Vợ giáo sư Trịnh ở khoa điều trị ung thư. Lúc Chân Noãn và Ngôn Hàm đến, giáo sư Trịnh không có ở đấy. Cô Trịnh bảo ông ấy về nhà nấu cơm rồi. Bị đau ốm hành hạ cả năm nay khiến dung nhan người phụ nữ tao nhã thướt tha cũng trở nên tiều tụy. Cô Trịnh đã vào giai đoạn cuối, nhưng trạng thái tinh thần của người phụ nữ ấy vẫn rất tốt, đôi mắt đong đầy hy vọng và hạnh phúc.
Chân Noãn trò chuyện với bà chốc lát, bất ngờ phát hiện bà không hề biết chuyện Miêu Miêu mất tích, còn nghĩ rằng cô bé chỉ là tạm thời đang tham gia kỳ thi học thuật ở trường thôi.
Nhắc đến việc này, cô Trịnh còn quở trách: “Con bé này, hôm sinh nhật ba nó, nó còn nói sẽ đến bệnh viện để cùng cả nhà ăn mừng, kết quả là không nói lời nào đã bỏ chạy mất. Mấy ngày nay, càng lúc cô càng tham ngủ, nó gọi đến toàn Trịnh Dung nghe máy thôi. Cô sợ nó lo lắng bệnh tình của cô nên cũng không quấy rầy. Hai mẹ con ngược lại phải nhờ vào ba làm người chuyển lời.”
Nói thì nói thế nhưng vẻ mặt vẫn rất hạnh phúc. Giáo sư Trịnh đã nói dối vợ mình, còn cô Trịnh cũng xuất phát từ tâm tư không muốn con gái lo lắng nên mới không liên lạc với cô bé.
Hôm mồng Năm Dương lịch, giáo sư trở về Dự Thành. Buổi tối 8 giờ 10 phút trước khi lên máy bay, ông còn nói chuyện điện thoại với Miêu Miêu, đến 11 giờ xuống máy bay thì nhận được mười tin nhắn của cô bé, nói rằng sẽ đến đón ông và tạo cho ông niềm vui bất ngờ. Nhưng cô bé mãi vẫn không xuất hiện.
Mắt Chân Noãn cay cay, Ngôn Hàm liếc nhìn cô, cô vội vàng kiềm chế, cố gắng mỉm cười: “Miêu Miêu học rất giỏi, trường học lấy làm vinh dự, có cuộc thi nào cũng gọi cô bé tham gia cả.”
Cô Trịnh cười dịu dàng: “May mà Miêu Miêu nhà cô chú ngoan ngoãn, đến khi cô đi rồi vẫn còn con gái bầu bạn với Trịnh Dung. Nếu không, cô thật sự không cam lòng nhắm mắt. Hắc Bạch Vô Thường có đến kéo cô cũng không đi đâu.”
Chân Noãn không nén được bi thương, sắp sửa bại lộ, nhưng điện thoại Ngôn Hàm bỗng vang lên. Trong đội có việc, hai người bèn xin phép về trước.
Cảnh sát Dự Thành nhận được báo cáo của đơn vị cấp dưới rằng có người phát hiện được một thi thể trên sông Bạch Thủy ở ngoại thành, nghe nói đã không phân biệt được rõ giới tính nữa.
Khi hai người chạy đến bờ sông Bạch Thủy, những đồng nghiệp khác đã đến từ trước. Cảnh sát địa phương và những cảnh sát khác đang đứng trên bờ lấy lời khai của cư dân.
Nhìn thấy họ đến, một nữ cảnh sát tiến lên trước, chỉ ra giữa sông: “Nạn nhân ở đây.”
Nhiệt độ xuống thấp nhiều ngày liền khiến dòng nước bên rìa sông Bạch Thủy đã đóng băng. Tầng băng trong suốt và dày đến nỗi có thể đi lại được bên trên.
Chân Noãn theo mọi người đi lên mặt băng. Cô nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra nạn nhân ở đâu. Nữ cảnh sát kia gọi cô: “Ôi, đừng đi nữa, đang ở dưới chân cô đấy!”
Chân Noãn cúi đầu, đúng lúc trông thấy một thứ dưới đáy nước nhẹ nhàng nổi lên, dập dờn trôi dạt rồi dán sát vào mặt băng trong suốt. Đó là một gương mặt tái mét, ngũ quan bị trương phình ra gấp mấy lần, hoàn toàn không phân rõ được tướng mạo. Mặt người to bè đang ở dưới chân Chân Noãn, mũi chân cô đối diện một đôi mắt lồi ra đầy kinh hãi.
Đột nhiên thấy cảnh tượng này, cô không kịp chuẩn bị, khiếp đảm kêu thét lên, bỗng chốc bật dậy khỏi mặt băng. Cô vừa lùi lại, lòng bàn chân liền trượt đi, ngã nhào về phía sau, rơi vào một vòng tay êm ấm và rắn chắc, còn có cả mùi hương đàn ông cô không hề quen thuộc nhưng cũng chẳng xa lạ. Vầng trán lạnh băng của cô chạm vào chiếc cằm nóng ấm áp, cô vừa hoảng hốt vừa lúng túng, vội vàng đứng vững.
Sau khi Ngôn Hàm đỡ cô đứng vững lại thì lập tức buông ra. Anh không hề nhìn cô, dặn dò thật khẽ: “Cẩn thận một chút.” Sau đó, anh quay sang tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh. “Nơi này đóng băng từ khi nào?”
“Ít nhất nửa tháng rồi.” Nữ cảnh sát nắm rõ nơi này nói, “Chố này vốn là vùng trũng đầy nước, nước từ sông Bạch Thủy chảy đến đây. Khu vực lân cận là đất hoang và đồng ruộng, tầm nhìn thoáng đãng, chúng tôi hỏi cư dân quanh đây thì họ đều nói rằng gần đây, chưa từng gặp nhân vật khả nghi nào lui tới.”
Ngôn Hàm ngẩng đầu nhìn con sông Bạch Thủy rộng hơn trăm mét. Lại là con sông này. Gió lạnh trên sông thổi mái tóc anh bay phất phơ, làm nổi bật lên vầng trán cương nghị.
Chân Noãn cũng nhìn theo tầm mắt anh. Vào mùa đông, sông Bạch Thủy chảy chậm, hiện lên màu xanh lam nhàn nhạt.
Ngôn Hàm nói: “Không loại trừ khả năng cô ấy bị nước cuốn trôi đến đây. Bảo nhóm Quan Tiểu Du đi kiểm tra thử tốc độ chảy của dòng nước và tình hình thời tiết gần đây của vùng này.”
Hắc Tử hỏi: “Nếu như vậy sẽ khó tìm được địa điểm vứt xác thật sự. Sông Bạch Thủy chảy dài vài chục kilômét trong khu vực Dự Thành.”
“Đừng phán đoán và suy luận quá sớm, cũng đừng chủ quan.” Ngôn Hàm bình tĩnh nói. “Làm sao cậu chắc chắn là vứt xác chứ?”
Chân Noãn và Hắc Tử trong phút chốc đều có cùng ý nghĩ này một cách khó hiểu.
Ngôn Hàm nói: “Tuy trước mắt, khả năng chúng ta nghi ngờ lớn nhất chính là vứt xác. Nhưng trước khi kiểm tra thi thể, ai cũng không thể xác định nạn nhân có phải bị chết chìm hay không.”
Hắc Tử gật đầu lia lịa. Chân Noãn phồng má, thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng. Cô là bác sĩ bệnh lý, cũng chính là người không nên phán đoán chủ quan nhất. Nếu vừa rồi là cô lên tiếng, không biết Ngôn Hàm sẽ nghĩ thế nào đây.
Cô nhìn xuống, dưới chân như một quan tài bằng thiên nhiên, chỉ là thi thể không được bảo tồn hoàn mỹ. Cái xác trôi dưới mặt băng kia đã sưng phù gấp hai, bộ ngực nở thành hai quả bóng, toàn thân biến dạng, hoàn toàn không nhìn ra dung mạo trước đây nữa. Tuy có thể phán đoán là phái nữ, nhưng cũng không tài nào biết được cô gái có phải là Trịnh Miêu Miêu mà mọi người đang tìm kiếm bao ngày nay không.
Cô nói: “Thi thể đã thành người khổng lồ rồi.”
Hơn nửa giờ sau, cảnh sát đục đẽo mặt băng, trục vớt thi thể ra khỏi nước. Thoắt cái, mùi hôi thối gắt mũi tràn ngập cả hồ nước nhỏ, cơn gió lớn cuốn bay lên tận trời. Mấy cảnh sát mang thi thể lên bờ liền lập tức chạy đi.
Chân Noãn đeo găng tay vào, cố chịu đựng thứ mùi hôi thối khiến người ta nôn mửa, đến gần quan sát.
Ngôn Hàm đứng bên bờ hồ phân công nhiệm vụ cho mọi người, họ phải đập nát mặt băng để tìm những vật chứng có thể còn sót lại trong lòng hồ, rà soát và thăm hỏi trong bán kính mấy trăm mét để xác định nạn nhân là chết chìm hay bị vứt xác. Ra lệnh xong, Ngôn Hàm quay đầu lại, thấy Chân Noãn bịt mũi, ngồi nhích tới nhích lui xung quanh thi thể, hàng mày thanh mảnh cau lại như nối liền với nhau.
Anh lộ ra vẻ không vui, nhíu mày: “Chân Noãn.”
Cô nàng đang ngồi xổm trên mặt đất bỗng giật mình, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên: “Dạ?”
“Em đến đây!” Anh nói với giọng ra lệnh.
“Vâng!” Chân Noãn chậm chạp đứng dậy đi đến, trong lòng thấp thỏm đoán mò, cô lại làm sai điều gì rồi sao? Hình như không có mà? “Em lê lê lết lết ở đó làm gì?”
Cô thầm nghĩ nhất định là xảy ra việc lớn rồi, vội vàng chạy đến đứng bên cạnh anh rồi trả lời với dáng vẻ ủ rũ đáng thương: “Đội trưởng…” Nói xong lại lí nhí thêm vào một câu: “Xin ngài chỉ giáo!”
Ngôn Hàm bị bộ dạng của cô khiến cho dở khóc dở cười, giọng điệu chất vấn dịu đi: “Thi thể thối rữa nghiêm trọng sẽ có độc, em không biết sao?”
“Eo ôi!”
“Em muốn hít nhiều khí độc để lát nữa bọn tôi khiêng em trở về sao?”
“… Đâu có khoa trương vậy chứ…”
“Đi đeo khẩu trang vào.” Anh khiển trách xong, lúc sắp sửa rời đi còn chỉ chỉ cô. “Đừng để tôi bắt gặp em làm trái quy định lần nữa.”
“Vâng…” Giọng cô ỉu xìu nhưng trong lòng rất vui, hóa ra là vì tốt cho cô.
Chân Noãn đeo khẩu trang vào, đi đến bên thi thể ngồi xổm xuống. Nạn nhân bị trương phù và rữa nát nghiêm trọng, giống như là bánh bao ngâm nước, toàn thân trần truồng, không một mảnh quần áo, từ đầu đến chân được bọc màng nilon, thương tích khắp người. Bởi vì thi thể đã bị trương phình nên màng nilon bị kéo căng đến biến dạng. Mặt của nạn nhân cũng phình to, mắt lồi lên như muốn rớt ra ngoài. Làn da xuất hiện màu xanh lục đục ngầu.
Nữ cảnh sát ở đồn lần đầu tiên trông thấy pháp y nữ nên tò mò đi theo Chân Noãn hỏi thăm: “Liệu có khả năng chính hung thủ đã lột hết quần áo của nạn nhân, dùng màng nilon trói chặt rồi quấn kín, sau đó vứt xuống nước khiến ngạt thở hoặc chết đuối không?”
Chân Noãn nhớ đến lời nói của Ngôn Hàm: “Có khả năng.” Một lát sau lại hỏi: “Sao cô lại phỏng đoán như vậy?”
Nữ cảnh sát chỉ vào miệng nạn nhân: “Cô ấy nôn mửa kìa. Lúc hung thủ quấn màng nilon, cô ấy còn sống đấy!”
Chân Noãn nhìn theo ngón tay nữ cảnh sát, bên trong màng nilon vùng quanh miệng nạn nhân còn sót lại thức ăn trong dạ dày.
“Không nhất định đâu.” Chân Noãn nói, âm thanh bị lớp khẩu trang dày cộm ngăn cách nên rất nhỏ và hơi mơ hồ.
“Hả?” Nữ cảnh sát không rõ. “Lẽ nào người đã chết còn có thể nôn mửa?”
“Có thể.” Chân Noãn giải thích. “Nhìn thi thể đã phù to như người khổng lồ này đi. Trong cơ thể thối rữa sinh ra bọt khí khiến áp suất trong ổ bụng tăng cao. Dạ dày bị chèn ép sẽ đẩy thức ăn ra khỏi miệng và mũi. Phổi và tim cũng giống vậy.”
Cô chỉ vào miệng và mũi nạn nhân: “Chờ khi mang về khám nghiệm có lẽ sẽ phát hiện được chất nhầy lẫn máu còn sót lại từ phổi tràn ra.”
Nữ cảnh sát đứng trong gió lạnh, sởn tóc gáy: “Thảm vậy sao? Thật đáng sợ.”
Chân Noãn dời mắt xuống, xem nửa phần dưới của nạn nhân: “Có khi phân và nước tiểu từ trong trực tràng sẽ tràn ra, âm đạo, và thậm chí là tử cung cũng sẽ có hiện tượng bong tróc.”
Nữ cảnh sát đứng ở phía đầu thi thể, hoàn toàn không dám nhìn xuống.
Chân Noãn cau mày, lẳng lặng nhìn bên dưới của nạn nhân mà đáy lòng lạnh toát. Nạn nhân này vẫn còn rất trẻ, chừng chưa quá mười sáu. Dự cảm chẳng lành trong cô bỗng nhiều thêm một phần. Cô chăm chú nhìn xung quanh với hy vọng có thể tìm được nhiều manh mối hơn, nhưng thi thể bị ngâm trong nước quá lâu khiến rất nhiều thứ vốn có thể lưu lại đều đã bị nước cuốn trôi đi mất.
Cô vô thức giơ tay nạn nhân lên. Trong nháy mắt, đầu ngón tay cô đầy cảm giác trơn trượt và mềm nhũn, giống như nắm phải một cục xà phòng. Vừa giơ lên, cánh tay kia liền trượt xuống như đeo găng tay.
Tim Chân Noãn thoáng chốc như ngừng đập. Nữ cảnh sát nhìn thấy, thình lình quay đầu nôn mửa.
Chân Noãn xem sơ lược một vòng rồi bảo nhóm trợ lý đến bao bọc thi thể lại. Mặt băng gần như đã bị đập nát, mấy thợ lặn liên tục lặn xuống tìm kiếm manh mối có thể còn sót lại trong nước, nhìn thôi cũng khiến xương người ta lạnh buốt rồi. Một nhóm khác mang ủng tìm kiếm bên mép hồ đến nỗi quần ướt cũng không có cảm giác.
Chân Noãn rùng mình, rụt cổ lại, vừa nghiêng đầu đã thấy Ngôn Hàm đứng cách đó không xa đang nhìn cô không chớp mắt, dường như đã nhìn từ rất lâu rồi. Gió thổi mái tóc ngắn của anh bay bay, để lộ ánh mắt ôn hòa và ấm áp. Chân Noãn cúi đầu vẻ hơi e thẹn.
Anh không đến gần, đứng cách cô hai, ba mét, khẽ mỉm cười: “Lạnh không?”
Cô bẽn lẽn gật đầu: “Dạ có!”
Anh đưa tay về phía cô: “Đến đây, nơi này rất ấm.”
Cô nhìn lòng bàn tay trắng ngần của anh, đột nhiên đỏ mặt. Cô quay đầu nhìn xung quanh, may mà gần đó không có ai vì tất cả đều đang bận rộn, nếu không thì chắc cô sẽ xấu hổ chết mất.
Cô ngước mắt, nhìn anh với vẻ vừa sốt ruột vừa oán giận, khẽ giọng trách móc: “Anh đừng trêu chọc em nữa.”
Đúng lúc này, một tiếng thắng xe rít lên, hai người vội quay đầu về phía phát ra âm thanh. Trên mảnh ruộng xám vàng, chiếc xe màu trắng đang chạy đến. Người vừa tới còn chưa kịp đóng cửa xe đã lao đến hô to: “Cho tôi xem!”
Mấy cảnh sát lập tức đi đến ngăn cản ông: “Giáo sư Trịnh, thầy bình tĩnh một chút.”
“Các người mau cho tôi xem.” Trịnh Dung nôn nóng lẫn bi thương thét lên. “Tôi xem thử có phải là Miêu Miêu không. Có phải là Miêu Miêu không?”
Mọi người không ngăn được, đưa ánh mắt nhìn Ngôn Hàm xin chỉ thị. Ngôn Hàm im lặng chốc lát rồi gật đầu.
Chân Noãn đứng bên cạnh thi thể, thấy ông đang đi về phía này. Lần gặp trước, ông còn chuyên tâm nghiên cứu với tinh thần phơi phới, vậy mà hôm nay tóc đã hoa râm, dáng vẻ tiều tụy xơ xác giữa đồng hoang trong cơn gió rét căm căm trông lại càng đáng thương hơn.
Chân Noãn lòng chua xót, cởi khẩu trang và gọi: “Giáo sư Trịnh!”
Trịnh Dung không nghe thấy, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào túi thi thể chưa kéo khóa, run rẩy lảo đảo từng bước, từng bước đi đến. Chân Noãn bước theo sau, lên tiếng khuyên ông: “Giáo sư, chờ đối chiếu DNA đã. Thi thể đã không còn nhận dạng được nữa rồi.”
Nếu quả đúng là Miêu Miêu thì việc để một người cha nhìn thấy đứa con gái vốn xinh đẹp đáng yêu của mình biến thành quả bóng da với thương tích đầy mình, để ông biết được trong những ngày cực khổ tìm kiếm, cô con gái cưng đã sớm bị bàn tay độc ác giết hại rồi ngâm trong dòng nước buốt giá thật là một điều tàn nhẫn biết bao!
Nhưng Trịnh Dung làm như không nghe thấy, cứ nhìn đăm đăm vào túi thi thể, đôi mắt đã hằn đầy tia máu vì nhiều ngày chưa ngủ. Cứ mỗi bước đến gần, đáy mắt người cha già nua lại dần ngân ngấn, dường như chứa đựng cảm ứng tâm linh nào đó mà người khác không thể nào nhìn thấy được, dường như biết được số kiếp đã định.
Cơn gió tiêu điều lướt qua khiến cõi lòng mọi người giá buốt. Cuối cùng, ông cũng đi đến bên cạnh túi, từ từ quỳ xuống, nhưng đôi tay lại vô cùng vững vàng, kéo chiếc túi ra từng chút một.
Màng nilon căng chặt bao lấy một thi thể lõa lồ đã biến dạng xấu xí. Mặt, miệng và thân thể không có chỗ nào giữ được nguyên dạng. Tất cả mọi người từng gặp Trịnh Miêu Miêu đều không tài nào phán định được đây có phải cô bé hay không.
Tuy nhiên…
Sau giây phút yên tĩnh, tay Trịnh Dung bắt đầu run rẩy, mỗi lúc một kịch liệt hơn. Ông khom lưng, bả vai rung động nghẹn ngào gọi từng tiếng: “Miêu Miêu, con gái cưng của ba, con gái cưng của ba…”
Gió thổi qua miền hoang dã như tiếng hồn ma nào đó đang than khóc…
***Hết tập 1***
Chân Noãn trò chuyện với bà chốc lát, bất ngờ phát hiện bà không hề biết chuyện Miêu Miêu mất tích, còn nghĩ rằng cô bé chỉ là tạm thời đang tham gia kỳ thi học thuật ở trường thôi.
Nhắc đến việc này, cô Trịnh còn quở trách: “Con bé này, hôm sinh nhật ba nó, nó còn nói sẽ đến bệnh viện để cùng cả nhà ăn mừng, kết quả là không nói lời nào đã bỏ chạy mất. Mấy ngày nay, càng lúc cô càng tham ngủ, nó gọi đến toàn Trịnh Dung nghe máy thôi. Cô sợ nó lo lắng bệnh tình của cô nên cũng không quấy rầy. Hai mẹ con ngược lại phải nhờ vào ba làm người chuyển lời.”
Nói thì nói thế nhưng vẻ mặt vẫn rất hạnh phúc. Giáo sư Trịnh đã nói dối vợ mình, còn cô Trịnh cũng xuất phát từ tâm tư không muốn con gái lo lắng nên mới không liên lạc với cô bé.
Hôm mồng Năm Dương lịch, giáo sư trở về Dự Thành. Buổi tối 8 giờ 10 phút trước khi lên máy bay, ông còn nói chuyện điện thoại với Miêu Miêu, đến 11 giờ xuống máy bay thì nhận được mười tin nhắn của cô bé, nói rằng sẽ đến đón ông và tạo cho ông niềm vui bất ngờ. Nhưng cô bé mãi vẫn không xuất hiện.
Mắt Chân Noãn cay cay, Ngôn Hàm liếc nhìn cô, cô vội vàng kiềm chế, cố gắng mỉm cười: “Miêu Miêu học rất giỏi, trường học lấy làm vinh dự, có cuộc thi nào cũng gọi cô bé tham gia cả.”
Cô Trịnh cười dịu dàng: “May mà Miêu Miêu nhà cô chú ngoan ngoãn, đến khi cô đi rồi vẫn còn con gái bầu bạn với Trịnh Dung. Nếu không, cô thật sự không cam lòng nhắm mắt. Hắc Bạch Vô Thường có đến kéo cô cũng không đi đâu.”
Chân Noãn không nén được bi thương, sắp sửa bại lộ, nhưng điện thoại Ngôn Hàm bỗng vang lên. Trong đội có việc, hai người bèn xin phép về trước.
Cảnh sát Dự Thành nhận được báo cáo của đơn vị cấp dưới rằng có người phát hiện được một thi thể trên sông Bạch Thủy ở ngoại thành, nghe nói đã không phân biệt được rõ giới tính nữa.
Khi hai người chạy đến bờ sông Bạch Thủy, những đồng nghiệp khác đã đến từ trước. Cảnh sát địa phương và những cảnh sát khác đang đứng trên bờ lấy lời khai của cư dân.
Nhìn thấy họ đến, một nữ cảnh sát tiến lên trước, chỉ ra giữa sông: “Nạn nhân ở đây.”
Nhiệt độ xuống thấp nhiều ngày liền khiến dòng nước bên rìa sông Bạch Thủy đã đóng băng. Tầng băng trong suốt và dày đến nỗi có thể đi lại được bên trên.
Chân Noãn theo mọi người đi lên mặt băng. Cô nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra nạn nhân ở đâu. Nữ cảnh sát kia gọi cô: “Ôi, đừng đi nữa, đang ở dưới chân cô đấy!”
Chân Noãn cúi đầu, đúng lúc trông thấy một thứ dưới đáy nước nhẹ nhàng nổi lên, dập dờn trôi dạt rồi dán sát vào mặt băng trong suốt. Đó là một gương mặt tái mét, ngũ quan bị trương phình ra gấp mấy lần, hoàn toàn không phân rõ được tướng mạo. Mặt người to bè đang ở dưới chân Chân Noãn, mũi chân cô đối diện một đôi mắt lồi ra đầy kinh hãi.
Đột nhiên thấy cảnh tượng này, cô không kịp chuẩn bị, khiếp đảm kêu thét lên, bỗng chốc bật dậy khỏi mặt băng. Cô vừa lùi lại, lòng bàn chân liền trượt đi, ngã nhào về phía sau, rơi vào một vòng tay êm ấm và rắn chắc, còn có cả mùi hương đàn ông cô không hề quen thuộc nhưng cũng chẳng xa lạ. Vầng trán lạnh băng của cô chạm vào chiếc cằm nóng ấm áp, cô vừa hoảng hốt vừa lúng túng, vội vàng đứng vững.
Sau khi Ngôn Hàm đỡ cô đứng vững lại thì lập tức buông ra. Anh không hề nhìn cô, dặn dò thật khẽ: “Cẩn thận một chút.” Sau đó, anh quay sang tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh. “Nơi này đóng băng từ khi nào?”
“Ít nhất nửa tháng rồi.” Nữ cảnh sát nắm rõ nơi này nói, “Chố này vốn là vùng trũng đầy nước, nước từ sông Bạch Thủy chảy đến đây. Khu vực lân cận là đất hoang và đồng ruộng, tầm nhìn thoáng đãng, chúng tôi hỏi cư dân quanh đây thì họ đều nói rằng gần đây, chưa từng gặp nhân vật khả nghi nào lui tới.”
Ngôn Hàm ngẩng đầu nhìn con sông Bạch Thủy rộng hơn trăm mét. Lại là con sông này. Gió lạnh trên sông thổi mái tóc anh bay phất phơ, làm nổi bật lên vầng trán cương nghị.
Chân Noãn cũng nhìn theo tầm mắt anh. Vào mùa đông, sông Bạch Thủy chảy chậm, hiện lên màu xanh lam nhàn nhạt.
Ngôn Hàm nói: “Không loại trừ khả năng cô ấy bị nước cuốn trôi đến đây. Bảo nhóm Quan Tiểu Du đi kiểm tra thử tốc độ chảy của dòng nước và tình hình thời tiết gần đây của vùng này.”
Hắc Tử hỏi: “Nếu như vậy sẽ khó tìm được địa điểm vứt xác thật sự. Sông Bạch Thủy chảy dài vài chục kilômét trong khu vực Dự Thành.”
“Đừng phán đoán và suy luận quá sớm, cũng đừng chủ quan.” Ngôn Hàm bình tĩnh nói. “Làm sao cậu chắc chắn là vứt xác chứ?”
Chân Noãn và Hắc Tử trong phút chốc đều có cùng ý nghĩ này một cách khó hiểu.
Ngôn Hàm nói: “Tuy trước mắt, khả năng chúng ta nghi ngờ lớn nhất chính là vứt xác. Nhưng trước khi kiểm tra thi thể, ai cũng không thể xác định nạn nhân có phải bị chết chìm hay không.”
Hắc Tử gật đầu lia lịa. Chân Noãn phồng má, thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng. Cô là bác sĩ bệnh lý, cũng chính là người không nên phán đoán chủ quan nhất. Nếu vừa rồi là cô lên tiếng, không biết Ngôn Hàm sẽ nghĩ thế nào đây.
Cô nhìn xuống, dưới chân như một quan tài bằng thiên nhiên, chỉ là thi thể không được bảo tồn hoàn mỹ. Cái xác trôi dưới mặt băng kia đã sưng phù gấp hai, bộ ngực nở thành hai quả bóng, toàn thân biến dạng, hoàn toàn không nhìn ra dung mạo trước đây nữa. Tuy có thể phán đoán là phái nữ, nhưng cũng không tài nào biết được cô gái có phải là Trịnh Miêu Miêu mà mọi người đang tìm kiếm bao ngày nay không.
Cô nói: “Thi thể đã thành người khổng lồ rồi.”
Hơn nửa giờ sau, cảnh sát đục đẽo mặt băng, trục vớt thi thể ra khỏi nước. Thoắt cái, mùi hôi thối gắt mũi tràn ngập cả hồ nước nhỏ, cơn gió lớn cuốn bay lên tận trời. Mấy cảnh sát mang thi thể lên bờ liền lập tức chạy đi.
Chân Noãn đeo găng tay vào, cố chịu đựng thứ mùi hôi thối khiến người ta nôn mửa, đến gần quan sát.
Ngôn Hàm đứng bên bờ hồ phân công nhiệm vụ cho mọi người, họ phải đập nát mặt băng để tìm những vật chứng có thể còn sót lại trong lòng hồ, rà soát và thăm hỏi trong bán kính mấy trăm mét để xác định nạn nhân là chết chìm hay bị vứt xác. Ra lệnh xong, Ngôn Hàm quay đầu lại, thấy Chân Noãn bịt mũi, ngồi nhích tới nhích lui xung quanh thi thể, hàng mày thanh mảnh cau lại như nối liền với nhau.
Anh lộ ra vẻ không vui, nhíu mày: “Chân Noãn.”
Cô nàng đang ngồi xổm trên mặt đất bỗng giật mình, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên: “Dạ?”
“Em đến đây!” Anh nói với giọng ra lệnh.
“Vâng!” Chân Noãn chậm chạp đứng dậy đi đến, trong lòng thấp thỏm đoán mò, cô lại làm sai điều gì rồi sao? Hình như không có mà? “Em lê lê lết lết ở đó làm gì?”
Cô thầm nghĩ nhất định là xảy ra việc lớn rồi, vội vàng chạy đến đứng bên cạnh anh rồi trả lời với dáng vẻ ủ rũ đáng thương: “Đội trưởng…” Nói xong lại lí nhí thêm vào một câu: “Xin ngài chỉ giáo!”
Ngôn Hàm bị bộ dạng của cô khiến cho dở khóc dở cười, giọng điệu chất vấn dịu đi: “Thi thể thối rữa nghiêm trọng sẽ có độc, em không biết sao?”
“Eo ôi!”
“Em muốn hít nhiều khí độc để lát nữa bọn tôi khiêng em trở về sao?”
“… Đâu có khoa trương vậy chứ…”
“Đi đeo khẩu trang vào.” Anh khiển trách xong, lúc sắp sửa rời đi còn chỉ chỉ cô. “Đừng để tôi bắt gặp em làm trái quy định lần nữa.”
“Vâng…” Giọng cô ỉu xìu nhưng trong lòng rất vui, hóa ra là vì tốt cho cô.
Chân Noãn đeo khẩu trang vào, đi đến bên thi thể ngồi xổm xuống. Nạn nhân bị trương phù và rữa nát nghiêm trọng, giống như là bánh bao ngâm nước, toàn thân trần truồng, không một mảnh quần áo, từ đầu đến chân được bọc màng nilon, thương tích khắp người. Bởi vì thi thể đã bị trương phình nên màng nilon bị kéo căng đến biến dạng. Mặt của nạn nhân cũng phình to, mắt lồi lên như muốn rớt ra ngoài. Làn da xuất hiện màu xanh lục đục ngầu.
Nữ cảnh sát ở đồn lần đầu tiên trông thấy pháp y nữ nên tò mò đi theo Chân Noãn hỏi thăm: “Liệu có khả năng chính hung thủ đã lột hết quần áo của nạn nhân, dùng màng nilon trói chặt rồi quấn kín, sau đó vứt xuống nước khiến ngạt thở hoặc chết đuối không?”
Chân Noãn nhớ đến lời nói của Ngôn Hàm: “Có khả năng.” Một lát sau lại hỏi: “Sao cô lại phỏng đoán như vậy?”
Nữ cảnh sát chỉ vào miệng nạn nhân: “Cô ấy nôn mửa kìa. Lúc hung thủ quấn màng nilon, cô ấy còn sống đấy!”
Chân Noãn nhìn theo ngón tay nữ cảnh sát, bên trong màng nilon vùng quanh miệng nạn nhân còn sót lại thức ăn trong dạ dày.
“Không nhất định đâu.” Chân Noãn nói, âm thanh bị lớp khẩu trang dày cộm ngăn cách nên rất nhỏ và hơi mơ hồ.
“Hả?” Nữ cảnh sát không rõ. “Lẽ nào người đã chết còn có thể nôn mửa?”
“Có thể.” Chân Noãn giải thích. “Nhìn thi thể đã phù to như người khổng lồ này đi. Trong cơ thể thối rữa sinh ra bọt khí khiến áp suất trong ổ bụng tăng cao. Dạ dày bị chèn ép sẽ đẩy thức ăn ra khỏi miệng và mũi. Phổi và tim cũng giống vậy.”
Cô chỉ vào miệng và mũi nạn nhân: “Chờ khi mang về khám nghiệm có lẽ sẽ phát hiện được chất nhầy lẫn máu còn sót lại từ phổi tràn ra.”
Nữ cảnh sát đứng trong gió lạnh, sởn tóc gáy: “Thảm vậy sao? Thật đáng sợ.”
Chân Noãn dời mắt xuống, xem nửa phần dưới của nạn nhân: “Có khi phân và nước tiểu từ trong trực tràng sẽ tràn ra, âm đạo, và thậm chí là tử cung cũng sẽ có hiện tượng bong tróc.”
Nữ cảnh sát đứng ở phía đầu thi thể, hoàn toàn không dám nhìn xuống.
Chân Noãn cau mày, lẳng lặng nhìn bên dưới của nạn nhân mà đáy lòng lạnh toát. Nạn nhân này vẫn còn rất trẻ, chừng chưa quá mười sáu. Dự cảm chẳng lành trong cô bỗng nhiều thêm một phần. Cô chăm chú nhìn xung quanh với hy vọng có thể tìm được nhiều manh mối hơn, nhưng thi thể bị ngâm trong nước quá lâu khiến rất nhiều thứ vốn có thể lưu lại đều đã bị nước cuốn trôi đi mất.
Cô vô thức giơ tay nạn nhân lên. Trong nháy mắt, đầu ngón tay cô đầy cảm giác trơn trượt và mềm nhũn, giống như nắm phải một cục xà phòng. Vừa giơ lên, cánh tay kia liền trượt xuống như đeo găng tay.
Tim Chân Noãn thoáng chốc như ngừng đập. Nữ cảnh sát nhìn thấy, thình lình quay đầu nôn mửa.
Chân Noãn xem sơ lược một vòng rồi bảo nhóm trợ lý đến bao bọc thi thể lại. Mặt băng gần như đã bị đập nát, mấy thợ lặn liên tục lặn xuống tìm kiếm manh mối có thể còn sót lại trong nước, nhìn thôi cũng khiến xương người ta lạnh buốt rồi. Một nhóm khác mang ủng tìm kiếm bên mép hồ đến nỗi quần ướt cũng không có cảm giác.
Chân Noãn rùng mình, rụt cổ lại, vừa nghiêng đầu đã thấy Ngôn Hàm đứng cách đó không xa đang nhìn cô không chớp mắt, dường như đã nhìn từ rất lâu rồi. Gió thổi mái tóc ngắn của anh bay bay, để lộ ánh mắt ôn hòa và ấm áp. Chân Noãn cúi đầu vẻ hơi e thẹn.
Anh không đến gần, đứng cách cô hai, ba mét, khẽ mỉm cười: “Lạnh không?”
Cô bẽn lẽn gật đầu: “Dạ có!”
Anh đưa tay về phía cô: “Đến đây, nơi này rất ấm.”
Cô nhìn lòng bàn tay trắng ngần của anh, đột nhiên đỏ mặt. Cô quay đầu nhìn xung quanh, may mà gần đó không có ai vì tất cả đều đang bận rộn, nếu không thì chắc cô sẽ xấu hổ chết mất.
Cô ngước mắt, nhìn anh với vẻ vừa sốt ruột vừa oán giận, khẽ giọng trách móc: “Anh đừng trêu chọc em nữa.”
Đúng lúc này, một tiếng thắng xe rít lên, hai người vội quay đầu về phía phát ra âm thanh. Trên mảnh ruộng xám vàng, chiếc xe màu trắng đang chạy đến. Người vừa tới còn chưa kịp đóng cửa xe đã lao đến hô to: “Cho tôi xem!”
Mấy cảnh sát lập tức đi đến ngăn cản ông: “Giáo sư Trịnh, thầy bình tĩnh một chút.”
“Các người mau cho tôi xem.” Trịnh Dung nôn nóng lẫn bi thương thét lên. “Tôi xem thử có phải là Miêu Miêu không. Có phải là Miêu Miêu không?”
Mọi người không ngăn được, đưa ánh mắt nhìn Ngôn Hàm xin chỉ thị. Ngôn Hàm im lặng chốc lát rồi gật đầu.
Chân Noãn đứng bên cạnh thi thể, thấy ông đang đi về phía này. Lần gặp trước, ông còn chuyên tâm nghiên cứu với tinh thần phơi phới, vậy mà hôm nay tóc đã hoa râm, dáng vẻ tiều tụy xơ xác giữa đồng hoang trong cơn gió rét căm căm trông lại càng đáng thương hơn.
Chân Noãn lòng chua xót, cởi khẩu trang và gọi: “Giáo sư Trịnh!”
Trịnh Dung không nghe thấy, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào túi thi thể chưa kéo khóa, run rẩy lảo đảo từng bước, từng bước đi đến. Chân Noãn bước theo sau, lên tiếng khuyên ông: “Giáo sư, chờ đối chiếu DNA đã. Thi thể đã không còn nhận dạng được nữa rồi.”
Nếu quả đúng là Miêu Miêu thì việc để một người cha nhìn thấy đứa con gái vốn xinh đẹp đáng yêu của mình biến thành quả bóng da với thương tích đầy mình, để ông biết được trong những ngày cực khổ tìm kiếm, cô con gái cưng đã sớm bị bàn tay độc ác giết hại rồi ngâm trong dòng nước buốt giá thật là một điều tàn nhẫn biết bao!
Nhưng Trịnh Dung làm như không nghe thấy, cứ nhìn đăm đăm vào túi thi thể, đôi mắt đã hằn đầy tia máu vì nhiều ngày chưa ngủ. Cứ mỗi bước đến gần, đáy mắt người cha già nua lại dần ngân ngấn, dường như chứa đựng cảm ứng tâm linh nào đó mà người khác không thể nào nhìn thấy được, dường như biết được số kiếp đã định.
Cơn gió tiêu điều lướt qua khiến cõi lòng mọi người giá buốt. Cuối cùng, ông cũng đi đến bên cạnh túi, từ từ quỳ xuống, nhưng đôi tay lại vô cùng vững vàng, kéo chiếc túi ra từng chút một.
Màng nilon căng chặt bao lấy một thi thể lõa lồ đã biến dạng xấu xí. Mặt, miệng và thân thể không có chỗ nào giữ được nguyên dạng. Tất cả mọi người từng gặp Trịnh Miêu Miêu đều không tài nào phán định được đây có phải cô bé hay không.
Tuy nhiên…
Sau giây phút yên tĩnh, tay Trịnh Dung bắt đầu run rẩy, mỗi lúc một kịch liệt hơn. Ông khom lưng, bả vai rung động nghẹn ngào gọi từng tiếng: “Miêu Miêu, con gái cưng của ba, con gái cưng của ba…”
Gió thổi qua miền hoang dã như tiếng hồn ma nào đó đang than khóc…
***Hết tập 1***
Danh sách chương