Nguyễn Linh Huyên hài lòng rời khỏi cung, lại cưỡi ngựa lượn quanh phố Chu Tước, định mua cho mình một ít kẹo để chúc mừng.

Khi nàng còn bé, Đan Dương Quận chúa luôn quản giáo nàng. Bà ấy sợ nàng ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng nhưng bây giờ nàng đã trưởng thành và có kho tiền riêng của mình rồi, không dễ bị người khác kiểm soát nữa.

Người đi đường đang thảo luận chuyện gì đó, Nguyễn Linh Huyên vừa chờ cân kẹo vừa nghe vài câu.

Nàng nhận ra mọi người đang nói về Tạ gia và Ninh vương phủ.

Cũng phải, vừa rồi gia đinh và hộ vệ của hai nhà này suýt chút nữa đã đánh nhau ngay tại đây mà! Tạ gia là nhà mẹ của Hoàng Thái hậu còn Ninh Vương lại là họ hàng của Hiền Đức Hoàng Thái hậu, cả hai đều có chỗ dựa là một cây đại thụ không dễ đối phó, cho nên hai bên không ai chịu phục ai cũng là điều bình thường.

“Lúc trước người của Ninh Vương phủ cũng không hề kiêu ngạo như vậy nhưng gần đây lại liên tục xảy ra xung đột với Tạ gia, Đường gia tận ba lần. Mọi người có nhớ vụ tranh chấp khu vườn cảnh lúc trước không? Còn có vụ giành đường ở phố Huyền Vũ…”

“Nhớ chứ, nhưng mà chuyện Ninh Vương phủ và Tạ gia không hợp nhau thì có liên quan gì đến Đường gia chứ?”

“Đường gia này có quan hệ khá tốt với Ninh Vương phủ, Ninh Vương phi và phu nhân Đường gia còn là bạn bè vô cùng thân thiết.”

“Loại người làm thương nhân như vậy mà cũng có thể phát triển mạnh mẽ như vậy, thật đúng là lợi hại!”

Trong sĩ, nông, công, thương thì thương nhân là người có địa vị thấp nhất. Thậm chí là các triều đại trước còn nghiêm cấm thương nhân mặc lụa vàng, ngồi xe ngựa và sống trong nhà cao cửa rộng. Chẳng qua là Thuận Thiên đế cố ý khai thông việc giao dịch buôn bán với những vùng lân cận nên lúc bấy giờ địa vị của thương nhân mới được nâng lên từng chút.

“Nay không bằng xưa! Ngươi chưa từng nghe qua một câu nói là có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ sao? Thứ mà Đường gia này không thiếu nhất chính là tiền. Ngươi thử nhìn xem trong ba mươi năm nay, trong số những học trò nghèo đỗ tiến sĩ, có bao nhiêu người là được Đường gia này tài trợ? Không nhắc đến việc này, chỉ nói Hộ bộ Thượng thư bây giờ của chúng ta không phải cũng là một người đến từ vùng nông thôn cằn cỗi được Đường gia nâng đỡ lên sao? Cuối cùng còn kết quan hệ thông gia với Đường gia.”

Ai cũng nói rằng Đường gia rằng may mắn nhưng đằng sau đó, người ta cũng thật sự đã từng bỏ ra vàng thật bạc thật mới có được địa vị như bây giờ, không ai có thể ghen tị với bọn họ.

“Nhắc đến Đường gia, Ngựa Sắt Trên Sông Băng của Đường Nguyệt lâu đúng thật là thơm nức mũi. Chỉ riêng mùi hương thôi đã đáng giá năm đồng vàng!” Một người trung niên lau khóe miệng, không ngừng khen ngợi: “Được ủ trong hầm mười năm, đúng là danh bất hư truyền.”

“Đáng tiếc là loại rượu kia rất đắt, một vò đã một trăm đồng vàng, ngươi và ta đều không có phúc phần được thưởng thức nó.”

Mấy người xem trò vui lắc đầu rời đi.

Một vò một trăm đồng vàng, vậy thì thật sự là đắt đến líu lưỡi.

Nguyễn Linh Huyên đưa cho tiểu nhị hai mươi văn tiền, xách gần nửa túi kẹo tuyết, trong đầu vẫn còn đang nghĩ xem nếu đổi một trăm đồng vàng thì có thể mua được bao nhiêu xe kẹo tuyết.

“Nguyễn Lục cô nương.”

Nguyễn Linh Huyên ngẩng đầu lên, không biết Tạ Quan Linh từ đâu xuất hiện, đang đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng mỉm cười.

Nguyễn Linh Huyên nhíu đôi mày thanh tú lại.

“Lúc nãy còn nghe người qua đường nhắc về nhà công tử. Trùng hợp vậy? Chẳng lẽ là công tử cũng đối đầu với Ninh Vương phủ?”

“Cô nương nói Ninh thế tử à? Cá nhân ta cũng không có ân oán gì với hắn ta nên cũng không được xem là có mâu thuẫn gì.” Tạ Quan Linh thờ ơ nói.

Hắn ta nói vậy thì chứng minh người qua đường kia nói đúng, quả thật là hắn ta và Ninh vương thế tử đã xảy ra xung đột ở trên đường.

Nguyễn Linh Huyên khẽ hít mũi, nàng ngửi thấy mùi rượu mát lạnh: “Công tử uống rượu à?”

“Không phải.”

Tạ Quan Linh đưa vò rượu sau lưng mình ra cho nàng xem.

Chỉ thấy ngón tay hắn ta móc vào dây vải màu đỏ, hai đầu dây buộc chặt hai vò rượu. Vò rượu làm bằng đất đỏ có miệng nhỏ thân tròn, chỉ lớn hơn bàn tay của nam nhân trưởng thành một chút, trên mặt bình dán một tờ giấy đỏ mới tinh, phía trên còn viết một chữ Đường phóng khoáng, bên trên còn vương một ít phấn vàng trang trí.

“Đây chính là rượu ngon mà Đường Nguyệt lâu mới lấy ra khỏi hầm, nói là rượu ngon đã được ủ mười năm. Mỗi ngày một nhà chỉ có thể mua được hai vò rượu, vô cùng hiếm có, nếu đến muộn thì sẽ bán hết. Ninh thế tử kia rõ ràng là có quan hệ vô cùng tốt với Đường gia nhưng vẫn muốn tranh giành hai vò cuối cùng này với ta.”

Nhưng mà có thể thấy rằng người giành được thắng lợi cuối cùng chính là vị Tạ công tử này, cho nên khuôn mặt hắn mới đầy vẻ tươi cười như vậy.

“Hôm nay Lục cô nương vào cung, sao lại ăn mặc như vậy?” Tạ Quan Linh quan sát trang phục kỳ quái của nàng.

Kiểu tóc thì quá đơn giản, thật giống như chỉ thắt hai b.í.m tóc qua loa cho xong chuyện, không hề giống với thẩm mỹ của Đan Dương Quận chúa một chút nào.

Nguyễn Linh Huyên sờ đầu mình một cái, quả thật là nàng đã quên cài lại những hạt trân châu nhỏ kia sau khi rửa mặt chải đầu, để lại tất cả trong cung của Tiêu Văn Cảnh.

Tạ Quan Linh hiểu lầm dáng vẻ thất vọng của nàng, còn tưởng rằng nàng đã đánh mất trang sức, lập tức cười nói:

“Vậy để ngày khác ta đi hỏi Đại điện hạ một chút xem có thể làm cho cô nương một cây trâm mới được không?”

Nguyễn Linh Huyên nhấc chân lên chuẩn bị đi: “Thật sự không cần đâu, ta không thiếu đồ trang sức.”

Tạ Quan Linh đi theo sát bên cạnh nàng, không chịu bỏ cuộc: “Cô nương nhà ai lại ngại có nhiều đồ trang sức đâu? Không sao, tay nghề của Đại điện hạ rất giỏi, cây trâm cài hoa đính đá quý mà cô nương cài lúc trước chính là món đồ mà ngài ấy tự tay làm nên… Nhưng mà đã đưa cho Nguyễn Đại cô nương rồi.”

Thân là người bên cạnh Đại Hoàng tử, đã nhiều năm như vậy rồi sao hắn ta không hiểu được suy nghĩ trong lòng Đại Hoàng tử được.

Chẳng qua là hoa rơi hữu ý, nước chảy lại quá vô tình.

Nhắc đến cây trâm kia, Nguyễn Linh Huyên cảm thấy oan uổng. Nàng cũng không ngờ cây trâm kia là Tiêu Tông Vĩ tự làm, chẳng trách rõ ràng là nó được “Làm cẩu thả” như vậy mà lúc nàng chọn nó, Đại tỷ còn do dự một lát mới đưa cho nàng.

“Nhưng mà chắc cũng phải đợi một thời gian ngắn, chắc cô nương cũng biết là Ngụy Đại soái sắp đến Thịnh Kinh rồi. Thái hậu nương nương ra lệnh cho ta phụ trách các hạng mục công việc của đoàn người Đại soái ở kinh thành.” Tạ Quan Linh tự nhiên nói.

Nguyễn Linh Huyên nghe thấy tin tức của Ngụy đại soái mới khơi dậy được một chút hứng thú: “Vậy công tử có biết khi nào họ đến không?

Tạ Quan Linh gật đầu, không hề giấu giếm nói: “Đoán chừng nếu mọi chuyện thuận lợi thì ngày mốt sẽ đến. Nếu cô nương cảm thấy hứng thú thì có thể đến lầu Chu Tước đặt một chỗ trước để xem, chắc là hôm đó sẽ có rất nhiều người vây xem."



Hai ngày sau.

Ngụy Đại soái dẫn theo dám người mệt mỏi từ trên quan đạo đi tới.

Đám người đã chờ ở đình Chiết Liễu từ lâu dồn dập đi ra. Tạ Quan Linh và nội giám trong cung bước lên trò chuyện cùng với Ngụy Đại soái, truyền đạt lại những kỳ vọng của bệ hạ đối với ông ấy, cùng với việc các quý nhân khác trong cung bày tỏ thiện chí.

Là một Đại soái nắm một phần ba binh mã, cho dù người ta không muốn nịnh hót ông ấy thì cũng không có ai muốn đắc tội ông ấy.

Tiêu Văn Cảnh cũng không phải là người nhận được mệnh lệnh của Hoàng đế nên không đi cùng với Tạ Quan Linh mà cố tình đi chậm hơn bọn họ một chút, đợi sau khi những người trong cung đều tụ tập trước người Ngụy Đại soái, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn theo đám người.

Không lâu sau, một thiếu niên anh tuấn đầu đội khăn, mặc thường phục màu xanh đậm, bên hông giắt một thanh đao lớn chuôi hổ, tóc buộc cao hiên ngang bước ra, thi lễ với hắn.

“Lục điện hạ, từ biệt mới có mấy tháng mà đã gặp lại sớm như vậy.”

Dáng vẻ thiếu niên này không được xem là khôi ngô nhưng cũng giống như lời đồn ở khắp mọi nơi trên phố vậy. Hắn ta là một chàng trai có đôi mày kiếm và mắt sáng, lại có được dòng m.á.u được trời cao ưu ái của Ngụy gia, chiếm hết mọi ưu thế về chiều cao và vóc dáng, làm cho hắn ta trở nên càng uy nghiêm và đáng tin hơn so với những người bạn cùng lứa tuổi. Làn da màu lúa mì khỏe khoắn cùng với khuôn miệng chỉ cần tươi cười sẽ lập tức để lộ một hàng răng chỉnh tề trắng tinh, trông vừa phóng khoáng vừa đầy khí khái anh hùng, rất khó để một tiểu cô nương còn chưa biết đối nhân xử thế, chưa trải sự đời không thể không si mê hắn ta.

“Ta nghe nói toàn quân hoàn toàn thắng lợi nên đặc biệt đến đây để chúc mừng.” Tiêu Văn Cảnh mỉm cười đáp lễ.

“Giữa ngài và ta có thể bỏ bớt những lễ nghi xã giao này. Lần trước diễn tập sa bàn cùng ngài, ta đã đạt được ích lợi không nhỏ, lần này thắng trận cũng có một phần công lao của điện hạ!”

“Tiểu Tướng quân quá khen rồi, cho dù không có sự suy diễn của chúng ta thì dựa vào bản thân ngươi cũng có thể thắng Thiết Mộc Nhĩ Thân vương dễ như trở bàn tay.” Tiêu Văn Cảnh cũng không phải là chỉ đang khách sáo với hắn ta.

Công bằng mà nói thì hắn cũng rất tán thưởng sự thành thạo và hăng hái của Ngụy Khiếu Vũ khi hành quân đánh giặc, hắn ta không hề e sợ sống chết, dẫn quân cũng mạnh như vũ bão.

Ngụy Khiếu Vũ cười chắp tay, tỏ ý nhận lời khen này.

“Nhưng mà Lục điện hạ nếu không có chuyện gì thì không lên điện Tam Bảo nay lại dành chút thời gian để đến đây, chẳng lẽ là còn có suy nghĩ gì khác sao?”

Tuy Ngụy Khiếu Vũ không tiếp xúc với hắn nhiều nhưng cũng hiểu con người hắn vài phần.

“Tất nhiên là có việc.”

Ngụy Đại soái trước mặt đã thương lượng với những người đến xong, lại ra lệnh cho đội quân lên đường, Ngụy Khiếu Vũ cũng không thể trì hoãn được nên nói: “Có chuyện gì thì đợi khi nào về rồi chúng ta nói sau.”

“Ừ.” Tiêu Văn Cảnh đáp một tiếng nhưng ánh mắt lại đang nhìn ở nơi xa, giống như nơi đó còn người hay vật gì đó xuất hiện vậy.

“Ngài còn đang chờ người nào khác à?” Ngụy Khiếu Vũ nhìn quanh theo ánh mắt của hắn, khó hiểu hỏi một câu.

Tiêu Văn Cảnh lại cười mà không nói, nhìn ra sau lưng gọi một tiếng: “Tiểu Miên Hoa.”

Chú bạch mã thong thả bước ra khoi bụi rậm đằng sau đình Chiết Liễu, trong miệng nó vẫn còn nhai cọng cỏ xanh biếc, rõ ràng là đang dùng bữa nửa chừng thì bị hắn cắt ngang.

Ngụy Khiếu Vũ yêu bảo kiếm và yêu ngựa quý, hắn ta cũng từng thèm thuồng con thú cưỡi của Tiêu Văn Cảnh, đây chính là con ngựa Đại Uyển Long Câu hiếm thấy.

Nhưng mà một con ngựa to lớn và đẹp đẽ này vậy mà lại có một cái tên làm hắn ta hết lần này đến lần khác vẫn khó nói ra.

“Chà, từ trước ta đã thắc mắc vì sao ngài lại đặt một cái tên như vậy cho chiến mã chứ… Một cái tên nghe yếu đuối như vậy?”

Ngụy Khiếu Vũ cũng lục lọi một hồi lâu mới tìm được một từ vừa uyển chuyển vừa chính xác để hình dung cái tên này.

Thị vệ đi theo bên cạnh Tiểu Tướng quân cũng không nhịn được lén lút đưa mắt nhìn về phía con ngựa Đại Uyển Long Câu lông trắng vó đen kia của Tiêu Văn Cảnh.

Lục Hoàng tử anh tuấn cao quý, văn thao võ lược, chẳng lẽ lại không bằng những kẻ thô lỗ không hiểu văn chương như bọn họ chứ?

Hoàng tử trẻ tuổi nhẹ nhàng vuốt ve cổ ngựa, giọng điệu khá dịu dàng và dung túng: “Tên này là nàng ấy đặt.”

Nàng ấy?

Người có thể làm Lục Hoàng tử để lộ vẻ mặt mâu thuẫn vừa dịu dàng vừa bất lực này, còn đặt một cái tên kỳ quái cho con ngựa tốt như vậy sẽ là dạng người nào.

Ngay cả Ngụy Khiếu Vũ cũng không nhịn được tò mò.

“Nàng ấy là ai?”

“Ngụy Tiểu Tướng quân!” Đúng lúc một giọng nói trong trẻo và tiếng vó ngựa ầm vang dồn dập vọng đến.

Ngụy Khiếu Vũ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đã lập tức bị môt người và một ngựa đến làm kinh ngạc.

Tiêu Văn Cảnh đứng ngay bên cạnh hắn ta, từ tốn nói: “Nàng ấy đến rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện