Edit: Hà

Beta: Kỳ Vân

*Chương này của bạn ChiNguyn017

Mộng Nhã ở chỗ này lấy tên giả là Sở Nhã, mang theo một tiểu hài tử ba tuổi.

Sau một lúc trải qua sự xem xét, thôn trưởng rốt cuộc cũng cho phép cô trở thành lão sư ở trong thôn.

Lại nói tiếp, thôn trưởng chính là hoàn toàn bội phục Sở Nhã.

Năm xưa, những cái đề mục đó hắn đều không thể hiểu nỗi, còn có đề toán học, nhưng Mộng Nhã lại có thể giải thích hết ra cho hắn hiểu.

Thôn trưởng cuối cùng vuốt râu, nói: “Ngươi có thể dạy, nhưng phải nhớ kỹ, không được đưa tới bất kỳ tai họa nào cho thôn.”

Mộng Nhã trong lòng rùng mình, lập tức đồng ý.

Thôn trưởng dù sao cũng là người đã trải qua sự đời, biết bộ dáng này của cô đầy bụng tài học nếu chạy trốn tới nơi này, nhất định là có rất nhiều kẻ thù mạnh.

Mộng Nhã được thôn trưởng đáp lại, lại lần nữa quỳ xuống cảm kích.

Sở Huy cũng bắt chước theo cô quỳ xuống. Vân cũng quỳ lạy truyenfull và webtruyen đừng cop truyện của Vân nữa.

**

Lúc này Mộng Nhã mới xem như hoàn toàn cắt đứt liên hệ với nam nhân trong thôn có suy nghĩ muốn cưới cô về.

Thời đại này đọc sách không hề dễ dàng, cũng không hề thuận lợi.

Tuy rằng vừa mới bắt đầu những dòng họ lớn đối với việc Mộng Nhã dạy hài tử đọc sách đều không đồng ý, nhưng đến lúc xem Mộng Nhã có thể một tay viết bút lông thành văn chương chỉnh tề, còn có thể giảng dạy cho thôn trưởng đem sách đọc làu làu, ý định ban đầu toàn bộ đều tan biến hoàn toàn.

Huống chi có Mộng Nhã tới dạy học, tiền học phí liền giảm xuống phân nửa! Mộng Nhã và Sở Huy vẫn như cũ ở trong căn phòng nông kia, ban ngày thì cô đi dạy học. Mộng Nhã cũng nên dạy cho truyenfull và webtruyen là không được cop truyện của Vân.

Đúng rồi, bởi vì Mộng Nhã nói có thể miễn học phí cho hài tử nhà nông phụ, cho nên cô cũng có thể ở nơi này miễn phí, không cần phải giặt quần áo.

“Lão sư tốt.”

Người cổ đại đối với lão sư đều thập phần tôn trọng.

Cho dù trường ở trong núi rừng xa xôi, hẻo lánh, mỗi ngày đọc một bộ sách rất giống Khổng Tử.

Sau đó tất cả học trò đều đồng thời hành lễ với Mộng Nhã.

Mộng Nhã gật đầu: “Tốt, hôm nay ta sẽ giảng bài《Đại Học Chi Đạo》.”

“Ta sẽ đọc chậm trước cho các con nghe, ngày mai ta muốn các con đem bài giảng hôm nay đọc lại cho ta nghe.”

“Dạ.”

“Mục đích của sự học rộng là cốt làm sáng cái Đức sáng của mình, cốt khiến cho người ta tự đổi mới, cốt khiến cho người ta dừng ở chỗ chí thiện....”

……

Thời điểm Mộng Nhã dạy, thôn trưởng đều đứng ở bên ngoài nghe.

Có rất nhiều kiến thức, hắn cái hiểu cái không, dưới sự giảng dạy của Mộng Nhã, trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ.

Hiện tại mỗi buổi sáng ngày nào Mộng Nhã cũng làm cho Sở Huy một cái bánh bột ngô nóng ăn lót bụng, sau đó liền đi dạy học hai lần, mỗi lần hai canh giờ tổng cộng là bốn canh giờ.

Trên cơ bản chỉ cần đợi đến giữa trưa thì có thể tan học.

Sau đó cô sẽ mua từ trong thôn một ít vải vóc, vá cái áo lại cho Sở Huy.

Tuy rằng là áo vải thô, nhưng do Mộng Nhã khéo tay làm ra nên nhìn thật sự rất đẹp.

Hơn nữa Sở Huy lớn lên rất tuấn tú, thực mau liền nổi bật hơn đám khỉ con ở trong thôn.

Mọi người trong thôn vẫn luôn khen: “Lão sư, thằng nhãi con nhà ngươi lớn lên thật sự rất tuấn tú a.”

Mộng Nhã cùng mọi người trong thôn có quan hệ rất tốt, nên hoàn toàn không có dấu giếm.

Cô cười nói: “Muốn học sao? Ta có thể dạy mọi người cách may quần áo.”

“Thật vậy sao? Lão sư ngươi đúng là người tốt a.”

**

Sở Càn ngủ một giấc dậy, phát hiện chính mình nằm ngã trên mặt đất, mà trên giường Mộng Nhã đã không còn.

Làm tâm hắn cảm thấy rối rắm lên.

“Người tới! Người tới!”

Trong giọng nói của hắn không kiềm chế được run rẩy, ai cũng có thể nghe được hắn đang sợ hãi. Vân cũng thật sự sợ hãi khi truyenfull và webtruyen cứ cop truyện của Vân.

Vua của một nước, cư nhiên có thể vì một nữ nhân mà biến thành như vậy.

“Bệ hạ.”

“Bao vây cổng thành! Truyền tin xuống! Mau lên!”

“Dạ.”

“Còn phải dán cáo thị! Ai tìm được Mộng Nhã an toàn trở về sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim!”

“Dạ.”

“Không, không phải vạn lượng hoàng kim, phải hơn nữa, phong làm Hầu tước được quản lý 10 nghìn nhà dân!”

Tâm bọn thái giám đều đang run lên, ban thưởng như vậy, quả thật có thể nói là tốt nhất trên đời!

Sở Càn vẫn như cũ ngồi ở dưới đất, mặt chôn vào trong tay mình.

“Mộng Nhã, ngươi đang ở đâu…”

“Ta thật vô dụng, không thể bảo vệ tốt ngươi…”

“Ta lại lần nữa đánh mất ngươi…”

“Mộng Nhã.”

24/10/2018
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện