Edit: Giaychuidis
Một hồi điện ảnh phong vân [Chắc ai đó sẽ về]
Vài ngày sau, đạo diễn Ans dẫn theo mấy vị trợ lí trở về Anh, Augustine cùng Philip vẫn tiếp tục ở lại.
“Em còn tưởng bọn họ sẽ cùng về chứ?”, Phương Nhạc Cảnh đưa chén canh cho Nghiêm Khải, tháo tạp dề ra vắt sang một bên, “Không hiểu tại sao lại ở trong nước lâu tới vậy”.
“Vốn là như vậy, nhưng hình như có chuyện nên tạm hoãn lại”, Nghiêm Khải tạm dừng một chút “Một vị bằng hữu tới chơi”.
Phương Nhạc Cảnh kéo ghế ngồi xuống, “Ai vậy?”
“Chiêm Thiên Hoa tiên sinh, chắc em cũng nghe cái qua tên này”.
“Có chút ấn tượng”, Phương Nhạc Cảnh vỗ trán “trong ngành công nghiệp giải trí trong nước, ông ấy thuộc loại nhân vật không thể chạm vào”.
“Cách so sánh này cũng đúng, ông ấy thật sự rất được kính trọng”,Nghiêm Khải bật cười.
“Trước kia em cũng không hiểu, sau này bước vào nghiệp diễn, lên mạng tìm hiểu, thầy giáo cũng có nhắc một chút”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Hình như …. có chút mâu thuẫn với bác Nghiêm?”.
“Mâu thuẫn thì chưa đến, nhưng làm trong ngành này, năm rộng tháng dài ít nhiều cũng có chút va chạm”, Nghiêm Khải nói “Phong cách làm việc của cánh truyền thông em cũng rõ rồi đấy, với vài tin thất thiệt thôi cũng đủ bôi bác ra cả vạn chứ, có khi còn có cả nhân chứng vật chứng”.
“Có thể kể rõ tình hình cụ thể cho em không?”, Phương Nhạc Cảnh gắp thêm một miếng sườn sang cho anh “Coi như là học bổ túc”.
“Học bổ túc?”. Nghiêm Khải bật cười.
“Tìm hiểu thêm về các tiền bối của ngành giải trí, đương nhiên là bổ túc rồi”, Phương Nhạc Cảnh nói như thể rất có đạo lí ___ thực ra người ta chỉ muốn bát quái một chút thôi mà ┐( ̄ヮ ̄)┌
“Phí học thêm đâu?”, Nghiêm tổng xòe tay.
Gian thương chính là đây ◔ ⌣ ◔
“Đây là nghĩa vụ, nói nhanh”, Phương Nhạc Cảnh thúc giục.
“Chưa từng thấy học trò nào hung dữ như em”, Nghiêm Khải điểm điểm mũi cậu, “Chiêm lão tiên sinh hơn cha anh chừng chục tuổi, cho nên chỗ đứng vững vàng không cần phải nhắc. Trước khi ông ấy biến Hoa Phong trở thành công ty giải trí đứng đầu, thời đó ngành này cũng chưa phát triển như bây giờ, hầu như tất cả minh tinh điện ảnh đều bước ra từ Hoa Phong, kí thuật sản xuất phim tuy còn chưa tốt nhưng được ở điểm biết sắp xếp cho các nghệ sĩ”.
“Em cũng từng xem phim của Chiêm lão, nhưng là trước khi xảy ra chuyện này”, Phương Nhạc Cảnh nói “Cha em rất thích xem phim điện ảnh, ở nhà thường mở DVD ra xem, em cũng hay xem cùng”.
Nghiêm Khải gật đầu, “Phim điện ảnh hơn phân nửa đều do Hoa Phong sản xuất, thời đó, mỗi lần trao nhận giải thưởng đều thuộc về nghệ sĩ của Hoa Phong, lúc đó mọi người còn hay nói, thay vì gọi là giải thưởng cho nghệ sĩ trong nước, chi bằng gọi là giải thưởng cho nghệ sĩ của Hoa Phong”.
“Sau đó thì sao?, Nghiêm Nhạc Cảnh tiếp tục hỏi.
“Kì thật những tin đồn trêи mạng về cha anh và Chiêm lão không có chút nào là sự thật cả, đều là quan điểm của mọi người rồi dựng lên”, Nghiêm Khải nói “Thời điểm cha anh bắt đầu sự nghiệp cũng là lúc Hoa Phong lũng đoạn nền giải trí trong nước, hai người cách nhau mười mấy tuổi, địa vị cũng chênh lệch quá xa, đừng nói là mâu thuẫn trêи thương trường, gặp nhau một lần cũng không dễ dàng gì”.
“Thật sao?”, Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn, “Lúc trước em xem tin tức có kể về cuộc đấu giữa Đông Hòa và Hoa Phong rất chi tiết tỉ mỉ, em còn tưởng là thật chứ.”
Chẳng lẽ tất cả đều là hư cấu sao?! “Sự thật là ngược lại”, Nghiêm Khải cười. “Tin tức lúc đó anh cũng từng xem qua, nhưng không hề nghiêm trọng như vậy. Lúc đầu, Hoa Phong bồi dưỡng được một nhân tài diễn xuất, cũng chính là ảnh hậu sau đó _ Bạch Mai. Một thời gian sau, hai bên mâu thuẫn hợp đồng, chuyện này làm cô ta nổi tính đại tiểu thư, trong đoàn làm phim thường gây gổ sinh sự. Năm đó cô ta nổi tiếng tất nhiên không ai dám oán giận, cùng lắm là nhờ mấy vị đạo diễn nói nhẹ đôi câu. Duy chỉ có một người bạn diễn dám đứng ra chỉ trích, hai người cãi nhau mấy bận. Khi người ta nghĩ hai bên không thể nhìn mặt nhau nữa thì họ chẳng những không cãi nhau nữa mà chuyển sang thành một cặp rồi”.
Phương Nhạc Cảnh nghe được đoạn hấp dẫn, gật gù “Tiếp tục, sau đó thế nào?”.
“Sau đó sao? Bạch Mai vốn đã có tranh chấp với Hoa Phong, vừa hay đến lúc đó hợp đồng cũng chấm dứt. Cha anh lúc đó cũng định tuyển thêm diễn viên, vậy nên Bạch Mai liền qua. Cô ta có lúc làm việc hơi dễ xúc động, nhưng thực ra cũng là một người có tình có nghĩa”.
“Tuy nóng nảy nhưng cũng không quyết định sai lầm”, Phương Nhạc Cảnh cảm khái “Bây giờ cô ấy rất hạnh phúc”, sau khi ra hải ngoại, Bạch Mai sinh được một cặp sinh đôi, rời xa giới giải trí, bây giờ gia đình êm ấm, thỉnh thoảng mới ra ngoài làm từ thiện. Kim đồng ngọc nữ, cũng xem như là một giai thoại.
“Hoa Phong cũng không muốn nâng người mình đào tạo cho công ty khác, quan hệ giữa hai công ty cũng vì thế mà trở nên căng thẳng. Mỗi lần hoạt động đều xem bên kia như không khí. Tất nhiên là chưa đạt trình độ giương cung bạt kiếm như cánh nhà báo vẫn nói”.
“Sau đó nữa thì sao?”, Phương Nhạc Cảnh quyết định quẳng cơm nước ra sau, lần đầu tiên phát hiện BOSS có năng khiếu kể chuyện xưa (。◝‿◜。).
“Chiêm lão cũng không phải người không nói đạo lí, tính tình cũng rất rộng rãi, cho nên anh mới nói ông ấy đáng kính”, Nghiêm Khải kể “Cha anh lúc đó dốc bao công sức mới đạt một chút vị trí, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo. Về sao cũng là Chiêm lão mời ông tới nhà làm khách, quan hệ vì thế mới dần hòa hoãn xuống. Cha anh cũng thường nói, nếu không xảy ra sự việc kia, hai người có lẽ đã có thể trở thành bằng hữu”.
“Chẳng lẽ, là vì vụ tai nạn đó?”, Phương Nhạc Cảnh cũng từng xem qua chút thông tin trêи mạng.
“Ừ”, Nghiêm Khải gật đầu. “Năm đó là thời điểm Hoa Phong đạt danh vọng chưa từng có, ngay cả Bạch Mai rời đi cũng chẳng khiến sức mạnh của họ lung lay. Lễ mừng công cuối năm, Chiêm lão dẫn theo một nhà bốn người và nhân viên đi dự tiệc. Ai ngờ đoàn người giữa đường xảy ra tai nạn liên hoàn, tổn thất hơn mười nghệ sĩ, vợ và con trai đều qua đời. Người con gái tuy giữ được mạng sống nhưng cũng bị liệt hai chân”.
“Chẳng lẽ có người dự mưu?”, Phương Nhạc Cảnh lạnh cả sống lưng.
“Ai biết được, cảnh sát điều tra cũng không có kết quả, cuối cùng chỉ kết luận là tai nạn ngoài ý muốn”. Nghiêm Khải thở dài, “Chiêm lão ái thê như mệnh, con gái càng xem như hòn ngọc quý trêи tay, cho nên kể từ đó nản lòng thoái trí, công ty nhận lấy tổn thất chưa từng có. Giải quyết xong mọi chuyện, ông cũng giải tán công ty, mang con gái ra nước ngoài sinh sống, từ đó tới nay chưa từng quay lại”. Thời đại của Hoa Phong cũng chấm dứt tại đó.
“Về sau Chiêm lão tiên sinh và bác Nghiêm có từng liên hệ hay không?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Chưa hỏi qua, nhưng có nghe cha anh nhắc tới, hình như có đôi lần nói chuyện điện thoại. Chiêm lão có rất nhiều kinh nghiệm, cũng giúp Đông Hoàn rất nhiều ý kiến”.
“Vậy lần này có thể gặp được ngài ấy không?”.
“Tất nhiên”, Nghiêm Khải cười, “Augustine và ông ấy là bạn vong niên, anh cũng định mời học đi ăn một bữa, em cũng có thể mang Thẩm Hàm theo”.
“Vâng”, Phương Nhạc Cảnh giúp anh múc canh, nghĩ nghĩ lại chần chờ, “Nhưng bác Nghiêm và Chiêm tiên sinh chẳng phải có giao tình sao? Nhỡ đâu lại nói ra mối quan hệ giữa chúng ta thì sao?”
“Em có thể chọn. Một, nhân cơ hội chính thức ra mắt nhà anh. Hai, trước mặt Chiêm lão giả vờ làm quan hệ cấp trêи cấp dưới thuần khiết”.
“Mang cấp dưới đi dự tiệc?”, Phương Nhạc Cảnh nhíu mày, “Chiêm lão cũng là người từng trải, đâu dễ qua mắt vậy?”. Mà có mang thì phải mang phụ nữ, làm gì có chuyện hai người đàn ông đi cùng nhau.
“Vậy cứ đổ lên đầu Augustine.” Nghiêm Khải nói, “Cậu ta và Chiêm lão tiên sinh là bạn tốt, em lại nhân vật chính của bộ phim cậu ta đầu tư, mang ra ngoài gặp mấy vị tiền bối cũng không có gì lạ.” Thậm chí còn hợp tình hợp lý luôn.
Phương Nhạc Cảnh dùng ánh mắt cúng bái nhìn anh, “Bản lĩnh bịa chuyện của anh thật là xuất thần nhập hóa.”
“Sao, sợ anh rồi?” Nghiêm Khải bóp bóp mặt cậu.
Phương Nhạc Cảnh, “Tại sao phải sợ?”
“Bởi vì sau khi kết hôn, nhỡ đâu ngày nào đó anh ra ngoài lêu lổng, về nhà cũng có thể bịa căn cứ rõ ràng.” Nghiêm Khải cong khóe miệng, “Đến lúc đó em cũng bị lừa, dù sao cũng đoán không ra.”
“Nói cũng phải.” Phương Nhạc Cảnh nói như có điều suy nghĩ.
Nghiêm Khải: …
Cũng dễ chấp nhận quá đi, chẳng lẽ không nên nói mấy câu linh tinh kiểu như “Anh dám” các kiểu các kiểu sao.
Sau đó lại chợt nghe Phương Nhạc Cảnh nói, “Dù sao cũng nghe không hiểu, vậy về sau chỉ cần anh về muộn, mặc kệ lý do là cái gì, ta đều sẽ tin anh là ra ngoài lêu lổng, cái này gọi là thà rằng tin là có còn hơn nghi ngờ.”
Nghiêm tổng buồn thiu. Ra đây chính là tự đào hố chôn thân trong truyền thuyết.
“Cứ quyết định vậy đi.” Phương Nhạc Cảnh chậm rì rì gặm chân gà, học bộ dáng của Thẩm Hàm.
Thẩm Mập Mạp bên kia hắt xì, hoan hoan hỉ hỉ thử áo ngủ mới. Trong phòng bếp còn đang đun canh canh gà hầm nấm.
Bởi vì 2 tiếng nữa Dương tiên sinh sẽ về đó!
Thật sự là chờ mong_ing.
Vì gần đây phải vội vàng giảm béo, nên Thẩm Hàm đã thật lâu không được ngửi mùi canh xương *đau khổ*, một bên thả ngô một bên chảy nước miếng, phi thường muốn trộm uống một hơi!
Ăn một lần _ béo thống khổ, người địa cầu các người vĩnh viễn không hiểu đâu TAT.
Hai giờ sau, Dương Hi quả nhiên về đến nhà, vừa đẩy cửa đã thấy cả một phòng mùi thơm.
Thẩm Hàm một đường xông ra, vô cùng nhiệt tình!
Dương Hi cười tiếp được cậu, “Sao lại gầy thành như vậy.”
“Từ từ!” Thẩm Hàm lấy di động, “Mau mau, nói lại lần nữa.” Câu nói làm người ta hết sức cảm động này phải ghi âm lại mới được!
“Không cần nháo.” Dương Hi bật cười, cúi đầu thân thân trán của cậu, “Thật sự gầy, Lina nghiêm khắc lắm à?”
“Không có, không nghiêm khắc bằng anh ngày xưa!” Thẩm Hàm ôm cổ của anh, “Ít nhất sẽ không tịch thu đồ ăn vặt, phát hiện em ăn vụng cũng sẽ không giận, lại càng không kiểm tra cân nặng em mỗi ngày!” Bây giờ nghĩ lại mà kinh!
“Thế sao gầy nhiều như vậy.” Dương Hi ôm cậu ngồi trêи ghế sa lông.
“Bởi vì em thực sự muốn giảm béo.” Thẩm Hàm than thở. Trước tùy hứng vì biết sẽ có người lúc nào cũng khắc khắc quản mình, nhưng hiện tại đổi thành Lâm Na tỷ, hết thảy đều dựa vào tự giác —— vậy mới biết hóa ra không phải là mình không thể gầy, mà bởi vì trước những yêu cầu tưởng như nghiêm khắc kia,kỳ thật đều là sủng nịch và bao dung.
“Chúc mừng em.” Dương Hi ôm chặt cậu.
“Chúc mừng em biến thành một người gầy sao?” Thẩm Hàm hỏi.
“Không.” Dương Hi lắc đầu, “Chúc mừng em nhận được phim của Ansel đạo diễn.”
“Em cũng biết mình vận khí tốt.” Thẩm Hàm vui rạo rực, sau đó lại bổ sung, “Nhưng đây vẫn là công lao của anh!”
“Vì sao?”
“Bởi vì thời điểm nghỉ phép lần trước, anh nói muốn đi Anh!” Thẩm Hàm nói, “Không đi Anh thì không có khả năng gặp được Ansel đạo diễn.” Loại quan hệ nhân quả thật sự rất có đạo lý mà.
“Cùng anh thì có quan hệ gf chứ, đề nghị em đi Anh bởi vì Nhạc Nhạc ở Anh, em qua đó có thể có người cùng chơi.” Dương Hi bóp mũi cậu.
“Đó cũng là công lao của anh.” Thẩm Mập Mạp vẫn kiên trì, mười phần trọng sắc khinh bạn.
“Mặc kệ thế nào, nắm chắc cơ hội lần này.” Dương Hi vỗ vỗ vai cậu, “Anh cũng sẽ tranh thủ trở về sớm một chút.”
“ừ” Thẩm Hàm trong lồng ngực của anh cọ cọ một tư thế thoải mái, vươn tay sờ sờ cằm anh, “Còn nói em, anh mới gầy.”
“Có sao?” Dương Hi hỏi.
“Có.” Thẩm Hàm gật đầu!
Dương Hi cười cười, “Cũng không phải chuyện lớn.”
Đương nhiên là chuyện lớn a! Hơn nữa xem như chuyện vô cùng lớn! Thẩm Hàm lôi kéo anh đứng lên, “Chúng ta đi ăn cơm, em nấu canh xương với tôm!” Vốn trước kia làm khách mời quen thuộc của chương trình ẩm thực, mưa dầm thấm đất, lâu dần người ta cũng luyện được một thân công phu nấu ăn á á.
“Ăn ngon không?”
“Em làm, đương nhiên là ngon.” Dương Hi gật đầu.
“Nếu không phải em làm” Thẩm Hàm thực chấp nhất, “Chỉ nhận xét đồ ăn thôi, ăn ngon không?”
“Thật sự ngon mà.” Dương Hi bị biểu tình nghiêm túc của cậu làm buồn cười, “Huống hồ bàn tới ăn, lưỡi em hẳn là vãn tốt hơn anh.”
Thẩm Hàm nghe vậy long vui sướиɠ nở hoa, làm một tên cật hóa mà kĩ năng phòng bếp cũng tốt là vô cùng tự hào đó biết hơm.
Giường lớn mềm mại lại thơm mùi nắng…
Rạng sáng, Thẩm Mập Mạp mặc áo ngủ mới, hết sức chuyên chú ghé vào người Dương tiên sinh thân a thân!
Tuy rằng thái độ thực đoan chính, động tác cũng rất nhiệt tình, nhưng Dương Hi luôn có một loại ảo giác, môi của mình bị cậu cắn sắp rớt…
Thẩm Hàm hoàn toàn không biết kỹ năng hôn của mình làm người ta giận sôi, còn đang đắm chìm trong ảo|tưởng, thế cho nên Dương Hi cuối cùng liền đè cậu xuống tiếp tục nốt công việc dang dở.
Người ta còn chưa hôn xong mà! Thẩm Hàm ôm gối đầu ghé vào trêи giường, nội tâm rất là tiếc nuối.
Tư vị quả thực sảng kɧօáϊ!
Dương tiên sinh lần này về nhà ở hơn nửa tháng, Thẩm Hàm vừa lúc cũng không quá vội, cho nên mỗi ngày ở nhà nấu cơm —— mặc dù mình không thể ăn nhiều, nhưng vẫn rất vui!
Đây chính là sức mạnh của ái tình!
“Đêm mai em không về nhà.” Thẩm Hàm ghé vào trêи giường ngáp, “Chiêm Thiên Hoa lão tiên sinh về nước, Nhạc Nhạc và Nghiêm tổng mời ông ấy ăn cơm, em cũng phải đi, còn có Augustine và Philip!”
“Ừ.” Dương Hi gật gật đầu, “Chiêm lão tiên sinh là tiền bối, tuy rằng đã thoái ẩn rất nhiều năm nhưng vẫn rất có tiếng nói, có thể có cơ hội kết bạn là tốt.”
“Đáng tiếc anh không thể đi.” Thẩm Hàm tiếc nuối.
“Cho nên em càng phải ngoan một chút.” Dương Hi chọc trán cậu, “Lúc đó ăn không phải là trọng điểm, có biết không?”
“Đương nhiên biết, em cũng đâu có ngốc.” Thẩm Hàm hướng bên cạnh anh cọ cọ, “Bất quá tại sao lúc biết Nhạc Nhạc và Nghiêm tổng cùng một chỗ, anh lại không kinh ngạc!” Sao có thể bình tĩnh như vậy, một chút cũng không khoa học.
“Đã sớm đã nhìn ra.” Dương Hi thản nhiên nói.
“Phải không?” Thẩm Mập Mạp trợn mắt.
“Đương nhiên.” Dương Hi cười cười.
“Từ lúc nào?” Thẩm Hàm truy vấn.
“Lần trước ở nhà Nhạc Nhạc, lúc cậu ấy sốt.” Dương Hi trả lời.
Thẩm Hàm cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó càng thêm kinh ngạc đến ngây người, “Cư nhiên sớm như vậy, em còn tưởng rằng bọn họ là lâu ngày sinh tình!” Hóa ra là đã sớm thông đồng thành gian, nói không chừng lần đầu tiên gặp mặt đã lăn giường, còn nói là dì sáu, có cái cớt ấy!
“Cho nên mới nói em ngốc.” Dương Hi đem máy tính và tài liệu đặt sang một bên, “Đi ngủ.”
“Lần sau lại có loại sự tình này, anh phải sớm nói cho em biết đấy!” Thẩm Hàm cưỡi trêи người hắn, thập phần khí phách yêu cầu.
“Chuyện không xác đinh thi sao mà nói lung tung.” Dương Hi nắm chặt tay cậu, “Anh cũng chỉ đoán thôi.”
“Đoán cũng phải nói cho em biết.” Thẩm Hàm hừ hừ.
Buổi tối ngày hôm sau, lái xe lái xe từ công ty đến đón Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm, trực tiếp đưa mọi người đến hội quán tư nhân lần trước. Ông chỉ cười ngoác mang tai nói với Philip lần này đã đặc biệt vi hắn chuẩn bị quần áo mới, cam đoan số đo thích hợp, hơn nữa là chơi hẳn hàng ngoại luôn.
Philip: …
Hu~
Nghiêm Khải: Có thể khiến một nhà hàng chuẩn bị trang phục cho, ông chủ cũng thật chu đáo với cậu, Philip.
Cho nên đây chính là đãi ngộ cấp premium đó nha~
Philip yên lặng ê răng,hừ, hắn mới không muốn cầm đồ lên ném người đâu, hừ.
Chiêm Thiên Hoa lão tiên sinh ngồi ở đối diện, đang cùng Augustine nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trang phục và tóc đều cẩn thận tỉ mỉ, chỉ nhìn mặt cũng có thể mơ hồ nhìn ra phong quang một thời.
“Có khách đến.” Phục vụ mở cửa, Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm đi vào.
Chiêm lão ngẩng đầu, cười nhìn về phía hai người.
“Ngài hảo.” Thẩm Hàm chào hỏi, đối với ông rất tôn kính.
Phương Nhạc Cảnh lại là có chút kinh ngạc đến ngây người.
“Nhạc Nhạc?” Nghiêm Khải có chút khó hiểu, Augustine cũng khẽ nhíu mày.
Ra vẻ có chút xấu hổ nào. Tuy rằng hoàn toàn không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng Philip đã bắt đầu nhanh chóng tự hỏi, phải làm thế nào bộc lộ tài năng kinh diễm tứ phương của mình đây
“Không cần lo lắng, Nhạc Nhạc chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.” Chiêm lão tiên sinh cười nhìn mọi người nói, “Taber là một cái tên khác của tôi, chỉ có thân cận biết.”
Nghiêm Khải nghe vậy có chút ngoài ý muốn, hơi đăm chiêu.
Trước nghe em ấy nhắc tới Taber, mình còn buồn bực là thần thánh phương nào, không nghĩ tới lại có chuyện như vậy.
Cho nên nói có đôi khi vận may đến, có ngăn cũng không được.
“Hai người quen nhau?” Augustine vẫn không kịp phản ứng.
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh cũng cười ra tiếng, “Hơn nửa năm trước lúc tới Anh quốc nghỉ ngơi có gặp Chiêm tiên sinh.”
“Cậu có thể tiếp tục gọi tôi là Taber.” Chiêm lão đưa mắt nhìn Thẩm Hàm, tiếp tục cười nói, “Cậu cũng có thể gọi giống Nhạc Nhạc, nghe thân thiết hơn là tiên sinh.”
“Cám ơn.” Thẩm Hàm trước cũng nghe Phương Nhạc Cảnh nói qua chuyện này, cho nên cũng có chút đản đản kinh hỉ.
Mọi người đều quen biết lẫn nhau nên không khí cũng dần thân thiện hơn. Phục vụ mang đồ ăn lên, còn đặc biệt mang thêm một đĩa salad. Nghe nói em gái đầu bếp là một fan của Thẩm Hàm, thần tượng đang giảm béo mà, không cần cám ơn đâu ha~
Thế là Thẩm Bếu một chút cơ hội ăn thịt thịt cũng không có, người ta thật là đáng thương quá đuy~~~
“Lần này ngài định ở trong nước bao lâu?” Augustine hỏi.
“Cũng không chắc, ngắn thì khoảng 1 tháng, lâu thì nửa năm”, Taber nói, ” Chưa suy nghĩ”.
“Ở lại lâu một chút”, Thẩm Hàm nhiệt tình mời.
“Cha cậu vẫn ở Mĩ sao?”, Taber hỏi Nghiêm Khải.
“Vâng”, Nghiêm Khải gật đầu, “Nếu biết ngài về nước ông ấy chắc chắn sẽ chuẩn bị thời gian để trở về”.
“Phải không?”, Taber cười, “Tôi cũng rất muốn gặp lại ông ấy”. Trốn tránh nhau vài thập niên cuối cùng cũng có thể thản nhiên đối mặt với nhau, xem như thêm được một ông bạn già.
Nghiêm Khải giúp ông rốt rượu, “Quay về tôi nhất định sẽ báo cho ông biết, cha tôi chắc hẳn sẽ rất vui”.
“Vậy là tốt rồi”, taber nâng ly, hơi huých huých Nghiêm Khải “Mai có rảnh không?”.
“Có”, Nghiêm Khải gật đầu.
“Đến khách sạn nói chuyện với tôi đi”, Taber nói, “Mang Nhạc Nhạc cùng tới”.
Phương Nhạc Cảnh suýt sặc, sao lại mang tôi đi, đã tỏ vẻ quan hệ cấp trêи cấp dưới thuần khiết rồi mà.
Thẩm Mập Mạp ở dưới bàn yên lặng đá đá, trong lòng tràn ngập đồng tình, giả vời nửa ngày trời, hình như vẫn lộ:)))…
Một hồi điện ảnh phong vân [Chắc ai đó sẽ về]
Vài ngày sau, đạo diễn Ans dẫn theo mấy vị trợ lí trở về Anh, Augustine cùng Philip vẫn tiếp tục ở lại.
“Em còn tưởng bọn họ sẽ cùng về chứ?”, Phương Nhạc Cảnh đưa chén canh cho Nghiêm Khải, tháo tạp dề ra vắt sang một bên, “Không hiểu tại sao lại ở trong nước lâu tới vậy”.
“Vốn là như vậy, nhưng hình như có chuyện nên tạm hoãn lại”, Nghiêm Khải tạm dừng một chút “Một vị bằng hữu tới chơi”.
Phương Nhạc Cảnh kéo ghế ngồi xuống, “Ai vậy?”
“Chiêm Thiên Hoa tiên sinh, chắc em cũng nghe cái qua tên này”.
“Có chút ấn tượng”, Phương Nhạc Cảnh vỗ trán “trong ngành công nghiệp giải trí trong nước, ông ấy thuộc loại nhân vật không thể chạm vào”.
“Cách so sánh này cũng đúng, ông ấy thật sự rất được kính trọng”,Nghiêm Khải bật cười.
“Trước kia em cũng không hiểu, sau này bước vào nghiệp diễn, lên mạng tìm hiểu, thầy giáo cũng có nhắc một chút”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Hình như …. có chút mâu thuẫn với bác Nghiêm?”.
“Mâu thuẫn thì chưa đến, nhưng làm trong ngành này, năm rộng tháng dài ít nhiều cũng có chút va chạm”, Nghiêm Khải nói “Phong cách làm việc của cánh truyền thông em cũng rõ rồi đấy, với vài tin thất thiệt thôi cũng đủ bôi bác ra cả vạn chứ, có khi còn có cả nhân chứng vật chứng”.
“Có thể kể rõ tình hình cụ thể cho em không?”, Phương Nhạc Cảnh gắp thêm một miếng sườn sang cho anh “Coi như là học bổ túc”.
“Học bổ túc?”. Nghiêm Khải bật cười.
“Tìm hiểu thêm về các tiền bối của ngành giải trí, đương nhiên là bổ túc rồi”, Phương Nhạc Cảnh nói như thể rất có đạo lí ___ thực ra người ta chỉ muốn bát quái một chút thôi mà ┐( ̄ヮ ̄)┌
“Phí học thêm đâu?”, Nghiêm tổng xòe tay.
Gian thương chính là đây ◔ ⌣ ◔
“Đây là nghĩa vụ, nói nhanh”, Phương Nhạc Cảnh thúc giục.
“Chưa từng thấy học trò nào hung dữ như em”, Nghiêm Khải điểm điểm mũi cậu, “Chiêm lão tiên sinh hơn cha anh chừng chục tuổi, cho nên chỗ đứng vững vàng không cần phải nhắc. Trước khi ông ấy biến Hoa Phong trở thành công ty giải trí đứng đầu, thời đó ngành này cũng chưa phát triển như bây giờ, hầu như tất cả minh tinh điện ảnh đều bước ra từ Hoa Phong, kí thuật sản xuất phim tuy còn chưa tốt nhưng được ở điểm biết sắp xếp cho các nghệ sĩ”.
“Em cũng từng xem phim của Chiêm lão, nhưng là trước khi xảy ra chuyện này”, Phương Nhạc Cảnh nói “Cha em rất thích xem phim điện ảnh, ở nhà thường mở DVD ra xem, em cũng hay xem cùng”.
Nghiêm Khải gật đầu, “Phim điện ảnh hơn phân nửa đều do Hoa Phong sản xuất, thời đó, mỗi lần trao nhận giải thưởng đều thuộc về nghệ sĩ của Hoa Phong, lúc đó mọi người còn hay nói, thay vì gọi là giải thưởng cho nghệ sĩ trong nước, chi bằng gọi là giải thưởng cho nghệ sĩ của Hoa Phong”.
“Sau đó thì sao?, Nghiêm Nhạc Cảnh tiếp tục hỏi.
“Kì thật những tin đồn trêи mạng về cha anh và Chiêm lão không có chút nào là sự thật cả, đều là quan điểm của mọi người rồi dựng lên”, Nghiêm Khải nói “Thời điểm cha anh bắt đầu sự nghiệp cũng là lúc Hoa Phong lũng đoạn nền giải trí trong nước, hai người cách nhau mười mấy tuổi, địa vị cũng chênh lệch quá xa, đừng nói là mâu thuẫn trêи thương trường, gặp nhau một lần cũng không dễ dàng gì”.
“Thật sao?”, Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn, “Lúc trước em xem tin tức có kể về cuộc đấu giữa Đông Hòa và Hoa Phong rất chi tiết tỉ mỉ, em còn tưởng là thật chứ.”
Chẳng lẽ tất cả đều là hư cấu sao?! “Sự thật là ngược lại”, Nghiêm Khải cười. “Tin tức lúc đó anh cũng từng xem qua, nhưng không hề nghiêm trọng như vậy. Lúc đầu, Hoa Phong bồi dưỡng được một nhân tài diễn xuất, cũng chính là ảnh hậu sau đó _ Bạch Mai. Một thời gian sau, hai bên mâu thuẫn hợp đồng, chuyện này làm cô ta nổi tính đại tiểu thư, trong đoàn làm phim thường gây gổ sinh sự. Năm đó cô ta nổi tiếng tất nhiên không ai dám oán giận, cùng lắm là nhờ mấy vị đạo diễn nói nhẹ đôi câu. Duy chỉ có một người bạn diễn dám đứng ra chỉ trích, hai người cãi nhau mấy bận. Khi người ta nghĩ hai bên không thể nhìn mặt nhau nữa thì họ chẳng những không cãi nhau nữa mà chuyển sang thành một cặp rồi”.
Phương Nhạc Cảnh nghe được đoạn hấp dẫn, gật gù “Tiếp tục, sau đó thế nào?”.
“Sau đó sao? Bạch Mai vốn đã có tranh chấp với Hoa Phong, vừa hay đến lúc đó hợp đồng cũng chấm dứt. Cha anh lúc đó cũng định tuyển thêm diễn viên, vậy nên Bạch Mai liền qua. Cô ta có lúc làm việc hơi dễ xúc động, nhưng thực ra cũng là một người có tình có nghĩa”.
“Tuy nóng nảy nhưng cũng không quyết định sai lầm”, Phương Nhạc Cảnh cảm khái “Bây giờ cô ấy rất hạnh phúc”, sau khi ra hải ngoại, Bạch Mai sinh được một cặp sinh đôi, rời xa giới giải trí, bây giờ gia đình êm ấm, thỉnh thoảng mới ra ngoài làm từ thiện. Kim đồng ngọc nữ, cũng xem như là một giai thoại.
“Hoa Phong cũng không muốn nâng người mình đào tạo cho công ty khác, quan hệ giữa hai công ty cũng vì thế mà trở nên căng thẳng. Mỗi lần hoạt động đều xem bên kia như không khí. Tất nhiên là chưa đạt trình độ giương cung bạt kiếm như cánh nhà báo vẫn nói”.
“Sau đó nữa thì sao?”, Phương Nhạc Cảnh quyết định quẳng cơm nước ra sau, lần đầu tiên phát hiện BOSS có năng khiếu kể chuyện xưa (。◝‿◜。).
“Chiêm lão cũng không phải người không nói đạo lí, tính tình cũng rất rộng rãi, cho nên anh mới nói ông ấy đáng kính”, Nghiêm Khải kể “Cha anh lúc đó dốc bao công sức mới đạt một chút vị trí, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo. Về sao cũng là Chiêm lão mời ông tới nhà làm khách, quan hệ vì thế mới dần hòa hoãn xuống. Cha anh cũng thường nói, nếu không xảy ra sự việc kia, hai người có lẽ đã có thể trở thành bằng hữu”.
“Chẳng lẽ, là vì vụ tai nạn đó?”, Phương Nhạc Cảnh cũng từng xem qua chút thông tin trêи mạng.
“Ừ”, Nghiêm Khải gật đầu. “Năm đó là thời điểm Hoa Phong đạt danh vọng chưa từng có, ngay cả Bạch Mai rời đi cũng chẳng khiến sức mạnh của họ lung lay. Lễ mừng công cuối năm, Chiêm lão dẫn theo một nhà bốn người và nhân viên đi dự tiệc. Ai ngờ đoàn người giữa đường xảy ra tai nạn liên hoàn, tổn thất hơn mười nghệ sĩ, vợ và con trai đều qua đời. Người con gái tuy giữ được mạng sống nhưng cũng bị liệt hai chân”.
“Chẳng lẽ có người dự mưu?”, Phương Nhạc Cảnh lạnh cả sống lưng.
“Ai biết được, cảnh sát điều tra cũng không có kết quả, cuối cùng chỉ kết luận là tai nạn ngoài ý muốn”. Nghiêm Khải thở dài, “Chiêm lão ái thê như mệnh, con gái càng xem như hòn ngọc quý trêи tay, cho nên kể từ đó nản lòng thoái trí, công ty nhận lấy tổn thất chưa từng có. Giải quyết xong mọi chuyện, ông cũng giải tán công ty, mang con gái ra nước ngoài sinh sống, từ đó tới nay chưa từng quay lại”. Thời đại của Hoa Phong cũng chấm dứt tại đó.
“Về sau Chiêm lão tiên sinh và bác Nghiêm có từng liên hệ hay không?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Chưa hỏi qua, nhưng có nghe cha anh nhắc tới, hình như có đôi lần nói chuyện điện thoại. Chiêm lão có rất nhiều kinh nghiệm, cũng giúp Đông Hoàn rất nhiều ý kiến”.
“Vậy lần này có thể gặp được ngài ấy không?”.
“Tất nhiên”, Nghiêm Khải cười, “Augustine và ông ấy là bạn vong niên, anh cũng định mời học đi ăn một bữa, em cũng có thể mang Thẩm Hàm theo”.
“Vâng”, Phương Nhạc Cảnh giúp anh múc canh, nghĩ nghĩ lại chần chờ, “Nhưng bác Nghiêm và Chiêm tiên sinh chẳng phải có giao tình sao? Nhỡ đâu lại nói ra mối quan hệ giữa chúng ta thì sao?”
“Em có thể chọn. Một, nhân cơ hội chính thức ra mắt nhà anh. Hai, trước mặt Chiêm lão giả vờ làm quan hệ cấp trêи cấp dưới thuần khiết”.
“Mang cấp dưới đi dự tiệc?”, Phương Nhạc Cảnh nhíu mày, “Chiêm lão cũng là người từng trải, đâu dễ qua mắt vậy?”. Mà có mang thì phải mang phụ nữ, làm gì có chuyện hai người đàn ông đi cùng nhau.
“Vậy cứ đổ lên đầu Augustine.” Nghiêm Khải nói, “Cậu ta và Chiêm lão tiên sinh là bạn tốt, em lại nhân vật chính của bộ phim cậu ta đầu tư, mang ra ngoài gặp mấy vị tiền bối cũng không có gì lạ.” Thậm chí còn hợp tình hợp lý luôn.
Phương Nhạc Cảnh dùng ánh mắt cúng bái nhìn anh, “Bản lĩnh bịa chuyện của anh thật là xuất thần nhập hóa.”
“Sao, sợ anh rồi?” Nghiêm Khải bóp bóp mặt cậu.
Phương Nhạc Cảnh, “Tại sao phải sợ?”
“Bởi vì sau khi kết hôn, nhỡ đâu ngày nào đó anh ra ngoài lêu lổng, về nhà cũng có thể bịa căn cứ rõ ràng.” Nghiêm Khải cong khóe miệng, “Đến lúc đó em cũng bị lừa, dù sao cũng đoán không ra.”
“Nói cũng phải.” Phương Nhạc Cảnh nói như có điều suy nghĩ.
Nghiêm Khải: …
Cũng dễ chấp nhận quá đi, chẳng lẽ không nên nói mấy câu linh tinh kiểu như “Anh dám” các kiểu các kiểu sao.
Sau đó lại chợt nghe Phương Nhạc Cảnh nói, “Dù sao cũng nghe không hiểu, vậy về sau chỉ cần anh về muộn, mặc kệ lý do là cái gì, ta đều sẽ tin anh là ra ngoài lêu lổng, cái này gọi là thà rằng tin là có còn hơn nghi ngờ.”
Nghiêm tổng buồn thiu. Ra đây chính là tự đào hố chôn thân trong truyền thuyết.
“Cứ quyết định vậy đi.” Phương Nhạc Cảnh chậm rì rì gặm chân gà, học bộ dáng của Thẩm Hàm.
Thẩm Mập Mạp bên kia hắt xì, hoan hoan hỉ hỉ thử áo ngủ mới. Trong phòng bếp còn đang đun canh canh gà hầm nấm.
Bởi vì 2 tiếng nữa Dương tiên sinh sẽ về đó!
Thật sự là chờ mong_ing.
Vì gần đây phải vội vàng giảm béo, nên Thẩm Hàm đã thật lâu không được ngửi mùi canh xương *đau khổ*, một bên thả ngô một bên chảy nước miếng, phi thường muốn trộm uống một hơi!
Ăn một lần _ béo thống khổ, người địa cầu các người vĩnh viễn không hiểu đâu TAT.
Hai giờ sau, Dương Hi quả nhiên về đến nhà, vừa đẩy cửa đã thấy cả một phòng mùi thơm.
Thẩm Hàm một đường xông ra, vô cùng nhiệt tình!
Dương Hi cười tiếp được cậu, “Sao lại gầy thành như vậy.”
“Từ từ!” Thẩm Hàm lấy di động, “Mau mau, nói lại lần nữa.” Câu nói làm người ta hết sức cảm động này phải ghi âm lại mới được!
“Không cần nháo.” Dương Hi bật cười, cúi đầu thân thân trán của cậu, “Thật sự gầy, Lina nghiêm khắc lắm à?”
“Không có, không nghiêm khắc bằng anh ngày xưa!” Thẩm Hàm ôm cổ của anh, “Ít nhất sẽ không tịch thu đồ ăn vặt, phát hiện em ăn vụng cũng sẽ không giận, lại càng không kiểm tra cân nặng em mỗi ngày!” Bây giờ nghĩ lại mà kinh!
“Thế sao gầy nhiều như vậy.” Dương Hi ôm cậu ngồi trêи ghế sa lông.
“Bởi vì em thực sự muốn giảm béo.” Thẩm Hàm than thở. Trước tùy hứng vì biết sẽ có người lúc nào cũng khắc khắc quản mình, nhưng hiện tại đổi thành Lâm Na tỷ, hết thảy đều dựa vào tự giác —— vậy mới biết hóa ra không phải là mình không thể gầy, mà bởi vì trước những yêu cầu tưởng như nghiêm khắc kia,kỳ thật đều là sủng nịch và bao dung.
“Chúc mừng em.” Dương Hi ôm chặt cậu.
“Chúc mừng em biến thành một người gầy sao?” Thẩm Hàm hỏi.
“Không.” Dương Hi lắc đầu, “Chúc mừng em nhận được phim của Ansel đạo diễn.”
“Em cũng biết mình vận khí tốt.” Thẩm Hàm vui rạo rực, sau đó lại bổ sung, “Nhưng đây vẫn là công lao của anh!”
“Vì sao?”
“Bởi vì thời điểm nghỉ phép lần trước, anh nói muốn đi Anh!” Thẩm Hàm nói, “Không đi Anh thì không có khả năng gặp được Ansel đạo diễn.” Loại quan hệ nhân quả thật sự rất có đạo lý mà.
“Cùng anh thì có quan hệ gf chứ, đề nghị em đi Anh bởi vì Nhạc Nhạc ở Anh, em qua đó có thể có người cùng chơi.” Dương Hi bóp mũi cậu.
“Đó cũng là công lao của anh.” Thẩm Mập Mạp vẫn kiên trì, mười phần trọng sắc khinh bạn.
“Mặc kệ thế nào, nắm chắc cơ hội lần này.” Dương Hi vỗ vỗ vai cậu, “Anh cũng sẽ tranh thủ trở về sớm một chút.”
“ừ” Thẩm Hàm trong lồng ngực của anh cọ cọ một tư thế thoải mái, vươn tay sờ sờ cằm anh, “Còn nói em, anh mới gầy.”
“Có sao?” Dương Hi hỏi.
“Có.” Thẩm Hàm gật đầu!
Dương Hi cười cười, “Cũng không phải chuyện lớn.”
Đương nhiên là chuyện lớn a! Hơn nữa xem như chuyện vô cùng lớn! Thẩm Hàm lôi kéo anh đứng lên, “Chúng ta đi ăn cơm, em nấu canh xương với tôm!” Vốn trước kia làm khách mời quen thuộc của chương trình ẩm thực, mưa dầm thấm đất, lâu dần người ta cũng luyện được một thân công phu nấu ăn á á.
“Ăn ngon không?”
“Em làm, đương nhiên là ngon.” Dương Hi gật đầu.
“Nếu không phải em làm” Thẩm Hàm thực chấp nhất, “Chỉ nhận xét đồ ăn thôi, ăn ngon không?”
“Thật sự ngon mà.” Dương Hi bị biểu tình nghiêm túc của cậu làm buồn cười, “Huống hồ bàn tới ăn, lưỡi em hẳn là vãn tốt hơn anh.”
Thẩm Hàm nghe vậy long vui sướиɠ nở hoa, làm một tên cật hóa mà kĩ năng phòng bếp cũng tốt là vô cùng tự hào đó biết hơm.
Giường lớn mềm mại lại thơm mùi nắng…
Rạng sáng, Thẩm Mập Mạp mặc áo ngủ mới, hết sức chuyên chú ghé vào người Dương tiên sinh thân a thân!
Tuy rằng thái độ thực đoan chính, động tác cũng rất nhiệt tình, nhưng Dương Hi luôn có một loại ảo giác, môi của mình bị cậu cắn sắp rớt…
Thẩm Hàm hoàn toàn không biết kỹ năng hôn của mình làm người ta giận sôi, còn đang đắm chìm trong ảo|tưởng, thế cho nên Dương Hi cuối cùng liền đè cậu xuống tiếp tục nốt công việc dang dở.
Người ta còn chưa hôn xong mà! Thẩm Hàm ôm gối đầu ghé vào trêи giường, nội tâm rất là tiếc nuối.
Tư vị quả thực sảng kɧօáϊ!
Dương tiên sinh lần này về nhà ở hơn nửa tháng, Thẩm Hàm vừa lúc cũng không quá vội, cho nên mỗi ngày ở nhà nấu cơm —— mặc dù mình không thể ăn nhiều, nhưng vẫn rất vui!
Đây chính là sức mạnh của ái tình!
“Đêm mai em không về nhà.” Thẩm Hàm ghé vào trêи giường ngáp, “Chiêm Thiên Hoa lão tiên sinh về nước, Nhạc Nhạc và Nghiêm tổng mời ông ấy ăn cơm, em cũng phải đi, còn có Augustine và Philip!”
“Ừ.” Dương Hi gật gật đầu, “Chiêm lão tiên sinh là tiền bối, tuy rằng đã thoái ẩn rất nhiều năm nhưng vẫn rất có tiếng nói, có thể có cơ hội kết bạn là tốt.”
“Đáng tiếc anh không thể đi.” Thẩm Hàm tiếc nuối.
“Cho nên em càng phải ngoan một chút.” Dương Hi chọc trán cậu, “Lúc đó ăn không phải là trọng điểm, có biết không?”
“Đương nhiên biết, em cũng đâu có ngốc.” Thẩm Hàm hướng bên cạnh anh cọ cọ, “Bất quá tại sao lúc biết Nhạc Nhạc và Nghiêm tổng cùng một chỗ, anh lại không kinh ngạc!” Sao có thể bình tĩnh như vậy, một chút cũng không khoa học.
“Đã sớm đã nhìn ra.” Dương Hi thản nhiên nói.
“Phải không?” Thẩm Mập Mạp trợn mắt.
“Đương nhiên.” Dương Hi cười cười.
“Từ lúc nào?” Thẩm Hàm truy vấn.
“Lần trước ở nhà Nhạc Nhạc, lúc cậu ấy sốt.” Dương Hi trả lời.
Thẩm Hàm cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó càng thêm kinh ngạc đến ngây người, “Cư nhiên sớm như vậy, em còn tưởng rằng bọn họ là lâu ngày sinh tình!” Hóa ra là đã sớm thông đồng thành gian, nói không chừng lần đầu tiên gặp mặt đã lăn giường, còn nói là dì sáu, có cái cớt ấy!
“Cho nên mới nói em ngốc.” Dương Hi đem máy tính và tài liệu đặt sang một bên, “Đi ngủ.”
“Lần sau lại có loại sự tình này, anh phải sớm nói cho em biết đấy!” Thẩm Hàm cưỡi trêи người hắn, thập phần khí phách yêu cầu.
“Chuyện không xác đinh thi sao mà nói lung tung.” Dương Hi nắm chặt tay cậu, “Anh cũng chỉ đoán thôi.”
“Đoán cũng phải nói cho em biết.” Thẩm Hàm hừ hừ.
Buổi tối ngày hôm sau, lái xe lái xe từ công ty đến đón Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm, trực tiếp đưa mọi người đến hội quán tư nhân lần trước. Ông chỉ cười ngoác mang tai nói với Philip lần này đã đặc biệt vi hắn chuẩn bị quần áo mới, cam đoan số đo thích hợp, hơn nữa là chơi hẳn hàng ngoại luôn.
Philip: …
Hu~
Nghiêm Khải: Có thể khiến một nhà hàng chuẩn bị trang phục cho, ông chủ cũng thật chu đáo với cậu, Philip.
Cho nên đây chính là đãi ngộ cấp premium đó nha~
Philip yên lặng ê răng,hừ, hắn mới không muốn cầm đồ lên ném người đâu, hừ.
Chiêm Thiên Hoa lão tiên sinh ngồi ở đối diện, đang cùng Augustine nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trang phục và tóc đều cẩn thận tỉ mỉ, chỉ nhìn mặt cũng có thể mơ hồ nhìn ra phong quang một thời.
“Có khách đến.” Phục vụ mở cửa, Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm đi vào.
Chiêm lão ngẩng đầu, cười nhìn về phía hai người.
“Ngài hảo.” Thẩm Hàm chào hỏi, đối với ông rất tôn kính.
Phương Nhạc Cảnh lại là có chút kinh ngạc đến ngây người.
“Nhạc Nhạc?” Nghiêm Khải có chút khó hiểu, Augustine cũng khẽ nhíu mày.
Ra vẻ có chút xấu hổ nào. Tuy rằng hoàn toàn không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng Philip đã bắt đầu nhanh chóng tự hỏi, phải làm thế nào bộc lộ tài năng kinh diễm tứ phương của mình đây
“Không cần lo lắng, Nhạc Nhạc chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.” Chiêm lão tiên sinh cười nhìn mọi người nói, “Taber là một cái tên khác của tôi, chỉ có thân cận biết.”
Nghiêm Khải nghe vậy có chút ngoài ý muốn, hơi đăm chiêu.
Trước nghe em ấy nhắc tới Taber, mình còn buồn bực là thần thánh phương nào, không nghĩ tới lại có chuyện như vậy.
Cho nên nói có đôi khi vận may đến, có ngăn cũng không được.
“Hai người quen nhau?” Augustine vẫn không kịp phản ứng.
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh cũng cười ra tiếng, “Hơn nửa năm trước lúc tới Anh quốc nghỉ ngơi có gặp Chiêm tiên sinh.”
“Cậu có thể tiếp tục gọi tôi là Taber.” Chiêm lão đưa mắt nhìn Thẩm Hàm, tiếp tục cười nói, “Cậu cũng có thể gọi giống Nhạc Nhạc, nghe thân thiết hơn là tiên sinh.”
“Cám ơn.” Thẩm Hàm trước cũng nghe Phương Nhạc Cảnh nói qua chuyện này, cho nên cũng có chút đản đản kinh hỉ.
Mọi người đều quen biết lẫn nhau nên không khí cũng dần thân thiện hơn. Phục vụ mang đồ ăn lên, còn đặc biệt mang thêm một đĩa salad. Nghe nói em gái đầu bếp là một fan của Thẩm Hàm, thần tượng đang giảm béo mà, không cần cám ơn đâu ha~
Thế là Thẩm Bếu một chút cơ hội ăn thịt thịt cũng không có, người ta thật là đáng thương quá đuy~~~
“Lần này ngài định ở trong nước bao lâu?” Augustine hỏi.
“Cũng không chắc, ngắn thì khoảng 1 tháng, lâu thì nửa năm”, Taber nói, ” Chưa suy nghĩ”.
“Ở lại lâu một chút”, Thẩm Hàm nhiệt tình mời.
“Cha cậu vẫn ở Mĩ sao?”, Taber hỏi Nghiêm Khải.
“Vâng”, Nghiêm Khải gật đầu, “Nếu biết ngài về nước ông ấy chắc chắn sẽ chuẩn bị thời gian để trở về”.
“Phải không?”, Taber cười, “Tôi cũng rất muốn gặp lại ông ấy”. Trốn tránh nhau vài thập niên cuối cùng cũng có thể thản nhiên đối mặt với nhau, xem như thêm được một ông bạn già.
Nghiêm Khải giúp ông rốt rượu, “Quay về tôi nhất định sẽ báo cho ông biết, cha tôi chắc hẳn sẽ rất vui”.
“Vậy là tốt rồi”, taber nâng ly, hơi huých huých Nghiêm Khải “Mai có rảnh không?”.
“Có”, Nghiêm Khải gật đầu.
“Đến khách sạn nói chuyện với tôi đi”, Taber nói, “Mang Nhạc Nhạc cùng tới”.
Phương Nhạc Cảnh suýt sặc, sao lại mang tôi đi, đã tỏ vẻ quan hệ cấp trêи cấp dưới thuần khiết rồi mà.
Thẩm Mập Mạp ở dưới bàn yên lặng đá đá, trong lòng tràn ngập đồng tình, giả vời nửa ngày trời, hình như vẫn lộ:)))…
Danh sách chương