Đặng Thiên Vũ sống hai mươi mấy năm luôn cảm thấy mình rất đàn ông. Nhưng bây giờ anh rất muốn bắt chước mấy cô gái trong phim truyền hình bị cưỡng hiếp, ôm chăn khóc thảm thiết một lần. Đáng tiếc giờ đang là mùa hè, nóng muốn chết mà ôm chăn sẽ phát bệnh mất, cho nên anh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt uất ức vào bụng.

Đáng ghét, anh tối hôm qua đến là để tới đòi nợ, ai mà ngờ rằng… được mút một lần xong thì bị cưỡi hai lần. Mặc dù rất thoải mái nhưng rõ ràng Tấn Tiểu Lỗi còn sướng hơn anh!!!! Không phải theo lẽ thường người đòi nợ phải hung thần ác sát còn người thiếu nợ thì khúm núm yếu thế sao? Sao giờ… cứ cảm giác người thiếu nợ mới là đại ca vậy? Tối hôm qua thể lực của anh tiêu hao khá nhiều nên bất giác ngủ qua đêm luôn ở trên giường của Tấn Tiểu Lỗi.

Gọi là giường nhưng thực chất chỉ có tấm chiếu trải trên ván giường, nằm cứng ngắc. Chưa kể gối đầu bốc mùi mồ hôi nồng nặc, chắc chắn là rất lâu rồi không giặt.

Trong phòng này trừ một số vật dụng cơ bản hằng ngày, cơ hồ chẳng còn gì. Nếu nói khoa trương một chút thì gián ở trong này cũng chết đói mất.

Có một cánh tay khoác lên lưng của anh, không cần nói cũng biết đó là Tấn Tiểu Lỗi. Tối hôm qua hai người làm xong là ngủ. Ngay từ đầu do nóng quá nên anh ngủ không yên được, lúc sau bắt đầu có gió nên căn phòng mới mát mẻ hơn được chút, cũng không nghĩ tới anh ngủ một mạch đến sáng.

Qua đêm cùng với người khác… Chuyện xưa nay chưa xảy ra với Đặng Thiên Vũ bao giờ. Trước kia toàn giải quyết xong là đi, anh cũng không bao giờ đến nhà người khác, cũng không đem người về nhà. Nếu không phải vì không muốn phí phạm thêm tiền thuê khách sạn với Tấn Tiểu Lỗi thì anh cũng chả muốn làm ở đây.

Kết quả… Một lần sảy chân nghìn năm di hận…

Chiếc điện thoại Iphone nhái đặt trên bàn đột nhiên vang lên bài quốc ca, Tấn Tiểu Lỗi bật người đứng dậy, trực tiếp phóng vào WC, tiếng nước ào ào truyền ra. Hắn dùng quần áo ngày hôm trước lau người rồi lấy chiếc quần cộc trong tủ vải mặc vào. Đợi đến khi quốc ca kết thúc, hắn mới tắt chuông báo của di động đi.

Tấn Tiểu Lỗi tỉnh queo nói với Đặng Thiên Vũ, anh vừa bị chuông báo thức làm giật mình: “Này… Ông chủ Đặng, tôi sắp phải ra ngoài giao hàng, anh tính khi nào đi?”

Đặng Thiên Vũ lờ đờ ngồi dậy, nhìn có vẻ đã bắt đầu tỉnh nhưng không nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Tấn Tiểu Lỗi thấy như vậy thì vui vẻ. Hắn vội vàng lấy cuốn sổ lần trước ra, dùng bút bi viết xuống XXXX năm XX tháng XX ngày, lúc này hắn dừng một chút, hỏi Đặng Thiên Vũ: “Lần trước anh nói nếu tôi chủ động thì không tính phải không?” Cũng không đợi Đặng Thiên Vũ trả lời hắn lập tức viết  “lần một”, sau đó đưa cho Đặng Thiên Vũ ký tên.

Đặng Thiên Vũ vừa muốn ký thì phản ứng kịp. Sao chỉ có một lần đi? Tối hôm qua anh được người này mút một lần, sau còn bị nhào lên cưỡi hai lần, tại sao bây giờ viết một lần?

Thấy ánh mắt nghi vấn của Đặng Thiên Vũ, Tấn Tiểu Lỗi vô liêm sỉ giải thích: “Anh bảo mút ra thì tính một lần, nhưng tôi chủ động sẽ không tính nên đêm qua chỉ có thể coi là một lần. Ầy, tôi còn hy vọng sớm trả hết nợ chứ. Ai biết tối hôm qua vất vả như vậy chỉ tính có một lần.”

Một quả núi lửa tên Đặng Thiên Vũ suýt nữa thì phun trào.

Khốn khiếp, tối hôm qua ai là người ấn anh xuống giường rồi tự ngồi lên cưỡi. Anh đã cố gắng lật người nhưng vẫn bị người này đè xuống không làm gì được. Vất vả đem người này đè xuống đâm được vài cái rồi chả hiểu sao lại trở thành thế ngồi thiền.

Cho dù cơ thể cảm thấy rất sướng nhưng cứ ở thế bị động như thế này trong lòng Đặng Thiên Vũ thực sự rất khó chịu.

Anh biết nếu mình còn chơi trò này với dạng người như Tấn Tiểu Lỗi càng lâu thì bản thân sẽ càng thiệt.

Sau lần này, Đặng Thiên Vũ thề sẽ không bao giờ đi đòi nợ nữa. Khốn khiếp, đó mà đòi nợ cái vẹo gì, rõ ràng là anh đi trả nợ — Mỗi lần làm xong là một tuần sau đó anh chẳng còn hứng thú gì, làm thêm mấy lần nữa thì thành tinh tẫn nhân vong thật.

Dù sao xe cũng đã sửa xong, tốt nhất cứ đem chuyện này quên đi. Nợ tiền khó đòi như vậy coi như hết, anh cũng không thiếu tiền, nợ tình thôi thì cứ kệ đi.

Nói văn hoa thì vậy thôi, nói thẳng ra thì là: giữa đòi tiền và mạng sống chọn cái nào, Đặng Thiên Vũ dĩ nhiên phải giữ mạng.

Bởi vậy sau khi đi đòi nợ lần thứ hai về, việc đầu tiên anh làm là xóa số điện thoại di động của Tấn Tiểu Lỗi đi, như thể cuộc sống của anh chưa bao giờ xuất hiện người này.

Cuộc sống của Đặng Thiên Vũ gần như trở về với quỹ đạo “bình thường”. Ngày thường dạo ở các cửa hàng, ăn cơm cùng đám bạn hợp tác, thi thoảng đến bar kiếm một người thuận mắt làm tình một đêm.

Trên cảm giác thì có vẻ bình thường nhưng không biết tại sao, mỗi lần trả tiền phòng anh luôn cảm thấy đau lòng. Tiền trả cũng không nhiều lắm nhưng loại cảm giác này cực kì khó chịu.

Bình thường Đặng Thiên Vũ đi khách sạn đều là khoảng năm trăm đồng, cho nên lúc trước anh mới đề nghị giá như vậy với Tấn Tiểu Lỗi. Bây giờ anh mới nhận ra, Tấn Tiểu Lỗi kỳ thật không đáng giá đến từng ấy tiền. Cái loại khôn lỏi chèn ép người như vậy khiến cho anh gặp hai lần cũng không muốn thấy thêm lần thứ ba. Mà tính ra kiểu đó, thì bình quân một lần làm đến tận năm nghìn đồng! Phá sản mẹ nó rồi. Lỗ đít của tên đó có nạm vàng đi chăng nữa cũng không mắc đến cỡ đó.

Mỗi lần nghĩ vậy xong anh đều có xung động muốn đi đòi nợ Tấn Tiểu Lỗi lại, nhưng ngay lập tức anh còn muốn tự đánh mình hơn.

Anh cũng không phải bị ngược cuồng, đương không đi kiếm chuyện tự ngược để làm gì?

Lễ Quốc Khánh và Trung thu thường cũng không chênh nhau mấy ngày, nhưng năm nay hai lễ này lại trùng nhau nên mọi người được hẳn một tuần lễ vàng.

Tuần lễ vàng với người bình thường là một dịp đi chơi mua sắm, còn với dân kinh doanh buôn ban mà nói là khoảng thời gian hốt bạc. Mỗi lần đến thời kỳ này, các cửa hàng đều đồng loạt khuyến mãi, tặng kèm các thể loại. Là một ông chủ của chuỗi cửa hàng đại lý di động, đây là thời kỳ bận rộn của Đặng Thiên Vũ.

Nhìn thấy sắp đến cuối tháng chín, Đặng Thiên Vũ bắt đầu lấy hàng để trữ, chuẩn bị chương trình khuyến mãi, đi kiếm quà tặng. Nếu bây giờ không lo chuẩn bị cho tốt thì sau này chỉ có nước khóc hận.

Đến một cửa hàng đối tác chuyên về quà tặng, anh đi tham khảo các thể loại quà khuyến mãi, chọn ra mấy thứ có thể thu hút khách hàng như cốc đôi, hộp âm nhạc, móc điện thoại di động, thảm lông, đồng hồ các thể loại. Sắp xếp ổn thỏa thì cùng ngồi uống cafe với quản lý Ngô ở đó.

Bọn họ cũng coi như qua lại đã nhiều năm, quan hệ của hai người cũng rất tốt.

Quản lý Ngô cũng không biết chuyện của anh, bởi vậy nên luôn đòi giới thiệu cháu gái người quen của mình cho ông chủ trẻ đẹp Đặng Thiên Vũ, hy vọng để thể hợp tác gắn kết hơn.

Quản lý Ngô muốn giới thiệu chính là em họ bà con xa của vợ ông ấy, nghe bảo cô kia rất xinh đẹp, ngoại hình cũng chuẩn, điều kiện gia đình thì khỏi phải chê, nếu Đặng Thiên Vũ kết hôn với nàng không chừng có hai căn nhà làm của hồi môn.

Đặng Thiên Vũ trong lòng khinh thường. Anh không phải là trai bao, tại sao cứ phải cường điệu vụ chỉ cần cưới cô gái kia thì sẽ được hai căn hộ? Nếu cô gái kia cần đến hai căn hộ làm của hồi môn mới gả đi được thì điều kiện chắc chắn cũng không tốt như quản lý Ngô giới thiệu.

Anh ậm ừ cho có, mắt lơ đãng hết nhìn đông đến nhìn tây.

Trong lúc vô ý, anh phát hiện chiếc xe tải dưới lầu có biển số khá là quen mắt – MB250?

Vừa nhìn thấy xe đã nghĩ ngay đến người đàn ông kia, sau đó lại nghĩ đến một số hình ảnh không đứng đắn, chuyện này là sao đây!!

Đặng Thiên Vũ bên ngoài không biểu hiện gì nhưng nội tâm của anh đang bị một số hình ảnh không đứng đắn kia làm mưa làm gió khiến anh không khỏi rít gào: “Tấn Tiểu Lỗi tên âm binh! MB với chả 250, cút khỏi đầu của anh đây ngay!!”

Đúng lúc này, ở đằng xa đó xuất hiện một người đàn ông mặc áo ba lỗ với quần soóc đến mở thùng xe, có mấy người công nhân vác đồ để vào bên trong. Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng Đặng Thiên Vũ liếc mắt đã nhận ra được người này ngay, không phải nhân vật chính trong mấy cái hình ảnh không đứng đắn trong đầu anh thì là ai vào đây nữa. Tại sao? Rõ ràng là sắp quên được rồi thì người này lại xuất hiện.

Quản lý Ngô nói nửa ngày mới nhận ra Đặng Thiên Vũ không lên tiếng, thấy anh đang hướng mắt về phía dưới cửa sổ cũng nhìn theo.

“Cậu Đặng cũng tinh mắt nhỉ. Chiếc xe kia chính là xe giao hàng đến cửa hàng của anh. Hiện tại đang chất hàng lên, một chút nữa sẽ chuyển đến ngay.” Quản lý Ngô nhìn thấy hình ảnh phía dưới, rất chuyên nghiệp giới thiệu.

“Sao tôi chưa thấy chiếc xe này bao giờ?” Nghe thấy quản lý Ngô giới thiệu, có cảm giác ông biết Tấn Tiểu Lỗi. Đặng Thiên Vũ lúc này chợt nhớ lần đi tìm Tấn Tiểu Lỗi đòi nợ thì cảm giác hắn rất bần cùng. Trước kia không nghĩ nguyên nhân, bây giờ lại không nhịn được muốn dò hỏi quản lý Ngô.

“Ha ha, trí nhớ anh thật tốt. Vốn không có chiếc xe này đâu, nhưng dạo này bận rộn quá nên mới kiếm thêm một vài xe về.”

“Anh kiếm từ bao giờ vậy? Tay tài xế này có đáng tin không?”

“Tiểu Tấn rất cần mẫn, lại chịu khó chịu vất vả.” Quản lý Ngô khen.

Nghe được câu này của quản lý Ngô, Đặng Thiên Vũ trong lòng thầm bổ sung “Còn rất *** nữa.”

“Tiểu Tấn là đồng hương của tôi, số cũng khổ. Vậy nên tôi mới ráng giúp đỡ, cậu ta dù sao cũng là một người rất kiên cường.” Quản lý Ngô nói một câu khiến cho Đặng Thiên Vũ rất hiếu kì, nhịn không được hỏi thêm một chút. Ông cũng là một máy hát, rất nhanh kể vanh vách hết câu chuyện.

Nhà của Tấn Tiểu Lỗi ở một thành phố nhỏ, còn có một người em trai nhỏ hơn tám tuổi. Vốn nhà cũng bình bình bậc trung, ai ngờ mười năm trước khi hắn vừa thi lên đại học thì bà mẹ mắc bệnh nặng. Lúc đó nhà hắn vì chữa trị cho bà mà bán nhà bán cửa, nợ nần chồng chất khiến cơ hội học đại học của hắn cũng tiêu thành mây khói. Mà đến mức đó rồi bà mẹ cũng không cứu được.

Sau đó bố con nhà hắn đi làm công kiếm tiền, cố gắng trả nợ. Vất vả nhiều năm cuộc sống mới có chút hi vọng thì ông bố lại xảy ra chuyện, đi làm công trình bị vật liệu xây đựng rớt trúng đầu trở thành người sống thực vật, chữa chạy thì tiếp tục nợ nần. Tấn Tiểu Lỗi luôn miệt mài cày cuốc để trả nợ từ đó đến giờ, sắp đến ba mươi rồi mà vẫn không có bạn gái.

Quản lý Ngô kể chuyện hết sức sống động, Đặng Thiên Vũ ngồi nghe mà không khác gì đang xem phim truyền hình thường chiếu lúc 8 giờ.

Có câu: “Gia đình hạnh phúc thì chỉ có một loại hạnh phúc, còn gia đình bất hạnh thì đủ loại bất hạnh” hẳn là chỉ ý này.

Xem ra thái độ lần trước của Tấn Tiểu Lỗi với anh là vì đã thiếu nợ quen rồi nên chẳng buồn phản ứng nữa.

Người bình thường nếu từ nhỏ đã gặp biến cố gia đình thế này hẳn là có chút hận đời, có một số người sẽ đi theo con đường bất chính để kiếm tiền nhanh nhất, còn vài người da mặt dày sẽ lập tức bốc hơi khỏi nhân gian, quịt tiền. Thế nhưng Tấn Tiểu Lỗi không làm vậy, chẳng những không làm thế mà còn sống rất lạc quan nữa.

“Tiểu Lỗi, xong rồi đấy.” Vốn ngồi xổm một bên hút thuốc, Tấn Tiểu Lỗi nghe vậy liền ném tàn thuốc xuống đất, di chân cho tắt lửa rồi đi về phía tiếng nói.

“Tiểu Lỗi, lần này bọn anh bận quá nên không thể đi cùng cậu được. Cậu đi cẩn thận một chút, đừng để sai sót gì nhé.” Một nhân viên đưa một cái bảng cho hắn: “Bọn anh đã liên lạc với bên kia. Cậu đến nơi bọn họ sẽ chuyển đồ xuống, sau đó đợi họ kiểm tra xong xuôi hết thì bảo ký tên vào đây.”

“Không thành vấn đề, trước giờ em cũng thường hay làm rồi mà.” Tấn Tiểu Lỗi cười sáng lạn. Giao cho hắn càng nhiều việc thì hắn sẽ có càng nhiều tiền. Hắn không sợ phiền toái, chỉ sợ không có tiền.

“Anh cũng biết cậu hay làm, nhưng anh thấy dạo này tinh thần của cậu không được tốt. Chắc mệt mỏi quá hả? Cũng không cần phải liều mạng như thế đâu.” Nhân viên này cũng là đồng hương với Tấn Tiểu Lỗi, biết chuyện nhà của hắn nên khuyên: “Nợ sớm muộn gì cũng sẽ trả hết, ngàn vạn lần đừng phá hủy sức khỏe của mình.”

Tấn Tiểu Lỗi miễn cưỡng cười. Dạo này hắn bận nhiều việc thật, cũng hơi mệt một chút. Trước kia dù có mệt thế nào chỉ cần lên giường đánh một giấc là xong, mà bây giờ lại luôn cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.

Suy nghĩ kỹ thì nguyên nhân chắc do là dạo này chủ nợ của hắn không có đến đòi nợ nữa. Người Tấn Tiểu Lỗi nợ thì rất nhiều, nhưng người có thể khiến hắn bận tâm thì chỉ có một.

Tên kia vừa kiêu ngạo lại khiết phích, nhìn là biết người không bao giờ chịu khổ, giống như một chú công kiêu ngạo không bao giờ để thiên hạ vào mắt. Cho nên hắn đặc biệt thích chọc tức người đó, chỉ cần thấy đối phương khó chịu là hắn sẽ vui vẻ hẳn lên.

Nghĩ lại cũng lâu lắm không nhìn thấy chủ nợ, có chút nhớ anh ta.

Hắn lên xe, chuẩn bị xuất phát thì cửa bên phụ lái mở ra. Hắn còn tưởng có người đi cùng, ai ngờ quay đầu qua thì phát hiện đối phương không ai khác là chủ nợ mà hắn nhớ mong.

“Cho tôi quá giang một chút nhé.” Đặng Thiên Vũ cười lộ ra sáu cái răng trắng bóc.

“Được thôi.” Tấn Tiểu Lỗi cũng cười tít mắt, vật nhỏ trong quần soóc của hắn vừa nhìn thấy người này lập tức cứng rắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện