Hiếu Tuyên chính là con trai trưởng của Mạc Phục Lặc, năm nay mười bốn tuổi.
Chỉ là Đậu Hiền ở tại Trường An cho nên Hiếu Tuyên cũng chưa từng tới Lạc Dương.
Ngôn Khánh nói:
- Đậu gia gia có thể cho con mượn ngựa và sân bãi là Ngôn Khánh đã vô cùng cảm kích rồi, về phần Hiếu Tuyên đại ca, Đậu gia gia cũng không cần miễn cưỡng.
- Như vậy đi, ngựa bên này ta chuẩn bị cho ngươi, về phần những thú khác sân bãi thì cần phải dọn dẹp một chút, ngươi không cần phải nóng lòng.
Trịnh Ngôn Khánh một lần nữa biểu thị sự biết ơn đối với Đậu Uy, sau đó liền cáo từ ra ngoài.
Lúc hắn trở về, khí trời đã chuyển biến tốt đẹp, mây đen tan đi, mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
Ngôn Khánh thúc ngựa trở về mã viên, Thẩm Quang vẫn chưa trở về.
Từ Thế Tích đã dọn dẹp tọa kỵ của hắn, thấy Ngôn Khánh hắn liền cất tiếng hỏi:
- Thế nào, Đậu đại nhân đồng ý không? - Đồng ý, chỉ là ông ấy cần tu chỉnh chuồng ngựa một chút, đoán chừng cần phải vài ngày.
Từ Thế Tích nói:
- Đã vậy chúng ta cũng nhàn rồi, Thẩm đại ca cũng không mua được cúc trượng như vậy đi chúng ta trước hết đi xem quy của chơi kích cúc một chút, sau khi tới giờ Ngọ, Trầm đại ca mang cúc trượng tới thì chúng ta chính thức bắt đầu.
Nói xong hắn trở mình lên trên lưng ngựa, mang theo Trịnh Ngôn Khánh đi vào khối đất trống trong Trúc Viên ngoại.
- Kích cúc có bốn người kích cúc hoặc tám người, mười hai người phân ra làm ba loại. Mà kích cúc chiên trường hình thành nên cục diện khá nguy hiểm, bởi vì trong quá trình kích cúc, thường thường cưỡi ngựa làm động tác cho nên cũng có thể gây ra tổn thương. Lúc kích cúc nhất định phải nhìn xung quanh, tai nghe bát phương.
Kích cúc yêu cầu phải đồng đội phối hợp với nhau.
Mà người và ngựa cũng cần phải ăn ý với nhau.
Có thể nhìn ra được, Từ Thế Tích đối với kích cúc rất có nghiên cứu, hắn thao thao bất tuyệt giảng giải cho Trịnh Ngôn Khánh nghe.
Vào giữa trưa, Thẩm Quang đã trở về.
Hắn mang theo hai mươi cúc trượng sơn đen, cùng một giỏ mộc cúc.
Mộc cúc hiện lên hình dạng lớn bằng nắm tay, bên trong rỗng ruột.
Cúc trượng cán dài một trượng, hiện lên hình loan nguyệt, bên ngoài còn có một lớp da tê giác màu đen.
Chớ xem thường cúc trượng đơn giản như vậy, nếu như là phẩm chất thượng đẳng thì cũng phải tới hơn mười quan một cái.
Thẩm Quang hơi hổ thẹn nói:
- Ta nhắc tới với những người kia đều bị bọn họ trực tiếp cự tuyệt... bọn họ biết đọ sức với Trụ quốc đại tướng quân thì đều cố kỵ, sợ hãi cho nên không dám tham gia.
- Thẩm đại ca, huynh không sợ chứ?
Thẩm Quang nở ra nụ cười:
- Ăn lộc của vua thì phải lo chuyện của vua, đó là bổn phận của ta. Thẩm Quang là người cô độc, một người ăn no, cả nhà không đói bụng thì có gì sợ hãi. Cùng lắm là ta không ở Lạc Dương nữa, trở về quê kiếm ăn.
Đây đúng là một người hào sảng, cũng rất có danh dự.
Ngôn Khánh gật đầu:
- Chuyện ngựa thì ta đã nói với Đậu gia gia, ông ấy nói khi nào cần thì lập tức cung cấp ngay.
Thẩm đại ca nghỉ ngơi một chút đi, sáng ngày mai chúng ta tới Đậu gia chọn ngựa được không?
Thẩm Quang cười hắc hắc không ngừng:
- Đậu gia ngựa chắc chắn là không tệ... ta từng nghe người ta nói qua, ở trong chuồng ngựa của Đậu gia có vài con Phi Hoàng thượng cứu, nếu như Trịnh thiếu gia có thể mượn được thì nhất định trong phương diện ngựa cũng không thua Mã Tử Trọng.
Phi Hoàng thượng cứu chính là ngựa trong chuồng ngựa hoàng cung.
Ở bên trong đều là những ngựa thượng đẳng, Đậu gia vì có quan hệ hoàng thân quốc thích cho nên được hoàng đế ban thưởng.
Xem ra Thẩm Quang nghe ngóng vô cùng rõ ràng.
Sau giờ ngọ, Trịnh Ngôn Khánh và Từ Thế Tích bắt đầu tập vung trượng.
Mấy động tác buồn tẻ này, Từ Thế Tích nói:
- Ngươi phải từ từ giữ vững tư thế vung trượng từ từ nhận thức.
Nói đơn giản, Kích cúc không ngoài mấy tư thế bổ chọn, đẩy đụng đập.
Nhưng mà nhớ rõ mấy động tác này cũng không phải là điều dễ dàng, mấu chốt cần phải cân bằng giữa ngựa và người.
Nếu không cân bằng được thì không thể phát sinh ra uy lực.
Ngôn Khánh tập luyện nguyên một buổi chiều đến khi cánh tay đau nhức mất đi tri giác mới đình chỉ lại.
Sau buổi tới Ngôn Khánh mỏi mệt trở về Trúc lâu.
Hắn vừa lên thang lầu, chợt nghe tiểu Niệm nói:
- Công tử, ngày hôm qua tiểu nữ ở trong thành đã gặp được ca ca.
- Ca ca của ngươi?
Trịnh Ngôn Khánh dừng bước lại nhìn Mao Tiểu Niệm mà nghi hoặc hỏi.
- Ca ca của ngươi không phải ở phương Bắc sao?
- Là bát ca ca.
Mao Tiểu Niệm mặt mũi hơi tái nhợt, nhẹ giọng trả lời.
Bát ca, là Mao tiểu Tám?
Ngôn Khánh không khỏi ngạc nhiên, ba năm qua bất kể là Trịnh Thế An tổ tôn hay là người nhà Mao Vượng đều vô tình hữu ý đem Mao Tiểu Tám quên đi, không nghĩ tới hắn.
Về phần người nhà Mao Vượng cũng không dám nhắc tới tên của Mao Tiểu Tám trước mặt tổ tôn Trịnh Thế An.
Dần dà Ngôn Khánh cũng quên mất sự tồn tại của Mao Tiểu Tám, hôm nay Mao Tiểu Niệm đột nhiên nhắc tới khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không phản ứng kịp.
- Ngươi ở đâu nhìn thấy Mao Tiểu Tám?
Ngôn Khánh tựa hồ đã minh bạch tại sao hôm qua Mao Tiểu Niệm giống như người mất hồn mà Mao Vượng hôm nay chạy tới nội thành xem ra cũng là để gặp Mao Tiểu Tám.
Tiểu nữ...
Tiểu NIệm run người lên, đột nhiên quỳ xuống nói:
- Hôm qua, chúng ta vào trong thành mua sắm, tình cờ nhìn thấy bóng lưng một người nhìn rất giống bát ca ca, chỉ là lúc đó nhiều người cho nên sáng sớm hôm nay ta liền đi vào thành, đến nơi hôm qua thì không thấy có người nhìn thấy Bát ca ca, chỉ nghe nói có phật di lặc áo trắng ở đâu đó bố thí phù dược.
- Nói như vậy ngươi không thể xác định người kia là bát ca ca sao?
- Không tiểu Niệm có thể xác định.
Mao Tiểu Niệm ngẩng đầu nói, nghiến răng nghiến lợi:
- Tiểu Niệm không nhìn lầm, người kia có thói quen đi đường giống như đúc bát ca ca.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi xuống trên bậc thang nhìn Mao Tiểu Niệm mà không nói một lời:
- Tiểu Niệm ngươi tại sao lại nói cho ta biết?
- Công tử có chỗ không biết, cha mẹ tiểu nữ ba năm nay mặc dù hận ca ca thấu xương nhưng thường xuyên mong nhớ tới huynh ấy, ngày hôm qua sau khi trở về bọn họ rất kích dộng, vì vậy mẹ tiểu nữ thương lượng đi thờ phụng phật di lặc, chỉ cần tin vào phật di lặc là có thể nhìn thấy hắn.
Máu mủ tình thâm, Mao Tiểu Tám có làm gì thì cũng là cốt nhục của bọn họ.
Nhi tử có thể bỏ mặc sự chết sống của cha mẹ nhưng cha mẹ không cách nào bỏ mặc sự chết sống của nhi tử mình. Trịnh Ngôn Khánh có thể hiểu được tâm tình của vợ chồng Mao Vượng, chỉ là trong lòng Mao Tiểu Niệm đối với vị ca ca này không hề có chút cảm tình nào.
Chỉ là Ngôn Khánh cũng cảm thấy hứng thú khi Mao Tiểu Niệm nói đến phật di lặc.
Chỉ là Đậu Hiền ở tại Trường An cho nên Hiếu Tuyên cũng chưa từng tới Lạc Dương.
Ngôn Khánh nói:
- Đậu gia gia có thể cho con mượn ngựa và sân bãi là Ngôn Khánh đã vô cùng cảm kích rồi, về phần Hiếu Tuyên đại ca, Đậu gia gia cũng không cần miễn cưỡng.
- Như vậy đi, ngựa bên này ta chuẩn bị cho ngươi, về phần những thú khác sân bãi thì cần phải dọn dẹp một chút, ngươi không cần phải nóng lòng.
Trịnh Ngôn Khánh một lần nữa biểu thị sự biết ơn đối với Đậu Uy, sau đó liền cáo từ ra ngoài.
Lúc hắn trở về, khí trời đã chuyển biến tốt đẹp, mây đen tan đi, mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
Ngôn Khánh thúc ngựa trở về mã viên, Thẩm Quang vẫn chưa trở về.
Từ Thế Tích đã dọn dẹp tọa kỵ của hắn, thấy Ngôn Khánh hắn liền cất tiếng hỏi:
- Thế nào, Đậu đại nhân đồng ý không? - Đồng ý, chỉ là ông ấy cần tu chỉnh chuồng ngựa một chút, đoán chừng cần phải vài ngày.
Từ Thế Tích nói:
- Đã vậy chúng ta cũng nhàn rồi, Thẩm đại ca cũng không mua được cúc trượng như vậy đi chúng ta trước hết đi xem quy của chơi kích cúc một chút, sau khi tới giờ Ngọ, Trầm đại ca mang cúc trượng tới thì chúng ta chính thức bắt đầu.
Nói xong hắn trở mình lên trên lưng ngựa, mang theo Trịnh Ngôn Khánh đi vào khối đất trống trong Trúc Viên ngoại.
- Kích cúc có bốn người kích cúc hoặc tám người, mười hai người phân ra làm ba loại. Mà kích cúc chiên trường hình thành nên cục diện khá nguy hiểm, bởi vì trong quá trình kích cúc, thường thường cưỡi ngựa làm động tác cho nên cũng có thể gây ra tổn thương. Lúc kích cúc nhất định phải nhìn xung quanh, tai nghe bát phương.
Kích cúc yêu cầu phải đồng đội phối hợp với nhau.
Mà người và ngựa cũng cần phải ăn ý với nhau.
Có thể nhìn ra được, Từ Thế Tích đối với kích cúc rất có nghiên cứu, hắn thao thao bất tuyệt giảng giải cho Trịnh Ngôn Khánh nghe.
Vào giữa trưa, Thẩm Quang đã trở về.
Hắn mang theo hai mươi cúc trượng sơn đen, cùng một giỏ mộc cúc.
Mộc cúc hiện lên hình dạng lớn bằng nắm tay, bên trong rỗng ruột.
Cúc trượng cán dài một trượng, hiện lên hình loan nguyệt, bên ngoài còn có một lớp da tê giác màu đen.
Chớ xem thường cúc trượng đơn giản như vậy, nếu như là phẩm chất thượng đẳng thì cũng phải tới hơn mười quan một cái.
Thẩm Quang hơi hổ thẹn nói:
- Ta nhắc tới với những người kia đều bị bọn họ trực tiếp cự tuyệt... bọn họ biết đọ sức với Trụ quốc đại tướng quân thì đều cố kỵ, sợ hãi cho nên không dám tham gia.
- Thẩm đại ca, huynh không sợ chứ?
Thẩm Quang nở ra nụ cười:
- Ăn lộc của vua thì phải lo chuyện của vua, đó là bổn phận của ta. Thẩm Quang là người cô độc, một người ăn no, cả nhà không đói bụng thì có gì sợ hãi. Cùng lắm là ta không ở Lạc Dương nữa, trở về quê kiếm ăn.
Đây đúng là một người hào sảng, cũng rất có danh dự.
Ngôn Khánh gật đầu:
- Chuyện ngựa thì ta đã nói với Đậu gia gia, ông ấy nói khi nào cần thì lập tức cung cấp ngay.
Thẩm đại ca nghỉ ngơi một chút đi, sáng ngày mai chúng ta tới Đậu gia chọn ngựa được không?
Thẩm Quang cười hắc hắc không ngừng:
- Đậu gia ngựa chắc chắn là không tệ... ta từng nghe người ta nói qua, ở trong chuồng ngựa của Đậu gia có vài con Phi Hoàng thượng cứu, nếu như Trịnh thiếu gia có thể mượn được thì nhất định trong phương diện ngựa cũng không thua Mã Tử Trọng.
Phi Hoàng thượng cứu chính là ngựa trong chuồng ngựa hoàng cung.
Ở bên trong đều là những ngựa thượng đẳng, Đậu gia vì có quan hệ hoàng thân quốc thích cho nên được hoàng đế ban thưởng.
Xem ra Thẩm Quang nghe ngóng vô cùng rõ ràng.
Sau giờ ngọ, Trịnh Ngôn Khánh và Từ Thế Tích bắt đầu tập vung trượng.
Mấy động tác buồn tẻ này, Từ Thế Tích nói:
- Ngươi phải từ từ giữ vững tư thế vung trượng từ từ nhận thức.
Nói đơn giản, Kích cúc không ngoài mấy tư thế bổ chọn, đẩy đụng đập.
Nhưng mà nhớ rõ mấy động tác này cũng không phải là điều dễ dàng, mấu chốt cần phải cân bằng giữa ngựa và người.
Nếu không cân bằng được thì không thể phát sinh ra uy lực.
Ngôn Khánh tập luyện nguyên một buổi chiều đến khi cánh tay đau nhức mất đi tri giác mới đình chỉ lại.
Sau buổi tới Ngôn Khánh mỏi mệt trở về Trúc lâu.
Hắn vừa lên thang lầu, chợt nghe tiểu Niệm nói:
- Công tử, ngày hôm qua tiểu nữ ở trong thành đã gặp được ca ca.
- Ca ca của ngươi?
Trịnh Ngôn Khánh dừng bước lại nhìn Mao Tiểu Niệm mà nghi hoặc hỏi.
- Ca ca của ngươi không phải ở phương Bắc sao?
- Là bát ca ca.
Mao Tiểu Niệm mặt mũi hơi tái nhợt, nhẹ giọng trả lời.
Bát ca, là Mao tiểu Tám?
Ngôn Khánh không khỏi ngạc nhiên, ba năm qua bất kể là Trịnh Thế An tổ tôn hay là người nhà Mao Vượng đều vô tình hữu ý đem Mao Tiểu Tám quên đi, không nghĩ tới hắn.
Về phần người nhà Mao Vượng cũng không dám nhắc tới tên của Mao Tiểu Tám trước mặt tổ tôn Trịnh Thế An.
Dần dà Ngôn Khánh cũng quên mất sự tồn tại của Mao Tiểu Tám, hôm nay Mao Tiểu Niệm đột nhiên nhắc tới khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không phản ứng kịp.
- Ngươi ở đâu nhìn thấy Mao Tiểu Tám?
Ngôn Khánh tựa hồ đã minh bạch tại sao hôm qua Mao Tiểu Niệm giống như người mất hồn mà Mao Vượng hôm nay chạy tới nội thành xem ra cũng là để gặp Mao Tiểu Tám.
Tiểu nữ...
Tiểu NIệm run người lên, đột nhiên quỳ xuống nói:
- Hôm qua, chúng ta vào trong thành mua sắm, tình cờ nhìn thấy bóng lưng một người nhìn rất giống bát ca ca, chỉ là lúc đó nhiều người cho nên sáng sớm hôm nay ta liền đi vào thành, đến nơi hôm qua thì không thấy có người nhìn thấy Bát ca ca, chỉ nghe nói có phật di lặc áo trắng ở đâu đó bố thí phù dược.
- Nói như vậy ngươi không thể xác định người kia là bát ca ca sao?
- Không tiểu Niệm có thể xác định.
Mao Tiểu Niệm ngẩng đầu nói, nghiến răng nghiến lợi:
- Tiểu Niệm không nhìn lầm, người kia có thói quen đi đường giống như đúc bát ca ca.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi xuống trên bậc thang nhìn Mao Tiểu Niệm mà không nói một lời:
- Tiểu Niệm ngươi tại sao lại nói cho ta biết?
- Công tử có chỗ không biết, cha mẹ tiểu nữ ba năm nay mặc dù hận ca ca thấu xương nhưng thường xuyên mong nhớ tới huynh ấy, ngày hôm qua sau khi trở về bọn họ rất kích dộng, vì vậy mẹ tiểu nữ thương lượng đi thờ phụng phật di lặc, chỉ cần tin vào phật di lặc là có thể nhìn thấy hắn.
Máu mủ tình thâm, Mao Tiểu Tám có làm gì thì cũng là cốt nhục của bọn họ.
Nhi tử có thể bỏ mặc sự chết sống của cha mẹ nhưng cha mẹ không cách nào bỏ mặc sự chết sống của nhi tử mình. Trịnh Ngôn Khánh có thể hiểu được tâm tình của vợ chồng Mao Vượng, chỉ là trong lòng Mao Tiểu Niệm đối với vị ca ca này không hề có chút cảm tình nào.
Chỉ là Ngôn Khánh cũng cảm thấy hứng thú khi Mao Tiểu Niệm nói đến phật di lặc.
Danh sách chương