Mộ Dung công tử ngồi xuống. Ngồi trên một chiếc cẩm đôn tròn đệm bằng lụa Giang Nam mềm mại màu xanh lục, ngồi trước một cái bàn thấp dáng cổ kính làm từ thời Hán.
Y không còn ở cái nhà chỗ khu vườn hoang phế đó. Y đang ở trên một cái đài cao.
Đài cất ở trên cao, cao trên mặt đất mười chín trượng, chót vót ở trên cao, lấy những thanh trúc đan dựa vào nhau, dựng trên một vách núi nghiêng nghiêng, cao có thể thấy đèn đuốc ở tận xa xa.
... Đèn đuốc ở nơi cái thị trấn nhỏ xa xa đó.
Gần đài cũng có đèn đuốc, đèn đuốc nằm ngay dưới chân đài.
Hoàng hôn vừa tới, hoàng hôn vừa qua. Bỗng nhiên, bóng tối vô biên vô bờ lạnh lẽo của một đêm thu buông chùm xuống sườn núi.
Sau đó đèn đuốc bèn sáng rực lên.
Đủ các thứ các dạng đèn lớn nhỏ không giống nhau, các thứ các dạng ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ lúc lu mờ lúc lóe lên, chiếu sáng trước lều trướng đủ các thứ các dạng không giống nhau, chiếu trên khuôn mặt khác nhau, già có trẻ có nam có nữ có.
Điểm duy nhất giống nhau là, trên mỗi gương mặt, đều đượm đầy vẻ mệt mỏi tiều tụy, không biết làm sao bây giờ.
Bởi vì bọn họ đã bị cưỡng bách phải ra khỏi ngôi nhà của mình.
... Nhà của bọn họ, chính là cái thị trấn nhỏ bé hình như bỗng nhiên lăn ra chết kia.
... Nhà của bọn họ, tuy là bần túng, nhưng vẫn là ấm cúng, nhà bếp vẫn luôn có lửa nồng, chén đũa vẫn luôn được chùi sạch sẽ, đại khái vẫn có cơm nước cho chồng con ăn mỗi ngày, giường đã quen hơi, mền chiếu mềm mại ấm áp, trong hủ không chừng còn có chút trái cây đồ ngọt có thể làm mấy đứa nhỏ toét miệng ra cười, trong vò không chừng còn có chút rượu, dưới gối không chừng còn có vài cuốn sách cho đêm qua lại càng thêm ngọt ngào.
Tại sao bọn họ lại muốn rời khỏi nhà? Bởi vì bọn họ không đi không được, bởi vì bọn họ không làm sao được, bởi vì bọn họ không thể phản kháng được với bạo lực.
Vì vậy bọn họ chỉ còn nước bỏ đi.
Lúc bọn họ nghe cái tin, có hai phe phái lực lượng vô cùng lớn lao, đã chọn cái thị trấn nhỏ bé nơi bọn họ đang sinh sống, để làm khu chiến trường quyết chiến sinh tử, bọn họ chỉ còn nước bỏ nhà mình mà đi.
Bởi vì bọn họ ai ai cũng đều nhu nhược, và cũng quá lương thiện.
Tại sao người lương thiện lúc nào cũng nhu nhược hơn?
Đứa bé sơ sinh vừa mới ra đời, chúi đầu vào trong vú mẹ, mấy đứa con nít thì ôm nhau tìm hơi ấm, mấy đứa lớn thì ôm mấy bọc đồ ngủ vùi, bà già ông già người thì ngồi người thì nằm, cũng không biết là đang ngủ hay đang thức, ánh lửa leo lét chỗ xa chỗ gần chiếu vào gương mặt của họ, làm cho những nét nhăn càng thêm sâu đậm.
Còn những người lớn đâu rồi?
Người chủ nhà vai mang gánh nặng cả gia đình, bà chủ nhà mỗi ngày phải ngồi lo kế mưu sinh cho cả nhà, người đàn ông trung niên mới phát giác ra vợ mình sắp bỏ mình đi, người đàn bà mới phát giác ra chồng mình sắp chạy theo em gái mình, những cặp trai gái yêu nhau nhưng không thể ở chung một chỗ, những người đó đều đang ngồi một mình giữa đồng trống trong đêm tối, không biết trong lòng họ đang có mùi vị gì?
Vườn tược còn đó, nhưng có chắc gì còn là của bọn họ? Rồi sau trận này, ngày tháng có còn qua như thuở xưa vậy không? Sau cơn hoạn nạn này, không biết có còn sống qua nổi không?
... Trời hỡi, có bao nhiêu người trong lòng đang hối hận, hy vọng mình chưa từng làm những lỗi lầm tội ác mà mình đã làm đó.
Mộ Dung công tử ở trên đài cao nhìn những người đó, Liễu tiên sinh đang đứng bên cạnh y, hai cô con gái mặc áo bào rộng thùng thình chùm từ trên xuống dưới mặt che lại kia cũng đang ở đó, đều đang chăm chú nhìn vẻ mặt của y.
Gương mặt của y không có lấy một chút biểu tình.
Ánh mắt của y hình như có lộ vẻ thương cảm lân tiếc, nhưng lập tức lại nhìn ra xa xăm, nhìn tới những ánh đèn đang ở thị trấn đằng xa kia, nét bi thương bỗng biến thành phẫn nộ.
- Ông nói hai con rùa đen kia nhất định đã đi rồi, bây giờ sao còn chưa thấy đi?
Y hỏi Liễu tiên sinh.
- Ông thấy bọn họ còn ở đó?
- Không.
- Ông chỉ bất quá thấy nơi đó còn ánh đèn thế thôi?
- Đúng.
- Người không phải đèn.
Liễu tiên sinh rất bình tĩnh nói:
- Người đã đi, những vẫn còn có thể để đèn lại đó.
- Tại sao bọn họ lại để đèn ở đó làm gì?
- Bởi vì bọn họ muốn để cho ông nghĩ rằng, bọn họ đang ở đó chờ ông lại.
Liễu tiên sinh đáp:
- Bọn họ còn có đó, dĩ nhiên ông sẽ không lại, trước ngày quyết chiến, hai mươi chín người sẽ bình an mà mai phục ở đó.
... Không đến lúc cần kíp, những người đó không thể nào bị phát hiện ra, đến lúc tất yếu, bọn họ mới có thể đột kích một cú trí mạng được.
Không những mắt của Liễu tiên sinh không mù, tâm của y cũng không mù.
- Ông thấy đèn đuốc ở đó, lòng ông không an, bọn họ mới yên tâm mà về nhà dưỡng sức, lấy nhàn nhã mà đợi ông lao lực, lấy tĩnh để chế động.
Liễu Minh Thu nói:
- Nếu ông lại đó, lỡ ông phát giác ra một trong những chỗ mai phục, bọn họ còn có gì vui nữa?
Thái độ của Mộ Dung công tử lập tức thay đổi ngay, y lập tức thừa nhận:
- Đối với bọn họ mà nói, điều đó quả thật không vui tý nào.
Y bỗng vừa bật cười lên vừa hỏi Liễu tiên sinh:
- Lúc bọn họ cảm thấy không vui gì lắm, chính là lúc mình phải cảm thấy vui vẻ lắm, đúng vậy không?
- Đúng.
- Thế thì chúng ta có nên lập tức lại đó chưa?
- Nên.
- Được, tôi nghe theo ông.
Mộ Dung công tử nói:
- Bây giờ ông đi đi, đem theo hai mươi chín người, lại hai mươi sáu chỗ mai phục đó, toàn bộ nhỗ hết cả rễ cả gốc ra.
- Điều đó không cần.
- Không cần?
Mộ Dung công tử lộ vẻ kinh ngạc:
- Tại sao không cần?
- Tôi cần gì phải đem theo hai mươi chín người lại đó.
- Tại sao?
- Bởi vì hai mươi sáu chỗ mai phục đó, cách nhau một đoạn xa, không những vậy đều rất cực kỳ bí mật. Không có tín hiệu ma bọn họ đã ước định trước, chẳng ai dám khinh cử vọng động, hiện ra sờ sờ làm gì.
Liễu tiên sinh nói:
- Vì vậy, lúc chúng ta lại tấn công mỗi chỗ mai phục của bọn họ, những chỗ mai phục khác không hề biết được.
- Sao?
- Khi tôi phát hiện ra chỗ bọn họ mai phục, trong vòng một chiêu nhất định sẽ lấy mạng bọn họ ngay, đó chỉ là một chuyện xảy ra trong tích tắc.
Liễu tiên sinh hững hờ nói:
- Tôi có thể bảo đảm rằng, hai mươi chín người mai phục trong hai mươi sáu chỗ đó, trước khi chết còn không mở miệng ra la lên một tiếng động gì.
Y nói:
- Nếu tôi đem theo hai mươi chín người, ngược lại sẽ làm kinh động đến bọn họ, chính là chuyện đánh cỏ làm động đến rắn, thành ra muốn hay mà biến thành dở mất rồi.
- Có lý!
- Vì vậy tôi chỉ cần đem theo một người thôi.
- Chỉ đem theo một người?
- Trong hai mươi sáu chỗ mai phục, có hai mươi chín người, trong đó ít nhất có hai chỗ mai phục là có hai người.
Liễu tiên sinh nói:
- Lấy một địch hại tuy không khó, nhưng lấy hai chế ngự hai, mới là kế vạn toàn nhất.
- Đúng.
- Có phải là tôi nên đem theo một tay cao thủ nữa không?
Liễu tiên sinh hỏi Mộ Dung công tử.
- Dĩ nhiên.
Mộ Dung công tử nói:
- Đương nhiên là ông nên đem theo một tay cao thủ nữa, không những vậy, còn phải là một tay cao thủ trong tất cả cao thủ.
Liễu tiên sinh nhìn y, ánh mắt đang có nụ cười.
- Thủ hạ của công tử, cao thủ nhiều như là kiến, nhưng cái vị cao thủ tôi muốn đem theo, lại chẳng biết công tử có chịu cho không?
- Ông muốn đem theo ai?
Vẻ mặt của Mộ Dung công tử hình như có vẻ muốn khẩn trương lên, nụ cười trong ánh mắt của Liễu tiên sinh lại càng rạng rỡ:
- Đúng vậy.
Liễu tiên sinh chỉ vào một người:
- Tôi muốn đem theo cô ta.
Bên cạnh Mộ Dung công tử nãy giờ vốn có hai người, hai người che mặt bằng một tấm vải xanh, mặc một chiếc trường bào cũng màu xanh phủ kín từ đầu xuống chân, tuy không thấy đường nét ra sao, nhưng vẫn còn thấy được đó là một người con gái, bọn họ nãy giờ vẫn đang phục thị y.
Trong hai người, nếu như lấy thước ra đo, người này cao hơn người kia chút đỉnh, bởi vì cổ của cô ta dài hơn một chút, eo cũng cao hơn một chút.
Còn người kia tuy xem ra có lùn hơn một chút, nhưng nhìn lại có vẻ cao hơn.
Bởi vì đùi của cô ta dài.
Đùi cô dài hình như gần bằng hai phần ba thân hình của cô, eo của cô vừa nhỏ vừa thon.
Người mà Liễu tiên sinh chỉ chính là cô.
Mộ Dung công tử hình như đang ngẫn người ra đó, mà hình như có vẻ tùy thời tùy lúc như muốn nhảy nhỗm lên, có điều rốt cuộc y chỉ có thở ra một hơi dài sườn sượt:
- Cái con người mù mà không mù của ông đây, thật là có bản lãnh, không những ông có tư tưởng, có đầu não, ông còn có mắt lắm.
Mộ Dung công tử nói:
- Tôi bội phục ông, có điều, tôi không thích ông tý nào cả.
- Biết rồi.
Liễu tiên sinh cười hững hờ.
- Trên đời này, những người thích tôi, vốn không có mấy ai.
- Tại sao?
- Bởi vì ai ai cũng cảm thấy tôi thông minh quá.
Liễu tiên sinh nói:
- Người tôi quen biết đều là kẻ thông minh, nếu họ cảm thấy tôi còn thông minh hơn, làm sao họ còn thích tôi cho được?
... Đây là một điều chí lý.
... Một người thông minh, thông thường sẽ không thích người khác còn thông minh hơn y.
Mộ Dung công tử cũng đang cười:
- May mà cái điểm đó không trọng yếu lắm, người khác có thích ông hay không, đều không có gì quan hệ cả.
Y nói:
- Bởi vì ông hữu dụng.
Mộ Dung công tử lại nói:
- Một người nếu thực hữu dụng, người khác có thích y hay không, y đều chẳng thèm để ý tới.
- Đúng vậy.
Liễu tiên sinh nói:
- Tôi cũng nghĩ giống như ông vậy.
Nhìn y đem theo cô gái đùi dài eo thon mặc chiếc áo trường bào phủ từ trên xuống dưới đang đi xuống gò núi, vẻ mặt của Mộ Dung công tử lộ ra một nụ cười đầy vẻ khoan khoái, không những khoan khoái, mà còn đắc ý.
Bởi vì y biết chắc chắn Liễu tiên sinh là một người hữu dụng vô cùng, không những vậy, y đem theo lần này, cái người đó cũng chọn đúng nữa.
- Tôi họ Tô, người khác gọi tôi là Tiểu Tô.
- Ta biết.
- Ông biết? Sao ông biết được?
- Chuyện tôi biết không chừng còn nhiều hơn là cô tưởng tượng nhiều lắm.
Liễu tiên sinh nói.
Ánh trăng bàng bạc, đêm yên lặng cũng bàng bạc. Bàng bạc không lời, không tiếng, chỉ bất quá sáng rực lên thế thôi.
Liễu Minh Thu đang đi trước, Tiểu Tô đi sau, bọn họ đi không nhanh lắm, trăng thu vẫn còn đang treo giữa trời, chỉ lúc trước khi trời sáng mới mờ đi, lúc đó mới là lúc hành động thích hợp nhất.
Bọn họ lẳng lặng đi được một đoạn đường, Liễu tiên sinh bỗng nói:
- Hiện tại có phải cô đã có thể để cho ta xem thử được chưa.
- Xem gì?
- Xem cô.
Liễu tiên sinh nói:
- Lúc này, cái ta chỉ có thể thấy được, bất quá là một khối vải che mặt và trùm từ trên xuống dưới thế thôi.
- Ông còn muốn thấy gì nữa?
- Thấy người của cô.
Liễu Minh Thu nói:
- Ta biết cô và biểu thơ của cô đều không thể để lộ ra cho Mộ Dung công tử thấy, bởi vì y không còn có khả năng bị khích thích thêm chút nào nữa cả, đối với y mà nói, một cô gái xinh đẹp thôi đã là một thứ kích thích chết người cho y, huống hồ gì là hai người.
Y bỗng xoay người lại, đối diện với Tiểu Tô:
- Ta không phải là Mộ Dung công tử, ta có thể chịu được.
Cặp mắt của y không những không mù, mà còn sáng rực như đuốc:
- Vì vậy, bây giờ nhất định cô phải để cho ta nhìn xem thử.
... Tại sao? cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, tại sao lại là thứ kích thích chết người cho Mộ Dung công tử? Tại sao các cô ở trước mặt Mộ Dung công tử, phải che đậy kín mít gương mặt, thân thể của các cô?
Có phải còn có gì bí mật không thể nói cho người khác biết được trong đó?
Tiểu Tô lẳng lặng nhìn người mù mà không mù, không những thần bí mà còn ngụy dị đó, ánh mắt chiếu ra sau tấm vải xanh che mặt, hình như là cặp mắt ghê rợn, trong suốt mà lạnh lẽo.
Vô cùng lạnh, vô cùng quyến rũ, vô cùng bình tĩnh.
... Có phải là cặp mắt của báo cũng vậy không?
Cô không bỏ tấm vải che mặt xuống, cô đi cởi bỏ y phục trên người ra, như một tín nữ thành tâm thờ phụng một tông giáo thần bí nào đó vậy, cô thà để mọi người thấy thân thể của cô, còn hơn để họ thấy mặt cô.
Bởi vì thân thể của cô thuần khiết hoàn mỹ không một tỳ vết.
Cô đúng là vậy.
Cổ và vai cô thật mềm mại xinh đẹp, ngực cô đầy mà căng cứng, eo của cô thon mà mềm mại, đùi của cô tròn lẳng dài mà thon cứng, cổ chân của cô nhỏ mà dễ thương, da thịt cô chiếu sáng mềm mại dưới ánh trăng.
Cô đứng trần truồng ở đó trước mặt một người mù không quen biết, và không lộ vẻ một vẻ gì e thẹn khổ sở.
Bởi vì thân thể cô quả thật như do một tay danh đại dùng vàng chạm trổ thành, dù có để lộ ra cho bất cứ ai xem, đều là để tự hào, không có gì để xấu hổ.
Liễu Minh Thu lẳng lặng nhìn tấm thân hầu như đã tiếp cận với tuyệt đối, hoàn hảo, cặp mắt tròng trắng nhiều tròng đen ít trước giờ lạnh lẽo trầm tĩnh vốn rất hiếm thấy có chút gì tình cảm trong đó, bây giờ lại phảng phất có ý tán tụng, thậm chí còn không nhịn được phải than lên nhè nhẹ:
- Cô có biết cô có một thứ mà đa số những thiếu nữ khác đều không có?
Y hỏi Tiểu Tô.
- Tôi biết.
Tiểu Tô nói:
- Không những vậy, tôi còn biết tôi không phải chỉ có một thứ thôi.
- Sao?
- Tôi có thân hình đẹp, có có nước da đẹp, tôi còn có một thứ mỵ lực làm cho tim đàn ông đập mạnh lên!
- Cô có biết, những thứ mà cô có đó, đều là vũ khí?
Liễu tiên sinh lại hỏi.
- Tôi biết.
Tiểu Tô nói:
- Nhất là để đối phó đàn ông. Những thứ vũ khí đó đều bén nhọn hơn các thứ vũ khí nào khác trên đời này nhiều.
Ánh mắt của cô bỗng lộ đầy một nụ cười châm biếm:
- Một người đàn bà mà đi đối phó với đàn ông bằng đao kiếm thì nhất định là không những cô ta xấu xí muốn chết người luôn, cô ta còn ngu xuẩn muốn chết người luôn.
Tiểu Tô nói:
- Cũng ngu xuẩn giống như một người đàn ông lúc nào cũng ngỡ rằng chỉ cần mình có tiền là có thể chinh phục hết tất cả đàn bà trên đời này.
- Hình như cô rất hiểu chính mình.
- Tôi vốn rất hiểu mình trước giờ, không những vậy, tôi còn ráng hết sức để tự hiểu mình.
Tiểu Tô nói:
- Bởi vì nếu một người đàn bà mà không hiểu chính mình, cô ta sẽ bị đàn ông lừa gạt ngay.
Liễu tiên sinh cười, cười vô cùng hứng thú hỏi cô:
- Vậy thì chắc cô cũng phải biết nên dùng phương pháp gì để dùng thứ vũ khí này tốt nhất?
- Biết.
Tiểu Tô nói:
- Tôi theo ông đi đột kích, tôi sẽ để y dạng như thế này lại đó, trần truồng như thế này lại.
Một người đàn ông trẻ tuổi núp ở trong một chỗ thật bí mật, bỗng thấy một cô gái xinh đẹp đùi dài eo thon thân hình đầy gợi cảm xuất hiện trước mặt mình.
... Không biết người khác phản ứng ra sao, chứ tôi thì chỉ biết, nếu tôi ở trong tình cảnh đó, nhìn thấy một người đàn bà như vậy, người ta có chém một đao xuống cổ, tôi cũng không cảm thấy gì là đau đớn.
Liễu tiên sinh lại bật cười lên:
- Thảo nào mà Mộ Dung công tử nói rằng, ta là một người có mắt, quả thật ta không nhìn trật cô tý nào.
Y nói:
- Cô không làm ta thất vọng tý nào cả.
Những người ở dưới cái đài cao, những người đột nhiên chỉ qua một đêm phải bỏ chỗ ở mà đi, tâm tình lúc này khoan khoái hơn lúc nãy nhiều lắm, bởi vì trước mặt mỗi người bọn họ đều có một tô canh thịt bò nghi ngút khói, không những vậy còn có vô số bánh nấu từ nguyên cả một con bò ra.
Bọn họ đều biết rằng, thịt và bánh là do người ở trên cái đài cao đó đem cho, nhưng bọn họ không biết rằng, người đó cũng chính là người bắt họ phải tức tốc trong đêm rời xa chỗ ở của mình.
Vì vậy, bọn họ đều rất khoan khoái.
... Có lúc, "biết" mới là chuyện khổ, "không biết" ngược lại mới là sung sướng.
... Còn "không biết gì cả" có phải là sung sướng nhất đời không nhỉ?
Mộ Dung đang ở trên đài cao.
Có những người hình như vĩnh viễn lúc nào cũng ở trên đài cao, xem ra lúc nào cũng ngất ngưỡng trên cao, cao không với tới được, vì vậy rất có ít người hỏi được y rằng: "Ông có lạnh không?".
Mộ Dung không lạnh, ít nhất là chưa lạnh bây giờ, bởi vì lúc này đang có một đôi bàn tay vừa mềm vừa ấm đang nắn bóp thịt da gân cốt y.
Đôi bàn tay ấy rất đẹp, nếu có người nói đôi bàn tay ấy như cái hốt xinh xắn, người đó nhất định là một con heo, bởi vì trên đời này nhất định không thể có cái hốt nào dễ nhìn hơn thế, bất kể là cái hốt mùa xuân mùa hạ mùa thu mùa đông, đều không thể nào thanh tú trắng trẻo xinh xắn như thế.
... Tiểu Tô theo Liễu tiên sinh đi, biểu thơ của cô là Tụ Tụ vẫn còn đó, bên cạnh Mộ Dung công tử, không thể không có người.
Bàn tay của Tụ Tụ ôn nhu làm sao, ngón tay dài mà rắn chắc, ngón tay cô nắn bóp chỗ nào, thịt da chỗ đó mềm ra, mạch máu cũng lưu thông thoải mái, còn quan trọng nhất là, tâm tình cũng nhẹ nhàng tự tại ra.
Mộ Dung công tử nhẹ nhàng cơ hồ như muốn rũn cả người ra, nhưng vẻ mặt y lại xem ra có vẻ như có chút gì đau khổ.
Y đang rên rỉ dưới những ngón tay mềm mại đó.
- Ta sai rồi.
Cho dù y không rên rỉ, giọng nói nghe ra cũng như đang rên rỉ:
- Lần này nhất định ta làm sai rồi, đáng chết quá, Tụ Tụ, bây giờ ta chỉ hận không được cô giết chết đi cho rồi.
Giọng nói của y thậm chí còn gần như khóc lóc, nhưng Tụ Tụ đang dùng một giọng vừa cực kỳ ôn nhu, vừa cực kỳ kiên nghị nói với y:
- Ông không sai gì cả, ông cũng không nhìn lầm người, ông làm mỗi chuyện, đều rất đúng.
Cô nói với Mộ Dung công tử:
- Em có thể bảo đảm, kế hoạch của ông lần này, nhất định là thành công.
... Mộ Dung công tử đột nhiên sụm người xuống.
Chỉ có cô gái này, chỉ có cô.
Cô ta là ai?
Cô tên là Tụ Tụ, không phải là ống tay màu hồng, mà là ống tay màu xanh.
* * * * *
Ánh trăng bàng bạc.
Tiểu Tô vẫn còn đứng y nguyên trần truồng trước mặt người mù mà không mù, cô biết y không mù, không những không mù, mà còn sáng mắt hơn cả đa số người trên thế gian này nhiều.
Cô biết tất cả các bộ vị trên người cô, dù cho là bộ phận kín nhất, cũng không thoát ra khỏi được cặp mắt của y.
Cái kiểu suy nghĩ đó, bất giác làm trong lòng cô bỗng nhiên có một cảm giác rạo rực chính ngay cả cô cũng không giải thích được. Cô bỗng cảm thấy người mình đang co rút lại, toàn thân từ trên xuống dưới, mỗi bộ phận mỗi khoảng da thịt đều đang co rút lại.
Thật ra cô đang hy vọng có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Bực mình nhất là, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cái vị mù mắt mà không mù này hình như quả là người mù mắt thật, đã không thấy thân hình lõa thể của cô, cũng chẳng thấy vẻ mặt và phản ứng của cô.
Thậm chí hình như y không có lấy một cảm giác trong người, y chỉ bất quá lạnh lùng nói chô cô biết:
- Chỉ cần cô hiểu được làm sao dùng cái vũ khí của cô đúng cách, chúng ta hành động lần này, không thể nào thất bại được.
- Chúng ta bắt đầu hành động sao?
- Đúng vậy.
Liễu tiên sinh thậm chí còn quay người đi mất:
- Chúng ta đi ngay bây giờ.
Vẻ mặt lãnh đạm của y ắt hẳn làm cho cô có chút bực bội trong lòng, vì vậy cô đã quyết định dạy cho gã mù này một bài học.
- Tại sao chúng ta không đợi thêm một chút nữa?
Tiểu Tô cũng lạnh lùng nói:
- Chờ đến lúc trời sắp sáng rồi sẽ xuất thủ.
- Tại sao chúng ta phải đợi?
- Bởi vì những người nào kinh nghiệm đều biết rằng, trời sắp sáng là lúc trời tối nhất, cũng là lúc người nào đang khẩn trương chờ đợi sẽ bị mệt mỏi nhất.
Tiểu Tô cố ý hỏi:
- Những lúc đó mà mình đột kích, cơ hội thành công có phải là lớn nhất không?
- Đúng vậy. Trời sắp sáng cũng là lúc tình dục của đàn ông lên đến mức độ cao tột, thậm chí ta có thể tưởng tượng ra được.
Trong bọn họ nhất định có nhiều người còn đang mãi ở đó làm chuyện thủ dâm.
Tiểu Tô cố ý cười, nụ cười trong bóng tối lại đầy vẻ trêu chọc.
- Tôi là một người đàn bà rất xinh đẹp, thường thường tôi hay tiếp xúc một số đàn ông chính thường và khỏe mạnh.
Cô nói:
- Tôi còn hiểu bọn họ hơn ông một chút xíu.
... Ông không hiểu bọn họ lắm, bởi vì ông đã chẳng khỏe mạnh, ông cũng chẳng chính thường, nếu không tại sao ông chẳng có phản ứng gì với tôi?
Những lời nói đó, dĩ nhiên Tiểu Tô không hề nói ra, bởi vì cô tin rằng, dù cô không nói, gã mù này cũng chắc phải hiểu ý cô lắm.
Nhưng cô lại lầm nữa.
Liễu tiên sinh vẫn còn không có tý phản ứng gì, làm như y không hề hiểu cô đang nói gì.
- Cô nói rất có lý.
Y còn đi xưng tụng cô:
- Có lý vô cùng.
- Thế thì chúng ta có nên chờ thêm một chút nữa không?
- Không chờ nữa.
- Tại sao?
- Bởi vì nếu chúng ta chờ thêm chút nữa, ta chỉ sợ ta sẽ làm những chuyện ta không nên làm.
Liễu tiên sinh đã xoay hẳn người lại:
- Trước lúc hành động, tốt nhất chúng ta không nên làm tiêu hao thể lực!
Gương mặt của Tiểu Tô bỗng đỏ lên, đỏ thật là đỏ, may mà Liễu tiên sinh không hề thấy gì.
Y đang xoay lưng lại phía cô.
Có điều, điểm đó không phải là nguyên nhân trọng yếu nhất, y không nhìn thấy cô đỏ mặt, chỉ vì mắt của y bỗng nhiên tối sầm lại.
Một màn đen mịt, chẳng thấy gì cả, cổ họng của y thậm chí còn phát ra một thứ tiếng động như dã thú đang gầm gừ trước khi chết, gương mặt của y thình lình cũng biến thành nhăn nhó méo mó.
Thậm chí y còn ngã gục xuống.
Chính ngay lúc đó, bỗng nhiên có một đứa bé mặc chiếc áo hồng quần trắng, búi một chỏm tóc thẳng lên trời, cũng không biết từ đâu xuyên ra, xoay ngược tay nắm lấy thanh đao ngắn hàn quang chói mắt, nhảy vụt lại chỗ Liễu tiên sinh đang nằm ngã gục ra đó, một tay chụp lấy đầu tóc y, một tay cắt phăng cái đầu, búng ngược người lên, cầm lấy đầu chạy phăng phăng, chớp mắt không còn thấy bóng dáng ở đâu.
Đứa bé này là đứa bé? Hay là một tên tiểu quỷ?
Bất kể ra sao, y cũng không phải là một thứ đàn ông chính thường mạnh khỏe, bởi vì y cũng chẳng thèm nhìn Tiểu Tô lấy nửa mắt.
Một người đàn bà như vậy, lồng ngực căng đầy như vậy, bắp đùi thon dài tròn lẳng như vậy, đứng trần trần truồng truồng ra đó như vậy, nhưng dưới mắt y, hình như không khả ái bằng một người đã chết.
Tiểu Tô bỗng cảm thấy cặp mắt mình đang ươn ướt, sau đó cô bất tỉnh ngay liền sau đó.
Lúc đó, Mộ Dung đang lấy một giọng vô cùng sảng khoái nói với cô gái đang đứng bên cạnh mình:
- Ta tin là bây giờ đã bắt đầu hành động rồi, không những vậy, còn nhất định đã thành công.
Y không còn ở cái nhà chỗ khu vườn hoang phế đó. Y đang ở trên một cái đài cao.
Đài cất ở trên cao, cao trên mặt đất mười chín trượng, chót vót ở trên cao, lấy những thanh trúc đan dựa vào nhau, dựng trên một vách núi nghiêng nghiêng, cao có thể thấy đèn đuốc ở tận xa xa.
... Đèn đuốc ở nơi cái thị trấn nhỏ xa xa đó.
Gần đài cũng có đèn đuốc, đèn đuốc nằm ngay dưới chân đài.
Hoàng hôn vừa tới, hoàng hôn vừa qua. Bỗng nhiên, bóng tối vô biên vô bờ lạnh lẽo của một đêm thu buông chùm xuống sườn núi.
Sau đó đèn đuốc bèn sáng rực lên.
Đủ các thứ các dạng đèn lớn nhỏ không giống nhau, các thứ các dạng ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ lúc lu mờ lúc lóe lên, chiếu sáng trước lều trướng đủ các thứ các dạng không giống nhau, chiếu trên khuôn mặt khác nhau, già có trẻ có nam có nữ có.
Điểm duy nhất giống nhau là, trên mỗi gương mặt, đều đượm đầy vẻ mệt mỏi tiều tụy, không biết làm sao bây giờ.
Bởi vì bọn họ đã bị cưỡng bách phải ra khỏi ngôi nhà của mình.
... Nhà của bọn họ, chính là cái thị trấn nhỏ bé hình như bỗng nhiên lăn ra chết kia.
... Nhà của bọn họ, tuy là bần túng, nhưng vẫn là ấm cúng, nhà bếp vẫn luôn có lửa nồng, chén đũa vẫn luôn được chùi sạch sẽ, đại khái vẫn có cơm nước cho chồng con ăn mỗi ngày, giường đã quen hơi, mền chiếu mềm mại ấm áp, trong hủ không chừng còn có chút trái cây đồ ngọt có thể làm mấy đứa nhỏ toét miệng ra cười, trong vò không chừng còn có chút rượu, dưới gối không chừng còn có vài cuốn sách cho đêm qua lại càng thêm ngọt ngào.
Tại sao bọn họ lại muốn rời khỏi nhà? Bởi vì bọn họ không đi không được, bởi vì bọn họ không làm sao được, bởi vì bọn họ không thể phản kháng được với bạo lực.
Vì vậy bọn họ chỉ còn nước bỏ đi.
Lúc bọn họ nghe cái tin, có hai phe phái lực lượng vô cùng lớn lao, đã chọn cái thị trấn nhỏ bé nơi bọn họ đang sinh sống, để làm khu chiến trường quyết chiến sinh tử, bọn họ chỉ còn nước bỏ nhà mình mà đi.
Bởi vì bọn họ ai ai cũng đều nhu nhược, và cũng quá lương thiện.
Tại sao người lương thiện lúc nào cũng nhu nhược hơn?
Đứa bé sơ sinh vừa mới ra đời, chúi đầu vào trong vú mẹ, mấy đứa con nít thì ôm nhau tìm hơi ấm, mấy đứa lớn thì ôm mấy bọc đồ ngủ vùi, bà già ông già người thì ngồi người thì nằm, cũng không biết là đang ngủ hay đang thức, ánh lửa leo lét chỗ xa chỗ gần chiếu vào gương mặt của họ, làm cho những nét nhăn càng thêm sâu đậm.
Còn những người lớn đâu rồi?
Người chủ nhà vai mang gánh nặng cả gia đình, bà chủ nhà mỗi ngày phải ngồi lo kế mưu sinh cho cả nhà, người đàn ông trung niên mới phát giác ra vợ mình sắp bỏ mình đi, người đàn bà mới phát giác ra chồng mình sắp chạy theo em gái mình, những cặp trai gái yêu nhau nhưng không thể ở chung một chỗ, những người đó đều đang ngồi một mình giữa đồng trống trong đêm tối, không biết trong lòng họ đang có mùi vị gì?
Vườn tược còn đó, nhưng có chắc gì còn là của bọn họ? Rồi sau trận này, ngày tháng có còn qua như thuở xưa vậy không? Sau cơn hoạn nạn này, không biết có còn sống qua nổi không?
... Trời hỡi, có bao nhiêu người trong lòng đang hối hận, hy vọng mình chưa từng làm những lỗi lầm tội ác mà mình đã làm đó.
Mộ Dung công tử ở trên đài cao nhìn những người đó, Liễu tiên sinh đang đứng bên cạnh y, hai cô con gái mặc áo bào rộng thùng thình chùm từ trên xuống dưới mặt che lại kia cũng đang ở đó, đều đang chăm chú nhìn vẻ mặt của y.
Gương mặt của y không có lấy một chút biểu tình.
Ánh mắt của y hình như có lộ vẻ thương cảm lân tiếc, nhưng lập tức lại nhìn ra xa xăm, nhìn tới những ánh đèn đang ở thị trấn đằng xa kia, nét bi thương bỗng biến thành phẫn nộ.
- Ông nói hai con rùa đen kia nhất định đã đi rồi, bây giờ sao còn chưa thấy đi?
Y hỏi Liễu tiên sinh.
- Ông thấy bọn họ còn ở đó?
- Không.
- Ông chỉ bất quá thấy nơi đó còn ánh đèn thế thôi?
- Đúng.
- Người không phải đèn.
Liễu tiên sinh rất bình tĩnh nói:
- Người đã đi, những vẫn còn có thể để đèn lại đó.
- Tại sao bọn họ lại để đèn ở đó làm gì?
- Bởi vì bọn họ muốn để cho ông nghĩ rằng, bọn họ đang ở đó chờ ông lại.
Liễu tiên sinh đáp:
- Bọn họ còn có đó, dĩ nhiên ông sẽ không lại, trước ngày quyết chiến, hai mươi chín người sẽ bình an mà mai phục ở đó.
... Không đến lúc cần kíp, những người đó không thể nào bị phát hiện ra, đến lúc tất yếu, bọn họ mới có thể đột kích một cú trí mạng được.
Không những mắt của Liễu tiên sinh không mù, tâm của y cũng không mù.
- Ông thấy đèn đuốc ở đó, lòng ông không an, bọn họ mới yên tâm mà về nhà dưỡng sức, lấy nhàn nhã mà đợi ông lao lực, lấy tĩnh để chế động.
Liễu Minh Thu nói:
- Nếu ông lại đó, lỡ ông phát giác ra một trong những chỗ mai phục, bọn họ còn có gì vui nữa?
Thái độ của Mộ Dung công tử lập tức thay đổi ngay, y lập tức thừa nhận:
- Đối với bọn họ mà nói, điều đó quả thật không vui tý nào.
Y bỗng vừa bật cười lên vừa hỏi Liễu tiên sinh:
- Lúc bọn họ cảm thấy không vui gì lắm, chính là lúc mình phải cảm thấy vui vẻ lắm, đúng vậy không?
- Đúng.
- Thế thì chúng ta có nên lập tức lại đó chưa?
- Nên.
- Được, tôi nghe theo ông.
Mộ Dung công tử nói:
- Bây giờ ông đi đi, đem theo hai mươi chín người, lại hai mươi sáu chỗ mai phục đó, toàn bộ nhỗ hết cả rễ cả gốc ra.
- Điều đó không cần.
- Không cần?
Mộ Dung công tử lộ vẻ kinh ngạc:
- Tại sao không cần?
- Tôi cần gì phải đem theo hai mươi chín người lại đó.
- Tại sao?
- Bởi vì hai mươi sáu chỗ mai phục đó, cách nhau một đoạn xa, không những vậy đều rất cực kỳ bí mật. Không có tín hiệu ma bọn họ đã ước định trước, chẳng ai dám khinh cử vọng động, hiện ra sờ sờ làm gì.
Liễu tiên sinh nói:
- Vì vậy, lúc chúng ta lại tấn công mỗi chỗ mai phục của bọn họ, những chỗ mai phục khác không hề biết được.
- Sao?
- Khi tôi phát hiện ra chỗ bọn họ mai phục, trong vòng một chiêu nhất định sẽ lấy mạng bọn họ ngay, đó chỉ là một chuyện xảy ra trong tích tắc.
Liễu tiên sinh hững hờ nói:
- Tôi có thể bảo đảm rằng, hai mươi chín người mai phục trong hai mươi sáu chỗ đó, trước khi chết còn không mở miệng ra la lên một tiếng động gì.
Y nói:
- Nếu tôi đem theo hai mươi chín người, ngược lại sẽ làm kinh động đến bọn họ, chính là chuyện đánh cỏ làm động đến rắn, thành ra muốn hay mà biến thành dở mất rồi.
- Có lý!
- Vì vậy tôi chỉ cần đem theo một người thôi.
- Chỉ đem theo một người?
- Trong hai mươi sáu chỗ mai phục, có hai mươi chín người, trong đó ít nhất có hai chỗ mai phục là có hai người.
Liễu tiên sinh nói:
- Lấy một địch hại tuy không khó, nhưng lấy hai chế ngự hai, mới là kế vạn toàn nhất.
- Đúng.
- Có phải là tôi nên đem theo một tay cao thủ nữa không?
Liễu tiên sinh hỏi Mộ Dung công tử.
- Dĩ nhiên.
Mộ Dung công tử nói:
- Đương nhiên là ông nên đem theo một tay cao thủ nữa, không những vậy, còn phải là một tay cao thủ trong tất cả cao thủ.
Liễu tiên sinh nhìn y, ánh mắt đang có nụ cười.
- Thủ hạ của công tử, cao thủ nhiều như là kiến, nhưng cái vị cao thủ tôi muốn đem theo, lại chẳng biết công tử có chịu cho không?
- Ông muốn đem theo ai?
Vẻ mặt của Mộ Dung công tử hình như có vẻ muốn khẩn trương lên, nụ cười trong ánh mắt của Liễu tiên sinh lại càng rạng rỡ:
- Đúng vậy.
Liễu tiên sinh chỉ vào một người:
- Tôi muốn đem theo cô ta.
Bên cạnh Mộ Dung công tử nãy giờ vốn có hai người, hai người che mặt bằng một tấm vải xanh, mặc một chiếc trường bào cũng màu xanh phủ kín từ đầu xuống chân, tuy không thấy đường nét ra sao, nhưng vẫn còn thấy được đó là một người con gái, bọn họ nãy giờ vẫn đang phục thị y.
Trong hai người, nếu như lấy thước ra đo, người này cao hơn người kia chút đỉnh, bởi vì cổ của cô ta dài hơn một chút, eo cũng cao hơn một chút.
Còn người kia tuy xem ra có lùn hơn một chút, nhưng nhìn lại có vẻ cao hơn.
Bởi vì đùi của cô ta dài.
Đùi cô dài hình như gần bằng hai phần ba thân hình của cô, eo của cô vừa nhỏ vừa thon.
Người mà Liễu tiên sinh chỉ chính là cô.
Mộ Dung công tử hình như đang ngẫn người ra đó, mà hình như có vẻ tùy thời tùy lúc như muốn nhảy nhỗm lên, có điều rốt cuộc y chỉ có thở ra một hơi dài sườn sượt:
- Cái con người mù mà không mù của ông đây, thật là có bản lãnh, không những ông có tư tưởng, có đầu não, ông còn có mắt lắm.
Mộ Dung công tử nói:
- Tôi bội phục ông, có điều, tôi không thích ông tý nào cả.
- Biết rồi.
Liễu tiên sinh cười hững hờ.
- Trên đời này, những người thích tôi, vốn không có mấy ai.
- Tại sao?
- Bởi vì ai ai cũng cảm thấy tôi thông minh quá.
Liễu tiên sinh nói:
- Người tôi quen biết đều là kẻ thông minh, nếu họ cảm thấy tôi còn thông minh hơn, làm sao họ còn thích tôi cho được?
... Đây là một điều chí lý.
... Một người thông minh, thông thường sẽ không thích người khác còn thông minh hơn y.
Mộ Dung công tử cũng đang cười:
- May mà cái điểm đó không trọng yếu lắm, người khác có thích ông hay không, đều không có gì quan hệ cả.
Y nói:
- Bởi vì ông hữu dụng.
Mộ Dung công tử lại nói:
- Một người nếu thực hữu dụng, người khác có thích y hay không, y đều chẳng thèm để ý tới.
- Đúng vậy.
Liễu tiên sinh nói:
- Tôi cũng nghĩ giống như ông vậy.
Nhìn y đem theo cô gái đùi dài eo thon mặc chiếc áo trường bào phủ từ trên xuống dưới đang đi xuống gò núi, vẻ mặt của Mộ Dung công tử lộ ra một nụ cười đầy vẻ khoan khoái, không những khoan khoái, mà còn đắc ý.
Bởi vì y biết chắc chắn Liễu tiên sinh là một người hữu dụng vô cùng, không những vậy, y đem theo lần này, cái người đó cũng chọn đúng nữa.
- Tôi họ Tô, người khác gọi tôi là Tiểu Tô.
- Ta biết.
- Ông biết? Sao ông biết được?
- Chuyện tôi biết không chừng còn nhiều hơn là cô tưởng tượng nhiều lắm.
Liễu tiên sinh nói.
Ánh trăng bàng bạc, đêm yên lặng cũng bàng bạc. Bàng bạc không lời, không tiếng, chỉ bất quá sáng rực lên thế thôi.
Liễu Minh Thu đang đi trước, Tiểu Tô đi sau, bọn họ đi không nhanh lắm, trăng thu vẫn còn đang treo giữa trời, chỉ lúc trước khi trời sáng mới mờ đi, lúc đó mới là lúc hành động thích hợp nhất.
Bọn họ lẳng lặng đi được một đoạn đường, Liễu tiên sinh bỗng nói:
- Hiện tại có phải cô đã có thể để cho ta xem thử được chưa.
- Xem gì?
- Xem cô.
Liễu tiên sinh nói:
- Lúc này, cái ta chỉ có thể thấy được, bất quá là một khối vải che mặt và trùm từ trên xuống dưới thế thôi.
- Ông còn muốn thấy gì nữa?
- Thấy người của cô.
Liễu Minh Thu nói:
- Ta biết cô và biểu thơ của cô đều không thể để lộ ra cho Mộ Dung công tử thấy, bởi vì y không còn có khả năng bị khích thích thêm chút nào nữa cả, đối với y mà nói, một cô gái xinh đẹp thôi đã là một thứ kích thích chết người cho y, huống hồ gì là hai người.
Y bỗng xoay người lại, đối diện với Tiểu Tô:
- Ta không phải là Mộ Dung công tử, ta có thể chịu được.
Cặp mắt của y không những không mù, mà còn sáng rực như đuốc:
- Vì vậy, bây giờ nhất định cô phải để cho ta nhìn xem thử.
... Tại sao? cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, tại sao lại là thứ kích thích chết người cho Mộ Dung công tử? Tại sao các cô ở trước mặt Mộ Dung công tử, phải che đậy kín mít gương mặt, thân thể của các cô?
Có phải còn có gì bí mật không thể nói cho người khác biết được trong đó?
Tiểu Tô lẳng lặng nhìn người mù mà không mù, không những thần bí mà còn ngụy dị đó, ánh mắt chiếu ra sau tấm vải xanh che mặt, hình như là cặp mắt ghê rợn, trong suốt mà lạnh lẽo.
Vô cùng lạnh, vô cùng quyến rũ, vô cùng bình tĩnh.
... Có phải là cặp mắt của báo cũng vậy không?
Cô không bỏ tấm vải che mặt xuống, cô đi cởi bỏ y phục trên người ra, như một tín nữ thành tâm thờ phụng một tông giáo thần bí nào đó vậy, cô thà để mọi người thấy thân thể của cô, còn hơn để họ thấy mặt cô.
Bởi vì thân thể của cô thuần khiết hoàn mỹ không một tỳ vết.
Cô đúng là vậy.
Cổ và vai cô thật mềm mại xinh đẹp, ngực cô đầy mà căng cứng, eo của cô thon mà mềm mại, đùi của cô tròn lẳng dài mà thon cứng, cổ chân của cô nhỏ mà dễ thương, da thịt cô chiếu sáng mềm mại dưới ánh trăng.
Cô đứng trần truồng ở đó trước mặt một người mù không quen biết, và không lộ vẻ một vẻ gì e thẹn khổ sở.
Bởi vì thân thể cô quả thật như do một tay danh đại dùng vàng chạm trổ thành, dù có để lộ ra cho bất cứ ai xem, đều là để tự hào, không có gì để xấu hổ.
Liễu Minh Thu lẳng lặng nhìn tấm thân hầu như đã tiếp cận với tuyệt đối, hoàn hảo, cặp mắt tròng trắng nhiều tròng đen ít trước giờ lạnh lẽo trầm tĩnh vốn rất hiếm thấy có chút gì tình cảm trong đó, bây giờ lại phảng phất có ý tán tụng, thậm chí còn không nhịn được phải than lên nhè nhẹ:
- Cô có biết cô có một thứ mà đa số những thiếu nữ khác đều không có?
Y hỏi Tiểu Tô.
- Tôi biết.
Tiểu Tô nói:
- Không những vậy, tôi còn biết tôi không phải chỉ có một thứ thôi.
- Sao?
- Tôi có thân hình đẹp, có có nước da đẹp, tôi còn có một thứ mỵ lực làm cho tim đàn ông đập mạnh lên!
- Cô có biết, những thứ mà cô có đó, đều là vũ khí?
Liễu tiên sinh lại hỏi.
- Tôi biết.
Tiểu Tô nói:
- Nhất là để đối phó đàn ông. Những thứ vũ khí đó đều bén nhọn hơn các thứ vũ khí nào khác trên đời này nhiều.
Ánh mắt của cô bỗng lộ đầy một nụ cười châm biếm:
- Một người đàn bà mà đi đối phó với đàn ông bằng đao kiếm thì nhất định là không những cô ta xấu xí muốn chết người luôn, cô ta còn ngu xuẩn muốn chết người luôn.
Tiểu Tô nói:
- Cũng ngu xuẩn giống như một người đàn ông lúc nào cũng ngỡ rằng chỉ cần mình có tiền là có thể chinh phục hết tất cả đàn bà trên đời này.
- Hình như cô rất hiểu chính mình.
- Tôi vốn rất hiểu mình trước giờ, không những vậy, tôi còn ráng hết sức để tự hiểu mình.
Tiểu Tô nói:
- Bởi vì nếu một người đàn bà mà không hiểu chính mình, cô ta sẽ bị đàn ông lừa gạt ngay.
Liễu tiên sinh cười, cười vô cùng hứng thú hỏi cô:
- Vậy thì chắc cô cũng phải biết nên dùng phương pháp gì để dùng thứ vũ khí này tốt nhất?
- Biết.
Tiểu Tô nói:
- Tôi theo ông đi đột kích, tôi sẽ để y dạng như thế này lại đó, trần truồng như thế này lại.
Một người đàn ông trẻ tuổi núp ở trong một chỗ thật bí mật, bỗng thấy một cô gái xinh đẹp đùi dài eo thon thân hình đầy gợi cảm xuất hiện trước mặt mình.
... Không biết người khác phản ứng ra sao, chứ tôi thì chỉ biết, nếu tôi ở trong tình cảnh đó, nhìn thấy một người đàn bà như vậy, người ta có chém một đao xuống cổ, tôi cũng không cảm thấy gì là đau đớn.
Liễu tiên sinh lại bật cười lên:
- Thảo nào mà Mộ Dung công tử nói rằng, ta là một người có mắt, quả thật ta không nhìn trật cô tý nào.
Y nói:
- Cô không làm ta thất vọng tý nào cả.
Những người ở dưới cái đài cao, những người đột nhiên chỉ qua một đêm phải bỏ chỗ ở mà đi, tâm tình lúc này khoan khoái hơn lúc nãy nhiều lắm, bởi vì trước mặt mỗi người bọn họ đều có một tô canh thịt bò nghi ngút khói, không những vậy còn có vô số bánh nấu từ nguyên cả một con bò ra.
Bọn họ đều biết rằng, thịt và bánh là do người ở trên cái đài cao đó đem cho, nhưng bọn họ không biết rằng, người đó cũng chính là người bắt họ phải tức tốc trong đêm rời xa chỗ ở của mình.
Vì vậy, bọn họ đều rất khoan khoái.
... Có lúc, "biết" mới là chuyện khổ, "không biết" ngược lại mới là sung sướng.
... Còn "không biết gì cả" có phải là sung sướng nhất đời không nhỉ?
Mộ Dung đang ở trên đài cao.
Có những người hình như vĩnh viễn lúc nào cũng ở trên đài cao, xem ra lúc nào cũng ngất ngưỡng trên cao, cao không với tới được, vì vậy rất có ít người hỏi được y rằng: "Ông có lạnh không?".
Mộ Dung không lạnh, ít nhất là chưa lạnh bây giờ, bởi vì lúc này đang có một đôi bàn tay vừa mềm vừa ấm đang nắn bóp thịt da gân cốt y.
Đôi bàn tay ấy rất đẹp, nếu có người nói đôi bàn tay ấy như cái hốt xinh xắn, người đó nhất định là một con heo, bởi vì trên đời này nhất định không thể có cái hốt nào dễ nhìn hơn thế, bất kể là cái hốt mùa xuân mùa hạ mùa thu mùa đông, đều không thể nào thanh tú trắng trẻo xinh xắn như thế.
... Tiểu Tô theo Liễu tiên sinh đi, biểu thơ của cô là Tụ Tụ vẫn còn đó, bên cạnh Mộ Dung công tử, không thể không có người.
Bàn tay của Tụ Tụ ôn nhu làm sao, ngón tay dài mà rắn chắc, ngón tay cô nắn bóp chỗ nào, thịt da chỗ đó mềm ra, mạch máu cũng lưu thông thoải mái, còn quan trọng nhất là, tâm tình cũng nhẹ nhàng tự tại ra.
Mộ Dung công tử nhẹ nhàng cơ hồ như muốn rũn cả người ra, nhưng vẻ mặt y lại xem ra có vẻ như có chút gì đau khổ.
Y đang rên rỉ dưới những ngón tay mềm mại đó.
- Ta sai rồi.
Cho dù y không rên rỉ, giọng nói nghe ra cũng như đang rên rỉ:
- Lần này nhất định ta làm sai rồi, đáng chết quá, Tụ Tụ, bây giờ ta chỉ hận không được cô giết chết đi cho rồi.
Giọng nói của y thậm chí còn gần như khóc lóc, nhưng Tụ Tụ đang dùng một giọng vừa cực kỳ ôn nhu, vừa cực kỳ kiên nghị nói với y:
- Ông không sai gì cả, ông cũng không nhìn lầm người, ông làm mỗi chuyện, đều rất đúng.
Cô nói với Mộ Dung công tử:
- Em có thể bảo đảm, kế hoạch của ông lần này, nhất định là thành công.
... Mộ Dung công tử đột nhiên sụm người xuống.
Chỉ có cô gái này, chỉ có cô.
Cô ta là ai?
Cô tên là Tụ Tụ, không phải là ống tay màu hồng, mà là ống tay màu xanh.
* * * * *
Ánh trăng bàng bạc.
Tiểu Tô vẫn còn đứng y nguyên trần truồng trước mặt người mù mà không mù, cô biết y không mù, không những không mù, mà còn sáng mắt hơn cả đa số người trên thế gian này nhiều.
Cô biết tất cả các bộ vị trên người cô, dù cho là bộ phận kín nhất, cũng không thoát ra khỏi được cặp mắt của y.
Cái kiểu suy nghĩ đó, bất giác làm trong lòng cô bỗng nhiên có một cảm giác rạo rực chính ngay cả cô cũng không giải thích được. Cô bỗng cảm thấy người mình đang co rút lại, toàn thân từ trên xuống dưới, mỗi bộ phận mỗi khoảng da thịt đều đang co rút lại.
Thật ra cô đang hy vọng có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Bực mình nhất là, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cái vị mù mắt mà không mù này hình như quả là người mù mắt thật, đã không thấy thân hình lõa thể của cô, cũng chẳng thấy vẻ mặt và phản ứng của cô.
Thậm chí hình như y không có lấy một cảm giác trong người, y chỉ bất quá lạnh lùng nói chô cô biết:
- Chỉ cần cô hiểu được làm sao dùng cái vũ khí của cô đúng cách, chúng ta hành động lần này, không thể nào thất bại được.
- Chúng ta bắt đầu hành động sao?
- Đúng vậy.
Liễu tiên sinh thậm chí còn quay người đi mất:
- Chúng ta đi ngay bây giờ.
Vẻ mặt lãnh đạm của y ắt hẳn làm cho cô có chút bực bội trong lòng, vì vậy cô đã quyết định dạy cho gã mù này một bài học.
- Tại sao chúng ta không đợi thêm một chút nữa?
Tiểu Tô cũng lạnh lùng nói:
- Chờ đến lúc trời sắp sáng rồi sẽ xuất thủ.
- Tại sao chúng ta phải đợi?
- Bởi vì những người nào kinh nghiệm đều biết rằng, trời sắp sáng là lúc trời tối nhất, cũng là lúc người nào đang khẩn trương chờ đợi sẽ bị mệt mỏi nhất.
Tiểu Tô cố ý hỏi:
- Những lúc đó mà mình đột kích, cơ hội thành công có phải là lớn nhất không?
- Đúng vậy. Trời sắp sáng cũng là lúc tình dục của đàn ông lên đến mức độ cao tột, thậm chí ta có thể tưởng tượng ra được.
Trong bọn họ nhất định có nhiều người còn đang mãi ở đó làm chuyện thủ dâm.
Tiểu Tô cố ý cười, nụ cười trong bóng tối lại đầy vẻ trêu chọc.
- Tôi là một người đàn bà rất xinh đẹp, thường thường tôi hay tiếp xúc một số đàn ông chính thường và khỏe mạnh.
Cô nói:
- Tôi còn hiểu bọn họ hơn ông một chút xíu.
... Ông không hiểu bọn họ lắm, bởi vì ông đã chẳng khỏe mạnh, ông cũng chẳng chính thường, nếu không tại sao ông chẳng có phản ứng gì với tôi?
Những lời nói đó, dĩ nhiên Tiểu Tô không hề nói ra, bởi vì cô tin rằng, dù cô không nói, gã mù này cũng chắc phải hiểu ý cô lắm.
Nhưng cô lại lầm nữa.
Liễu tiên sinh vẫn còn không có tý phản ứng gì, làm như y không hề hiểu cô đang nói gì.
- Cô nói rất có lý.
Y còn đi xưng tụng cô:
- Có lý vô cùng.
- Thế thì chúng ta có nên chờ thêm một chút nữa không?
- Không chờ nữa.
- Tại sao?
- Bởi vì nếu chúng ta chờ thêm chút nữa, ta chỉ sợ ta sẽ làm những chuyện ta không nên làm.
Liễu tiên sinh đã xoay hẳn người lại:
- Trước lúc hành động, tốt nhất chúng ta không nên làm tiêu hao thể lực!
Gương mặt của Tiểu Tô bỗng đỏ lên, đỏ thật là đỏ, may mà Liễu tiên sinh không hề thấy gì.
Y đang xoay lưng lại phía cô.
Có điều, điểm đó không phải là nguyên nhân trọng yếu nhất, y không nhìn thấy cô đỏ mặt, chỉ vì mắt của y bỗng nhiên tối sầm lại.
Một màn đen mịt, chẳng thấy gì cả, cổ họng của y thậm chí còn phát ra một thứ tiếng động như dã thú đang gầm gừ trước khi chết, gương mặt của y thình lình cũng biến thành nhăn nhó méo mó.
Thậm chí y còn ngã gục xuống.
Chính ngay lúc đó, bỗng nhiên có một đứa bé mặc chiếc áo hồng quần trắng, búi một chỏm tóc thẳng lên trời, cũng không biết từ đâu xuyên ra, xoay ngược tay nắm lấy thanh đao ngắn hàn quang chói mắt, nhảy vụt lại chỗ Liễu tiên sinh đang nằm ngã gục ra đó, một tay chụp lấy đầu tóc y, một tay cắt phăng cái đầu, búng ngược người lên, cầm lấy đầu chạy phăng phăng, chớp mắt không còn thấy bóng dáng ở đâu.
Đứa bé này là đứa bé? Hay là một tên tiểu quỷ?
Bất kể ra sao, y cũng không phải là một thứ đàn ông chính thường mạnh khỏe, bởi vì y cũng chẳng thèm nhìn Tiểu Tô lấy nửa mắt.
Một người đàn bà như vậy, lồng ngực căng đầy như vậy, bắp đùi thon dài tròn lẳng như vậy, đứng trần trần truồng truồng ra đó như vậy, nhưng dưới mắt y, hình như không khả ái bằng một người đã chết.
Tiểu Tô bỗng cảm thấy cặp mắt mình đang ươn ướt, sau đó cô bất tỉnh ngay liền sau đó.
Lúc đó, Mộ Dung đang lấy một giọng vô cùng sảng khoái nói với cô gái đang đứng bên cạnh mình:
- Ta tin là bây giờ đã bắt đầu hành động rồi, không những vậy, còn nhất định đã thành công.
Danh sách chương