Mỗi ngày Nguyễn Các lão đều rất bận rộn nên cũng không hề để tâm đến những lời nói buồn lo vô cớ của tôn nữ nhà mình. Nguyễn Linh Huyên đành phải cứu nước bằng cách đi vòng một cách gián tiếp. Nàng lại đi tìm Đan Dương Quận chúa để nói ra từng chuyện mà mình đang lo lắng. Dù sao Đan Dương Quận chúa cũng được xem là một người sinh ra từ dòng dõi quân vũ thế gia*, vậy nên bà ấy càng hiểu được rằng: Chuyện này không thể nào qua loa dù chỉ là mảy may được, vậy nên bà ấy đã đích thân đi tìm phụ thân của phu quân để bàn bạc.
*Quân vũ thế gia: Gia đình làm quan võ.
Nguyễn Các lão có ảnh hưởng rất lớn trong triều đình nên ông ấy có thể yêu cầu các Bộ Thượng thư kiểm tra biên bản ghi chép.
Sau cuộc tra xét này, bọn họ mới phát hiện ra: Mặc dù khâu chuẩn bị lương thảo đã đầy đủ số lượng nhưng vấn đề điều động và vận chuyển lại có nhược điểm rõ ràng. Bởi vì lương thảo không được điều động từ địa điểm gần chiến trường mà phải tuyển chọn từ thành thị xa xôi. Mười ngày nửa tháng thì còn có thể duy trì nhưng nếu trong thời gian lâu dài thì chắc chắn quân lính ở tiền tuyến sẽ gặp tình cảnh nguy hiểm là thiếu lương thực.
Nguyễn Các lão giật mình khiếp sợ, không thể phớt lờ được nữa. Nhưng trước khi ông ấy kịp hành động thì Thái tử Chiêm sự* đã đến thăm nhà cùng với một người tự xưng là đồ đệ của Kế đại sư.
*Thái tử Chiêm sự: Tên một chức quan chuyên phụ trách gia sự của Hoàng hậu và Thái tử.
“Tất cả các tuyến đường vận chuyển lương thảo phải được quy hoạch lại lần nữa, không được có sai sót nào cả.”
“Lẽ nào Thái tử điện hạ đã sớm có dự liệu từ trước? Vậy tại sao lại điện hạ không báo ngay từ đầu?” Nguyễn Các lão cảm thấy khó hiểu.
Thái tử Chiêm sự vừa chắp tay vừa tiếp lời: “Điện hạ nói rằng, trước khi chống giặc ngoại xâm thì ắt phải bình định nội bộ. Đây là kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn nên không thể nào báo trước với Các lão được. Điện hạ cũng buộc phải làm như vậy thôi.”
Nguyễn Các lão vừa vuốt chòm râu vừa gật đầu, đáp lại: “Lão thần hiểu rồi. Điện hạ đang muốn dụ rắn ra khỏi hang.”
Thái tử Chiêm sự bèn dâng kết quả điều tra lên: “Đây là danh sách một số quan viên. Làm phiền Các lão hãy thẩm tra để không xử oan các vị đại nhân.”
Nguyễn Các lão cảm thán với vẻ kinh ngạc: “Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, điện hạ không chỉ sắp xếp việc thân chinh mà còn nhọc lòng lo lắng những chuyện này. Thật sự là...” Ông ấy cúi đầu nhìn danh sách, sau đó sửng sốt đến mức hai mắt mở to.
“Những người này đều là...”
*
Vài ngày sau, Nguyễn Linh Huyên lại nhận được lời mời từ Trần Tư Viễn. Lần này, bọn họ lựa chọn gặp nhau tại một quán trà, ngoài Trần Tư Viễn thì còn có một người quen cũ nữa.
Nguyễn Linh Huyên suýt chút nữa đã không nhận ra đối phương, bởi vì Tiết Quý đã thay đổi cực nhiều, từ một người mập mạp và nhỏ thó đã trở thành một thiếu niên cao gầy.
“Ta thực sự không ngờ đồ đệ của Kế đại sư lại là ngươi!”
Tiết Quý vẫn còn hơi xấu hổ khi đối mặt với Nguyễn Linh Huyên: “Lần này là Thẩm... Là Thái tử điện hạ mời sư phụ của ta ra mặt, mà sư phụ của ta đã là một ông lão nên đi đứng bất tiện, do đó đã phái ta tới đây. Đúng lúc ta nghĩ rằng, khi mình tới thành Thịnh Kinh thì có thể gặp lại hai người. Ta thực sự không ngờ Thẩm Giới lại là Thái tử đâu. Điều này khiến ta hết sức khiếp sợ. Cũng may là lúc nhỏ ta không hề trêu chọc Thẩm Giới…”
Tiết Quý huyên thuyên suốt một lúc rồi lại vỗ đầu: “Nhìn ta đi, cứ hễ phấn khởi thì lại lập tức nói lung tung.”
Trần Tư Viễn rót trà cho hai người rồi cất tiếng hỏi: “Tiết Quý, ngươi có thể giải quyết được vấn đề quân lương không?”
Nguyễn Linh Huyên cũng lo lắng chuyện này nên cũng hỏi han: “Đúng vậy, ngươi có thể xử lý được không?”
“Nhất định có thể!” Khi nói tới sở trường của mình, Tiết Quý tràn đầy tự tin, nhúng ngón tay vào nước trà rồi bắt đầu vẽ lên bàn: “Đêm qua ta đã chong đèn để tính toán nguồn cung cấp lương thực dự trữ ở các thành trấn xung quanh, lộ trình nhanh nhất cùng với nhân lực và sự hao tổn rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Tuy Nguyễn Linh Huyên nhìn không hiểu nhưng nàng vẫn giơ ngón tay cái lên: “Tiết Quý, ta đã bảo là ngươi nhất định có thể làm được mà! Điều này sẽ giúp chúng ta rất nhiều đấy!”
Tiết Quý vừa chắp tay vừa khách khí đáp lại: “Đâu dám, đâu dám. Tất cả cũng chỉ vì Đại Chu và dân chúng thôi. Ta học hành khổ luyện suốt nhiều năm như vậy cũng giống như Tư Viễn thôi, chính là để cống hiến mà.”
Ba người nhìn nhau cười.
“Vài hôm nữa ta cũng sẽ chạy tới phương bắc để thuận tiện cho việc quản lý lương thảo.” Tiết Quý dùng tay lau đi vết nước vừa vẽ trên bàn, xúc động lên tiếng: “Lần sau chúng ta gặp nhau, chỉ e là phải đợi tới lúc đại quân chiến thắng trở về!”
“Ngươi cũng tới phương bắc sao?” Rốt cuộc Nguyễn Linh Huyên cũng không thể kìm nén những suy nghĩ trong lòng nữa. Nàng bèn nói: “Ta cũng muốn đi.”
“Có phải là vì những chuyện liên quan đến Đường gia không?” Trần Tư Viễn cảm thấy hối hận vì đã nói cho nàng biết một số chi tiết về việc Đường gia có thể cấu kết với kẻ địch bên ngoài, vậy nên mới khiến Nguyễn Linh Huyên lo lắng như thế.
Nguyễn Linh Huyên khẽ cau mày: “Ta sợ chàng ấy không biết những chuyện này nên sẽ rơi vào bẫy của bọn họ.”
“Ngài chỉ là một cô nương thôi, Đan Dương Quận chúa sẽ không cho phép ngài đi đâu.” Trần Tư Viễn cũng không đồng ý.
Làm sao Nguyễn Linh Huyên không biết chuyện này cơ chứ? Nàng vừa chống cằm vừa đăm chiêu ủ dột.
Lúc này chợt có tiếng bước chân chạy tới từ phía cửa. Vân Phiến vừa vịn vào khung cửa vừa thở hồng hộc: “Tiểu… Tiểu thư! Mộc Tiểu Vương gia đã quay về kinh rồi! Bệ hạ muốn phái ngài ấy đi chi viện cho biên giới phía bắc!”
Hai mắt Nguyễn Linh Huyên sáng lên, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
“Đại cữu cữu của ta tới rồi!”
*
Đầu tháng mười, một luồng gió mới ập đến biên giới phía bắc. Trên những ngọn núi liền kề phía xa xa phủ đầy tuyết trắng, sắc xanh của cây cỏ đã trở nên khô héo, dần dần trở nên hoang liêu.
Đại quân của Bắc Lỗ vừa dũng mãnh vừa liều mạng vô cùng, điều này khiến quân lính của Đại Chu khổ sở không sao tả xiết.
Ngay cả Ngụy gia quân cũng chỉ có thể không ngừng chiến đấu với bọn họ một cách gian khổ, song không thể nào hoàn toàn đánh bại kẻ địch được.
Trận chiến kéo dài ròng rã khiến các tướng sĩ kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
“Điện hạ, ngài đã ở tiền tuyến lâu như vậy rồi, thế này quá nguy hiểm. Hay là điện hạ hãy lui về phía sau được không?”
“Không được. Bây giờ quân lính của Đại Chu vẫn còn duy trì một chút sức lực vì có Hoàng kỳ trấn thủ. Nếu ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của bản thân, chạy trốn khỏi tiền tuyến thì chắc chắn sĩ khí sẽ bị tụt dốc dữ dội.”
Cẩn Ngôn vừa đỡ mũ giáp cho hắn vừa lo lắng nói: “Điện hạ là Thái tử nên quan trọng biết bao. Ngài tự đặt mình vào nguy hiểm là chuyện không nên đâu ạ.”
Tiêu Văn Cảnh rút kiếm từ bên hông ra, để rồi nhìn vào dáng vẻ mệt mỏi của chính mình trên lưỡi kiếm sắc bén và trong suốt như tuyết: “Cứ tiếp tục chống đỡ thêm mấy ngày nữa thì quân tiếp viện sẽ đến thôi. Chúng ta có đầy đủ lương thảo nên có thể nghỉ ngơi một lát, sau đó lại đi cắt đứt đường lương thực của Bắc Lỗ. Bọn chúng sẽ không chống chọi được bao lâu nữa đâu.”
Trời vừa hửng sáng, kèn phát lệnh tấn công đã gấp gáp vang lên. Loạt mũi tên đầu tiên rơi xuống như những ngôi sao khắp bầu trời. Hai đội quân giao chiến với nhau, m.á.u chảy thành sông.
Khi đã thực sự đến tiền tuyến thì chẳng ai có thể lùi lại phía sau và chỉ biết lo cho chính mình được. Tiêu Văn Cảnh đeo cung trên lưng, cầm kiếm g.i.ế.c kẻ địch cùng với Ngụy gia quân. Tiến công chính là cách phòng thủ tốt nhất.
Hai bên c.h.é.m g.i.ế.c đến tận giữa trưa. Phe Bắc Lỗ không thể cầm cự được nữa nên muốn rút lui để nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại. Tiêu Văn Cảnh bèn cởi bỏ mũ giáp để tầm nhìn rộng hơn, từ đó dễ dàng nhìn rõ thế cuộc hơn.
Ầm ầm.
Tiếng ngựa phi nước đại vang lên như sấm rền, rung trời chuyển đất.
“Quân tiếp viện đã tới rồi!”
Đại Tướng quân của Bắc Lỗ nhìn thấy khói bụi cuồn cuộn từ phía đối diện nên đã lập tức giơ đại đao lên cao, nói bằng ngôn ngữ của Bắc Lỗ: “Rút lui! Duy trì khoảng cách ngoài tầm b.ắ.n của Đại Chu!”
Nhưng vừa mới dứt lời, hắn ta đã trông thấy mấy thớt ngựa lao về phía quân lính Đại Chu với khí thế mạnh mẽ như vũ bão. Một mũi tên xuyên qua biển người rồi đ.â.m trúng cổ ngựa của hắn ta. Con ngựa hí lên thảm thiết rồi ngã sang một bên.
Đại Tướng quân của Bắc Lỗ hết sức thảng thốt. Tại sao một mũi tên có thể b.ắ.n trúng từ cự ly xa đến vậy? “Tiêu Văn Cảnh!”
Tiêu Văn Cảnh vừa mới quay đầu đã đối mặt với một cây cung sừng gân quen thuộc đang bay về phía hắn. Tiêu Văn Cảnh bèn đón lấy cây cung, lập tức rút ra một mũi tên từ ống tên phía sau rồi mắc cung tên lên dây. Khi Đại Tướng quân của Bắc Lỗ đang cưỡi một con ngựa khác để chuẩn bị chạy trốn, một mũi tên đã xuyên qua không trung rồi chọc thủng cổ của hắn ta.
Chủ tướng tiên phong c.h.ế.t đi khiến quân đội của Bắc Lỗ nhất thời hỗn loạn như một đàn kiến. Bọn chúng bắt đầu bỏ chạy tứ tán, mà quân lính của Đại Chu sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Sự mệt lử lập tức biến mất, bọn họ lại giơ đao lên rồi bắt đầu kết liễu kẻ địch.
Tiêu Văn Cảnh thấy tình thế đã ổn thỏa đáng kể nên thở phào nhẹ nhõm.
“Ta biết sức lực của chàng đủ mạnh mà! Chỉ có cây cung này mới có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh Tiêu Văn Cảnh, thẳng thắn khen ngợi kỹ năng b.ắ.n cung xuất chúng của hắn.
Tiêu Văn Cảnh vừa quay đầu lại đã thấy Nguyễn Linh Huyên đang chớp mắt nhìn hắn với vẻ tinh nghịch. Trong khoảnh khắc ấy, dường như hô hấp của hắn đã bị ngừng lại. Trong lòng hắn có vô vàn cảm xúc lẫn lộn: Vừa bất ngờ, vừa mừng rỡ mà lại vừa hoảng sợ.
“… Sao nàng lại tới đây?”
Mặc dù cơ thể rã rời nhưng trong lòng nàng lại cực kỳ vui vẻ. Nguyễn Linh Huyên khẽ hỏi: “Một con ma ốm như chàng cũng có thể đến đây cơ mà! Sao một người khỏe mạnh như ta lại không thể đến đây được chứ?”
*Quân vũ thế gia: Gia đình làm quan võ.
Nguyễn Các lão có ảnh hưởng rất lớn trong triều đình nên ông ấy có thể yêu cầu các Bộ Thượng thư kiểm tra biên bản ghi chép.
Sau cuộc tra xét này, bọn họ mới phát hiện ra: Mặc dù khâu chuẩn bị lương thảo đã đầy đủ số lượng nhưng vấn đề điều động và vận chuyển lại có nhược điểm rõ ràng. Bởi vì lương thảo không được điều động từ địa điểm gần chiến trường mà phải tuyển chọn từ thành thị xa xôi. Mười ngày nửa tháng thì còn có thể duy trì nhưng nếu trong thời gian lâu dài thì chắc chắn quân lính ở tiền tuyến sẽ gặp tình cảnh nguy hiểm là thiếu lương thực.
Nguyễn Các lão giật mình khiếp sợ, không thể phớt lờ được nữa. Nhưng trước khi ông ấy kịp hành động thì Thái tử Chiêm sự* đã đến thăm nhà cùng với một người tự xưng là đồ đệ của Kế đại sư.
*Thái tử Chiêm sự: Tên một chức quan chuyên phụ trách gia sự của Hoàng hậu và Thái tử.
“Tất cả các tuyến đường vận chuyển lương thảo phải được quy hoạch lại lần nữa, không được có sai sót nào cả.”
“Lẽ nào Thái tử điện hạ đã sớm có dự liệu từ trước? Vậy tại sao lại điện hạ không báo ngay từ đầu?” Nguyễn Các lão cảm thấy khó hiểu.
Thái tử Chiêm sự vừa chắp tay vừa tiếp lời: “Điện hạ nói rằng, trước khi chống giặc ngoại xâm thì ắt phải bình định nội bộ. Đây là kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn nên không thể nào báo trước với Các lão được. Điện hạ cũng buộc phải làm như vậy thôi.”
Nguyễn Các lão vừa vuốt chòm râu vừa gật đầu, đáp lại: “Lão thần hiểu rồi. Điện hạ đang muốn dụ rắn ra khỏi hang.”
Thái tử Chiêm sự bèn dâng kết quả điều tra lên: “Đây là danh sách một số quan viên. Làm phiền Các lão hãy thẩm tra để không xử oan các vị đại nhân.”
Nguyễn Các lão cảm thán với vẻ kinh ngạc: “Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, điện hạ không chỉ sắp xếp việc thân chinh mà còn nhọc lòng lo lắng những chuyện này. Thật sự là...” Ông ấy cúi đầu nhìn danh sách, sau đó sửng sốt đến mức hai mắt mở to.
“Những người này đều là...”
*
Vài ngày sau, Nguyễn Linh Huyên lại nhận được lời mời từ Trần Tư Viễn. Lần này, bọn họ lựa chọn gặp nhau tại một quán trà, ngoài Trần Tư Viễn thì còn có một người quen cũ nữa.
Nguyễn Linh Huyên suýt chút nữa đã không nhận ra đối phương, bởi vì Tiết Quý đã thay đổi cực nhiều, từ một người mập mạp và nhỏ thó đã trở thành một thiếu niên cao gầy.
“Ta thực sự không ngờ đồ đệ của Kế đại sư lại là ngươi!”
Tiết Quý vẫn còn hơi xấu hổ khi đối mặt với Nguyễn Linh Huyên: “Lần này là Thẩm... Là Thái tử điện hạ mời sư phụ của ta ra mặt, mà sư phụ của ta đã là một ông lão nên đi đứng bất tiện, do đó đã phái ta tới đây. Đúng lúc ta nghĩ rằng, khi mình tới thành Thịnh Kinh thì có thể gặp lại hai người. Ta thực sự không ngờ Thẩm Giới lại là Thái tử đâu. Điều này khiến ta hết sức khiếp sợ. Cũng may là lúc nhỏ ta không hề trêu chọc Thẩm Giới…”
Tiết Quý huyên thuyên suốt một lúc rồi lại vỗ đầu: “Nhìn ta đi, cứ hễ phấn khởi thì lại lập tức nói lung tung.”
Trần Tư Viễn rót trà cho hai người rồi cất tiếng hỏi: “Tiết Quý, ngươi có thể giải quyết được vấn đề quân lương không?”
Nguyễn Linh Huyên cũng lo lắng chuyện này nên cũng hỏi han: “Đúng vậy, ngươi có thể xử lý được không?”
“Nhất định có thể!” Khi nói tới sở trường của mình, Tiết Quý tràn đầy tự tin, nhúng ngón tay vào nước trà rồi bắt đầu vẽ lên bàn: “Đêm qua ta đã chong đèn để tính toán nguồn cung cấp lương thực dự trữ ở các thành trấn xung quanh, lộ trình nhanh nhất cùng với nhân lực và sự hao tổn rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Tuy Nguyễn Linh Huyên nhìn không hiểu nhưng nàng vẫn giơ ngón tay cái lên: “Tiết Quý, ta đã bảo là ngươi nhất định có thể làm được mà! Điều này sẽ giúp chúng ta rất nhiều đấy!”
Tiết Quý vừa chắp tay vừa khách khí đáp lại: “Đâu dám, đâu dám. Tất cả cũng chỉ vì Đại Chu và dân chúng thôi. Ta học hành khổ luyện suốt nhiều năm như vậy cũng giống như Tư Viễn thôi, chính là để cống hiến mà.”
Ba người nhìn nhau cười.
“Vài hôm nữa ta cũng sẽ chạy tới phương bắc để thuận tiện cho việc quản lý lương thảo.” Tiết Quý dùng tay lau đi vết nước vừa vẽ trên bàn, xúc động lên tiếng: “Lần sau chúng ta gặp nhau, chỉ e là phải đợi tới lúc đại quân chiến thắng trở về!”
“Ngươi cũng tới phương bắc sao?” Rốt cuộc Nguyễn Linh Huyên cũng không thể kìm nén những suy nghĩ trong lòng nữa. Nàng bèn nói: “Ta cũng muốn đi.”
“Có phải là vì những chuyện liên quan đến Đường gia không?” Trần Tư Viễn cảm thấy hối hận vì đã nói cho nàng biết một số chi tiết về việc Đường gia có thể cấu kết với kẻ địch bên ngoài, vậy nên mới khiến Nguyễn Linh Huyên lo lắng như thế.
Nguyễn Linh Huyên khẽ cau mày: “Ta sợ chàng ấy không biết những chuyện này nên sẽ rơi vào bẫy của bọn họ.”
“Ngài chỉ là một cô nương thôi, Đan Dương Quận chúa sẽ không cho phép ngài đi đâu.” Trần Tư Viễn cũng không đồng ý.
Làm sao Nguyễn Linh Huyên không biết chuyện này cơ chứ? Nàng vừa chống cằm vừa đăm chiêu ủ dột.
Lúc này chợt có tiếng bước chân chạy tới từ phía cửa. Vân Phiến vừa vịn vào khung cửa vừa thở hồng hộc: “Tiểu… Tiểu thư! Mộc Tiểu Vương gia đã quay về kinh rồi! Bệ hạ muốn phái ngài ấy đi chi viện cho biên giới phía bắc!”
Hai mắt Nguyễn Linh Huyên sáng lên, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
“Đại cữu cữu của ta tới rồi!”
*
Đầu tháng mười, một luồng gió mới ập đến biên giới phía bắc. Trên những ngọn núi liền kề phía xa xa phủ đầy tuyết trắng, sắc xanh của cây cỏ đã trở nên khô héo, dần dần trở nên hoang liêu.
Đại quân của Bắc Lỗ vừa dũng mãnh vừa liều mạng vô cùng, điều này khiến quân lính của Đại Chu khổ sở không sao tả xiết.
Ngay cả Ngụy gia quân cũng chỉ có thể không ngừng chiến đấu với bọn họ một cách gian khổ, song không thể nào hoàn toàn đánh bại kẻ địch được.
Trận chiến kéo dài ròng rã khiến các tướng sĩ kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
“Điện hạ, ngài đã ở tiền tuyến lâu như vậy rồi, thế này quá nguy hiểm. Hay là điện hạ hãy lui về phía sau được không?”
“Không được. Bây giờ quân lính của Đại Chu vẫn còn duy trì một chút sức lực vì có Hoàng kỳ trấn thủ. Nếu ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của bản thân, chạy trốn khỏi tiền tuyến thì chắc chắn sĩ khí sẽ bị tụt dốc dữ dội.”
Cẩn Ngôn vừa đỡ mũ giáp cho hắn vừa lo lắng nói: “Điện hạ là Thái tử nên quan trọng biết bao. Ngài tự đặt mình vào nguy hiểm là chuyện không nên đâu ạ.”
Tiêu Văn Cảnh rút kiếm từ bên hông ra, để rồi nhìn vào dáng vẻ mệt mỏi của chính mình trên lưỡi kiếm sắc bén và trong suốt như tuyết: “Cứ tiếp tục chống đỡ thêm mấy ngày nữa thì quân tiếp viện sẽ đến thôi. Chúng ta có đầy đủ lương thảo nên có thể nghỉ ngơi một lát, sau đó lại đi cắt đứt đường lương thực của Bắc Lỗ. Bọn chúng sẽ không chống chọi được bao lâu nữa đâu.”
Trời vừa hửng sáng, kèn phát lệnh tấn công đã gấp gáp vang lên. Loạt mũi tên đầu tiên rơi xuống như những ngôi sao khắp bầu trời. Hai đội quân giao chiến với nhau, m.á.u chảy thành sông.
Khi đã thực sự đến tiền tuyến thì chẳng ai có thể lùi lại phía sau và chỉ biết lo cho chính mình được. Tiêu Văn Cảnh đeo cung trên lưng, cầm kiếm g.i.ế.c kẻ địch cùng với Ngụy gia quân. Tiến công chính là cách phòng thủ tốt nhất.
Hai bên c.h.é.m g.i.ế.c đến tận giữa trưa. Phe Bắc Lỗ không thể cầm cự được nữa nên muốn rút lui để nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại. Tiêu Văn Cảnh bèn cởi bỏ mũ giáp để tầm nhìn rộng hơn, từ đó dễ dàng nhìn rõ thế cuộc hơn.
Ầm ầm.
Tiếng ngựa phi nước đại vang lên như sấm rền, rung trời chuyển đất.
“Quân tiếp viện đã tới rồi!”
Đại Tướng quân của Bắc Lỗ nhìn thấy khói bụi cuồn cuộn từ phía đối diện nên đã lập tức giơ đại đao lên cao, nói bằng ngôn ngữ của Bắc Lỗ: “Rút lui! Duy trì khoảng cách ngoài tầm b.ắ.n của Đại Chu!”
Nhưng vừa mới dứt lời, hắn ta đã trông thấy mấy thớt ngựa lao về phía quân lính Đại Chu với khí thế mạnh mẽ như vũ bão. Một mũi tên xuyên qua biển người rồi đ.â.m trúng cổ ngựa của hắn ta. Con ngựa hí lên thảm thiết rồi ngã sang một bên.
Đại Tướng quân của Bắc Lỗ hết sức thảng thốt. Tại sao một mũi tên có thể b.ắ.n trúng từ cự ly xa đến vậy? “Tiêu Văn Cảnh!”
Tiêu Văn Cảnh vừa mới quay đầu đã đối mặt với một cây cung sừng gân quen thuộc đang bay về phía hắn. Tiêu Văn Cảnh bèn đón lấy cây cung, lập tức rút ra một mũi tên từ ống tên phía sau rồi mắc cung tên lên dây. Khi Đại Tướng quân của Bắc Lỗ đang cưỡi một con ngựa khác để chuẩn bị chạy trốn, một mũi tên đã xuyên qua không trung rồi chọc thủng cổ của hắn ta.
Chủ tướng tiên phong c.h.ế.t đi khiến quân đội của Bắc Lỗ nhất thời hỗn loạn như một đàn kiến. Bọn chúng bắt đầu bỏ chạy tứ tán, mà quân lính của Đại Chu sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Sự mệt lử lập tức biến mất, bọn họ lại giơ đao lên rồi bắt đầu kết liễu kẻ địch.
Tiêu Văn Cảnh thấy tình thế đã ổn thỏa đáng kể nên thở phào nhẹ nhõm.
“Ta biết sức lực của chàng đủ mạnh mà! Chỉ có cây cung này mới có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh Tiêu Văn Cảnh, thẳng thắn khen ngợi kỹ năng b.ắ.n cung xuất chúng của hắn.
Tiêu Văn Cảnh vừa quay đầu lại đã thấy Nguyễn Linh Huyên đang chớp mắt nhìn hắn với vẻ tinh nghịch. Trong khoảnh khắc ấy, dường như hô hấp của hắn đã bị ngừng lại. Trong lòng hắn có vô vàn cảm xúc lẫn lộn: Vừa bất ngờ, vừa mừng rỡ mà lại vừa hoảng sợ.
“… Sao nàng lại tới đây?”
Mặc dù cơ thể rã rời nhưng trong lòng nàng lại cực kỳ vui vẻ. Nguyễn Linh Huyên khẽ hỏi: “Một con ma ốm như chàng cũng có thể đến đây cơ mà! Sao một người khỏe mạnh như ta lại không thể đến đây được chứ?”
Danh sách chương