Cửa phòng phát ra một tiếng “két”, ánh chiều tà lập tức chiếu vào phòng, tựa như rắc một lớp bột vàng giữa không trung.

Nguyễn Linh Huyên ôm làn váy vượt qua ngưỡng cửa, từ sau bình phong rẽ qua rồi đi thẳng về phía mục đích của chuyến đi này – Tiêu Văn Cảnh.

Cẩn Ngôn hoảng sợ, cuống quýt vươn tay ngăn cản.

“Vì sao ngươi lại ngăn cản ta? Chẳng phải hắn kêu ta tiến vào à?”

Vừa hồi phủ đã bị thân nương cho ăn một gậy, vẻ tội nghiệp vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt của Nguyễn Linh Huyên, lúc này nàng đang ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy to tròn như trái nho chớp chớp, nghiêm túc nghi ngờ vì sao Cẩn Ngôn lại làm điều thừa.

Cẩn Ngôn có khổ mà không dám nói.

Hắn ta phải làm thế nào để giải thích với một tiểu nha đầu rằng quý nhân có thân phận cao quý, không thể mặc cho nàng tùy ý đụng chạm? “Đây không phải là chuyện của ngươi, ra ngoài trông cửa, đừng để người khác đến gần.”

Cẩn Ngôn giơ tay cáo lui, trước khi rời đi còn cố ý liếc nhìn Nguyễn Linh Huyên.

Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn không biết sự tò mò của Cẩn Ngôn đối với mình.

Sau khi hắn ta ra ngoài, nàng lập tức nhấc làn váy, nhanh chóng lẻn đến bên giường Tiêu Văn Cảnh.

“Người có biết chúng ta không phải đang nằm mơ không? Thế mà chúng ta lại quay về lúc còn nhỏ!”

Nàng nói thẳng thừng, không có một chút uyển chuyển hay thăm dò.

Tiêu Văn Cảnh nhìn nha đầu dùng lụa đỏ cột hai chỏm tóc trước mắt mình.

Năm nay Nguyễn Linh Huyên mới năm tuổi, vẫn chưa đẹp diễm tuyệt như sau này lớn lên nhưng cũng đã xinh xắn đáng yêu như pho tượng bằng ngọc.

Quan trọng nhất là trông rất hoạt bát, tựa như chú chim sẻ nhỏ đầu tiên nhảy lên cành cây buổi sáng, lúc nào cũng kiêu ngạo vẫy đôi cánh nhỏ với tiếng hót thánh thót.

“Giấc mơ gì?” Tiêu Văn Cảnh vuốt ve chiếc chăn lụa Hàng Châu được thêu hoa văn cây trúc chìm mà mình vừa làm nhăn, hỏi nàng với vẻ thờ ơ.

“?”

Nguyễn Linh Huyên nghiêng đầu, quan sát Tiêu Văn Cảnh thật kỹ.

Mặc dù Tiêu Văn Cảnh lớn hơn nàng một tuổi nhưng nay vẫn chưa lớn lên, mặt mày vẫn chưa nảy nở hết, lúc này hắn xõa tóc tựa lưng vào gối đầu, khuôn mặt gầy gò ốm yếu, tựa như Tây Thi đổ bệnh.

Mặc dù nàng biết thân thể của Tiêu Văn Cảnh không khỏe nhưng hắn bị bệnh ở đầu đâu, sao còn dễ quên hơn cả mình?

Cứ tưởng rằng hai người chỉ cần gặp nhau thì sẽ hiểu ra ngay vấn đề, lúc này Nguyễn Linh Huyên như bị tạt một gáo nước lạnh.

“Người… Không nhớ à? Người là Thái tử, ta là Thái tử phi, đêm qua hai ta vừa thành hôn, mới một đêm trôi qua mà đã biến thành hình dáng này rồi!”

Nguyễn Linh Huyên vô cùng khiếp sợ, không nhịn được quơ tay quơ chân chỉ qua chỉ lại giữa hai người.

Lúc này, nàng đã hoàn toàn quên mất xích mích giữa mình và Tiêu Văn Cảnh, trong lòng tràn đầy ý nghĩ rằng đôi ta “cùng chung hoạn nạn” với nhau.

Nhưng không thể nói rõ Tiêu Văn Cảnh phản ứng gì đối với sự kích động của nàng.

Ấn đường của hắn giãn ra, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, tựa như đang nhìn một đứa ngốc, cuối cùng còn ung dung hỏi một câu.

“Kỳ lạ thế cơ à?”

“Cái gì mà kỳ lạ thế, rõ ràng là chuyện vừa xảy ra đêm qua mà!”

Thấy phản ứng bình thản của hắn, Nguyễn Linh Huyên nổi giận, thậm chí muốn túm vạt áo của hắn lắc lắc xem thử có thể lắc hết nước thấm vào đầu hắn hồi trưa nay hay không.

Thế nhưng khi nhìn cơ thể ốm yếu của Tiêu Văn Cảnh, Nguyễn Linh Huyên không làm được.

Nàng đành phải nhíu cặp lông mày thanh tú, lại lần nữa nghi ngờ bản thân mình.

Chẳng lẽ nàng vẫn đang nằm mơ ư?

Nguyễn Linh Huyên vươn tay nhéo một cái thật mạnh, miệng còn lẩm bẩm: “Thử lại lần nữa xem, nếu đang mơ thì sẽ tỉnh dậy…”

Thấy chiếc chăn đã được mình vuốt phẳng lại bị ngón tay của Nguyễn Linh Huyên không chút khách khí nhéo cho nhăn nheo, Tiêu Văn Cảnh lên tiếng: “Muội đang nhéo chân của ta.”

“Ta biết chứ.” Nguyễn Linh Huyên ngước đôi mắt sáng ngời, không biết có phải là nhân cơ hội để giải quyết ân oán cá nhân hay không, dù sao nhìn vẻ mặt của nàng rất là đúng lý hợp tình: “Ta tự nhéo bản thân không hiệu nghiệm nên mới thử nhéo người xem sao!”

Cơn đau trên đùi Tiêu Văn Cảnh là vậy song vẫn không có bất cứ tác dụng nào, tiểu công tử xa lạ trước mắt vẫn chưa biến mất, cũng không có bất cứ thay đổi nào.

Nguyễn Linh Huyên buông tiếng thở dài, lắc lư tay nhỏ, cuối cùng cũng bỏ cuộc.

“Thôi vậy, để ta đi hỏi người khác xem sao, ta không tin chỉ có mình ta xui xẻo như vậy.”

Nguyễn Linh Huyên tin rằng ông trời nhân từ.

Nếu muốn chịu khổ thì sẽ không bắt một mình nàng chịu khổ, muốn làm hại thì sẽ không chỉ làm hại một mình nàng, chắc chắn sẽ tìm được một kẻ xui xẻo giống hệt mình.

Dứt lời, nàng không chần chừ nữa, làn váy đỏ như hoa thược dược xoay tròn, dứt khoát quay người muốn rời đi.

Nhưng nàng vừa bước được ba bước thì giọng nói của Tiêu Văn Cảnh vang lên sau lưng.

“Muội định đi hỏi ai?”

Nguyễn Linh Huyên quay đầu, khó hiểu nhìn Tiêu Văn Cảnh.

Người này thật kỳ quặc, lúc mình nói chuyện đàng hoàng với hắn thì hắn thờ ơ, thấy nàng muốn đi tự nhiên hắn lại để bụng.

Có điều Nguyễn Linh Huyên lúc nào cũng hào phóng, không thèm chấp nhặt với hắn.

Nàng nghiêm túc trả lời: “Tất nhiên là bắt đầu hỏi từ phụ thân mẫu thân, sau đó hỏi Vân Phiến, ma ma và người trong quan xá, cuối cùng lại hỏi các công tử, tiểu thư quen biết.

Trong số nhiều người như vậy có lẽ sẽ có người tương tự như ta, sao nào?”

Tiêu Văn Cảnh bình tĩnh nhìn nàng.

Còn thế nào nữa?

Cứ để mặc nàng hỏi một lượt như vậy, toàn bộ người trong huyện Lâm An đều sẽ biết nàng gặp phải chuyện lạ, vậy thì sẽ chỉ có hai kết quả.

Thứ nhất người khác sẽ nghĩ nàng ngã đến hỏng đầu, hoặc là ma quỷ nhập vào người.

Thứ hai là lỡ có một hai người tin tưởng, vậy thì thân phận Thái tử và Thái tử phi của họ nếu bị kẻ có tâm nghe thấy, chắc chắn sẽ rước lấy tai họa ngập trời.

“Chuyện quái lực loạn thần như vậy, sẽ chỉ bị người khác coi như ngoại tộc.” Tiêu Văn Cảnh suy xét lợi và hại, tóm lại không để yên cho Nguyễn Linh Huyên tiết lộ chuyện này khắp nơi, chỉ còn cách trấn an nàng rồi yên lặng chờ xem tình hình.

“Nếu muội tiết lộ chuyện này khắp nơi thì không chỉ ảnh hưởng tới ta, mà còn có Nguyễn gia của muội.”

Suýt nữa thì bị hắn lừa gạt cho qua chuyện!

Nguyễn Linh Huyên lập tức chạy đến bên giường, hai tay nhào lên chăn của hắn, người cũng nhoài về phía trước, tức giận nói: “Vậy mà người còn lừa gạt ta, hèn chi rõ ràng ta nghe thấy người gọi ta là ‘ái phi’ cơ mà!”

Không phải là nàng có ý đồ gì, chẳng qua giọng của tiểu cô nương ở lứa tuổi của nàng cứ mềm nhũn, cho dù nàng quát nạt người khác không có một chút sức đe dọa.

Tiêu Văn Cảnh vẫn khựng lại giây lát rồi bình tĩnh đưa hai ngón dí trán tiểu cô nương, đẩy nàng cách xa mình từng tấc một, nói: “Ta gọi muội là ‘ái phi’, thế mà muội lại kêu gào đòi giết chết ‘cẩu Thái tử’ là ta, thế là thế nào?”

Nguyễn Linh Huyên há miệng, cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra một lời biện hộ thích hợp từ bộ não rỗng tuếch của mình, đành phải trề môi đổ tội ngược cho Tiêu Văn Cảnh.

“Còn không phải là vì trước khi ngủ, người cãi cọ với ta hay sao.”

Tiêu Văn Cảnh đặt ngón tay lên day huyệt thái dương của mình: “Không phải là ta cãi nhau với muội, thực ra là vì muội học lễ nghi quá kém… Trong cung, mỗi lời ăn tiếng nói đều phải cẩn thận từng li từng tí…”

Thôi vậy, bây giờ không phải ở trong cung, nói với nàng những lời này thì có tác dụng gì?

Tiêu Văn Cảnh dừng lại, thấy Nguyễn Linh Huyên phồng má giận dữ giống hệt một con cá vàng phun bong bóng.

Hắn chậm rãi thở hắt ra một hơi, dặn dò: “Chuyện này rất quái dị, ngoại trừ ta và muội, không thể để người thứ ba biết được.”

“Vì sao không thể?”

Tiêu Văn Cảnh đã im lặng chấp nhận sự thật Nguyễn Linh Huyên không có thân thể mười sáu tuổi, giờ chỉ còn lại đầu óc của năm tuổi, lạnh nhạt nói: “Theo muội thấy, chúng ta biết trước chuyện sẽ xảy ra trong vòng mười một năm sau mà lại trở về thuở thiếu thời, vậy thì người bên ngoài sẽ vui mừng hay sợ hãi? Sẽ coi muội là thần tiên mà cung phụng hay sẽ coi muội là yêu ma quỷ quái mà đặt lên giá gỗ thiêu sống?”

Đại Chu nghiêm cấm vu cổ, đã từng có một phi tần dùng thuật vu cổ khiến hậu cung hỗn loạn, bị thiêu sống trên giá gỗ ngay trước mặt mọi người để răn đe mọi người.

Mặc dù Nguyễn Linh Huyên không tận mắt chứng kiến cảnh đó nhưng chỉ cần vài ba lời đồn đãi trên phố phường cũng đủ khiến nàng kinh hãi, mấy ngày liên tục nằm mơ thấy ác mộng, cần mẫu thân dỗ dành mới dám ngủ thiếp đi.

Nguyễn Linh Huyên nuốt nước miếng, đôi mắt tròn xoe.

Tiêu Văn Cảnh nói rất có lý, nếu không phải là kinh nghiệm của bản thân mà nghe người chung quanh nói chuyện thì chắc chắn nàng cũng sẽ cho rằng đối phương nói chuyện vô căn cứ, là kẻ lừa đảo! Nếu không thì cũng bị yêu ma nhập vào người…

Hai người im lặng nhìn nhau, chỉ có tiếng nhỏ giọt tí tách của đồng hồ nước âm thầm tính thời gian trôi qua.

Thấy Nguyễn Linh Huyên đã bị mình hù dọa, Tiêu Văn Cảnh từ tốn nói: “Vậy thì quyết định như vậy, chuyện này muội không nói ta không nói, giữ kỹ bí mật này, nếu không…”

Nếu không… cho dù bây giờ hắn chỉ là một Hoàng tử, không có bản lĩnh một tay che trời nhưng muốn diệt trừ một chút tai họa ngầm, cũng không phải là không thể.

Đôi mắt của Tiêu Văn Cảnh vừa hẹp vừa dài, tuổi còn nhỏ mà đã có một đôi mắt phượng uy nghiêm.

Bị hắn liếc nhìn, Nguyễn Linh Huyên chỉ cảm thấy sống lưng nổi da gà, vươn tay che miệng, ngoan ngoãn trả lời: “Ta… Ta nhất định sẽ không tiết lộ.”

Đúng lúc này, Cẩn Ngôn ở bên ngoài bỗng gõ cửa: “Nữ sử của Nguyễn gia đang ngồi trên đầu tường, có chuyện cần tìm Nguyễn tiểu thư.”

Đây là tín hiệu mà Nguyễn Linh Huyên và Vân Phiến đã thỏa thuận trước với nhau, thông báo cho nàng biết Đan Dương Quận chúa đã lo liệu xong công việc trong nhà, cuối cùng có thể rảnh tay để xử lý nàng.

“Sau này chúng ta thật sự cứ như thế này à? Có khi nào ngủ một giấc tỉnh dậy lại trở về như ban đầu không?” Nguyễn Linh Huyên nhăn mặt nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, thật sự không muốn về nhà đối mặt với trận đòn sắp ập đến.

Một cô nương xuân xanh mười sáu như tuổi như nàng mà vẫn phải bị đánh mông vì phạm sai lầm, trong lòng nàng sao chịu được?

Bây giờ hai người xem như đã nói chuyện rõ ràng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, Tiêu Văn Cảnh bèn nhìn nàng một cái.

“Ta không biết.”

Nguyễn Linh Huyên ủ rũ rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện