Nguyễn Linh Huyên hơi ngạc nhiên.

Không ngờ những lời “đại nghịch bất đạo” này lại được nói ra từ miệng một người luôn nghiêm chỉnh, giỏi kiềm chế như Tiêu Văn Cảnh.

Xưa nay, hậu cung của Đế vương vẫn luôn có vô số nữ nhân, không hề có ai có ý kiến gì về chuyện này.

Khó có thể biết được rốt cuộc nguyên nhân là do Đế vương đa tình hay là do sự đòi hỏi về mặt chính trị.

Tiêu Văn Cảnh đáp xong, cúi đầu xuống rồi lại nhìn Nguyễn Linh Huyên, nói: “Nếu là ta thì ta chỉ cưới một người thôi, nếu như không thể có được tình yêu của nàng ấy thì cũng sẽ không để nàng ấy phải chịu ấm ức.”

Nguyễn Linh Huyên kinh ngạc nhìn Tiêu Văn Cảnh.

Không hiểu sao, nàng bỗng cảm thấy nét mặt của Tiêu Văn Cảnh trở nên hiền hòa hơn.

Nếu như là hắn, cho dù cuối cùng cưới một người không yêu hắn, chắc là hắn cũng sẽ vẫn kính trọng thê tử của mình cho tới ngày bạc đầu.

Nguyễn Linh Huyên chợt nghĩ.

Nếu như bọn họ vẫn còn ở kiếp trước, liệu sau khi thành thân, quan hệ của bọn họ có càng ngày càng tốt hơn không? “Cá cắn câu rồi kìa.”

Tiêu Văn Cảnh kịp thời nhấc cần câu lên, bên dưới sợi dây câu mảnh là một con cá đang ra sức quẫy đuôi.

Có hai con cá này, vậy là tối nay bọn họ đã có nguyên liệu để nấu cơm rồi.

Ban nãy, Tiêu Văn Cảnh dặn không cần Thang bá hỗ trợ nên lúc này, ông ấy cũng không chạy ra giúp, Tiêu Văn Cảnh tự tay xách thùng nước, dẫn nàng tới một gian bếp nhỏ.

Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn không ngờ ban nãy Tiêu Văn Cảnh nói “dẫn nàng đi làm cá” nghĩa là hắn sẽ tự câu rồi tự dạy nàng luôn.

“... Người còn biết cả làm cá nữa ư?”

“Ta còn biết làm rất nhiều thứ khác nữa.” Tiêu Văn Cảnh để thùng cá qua một bên: “Muội muốn lần lượt xem hết không?”

Nguyễn Linh Huyên nửa tin nửa ngờ: “Người cứ làm cá xong đi đã rồi hẵng nói tới cái khác!”

“Là muội làm cá chứ không phải là ta, dù sao ta cũng không phải là người thích Ngụy Khiếu Vũ.”

Lại nữa rồi, nàng có cảm giác thỉnh thoảng Tiêu Văn Cảnh lại nói kháy mình.

Nguyễn Linh Huyên chưa bao giờ nghĩ đó chỉ là ảo giác của bản thân, lần này nàng lại càng thêm chắc chắn hắn thực sự rất lạ lùng.

Tiêu Văn Cảnh với tay lấy chiếc bàn chải cạo vảy cá treo trên tường xuống, đưa nó cho nàng rồi ra lệnh: “Muội làm cá đi.”

“Phải g.i.ế.c cá à?” Nguyễn Linh Huyên nghẹn lời.

“Không g.i.ế.c thì muội định cho hắn ăn sống à?” Tiêu Văn Cảnh hỏi vặn lại.

“Nhưng…” Nguyễn Linh Huyên mở to mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh: “Ta chưa từng sát sinh.”

Hai con cá trong thùng nước vẫn còn đang thảnh thơi bơi qua bơi lại, nàng thực sự không xuống tay nổi.

Tiêu Văn Cảnh nhìn nàng một lát, cuối cùng xắn tay áo lên: “Lại đây phụ ta một tay.”

Hai người bận rộn cho đến khi trời tối mới nấu xong đĩa cá kho.

Nguyễn Linh Huyên không thích ăn cá nhưng cũng không phải không thể ăn, huống chi đây còn là món cá mà nàng cũng tham gia nấu, kiểu gì cũng phải nếm thử một miếng xem thế nào.

“Thế nào?”

“Ngon!”

Thịt cá cháy bén nồi rất thơm, phần da bên ngoài giòn rụm nhưng bên trong vẫn còn mọng nước, nước cá đậm đà ba vị mặn, cay, ngọt, lưu lại hương thơm trong miệng.

“Điện hạ mời đầu bếp dạy cho mình cách nấu đấy ư?" Nguyễn Linh Huyên bật ngón tay cái: "Nước cá ngon thật.”

Thay vì nói là Nguyễn Linh Huyên thích ăn nồi cá kho này thì chẳng bằng nói rằng nàng cảm thấy nước cá kho rất ngon.

Tỉ lệ ngọt, cay, mặn rất hài hoà, lại thoang thoảng hương rượu ngọt.

“Ta đọc được công thức trong sách.”

“Có phải thứ gì cũng có thể học được từ sách không?"

“Không phải vậy đâu.” Lần này, Tiêu Văn Cảnh không hề phóng đại tác dụng của sách: "Chỉ học vẹt thôi là không được, rất nhiều chuyện cần phải rèn luyện thực tế mới có thể hiểu thấu đáo được.”

“Chẳng hạn như là làm cá phải không?” Nguyễn Linh Huyên hiểu ra.

“Không chỉ vậy.” Tiêu Văn Cảnh đang định nhắc nhở Nguyễn Linh Huyên cá này nhiều xương dăm, phải tập trung ăn uống.

Nguyễn Linh Huyên đã đau đớn nhăn nhó, ôm cổ họng ho khù khụ.

“Muội bị hóc xương dăm rồi à?"

Nguyễn Linh Huyên gật đầu một cái thật mạnh.

Nàng không thích ăn cá bởi vì nàng không biết lừa xương dăm, rất dễ bị hóc xương cá.

Tiêu Văn Cảnh lấy giấm cho nàng uống.

“Tại sao lại phải uống giấm...” Nguyễn Linh Huyên mặt nhăn mày nhó, trước đây nàng đã từng thử cách này rồi, không ích gì cả.

“Uống một chút thôi, không sao đâu." Tiêu Văn Cảnh bình tĩnh rót đầy một chén giấm rồi đưa cho nàng, thúc giục: “Muội mau uống đi."

Giọng điệu của hắn bình thản tới mức cứ như thể hắn vẫn thường xuyên uống nó vậy.

Nguyễn Linh Huyên sợ không nuốt trôi được chiếc xương dăm này nên đành phải uống một hơi hết sạch chén giấm khó uống này.

“Thế nào?”

Nguyễn Linh Huyên thử nuốt nước bọt, cổ họng vẫn đau, nàng nhăn nhó lắc đầu.

“Nó vẫn còn ở đó...”

Tiêu Văn Cảnh đang định rót thêm một chén nữa, Nguyễn Linh Huyên đã đi vòng qua bàn, tới bên cạnh hắn.

“Không ích gì đâu, người xem giúp ta xem xương cá có ở sâu không, liệu có thể gắp ra cho nhanh không…"

Trước đây mỗi lần bị xương dăm đâm, Vân Phiến đều lấy giúp nàng.

Nguyễn Linh Huyên kề mặt sát lại gần mặt hắn, "a" một tiếng, há miệng ra.

Nàng đã nói vậy rồi, Tiêu Văn Cảnh đành nhìn giúp nàng.

“Cao quá, ta không nhìn thấy gì cả, muội ngồi xuống đi.”

Nguyễn Linh Huyên ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, Tiêu Văn Cảnh đứng trước người nàng, còn bưng nến tới đặt vào tay nàng, bảo nàng giơ cao lên một chút, để hắn có thể nhìn thấy tình trạng trong cổ họng của nàng.

Tiêu Văn Cảnh giữ cằm của nàng, nâng lên hạ xuống, xoay trái xoay phải, chọn lựa góc độ phù hợp nhất.

Nguyễn Linh Huyên nóng ruột, chốc chốc lại hỏi xem hắn có nhìn thấy gì không? Lúc khác lại hỏi xem có thể nhổ ra được không?

Tiêu Văn Cảnh chuyên chú tìm chiếc xương cá kia, cây xương dăm không rõ dài ngắn, to nhỏ đó cắm vào sâu trong cổ họng của nàng nên không hề dễ tìm.

“Đừng nói chuyện, đầu lưỡi của muội cứ chuyển động một chút là lại chặn mất tầm nhìn của ta.”

Thế nhưng khi con người mở miệng thì rất khó có thể bất động, khó tránh khỏi phải nuốt nước bọt tiết ra đôi lần hoặc là mỏi lưỡi nên phải co lưỡi lại một chút, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời bất động cho được.

Tiêu Văn Cảnh nghiêm túc tìm xương cá nhưng đầu lưỡi của Nguyễn Linh Huyên thực sự quá phiền toái, nhiều lần co lên duỗi xuống, cản tầm nhìn của hắn, hắn không suy nghĩ gì nhiều, ngón cái xẹt qua bờ môi của nàng, đút vào trong, tự ý đè chiếc lưỡi không chịu nằm yên của nàng xuống.

Nguyễn Linh Huyên rùng mình, hai mắt mở to.

“Đừng nhúc nhích.”

Nguyễn Linh Huyên vừa khó chịu vì chiếc xương cá vừa khó chịu vì ngón tay của Tiêu Văn Cảnh ở trong miệng, không thể chịu đựng được bao lâu, nàng đã đưa tay lên kéo cánh tay Tiêu Văn Cảnh, rưng rưng nước mắt lắc đầu.

Tiêu Văn Cảnh rút ngón tay ra, quan sát khuôn mặt nhỏ đầy tủi thân của nàng: “Sao vậy?”

“Ta mỏi tay.” Nguyễn Linh Huyên để cây nến xuống, xoa nắn gương mặt của mình: “Miệng ta cũng mỏi.”

“Mới được bao lâu đâu mà muội đã không chịu nổi rồi.”

“Điện hạ thử bị người ta đút ngón tay vào miệng lại không cho nuốt nước miếng, không cho ngậm miệng, còn phải mở rộng cằm như vậy xem, không mệt mới lạ...”

Nghe ra thì thực sự rất vất vả.

Tiêu Văn Cảnh đành phải nói: “Ta vừa mới loáng thoáng trông thấy chút chấm trắng giống xương cá, muội đợi một lát để ta thử dùng đũa gắp ra xem có được không.”

Lời Tiêu Văn Cảnh nói giúp thắp lên niềm hy vọng trong lòng Nguyễn Linh Huyên, nàng lập tức thấy hết mỏi tay, mỏi miệng, ngoan ngoãn giơ nến lên, hé miệng ra cho hắn muốn làm gì thì làm.

Lần này Tiêu Văn Cảnh không tốn quá nhiều thời gian, xoay mặt nàng sang góc độ phù hợp, cho đũa tới vị trí có chấm trắng khả nghi để gắp thử, may thay, chấm trắng đó đúng là cây xương dăm mà hắn muốn tìm, sau khi gắp thử vài lần, cuối cùng hắn cũng lôi được kẻ đầu sỏ này ra ngoài.

Nguyễn Linh Huyên thử nuốt một chút, cuối cùng cũng không còn thấy đau nữa.

“Tốt quá rồi, không còn đau nữa!”

Tiêu Văn Cảnh để đũa xuống, ngón tay của hắn vẫn còn hơi ướt, bỗng nhiên hắn nghĩ đến chuyện ngón tay mình ướt là do đè lên lưỡi của Nguyễn Linh Huyên, hắn quay đầu lại.

Nguyễn Linh Huyên vẫn còn đang xoa mặt, cánh môi đầy đặn bĩu ra, không ngừng nhúc nhích, thịt môi màu đỏ rực, căng mọng như một loại quả mọng đương chín, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy hương thơm ngọt tỏa ra ngào ngạt rồi.

Nguyễn Linh Huyên vân vê khuôn mặt cứng đờ, không biết phải làm gì với số cá trên bàn: “Mọi người nói là ăn cá bổ não nhưng lần nào ăn cá ta cũng bị hóc xương dăm, rốt cuộc là phải làm thế nào để lừa được xương cá đây?"

“Sao điện hạ không bị hóc xương vậy?” Nàng lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo lên, chân thành hỏi Tiêu Văn Cảnh.

Tiêu Văn Cảnh đột ngột hoàn hồn, ngoảnh mặt đi chỗ khác, dùng khăn tay thong thả lau khô nước trên ngón tay: “Cần phải nhai kĩ hơn để lưỡi có thể phân biệt được thịt và xương, lừa được xương ra thì sẽ không nuốt phải.”

“Sao lưỡi của ta không phân biệt được nhỉ?” Nguyễn Linh Huyên lè lưỡi ra, cúi đầu nhìn thử nhưng chỉ loáng thoáng thấy một chút màu hồng mơ hồ.

“Có lẽ là vì lưỡi của muội khá ngốc."

Lưỡi mà cũng có cái ngốc cái khôn ư?

Nguyễn Linh Huyên thắc mắc nhíu mày: “Vậy ta phải làm thế nào thì lưỡi ta mới thông minh đây? Người có thể dạy ta lừa xương cá không?”

“Muội nói gì ngốc nghếch vậy, chuyện này làm sao mà dạy được." Tiêu Văn Cảnh ngồi bên bàn, xoay đĩa cá kho sang hướng khác, cầm đũa gắp miếng thịt ở bụng cá ra, lựa xương dăm to đi: "Sau này muội đừng ăn phần lưng và đuôi cá nữa, phần bụng ít xương dăm hơn, đỡ lo bị hóc…"

“Tiêu Văn Cảnh, người thật là tốt!” Nguyễn Linh Huyên thấy hắn cẩn thận chu đáo như vậy bèn vui vẻ ngồi xuống ăn cá tiếp.

Tiêu Văn Cảnh hơi nhếch khóe môi.

“Nhưng nếu vậy thì có phải sau này ta sẽ rất khó ăn cá với Tiểu Tướng quân không?” Nguyễn Linh Huyên lại buồn bực trở lại: Nếu không thể ăn chung với nhau thì sau này sẽ bớt đi rất nhiều niềm vui, không biết Tiểu Tướng quân có thích ăn đồ ngọt không nhỉ?”

“Đang ăn cá thì nên nói ít thôi, muội vừa mới bị hóc xương xong mà đã quên rồi ư?” Tiêu Văn Cảnh xịu khóe môi xuống, gắp nốt nửa bụng cá còn lại vào bát của Nguyễn Linh Huyên.

“Vâng.” Lần này Nguyễn Linh Huyên ngoan ngoãn nghe lời, chuyên tâm ăn cá.

...

Tiêu Văn Cảnh tự mình đưa Nguyễn Linh Huyên về Nguyễn phủ rồi mới trở về cung, tắm rửa xong trở về tẩm điện thì phát hiện ra trên giá nến vàng tía bên giường có thắp mấy ngọn nến đỏ.

“Chuyện này là do phủ Nội vụ cắm nhầm nhưng thuộc hạ thấy như vậy cũng rất đẹp mắt nên tự ý để điện hạ dùng chúng, nếu điện hạ không thích thì để thuộc hạ thay nến khác nhé?" Cẩn Ngôn trông thấy Tiêu Văn Cảnh nhìn chằm chằm ngọn nến, trong lòng không khỏi lo sợ.

“Không sao."

Chỉ là Tiêu Văn Cảnh trông thấy ngọn nến đỏ này không khỏi nhớ tới chuyện đại hôn ở kiếp trước, đã nhiều năm vậy rồi, hắn không còn nhớ rõ mọi bài trí trong tẩm điện khi ấy nữa, duy chỉ còn nhớ rõ cặp nến đỏ long phụng đó.

Nến cháy nổ tí tách.

Bên trong màn trướng có một thân thể tựa như khối ngọc mềm thơm ngát đang nằm.

Trong tầm mắt hắn là cánh môi đỏ mọng, đôi mắt long lanh, khoé môi hé mở, chiếc lưỡi thơm e ấp bên cánh môi, nửa như gọi mời, lại nửa như còn bẽn lẽn.

“Đầu lưỡi ta tê quá, điện hạ xấu xa!” Thiếu nữ xinh đẹp đỏ mặt, tóc mai rối bời, mồ hôi mỏng rịn bên cánh mũi, hai mắt mở to giận dữ pha lẫn hờn dỗi động lòng người.

“Chính nàng nói muốn ta dạy nàng mà, đâu có lý chỉ mới học được một nửa đã bỏ, không học nữa chứ?"

“Dù sao đi nữa ta cũng không học tiếp nữa đâu.” Thiếu nữ dứt khoát chơi xấu, đưa hai tay lên che miệng, không cho người ta có chỗ để cắn nhưng làm vậy cũng chẳng ích gì, bởi vì đôi bàn tay che nửa khuôn mặt dưới nhanh chóng bị hắn tóm lấy cả hai, chụm lại, kéo cao lên quá đỉnh đầu.

“Ái phi, bao giờ bắt đầu là do nàng quyết định…" Giọng nam nhân trầm và khẽ: "Nhưng bao giờ kết thúc thì do ta quyết định.”

“Người, người...”

Hắn từ từ hạ thấp khuôn mặt xuống.

Cánh môi đỏ khẽ run rẩy không kháng cự lại nổi, chẳng mấy chốc ngay cả hơi thở của hai người cũng quyện vào với nhau, gần đến mức mỗi lần hít thở, bốn cánh môi lại khẽ chạm vào nhau như thể cọ xát thân mật vỗ về, lại như thể một giây sau sẽ mạnh bạo đè xuống, mặc sức dây dưa, nhào nặn.

Trái tim đập như muốn b.ắ.n ra khỏi lồng ngực.

Thịch thịch thịch…

“Điện hạ, xảy ra chuyện rồi!”

Tiêu Văn Cảnh bỗng bừng tỉnh giấc, bất giác đưa tay lên sờ môi mình.

Hoá ra là đang nằm mơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện