Ngôn Khánh và thiếu niên kia thoáng chốc đã bị tách ra, Ngôn Khánh cũng lập tức lùi về phía sau mấy chục bước rồi ổn định thân hình.
- Hai vị đều là thiếu niên anh tuấn, đem thế nhân làm gương, tại sao trước các vị thánh hiền lại đánh nhau, chẳng phải là không coi các vị tiên hiền ra gì sao? Cả hai lúc này giống như chết lặng, không hề có chút khí lực nào. Thiếu niên kia càng thê thảm, hắn phải dựa vào tường mới đứng vững được, cả người hắn run lên, xương cốt như muốn rã ra.
Trịnh Ngôn Khánh cũng dựa lưng vào lan can, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đối phương cao khoảng hơn một thước bảy, thân thể gầy gò, đôi mắt sáng ngời hữu thần, trên người mặc một bộ áo bào màu trắng, đỉnh đầu bó khăn vàng.
Trên cằm có một chút ria mép, nhìn rất có khí tức mạnh mẽ.
Nhưng không biết tại sao, Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy trên người này có một điểm quái dị không nói rõ.
Hắn thở gấp một hơi, trầm giọng quát hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ha ha, làm phiền đại danh đỉnh đỉnh Bán Duyến Quân hỏi tới rồi, lão phu rất vinh hạnh.
- Lão phu là Cáp Sĩ Kỳ, nguyên quán ở Tương Châu, hôm nay tới Lạc Dương làm một chút sinh ý. Hai vị đều là thiếu niên tuấn ngạn, có gì hiểu lầm từ từ nói ra, nơi này là Lạc Phổ thư quán, hai vị đánh đập tàn nhẫn như vậy thì thật chướng tai gai mắt.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Cũng không phải ta khơi mào mọi chuyện, ngươi hỏi tên điên kia kìa.
- Rõ ràng là ngươi đùa giỡn tỉ tỉ của ta...
Thiếu niên nghe được lập tức quát lớn, chỉ thấy Bùi Thúy Vân đã xông lên, bưng kín miệng hắn lại.
- Tiểu đệ ngươi nói bậy bạ gì đó, vừa rồi ta bị trật khớp, suýt nữa té bị thương, may mà có Trịnh công tử xuất thủ cứu giúp, hắn lại chữa thương cho ta.
- Chữa thương, đệ thấy hắn xem ra muốn nắm chân của tỷ.
- Ta đã nói qua là chữa thương.... đệ không thấy Lạc Phổ tiên sinh đang cầm rượu thuốc trong tay sao?
Lúc này, Lạc Phổ tiên sinh cũng đã tỉnh ngộ, cầm rượu thuốc mà liên tục nói:
- Bùi tiểu thư nói không sai, Trịnh công thử chính là muốn chữa thương cho tiểu thư.
- Vậy... vậy tại sao hắn không nói rõ ràng, nhất định là trong lòng có quỷ.
Trịnh Ngôn Khánh thẹn quá hóa giận:
- Ngươi tại sao lại đổi trắng thay đen, rõ ràng ngươi xông lên đánh, không cho ta cơ hội giải thích.
- Nhưng ngươi không phải đã đè tỷ tỷ ta xuống, ta há có thể không động thủ sao?
Lời nói này, càng không hợp lẽ thường nữa rồi...
Những người xem đều nhao nhao bảy mồm tám lưỡi mà nghị luận, hóa ra Bán Duyến Quân tới Lạc Phổ thư quán này là để hẹn hò tình nhân.
Bùi Thúy Vân xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, trong lòng hận không thể bịt miệng thiếu niên kia.
- Cái gì mà là vuốt ve chân của ta, cái gì là đè ta xuống?
- Tiểu đệ, đệ nói bậy bạ rồi,về sau xem ta còn mang đệ ra ngoài nữa không?
Trịnh Ngôn Khánh cũng liên tục cười khổ" Danh dự mà ta khổ công xây dựng, bị mốm mép của tên tiểu tử này hủy đi triệt để rồi.”
Cáp Sĩ Kỳ nghe xong cũng không nhịn được cười.
- Đã là hiểu lầm của hai vị, lão phu mạo muội rồi.
Nói xong hắn hướng về phía Trịnh Ngôn Khánh nhìn qua, trong mắt hiện ra một vẻ sáng rọi khác thường:
- Không ngờ Bán Duyến Quân tài văn chương xuất chúng, lại luyện được một thân văn võ xong toàn, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ nổi bật.
Lúc này thân thể Ngôn Khánh đã khôi phục lại tri giác.
Quần áo của hắn có hơi mất trật tự, nghe thấy Cáp Sĩ Kỳ nói chuyện liền cười cười chắp tay mà nói:
- Cáp tiên sinh võ nghệ thật cao cường.
- Quá khen, quá khen.
Nói xong hắn liền chắp tay:
- Hôm nay có thể gặp được hai vị thiếu niên tuấn ngạn, lão phu vô cùng vui vẻ, chỉ là lão phu trong người còn có việc, xin cáo từ trước, sau này có cơ hội sẽ gặp lại hai vị.
Cáp Sĩ Kỳ quay người đi ra ngoài, Trịnh Ngôn Khánh nhìn theo bóng lưng của hắn, tựa hồ như có suy nghĩ.
Không hiểu tại sao, hắn cảm giác Cáp Sĩ Kỳ này có khí độ gì đó không tầm thường, người bình thường tuyệt đối không thể nào có được, nhưng cổ quái thế nào hắn không thể nghĩ ra.
- Trịnh công tử, Thúy vân xin cáo từ.
Bùi Thúy Vân lúc này cũng đã tiến tới, nói lời cáo từ với Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng chắp tay:
- Bùi tiểu thư cứ tự tiện.
- À, hôm nay ơn tương trợ của công tử, Thúy Vân nhớ kỹ, ta thay cho đệ đệ xin lỗi công tử.
- À, cái này không cần đâu.
- Không, nhất định phải.
Nói xong, Bùi Thúy Vân hạ thấp người thi lễ với Trịnh Ngôn Khánh, sau đó quay đầu lại lạnh lùng nhìn thiếu niên kia rồi nói:
- Bùi Hành Nghiễm, còn không mau nhận lỗi với Trịnh công tử.
- Chuyện này... vừa rồi ta lỗ mãng, đã đả thương ngươi. .
Người này là nói lời khiêu khích hay là xin lỗi đây?
Trịnh Ngôn Khánh dở khóc dở cười, hắn vừa muốn mở miện thì đã thấy Bùi Hãnh Nghiễm quay đầu sang chỗ khác mà nói:
- Tỷ tỷ, bên ngoài ngựa xe đã chuẩn bị, chúng ta về thôi.
Bùi Thúy Vân bất đắc dĩ nhìn qua Bùi Hành Nghiễm sau đó thi lễ với Trịnh Ngôn Khánh, rồi từ từ cùng hắn rời đi.
- Quán sách của ta...
Tiểu Lạc Phổ tiên sinh khóc không ra nước mắt, nhìn cảnh bừa bộn trong quán phát ra một tiếng ai thán.
Ngôn Khánh tiến lên nói:
- Tiên sinh không cần ai thán, hôm nay tổn thất bao nhiêu, ta sẽ bồi thường cho.
- Trịnh công tử sao lại nói những lời này? Những tổn thất này, ta còn chịu được... chỉ là nếu như công tử muốn bồi thường... ha ha, lão phu không cần tiền bạc tơ lụa, chỉ cần Trịnh công tử đồng ý cho ta mang thác ấn Tam Quốc Diễn Nghĩa kia in thành sách là được ròi.
- Như thế nào?
Tiểu Lạc Phổ tien sinh lộ vẻ chờ đợi.
Trịnh Ngôn Khánh rất muốn hỏi một câu: Thế tiền nhuận bút của ta tính toán thế nào.
Nhưng hiện nay có lẽ người ta chưa có khái nhiệm tiền nhuận bút...
- Chuyện này sao, để tại hạ suy nghĩ...
Trịnh Ngôn Khánh làm ra vẻ khó khăn rồi đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi Bùi tiểu thư kia có địa vị gì?
- À, chính là đông quyến của Bùi thị, hậu nhân của Bùi Song Hổ.
Phụ thân của nàng cũng là dũng tướng lang tướng Bùi Nhân Cơ. Tiểu tử kia là đệ đệ của nàng, tên là Bùi Hành Nghiễm, hôm qua vừa mới tới Lạc Dương.
- Hai vị đều là thiếu niên anh tuấn, đem thế nhân làm gương, tại sao trước các vị thánh hiền lại đánh nhau, chẳng phải là không coi các vị tiên hiền ra gì sao? Cả hai lúc này giống như chết lặng, không hề có chút khí lực nào. Thiếu niên kia càng thê thảm, hắn phải dựa vào tường mới đứng vững được, cả người hắn run lên, xương cốt như muốn rã ra.
Trịnh Ngôn Khánh cũng dựa lưng vào lan can, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đối phương cao khoảng hơn một thước bảy, thân thể gầy gò, đôi mắt sáng ngời hữu thần, trên người mặc một bộ áo bào màu trắng, đỉnh đầu bó khăn vàng.
Trên cằm có một chút ria mép, nhìn rất có khí tức mạnh mẽ.
Nhưng không biết tại sao, Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy trên người này có một điểm quái dị không nói rõ.
Hắn thở gấp một hơi, trầm giọng quát hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ha ha, làm phiền đại danh đỉnh đỉnh Bán Duyến Quân hỏi tới rồi, lão phu rất vinh hạnh.
- Lão phu là Cáp Sĩ Kỳ, nguyên quán ở Tương Châu, hôm nay tới Lạc Dương làm một chút sinh ý. Hai vị đều là thiếu niên tuấn ngạn, có gì hiểu lầm từ từ nói ra, nơi này là Lạc Phổ thư quán, hai vị đánh đập tàn nhẫn như vậy thì thật chướng tai gai mắt.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Cũng không phải ta khơi mào mọi chuyện, ngươi hỏi tên điên kia kìa.
- Rõ ràng là ngươi đùa giỡn tỉ tỉ của ta...
Thiếu niên nghe được lập tức quát lớn, chỉ thấy Bùi Thúy Vân đã xông lên, bưng kín miệng hắn lại.
- Tiểu đệ ngươi nói bậy bạ gì đó, vừa rồi ta bị trật khớp, suýt nữa té bị thương, may mà có Trịnh công tử xuất thủ cứu giúp, hắn lại chữa thương cho ta.
- Chữa thương, đệ thấy hắn xem ra muốn nắm chân của tỷ.
- Ta đã nói qua là chữa thương.... đệ không thấy Lạc Phổ tiên sinh đang cầm rượu thuốc trong tay sao?
Lúc này, Lạc Phổ tiên sinh cũng đã tỉnh ngộ, cầm rượu thuốc mà liên tục nói:
- Bùi tiểu thư nói không sai, Trịnh công thử chính là muốn chữa thương cho tiểu thư.
- Vậy... vậy tại sao hắn không nói rõ ràng, nhất định là trong lòng có quỷ.
Trịnh Ngôn Khánh thẹn quá hóa giận:
- Ngươi tại sao lại đổi trắng thay đen, rõ ràng ngươi xông lên đánh, không cho ta cơ hội giải thích.
- Nhưng ngươi không phải đã đè tỷ tỷ ta xuống, ta há có thể không động thủ sao?
Lời nói này, càng không hợp lẽ thường nữa rồi...
Những người xem đều nhao nhao bảy mồm tám lưỡi mà nghị luận, hóa ra Bán Duyến Quân tới Lạc Phổ thư quán này là để hẹn hò tình nhân.
Bùi Thúy Vân xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, trong lòng hận không thể bịt miệng thiếu niên kia.
- Cái gì mà là vuốt ve chân của ta, cái gì là đè ta xuống?
- Tiểu đệ, đệ nói bậy bạ rồi,về sau xem ta còn mang đệ ra ngoài nữa không?
Trịnh Ngôn Khánh cũng liên tục cười khổ" Danh dự mà ta khổ công xây dựng, bị mốm mép của tên tiểu tử này hủy đi triệt để rồi.”
Cáp Sĩ Kỳ nghe xong cũng không nhịn được cười.
- Đã là hiểu lầm của hai vị, lão phu mạo muội rồi.
Nói xong hắn hướng về phía Trịnh Ngôn Khánh nhìn qua, trong mắt hiện ra một vẻ sáng rọi khác thường:
- Không ngờ Bán Duyến Quân tài văn chương xuất chúng, lại luyện được một thân văn võ xong toàn, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ nổi bật.
Lúc này thân thể Ngôn Khánh đã khôi phục lại tri giác.
Quần áo của hắn có hơi mất trật tự, nghe thấy Cáp Sĩ Kỳ nói chuyện liền cười cười chắp tay mà nói:
- Cáp tiên sinh võ nghệ thật cao cường.
- Quá khen, quá khen.
Nói xong hắn liền chắp tay:
- Hôm nay có thể gặp được hai vị thiếu niên tuấn ngạn, lão phu vô cùng vui vẻ, chỉ là lão phu trong người còn có việc, xin cáo từ trước, sau này có cơ hội sẽ gặp lại hai vị.
Cáp Sĩ Kỳ quay người đi ra ngoài, Trịnh Ngôn Khánh nhìn theo bóng lưng của hắn, tựa hồ như có suy nghĩ.
Không hiểu tại sao, hắn cảm giác Cáp Sĩ Kỳ này có khí độ gì đó không tầm thường, người bình thường tuyệt đối không thể nào có được, nhưng cổ quái thế nào hắn không thể nghĩ ra.
- Trịnh công tử, Thúy vân xin cáo từ.
Bùi Thúy Vân lúc này cũng đã tiến tới, nói lời cáo từ với Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng chắp tay:
- Bùi tiểu thư cứ tự tiện.
- À, hôm nay ơn tương trợ của công tử, Thúy Vân nhớ kỹ, ta thay cho đệ đệ xin lỗi công tử.
- À, cái này không cần đâu.
- Không, nhất định phải.
Nói xong, Bùi Thúy Vân hạ thấp người thi lễ với Trịnh Ngôn Khánh, sau đó quay đầu lại lạnh lùng nhìn thiếu niên kia rồi nói:
- Bùi Hành Nghiễm, còn không mau nhận lỗi với Trịnh công tử.
- Chuyện này... vừa rồi ta lỗ mãng, đã đả thương ngươi. .
Người này là nói lời khiêu khích hay là xin lỗi đây?
Trịnh Ngôn Khánh dở khóc dở cười, hắn vừa muốn mở miện thì đã thấy Bùi Hãnh Nghiễm quay đầu sang chỗ khác mà nói:
- Tỷ tỷ, bên ngoài ngựa xe đã chuẩn bị, chúng ta về thôi.
Bùi Thúy Vân bất đắc dĩ nhìn qua Bùi Hành Nghiễm sau đó thi lễ với Trịnh Ngôn Khánh, rồi từ từ cùng hắn rời đi.
- Quán sách của ta...
Tiểu Lạc Phổ tiên sinh khóc không ra nước mắt, nhìn cảnh bừa bộn trong quán phát ra một tiếng ai thán.
Ngôn Khánh tiến lên nói:
- Tiên sinh không cần ai thán, hôm nay tổn thất bao nhiêu, ta sẽ bồi thường cho.
- Trịnh công tử sao lại nói những lời này? Những tổn thất này, ta còn chịu được... chỉ là nếu như công tử muốn bồi thường... ha ha, lão phu không cần tiền bạc tơ lụa, chỉ cần Trịnh công tử đồng ý cho ta mang thác ấn Tam Quốc Diễn Nghĩa kia in thành sách là được ròi.
- Như thế nào?
Tiểu Lạc Phổ tien sinh lộ vẻ chờ đợi.
Trịnh Ngôn Khánh rất muốn hỏi một câu: Thế tiền nhuận bút của ta tính toán thế nào.
Nhưng hiện nay có lẽ người ta chưa có khái nhiệm tiền nhuận bút...
- Chuyện này sao, để tại hạ suy nghĩ...
Trịnh Ngôn Khánh làm ra vẻ khó khăn rồi đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi Bùi tiểu thư kia có địa vị gì?
- À, chính là đông quyến của Bùi thị, hậu nhân của Bùi Song Hổ.
Phụ thân của nàng cũng là dũng tướng lang tướng Bùi Nhân Cơ. Tiểu tử kia là đệ đệ của nàng, tên là Bùi Hành Nghiễm, hôm qua vừa mới tới Lạc Dương.
Danh sách chương