Đặng Thiên Vũ đang rất vui vẻ. Vất vả hơn nửa năm trời, cuối cùng anh đã đổi được xe mới.

Mặc dù chiếc xe này chỉ là BMWs đời 3 khoảng 30 mấy vạn, nhưng cũng là anh tự mình vất vả kiếm tiền mua được, vẫn quý hơn nhiêu so với đám nhà giàu lấy tiền cha mẹ mà khoe khoang.

Hôm nay buổi chiều, khí trời cũng không tệ, anh chào tạm biệt nhân viên trong cửa hàng rồi lái xe chạy về nhà, tính toán tắm rửa thay đồ rồi buổi tối đi đâu đó chơi.

Dạng người như anh, tầm 27-28 tuổi đã có hai cửa hàng đại lý di động, bộ dạng cũng đẹp trai nên vốn không thiếu người nhắm làm đối tượng kết hôn. Đáng tiếc, Đặng Thiên Vũ đã come out với người nhà từ khá sớm. Mặc dù gia đình không dễ dàng tha thứ cho chuyện này, nhưng chí ít cũng không ép buộc chuyện cưới xin nữa.

Không cần lo lắng bị gia đình dục cưới, cuộc sống đương nhiên là hạnh phúc.

Khởi động chiếc BMWs vừa mới mua, Đặng Thiên Vũ thầm mơ mộng về hoàng tử bạch mã từ nhỏ của mình.

Cho nên… các em đẹp trai ở bar, cứ chờ anh đến đi!!

Mặc dù anh cũng đã lái xe nhiều năm rồi, nhưng chiếc xe này là đồ mới cứng, bảo không nâng như trứng hứng như hoa cũng lạ. Thế nên Đặng Thiên Vũ lái xe rất cẩn thận, để ý an toàn giao thông, giữ khoảng cách nhất định với các xe khác, lúc rẽ qua đường luôn luôn bật xi nhan đàng hoàng. Từ lúc có con xe mới này, anh lái xe chẳng khác nào lúc vừa mới lấy bằng lại, rất quy củ thận trọng.

Đáng tiếc… Chiếc xe tải bên phải thấy cự ly xe của anh với phía trước khá xa nên tính vượt qua, nhưng lại không thèm bật xi nhan. Chiếc xe vừa vượt lên có lẽ nhận thấy khoảng cách quá sát với xe đằng trước nên đã thắng lại.

Vì thế… Chiếc xe màu trắng của Đặng Thiên Vũ không thể tránh được cảnh ôm hôn nồng nàn với đuôi của chiếc xe vận tải màu xanh kia.

Rầm!!

Đợi Đặng Thiên Vũ đạp thắng lại thì xe của anh với chiếc xe phía trước đã va chạm. Anh hoảng hốt kéo phanh, nhá đèn hai cái rồi xuống xe xem xét.

Mẹ kiếp, khung bảo vệ màu vàng phía sau đuôi xe kia vừa vặn cạ vào phía trước của xe anh, làm cho miếng lưới sắt lõm vào, hộp đèn trước cũng nứt ra luôn.

Không phải chứ, BMWs của anh!!! Mua còn chưa đến một tháng đấy!!!!!!!

Trong khi Đặng Thiên Vũ đang xem xét tình hình thì chiếc xe tải kia cư nhiên… chạy mất!

Lúc anh nhận ra thì chỉ kịp nhìn thấy biển số đằng sau đuôi của nó là MB250.

MB250 hả?! Để cho anh đây tìm được mày, mày nhất định phải chết.

Tấn Tiểu Lỗi huýt sáo, đem xe tải đậu ở phía dưới lầu phòng thuê, định trở về ngủ một giấc thật đã. Chạy hai ngày đường dài vừa mới về, mệt đến độ hắn suýt nữa ngủ gục trên xe.

Vừa mới nhảy xuống xe, hắn phát hiện có một người đàn ông ăn mặc lịch sự, ngoại hình khá tốt nhưng vẻ mặt hung thần ác sát đang đứng đợi phía trước, ánh mắt nhìn hắn như thể vừa bị cướp mất vợ vậy.

“Chiếc xe tải biển số MB250 này là của anh phải không?!” Đối phương đi đến đối diện với Tấn Tiểu Lỗi. Hai người cao ngang ngửa nhau, dù vóc người không cường tráng được như hắn nhưng áp lực tỏa ra lớn.

“Đúng, làm sao vậy?” Hắn sửng sốt một chút, đây là sao? Chủ nợ à? “Làm sao vậy?” Đối phương nắm cổ áo của hắn, hung dữ nói: “Năm ngày trước ở đường XX anh vượt ẩu thắng gấp khiến xe của tôi húc vào đuôi xe của anh, phí sửa chữa là mười nghìn đồng [*], trả tiền đi.”

[*] Tính theo Nhân Dân Tệ.

Nghe người kia nói như vậy Tấn Tiểu Lỗi mới nhớ ra. Hôm đó hắn lái xe vội vàng đi giao hàng, đuôi xe của hắn quẹt phải một chiếc xe, sợ dừng lại mà cảnh sát giao thông đến xử lý thì sẽ bị tịch thu xe bèn cắm cổ chạy. Không ngờ đối phương có thể tìm đến cửa, xem ra người này không đơn giản chút nào. Có điều đòi bồi thường? Hắn còn thiếu tiền muốn chết, bảo hắn trả là không có cửa, hoàn toàn không có khả năng.

Dưới tình huống thế này, chỉ có thể dùng một biện pháp – ăn vạ.

“Ê, anh quẹt vào đuôi xe tôi mà đòi tôi trả tiền, bộ tưởng tôi không hiểu luật hả? Ai chẳng biết người tung xe mới là người phải chịu trách nhiệm chứ!” Tấn Tiểu Lỗi cảm thấy người đàn ông này tức giận nhìn rất vừa mắt, nếu có thể cùng đối phương làm một lần thì tốt. Đáng tiếc nhìn người ta ăn mặc thế này, còn có chiếc xe hôm trước là biết người này với hắn không cùng một giai cấp rồi.

“Anh vượt ẩu thắng gấp, thậm chí quẹt xe xong còn bỏ chạy. Nhìn là biết anh thuộc kiểu thường xuyên vi phạm an toàn giao thông. Tin tôi báo công an không, anh theo mà so đo.” Đặng Thiên Vũ bị Tấn Tiểu Lỗi chọc giận mắng, người gì quá vổ sỉ.

Thấy mặt đối phương đỏ lên, Tấn Tiểu Lỗi chợt muốn đùa giỡn người này một chút. Hắn nói: “Tiền thì tôi không có, mạng thì còn một cái, cùng lắm tôi đem cái thân hơn trăm cân này bồi thường cho anh nhé.”

Lời này vừa thốt ra, hai cặp mắt trừng nhau nhìn.

Có lẽ là tâm linh cảm ứng đồng loại, Đặng Thiên Vũ không ngờ theo bản năng đồng ý: “Được, lấy thân trả nợ.”

Tấn Tiểu Lỗi thiếu chút nữa tự sặc. Không phải chứ, tình tiết như phim vậy mà cũng có hả! Thuận miệng nói nhảm vài câu mà gặp ngay đồng loại?

Bất quá… Cùng người này làm một lần cũng không tệ.

Nhìn đối phương mặt mày hớn hở, Đặng Thiên Vũ cảm thấy mình hình như bị hố rồi.

“Phí sửa xe tổng cộng 10547 đồng, làm chẵn cho anh là mười nghìn đồng. Anh muốn bồi thường thế nào?”

Trong căn phòng chưa đến mười mét vuông của Tấn Tiểu Lỗi, Đặng Thiên Vũ như một đại gia ngồi chễm chệ ở trên giường, cũng nơi duy nhất có thể ngồi ở đây. Tấn Tiểu Lỗi đầu toàn mồ hôi đứng ở bên cạnh, cầm chai nước ngọt có ga vừa mua ở dưới lầu đưa cho đối phương. Phòng của hắn chỉ có mỗi cái quạt bàn, dù đã mở hết cỡ nhưng vì nhiệt độ cao nên thổi ra cũng toàn là hơi nóng.

Đặng Thiên Vũ lúc mới ra trường cũng phải thuê phòng ở, khi đó anh cũng không có cảm giác gì. Bây giờ sống sung sướng mấy năm, mùa hè không có máy lạnh thật đúng là cực hình. Anh cởi bớt hai nút cổ áo sơ mi mà vẫn nóng. Uống hai hớp nước có ga mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tấn Tiểu Lỗi vội vàng cầm cuốn tạp chí trên giường quạt cho Đặng Thiên Vũ, bị Đặng Thiên Vũ ngăn lại.

Thấy anh không thích, Tấn Tiểu Lỗi lại đem cuốn tạp chí cất đi. Mặc dù chỉ là tạp chí nam giới phát miễn phí ngoài đường, nhưng bên trong cũng không thiếu trai mát mắt. Còn chưa nói trên bìa mặt là một chàng đẹp trai mặc mỗi quần lót, dù không biết là ai nhưng lúc cần quay tay đem ra nhìn vẫn hữu dụng chán.

“Cuốn tạp chí nát như vậy mà còn cất?” Đặng Thiên Vũ thấy hắn cẩn thận như vậy thì không vừa mắt, bèn nói một câu.

“Đây chính là bảo điển quay tay của tôi đấy!”

“…” Đặng Thiên Vũ hết nói nổi…

“Được rồi, anh muốn tôi trả như thế nào, bao nhiên tiền một lần, nói thử xem.” Tấn Tiểu Lỗi cũng không ngại. Hắn đôi khi không thích tự xử cũng sẽ ra nhà vệ sinh công cộng ở công viên tìm bạn. Có người thì miễn phí, có người phải trả tiền, dù lấy tiền cao nhất cũng tầm ba mươi năm mươi đồng, thậm chí có người còn kiếm được hơn ba trăm đồng một ngày. Tuy nhiên… nếu chỉ lấy của người này năm mươi đồng, tính ra… mười nghìn chia năm mươi… là hai trăm lần? Làm đến tinh tẫn nhân vong cũng không trả nổi. Hắn còn phải đi lái xe kiếm tiền trả nợ trong nhà, ai mà rảnh nằm trên giường suốt ngày làm mấy chuyện đó không?

Trước giờ Đặng Thiên Vũ trên cơ bản đều chỉ đi tìm tình một đêm. Hai người ra ngoài thuê khách sạn rồi sau đó anh trả tiền phòng mà thôi, dùng tiền mua mấy vụ này anh chưa thử qua bao giờ. Cho nên anh thật sự không biết phải ra giá như thế nào. Suy nghĩ một chút, bình thường trả tiền phòng cũng tầm khoảng năm trăm mấy, như vậy…

“Năm trăm đồng một lần.”

Thấy Đặng Thiên Vũ ra giá như vậy, Tấn Tiểu Lỗi hớn hở ra mặt. Không ngờ bản thân lại đáng giá như vậy, một tên đàn ông thô lỗ như hắn cũng có thể được năm trăm đồng một lần? Quá hời. Đúng lúc dạo này không có phát tiết, bây giờ có người đưa lên cửa, làm nhiều lời nhiều. Không hiểu tên này đến đòi nợ kiểu mà chẳng khác gì đi cho đồ miễn phí.

Làm tình không không hai mươi lần, ai không làm mới ngu.

Tấn Tiểu Lỗi nhìn bên ngoài trời vẫn còn sáng, vội vàng kéo rèm cửa lại rồi bắt đầu cởi quần áo. Mùa hè vốn mặc chẳng bao nhiêu lớp, cởi hai ba cái là sạch bách.

“Đến đây đi!” Hắn hoàn toàn không ngại, trần truồng đứng trước mặt Đặng Thiên Vũ để cho anh nhìn.

Đặng Thiên Vũ trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông trần trụi trước mặt, suýt chút nữa ngất. Trời nóng như vậy, người này lại muốn làm ngay bây giờ… Hai người đứng không mà mồ hôi đã đầm đìa, nếu làm vận động kịch liệt thì…

Tấn Tiểu Lỗi quanh năm lao động chân tay cho nên dáng người của hắn không khỏe đẹp hoàn mỹ như đám luyện từ gym ra, nhưng lại có một vẻ tự nhiên phóng khoáng. Mặc dù là một gã thô thiển nhưng nhìn có cảm giác chắc chắn hơn so với những tên anh biết trong bar. Đặng Thiên Vũ nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô, nhưng vẫn nói: “Trời quá nóng, không muốn làm ở đây.”

“Vậy sao?” Tấn Tiểu Lỗi trực tiếp đẩy ngã Đặng Thiên Vũ, cưỡi lên người lột áo sơ mi của anh ra, mông chà xát một chút vật cứng ở phía dưới, nói: “Nhưng cơ thể anh hình như không quá tán thành với câu anh nói cho lắm.”

Đệt, mấy bữa nay lo tìm cho ra thằng khốn quẹt xe của anh đòi nợ nên vẫn không đi ra ngoài giải tỏa, hiện tại cư nhiên vừa thấy đàn ông đã cứng.

“Khốn khiếp, trên người của anh toàn là mồ hôi, tôi có hứng cũng không muốn đụng. Nhanh đi rửa đít cho sạch sẽ rồi đến đây cho tôi.” Đặng Thiên Vũ đẩy người đang tháo dây nịt của mình ra.

“Anh là ở trên? Nhìn anh da trắng mềm mại thế này tôi cứ tưởng là ở dưới.” Tấn Tiểu Lỗi mỉm cười một cái, rời khỏi người anh đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng nước chảy vang ra từ phòng tắm, Đặng Thiên Vũ ngồi lại đàng hoàng nhìn cửa phòng, trong lòng không khỏi oán hận.

Mẹ kiếp, anh là đến đòi nợ, sao giờ lại thành thế này. Nếu như ngớ ngớ ngẩn ngẩn để tên kia làm thật thì không phải anh tự hiến thân cho người ta sao? Làm xong còn phải đưa tiền cho đối phương? Vớ vẩn vãi ra! Anh vốn luôn là 1.

Tấn Tiểu Lỗi phấn khởi tắm rửa. Trước giờ đi nhà vệ sinh ở công viên cũng chỉ sóc lọ hoặc mút một chút, đã lâu không chơi súng thật đạn thật. Nhìn bộ dạng người kia được như vậy, không biết kỹ thuật thế nào?

Hắn đang rất mong chờ.

Tấn Tiểu Lỗi ướt nhẹp đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Đặng Thiên Vũ vẫn ăn mặc đàng hoàng ngồi bên giường, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn cúi người nhặt lấy quần áo vừa ném xuống đất lúc nãy lên, lau bớt nước trên người mình rồi lại quăng trở về chỗ cũ.

Lúc nãy tắm hắn có rửa bên trong một chút, không cẩn thận động tay nên bây giờ đã hơi cứng lên. Cứ tưởng ra cửa sẽ bị làm trực tiếp luôn, không ngờ lại rầy rà như vậy.

Hắn ngồi xuống biên giường bắt đầu cởi thắt lưng của Đặng Thiên Vũ, anh cũng phối hợp thẳng lưng lên cho đối phương cỡi ra.

Tấn Tiểu Lỗi trực tiếp nằm trên giường, dạng chân ra nói: “Đến luôn đi, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

Thân thể Đặng Thiên Vũ cứng ngắc, da mặt có chút co giật, thậm chí còn muốn phá cửa chạy đi.

Mẹ kiếp, sao kiểu gì cũng cảm giác như mình mới là đứa sắp bị lên thớt vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện