Nam nhân áo trắng đối với Ngôn Khánh giống như không quá để ý, híp mắt lại nhìn Mạch Tử Trọng.
- Mạch Tử, ta biết tâm sự của con, nhưng dùng phương thức này để tranh đấu không khỏi có chút ý thế hiếp người.
- Nếu rơi vào trong lỗ tai của người khác không chừng sẽ bị người ta chê cười.
- Ngươi muốn cùng người khác tranh đấu, ta có một biện pháp, ha ha chỉ là ngươi không biết có hứng thú hay không? Mạch Tử Trọng nói:
- Nguyện nghe Ngư gia gia chỉ dạy.
- Còn oa nhi kia, ngươi thì sao?
Trịnh Ngôn Khánh lúc này cũng lập tức đến, nhìn nam nhân áo trắng, từ chối cho ý kiến.
Nam nhân áo trắng cười nói:
- Oa nhi, con ngựa này của ngươi không tệ. Sau khi thời tiết rét qua đi, bệ hạ có tổ chức cuộc thi Kích Cúc ở mã trường.
(Kích Cúc, hay còn gọi là Polo là một môn cưỡi ngựa đánh bóng, thông tin thêm về Kích Cúc: http://thethao24h.vn/tintuc/kien-thu...olo/3032.tt24h)
Mạch tử nếu con có hứng thú thì tại sao không tham gia, rồi phân ra cao thấp.
Đại trượng phu có thắng cũng phải thắng cho quang minh, các ngươi thấy chủ ý này thế nào?
Mạch Tử Trọng nghe được thì sáng ngời hai con mắt.
- Mạch tử nghe lời Ngư gia gia nói... Ngôn Khánh, tháng chạp ngày hai mươi tám, chúng ta sẽ ở nam Uyển Mã trường phân thắng bại, ai thua thì phải rời khỏi Lạc Dương.
Nam tử áo trắng cười cười rạng rõ, liên tục gật đầu.
- Không tệ, lúc đó phân thắng bại,ngươi thắng thì ôm mỹ nhân về, mới gọi là đại trượng phu.
- Cứ quyết định như vậy đi, Ngư gia gia, Mạch tử xin cáo từ.
Mạch Tử Trọng nói xong liền trở mình lên lưng ngựa, ra roi mà rời khỏi. Trịnh Ngôn Khánh nhìn theo, cũng không nói gì.
Nam nhân áo trắng nói:
- Oa nhi, chuẩn bị cho tốt, từ đây tới hai tám tháng chạp chỉ còn năm mươi ngày nữa, lúc đó giúp ta giáo huấn lão điên xảo quyệt kia một chút.
- Nhưng mà...
- Đại trượng phu nói ra, tứ mã nan truy, ta không muốn nói nhiều, quyết định vậy đi.
Nói xong nam nhân áo trắng kia liền rời đi, Ngôn Khánh nhìn theo mà âm thầm cười khổ.
Những người này, chỉ sợ cao cao tại thượng đã lâu, phối hợp diễn kịch, không hỏi ý kiến hắn một câu.
- Môn đầu, tên kia là ai?
Lúc này Trịnh Ngôn Khánh không kìm được mà hỏi môn bá:
- Môn bá cất tiếng nói:
- Đó là tổng quản phong châu trước kia, Ngư đại tướng quân, Ngư Câu La.
Ngư Câu La?
Ngôn Khánh càng hoảng sợ, thầm nghĩ: Hóa ra là hắn.
Nói đến Ngư Câu La, tuy rằng đời sau không nổi danh nhưng người này lúc đại Tùy khai quốc, là một nhân vật cực kỳ ghê gớm.
Những năm cuối của Khai Hoàng, Dương Tố dẫn quân đi đánh Đột Quyết, mời Ngư Câu La làm đồng hành.
Người này dẫn theo mấy kỵ sĩ anh dũng vậy mà đã đánh cho Đột Quyết đại bại, được phong làm trụ cột đại tướng quân, làm phong châu tổng quản.
Lại nghe nói, Ngư Câu La lúc ở Phong Châu, người Đột Quyết thậm chí không dám chăn nuôi súc vật, cho thấy hắn có uy thế thế nào.
Nếu trên đời này nói về mãnh tướng thì Ngư Câu La không nghi ngờ là một trong số đó, chỉ tiếc là hắn có một huynh đệ tính tình không tốt tàn sát thuộc cấp khiến cho Dương Quảng vì chuyện này trở nên kiêng kỵ Ngư Câu La.
Cho nên giữa năm mượn cớ truất bỏ quan chức của Ngư Câu La.
Nhưng ở trong đám đại thần nhà Tùy, đặc biệt là đệ tử quyền quý, Ngư Câu La tuyệt đối là một nhân vật thần tượng, khiến cho Mạch Tử Trọng lúc nhìn thấy Ngư Câu La như là chuột nhìn thấy mèo vậy.
Trịnh Ngôn Khánh gãi đầu, lúc này liền thúc ngựa ra khỏi Kiến Quốc môn.
Hắn giờ phút này lòng tràn ngập tâm sự, không biết sau khi rời khỏi Lạc Dương thì chuyện hắn đánh cược với Mạch Tử Trọng đã truyền ra.
Ở phía bắc sông Lạc Thủy, cũng là sản nghiệp của Trưởng Tôn gia tộc.
Trưởng Tôn dòng họ này từ thời Tây Hán đã nổi danh, bọn họ có nguồn gốc là bắc ngụy hoàng tộc, về sau, Ngụy Hiếu Văn đế sửa họ của dân tộc hán, biến họ Thác Bạt thành họ Nguyên, còn có một chi thì biến thành họ Trưởng Tôn.
Tuy Trưởng Tôn thị cũng là một dòng họ quan lũng nhưng so với quan lũng quý tộc khác thì không thịnh vượng bằng.
Trong năm Bắc Chu chỉ có Trưởng Tôn Kiệm đảm nhiệm chức vụ tổng quản Kinh Châu.
Đến thời Trưởng Tôn Thịnh thì nhân khẩu đã hơn lúc trước nhiều, ngoài Trưởng Tôn Thịnh thì còn có hai huynh đệ đồng tộc, nhưng cũng khó đánh đồng với quý tộc quyền quý khác.
Đêm đông dài đằng đẵng rét căm căm.
Ở bên trong Đông A phường, bên trong thư phòng Trưởng Tôn Thịnh đang xem công văn, nhẹ nhàng ho khan.
Đầu năm hắn theo Dương Quảng đi bắc tuần cho nên đã bị bệnh một hồi, bệnh này không nặng nhưng lúc làm thái thú, hắn trọng trách quá nhiều, làm việc quá sức nên mới trở nên như vậy.
Ở Lạc Dương, hắn đảm nhiệm chức vụ Đồn Vệ đại tướng quân, một mặt thể hiện sự tín nhiệm của Trưởng Tôn Thịnh, đồng thời cũng là tĩnh dưỡng cho tốt.
Dù sao Lạc Dương hiện tại là chốn đô thành, mặc dù không danh tiếng bằng đế đô nhưng đã có thực lực của đế đô.
Danh y hội tụ, vật phẩm cũng vô cùng phong phú, điều dưỡng thuận tiện.
Thu thập xong công văn, Trưởng Tôn Thịnh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa thư phòng lúc này bị đẩy ra, một mỹ phụ trung niên theo sau là ba nha hoàn đi tới.
Tiểu nha đầu khoảng mười lăm mười sáu tuổi, phấn điêu ngọc mài, giống như một con búp bê vậy, nàng khẽ ôm cánh tay của Trưởng Tôn Thịnh mà vui mừng nói:
- Phụ thân, ôm con một cái.
- Quan Âm tỳ, phụ thân bề bộn một ngày, rất mệt mỏi, con chớ làm phiền ông ấy.
- Mặc kệ, con muốn được phụ thân ôm.
Trưởng Tôn Thịnh cười hiền lành.
Hắn ngồi xuống, ôm lấy tiểu nha đầu kia, sau đó dùng trán đỡ lấy trán của nàng, khiến cho tiểu nha đầu kia cười khanh khách không ngừng.
- Phu nhân, nàng tại sao vẫn chưa nghỉ ngơi?
Trưởng Tôn Thịnh ôm nha dầu kia ngồi xuống bên cạnh án thư.
Trung niên mỹ phụ kia đúng là phu nhân của Trưởng Tôn Thịnh, họ Cao. Cao thị thời bắc tề đã gả cho Trưởng Tôn Thịnh, sinh ra hai trai một gái người con trai là trai trưởng tên là Trưởng Tôn Hành Bố, người này rất đa mưu đáng tiếc vào thời Dương Lượng làm loạn Trưởng Tôn Hành Bố trấn thủ ở Thái Nguyên thành phá mà bị ngộ hại.
Ngoài ra Trưởng Tôn Thịnh còn có thứ tử tên là Trưởng Tôn Hành An, con thứ ba tên là Trưởng Tôn Hành Cáo, đều là do thê thiếp sinh ra.
Vốn Trưởng Tôn Hành Bố sau khi chết thì tiểu nhi tử do Cao phu nhân sinh ra là Trưởng Tôn Vô Kỵ kế thừa.
Cũng không biết Trưởng Tôn Thịnh cân nhắc thế nào lại đem công huân tặng cho đứa con mà thê thiếp mới sinh là Trưởng Tôn Hành An, ngoài ra hắn còn yêu thích tiểu nữ nhi, tiểu nha đầu trong lòng của hắn chính là Trưởng Tôn Vô Cấu, còn gọi là Quan Âm tỳ.
- Mạch Tử, ta biết tâm sự của con, nhưng dùng phương thức này để tranh đấu không khỏi có chút ý thế hiếp người.
- Nếu rơi vào trong lỗ tai của người khác không chừng sẽ bị người ta chê cười.
- Ngươi muốn cùng người khác tranh đấu, ta có một biện pháp, ha ha chỉ là ngươi không biết có hứng thú hay không? Mạch Tử Trọng nói:
- Nguyện nghe Ngư gia gia chỉ dạy.
- Còn oa nhi kia, ngươi thì sao?
Trịnh Ngôn Khánh lúc này cũng lập tức đến, nhìn nam nhân áo trắng, từ chối cho ý kiến.
Nam nhân áo trắng cười nói:
- Oa nhi, con ngựa này của ngươi không tệ. Sau khi thời tiết rét qua đi, bệ hạ có tổ chức cuộc thi Kích Cúc ở mã trường.
(Kích Cúc, hay còn gọi là Polo là một môn cưỡi ngựa đánh bóng, thông tin thêm về Kích Cúc: http://thethao24h.vn/tintuc/kien-thu...olo/3032.tt24h)
Mạch tử nếu con có hứng thú thì tại sao không tham gia, rồi phân ra cao thấp.
Đại trượng phu có thắng cũng phải thắng cho quang minh, các ngươi thấy chủ ý này thế nào?
Mạch Tử Trọng nghe được thì sáng ngời hai con mắt.
- Mạch tử nghe lời Ngư gia gia nói... Ngôn Khánh, tháng chạp ngày hai mươi tám, chúng ta sẽ ở nam Uyển Mã trường phân thắng bại, ai thua thì phải rời khỏi Lạc Dương.
Nam tử áo trắng cười cười rạng rõ, liên tục gật đầu.
- Không tệ, lúc đó phân thắng bại,ngươi thắng thì ôm mỹ nhân về, mới gọi là đại trượng phu.
- Cứ quyết định như vậy đi, Ngư gia gia, Mạch tử xin cáo từ.
Mạch Tử Trọng nói xong liền trở mình lên lưng ngựa, ra roi mà rời khỏi. Trịnh Ngôn Khánh nhìn theo, cũng không nói gì.
Nam nhân áo trắng nói:
- Oa nhi, chuẩn bị cho tốt, từ đây tới hai tám tháng chạp chỉ còn năm mươi ngày nữa, lúc đó giúp ta giáo huấn lão điên xảo quyệt kia một chút.
- Nhưng mà...
- Đại trượng phu nói ra, tứ mã nan truy, ta không muốn nói nhiều, quyết định vậy đi.
Nói xong nam nhân áo trắng kia liền rời đi, Ngôn Khánh nhìn theo mà âm thầm cười khổ.
Những người này, chỉ sợ cao cao tại thượng đã lâu, phối hợp diễn kịch, không hỏi ý kiến hắn một câu.
- Môn đầu, tên kia là ai?
Lúc này Trịnh Ngôn Khánh không kìm được mà hỏi môn bá:
- Môn bá cất tiếng nói:
- Đó là tổng quản phong châu trước kia, Ngư đại tướng quân, Ngư Câu La.
Ngư Câu La?
Ngôn Khánh càng hoảng sợ, thầm nghĩ: Hóa ra là hắn.
Nói đến Ngư Câu La, tuy rằng đời sau không nổi danh nhưng người này lúc đại Tùy khai quốc, là một nhân vật cực kỳ ghê gớm.
Những năm cuối của Khai Hoàng, Dương Tố dẫn quân đi đánh Đột Quyết, mời Ngư Câu La làm đồng hành.
Người này dẫn theo mấy kỵ sĩ anh dũng vậy mà đã đánh cho Đột Quyết đại bại, được phong làm trụ cột đại tướng quân, làm phong châu tổng quản.
Lại nghe nói, Ngư Câu La lúc ở Phong Châu, người Đột Quyết thậm chí không dám chăn nuôi súc vật, cho thấy hắn có uy thế thế nào.
Nếu trên đời này nói về mãnh tướng thì Ngư Câu La không nghi ngờ là một trong số đó, chỉ tiếc là hắn có một huynh đệ tính tình không tốt tàn sát thuộc cấp khiến cho Dương Quảng vì chuyện này trở nên kiêng kỵ Ngư Câu La.
Cho nên giữa năm mượn cớ truất bỏ quan chức của Ngư Câu La.
Nhưng ở trong đám đại thần nhà Tùy, đặc biệt là đệ tử quyền quý, Ngư Câu La tuyệt đối là một nhân vật thần tượng, khiến cho Mạch Tử Trọng lúc nhìn thấy Ngư Câu La như là chuột nhìn thấy mèo vậy.
Trịnh Ngôn Khánh gãi đầu, lúc này liền thúc ngựa ra khỏi Kiến Quốc môn.
Hắn giờ phút này lòng tràn ngập tâm sự, không biết sau khi rời khỏi Lạc Dương thì chuyện hắn đánh cược với Mạch Tử Trọng đã truyền ra.
Ở phía bắc sông Lạc Thủy, cũng là sản nghiệp của Trưởng Tôn gia tộc.
Trưởng Tôn dòng họ này từ thời Tây Hán đã nổi danh, bọn họ có nguồn gốc là bắc ngụy hoàng tộc, về sau, Ngụy Hiếu Văn đế sửa họ của dân tộc hán, biến họ Thác Bạt thành họ Nguyên, còn có một chi thì biến thành họ Trưởng Tôn.
Tuy Trưởng Tôn thị cũng là một dòng họ quan lũng nhưng so với quan lũng quý tộc khác thì không thịnh vượng bằng.
Trong năm Bắc Chu chỉ có Trưởng Tôn Kiệm đảm nhiệm chức vụ tổng quản Kinh Châu.
Đến thời Trưởng Tôn Thịnh thì nhân khẩu đã hơn lúc trước nhiều, ngoài Trưởng Tôn Thịnh thì còn có hai huynh đệ đồng tộc, nhưng cũng khó đánh đồng với quý tộc quyền quý khác.
Đêm đông dài đằng đẵng rét căm căm.
Ở bên trong Đông A phường, bên trong thư phòng Trưởng Tôn Thịnh đang xem công văn, nhẹ nhàng ho khan.
Đầu năm hắn theo Dương Quảng đi bắc tuần cho nên đã bị bệnh một hồi, bệnh này không nặng nhưng lúc làm thái thú, hắn trọng trách quá nhiều, làm việc quá sức nên mới trở nên như vậy.
Ở Lạc Dương, hắn đảm nhiệm chức vụ Đồn Vệ đại tướng quân, một mặt thể hiện sự tín nhiệm của Trưởng Tôn Thịnh, đồng thời cũng là tĩnh dưỡng cho tốt.
Dù sao Lạc Dương hiện tại là chốn đô thành, mặc dù không danh tiếng bằng đế đô nhưng đã có thực lực của đế đô.
Danh y hội tụ, vật phẩm cũng vô cùng phong phú, điều dưỡng thuận tiện.
Thu thập xong công văn, Trưởng Tôn Thịnh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa thư phòng lúc này bị đẩy ra, một mỹ phụ trung niên theo sau là ba nha hoàn đi tới.
Tiểu nha đầu khoảng mười lăm mười sáu tuổi, phấn điêu ngọc mài, giống như một con búp bê vậy, nàng khẽ ôm cánh tay của Trưởng Tôn Thịnh mà vui mừng nói:
- Phụ thân, ôm con một cái.
- Quan Âm tỳ, phụ thân bề bộn một ngày, rất mệt mỏi, con chớ làm phiền ông ấy.
- Mặc kệ, con muốn được phụ thân ôm.
Trưởng Tôn Thịnh cười hiền lành.
Hắn ngồi xuống, ôm lấy tiểu nha đầu kia, sau đó dùng trán đỡ lấy trán của nàng, khiến cho tiểu nha đầu kia cười khanh khách không ngừng.
- Phu nhân, nàng tại sao vẫn chưa nghỉ ngơi?
Trưởng Tôn Thịnh ôm nha dầu kia ngồi xuống bên cạnh án thư.
Trung niên mỹ phụ kia đúng là phu nhân của Trưởng Tôn Thịnh, họ Cao. Cao thị thời bắc tề đã gả cho Trưởng Tôn Thịnh, sinh ra hai trai một gái người con trai là trai trưởng tên là Trưởng Tôn Hành Bố, người này rất đa mưu đáng tiếc vào thời Dương Lượng làm loạn Trưởng Tôn Hành Bố trấn thủ ở Thái Nguyên thành phá mà bị ngộ hại.
Ngoài ra Trưởng Tôn Thịnh còn có thứ tử tên là Trưởng Tôn Hành An, con thứ ba tên là Trưởng Tôn Hành Cáo, đều là do thê thiếp sinh ra.
Vốn Trưởng Tôn Hành Bố sau khi chết thì tiểu nhi tử do Cao phu nhân sinh ra là Trưởng Tôn Vô Kỵ kế thừa.
Cũng không biết Trưởng Tôn Thịnh cân nhắc thế nào lại đem công huân tặng cho đứa con mà thê thiếp mới sinh là Trưởng Tôn Hành An, ngoài ra hắn còn yêu thích tiểu nữ nhi, tiểu nha đầu trong lòng của hắn chính là Trưởng Tôn Vô Cấu, còn gọi là Quan Âm tỳ.
Danh sách chương