yên lặng quá.
Cũng giống như vừa rồi đi dạo, im lặng tới cùng.
Thật ra, Tiểu Mãn có hơi sợ sự tĩnh lặng này, nó khiến cô tự đặt mình vào trạng thái lúng túng không biết nòi gì.
Tiểu Mãn cắn môi, hơi buồn phiền nói: “Cảnh đẹp như vậy nhưng em chẳng biết nói gì với anh cả, còn không bằng nói chuyện qua LoL.”
Người đàn ông bên cạnh nhếch môi: “Vậy thì không cần nói.”
Nói xong lại nắm chặt tay cô.
Có điều lần này dùng lực mạnh hơn cả, cô cảm thấy rõ ràng có cơn đau nhẹ truyền tới bàn tay.
Anh hơi nghiêng người, chăm chú nhìn cô.
Gương mặt cùng với cánh tay của anh như siết chặt hơn, cả ánh mắt cũng thêm nóng bỏng.
Tiểu Mãn không dám nhìn anh, lông mi cô run lên nhìn mặt hồ. Cô biết điều gì sắp tới, hơi thở ấm áp của người đàn ông phun lên, rõ ràng tới vậy. Song cô không dám nhìn, càng không dám tránh.
Cô đang sợ và đang chờ mong điều gì?
Mồ hôi trên lưng lành lạnh, cô cũng không rõ lắm, dù sao cũng phải tắm lại.
Tim đập dồn dập như sắp nhồi máu cơ tim vậy, cô thở không ra hơi nữa rồi.
Như bị dính lời nguyền đóng băng, hoàn toàn cứng ngắc.
Anh dừng lại trước mặt cô, gần đến mức không thể nhìn rõ, có hơi thở ấm áp phả lên chóp mũi cô: “Anh hôn được không?”
Anh lại hỏi, giọng nói vang lên trong tai, tim cũng ngứa theo.
Cánh môi hé mở, Tiểu Mãn muốn nói cũng không kịp, có gì đó đã dán sát lên môi cô rồi.
Sao trong hồ như nổ tung, trong đầu cô lúc này chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.
Danh sách chương