Một nam tử năm mươi tuổi, thân thể thon gầy, cất bước đi tới.
Người này mặc một thanh sam, tóc búi lên, đầu quấn khăn, đeo hai đôi ủng da, ăn mặc cũng không hoa lệ, nhưng cả người toát ra một khí chất nho nhãn, ánh mắt sáng ngời làm người khác không dám nhìn trực tiếp.
Trịnh Nhân Cơ trông thấy người này thì lời đến miệng liền nuốt vào.
Chỉ thấy hắn vội vàng đứng dậy, chắp tay nghênh đón:
- Uy tiên sinh, muộn như vậy sao ngài còn tới đây.
Không chỉ Trịnh Nhân Cơ và Nhan Sư Cổ cũng tiến lên chào.
Thôi phu nhân không biết người đến là ai nhưng nhìn bộ dáng của Trịnh Nhân Cơ và Nhan Sư Cổ thì cũng biết người này có lai lịch lớn.
Người mới tới chắp tay xem như trả lễ.
Ánh mắt của hắn nhìn một vòng xung quanh, thấy Trịnh Thế An quỳ dưới mặt đát, Trịnh Ngôn Khánh mặt đầy máu thì lông mày không khỏi nhăn lại, hắn nhẹ nhàng ho một tiếng, nhìn thoáng qua Trịnh Ngôn Khánh lại nhìn Trịnh Nhân Cơ và Nhan Sư Cổ.
- Thiếu huynh, lão hủ vội vàng tới, mới vừa rồi còn xông vào đại môn của Trịnh phủ, thật sự là cấp tốc bất đắc dĩ kính xin thiếu huynh chớ trách.
Nói xong hắn hạ giọng:
- Không lừa gạt thiếu huynh, lão phu tới đây là muốn giải thích cho thiếu huynh một chuyện.
- Sao, tiên sinh muốn giải thích chuyện gì? - Chuyện này.
Hắn đi tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh, ý bảo Trịnh Vi Thiện buông Trịnh Ngôn Khánh ra, sau đó ngồi xổm xuống xoa đầu Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả nói:
- Oa nhi không cần phải sợ, ta là nhận sự phó thác của sư phụ con, đến trả sự trong sạch cho con.
Hắn đứng lên nói:
- Thiếu huynh, xin hỏi vì sao lại đánh oa nhi này?
Trịnh Nhân Cơ thấy người mới tới thân mật với Trịnh Ngôn Khánh thì trong lòng không khỏi kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua Nhan Sư Cổ ý hỏi: Nô tài kia tại sao lại nhận thức người này.
Nhan Sư Cổ lắc đầu ý nói: Ngươi không biết làm sao ta biết.
Trịnh Nhân Cơ vội vàng trả lời:
- Tiên sinh, tiểu tặc này vốn là cháu trai của gia nô nhà tại hạ, trộm Đường Nghê đai ngọc cho nên...
Hắn còn chưa hết, nhưng ngụ ý nói, tiểu tử này là tiện nô nhà ta, không quan hệ với ngài.
Nhưng người mới tới lại cười khẽ:
- Vốn người này không quan hệ với ta, nhưng hắn có vóc dáng đệ tử chân chất, ta được người khác nhờ vả không thể không đến hỏi thăm. Trịnh đại nhân, ông nói đứa nhỏ này trộm đai lưn ngọc của đại nhân, xin hỏi đai lưng ngọc kia đã tìm được chưa?
- À, ở trên bàn, chính là gia nô nhà ta tìm được trong phòng của hắn.
Trịnh Nhân Cơ hơi lo lắng.
Người mới tới không có quan chức chỉ là bạch thân, nói thật hắn căn bản không cần sợ hãi, nhưng vấn đề là, người đứng sau lưng hắn thì cho dù hợp cả Trịnh gia cũng không dám chạm vào, đó chính là một tập đoàn lũng đoạn.
Người đứng trước mặt của Trịnh Nhân Cơ họ Đậu, tên Uy.
Đậu Uy này làm quan, nhưng quan chức không cao, hơn nữa hiện tại đã từ quan mà về nhà, cũng có chút thanh danh, không quá vang dội. So với Nhan Sư Cổ còn thấp kém gấp trăm lần.
Nhưng hắn là người của Đậu gia.
Phụ thân của Đậu Uy là một trong tam tổ của Đậu gia, chính là Đậu Sí, thúc tổ của Đậu Phụng Tiết.
Mà gia tộc Hột Lăng Đậu đã có uy tín lâu đời, một mặt là thế gia vọng tộc môn phiệt nhiều năm, một mặt khác là quý tộc lũng đoạn. Một chi cảu Đậu Kháng kia không cần nói, hắn thuộc về hoàng thân quốc thích, con gái Đậu Nghị chính là vợ của đương kim Đường Quốc công Lý Uyên.
Về phần những chi nhánh khác của Đậu gia, đều có quan hệ rắc rối phức tạp, nhưng có thể nói, Đậu gia này sau lưng chiếm giữ cả thế gia vọng tộc Hà Đông các loại.
Gia tộc khổng lồ như thế, một gia tộc đang xuống dốc như Trịnh gia không thể so sánh được.
Mà Đậu Uy lại là người có tuổi tác khá cao.
Cho nên Trịnh Nhân Cơ mặc dù tràn ngập lửa cháy nhưng cũng không dám biểu hiện ra nửa điểm bất mãn.
Thế hệ con cháu của Đậu Uy?
Chẳng lẽ con cháu của thế gia đại tộc này sinh ra lại có quan hệ với nô tài Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Nhân Cơ đang nghi hoặc thì lại nghe Đậu Uy nói:
- Đai lưng ngọc kia có thể cho lão hủ nhìn một chút được không?
Trịnh Nhân Cơ lập tức nói Thôi Đạo Lâm mang đai lưng ngọc từ thư án tới, đưa tới tay của Đậu Uy. Đậu Uy xem xét cẩn thận, đồng thời khẽ vuốt thẳng, hơn nửa ngày thở ra một hơi:
- Quả nhiên là hảo bảo bối, hảo bảo bối, Trịnh đại nhân, đại nhân đã kiểm tra đai lưng ngọc này thật sự là của mình sao?
- Lão đại, ngài đây là có ý gì?
- Năm đó Ngụy Vũ đế sai người chế tạo đai lưng ngọc, chung quy có mười hai cái.
Tuy nói trên đời này bảo tồn không nhiều lắm, nhưng ta biet rõ ba đai lưng ngọc Trịnh gia truyền lại một cái, bên ngoài còn có hai cái.
Nói xong hắn đưa Đường Nghê đai lưng ngọc cho Trịnh Nhân Cơ:
- Trịnh đại nhân tại sao không cẩn thận nhìn một chút.
Thôi Đạo Lâm cầm Đường Nghê đai lưng ngọc lên, cẩn thận nhìn một chút dò xét kỹ càng.
Hắn nhíu lông mày lại, nhận đai lưng ngọc liếc kỹ một lát rồi biến sắc:
- Đây không phải là đai lưng ngọc của ta.
Trong lòng Thôi phu nhân cả kinh liền vội vàng hỏi:
- Phu quân, chàng nhìn rõ chứ?
- Ta đương nhiên nhìn rõ, tổ tiên ta truyền lại đai lưng ngọc có đồ án hình con dê rừng, nhưng đồ án sau lưng của đai ngọc này lại có hình con hổ đen.
- Ha ha, thế hệ con cháu gia tộc của ta từng dùng ấn ký đầu hổ.
Trịnh Nhân Cơ trong lòng kinh ngạc.
- Chẳng lẽ lại là...
Đậu Uy cười cười:
- Đúng thế.
- Lại nói tiếp, hắn cùng với Trịnh gia ta cũng có quan hệ thông gia, thế hệ con cháu tuy không phải vợ cả nhưng Đường Nghê đai lưng ngọc lại do phụ thân hắn truyền lại cho hắn. Trước đây ít ngày, oa nhi này gặp cơ hội ngẫu nhiên bái hắn làm tiên sinh, hắn cũng nhất thời cao hứng, đem đai lưng ngọc Đường Nghê này cho oa nhi, không ngờ lại mang tới tai họa cho hắn.
Vừa rồi nghe hắn nói chuyện này, ta mới qua nói chuyện.
Trịnh đại nhân, oa nhi này xác định thanh bạch, mọi chuyện đã rõ ràng...
Sắc mặt của Trịnh Nhân Cơ xanh xanh đỏ đỏ, nửa ngày sau mới nói:
- Dù sao tên tiểu tử này vừa rồi đã mở miệng mắng ta, ta há có thể tha cho hắn.
- Nếu đúng như thế, Trịnh đại nhân đưa hắn về Huỳnh Dương, mời Trịnh đại tướng quân xử lý là được.
- Ta nghe nói gia gia của oa nhi này tựa hồ đã cứu Trịnh đại tướng quân, Trịnh đại nhân xử lý tổ tôn của hắn chỉ sợ trong lòng của Trịnh đại tướng quân không vui, cho nên hãy đem tổ tôn của hắn trở về, đem tình huống nói rõ, Trịnh tướng quân sẽ có cách xử lý.
- Chuyện này...
Đậu Uy nói không sai, hắn nếu xử phạt Trịnh Thế An chỉ sợ làm Trịnh Đại Sĩ bất mãn.
Vốn Trịnh Đại Sĩ phái Trịnh Thế An được Trịnh Đại Sĩ phái tới đây là để trợ giúp hắ, vậy mà hắn không dùng lại mang Trịnh Thế An tới điền trang, hôm nay nếu Trịnh Đại Sĩ biết được hắn làm như vậy thì trong lòng Trịnh Đại Sĩ há có thể thoải mái.
- Đa tạ lão đại nhân, nói như vậy thì ta sẽ tha cho bọn hắn một lần.
Thôi Đạo Lâm nhịn không được bỗng đứng lên nói:
- Lão gia, tiểu tặc này còn trộm bút lông nhỏ Tuyên châu.
Nói xong hắn bảo hạ nhân cầm bút qua.
Người này mặc một thanh sam, tóc búi lên, đầu quấn khăn, đeo hai đôi ủng da, ăn mặc cũng không hoa lệ, nhưng cả người toát ra một khí chất nho nhãn, ánh mắt sáng ngời làm người khác không dám nhìn trực tiếp.
Trịnh Nhân Cơ trông thấy người này thì lời đến miệng liền nuốt vào.
Chỉ thấy hắn vội vàng đứng dậy, chắp tay nghênh đón:
- Uy tiên sinh, muộn như vậy sao ngài còn tới đây.
Không chỉ Trịnh Nhân Cơ và Nhan Sư Cổ cũng tiến lên chào.
Thôi phu nhân không biết người đến là ai nhưng nhìn bộ dáng của Trịnh Nhân Cơ và Nhan Sư Cổ thì cũng biết người này có lai lịch lớn.
Người mới tới chắp tay xem như trả lễ.
Ánh mắt của hắn nhìn một vòng xung quanh, thấy Trịnh Thế An quỳ dưới mặt đát, Trịnh Ngôn Khánh mặt đầy máu thì lông mày không khỏi nhăn lại, hắn nhẹ nhàng ho một tiếng, nhìn thoáng qua Trịnh Ngôn Khánh lại nhìn Trịnh Nhân Cơ và Nhan Sư Cổ.
- Thiếu huynh, lão hủ vội vàng tới, mới vừa rồi còn xông vào đại môn của Trịnh phủ, thật sự là cấp tốc bất đắc dĩ kính xin thiếu huynh chớ trách.
Nói xong hắn hạ giọng:
- Không lừa gạt thiếu huynh, lão phu tới đây là muốn giải thích cho thiếu huynh một chuyện.
- Sao, tiên sinh muốn giải thích chuyện gì? - Chuyện này.
Hắn đi tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh, ý bảo Trịnh Vi Thiện buông Trịnh Ngôn Khánh ra, sau đó ngồi xổm xuống xoa đầu Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả nói:
- Oa nhi không cần phải sợ, ta là nhận sự phó thác của sư phụ con, đến trả sự trong sạch cho con.
Hắn đứng lên nói:
- Thiếu huynh, xin hỏi vì sao lại đánh oa nhi này?
Trịnh Nhân Cơ thấy người mới tới thân mật với Trịnh Ngôn Khánh thì trong lòng không khỏi kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua Nhan Sư Cổ ý hỏi: Nô tài kia tại sao lại nhận thức người này.
Nhan Sư Cổ lắc đầu ý nói: Ngươi không biết làm sao ta biết.
Trịnh Nhân Cơ vội vàng trả lời:
- Tiên sinh, tiểu tặc này vốn là cháu trai của gia nô nhà tại hạ, trộm Đường Nghê đai ngọc cho nên...
Hắn còn chưa hết, nhưng ngụ ý nói, tiểu tử này là tiện nô nhà ta, không quan hệ với ngài.
Nhưng người mới tới lại cười khẽ:
- Vốn người này không quan hệ với ta, nhưng hắn có vóc dáng đệ tử chân chất, ta được người khác nhờ vả không thể không đến hỏi thăm. Trịnh đại nhân, ông nói đứa nhỏ này trộm đai lưn ngọc của đại nhân, xin hỏi đai lưng ngọc kia đã tìm được chưa?
- À, ở trên bàn, chính là gia nô nhà ta tìm được trong phòng của hắn.
Trịnh Nhân Cơ hơi lo lắng.
Người mới tới không có quan chức chỉ là bạch thân, nói thật hắn căn bản không cần sợ hãi, nhưng vấn đề là, người đứng sau lưng hắn thì cho dù hợp cả Trịnh gia cũng không dám chạm vào, đó chính là một tập đoàn lũng đoạn.
Người đứng trước mặt của Trịnh Nhân Cơ họ Đậu, tên Uy.
Đậu Uy này làm quan, nhưng quan chức không cao, hơn nữa hiện tại đã từ quan mà về nhà, cũng có chút thanh danh, không quá vang dội. So với Nhan Sư Cổ còn thấp kém gấp trăm lần.
Nhưng hắn là người của Đậu gia.
Phụ thân của Đậu Uy là một trong tam tổ của Đậu gia, chính là Đậu Sí, thúc tổ của Đậu Phụng Tiết.
Mà gia tộc Hột Lăng Đậu đã có uy tín lâu đời, một mặt là thế gia vọng tộc môn phiệt nhiều năm, một mặt khác là quý tộc lũng đoạn. Một chi cảu Đậu Kháng kia không cần nói, hắn thuộc về hoàng thân quốc thích, con gái Đậu Nghị chính là vợ của đương kim Đường Quốc công Lý Uyên.
Về phần những chi nhánh khác của Đậu gia, đều có quan hệ rắc rối phức tạp, nhưng có thể nói, Đậu gia này sau lưng chiếm giữ cả thế gia vọng tộc Hà Đông các loại.
Gia tộc khổng lồ như thế, một gia tộc đang xuống dốc như Trịnh gia không thể so sánh được.
Mà Đậu Uy lại là người có tuổi tác khá cao.
Cho nên Trịnh Nhân Cơ mặc dù tràn ngập lửa cháy nhưng cũng không dám biểu hiện ra nửa điểm bất mãn.
Thế hệ con cháu của Đậu Uy?
Chẳng lẽ con cháu của thế gia đại tộc này sinh ra lại có quan hệ với nô tài Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Nhân Cơ đang nghi hoặc thì lại nghe Đậu Uy nói:
- Đai lưng ngọc kia có thể cho lão hủ nhìn một chút được không?
Trịnh Nhân Cơ lập tức nói Thôi Đạo Lâm mang đai lưng ngọc từ thư án tới, đưa tới tay của Đậu Uy. Đậu Uy xem xét cẩn thận, đồng thời khẽ vuốt thẳng, hơn nửa ngày thở ra một hơi:
- Quả nhiên là hảo bảo bối, hảo bảo bối, Trịnh đại nhân, đại nhân đã kiểm tra đai lưng ngọc này thật sự là của mình sao?
- Lão đại, ngài đây là có ý gì?
- Năm đó Ngụy Vũ đế sai người chế tạo đai lưng ngọc, chung quy có mười hai cái.
Tuy nói trên đời này bảo tồn không nhiều lắm, nhưng ta biet rõ ba đai lưng ngọc Trịnh gia truyền lại một cái, bên ngoài còn có hai cái.
Nói xong hắn đưa Đường Nghê đai lưng ngọc cho Trịnh Nhân Cơ:
- Trịnh đại nhân tại sao không cẩn thận nhìn một chút.
Thôi Đạo Lâm cầm Đường Nghê đai lưng ngọc lên, cẩn thận nhìn một chút dò xét kỹ càng.
Hắn nhíu lông mày lại, nhận đai lưng ngọc liếc kỹ một lát rồi biến sắc:
- Đây không phải là đai lưng ngọc của ta.
Trong lòng Thôi phu nhân cả kinh liền vội vàng hỏi:
- Phu quân, chàng nhìn rõ chứ?
- Ta đương nhiên nhìn rõ, tổ tiên ta truyền lại đai lưng ngọc có đồ án hình con dê rừng, nhưng đồ án sau lưng của đai ngọc này lại có hình con hổ đen.
- Ha ha, thế hệ con cháu gia tộc của ta từng dùng ấn ký đầu hổ.
Trịnh Nhân Cơ trong lòng kinh ngạc.
- Chẳng lẽ lại là...
Đậu Uy cười cười:
- Đúng thế.
- Lại nói tiếp, hắn cùng với Trịnh gia ta cũng có quan hệ thông gia, thế hệ con cháu tuy không phải vợ cả nhưng Đường Nghê đai lưng ngọc lại do phụ thân hắn truyền lại cho hắn. Trước đây ít ngày, oa nhi này gặp cơ hội ngẫu nhiên bái hắn làm tiên sinh, hắn cũng nhất thời cao hứng, đem đai lưng ngọc Đường Nghê này cho oa nhi, không ngờ lại mang tới tai họa cho hắn.
Vừa rồi nghe hắn nói chuyện này, ta mới qua nói chuyện.
Trịnh đại nhân, oa nhi này xác định thanh bạch, mọi chuyện đã rõ ràng...
Sắc mặt của Trịnh Nhân Cơ xanh xanh đỏ đỏ, nửa ngày sau mới nói:
- Dù sao tên tiểu tử này vừa rồi đã mở miệng mắng ta, ta há có thể tha cho hắn.
- Nếu đúng như thế, Trịnh đại nhân đưa hắn về Huỳnh Dương, mời Trịnh đại tướng quân xử lý là được.
- Ta nghe nói gia gia của oa nhi này tựa hồ đã cứu Trịnh đại tướng quân, Trịnh đại nhân xử lý tổ tôn của hắn chỉ sợ trong lòng của Trịnh đại tướng quân không vui, cho nên hãy đem tổ tôn của hắn trở về, đem tình huống nói rõ, Trịnh tướng quân sẽ có cách xử lý.
- Chuyện này...
Đậu Uy nói không sai, hắn nếu xử phạt Trịnh Thế An chỉ sợ làm Trịnh Đại Sĩ bất mãn.
Vốn Trịnh Đại Sĩ phái Trịnh Thế An được Trịnh Đại Sĩ phái tới đây là để trợ giúp hắ, vậy mà hắn không dùng lại mang Trịnh Thế An tới điền trang, hôm nay nếu Trịnh Đại Sĩ biết được hắn làm như vậy thì trong lòng Trịnh Đại Sĩ há có thể thoải mái.
- Đa tạ lão đại nhân, nói như vậy thì ta sẽ tha cho bọn hắn một lần.
Thôi Đạo Lâm nhịn không được bỗng đứng lên nói:
- Lão gia, tiểu tặc này còn trộm bút lông nhỏ Tuyên châu.
Nói xong hắn bảo hạ nhân cầm bút qua.
Danh sách chương