Đường Thành sau khi an bài tốt quân vụ, lại đi tới địch lầu.

- Tướng quân, ngài hay là nghỉ ngơi một chút đi.

Đường Thành hướng Cổ Phùng vái chào, nói:

- Phản quân không có công thành khí giới, nếu muốn công thành, nhất định phải đốn cây tạo thang, cho nên trước hừng đông, bọn chúng không có khả năng khởi xướng tiến công, hiện tại cách hừng đông còn nửa canh giờ, tướng quân nên về hành dinh nghĩ ngơi chốc lát.

Cổ Phùng khoát tay áo, nói:

- Không cần.

Dừng một chút, Cổ Phùng lại nói:

- Đường Thành, ngươi thấy thế nào?

Đường Thành trầm ngâm một lát mới đáp:

- Tướng quân, phản quân quần áo tả tơi, vũ khí không chỉnh, tuyệt đối không có khả năng là Hạng Trang cùng quân Sở tàn quân, hơn nữa, Hạng Trang cùng quân Sở cũng không có nhiều người như vậy.

Cổ Phùng gật đầu nói:

- Ngươi không thấy kỳ quái sao? Chi phản quân này làm sao có thể đi qua được quận Tam Xuyên đây?

Đường Thành lắc đầu nói:

- Mạt tướng suy nghĩ trăm lần vẫn không lý giải được, quận Tam Xuyên có Hổ Lao quan làm môn hộ, chỉ bằng một chi phản quân như vậy, nếu muốn công phá Hổ Lao quan, sát nhập quận Tam Xuyên là không có khả năng?

Dừng một chút, Đường Thành lại nói:

- Chẳng lẽ chi phản quân này là từ thủy lộ lách qua Hổ Lao quan tiến vào quận Tam Xuyên?

Cổ Phùng gật đầu, nói:

- Cũng có khả năng.

Đường Thành cười khổ nói:

- Đáng tiếc tin tức từ hướng đông đã bị thám báo phản quân nghiêm mật phong tỏa, bằng không, chỉ cần hỏi thương lữ qua đường cùng với người buôn bán nhỏ một chút thì có thể biết sự thật rồi, tuy nhiên, mặc kệ chi phản quân này từ đâu tới đây, lại muốn đi đâu, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Hàm Cốc Quan là được rồi.

Cổ Phùng yên lặng không nói, chỉ gật gật đầu.

Ngoài Hàm Cốc Quan.

Trong tiếng bước chân dồn dập, Tiêu Khai, Điền Hoành đi nhanh tới trước ngựa Hạng Trang.

- Thượng Tướng Quân.

Hai người hướng Hạng Trang vái chào, sau đó Tiêu Khai hỏi:

- Đội quân nhu vì sao dừng lại?

Hiện tại quân Sở cũng đã có đồ quân nhu làm gánh nặng, chẳng những có thang cồng kềnh, Tỉnh lan, xe công thành, còn có hơn ngàn xe bò, xe la cùng với xe ngựa, trên xe chất đầy lương thực, thịt để ăn, còn có lều trại, nồi sắt, thiết châm và đủ loại khí cụ từ Lạc Dương cùng với các huyện xung quanh cướp được.

Tiêu Khai hỏi chính là thang, Tỉnh lan còn có xe công thành.

Hạng Trang nói:

- Ngày mai công thành, không thể dùng thang, Tỉnh lan cùng với xe công thành.

- A? Vậy công thành như thế nào?

Tiêu Khai nghe vậy ngạc nhiên, Điền Hoành sắc mặt cũng khẽ biến.

Hạng Trang lại hướng Tiêu Khai, Điền Hoành nói:

- Các ngươi phái binh lên núi đồn củi, suốt đêm làm ra thang mây đơn giản, ngày mai đoạt thành, thì sử dụng thang này.

Tiêu Khai, Điền Hoành thất thanh nói:

- Thượng Tướng Quân, việc này...

Hạng Trang khoát tay áo, ngăn hai người lại, nói:

- Chấp hành quân lệnh đi.

- Vâng!

Tuy rằng Tiêu Khai, Điền Hoành trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn lĩnh mệnh đi.

Hàm Cốc Quan, địch lầu.

Đường Thành bỗng nhiên lấy tay chỉ ra quan ngoại, hướng Cổ Phùng nói:

- Tướng quân, người xem, phản quân lên núi đồn củi.

Đường Thành không nói Cổ Phùng cũng đã thấy, một đội quân mang đuốc đã lên hai sườn núi, hiển nhiên, phản quân là chuẩn bị lên núi đốn cây, Cổ Phùng nhíu mày, chẳng lẽ phản quân muốn làm thang mây đơn giản để tấn công Hàm Cốc Quan sao?

Đường Thành lãnh đạm nói:

- Phản quân này thật đúng là không biết sống chết.

Cổ Phùng mày càng chau lại, hắn cảm thấy tình hình có chút không đúng.

Chủ tướng của phản quân chẳng lẽ là tên ngu ngốc sao? Hắn thực sự nghĩ rằng dựa vào hai ba vạn quân quần áo tả tơi, vũ khí không chỉnh thì có thể công phá Hàm Cốc Quan sao? Hơn nữa làm cho người ta không thể tin được chính là, phản quân thậm chí liên thang cũng không có, chỉ bằng thang đơn giản, làm sao có khả năng leo tường công phá chứ?

Tuy nhiên sau khi hừng đông, Cổ Phùng biết phản quân không phải phô trương thanh thế, bọn chúng thật muốn tấn công Hàm Cốc Quan!

Khi phía mặt trời vừa ló ra, phản quân đã tạo ra được mấy chục cái thang dài hơn sáu trượng, quan ngoại lập tức vang lên tiếng kèn tấnn công, trong tiếng kèn kéo dài không thôi, hàng trăm phản quân nâng mấy chục cái thang giản dị, hướng về Hàm Cốc Quan chen chúc mà đến.

Khi phản quân tiến vào trong vòng trăm bước, mưa tên dày đặc như châu chấu đột nhiên từ trên thành đổ xuống.

Phản quân đang kêu gào xung phong liền giống như gốc rạ ngã xuống, sau khi thương vong hơn trăm người, phản quân còn lại cũng đánh mất dũng khí, ném thang xuống chạy tán loạn trở về.

Tuy nhiên, không đợi quân Hán trên thành có động thái gì, lại có một đội phản quân ùa lên.

Khi phản quân lại vọt vào trong vòng trăm bước, mưa tên dày đặc lại từ trên thành đổ xuống, đội phản quân thứ hai so với đội phản quân thứ nhất, biểu hiện tốt hơn một chút, bọn họ đột tiến cách nhau mấy chục bước, tuy nhiên vẫn không có thể tiếp cận tường thành, càng không cần nói có thể đem thang dựng lên tường để chuẩn bị đoạt quan.

Kế tiếp suốt một ngày, phản quân ước chừng hướng Hàm Cốc Quan khởi xướng hơn hai mươi lần công kích.

Tuy nhiên rất không may, ngoại trừ có hai lần phản quân từng tiếp cận tường thành, còn lại hơn hai mươi lần công kích, nữa đường đã bị mưa tên của quân Hán đánh tan, khi ngày gần tàn, trên cánh đồng bát ngát ngoài quan đã nằm đầy thi thể phản quân, ít nhất cũng có hơn hai ngàn người.

Trên địch lầu, Cổ Phùng tay vịn rào chắn, lâm vào trầm tư.

Chủ tướng phản quân chẳng lẽ thật là một tên ngu ngốc? Biết rõ đấu pháp như vậy căn bản là chịu chết, nhưng phản quân không ngờ vẫn xông lên?

Đường Thành nói:

- Tướng quân, phản quân không phải là bị cùng đường chứ?

Cổ Phùng nói:

- Ngươi là nói, mặt sau có quân truy đuổi?

Quan ngoại mười dặm, trong lều lớn của Hạng Trang.

Tiêu Khai bước nhanh đi vào lều lớn, hướng Hạng Trang, Úy Liêu phân biệt vái chào, sau đó khuôn mặt lộ vẻ sầu thảm nói:

- Thượng Tướng Quân, nếu cứ như vậy sẽ không được a, hậu quân của mạt tướng rất nhanh sẽ không còn!

Một trận chiến hôm nay, hậu quân Tiêu Khai ước chừng bỏ mình gần hai ngàn người.

Trừ lần đó ra, vì nghiêm túc quân kỷ, Tiêu Khai ở trước trận chém giết vài trăm đào binh, đợi khi trời tối, Hạng Trang hạ lệnh thu binh, toàn bộ hậu quân còn không đến hai ngàn năm trăm người! Hơn nữa làm cho người ta uể oải chính là, đã chết nhiều người như vậy, không ngờ đến lỗ châu mai của Hàm Cốc Quan đều không có mò đến, thế này còn đánh như thế nào?

Hạng Trang thản nhiên nói:

- Hậu quân tổn thất nhiều ít?

Tiêu Khai lộ vẻ sầu thảm nói:

- Ước chừng gần hai ngàn người!

- Cấp ngươi hai ngàn người!

Hạng Trang không cần nghĩ ngợi, nói:

- Ngươi đi trung quân chọn người đi.

- Này...

Tiêu Khai ngạc nhiên, thấy bộ dáng Hạng Trang không giống nói giỡn, lúc này mới khẩn trương xoay người đi ra.

Nhìn theo bóng dáng Tiêu Khai rời đi, Hạng Trang lại lâm vào trầm mặc, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng trước nay chưa có. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Mệnh lệnh Tiêu Khai hậu quân cùng với Điền Hoành hữu quân không tiếc giá phải trả mãnh công Hàm Cốc Quan, trong đó nguyên nhân chính yếu tất nhiên là làm quân coi giữ mất cảnh giác, mặt khác quan trọng nhất chính là, Hạng Trang muốn thông qua Hàm Cốc Quan đại chiến, để hai vạn tráng đinh dưới trướng một lần thiết huyết tẩy lễ!

Tráng đinh chính là tráng đinh, huấn luyện như thế nào cũng vẫn là tráng đinh.

Nếu muốn một đám tráng đinh biến thành một đám binh lính, nhất định phải cho bọn họ trải qua thiết huyết tẩy lễ.

Cho một đám tráng đinh nâng thang đi tấn công Hàm Cốc Quan, việc này rất là tàn khốc, cũng rất tàn nhẫn, đối với người văn minh đời sau mà nói, Hạng Trang làm như vậy là phản nhân loại!

Nhưng, đây là biện pháp hữu hiệu nhất mà Hạng Trang có thể làm.

Đối mặt tàn khốc, thảm thiết công thành đại chiến, tráng đinh sẽ nhanh chóng xuất hiện hai cực phân hoá, kẻ yếu không thích hợp chiến tranh, hoặc ý chí không kiên định, rất nhanh sẽ bị đào thải, rất nhanh sẽ chết trận, nhưng người khí lực cường tráng, ý chí kiên định, liền thích hợp tham gia quân ngũ, sẽ nhanh chóng trưởng thành!

Quân Sở không có căn cơ, không có hậu trường, càng không có hậu cần tiếp viện.

Nếu để Hạng Trang chọn giữa ba vạn tráng đinh và ba nghìn tinh binh, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự lựa chọn ba nghìn!

Cho nên, Hạng Trang cực kỳ lãnh huyết đem Hàm Cốc Quan đại chiến biến thành một tràng khảo nghiệm máu huyết nhằm vào tráng đinh quân Sở, nếu thông qua khảo hạch, tráng đinh này đã trở thành quân Sở lão binh dũng mãnh, nếu không thông qua, như vậy kết quả chỉ có một, biến thành một khối thi thể nằm lại Hàm Cốc Quan!

Ngày hôm sau, quan ngoại phản quân vẫn tiếp tục công kích.

Một đội phản quân nâng một hàng thang dài hướng về Hàm Cốc Quan chen chúc mà đến, bắt đầu khởi xướng công kích tuyệt vọng, sau đó lại bị mưa tên của quân Hán làm tan tác, ở trong mưa tên, gỗ đá tàn sát bừa bãi, cũng có mấy đội phản quân dũng mãnh không sợ chết đặt thang dài lên, kết quả lại bị dầu hỏa đốt thành tro bụi.

Đến tối ngày hôm sau, ngoài Hàm Cốc Quan có thêm hơn hai ngàn cỗ thi thể.

Ngày thứ ba, quan ngoại phản quân vẫn tiếp tục công kích.

So sánh với hai ngày trước, lực công kích của phản quân ở ngày thứ ba dũng mãnh hơn rất nhiều, có thể là bởi vì lúc trước, chết trận đều là những kẻ già yếu hoặc có bệnh, mà còn lại đều là người trẻ tuổi cường tráng, cũng có thể là bởi vì những người còn lại này tâm lý đã thích ứng với chiến tranh tàn khốc, ở trên chiến trường liền có vẻ thong dong.

Còn nữa, trong tay phản quân đã có mộc thuẫn đơn giản, mưa tên của quân Hán đã không đủ để ngăn cản phản quân đi tới, lăn cây, ném đá cũng đã không thể ngăn cản phản quân trèo lên thành, có vài lần, tử sĩ của phản quân thậm chí đã xông lên Hàm Cốc Quan, quân coi giữ phải đổ rất nhiều dầu hỏa mới có thể đem thế công của phản quân đánh tan.

Thái dương rốt cục cũng xuống núi, quan ngoại phản quân giống như thủy triều lui trở về.

Dưới Hàm Cốc Quan hùng vĩ nguy nga, lại tăng thêm vài ngàn cỗ thi thể.

Tuy nhiên, quân Hán coi thành rốt cục cũng xuất hiện thương vong, hơn nữa không ổn chính là, tên, cây gỗ, lôi thạch còn có dầu hỏa đã tiêu hao rất nhiều, nếu liên tục công thêm ba ngày nữa giống như hôm nay, dầu hỏa trong kho sẽ cạn, nếu liên tục năm ngày, thì cây gỗ, lôi thạch còn có tên cũng sẽ dùng hết.

Cổ Phùng đã rõ ràng cảm giác được, phản quân công thành độ mạnh đang tăng cường.

Thẳng đến giờ phút này, Cổ Phùng mới đột nhiên hiểu được, chủ tướng phản quân tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc, hoàn toàn tương phản, chủ tướng phản quân tuyệt đối là kẻ kiêu hùng, người này rõ ràng là muốn lấy Hàm Cốc Quan chi chiến để luyện binh, ý đồ thông qua trận ác chiến này, đem mấy vạn quân ô hợp này tạo thành một chi tinh binh!

Cổ Phùng bảo phó tướng Đường Thành, nói:

- Ngoại trừ binh sĩ gác đêm và đội tuần tra, tướng sĩ còn lại của các doanh nắm chặt thời gian ăn cơm, sau đó ngủ, dưỡng thể lực, chuẩn bị nghênh đón trận ác chiến ngày mai.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng được, hừng đông ngày mai, cường độ công thành sẽ lớn hơn nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện