Mấy ngày sau đó, Quán Trọng, Phùng Quý liên tục đến thăm các huân thích trụ, đại thương nhân cùng với thế gia gia tộc quyền thế Hàm Dương.

Hành động lạ thường của hai đại thương nhân bán lương thực Quán Trọng, Phùng Quý này đã gây chú ý cho Hắc Băng Đài, lập tức trình diện đến Trần Bình. Tuy nhiên Trần Bình lại không chút cảnh giác, đôi khi con người có lối suy nghĩ xu hướng tâm lý bình thường sẽ thật sự hại chết người, Trần Bình nghĩ Quán Trọng, Phùng Quý đến Quan Trung là bán lương thực, căn bản không tin bọn họ trái lại sẽ mua vào.

Hơn nữa chỉ thấy Quán Trọng, Phùng Quý đi lại ở các quý phủ huân thích, thế gia, gia tộc quyền thế, thương nhân tích trữ lương thực, mà lại trước sau không thấy các nhà đó có động tĩnh gì. Trần Bình càng chắc chắn suy đoán của mình, cho rằng hai đại thương nhân bán lương thực này chỉ dùng chút thủ đoạn đùa giỡn mà các thương gia tích trữ lương thực ở Quan Trung mà thôi, mục đích chẳng phải là vì giá cả lên ào ào sao?

Tuy nhiên xuất phát từ cẩn thận, Trần Bình vẫn đem tin tức truyền đưa cho Bạch Mặc.

Bạch Mặc hoàn toàn nhất trí với suy đoán của Trần Bình, cũng không có chút cảnh giác gì.

Kỳ thật cũng không trách Bạch Mặc và Trần Bình sơ suất, bởi vì đối với cổ nhân mà nói, hoàn toàn không hiểu biết gì về lĩnh vực chiến tranh kinh tế, ở hậu thế thì là kiến thức vô cùng phổ thông, nhưng thời đại này lại không biết đến, lý luận chiến tranh chẳng phải trải qua hơn trăm năm phát triển mới dần dần hoàn thiện đó sao?

Phải biết rằng thời kỳ Xuân Thu, cái gọi là chiến tranh kỳ thực chỉ có trò chơi giữa giới quý tộc, trên chiến trường thậm chí còn có những chuyện đi trước lễ sau. Tận đến thời đại Chiến quốc, chiến tranh mới thật sự trở thành thủ đoạn bá chủ, sau đó mới có binh pháp Tôn Tử do các binh gia thu thập sáng tác xuất bản, sau đó mới có các đại binh Ngô Khởi, Tôn Khang ngang trời xuất thế.

Cho nên, Bạch Mặc, Trần Bình chưa hiểu rõ hết đối với chiến tranh kinh tế cũng hoàn toàn hợp tình lý.

Nhưng mà, gần ngày sau, một đội tàu khổng lồ đi thẳng đến Hàm Dương.

Đi cùng đội tàu này đang đến Hàm Dương còn có gần trăm triệu tiền ngũ thù, lập tức huân thích hậu duệ quý tộc, đại thương nhân cùng với thế gia gia tộc quyền thế Hàm Dương đều tổ chức xe ngựa, cuồn cuồn không ngừng vận chuyển lương thực hướng đến bến tàu, đến lúc này, dù ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được, người ta động thật rồi.

Trần Bình thấy tình hình không ổn, vội vàng sai Ngự Lâm quân ở Vị Thủy ngăn cản đội tàu, vừa khẩn trương đi Lũng Tây báo tin tức cho Bạch Mặc.

Bạch Mặc nghe vậy, lập tức hủy bỏ hành trình tuần tra Lũng Tây, cưỡi ngựa suốt đêm chạy trở về.

Trở lại Hàm Dương, thậm chí Bạch Mặc chẳng quan tâm trở về tướng phủ, mà đi theo Trần Bình đến thẳng thủy trại Tam Giang Khẩu.

Thành Hàm Dương ở giữa Kính Thủy và Vị Thủy, ven sông nam bắc trực tiếp lấy Kính Thủy, Vị Thủy làm sông đào bảo vệ thành, hướng đông tây thì đào mở chiến hào, dẫn Kính Thủy chảy ngược hình thành sông đào bảo vệ thành, còn có hai tòa cửa thủy có thể cung cấp xuất nhập. Thủy quân nước Sở hùng mạnh, vì chống lại thủy quân nước Sở, quân Hán trên sông đã thiết kế trên vài chục thủy trại Lan Giang. Thủy trại Tam Giang Khẩu chính là một trong những tòa thủy trại đó, hơn nữa cũng là tấm chắn cuối cùng trên đường thủy bảo vệ Hàm Dương.

Bạch Mặc vừa giục ngựa đi nhanh vừa hỏi Trần Bình:

- Thái sư, đội tàu này xuất xứ xác minh ra sao?

Bạch Mặc không thể không nghi ngờ, sau lưng đội tàu này có phải là nước Sở hay không? Quán Trọng, Phùng Quý là thương nhân bán lương thực của nước Triệu Hàn thì có thể hiểu, nhưng mua hàng hoạt lương thực lại khiến người khác khó hiểu rồi. Hai nước Triệu, Hàn hai năm trước được mùa thu hoạch lương thực, căn bản không thiếu lương thực, bọn họ mua nhiều lương thực như vậy để làm gì? Tích trữ để mốc meo hay sao?

Nhưng thật ra nước Sở hàng xóm ác phía nam mới thiếu lương thực vì việc dời đô.

Trần Bình đương nhiên biết Bạch Mặc hoài nghi cái gì, từ lâu ông đã phái Hắc Băng Đài đi thăm dò rồi, tuy nhiên kết quả thật sự qua kiểm tra đối chiếu lại không đúng như Bạch Mặc nghĩ vậy, vì vậy lập tức trả lời Bạch Mặc:

- Thừa tướng, lão phu đã phái Hắc Băng Đài âm thầm điều tra, đội tàu này là đến từ Bồ Đội, đích thật là đội tàu của Phùng gia.

- Đây mới là điều lạ.

Bạch Mặc nhíu mày nói:

- Phùng gia mua nhiều lương thực như vậy làm gì chứ?

- Dùng để ủ rượu.

Trần Bình trầm giọng nói:

- Phùng gia đã muốn làm nghề sản xuất rượu trắng.

- Có việc này sao?

Bạch Mặc ngạc nhiên: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Công nghệ sản xuất rượu được nước Sở bảo vệ cực kỳ nghiêm mật, Hắc Băng Đài phải trả một cái giá thật lớn cũng không đạt được, Phùng gia sao có được? Có thể sao?

Trần Bình trầm giọng nói:

- Lão phu đã sai Hắc Băng Đài đi thăm dò rồi.

Dừng một chút, Trần Bình lại nói:

- Trước tiên không nói điều này, lương thực của các nhà đã được hai nhà Phùng, Quán thu mua hết, hiện tại trong quốc khố Hàm Dương không có một trăm ngàn vạn tiền, nhưng trong nhà kho lớn không còn lương thực, tiếp nữa là hai nước Hàn, Triệu đã đến kỳ hạn trả lương thực mượn rồi, đến lúc đó mà không xuất lương thực thì phải làm sao bây giờ?

Bạch Mặc khó tin hỏi:

- Lương thực các nhà chừng 250 vạn thạch đã bán đi hết rồi hả?

- Đúng vậy, bán hết rồi.

Trần Bình gật đầu, trầm giọng nói:

- Đều bị hai nhà Phùng, Quán thu mua hết rồi.

Sắc mặt Bạch Mặc lập tức âm trầm, hai nhà Phùng Quán giơ tay thật đúng thời điểm, mình vất vả mấy tháng, ngược lại để bọn họ nhặt được quả đào rơi dưới đất, lập tức giọng điệu không tốt, nói:

- Dù ủ rượu cũng không cần nhiều lương thực đến vậy chứ? Làm như vậy, cách bọn họ thu vào cũng quá khó coi đi?

Trần Bình có chút bận tâm nói:

- Thừa tướng, không phải ngươi sẽ đi...

Trần Bình còn lo lắng Bạch Mặc tức giận sẽ áp dụng thủ đoạn cưỡng chế, cần phải biết hai nhà lương thực Phùng Quán có sự chống lưng bởi hai nước Triệu Hàn, nhất là Phùng Quý kia, lại là tộc huynh của sủng phi được Hàn vương sủng ái, nếu như dùng sức mạnh, khó tránh khỏi suy giảm hòa khí giữa hai nước Hán Hàn. Một khi làm cho đồng minh liên hoành tan rã, vậy thì cũng không bù đắp được cái đã mất.

- Việc này Thái sư cứ yên tâm, bổn tướng không đến mức không khôn ngoan như vậy.

Bạch Mạc khoát tay, lập tức nói:

- Tuy nhiên bọn họ làm việc cũng quá mức, số lẻ còn chưa tính, nguyên số hai triệu thạch này bọn họ phải nhả ra cho bổn tướng, nếu không, bổn tướng cũng đành phải đi gặp Hàn vương, Triệu vương lấy lại.

***

Hàm Dương, phủ Tư Mã.

Tư Mã Trọng vừa bước vào cửa, Tư Mã Quý đã vui sướng nói;

- Nhị ca, huynh nghe được gì không, Trần Bình phái Ngự Lâm quân chặn đội tàu của Phùng gia tại Tam Giang Khẩu rồi.

Đối với hành động nhân lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của của hai nhà Phùng Quán này, Tư Mã Quý không có chút thiện cảm nào.

Bởi vì hai nhà Phùng Quán đã ép giá lương thực tới quá thấp, mỗi thạch tám mươi tiền quả thật là giá cả hộc máu rồi, bán xong tính toán lại, số tiền có được còn không đủ để trả số nợ trước đó đã mượn để chuộc điền sản về, về phần âm thầm mượn Ô Mộc Nhai hơn hai vạn hoàng kim vẫn còn chưa trả được, đây thật sự là thua tận đáy, thiệt hại cực lớn.

Hơn nữa, không chỉ có nhà bọn họ thiệt hại, các nhà tham gia hội lương thực tình hình cũng giống nhau.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hai nhà Phùng Quán tuy rằng xấu xa, nhân lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của, vơ vét được nhiều lợi ích, nhưng không giống như Bạch Mặc căn bản là muốn lấy mạng bọn họ

Tư Mã Trọng cũng hận hai nhà Phùng Quán đến nghiến răng nghiến lợi, nói:

- Giữ lại là tốt, cứ để bọn họ bị kìm kẹp đi.

- Đại ca, lần này thật sự là chúng ta bị tổn thương nguyên khí rồi, điền sản, bất động sản hơn phân nửa đã bị ngâm nước, hơn nữa còn thiếu Ô Mộc Nhai một vạn lượng hoàng kim, ngươi nói xem, vốn là một việc tốt, sao lại biến thành như này? Không hiểu được, tiểu đệ dù thế nào cũng không hiểu.

Tư Mã Quý vỗ hai tay, vẻ mặt cười khổ.

Tư Mã Trọng cười khổ:

- Đệ không hiểu, vi huynh làm sao hiểu?

***

Không đề cập tới huynh đệ Tư Mã, lại quay lại lúc này Bạch Mặc đang bắt đầu đàm phán với Phùng Quý, Quán Trọng.

- Cái gì?Mỗi thạch hai ngàn tiền?

Chu Quan Phu đi theo vỗ bàn, lớn tiếng hét:

- Hai vị, bản hầu không nghe lầm đấy chứ? Cần phải biết giá lương thực ở Hàm Dương cao nhất cũng chỉ mỗi thạch một ngàn tiền, các ngươi đùa à, đẩy giá lương thực cao tới mỗi thạch hai ngàn tiền, các ngươi muốn gì chứ? Các ngươi không khác gì đi cướp đoạt?

Lúc này Chu Quan Phu tức giận, bày tư thế rút kiếm ra chém người, thật là có chút dọa người.

- Quan Quân Hầu, có chuyện từ từ nói, đừng nổi giận, đừng nổi giận.

Phùng Quý mỉm cười.

Quý Trọng cũng cười làm lành nói:

- Đúng đúng đúng, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài, ha hả.

Bạch Mặc thờ ơ lạnh nhạt, biết hai người này căn bản không sợ Chu Quan Phu, lập tức lên tiếng:

- Hai vị, bổn tướng không chơi trò gì với thương nhân các ngươi, cái gì mà rao giá trên trời, trả giá dưới đất, bổn tướng không rảnh. Nói thẳng đi, số lương thực hai triệu thach kia bổn tướng tuyệt đối phải lấy, các ngươi ra giá đi?

Phùng Quý trao đổi ánh mắt với Quán Trọng, cười nói:

- Thừa tướng, trên kinh doanh có câu cách ngôn, lợi ích đi liền nhau, chúng ta biết lúc trước trong hội lượng thực, chí ít thừa tướng được lời nhất bằng số này!

Dứt lời, Phùng Quý vươn hai bàn tay mười ngón ra, ý chỉ một trăm ngàn vạn tiền.

Bạch Mặc biến sắc, thầm nghĩ Phùng Quý không hổ là mua bán lớn, một chút đã đoán trúng. Bạch Mặc trước sau bán đi 250 vạn thạch lương thực, chia đều tả hữu giá cả trung bình là bốn trăm tiền, cộng lại số đoạt được cũng gần một trăm vạn.

Quý Trọng nói tiếp:

- Thừa tướng, chúng ta cũng không muốn làm việc quá tuyệt tình, năm trăm ngàn thạch trong nhà kho lớn Hàm Dương, còn có tám trăm ngàn thạch các ngươi đã mượn hai nước Hàn Triệu, đây cũng không có vấn đề, chúng ta cũng có thể nhả ra, nhưng, các ngươi đã làm bá chủ lương thực kiếm được khoản tiền vàng lớn, cái này gọi là lợi ích đi liền nhau sao?

Ngụ ý, là để Bạch Mặc lấy một trăm ngàn vạn tiền mua 130 vạn thạch lương thực, giá cả cũng không khác với 800 tiền, đối với giá rao trên trời mỗi thạch hai ngàn tiền, đích xác là quá nhượng bộ rồi.

- Các ngươi thật quá đáng!

Chu Quan Phu cả giận nói:

- Chúng ta đây đã mất công toi sao?

- Đây chỉ có vậy thôi đâu?

Trần Bình lãnh đạm nói:

- Cẩn thận tính toán, chúng ta thua thiệt lớn, bởi vì ngoại trừ nhà kho Hàm Dương vốn có năm trăm ngàn thạch cùng với bên ngoài mượn tám trăm ngàn thạch, số lương thực tụ tập trên thị trường Hàm Dương cùng với các quận, huyện phân phối tới cũng chỉ có hơn triệu thạch lương thực, gần như thua lỗ một nửa!

Phùng Quý cười gian nói:

- Thái sư, thiệt một nữa so với thiệt toàn bộ còn tốt hơn đúng không?

- Nực cười!

Chu Quan Phu rào rào rút kiếm ra, lớn tiếng quát to:

- Có tin ta dám lấy đầu các ngươi, bản hầu không cho các ngươi một đồng nào, giữ toàn bộ lương thực của các ngươi lại không?

- Tại hạ không tin.

Sắc mặt Phùng Quý cũng lạnh xuống:

- Quan Quân Hầu không ngại thử giữ lại xem.

Chu Quan Phu nổi giận lôi đình, đang định hạ lệnh đem đội tàu áp tải về Hàm Dương thì lại bị Bạch Mặc ngăn lại.

Bạch Mặc dùng tay ngăn Chu Quan Phu, rồi mới quay sang Phùng Quý, Quán Trọng nói:

- Hai vị, vậy đi, bổn tướng ra sáu trăm triệu tiền, tính cả số lương thực mà các ngươi mua từ nơi khác, tính toán số này tương đương với các ngươi buôn bán ba trăm ngàn thach lương thực đến Trung Nguyên bán ra mỗi thạch hai ngàn tiền giá trên trời, các ngươi kiếm lợi lớn, đúng không?

- Thừa tướng, không tính toán như ngươi được đâu.

Phùng Quý cười lắc đầu, nói:

- Nếu là mười ngày trước, thừa tướng đồng ý lấy mỗi thach hai ngàn tiền của ba trăm ngàn thạch lương thực của chúng ta, chúng ta đương nhiên là rất vui vẻ, tuy nhiên đáng tiếc chính là, lúc trước thừa tướng trốn tránh chúng ta, căn bản ngay cả gặp chúng ta cũng không gặp, không phải sao?

Dừng một chút, Phùng Quý nói tiếp:

- Quyết định cuối cùng, chín trăm triệu tiền, 150 vạn thạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện