Đêm hôm đó hai người lăn lộn trên giường một hồi rồi mới ngủ, Tấn Tiểu Lỗi vừa trở về được hai ngày vẫn lo đi tìm phòng trọ và tìm việc làm, hắn đã rất mệt mỏi còn làm vận động thể lực nửa ngày nên thể lực hoàn toàn tiêu hao hết mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đặng Thiên Vũ thì trong khoảng thời gian Tấn Tiểu Lỗi về quê không bao giờ ngủ đủ giấc được, bây giờ Tấn Tiểu Lỗi rốt cuộc cũng nằm trên giường của anh, anh có thể an tâm ngủ rồi.
Hai người cùng nhau ngủ đến chín giờ sáng hôm sau. Tấn Tiểu Lỗi bị đói tỉnh, ngáp một cái rồi đạp Đặng Thiên Vũ nói: “Đi làm điểm tâm, tôi đói.”
Đặng Thiên Vũ cũng ngáp một cái thật to, dụi dụi mắt không chịu mở, đưa tay mò lên tủ đầu giường lấy điện thoại gọi cho một cửa hàng ăn sáng gần đó, đặt hai tô phở và mười cái bánh bao mang đến nhà, gọi điện thoại xong thì nhắm mắt ngủ tiếp. Ngủ thẳng đến khi chuông cửa vang lên mới sờ soạng kiếm áo ngủ mặc vào, mắt buồn ngủ mơ mơ màng màng cầm ví tiền ra ngoài cửa lấy đồ ăn sáng để trên bàn cơm, quay vào phòng kêu Tấn Tiểu Lỗi dậy ăn điểm tâm sau đó ngã xuống giường ngủ lại.
Tấn Tiểu Lỗi bị anh gọi tỉnh dậy đi rửa mặt rồi ra ăn sáng, hắn đói muốn chết rồi. Cầm lấy một cái bánh bao cắn một miếng vào miệng rồi hắn mới nghĩ đến Đặng Thiên Vũ vẫn còn đang ngủ. Chạy vào phòng xốc áo ngủ của anh lên, đánh vào mông anh hai ba cái: “Dậy ăn sáng, phở sình hết ra rồi kìa.”
“Grahhh…” Đặng Thiên Vũ bưng mông đứng dậy: “Mắc mớ gì đánh mông tôi!”
“Vốn là muốn đánh mặt của anh nhưng ngẫm lại cả người anh chỉ có mỗi khuôn mặt đáng giá, không nỡ đánh.” Tấn Tiểu Lỗi nói xong liền muốn ra ăn tiếp bánh bao lại bị Đặng Thiên Vũ nhảy dựng lên ôm lấy cổ, rồi tặng cho hắn một nụ hôn nóng bỏng.
Hôn xong Đặng Thiên Vũ mới ghét bỏ nói: “Trong miệng anh là vị quỉ gì thế?”
“Dưa chua.” Tấn Tiểu Lỗi không ngần ngại nói chuyện mình ăn vụng.
Lúc ăn cơm hai người trò chuyện một chút về tình hình dạo này, vừa nói chuyện vừa ăn, ăn sắp xong thì hai người đột nhiên cãi nhau.
“Chuyển qua đây ở chung với tôi đi!” Đặng Thiên Vũ rất nghiêm túc nói với Tấn Tiểu Lỗi. Anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, muốn Tấn Tiểu Lỗi trở về thì qua đây ở chung với mình.
“Không được!” Tấn Tiểu Lỗi một bên húp nước phở, một bên nhét chiếc bánh bao cuối cùng vào trong miệng của mình.
“Sao lại không? Không phải anh vừa nói bây giờ không có chỗ ở, đang ở nhờ nhà đồng hương đi tìm phòng sao? Qua đây ở với tôi!” Đặng Thiên Vũ thấy Tấn Tiểu Lỗi lại muốn trốn tránh vấn đề này, anh nổi giận.
Tấn Tiểu Lỗi húp hết nước phở, lấy khăn giấy chùi miệng nói: “Nơi này của anh quá cao cấp, tôi ở không nổi.”
“Mẹ kiếp! Cao cấp cái éo gì, anh là bạn trai tôi thì ở nơi này có sao?” Đặng Thiên Vũ tính cách vốn không được tự nhiên, bây giờ nghe câu này thì lập tức sừng sộ lên.
“Ở nơi này không phải biến thành bị anh bao nuôi sao!” Tấn Tiểu Lỗi dọn chén bát và túi nilong trên bàn ăn rồi định đi vào nhà bếp để cất.
Đặng Thiên Vũ đưa tay qua giữ hai lỗ tai của hắn, không cho Tấn Tiểu Lỗi lộn xộn: “Nếu như anh không ở đây, tôi sẽ đi tìm một người bạn trai khác vào ở!”
Tấn Tiểu Lỗi trừng mắt nhìn Đặng Thiên Vũ một hồi lâu, rốt cuộc nói thật: “Tôi muốn tìm một nơi ở để có thể mang cha đến đây chăm sóc. Nếu ở chỗ của anh thì cha của tôi làm sao đây?”
Đặng Thiên Vũ cũng nhìn hắn chằm chằm, hung hăng nói: “Cha của anh cũng là cha của tôi vậy.”
Cha mẹ Đặng Thiên Vũ hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của con trai cả nhà mình, nói muốn mang bạn trai về giới thiệu cho mọi người.
Hai cụ lúc ấy không biết nên nói là vui hay buồn. Trước kia con trai không có bạn cố định thì bọn họ lo lắng trong vòng quá lộn xộn, sau này lỡ mắc phải bệnh gì thì phiền toái. Bây giờ con trai rốt cuộc chịu ổn định thì bọn họ lại nghĩ đến một vấn đề — nên gọi bạn trai của con như thế nào? Con dâu? Nghe không đúng? Con chồng? Cái này không đúng cách gọi rồi! Con rể? Vớ vẩn, hai cụ có con trai cơ mà.
Ây… Tốt nhất là gọi thằng út trở về đã.
Đặng Thiên Tề bây giờ quả thật là phú tận thiên tề, có công việc tốt, có một cô vợ nước ngoài, còn có ba đứa con, y thật sự hạnh phúc đến độ muốn khóc… Vợ yêu rốt cuộc sinh cho y một cô công chúa, làm y vui mừng đến độ mỗi ngày chỉ hận không thể giữ bảo bối ôm ở trong lòng.
Đang chơi với bảo bối nhà mình thì Đặng Thiên Tề thấy cha mẹ gọi đến, còn tưởng cha mẹ lại muốn thuyết phục y để tiểu bảo bối nhà mình là con thừa tự cho anh trai nên không muốn nghe điện thoại. Thế nhưng tên tiểu quỷ nhà y đã tiếp điện thoại, còn kêu ông bà nội inh ỏi cả lên, cuối cùng y bất đắc dĩ đoạt lấy điện thoại từ hai tên nhóc.
“Vâng mẹ… con đang thay tã cho tiểu công chúa nên không rảnh tay.” Đặng Thiên Tề một bên chơi với bảo bối nhà y, một bên viện cớ. “Cái gì? Anh muốn dẫn bạn trai về? Khi nào… Con biết rồi, lát nữa con sẽ mang Julie và ba đứa nhóc về.”
Sau khi cúp điện thoại thì y vội vàng gọi điện cho Đặng Thiên Vũ: “Đại ca à, anh muốn mang bạn trai trở về sao không báo trước cho em một tiếng? Tốt xấu gì cũng để em chuẩn bị tâm lý chứ!”
“Chuyện này sớm muộn gì chả đến. Hử, sao anh nghe thấy tiếng của tiểu bảo bối? Em không đi làm sao?” Đặng Thiên Vũ còn kiếm cớ hơn so với y, chưa được hai câu đã lo dời trọng tâm câu chuyện đi, nói về bảo bối của Đặng Thiên Tề.
Đặng Thiên Tề bình thường rất tinh ý, thế nhưng vừa nhắc đến tiểu bảo bối thì y lập tức trở thành ông bố mê con, lập tức khoe con gái nhà mình rất giỏi đã biết cái này cái kia, Đặng Thiên Vũ nghe điện thoại mắt phải trợn trắng. Anh xin chú có được không, tiểu công chúa mới có hai tháng, con nít hai tháng mà biết cái gì?
Cũng may anh là đồng tính luyến, cũng không có con, nếu không anh nhất định sẽ bị con nít ép điên.
Hôm nay người nhà của Đặng Thiên Vũ đều tụ tập đông đủ ở nhà chờ anh mang bạn trai trở về.
“Bố nó này, nếu Tiểu Vũ mang về một người ngón tay cong thành hoa lan chỉ thì làm sao bây giờ?” Lúc trước Đặng Thiên Vũ đã nói với bọn họ là đang quen bạn trai, thế như người bạn trai này thế nào thì không chịu nói rõ. Trước kia mẹ của anh không rõ ràng lắm đồng tính luyến là thế nào, nhưng sau khi biết con mình như vậy thì bà luôn chú ý đến thông tin của đồng tính luyến ái một chút, sau đó… ấn tượng của bà về đồng tính rất kì quái.
“Chỉ cần nó đừng mang về một thằng đàn ông râu quai nón thì tôi đã mừng lắm rồi…” Cha ngồi trên xích đu đùa với cháu giữa, vẻ mặt cũng rất hòa hoãn. Thằng út bây giờ đã có ba đứa con, cháu cả và cháu út không có nhiều nét của người Trung Quốc, nhưng cháu giữa là tóc đen mắt đen nên rất được ông cưng chiều. Ầy, nếu thằng cả cũng sinh cho ông thêm hai tên nhóc nữa thì tốt, đến lúc đó trong nhà sẽ rất náo nhiệt.
Đặng Thiên Tề nhìn thấy cha đặc biệt cưng chiều con trai thứ hai của mình, không khỏi bĩu môi. Ba đứa con của y, nhóc lớn thì được bà nội cưng, nhóc giữa thì được ông nội chiều. Y luôn cảm thấy cha mẹ mình trọng nam khinh nữ, người y thương nhất chính là tiểu công chúa nhà mình.
Đối với người đàn ông của anh trai thì y không có mong chờ gì đặc biệt, chẳng qua y cảm thấy anh trai mình lớn lên trắng như vậy nhất định có rất nhiều đàn ông theo đuổi, để có thể ổn định thật không dễ dàng gì.
“Này Đặng Thiên Vũ, anh cảm thấy gia đình anh thật có thể tiếp nhận tôi sao?” Tấn Tiểu Lỗi không được tự nhiên kéo cà vạt trên cổ, nói chuyện với người đi bên cạnh mình.
“Thứ nhất, gọi tên của tôi thôi, đừng gọi cả tên họ ra thế. Thứ hai, gia đình của tôi cũng sẽ là gia đình của anh, không cần căng thẳng vậy.” Đặng Thiên Vũ nhìn Tấn Tiểu Lỗi đứng bên cạnh mặc quần tây áo sơ mi đeo cà vạt, thật sự rất thích. Bình thường Tấn Tiểu Lỗi ăn mặc rất tùy ý, hôm nay mặc chỉnh tề lên không ngờ mang lại cảm giác hoàn toàn khác.
Uhm… Nếu ở trong nhà mình, cởi hết quần áo của Tấn Tiểu Lỗi chỉ để lại cà vạt và bít tất thì nhất định sẽ rất ngon miệng. Hoặc là lấy đồng phục cấp ba của mình cho Tấn Tiểu Lỗi mặc vào…
“Này đừng suy nghĩ bậy bạ, anh cứng rồi kìa.” Tấn Tiểu Lỗi dán vào lỗ tai Đặng Thiên Vũ nhắc nhở. Đặng Thiên Vũ chảy mồ hôi, vội vàng lẩm nhẩm số Pi để cho dục vọng của mình từ từ bình tĩnh lại.
Anh mang Tấn Tiểu Lỗi về nhà là vì anh muốn gia đình mình tiếp nhận người yêu của mình, dù sao khả năng hai người sẽ cùng một chỗ rất lâu.
Mặc dù dạo này kết hôn đồng tính trên mạng rất phổ biến, nhưng chắc hẳn cũng không được chứng nhận nên anh không muốn làm điều dư thừa này. Thay vì công bố với thiên hạ thì anh nghĩ khiêm tốn sống cho bản thân vẫn tốt hơn.
Nhưng cho dù khiêm tốn đến cỡ nào thì nhất định cũng phải gặp mặt gia đình.
“Tiểu Lỗi, đây là cha mẹ của tôi, đây là em trai và em dâu, và ba đứa nhóc nhà bọn họ.” Đặng Thiên Vũ cười giới thiệu người nhà với Tấn Tiểu Lỗi. Phát hiện Tấn Tiểu Lỗi vô cùng căng thẳng thì anh nắm lấy tay của hắn, âm thầm cổ vũ.
“Thiên Vũ con nha, có ai lại giới thiệu như con sao?” Mẹ của Đặng Thiên Vũ mắng anh xong thì đưa mắt đánh giá Tấn Tiểu Lỗi. Thanh niên này nhìn rất đàng hoàng, ngoại hình rất đàn ông, không có lan hoa chỉ. Ánh mắt của cậu thanh niên này rất nghiêm túc, không giống người làm trò gì tà môn ngoại đạo. Quá trọng là con trai nhà mình thực sự thích hắn.
Đối với người bạn trai bí mật của Đặng Thiên Vũ thì người trong nhà vốn đã tò mò từ lâu. Lần này rốt cuộc cũng được gặp mặt dĩ nhiên phải nắm lấy cơ hội để tìm hiểu rõ ràng.
Chuyện bọn họ lâu ngày sinh tình nhất định không thể nói ra, nên… nói là nhất kiến chung tình vậy.
Nói là quẹt xe rồi quen biết, lúc giao hàng thì tình cờ gặp lại, sau một thời gian bắt đầu quen thử, câu chuyện như vậy vẫn thích hợp đối để người già nghe hơn. Nếu thẳng thắn nói cho hai cụ bọn họ ban đầu là lấy thân trả nợ, năm trăm đồng một lần thì cam đoan có thể để cho hai người tức hộc máu.
Chuyện nhà Tấn Tiểu Lỗi cũng có thể nói, dù sao sau này bọn họ mốn đem cha của Tấn Tiểu Lỗi qua để chăm sóc, nói cho hai cụ biết cũng phải đạo.
“Nói vậy, bây giờ em trai của cháu nghỉ hè ở quê chăm sóc bác trai sao? Sau này em cháu nhập học lại thì sao?” Mẹ anh nghe chuyện gia đình của Tấn Tiểu Lỗi xong thì tình thương của mẹ tràn lan. Đứa nhỏ này cũng thật khổ, khiến cho bà chỉ muốn để Tấn Tiểu Lỗi gọi thẳng mình là mẹ.
“Vấn đề này… Tiểu Lỗi nói muốn thuê một căn phòng để chăm sóc, nhưng con bảo qua đây ở chung với con, sau này bọn con có thể cùng chăm sóc bác trai.” Đặng Thiên Vũ cướp lời, sợ Tấn Tiểu Lỗi không dám nói thẳng ra.
“Để cho hai đứa chăm sóc? Sao như vậy được? Hai người các con đều phải đi làm mà, bình thường làm sao chăm sóc bác trai được chứ, còn chưa nói là bác trai đi đứng không tiện.” Mẹ lập tức phản đối: “Nếu đã là người trong gia đình, hai người già chúng ta cũng buồn, không bằng để bác trai qua đây làm bạn với cha mẹ đi?”
“Cái này…” Đặng Thiên Vũ và Tấn Tiểu Lỗi đều ngây ngẩn cả người, không phải chuyện phát triển có hơi quá nhanh đó chứ? Hôm nay vốn chỉ muốn giới thiệu Tấn Tiểu Lỗi cho gia đình mà thôi, thế nào đã chuyển qua nhận người thân luôn.
Trong căn phòng lúc nhỏ của Đặng Thiên Vũ, Tấn Tiểu Lỗi và Đặng Thiên Vũ cùng nhau ngồi trên giường, tâm tình rất bối rối: “Muốn cha tôi qua đây ở thì phải giải thích làm sao với ông đây…”
“Xin lỗi, cách nghĩ của mẹ… tôi cũng không theo kịp.” Đặng Thiên Vũ ngồi bên cạnh hắn, cũng biết sự tình phát sinh có chút không khống chế được.
“Tôi cũng không ngờ gia đình anh chấp nhận tôi dễ dàng như vậy.”
“Ây… Cái này có thể là do… Từ lúc tôi công khai giới tính đến giờ cũng đã sáu bảy năm, bọn họ cũng đã suy nghĩ rất lâu. Sợ tôi ở bên ngoài chơi loạn dính bệnh này nọ, bây giờ tôi ổn định thì hai cụ cũng yên tâm.” Đặng Thiên Vũ ôm lấy bờ vai của hắn, cùng hắn ngã xuống giường.
“Này lát nữa còn ăn cơm, anh đừng có làm loạn nhé.” Trong nhà người khác nên Tấn Tiểu Lỗi có chút ngượng ngùng.
“Tôi cam đoan không làm loạn, nhưng cho phép anh làm loạn với tôi, thế nào?” Đặng Thiên Vũ cười nói với Tấn Tiểu Lỗi.
“Cảm ơn anh.” Tấn Tiểu Lỗi ôm lấy Đặng Thiên Vũ hôn một cái.
“Đừng hôn.”
“Sao thế?”
“Tôi lại cứng rồi.”
Đặng Thiên Tề vốn muốn gọi hai bọn họ ăn cơm, nhưng đẩy cửa phòng lại phát hiện hai người này cư nhiên đã nằm trên giường ngủ.
Cảm giác cũng rất hạnh phúc đó chứ.
Đặng Thiên Tề khóe miệng mang theo ý cười, đi qua chỗ hai người kêu to: “Rời giường ăn cơm!”
✕✕✕END ✕✕✕
[*]ải cùng tỏa: vừa nghèo vừa lùn vừa xấu, điếu ti là nghèo, nhà cửa xe cộ đều không thể mơ đến. [*]ải cùng tỏa: vừa nghèo vừa lùn vừa xấu, điếu ti là nghèo, nhà cửa xe cộ đều không thể mơ đến.
Hai người cùng nhau ngủ đến chín giờ sáng hôm sau. Tấn Tiểu Lỗi bị đói tỉnh, ngáp một cái rồi đạp Đặng Thiên Vũ nói: “Đi làm điểm tâm, tôi đói.”
Đặng Thiên Vũ cũng ngáp một cái thật to, dụi dụi mắt không chịu mở, đưa tay mò lên tủ đầu giường lấy điện thoại gọi cho một cửa hàng ăn sáng gần đó, đặt hai tô phở và mười cái bánh bao mang đến nhà, gọi điện thoại xong thì nhắm mắt ngủ tiếp. Ngủ thẳng đến khi chuông cửa vang lên mới sờ soạng kiếm áo ngủ mặc vào, mắt buồn ngủ mơ mơ màng màng cầm ví tiền ra ngoài cửa lấy đồ ăn sáng để trên bàn cơm, quay vào phòng kêu Tấn Tiểu Lỗi dậy ăn điểm tâm sau đó ngã xuống giường ngủ lại.
Tấn Tiểu Lỗi bị anh gọi tỉnh dậy đi rửa mặt rồi ra ăn sáng, hắn đói muốn chết rồi. Cầm lấy một cái bánh bao cắn một miếng vào miệng rồi hắn mới nghĩ đến Đặng Thiên Vũ vẫn còn đang ngủ. Chạy vào phòng xốc áo ngủ của anh lên, đánh vào mông anh hai ba cái: “Dậy ăn sáng, phở sình hết ra rồi kìa.”
“Grahhh…” Đặng Thiên Vũ bưng mông đứng dậy: “Mắc mớ gì đánh mông tôi!”
“Vốn là muốn đánh mặt của anh nhưng ngẫm lại cả người anh chỉ có mỗi khuôn mặt đáng giá, không nỡ đánh.” Tấn Tiểu Lỗi nói xong liền muốn ra ăn tiếp bánh bao lại bị Đặng Thiên Vũ nhảy dựng lên ôm lấy cổ, rồi tặng cho hắn một nụ hôn nóng bỏng.
Hôn xong Đặng Thiên Vũ mới ghét bỏ nói: “Trong miệng anh là vị quỉ gì thế?”
“Dưa chua.” Tấn Tiểu Lỗi không ngần ngại nói chuyện mình ăn vụng.
Lúc ăn cơm hai người trò chuyện một chút về tình hình dạo này, vừa nói chuyện vừa ăn, ăn sắp xong thì hai người đột nhiên cãi nhau.
“Chuyển qua đây ở chung với tôi đi!” Đặng Thiên Vũ rất nghiêm túc nói với Tấn Tiểu Lỗi. Anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, muốn Tấn Tiểu Lỗi trở về thì qua đây ở chung với mình.
“Không được!” Tấn Tiểu Lỗi một bên húp nước phở, một bên nhét chiếc bánh bao cuối cùng vào trong miệng của mình.
“Sao lại không? Không phải anh vừa nói bây giờ không có chỗ ở, đang ở nhờ nhà đồng hương đi tìm phòng sao? Qua đây ở với tôi!” Đặng Thiên Vũ thấy Tấn Tiểu Lỗi lại muốn trốn tránh vấn đề này, anh nổi giận.
Tấn Tiểu Lỗi húp hết nước phở, lấy khăn giấy chùi miệng nói: “Nơi này của anh quá cao cấp, tôi ở không nổi.”
“Mẹ kiếp! Cao cấp cái éo gì, anh là bạn trai tôi thì ở nơi này có sao?” Đặng Thiên Vũ tính cách vốn không được tự nhiên, bây giờ nghe câu này thì lập tức sừng sộ lên.
“Ở nơi này không phải biến thành bị anh bao nuôi sao!” Tấn Tiểu Lỗi dọn chén bát và túi nilong trên bàn ăn rồi định đi vào nhà bếp để cất.
Đặng Thiên Vũ đưa tay qua giữ hai lỗ tai của hắn, không cho Tấn Tiểu Lỗi lộn xộn: “Nếu như anh không ở đây, tôi sẽ đi tìm một người bạn trai khác vào ở!”
Tấn Tiểu Lỗi trừng mắt nhìn Đặng Thiên Vũ một hồi lâu, rốt cuộc nói thật: “Tôi muốn tìm một nơi ở để có thể mang cha đến đây chăm sóc. Nếu ở chỗ của anh thì cha của tôi làm sao đây?”
Đặng Thiên Vũ cũng nhìn hắn chằm chằm, hung hăng nói: “Cha của anh cũng là cha của tôi vậy.”
Cha mẹ Đặng Thiên Vũ hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của con trai cả nhà mình, nói muốn mang bạn trai về giới thiệu cho mọi người.
Hai cụ lúc ấy không biết nên nói là vui hay buồn. Trước kia con trai không có bạn cố định thì bọn họ lo lắng trong vòng quá lộn xộn, sau này lỡ mắc phải bệnh gì thì phiền toái. Bây giờ con trai rốt cuộc chịu ổn định thì bọn họ lại nghĩ đến một vấn đề — nên gọi bạn trai của con như thế nào? Con dâu? Nghe không đúng? Con chồng? Cái này không đúng cách gọi rồi! Con rể? Vớ vẩn, hai cụ có con trai cơ mà.
Ây… Tốt nhất là gọi thằng út trở về đã.
Đặng Thiên Tề bây giờ quả thật là phú tận thiên tề, có công việc tốt, có một cô vợ nước ngoài, còn có ba đứa con, y thật sự hạnh phúc đến độ muốn khóc… Vợ yêu rốt cuộc sinh cho y một cô công chúa, làm y vui mừng đến độ mỗi ngày chỉ hận không thể giữ bảo bối ôm ở trong lòng.
Đang chơi với bảo bối nhà mình thì Đặng Thiên Tề thấy cha mẹ gọi đến, còn tưởng cha mẹ lại muốn thuyết phục y để tiểu bảo bối nhà mình là con thừa tự cho anh trai nên không muốn nghe điện thoại. Thế nhưng tên tiểu quỷ nhà y đã tiếp điện thoại, còn kêu ông bà nội inh ỏi cả lên, cuối cùng y bất đắc dĩ đoạt lấy điện thoại từ hai tên nhóc.
“Vâng mẹ… con đang thay tã cho tiểu công chúa nên không rảnh tay.” Đặng Thiên Tề một bên chơi với bảo bối nhà y, một bên viện cớ. “Cái gì? Anh muốn dẫn bạn trai về? Khi nào… Con biết rồi, lát nữa con sẽ mang Julie và ba đứa nhóc về.”
Sau khi cúp điện thoại thì y vội vàng gọi điện cho Đặng Thiên Vũ: “Đại ca à, anh muốn mang bạn trai trở về sao không báo trước cho em một tiếng? Tốt xấu gì cũng để em chuẩn bị tâm lý chứ!”
“Chuyện này sớm muộn gì chả đến. Hử, sao anh nghe thấy tiếng của tiểu bảo bối? Em không đi làm sao?” Đặng Thiên Vũ còn kiếm cớ hơn so với y, chưa được hai câu đã lo dời trọng tâm câu chuyện đi, nói về bảo bối của Đặng Thiên Tề.
Đặng Thiên Tề bình thường rất tinh ý, thế nhưng vừa nhắc đến tiểu bảo bối thì y lập tức trở thành ông bố mê con, lập tức khoe con gái nhà mình rất giỏi đã biết cái này cái kia, Đặng Thiên Vũ nghe điện thoại mắt phải trợn trắng. Anh xin chú có được không, tiểu công chúa mới có hai tháng, con nít hai tháng mà biết cái gì?
Cũng may anh là đồng tính luyến, cũng không có con, nếu không anh nhất định sẽ bị con nít ép điên.
Hôm nay người nhà của Đặng Thiên Vũ đều tụ tập đông đủ ở nhà chờ anh mang bạn trai trở về.
“Bố nó này, nếu Tiểu Vũ mang về một người ngón tay cong thành hoa lan chỉ thì làm sao bây giờ?” Lúc trước Đặng Thiên Vũ đã nói với bọn họ là đang quen bạn trai, thế như người bạn trai này thế nào thì không chịu nói rõ. Trước kia mẹ của anh không rõ ràng lắm đồng tính luyến là thế nào, nhưng sau khi biết con mình như vậy thì bà luôn chú ý đến thông tin của đồng tính luyến ái một chút, sau đó… ấn tượng của bà về đồng tính rất kì quái.
“Chỉ cần nó đừng mang về một thằng đàn ông râu quai nón thì tôi đã mừng lắm rồi…” Cha ngồi trên xích đu đùa với cháu giữa, vẻ mặt cũng rất hòa hoãn. Thằng út bây giờ đã có ba đứa con, cháu cả và cháu út không có nhiều nét của người Trung Quốc, nhưng cháu giữa là tóc đen mắt đen nên rất được ông cưng chiều. Ầy, nếu thằng cả cũng sinh cho ông thêm hai tên nhóc nữa thì tốt, đến lúc đó trong nhà sẽ rất náo nhiệt.
Đặng Thiên Tề nhìn thấy cha đặc biệt cưng chiều con trai thứ hai của mình, không khỏi bĩu môi. Ba đứa con của y, nhóc lớn thì được bà nội cưng, nhóc giữa thì được ông nội chiều. Y luôn cảm thấy cha mẹ mình trọng nam khinh nữ, người y thương nhất chính là tiểu công chúa nhà mình.
Đối với người đàn ông của anh trai thì y không có mong chờ gì đặc biệt, chẳng qua y cảm thấy anh trai mình lớn lên trắng như vậy nhất định có rất nhiều đàn ông theo đuổi, để có thể ổn định thật không dễ dàng gì.
“Này Đặng Thiên Vũ, anh cảm thấy gia đình anh thật có thể tiếp nhận tôi sao?” Tấn Tiểu Lỗi không được tự nhiên kéo cà vạt trên cổ, nói chuyện với người đi bên cạnh mình.
“Thứ nhất, gọi tên của tôi thôi, đừng gọi cả tên họ ra thế. Thứ hai, gia đình của tôi cũng sẽ là gia đình của anh, không cần căng thẳng vậy.” Đặng Thiên Vũ nhìn Tấn Tiểu Lỗi đứng bên cạnh mặc quần tây áo sơ mi đeo cà vạt, thật sự rất thích. Bình thường Tấn Tiểu Lỗi ăn mặc rất tùy ý, hôm nay mặc chỉnh tề lên không ngờ mang lại cảm giác hoàn toàn khác.
Uhm… Nếu ở trong nhà mình, cởi hết quần áo của Tấn Tiểu Lỗi chỉ để lại cà vạt và bít tất thì nhất định sẽ rất ngon miệng. Hoặc là lấy đồng phục cấp ba của mình cho Tấn Tiểu Lỗi mặc vào…
“Này đừng suy nghĩ bậy bạ, anh cứng rồi kìa.” Tấn Tiểu Lỗi dán vào lỗ tai Đặng Thiên Vũ nhắc nhở. Đặng Thiên Vũ chảy mồ hôi, vội vàng lẩm nhẩm số Pi để cho dục vọng của mình từ từ bình tĩnh lại.
Anh mang Tấn Tiểu Lỗi về nhà là vì anh muốn gia đình mình tiếp nhận người yêu của mình, dù sao khả năng hai người sẽ cùng một chỗ rất lâu.
Mặc dù dạo này kết hôn đồng tính trên mạng rất phổ biến, nhưng chắc hẳn cũng không được chứng nhận nên anh không muốn làm điều dư thừa này. Thay vì công bố với thiên hạ thì anh nghĩ khiêm tốn sống cho bản thân vẫn tốt hơn.
Nhưng cho dù khiêm tốn đến cỡ nào thì nhất định cũng phải gặp mặt gia đình.
“Tiểu Lỗi, đây là cha mẹ của tôi, đây là em trai và em dâu, và ba đứa nhóc nhà bọn họ.” Đặng Thiên Vũ cười giới thiệu người nhà với Tấn Tiểu Lỗi. Phát hiện Tấn Tiểu Lỗi vô cùng căng thẳng thì anh nắm lấy tay của hắn, âm thầm cổ vũ.
“Thiên Vũ con nha, có ai lại giới thiệu như con sao?” Mẹ của Đặng Thiên Vũ mắng anh xong thì đưa mắt đánh giá Tấn Tiểu Lỗi. Thanh niên này nhìn rất đàng hoàng, ngoại hình rất đàn ông, không có lan hoa chỉ. Ánh mắt của cậu thanh niên này rất nghiêm túc, không giống người làm trò gì tà môn ngoại đạo. Quá trọng là con trai nhà mình thực sự thích hắn.
Đối với người bạn trai bí mật của Đặng Thiên Vũ thì người trong nhà vốn đã tò mò từ lâu. Lần này rốt cuộc cũng được gặp mặt dĩ nhiên phải nắm lấy cơ hội để tìm hiểu rõ ràng.
Chuyện bọn họ lâu ngày sinh tình nhất định không thể nói ra, nên… nói là nhất kiến chung tình vậy.
Nói là quẹt xe rồi quen biết, lúc giao hàng thì tình cờ gặp lại, sau một thời gian bắt đầu quen thử, câu chuyện như vậy vẫn thích hợp đối để người già nghe hơn. Nếu thẳng thắn nói cho hai cụ bọn họ ban đầu là lấy thân trả nợ, năm trăm đồng một lần thì cam đoan có thể để cho hai người tức hộc máu.
Chuyện nhà Tấn Tiểu Lỗi cũng có thể nói, dù sao sau này bọn họ mốn đem cha của Tấn Tiểu Lỗi qua để chăm sóc, nói cho hai cụ biết cũng phải đạo.
“Nói vậy, bây giờ em trai của cháu nghỉ hè ở quê chăm sóc bác trai sao? Sau này em cháu nhập học lại thì sao?” Mẹ anh nghe chuyện gia đình của Tấn Tiểu Lỗi xong thì tình thương của mẹ tràn lan. Đứa nhỏ này cũng thật khổ, khiến cho bà chỉ muốn để Tấn Tiểu Lỗi gọi thẳng mình là mẹ.
“Vấn đề này… Tiểu Lỗi nói muốn thuê một căn phòng để chăm sóc, nhưng con bảo qua đây ở chung với con, sau này bọn con có thể cùng chăm sóc bác trai.” Đặng Thiên Vũ cướp lời, sợ Tấn Tiểu Lỗi không dám nói thẳng ra.
“Để cho hai đứa chăm sóc? Sao như vậy được? Hai người các con đều phải đi làm mà, bình thường làm sao chăm sóc bác trai được chứ, còn chưa nói là bác trai đi đứng không tiện.” Mẹ lập tức phản đối: “Nếu đã là người trong gia đình, hai người già chúng ta cũng buồn, không bằng để bác trai qua đây làm bạn với cha mẹ đi?”
“Cái này…” Đặng Thiên Vũ và Tấn Tiểu Lỗi đều ngây ngẩn cả người, không phải chuyện phát triển có hơi quá nhanh đó chứ? Hôm nay vốn chỉ muốn giới thiệu Tấn Tiểu Lỗi cho gia đình mà thôi, thế nào đã chuyển qua nhận người thân luôn.
Trong căn phòng lúc nhỏ của Đặng Thiên Vũ, Tấn Tiểu Lỗi và Đặng Thiên Vũ cùng nhau ngồi trên giường, tâm tình rất bối rối: “Muốn cha tôi qua đây ở thì phải giải thích làm sao với ông đây…”
“Xin lỗi, cách nghĩ của mẹ… tôi cũng không theo kịp.” Đặng Thiên Vũ ngồi bên cạnh hắn, cũng biết sự tình phát sinh có chút không khống chế được.
“Tôi cũng không ngờ gia đình anh chấp nhận tôi dễ dàng như vậy.”
“Ây… Cái này có thể là do… Từ lúc tôi công khai giới tính đến giờ cũng đã sáu bảy năm, bọn họ cũng đã suy nghĩ rất lâu. Sợ tôi ở bên ngoài chơi loạn dính bệnh này nọ, bây giờ tôi ổn định thì hai cụ cũng yên tâm.” Đặng Thiên Vũ ôm lấy bờ vai của hắn, cùng hắn ngã xuống giường.
“Này lát nữa còn ăn cơm, anh đừng có làm loạn nhé.” Trong nhà người khác nên Tấn Tiểu Lỗi có chút ngượng ngùng.
“Tôi cam đoan không làm loạn, nhưng cho phép anh làm loạn với tôi, thế nào?” Đặng Thiên Vũ cười nói với Tấn Tiểu Lỗi.
“Cảm ơn anh.” Tấn Tiểu Lỗi ôm lấy Đặng Thiên Vũ hôn một cái.
“Đừng hôn.”
“Sao thế?”
“Tôi lại cứng rồi.”
Đặng Thiên Tề vốn muốn gọi hai bọn họ ăn cơm, nhưng đẩy cửa phòng lại phát hiện hai người này cư nhiên đã nằm trên giường ngủ.
Cảm giác cũng rất hạnh phúc đó chứ.
Đặng Thiên Tề khóe miệng mang theo ý cười, đi qua chỗ hai người kêu to: “Rời giường ăn cơm!”
✕✕✕END ✕✕✕
[*]ải cùng tỏa: vừa nghèo vừa lùn vừa xấu, điếu ti là nghèo, nhà cửa xe cộ đều không thể mơ đến. [*]ải cùng tỏa: vừa nghèo vừa lùn vừa xấu, điếu ti là nghèo, nhà cửa xe cộ đều không thể mơ đến.
Danh sách chương