Dịch: Hắc Thiên Long

***

Hai nhân viên cảnh sát không ngăn cản Chu Ngôn lấy sách ra.

Nhưng ngược lại, bọn họ cũng không hề giảm tốc độ, tiếp tục áp giải Chu Ngôn đi về phía xe tù.

Họ chỉ là cảnh sát; việc tù nhân có phạm tội hay không là chuyện để quan tòa và các thám tử quyết định, họ sẽ không can thiệp.

Bọn họ chỉ cần làm tốt phận sự trong thẩm quyền của mình là được rồi.

Nhưng...

Hai người cảnh sát tò mò liếc nhìn vào quyển sách ấy.

Thực ra, ngay từ đầu, họ đã tò mò tại sao anh chàng này lại phải mang theo cuốn sách đó ra khỏi nhà giam.

Trước khi lên xe tù, họ còn cố ý kiểm tra quyển sách của Chu Ngôn nữa vì sợ hắn giấu thứ gì đó bên trong, ví dụ như một lưỡi dao nhỏ chẳng hạn.

Thế nhưng mà... chẳng có gì trong cuốn sách đó cả, dù chỉ là một hai con chữ nho nhỏ.

Vì vậy, khi nhìn thấy Chu Ngôn thỉnh thoảng lấy ra quyển sách trống rỗng rồi lật xem, hai đồng chí cảnh sát đều tỏ vẻ khó hiểu.

“Thằng nhóc này đang làm gì vậy?”

“Đúng thật là nó còn chưa khỏi bệnh hẳn…”

Viên cảnh sát thầm nghĩ.

Ngược lại, chắc chắn Chu Ngôn không biết quyển sách trên tay của mình đã trở nên trống rỗng trong mắt người khác. Hắn chỉ đang cố gắng nhanh chóng tìm kiếm hy vọng cuối cùng giữa những dòng chữ dày đặc trên từng trang giấy

[Long Hạo Miểu: Chắc chắn sẽ không xử bắn ngay được, ít ra là đã phát hiện vấn đề khuất tất bên trong vụ án.]

Quả thực, án tử hình nhất định sẽ tạm thời bị hủy bỏ. Nhưng nếu không có bằng chứng, suy luận của chính bản thân hắn sẽ ngày càng kém thuyết phục. Và nếu lật đi lật lại vấn đề trong nhiều năm nhưng vẫn không có tiến triển gì, cuối cùng thì phán xét ban đầu vẫn sẽ bị tiến hành như cũ.

Vì vậy, Chu Ngôn không thể đánh cuộc. Hắn phải đưa ra bằng chứng thực tế!

[Một quân cờ màu đen: Thi thể vẫn còn đó không? Các bác sĩ pháp y trong thế giới này không đáng tin cậy như vậy à? Đặc điểm của một xác chết bị đâm thủng tim và chảy máu hoàn toàn khác với những người bị nhồi máu cơ tim đấy. Và vết thương trước khi chết hoàn toàn khác với vết thương sau khi chết...]

Chu Ngôn nhìn chằm chằm những lời này, cảm giác vô cùng bất lực.

Thật không may, khoảng thời gian từ khi nạn nhân lên cơn đau tim rồi chết đến khi tim bị đâm vỡ là quá ngắn. Nếu chỉ dựa trên các vết hoen tử thi và độ cứng của xác chết, quả thật không có cách nào để ước tính trạng thái của thi thể chính xác được.

Tóm lại, dù là do kỹ thuật che giấu nguyên nhân tử vong thật sự vô cùng cao tay hay do các bác sĩ pháp y của thế giới này bị hạn chế về mặt tay nghề thì hiện tại đã không có cách nào tìm ra manh mối từ tử thi nữa rồi.

Đồn cảnh sát không thể giữ thi thể của nạn nhân quá lâu sau khi kết án, cuối cùng họ đã bàn giao thi thể cho gia đình nạn nhân để rồi cái xác ấy đã được mang đi hỏa táng ít lâu sau đó.

Chu Ngôn đọc tiếp, bên dưới là rất nhiều những dòng chữ của [Một quân cờ màu đen]; có vẻ là người đó đang phàn nàn. Thật ra, Chu Ngôn cũng đã thầm mắng những người khám nghiệm tử thi mười ngàn lần rồi, nhưng bây giờ có mắng sao cũng vô ích. Nếu mắng người mà giải quyết được vấn đề, thế giới đã yên bình từ lâu.

Vì vậy, hắn tiếp tục đọc.

[Góc nhìn tâm linh: Hết thuốc chữa, chờ chết đi!!]

Đệch cụ nhà anh, trù ẻo tôi à?

Chu Ngôn vội vàng lướt qua đoạn đó.

Có rất nhiều dòng chữ mới xuất hiện trong cuốn sách, và hắn nhận ra rõ ràng, những dòng chữ này hiện ra để giúp đỡ hắn.

Thế nhưng... vẫn chưa đủ!

Suýt nữa là đã thành công rồi!!!

Hắn lật sách ngày một nhanh hơn, và thậm chí có thể gọi là đọc nhanh "hơn" gió.

“Thôi, đến giờ lên xe rồi.” Đột nhiên, một người cảnh sát bên cạnh nói.

Chu Ngôn ngẩng đầu, bèn nhận ra mình đã đi tới trước xe tù. Chiếc ô tô đóng chặt giống như một cái miệng cực lớn, chực chờ nuốt chửng hắn vào trong...

"Anh có thể chờ tôi một lát được không? Chỉ một lát thôi mà?" Chu Ngôn nói.

"Người anh em à, đừng làm khó chúng tôi..." Một đồng chí cảnh sát khác nói, đồng thời, bắt đầu dùng tay đẩy Chu Ngôn lên xe.

Chu Ngôn biết rõ, phản kháng lúc này là vô nghĩa. Tất cả những gì mà hắn cần là một bằng chứng rõ rệt.

Hắn lên xe tù, cửa xe chậm rãi đóng lại. Ánh nắng ngoài cửa tắt dần theo cửa xe đang khép vào.

Ở nơi giao nhau giữa sáng và tối, những tia sáng hiếm hoi còn sót lại vô cùng chói mắt, và... nó chiếu vào một vị trí nào đó trên trang sách.

Vào lúc này... Con ngươi của Chu Ngôn đột nhiên trừng to lên!

Hắn thấy một dòng chữ vừa hiện ra...

[Độc giả không tên: Chẳng phải có một loại ánh sáng nào đó mang màu xanh lam có khả năng soi ra vết máu dù đã trải qua mấy chục năm à? Tên nó là gì ấy nhỉ?]

Sau đó, một dòng chữ khác xuất hiện.

[Đó là n năm sau: Phản ứng Luminol à?]

Ngay lập tức, dường như bộ não của Chu Ngôn muốn nổ tung.

Trong tích tắc, cuối cùng hắn đã hiểu rõ vấn đề vốn có từ ban đầu...[Lớp bụi dưới cửa!]

“Chờ đã!” Hắn đột nhiên hét lên, sau đó rướn người về trước, chèn cơ thể vào cánh cửa đang đóng mạnh lại.

“Anh định làm gì?!” Hai người cảnh sát vội hỏi trong khi tay họ đã đặt ngay vị trí phần eo, nơi có đeo dùi cui và cả súng ngắn.

Nhưng cho dù là như thế nào, Chu Ngôn cũng sẽ không sợ hãi. Đón chào vầng mặt trời đang lặng dần, hắn mạnh mẽ đẩy cửa xe mở ra, liều mạng nhảy khỏi toa xe tù.

"Bằng chứng!!! Tôi đã tìm ra bằng chứng!"

...

Lạ thay, ánh dương lúc hoàng hôn vô cùng chói mắt. Cách đó không xa, Trần Hạo đang chuẩn bị lên xe cảnh sát thì bất chợt sững sốt khi nhìn về phía bên này.

"Cái quái gì thế? Hai anh cảnh sát, tại sao hai anh thả tên tù nhân đó ra?" Gã hỏi.

Nhưng mà…

“Chờ một chút, hắn nói hắn đã tìm được bằng chứng.” Lâm Khê chen ngang khi còn đứng bên cạnh Trần Hạo.

“Nó tìm được cái cóc khô à? Đồng chí cảnh sát, áp giải nó lên xe đi!” Trần Hạo hét lên.

Tuy nhiên, Lâm Khê đứng trước cửa xe, nghiêm túc nhìn Trần Hạo: "Trong mọi trường hợp, cần phải để tù nhân nói hết lời. Nếu đúng thật là hắn chỉ trì hoãn thời gian thì chúng ta lại áp giải lên xe cũng không muộn."

Rõ ràng là Trần Hạo không muốn nghe theo lời của Lâm Khê, nhưng cô gái khốn kiếp này lại đứng chắn ngang vị trí cửa xe như vậy. Rốt cuộc, Trần Hạo không thể đánh nỗi cô ta nên đành nén giận nhượng bộ.

"Được rồi! Còn 5 phút! Tôi sẽ cho anh ta 5 phút. Nếu sau 5 phút, nếu hắn vẫn không giải thích rõ lý do cho hành vi này và các cô các cậu dám bao che cho hắn như vậy..."

"Tôi sẽ chịu tất cả mọi trách nhiệm cho chuyện này!” Lâm Khê nói nhẹ nhàng.

"Được rồi! Cô sẽ phải trả giá!" Trần Hạo thở hắt ra, sau đó sải bước về phía Chu Ngôn: "Nào nào, để tôi coi anh còn mưu ma chước quỷ gì."

"Không phải mưu ma chước quỷ, mà là sự thật." Không hề tỏ ra yếu thế, Chu Ngôn nhìn thẳng vào mắt Trần Hạo, tỏ vẻ tự tin như sau lưng mình đang có hàng trăm nghìn binh sĩ ủng hộ.

“Tôi tìm ra được bằng chứng…Chính là bụi bặm!”

“Bụi bặm à?” Trần Hạo giật mình: “Ha ha, ý của anh chính là chi tiết [bụi bặm dưới khe cửa] ở thời điểm anh vừa bắt đầu kêu oan đấy à? Thôi bỏ đi, lớp bụi bặm đó chỉ là chứng hoang tưởng của anh mà thôi!"

"Không, lớp bụi bặm đó là có thật." Chu Ngôn nói.

"Được rồi, được rồi..." Dường như Trần Hạo cũng lười cãi nhau với Chu Ngôn. Gã chỉ tay về phía khe cửa: "Đến đây đi! Nếu anh có siêu năng lực đảo ngược thời gian cũng được, hoặc anh đủ khả năng tái hiện thực tại cũng ok luôn. Nói chung, có bao nhiêu chiêu trò thì cứ bày ra cho tôi xem nào.

Mà tôi nói này, ngay cả khi anh bật kỹ năng đảo ngược thời gian, thì với chút ít [bụi bặm] dưới khe cửa ấy cũng không chứng minh được gì đâu!"

Chu Ngôn gật đầu: "Đương nhiên, dù lớp bụi dưới khe cửa dày hơn một chút thì cũng chẳng chứng minh được gì. Hơn nữa, tôi cũng không có siêu năng lực..."

"Vậy tại sao anh lại lãng phí thời gian ở nơi đây làm gì?" Trần Hạo quát to, dường như không cần bận tâm đến hình tượng thám tử lịch thiệp của mình nữa rồi.

"Nhưng mà, tôi biết nguyên nhân tại sao bụi bặm lại dày hơn ở vị trí đó! Và dĩ nhiên, chính cái nguyên nhân ấy sẽ trở thành bằng chứng cứu tôi thoát tội! Đây là một bằng chứng không bao giờ bị xóa nhóa theo thời gian!" Nói xong, Chu Ngôn chậm rãi há miệng, nói ra hai chữ duy nhất:

"Vết máu!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện