Sau khi Đặng Thiên Vũ đuổi Tấn Tiểu Lỗi ra ngoài, anh vô cùng đau khổ ngồi bệt xuống sàn nhà, vò tóc rối bời. Cái cảm giác mang người về nhà để người ta lục lọi bí mật của mình thật sự quá đáng ghét.
Anh có thể không ngại ở trước mặt người khác *** lõa thể, thế nhưng anh rất sợ phơi bày linh hồn với người khác.
Từ khi đi lên con đường này anh vẫn luôn là 1, chưa bao giờ làm 0.
Dù sao trong giới 0 luôn luôn nhiều, cho nên anh không làm 0 thì trong vòng tròn cũng không có tổn thất gì.
Bình thường người trong giới cũng không quan tâm đến vị trí, có vài người thích làm 0, nhưng thỉnh thoảng vẫn là 1, có vài người thường làm 1 nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ ở dưới. Mặc dù có những người ngàn năm đều nằm dưới, nhưng ngàn năm làm 1 thì rất hiếm hoi.
Anh không muốn làm 0 chỉ vì một lý do, đó là anh không muốn để người khác xâm lấn — bất luận là thân thể hay linh hồn. Anh sợ nếu vì người nào đó mở ra thân thể thì đồng thời sẽ mở ra linh hồn.
Rõ ràng anh đã rất cẩn thận, nhưng tại sao vẫn có người tiến vào thế giới của anh vậy? Ngay từ đầu Đặng Thiên Vũ chỉ cảm giác Tấn Tiểu Lỗi người này khá là thuận mắt thôi. Dù lần đầu tiên làm Tấn Tiểu Lỗi có vẻ rất phóng khoáng trực tiếp đẩy ngã anh. Thế nhưng trong quá trình Đặng Thiên Vũ vẫn có thể cảm giác được thân thể của Tấn Tiểu Lỗi có một chút kháng cự với chuyện này, cái loại ngây ngô lại xuôi theo chiều gió này làm cho Đặng Thiên Vũ cảm giác rất mới mẻ. Có điều sau khi Tấn Tiểu Lỗi nếm được cảm giác cưỡi trên người anh để tự mình động thì Đặng Thiên Vũ nghĩ cái cảm giác kia của mình tuyệt đối là ảo giác.
Lần đầu tiên sau khi làm xong, Đặng Thiên Vũ trở về đã suy nghĩ thật lâu. Bởi vì anh thấy mình thật sự rất thiệt. Rõ ràng anh mới là 1, tại sao lại cảm thấy mình chịu thiệt?
Thiệt ở chỗ nào vậy? Có thể bởi vì Tấn Tiểu Lỗi khỏe quá, hoặc là do đồ vật kia lớn hơn so với anh, hoặc do đối phương quá chủ động, hay là vì thể lực tốt hơn anh nhiều lắm?
Vốn anh nghĩ sẽ không có lần thứ hai làm với Tấn Tiểu Lỗi, nhưng ngẫm lại thì thấy như vậy mình còn lỗ hơn nữa. Thế là anh lại đi tìm Tấn Tiểu Lỗi. Trước khi đi còn chỉnh sửa cạo lông để cho phân thân của mình nhìn dài hơn một chút, vì tự tôn của bản thân.
Thậm chí lần thứ ba chỉ vì muốn áp đảo Tấn Tiểu Lỗi, muốn đem hắn làm đến không còn sức để trở mình cưỡi anh mà uống thuốc kích thích, kết quả… nghĩ đến là muốn khóc.
Tấn Tiểu Lỗi, anh thật sự là khắc tinh của tôi.
Đặng Thiên Vũ khó khăn đứng dậy, đi tắm rửa một cái, thay đồ vào rồi chợt nhớ đến lúc nãy bọn họ vừa làm ở bàn ăn không mang bao.
Tiêu tùng, có bị dính bệnh bắt đầu bằng chữ A không đây!
Đặng Thiên Vũ trong lòng cả kinh, vội vã mang giày chạy xuống lầu tính lái xe đi bệnh viện kiểm tra. Vừa mở cửa thì anh bị mùi trong xe đánh bật ra.
Tối hôm qua bọn họ ở trong xe làm bốn hiệp, mặc dù anh có xài bao nhưng toàn xài xong rồi tiện tay ném đi còn Tấn Tiểu Lỗi hoàn toàn không mang, bắn đầy lên xe.
Đặng Thiên Vũ mở cửa xe thông khí, còn chui vào ghế sau dọn dẹp một chút, quả nhiên tìm thấy hai cái bị vứt bậy bạ. Mặc dù bên trong là thứ của mình nhưng vẫn khiến anh mắc ói.
Tiêu rồi, làm sao rửa xe đây?
Nhưng chuyện này không phải là chuyện nghiêm trọng nhất, vấn đề nghiêm trọng hơn chính là đến bệnh viện xong anh mới phát hiện ví tiền của mình không còn.
“Tấn Tiểu Lỗi, anh có lấy ví tiền của tôi không vậy?” Đặng Thiên Vũ gọi điện thoại, rống to với người đầu dây.
Lúc trước mặc dù trong lúc tức giận đã xóa số điện thoại của Tấn Tiểu Lỗi, nhưng Đặng Thiên Vũ bất đắc dĩ thế nào vẫn nhớ rõ dãy số kia, chỉ cần nghĩ tới muốn gọi điện thoại là chữ số tự hiện lên trong đầu.
“Mẹ kiếp! Ông đây thiếu tiền nhưng không thiếu đức!” Tấn Tiểu Lỗi nhìn thấy điện thoại của Đặng Thiên Vũ còn mừng khấp hởi tưởng rằng đối phương nhớ đến mình. Ai ngờ nhấc điện thoại lên lại bị hét vào tai, còn nghi ngờ hắn ăn trộm ví tiền. “Đờ mờ, anh ỷ có chút tiền mà xem thường người khác hả? Cút đi cho khuất mắt!”
Đặng Thiên Vũ vốn muốn khởi binh hỏi tội, kết quả anh lại bị Tấn Tiểu Lỗi mắng cho nát mặt, mắng xong Tấn Tiểu Lỗi không nói hai lời liệt số điện thoại của Đặng Thiên Vũ vào sổ đen.
Đáng ghét, mới giàu một chút đã không để ai vào mắt, làm hắn suýt nữa còn muốn thử tiến thêm một bước với người này nữa chứ, hừ.
Tấn Tiểu Lỗi ở trong phòng trọ mắng nửa ngày, cảm giác quá ngột ngạt nên quyết định đi kiếm chuyện gì đó làm một chút để mình khỏi nghĩ lung tung. Đáng tiếc hai ngày nay hắn không kiếm được việc, muốn lái xe đi ra ngoài cũng không được. Ngay lúc này lại có một bảo vệ ở trong một khu chung cư gọi điện bảo có người muốn dọn nhà. Tấn Tiểu Lỗi lập tức chạy đi.
Mặc dù không có ví tiền nhưng cũng may Đặng Thiên Vũ có bỏ trên xe một chút tiền dự phòng. Lấy tiền lẻ trong xe ra đếm, anh không ngờ cũng có được mấy trăm đồng.
Bệnh viện anh đến được gọi là “Genesis nam khoa”, là một nơi chuyên phục vụ chữa bệnh ngầm cho nam đồng tính. Đến khám bệnh ở đây có thể khám mấy bệnh khó nói một chút hay kiểm tra HIV gì đó, vì cũng toàn là người trong giới nên rất an toàn.
Đặng Thiên Vũ là một người rất chú ý an toàn. Anh ở trong giới chơi mấy năm nay luôn luôn dùng bao cao su, cứ nửa năm sẽ kiểm tra HIV một lần. Anh sợ chết, thật đấy, vì cuộc sống quá tốt đẹp. Anh không muốn đương không lại dính phải căn bệnh không đường cứu này.
Lần gần nhất Đặng Thiên Vũ kiểm tra là ba tháng trước nên vốn giờ vẫn chưa đến thời gian tái khám. Thế nhưng anh sợ lần trước không xài bao làm với Tấn Tiểu Lỗi bị nhiễm bệnh nên lật đật tới kiểm tra. Bệnh viện này không lớn nhưng dụng cụ thiết bị đều rất đầy đủ, trong giới ai có bệnh đều đến nơi này chạy chữa. Không chỉ kiểm tra HIV, tư vấn tâm lý đồng tính cũng có. Dù sao nơi này từ thầy thuốc đến hộ sĩ đều trong giới nên không có vấn đề gì cả.
Anh thường đến gặp bác sĩ quen hay gọi là bác sĩ Thiện, người này ở đây thời gian đã lâu, kinh nghiệm cũng phong phú. Hơn nữa… không biết do bản chất hay thế nào, mấy bác sĩ khác khá được 0 yêu thích trong khi người này thì ngược lại. Sau khi giúp Đặng Thiên Vũ kiểm tra xong, bác sĩ Thiện không nhịn được hỏi anh tại sao lại đến, anh trả lời xong thì bác sĩ này lại hỏi tiếp: “Anh ta bình thường có thói quen mang bao không?”
Nhớ đến Tấn Tiểu Lỗi trong phong có mấy hộp bao cao su miễn phí của nhà nước, Đặng Thiên Vũ chắc chắn nói: “Có.” Sau đó bắt đầu phàn nàn tên kia keo kiệt bủn xỉn thế nào, cả bao cao su còn tiếc mua toàn đi xin tổ dân phố một lố để trong nhà xài dần.
Bác sĩ Thiện chảy mồ hôi, lại hỏi: “Vậy bình thường hai người làm đều mang phải không?”
Đặng Thiên Vũ nói ngoại trừ buổi sáng hôm nay thì bình thường họ vẫn dùng, ngay cả tối hôm qua anh điên cuồng làm đến bốn lần như thế vẫn luôn nhớ mang bao.
Bởi vì gần đây anh bị Tấn Tiểu Lỗi ức hiếp quá thảm, ức chế tích tụ trong lòng. Bây giờ có người ngồi nghe chuyện, Đặng Thiên Vũ bất tri bất giác kể hết chuyện của bọn họ cho bác sĩ Thiện nghe, làm một người luôn luôn ổn trọng như gã cười đến đau bụng.
Đợi đến khi bác sĩ Thiện cười xong rồi tháo kính xuống một bên lau nước mắt, một bên nheo mắt nói: “Chúc mừng cậu đã tìm được đối tượng.”
Đối tượng? Điên à!!! Trước đây anh luôn nghĩ bác sĩ Thiện tư vấn tâm lý khá tốt nhưng hiện tại xem ra là sai lầm trầm trọng rồi. Rõ ràng mỗi lần anh và Tấn Tiểu Lỗi gặp mặt cũng nháo thất điên bát đảo chẳng khác gì chiến tranh, người này lại còn nói anh tìm được đối tượng?!
Đối tượng, ý là nói Tấn Tiểu Lỗi đấy hả?
Theo như lời nói trước đây của bác sĩ Thiện, đồng tính luyến ái với dị tính luyến ái không có gì khác nhau, sống là vì sự nghiệp và ái tình. Điểm khác nhau duy nhất là dị tính đàn ông muốn tiền bạc và đàn bà, đồng tính muốn tiền bạc và đàn ông mà thôi.
Đừng tưởng đồng tính luyến ái đều là những người lạm giao. Thật ra có rất nhiều người không ngừng thay đổi bạn tình là để tìm được một người phù hợp với mình cả về thân thể lẫn tính cách. Bởi vì có rất nhiều quốc gia đồng tính luyến ái không thể kết hôn cho nên bọn họ sẽ liều lĩnh hơn rất nhiều, không có hôn nhân, không có con cái thì không có rằng buộc, chia tay là một điều rất dễ dàng.
Rất nhiều người quanh co lòng vòng cả đời, chỉ vì muốn tìm một người thích hợp với mình.
“Nói vớ va vớ vẩn!!” Đặng Thiên Vũ tức giận đập bàn, đứng dậy đập cửa mà đi. Được mấy giây lại mở cửa nói: “Xét nghiệm xong nhớ báo kết quả cho tôi.”
“Kiểm tra miễn phí rồi còn tư vấn tâm lý miễn phí cho cậu. Cậu không thèm đưa một đồng đã không biết xấu hổ đòi tôi báo kết quả kiểm tra. Có tin tôi làm một cái kết quả dương tính hù chết cậu không!” Bác sĩ Thiện nhướng mắt tà ác nhìn anh, còn không quên trầm giọng xuống nói như đang nguyền rủa.
Vấn đề này ấy hả, người khác nói Đặng Thiên Vũ còn tin chứ bác sĩ Thiện và anh đã quen biết nhiều năm: “Tôi tinh tưởng nhân phẩm của anh. Anh rất có tâm.”
“Nhân phẩm? Phải không? Vậy cậu nói tôi xem, sao vừa rồi cậu không tin lời tôi nói.” Bác sĩ Thiện đi tới cửa đối diện với anh hỏi.
“Bởi vì tôi và anh ta tuyệt đối sẽ không trở thành một đôi!” Đặng Thiên Vũ trả lời như đinh đóng cột.
“Tại sao? Vì tính cách? Điều kiện gia đình? Hay địa vị xã hội?” Bác sĩ Thiện bình thường đều thích híp mắt nhìn người khác, ánh mắt sắc như dao đâm vào người anh.
“Bởi vì…” Bị bác sĩ Thiện bức chịu không nổi Đặng Thiên Vũ đành phải nói thật: “Bởi vì… cái đó của anh ta to hơn của tôi, thể lực cũng tốt hơn của tôi, luôn luôn bị anh ta cưỡi làm lòng tự trọng của tôi không chịu nổi.”
Phụt——-
Vốn bác sĩ Thiện còn tính nếu Đặng Thiên Vũ thật sự bởi vì những nguyên nhân mà gã vừa nêu ra mà cự tuyệt người kia thì gã sẽ đem Đặng Thiên Vũ liệt vào danh sách đen từ chối tiếp khách ngay, ai ngờ…
Gã lại có thêm một trận cười.
Đặng Thiên Vũ lại thề không bao giờ đi tìm Tấn Tiểu Lỗi. Anh bị Tấn Tiểu Lỗi ức hiếp còn chưa nói, lại bởi vì Tấn Tiểu Lỗi mà bị bác sĩ Thiện trêu chọc. Thật sự là không còn mặt mũi nào nhìn người.
Đúng lúc em trai anh mang theo vợ con về thăm gia đình, gọi điện thoại bảo anh ghé nhà chơi. Đặng Thiên Vũ vốn không muốn quay về nhưng nghe em trai nói có mua quần áo cho mình, anh lập tức không có ý kiến quay đầu xe.
Ha ha, vừa mới bị người xé mất bộ LV, vẫn còn đang đau khổ thì em trai đã mang quần áo mới đến bù đắp.
Đột nhiên, Đặng Thiên Vũ phát hiện người anh yêu nhất chính là em trai mình.
Anh có thể không ngại ở trước mặt người khác *** lõa thể, thế nhưng anh rất sợ phơi bày linh hồn với người khác.
Từ khi đi lên con đường này anh vẫn luôn là 1, chưa bao giờ làm 0.
Dù sao trong giới 0 luôn luôn nhiều, cho nên anh không làm 0 thì trong vòng tròn cũng không có tổn thất gì.
Bình thường người trong giới cũng không quan tâm đến vị trí, có vài người thích làm 0, nhưng thỉnh thoảng vẫn là 1, có vài người thường làm 1 nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ ở dưới. Mặc dù có những người ngàn năm đều nằm dưới, nhưng ngàn năm làm 1 thì rất hiếm hoi.
Anh không muốn làm 0 chỉ vì một lý do, đó là anh không muốn để người khác xâm lấn — bất luận là thân thể hay linh hồn. Anh sợ nếu vì người nào đó mở ra thân thể thì đồng thời sẽ mở ra linh hồn.
Rõ ràng anh đã rất cẩn thận, nhưng tại sao vẫn có người tiến vào thế giới của anh vậy? Ngay từ đầu Đặng Thiên Vũ chỉ cảm giác Tấn Tiểu Lỗi người này khá là thuận mắt thôi. Dù lần đầu tiên làm Tấn Tiểu Lỗi có vẻ rất phóng khoáng trực tiếp đẩy ngã anh. Thế nhưng trong quá trình Đặng Thiên Vũ vẫn có thể cảm giác được thân thể của Tấn Tiểu Lỗi có một chút kháng cự với chuyện này, cái loại ngây ngô lại xuôi theo chiều gió này làm cho Đặng Thiên Vũ cảm giác rất mới mẻ. Có điều sau khi Tấn Tiểu Lỗi nếm được cảm giác cưỡi trên người anh để tự mình động thì Đặng Thiên Vũ nghĩ cái cảm giác kia của mình tuyệt đối là ảo giác.
Lần đầu tiên sau khi làm xong, Đặng Thiên Vũ trở về đã suy nghĩ thật lâu. Bởi vì anh thấy mình thật sự rất thiệt. Rõ ràng anh mới là 1, tại sao lại cảm thấy mình chịu thiệt?
Thiệt ở chỗ nào vậy? Có thể bởi vì Tấn Tiểu Lỗi khỏe quá, hoặc là do đồ vật kia lớn hơn so với anh, hoặc do đối phương quá chủ động, hay là vì thể lực tốt hơn anh nhiều lắm?
Vốn anh nghĩ sẽ không có lần thứ hai làm với Tấn Tiểu Lỗi, nhưng ngẫm lại thì thấy như vậy mình còn lỗ hơn nữa. Thế là anh lại đi tìm Tấn Tiểu Lỗi. Trước khi đi còn chỉnh sửa cạo lông để cho phân thân của mình nhìn dài hơn một chút, vì tự tôn của bản thân.
Thậm chí lần thứ ba chỉ vì muốn áp đảo Tấn Tiểu Lỗi, muốn đem hắn làm đến không còn sức để trở mình cưỡi anh mà uống thuốc kích thích, kết quả… nghĩ đến là muốn khóc.
Tấn Tiểu Lỗi, anh thật sự là khắc tinh của tôi.
Đặng Thiên Vũ khó khăn đứng dậy, đi tắm rửa một cái, thay đồ vào rồi chợt nhớ đến lúc nãy bọn họ vừa làm ở bàn ăn không mang bao.
Tiêu tùng, có bị dính bệnh bắt đầu bằng chữ A không đây!
Đặng Thiên Vũ trong lòng cả kinh, vội vã mang giày chạy xuống lầu tính lái xe đi bệnh viện kiểm tra. Vừa mở cửa thì anh bị mùi trong xe đánh bật ra.
Tối hôm qua bọn họ ở trong xe làm bốn hiệp, mặc dù anh có xài bao nhưng toàn xài xong rồi tiện tay ném đi còn Tấn Tiểu Lỗi hoàn toàn không mang, bắn đầy lên xe.
Đặng Thiên Vũ mở cửa xe thông khí, còn chui vào ghế sau dọn dẹp một chút, quả nhiên tìm thấy hai cái bị vứt bậy bạ. Mặc dù bên trong là thứ của mình nhưng vẫn khiến anh mắc ói.
Tiêu rồi, làm sao rửa xe đây?
Nhưng chuyện này không phải là chuyện nghiêm trọng nhất, vấn đề nghiêm trọng hơn chính là đến bệnh viện xong anh mới phát hiện ví tiền của mình không còn.
“Tấn Tiểu Lỗi, anh có lấy ví tiền của tôi không vậy?” Đặng Thiên Vũ gọi điện thoại, rống to với người đầu dây.
Lúc trước mặc dù trong lúc tức giận đã xóa số điện thoại của Tấn Tiểu Lỗi, nhưng Đặng Thiên Vũ bất đắc dĩ thế nào vẫn nhớ rõ dãy số kia, chỉ cần nghĩ tới muốn gọi điện thoại là chữ số tự hiện lên trong đầu.
“Mẹ kiếp! Ông đây thiếu tiền nhưng không thiếu đức!” Tấn Tiểu Lỗi nhìn thấy điện thoại của Đặng Thiên Vũ còn mừng khấp hởi tưởng rằng đối phương nhớ đến mình. Ai ngờ nhấc điện thoại lên lại bị hét vào tai, còn nghi ngờ hắn ăn trộm ví tiền. “Đờ mờ, anh ỷ có chút tiền mà xem thường người khác hả? Cút đi cho khuất mắt!”
Đặng Thiên Vũ vốn muốn khởi binh hỏi tội, kết quả anh lại bị Tấn Tiểu Lỗi mắng cho nát mặt, mắng xong Tấn Tiểu Lỗi không nói hai lời liệt số điện thoại của Đặng Thiên Vũ vào sổ đen.
Đáng ghét, mới giàu một chút đã không để ai vào mắt, làm hắn suýt nữa còn muốn thử tiến thêm một bước với người này nữa chứ, hừ.
Tấn Tiểu Lỗi ở trong phòng trọ mắng nửa ngày, cảm giác quá ngột ngạt nên quyết định đi kiếm chuyện gì đó làm một chút để mình khỏi nghĩ lung tung. Đáng tiếc hai ngày nay hắn không kiếm được việc, muốn lái xe đi ra ngoài cũng không được. Ngay lúc này lại có một bảo vệ ở trong một khu chung cư gọi điện bảo có người muốn dọn nhà. Tấn Tiểu Lỗi lập tức chạy đi.
Mặc dù không có ví tiền nhưng cũng may Đặng Thiên Vũ có bỏ trên xe một chút tiền dự phòng. Lấy tiền lẻ trong xe ra đếm, anh không ngờ cũng có được mấy trăm đồng.
Bệnh viện anh đến được gọi là “Genesis nam khoa”, là một nơi chuyên phục vụ chữa bệnh ngầm cho nam đồng tính. Đến khám bệnh ở đây có thể khám mấy bệnh khó nói một chút hay kiểm tra HIV gì đó, vì cũng toàn là người trong giới nên rất an toàn.
Đặng Thiên Vũ là một người rất chú ý an toàn. Anh ở trong giới chơi mấy năm nay luôn luôn dùng bao cao su, cứ nửa năm sẽ kiểm tra HIV một lần. Anh sợ chết, thật đấy, vì cuộc sống quá tốt đẹp. Anh không muốn đương không lại dính phải căn bệnh không đường cứu này.
Lần gần nhất Đặng Thiên Vũ kiểm tra là ba tháng trước nên vốn giờ vẫn chưa đến thời gian tái khám. Thế nhưng anh sợ lần trước không xài bao làm với Tấn Tiểu Lỗi bị nhiễm bệnh nên lật đật tới kiểm tra. Bệnh viện này không lớn nhưng dụng cụ thiết bị đều rất đầy đủ, trong giới ai có bệnh đều đến nơi này chạy chữa. Không chỉ kiểm tra HIV, tư vấn tâm lý đồng tính cũng có. Dù sao nơi này từ thầy thuốc đến hộ sĩ đều trong giới nên không có vấn đề gì cả.
Anh thường đến gặp bác sĩ quen hay gọi là bác sĩ Thiện, người này ở đây thời gian đã lâu, kinh nghiệm cũng phong phú. Hơn nữa… không biết do bản chất hay thế nào, mấy bác sĩ khác khá được 0 yêu thích trong khi người này thì ngược lại. Sau khi giúp Đặng Thiên Vũ kiểm tra xong, bác sĩ Thiện không nhịn được hỏi anh tại sao lại đến, anh trả lời xong thì bác sĩ này lại hỏi tiếp: “Anh ta bình thường có thói quen mang bao không?”
Nhớ đến Tấn Tiểu Lỗi trong phong có mấy hộp bao cao su miễn phí của nhà nước, Đặng Thiên Vũ chắc chắn nói: “Có.” Sau đó bắt đầu phàn nàn tên kia keo kiệt bủn xỉn thế nào, cả bao cao su còn tiếc mua toàn đi xin tổ dân phố một lố để trong nhà xài dần.
Bác sĩ Thiện chảy mồ hôi, lại hỏi: “Vậy bình thường hai người làm đều mang phải không?”
Đặng Thiên Vũ nói ngoại trừ buổi sáng hôm nay thì bình thường họ vẫn dùng, ngay cả tối hôm qua anh điên cuồng làm đến bốn lần như thế vẫn luôn nhớ mang bao.
Bởi vì gần đây anh bị Tấn Tiểu Lỗi ức hiếp quá thảm, ức chế tích tụ trong lòng. Bây giờ có người ngồi nghe chuyện, Đặng Thiên Vũ bất tri bất giác kể hết chuyện của bọn họ cho bác sĩ Thiện nghe, làm một người luôn luôn ổn trọng như gã cười đến đau bụng.
Đợi đến khi bác sĩ Thiện cười xong rồi tháo kính xuống một bên lau nước mắt, một bên nheo mắt nói: “Chúc mừng cậu đã tìm được đối tượng.”
Đối tượng? Điên à!!! Trước đây anh luôn nghĩ bác sĩ Thiện tư vấn tâm lý khá tốt nhưng hiện tại xem ra là sai lầm trầm trọng rồi. Rõ ràng mỗi lần anh và Tấn Tiểu Lỗi gặp mặt cũng nháo thất điên bát đảo chẳng khác gì chiến tranh, người này lại còn nói anh tìm được đối tượng?!
Đối tượng, ý là nói Tấn Tiểu Lỗi đấy hả?
Theo như lời nói trước đây của bác sĩ Thiện, đồng tính luyến ái với dị tính luyến ái không có gì khác nhau, sống là vì sự nghiệp và ái tình. Điểm khác nhau duy nhất là dị tính đàn ông muốn tiền bạc và đàn bà, đồng tính muốn tiền bạc và đàn ông mà thôi.
Đừng tưởng đồng tính luyến ái đều là những người lạm giao. Thật ra có rất nhiều người không ngừng thay đổi bạn tình là để tìm được một người phù hợp với mình cả về thân thể lẫn tính cách. Bởi vì có rất nhiều quốc gia đồng tính luyến ái không thể kết hôn cho nên bọn họ sẽ liều lĩnh hơn rất nhiều, không có hôn nhân, không có con cái thì không có rằng buộc, chia tay là một điều rất dễ dàng.
Rất nhiều người quanh co lòng vòng cả đời, chỉ vì muốn tìm một người thích hợp với mình.
“Nói vớ va vớ vẩn!!” Đặng Thiên Vũ tức giận đập bàn, đứng dậy đập cửa mà đi. Được mấy giây lại mở cửa nói: “Xét nghiệm xong nhớ báo kết quả cho tôi.”
“Kiểm tra miễn phí rồi còn tư vấn tâm lý miễn phí cho cậu. Cậu không thèm đưa một đồng đã không biết xấu hổ đòi tôi báo kết quả kiểm tra. Có tin tôi làm một cái kết quả dương tính hù chết cậu không!” Bác sĩ Thiện nhướng mắt tà ác nhìn anh, còn không quên trầm giọng xuống nói như đang nguyền rủa.
Vấn đề này ấy hả, người khác nói Đặng Thiên Vũ còn tin chứ bác sĩ Thiện và anh đã quen biết nhiều năm: “Tôi tinh tưởng nhân phẩm của anh. Anh rất có tâm.”
“Nhân phẩm? Phải không? Vậy cậu nói tôi xem, sao vừa rồi cậu không tin lời tôi nói.” Bác sĩ Thiện đi tới cửa đối diện với anh hỏi.
“Bởi vì tôi và anh ta tuyệt đối sẽ không trở thành một đôi!” Đặng Thiên Vũ trả lời như đinh đóng cột.
“Tại sao? Vì tính cách? Điều kiện gia đình? Hay địa vị xã hội?” Bác sĩ Thiện bình thường đều thích híp mắt nhìn người khác, ánh mắt sắc như dao đâm vào người anh.
“Bởi vì…” Bị bác sĩ Thiện bức chịu không nổi Đặng Thiên Vũ đành phải nói thật: “Bởi vì… cái đó của anh ta to hơn của tôi, thể lực cũng tốt hơn của tôi, luôn luôn bị anh ta cưỡi làm lòng tự trọng của tôi không chịu nổi.”
Phụt——-
Vốn bác sĩ Thiện còn tính nếu Đặng Thiên Vũ thật sự bởi vì những nguyên nhân mà gã vừa nêu ra mà cự tuyệt người kia thì gã sẽ đem Đặng Thiên Vũ liệt vào danh sách đen từ chối tiếp khách ngay, ai ngờ…
Gã lại có thêm một trận cười.
Đặng Thiên Vũ lại thề không bao giờ đi tìm Tấn Tiểu Lỗi. Anh bị Tấn Tiểu Lỗi ức hiếp còn chưa nói, lại bởi vì Tấn Tiểu Lỗi mà bị bác sĩ Thiện trêu chọc. Thật sự là không còn mặt mũi nào nhìn người.
Đúng lúc em trai anh mang theo vợ con về thăm gia đình, gọi điện thoại bảo anh ghé nhà chơi. Đặng Thiên Vũ vốn không muốn quay về nhưng nghe em trai nói có mua quần áo cho mình, anh lập tức không có ý kiến quay đầu xe.
Ha ha, vừa mới bị người xé mất bộ LV, vẫn còn đang đau khổ thì em trai đã mang quần áo mới đến bù đắp.
Đột nhiên, Đặng Thiên Vũ phát hiện người anh yêu nhất chính là em trai mình.
Danh sách chương