Edit: Kỳ Vân

Thân thủ lưu loát như vậy, nhất định là cô có một người thầy rất có tâm.

Nhưng nghĩ đến chuyện này, Lục Minh chợt cảm thấy có hơi không được khỏe. Lúc người thầy đó dạy cô, khẳng định sẽ tiếp xúc rất thân mật. 

Thậm chí hai người còn có khả năng đứng sát vào nhau. Độ ấm trong hai mắt Lục Minh lập tức lạnh xuống.

Mộng Nhã hơi sợ sệt gọi: “Thiếu tá.”

Cô cố ý đè thấp giọng lại, mang theo một chút cẩn thận. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, phá lệ rất xinh đẹp.

**

Lục Minh vẫn chưa nói gì. Chỉ là tiến lên xoa đầu cô. Sau đó ôm cô trở về phạm vi hắn có thể theo dõi khống chế. Thiếu chút nữa đã làm ồn ào đến dân cư nơi này.

Thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng của Mộng Nhã đi xa, Lục Minh mới hừ lạnh một tiếng, sau đó hộc ra máu. Hắn che lại nơi vừa mới bị Mộng Nhã đánh trúng.

Suy sụp nửa quỳ trên mặt đất. Thời gian còn lại không nhiều lắm.

Giờ phút này trong mắt Lục Minh chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo. Hắn nhất định phải nhổ khối u ác tính tên thiếu tướng này ra!

**

Tang thi ở xung quanh nghe mùi máu tươi nên chạy tới, lại bị Lục Minh dùng vũ khí nhanh chóng giải quyết.

Sau đó hắn lấy một ít đất lấp vết máu lúc nãy của mình lại.

Không thể để cho người khác phát hiện được.

**

Sau khi Mộng Nhã trở lại phòng ngủ, cảm thấy cả người khô nóng.

Chắc là giải dược của Lục Minh có tác dụng. Nhưng vì sao vừa nãy Lục Minh không nói chuyện với cô? Hắn có bí mật gì à?

Hơn nữa ở nơi đó vừa biến mất theo dõi, hắn đã lập tưc đưa giải dược cho cô. Lại cố tình ôm cô chạy nhanh đi…

Đến cùng là vì lý do gì? Mộng Nhã không nghĩ ra.

Cô ở trên giường lăn một cái. Cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, nhắm mí mắt lại chìm vào giấc ngủ say.

**

Cũng vì lúc trước cô chạy trốn, ở trên thân cây ngồi ba ngày ba đêm nên mới mệt tới mức sức cùng lực kiệt.

Sau khi trở về lại phải ứng phó với thiếu tướng đại nhân. Sau đó lại bị thiếu tá ôm cô chạy, bí mật đưa giải dược.

Một người bình thường trải qua nhiều lăn lộn như vậy, phỏng chừng đã sớm mệt đến chết rồi.

Mộng Nhã cũng vậy, cô mới vừa lăn vài vòng đã nhịn không được ngủ quên.

**

Đến giữa trưa ngày hôm sau. Mộng Nhã mới chậm chạp tỉnh dậy.

Cô vuốt cái bụng đang đói tới phát ra tiếng vang của mình, lại nghĩ mình vài năm đã không ăn cơm. Lúc trước vì nhiệm vụ, cô chỉ ăn dịch dinh dưỡng. Bây giờ quay về căn cứ rồi, cuối cùng cũng có thể ăn thức ăn.

Mộng Nhã nhạy bén phát hiện ra lúc ăn cơm có người giám thị cô, nhưng cô làm bộ như không phát hiện.

Không phát hiện.

Haha.

Phải chơi một chút đã.

Tình huống này, ba ngày sau vẫn tiếp tục xảy ra thì giám thị mới hoàn toàn biến mất.

Mộng Nhã biết, lúc này thiếu tướng đã tin tưởng cô thêm một ít.

Về sau chỉ cần cô không làm ra chuyện gì nghiêm trọng, ông ta chắc chắn sẽ không nghi ngờ cô.

Nghĩ đến đây, Mộng Nhã phải cảm ơn thiếu tá đại nhân rồi. Nếu không phải có Lục Minh, bây giờ chắc chắn cô đã không còn sống nữa.

Cô lại nghĩ tới hai lần cô bị ôm kia.

Không phải nói thiếu tá đại nhân ghét tiếp xúc với người khác nhất sao? Như thế nào lại ôm cô trôi chảy đến vậy?

**

Mộng Nhã đang tập thể dục ở trên sân. Đột nhiên nghe được phía trước có một đôi vợ chồng đang nói chuyện ——

“Anh thật là, còn cho là em không biết, anh mỗi ngày đi làm đều nói tiện đường đưa em đi…”

“Nhưng tiện đường ở nơi nào hả?”

Người đang nói chuyện là một cô gái nhỏ, cô ấy cười khẽ: “Anh cho là em không biết đúng không, anh chính là muốn chăm sóc em thêm một lát.”

Cậu thanh niên kia thẹn thùng, phủ nhận: “Mới không có đâu.”

“Ở nơi mạt thế này, chúng ta không biết có thể sống bao lâu, cũng không biết khi nào nơi này sẽ biến mất.”

Nói tới đây, cô gái nhìn chồng mình ——

“Em cũng muốn ở cùng anh nhiều thêm một lát.”

“Mỗi ngày một lát sẽ làm em cảm thấy rất hạnh phúc.”

30/8/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện