Dịch: Lãng Nhân Môn
Sau khi tính năng của một trăm phù văn trên đại kiếm của Hứa Kỳ Tịch được kích hoạt, hắn phải tiêu hao tinh thần lực và năng lượng để bù vào.
Tuy rằng đối với Hứa Kỳ Tịch hiện giờ, tinh thần lực chỉ tiêu hao rất ít, nhưng nếu sau này hắn có phù văn cần tiêu tốn cực nhiều năng lượng hoặc là cùng lúc sử dụng cả ngàn vạn phù văn thì sẽ cần rất nhiều tinh thần lực để bổ sung vào.
Có tính năng này thì tiện rồi… Chỉ cần có tinh thú, đại kiếm của Hứa Kỳ Tịch sẽ được bổ sung liên tục.
Diệt Kỳ và các thành viên khác trong tiểu đội nhìn đại kiếm trong tay Hứa Kỳ Tịch.
Không hổ là người mở đường Hứa Kỳ Tịch, cho dù đang ở hiện thế, không có thế giới gương, hắn vẫn có thể thi triển thần thông dị năng!
Hy vọng thầy Hứa sẽ nhanh chóng đại chúng hóa ‘cánh cổng kỳ tích’, để bọn họ cũng có thể sử dụng sức mạnh kỳ tích khi ở hiện thế.
“Mọi người vất vả rồi… Mọi người mang nốt mấy con kiến còn lại về tổng bộ, để người trong tổng bộ nghiên cứu đi nhé. Đợi mai rảnh tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa đại tiệc.” Hứa Kỳ Tịch trả chiếc bình lại cho Diệt Kỳ, cảm kích nói.
May mà có một đội thế này luôn bảo vệ nhà của hắn, để hắn được ngủ ngon.
Hắn chẳng có gì để cảm ơn mọi người, chỉ đành nghiên cứu xem có thể làm ra ‘đại tiệc chân tinh thú’ hay không, nếu có thể thì nhất định phải mời mọi người một bữa mới được.
“Thầy Hứa khách khí quá, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm mà.” Diệt Kỳ cầm lấy chiếc bình.
So với những nhiệm vụ khác, bảo vệ thầy Hứa được coi như nhiệm vụ nhẹ nhàng mà lương lại cao. Hơn nữa nếu làm quen được với thầy Hứa, mai sau thầy Hứa có thao tác mới, phát minh mới thì cũng sẽ nghĩ đến bọn họ đầu tiên.
Ví dụ như ‘đại tiệc’ mà thầy Hứa nói lúc nãy, trực giác cho hắn biết đây không chỉ đơn giản là ăn cơm bình thường mà rất có thể thầy Hứa lại có phát minh gì mới.
Đây chính là nhiệm vụ mà tất cả đều tranh nhau làm đó.
…
Sau khi xử lý đám kiến xong, Hứa Kỳ Tịch trở về phòng mình, kéo kín rèm cửa sổ lại.
Tuy rằng có người bảo vệ sẽ thấy an toàn… nhưng nhà của hắn không phải biệt thự rộng mấy chục nghìn mét, diện tích có hạn nên người bảo vệ cũng ở rất gần hắn, nếu Hứa Kỳ Tịch muốn làm chút chuyện xấu hổ cũng sẽ dễ bị những người bảo vệ này trông thấy.
Trước đây không biết có người bảo vệ thì cũng thôi, nhưng bây giờ biết rồi, chắc chắn hắn phải chú ý hơn một chút.
Sau khi kéo kín rèm, Hứa Kỳ Tịch đi tắm, tưới nước giữ ẩm cho lô hội, cho chuột Hamster ăn rồi hài lòng chui vào ổ chăn.
Dường như cảm nhận được hắn chui vào, Thẩm Họa Mi sáp tới theo bản năng, ôm chặt lấy hắn như ôm gối ôm vậy.
“Xin lỗi nhé, những người bạn cùng ký túc ba năm trước… tao đã không thể trở về nữa rồi.” Hứa Kỳ Tịch nói, suýt chút nữa còn rơi nước mắt cá sấu.
Tao của ba năm sau sống sung sướng quá, tạm thời không có ý định trở về ba năm trước để học đại học đâu.
Nếu trong vòng năm sáu năm tới có thể giải quyết luôn đám sinh vật ngoài vũ trụ kia thì còn tốt hơn nữa…
Trong vòng ôm ngát hương nồng nàn của vợ mình, Hứa Kỳ Tịch mang theo suy nghĩ tốt đẹp mà chìm vào giấc ngủ.
…
…
Đợi sau khi Hứa Kỳ Tịch ngủ say, Sổ Điểm Danh bên gối của hắn chợt lóe sáng.
Chuột Hamster bên dưới lô hội mở mắt ra, nhìn ánh sáng kia, liếm móng tay với vẻ bất mãn.
Hôm nay Hứa Kỳ Tịch đã thăng cấp, quyền hạn của Sổ Điểm Danh lại được mở thêm một cấp nữa.
Như vậy muốn mua Sổ Điểm Danh từ tay Hứa Kỳ Tịch sẽ càng khó hơn.
Hiện giờ chỉ có thể đợi đến khi Hứa Kỳ Tịch chết già thì nó mới có cơ hội lấy được Sổ Điểm Danh này.
Theo nó thấy, thế giới của Hứa Kỳ Tịch chỉ là một thế giới bình thường, tuy rằng có sự tồn tại của người thức tỉnh và dị thuật, có thể thăng cấp cảnh giới nhưng tuổi thọ sẽ không thay đổi.
Rồi cũng phải chết già thôi…
Con người thường chỉ sống được đến bảy mươi hoặc một trăm tuổi là chết già rồi, thời gian ngắn như thế thì nó vẫn đợi được.
Nghĩ tới đây, chuột Hamster lại nhắm mắt vào.
Mà ngay khi chuột Hamster nhắm mắt lại, nó cảm thấy ý thức của mình như bị hút đi, đột phá nhục thân, tiến vào một không gian kỳ lạ.
Chuột Hamster: “???”
Trong lúc nghi hoặc, nó lập tức nhìn thấy Hứa Kỳ Tịch cũng đang mờ mịt.
Lúc này, trong không gian tựa như hỗn độn, Hứa Kỳ Tịch ngơ ngác, mê man, giống như vẫn đang nằm mơ.
Dường như Hứa Kỳ Tịch mơ mơ màng màng đã cảm nhận được tầm mắt của chuột Hamster… Sau khi thăng cấp, giác quan thứ sáu của hắn vô cùng nhạy bén.
Hứa Kỳ Tịch vừa quay đầu đã nhìn thấy chuột Hamster.
“Diệu Diệu?” Hứa Kỳ Tịch thử gọi.
Chuột Hamster chớp mắt.
“Anh Diệu? Là anh à?”
Hứa Kỳ Tịch lại nói… Bởi vì hắn nhìn thấy con chuột Hamster này còn khoác một chiếc chăn đơn, trông rất đáng yêu.
Dáng vẻ này giống hệt như anh Diệu trên Sổ Điểm Danh của hắn.
Chuột Hamster như cảm nhận được, nó giơ móng vuốt lên kéo chăn đơn trên người để nó quấn thật chặt lấy mình.
“Quả nhiên là anh Diệu, đây là đâu thế? Tại chúng ta lại xuất hiện ở đây vậy?” Hứa Kỳ Tịch hỏi.
Hắn nhớ mình đang ngủ cùng cô vợ yêu thơm nồng nàn mà, đây là mơ ư? Trong lúc suy tư, đột nhiên bên cạnh hắn lại xuất hiện một thân ảnh.
Là cô Tô ngủ với tư thế chữ "大" chẳng hề có chút hình tượng nào.
Cô Tô ăn vận như nữ võ thần bây giờ đang ngủ ngon lành, miệng còn chảy dãi nữa chứ… Đây là giấc ngủ ngon lành hiếm có trong suốt nhiều năm qua của cô.
Có thể nhận ra, chúc phúc ngủ ngon của Hứa Kỳ Tịch có hiệu quả rất tốt.
Cùng lúc đó, cũng do giác quan thứ sáu, Tô Khê Sa mở mắt ra, nhìn Hứa Kỳ Tịch.
“Ơ? Tôi dậy rồi ư?” Cô nghi hoặc nói: “Kỳ Tịch đến rồi à, tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Có lẽ là một ngày?” Hứa Kỳ Tịch đáp.
“Chỉ mới ngủ ít thế thôi á? Không đúng, theo mức độ mệt mỏi hiện giờ của tôi, không ngủ ba ngày thì làm sao có thể dậy được?” Tô Khê Sa ngồi dậy, nghi hoặc vò đầu.
“Có lẽ cô còn chưa tỉnh… nói không chừng vẫn còn đang ở trong mộng cũng nên.” Hứa Kỳ Tịch đáp: “Bởi vì tôi cũng đang nằm mơ.”
Tô Khê Sa nhíu mày, nói: “Anh xông vào trong giấc mơ của tôi á?”
“Đính chính lại một chút, theo như thứ tự trước sau, phải là cô Tô xông vào giấc mơ của tôi mới đúng.” Hứa Kỳ Tịch đính chính lại: “Tôi mới là người đến đầu tiên.”
“Thế thì tốt, như vậy tôi yên tâm rồi.” Nghe thế, Tô Khê Sa lập tức thở phào nhẹ nhõm… Nếu Hứa Kỳ Tịch xuất hiện trong giấc mơ của cô thì kỳ lạ quá, đang yên đang lành lại mơ thấy một người đàn ông, thế có bình thường được không?
Nhưng nếu là Hứa Kỳ Tịch mơ thấy cô thì không sao cả, điều đó chứng tỏ cô vẫn có sức hút.
Hứa Kỳ Tịch tỏ ra nghi hoặc, không biết tại sao đột nhiên cô Tô lại có vẻ ‘yên tâm’ như thế.
Nhưng sau khi anh Diệu và cô Tô lần lượt xuất hiện, Hứa Kỳ Tịch đã có suy đoán.
Anh Diệu và cô Tô đều là nhân vật trong Sổ Điểm Danh, hơn nữa còn từng tương tác với hắn.
Như vậy, nếu như còn có ai khác xuất hiện… thì chắc chắn là cô ấy.
“Ra đây đi, 713!” Hứa Kỳ Tịch hô lên với vẻ cool ngầu.
Nghe theo tiếng gọi của tôi, vượt không gian đến bên cạnh tôi đi, Tề Y San.
Không gian mộng cảnh chẳng có chút dao động nào cả…
Nhưng sau đó, một chiếc quạt điện bỗng xuất hiện trong không trung.
Hứa Kỳ Tịch: “???”
713 của tôi đâu, tại sao lại biến thành quạt điện thế?
Chẳng lẽ đây là bản thể của 713 ư?
Sau khi tính năng của một trăm phù văn trên đại kiếm của Hứa Kỳ Tịch được kích hoạt, hắn phải tiêu hao tinh thần lực và năng lượng để bù vào.
Tuy rằng đối với Hứa Kỳ Tịch hiện giờ, tinh thần lực chỉ tiêu hao rất ít, nhưng nếu sau này hắn có phù văn cần tiêu tốn cực nhiều năng lượng hoặc là cùng lúc sử dụng cả ngàn vạn phù văn thì sẽ cần rất nhiều tinh thần lực để bổ sung vào.
Có tính năng này thì tiện rồi… Chỉ cần có tinh thú, đại kiếm của Hứa Kỳ Tịch sẽ được bổ sung liên tục.
Diệt Kỳ và các thành viên khác trong tiểu đội nhìn đại kiếm trong tay Hứa Kỳ Tịch.
Không hổ là người mở đường Hứa Kỳ Tịch, cho dù đang ở hiện thế, không có thế giới gương, hắn vẫn có thể thi triển thần thông dị năng!
Hy vọng thầy Hứa sẽ nhanh chóng đại chúng hóa ‘cánh cổng kỳ tích’, để bọn họ cũng có thể sử dụng sức mạnh kỳ tích khi ở hiện thế.
“Mọi người vất vả rồi… Mọi người mang nốt mấy con kiến còn lại về tổng bộ, để người trong tổng bộ nghiên cứu đi nhé. Đợi mai rảnh tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa đại tiệc.” Hứa Kỳ Tịch trả chiếc bình lại cho Diệt Kỳ, cảm kích nói.
May mà có một đội thế này luôn bảo vệ nhà của hắn, để hắn được ngủ ngon.
Hắn chẳng có gì để cảm ơn mọi người, chỉ đành nghiên cứu xem có thể làm ra ‘đại tiệc chân tinh thú’ hay không, nếu có thể thì nhất định phải mời mọi người một bữa mới được.
“Thầy Hứa khách khí quá, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm mà.” Diệt Kỳ cầm lấy chiếc bình.
So với những nhiệm vụ khác, bảo vệ thầy Hứa được coi như nhiệm vụ nhẹ nhàng mà lương lại cao. Hơn nữa nếu làm quen được với thầy Hứa, mai sau thầy Hứa có thao tác mới, phát minh mới thì cũng sẽ nghĩ đến bọn họ đầu tiên.
Ví dụ như ‘đại tiệc’ mà thầy Hứa nói lúc nãy, trực giác cho hắn biết đây không chỉ đơn giản là ăn cơm bình thường mà rất có thể thầy Hứa lại có phát minh gì mới.
Đây chính là nhiệm vụ mà tất cả đều tranh nhau làm đó.
…
Sau khi xử lý đám kiến xong, Hứa Kỳ Tịch trở về phòng mình, kéo kín rèm cửa sổ lại.
Tuy rằng có người bảo vệ sẽ thấy an toàn… nhưng nhà của hắn không phải biệt thự rộng mấy chục nghìn mét, diện tích có hạn nên người bảo vệ cũng ở rất gần hắn, nếu Hứa Kỳ Tịch muốn làm chút chuyện xấu hổ cũng sẽ dễ bị những người bảo vệ này trông thấy.
Trước đây không biết có người bảo vệ thì cũng thôi, nhưng bây giờ biết rồi, chắc chắn hắn phải chú ý hơn một chút.
Sau khi kéo kín rèm, Hứa Kỳ Tịch đi tắm, tưới nước giữ ẩm cho lô hội, cho chuột Hamster ăn rồi hài lòng chui vào ổ chăn.
Dường như cảm nhận được hắn chui vào, Thẩm Họa Mi sáp tới theo bản năng, ôm chặt lấy hắn như ôm gối ôm vậy.
“Xin lỗi nhé, những người bạn cùng ký túc ba năm trước… tao đã không thể trở về nữa rồi.” Hứa Kỳ Tịch nói, suýt chút nữa còn rơi nước mắt cá sấu.
Tao của ba năm sau sống sung sướng quá, tạm thời không có ý định trở về ba năm trước để học đại học đâu.
Nếu trong vòng năm sáu năm tới có thể giải quyết luôn đám sinh vật ngoài vũ trụ kia thì còn tốt hơn nữa…
Trong vòng ôm ngát hương nồng nàn của vợ mình, Hứa Kỳ Tịch mang theo suy nghĩ tốt đẹp mà chìm vào giấc ngủ.
…
…
Đợi sau khi Hứa Kỳ Tịch ngủ say, Sổ Điểm Danh bên gối của hắn chợt lóe sáng.
Chuột Hamster bên dưới lô hội mở mắt ra, nhìn ánh sáng kia, liếm móng tay với vẻ bất mãn.
Hôm nay Hứa Kỳ Tịch đã thăng cấp, quyền hạn của Sổ Điểm Danh lại được mở thêm một cấp nữa.
Như vậy muốn mua Sổ Điểm Danh từ tay Hứa Kỳ Tịch sẽ càng khó hơn.
Hiện giờ chỉ có thể đợi đến khi Hứa Kỳ Tịch chết già thì nó mới có cơ hội lấy được Sổ Điểm Danh này.
Theo nó thấy, thế giới của Hứa Kỳ Tịch chỉ là một thế giới bình thường, tuy rằng có sự tồn tại của người thức tỉnh và dị thuật, có thể thăng cấp cảnh giới nhưng tuổi thọ sẽ không thay đổi.
Rồi cũng phải chết già thôi…
Con người thường chỉ sống được đến bảy mươi hoặc một trăm tuổi là chết già rồi, thời gian ngắn như thế thì nó vẫn đợi được.
Nghĩ tới đây, chuột Hamster lại nhắm mắt vào.
Mà ngay khi chuột Hamster nhắm mắt lại, nó cảm thấy ý thức của mình như bị hút đi, đột phá nhục thân, tiến vào một không gian kỳ lạ.
Chuột Hamster: “???”
Trong lúc nghi hoặc, nó lập tức nhìn thấy Hứa Kỳ Tịch cũng đang mờ mịt.
Lúc này, trong không gian tựa như hỗn độn, Hứa Kỳ Tịch ngơ ngác, mê man, giống như vẫn đang nằm mơ.
Dường như Hứa Kỳ Tịch mơ mơ màng màng đã cảm nhận được tầm mắt của chuột Hamster… Sau khi thăng cấp, giác quan thứ sáu của hắn vô cùng nhạy bén.
Hứa Kỳ Tịch vừa quay đầu đã nhìn thấy chuột Hamster.
“Diệu Diệu?” Hứa Kỳ Tịch thử gọi.
Chuột Hamster chớp mắt.
“Anh Diệu? Là anh à?”
Hứa Kỳ Tịch lại nói… Bởi vì hắn nhìn thấy con chuột Hamster này còn khoác một chiếc chăn đơn, trông rất đáng yêu.
Dáng vẻ này giống hệt như anh Diệu trên Sổ Điểm Danh của hắn.
Chuột Hamster như cảm nhận được, nó giơ móng vuốt lên kéo chăn đơn trên người để nó quấn thật chặt lấy mình.
“Quả nhiên là anh Diệu, đây là đâu thế? Tại chúng ta lại xuất hiện ở đây vậy?” Hứa Kỳ Tịch hỏi.
Hắn nhớ mình đang ngủ cùng cô vợ yêu thơm nồng nàn mà, đây là mơ ư? Trong lúc suy tư, đột nhiên bên cạnh hắn lại xuất hiện một thân ảnh.
Là cô Tô ngủ với tư thế chữ "大" chẳng hề có chút hình tượng nào.
Cô Tô ăn vận như nữ võ thần bây giờ đang ngủ ngon lành, miệng còn chảy dãi nữa chứ… Đây là giấc ngủ ngon lành hiếm có trong suốt nhiều năm qua của cô.
Có thể nhận ra, chúc phúc ngủ ngon của Hứa Kỳ Tịch có hiệu quả rất tốt.
Cùng lúc đó, cũng do giác quan thứ sáu, Tô Khê Sa mở mắt ra, nhìn Hứa Kỳ Tịch.
“Ơ? Tôi dậy rồi ư?” Cô nghi hoặc nói: “Kỳ Tịch đến rồi à, tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Có lẽ là một ngày?” Hứa Kỳ Tịch đáp.
“Chỉ mới ngủ ít thế thôi á? Không đúng, theo mức độ mệt mỏi hiện giờ của tôi, không ngủ ba ngày thì làm sao có thể dậy được?” Tô Khê Sa ngồi dậy, nghi hoặc vò đầu.
“Có lẽ cô còn chưa tỉnh… nói không chừng vẫn còn đang ở trong mộng cũng nên.” Hứa Kỳ Tịch đáp: “Bởi vì tôi cũng đang nằm mơ.”
Tô Khê Sa nhíu mày, nói: “Anh xông vào trong giấc mơ của tôi á?”
“Đính chính lại một chút, theo như thứ tự trước sau, phải là cô Tô xông vào giấc mơ của tôi mới đúng.” Hứa Kỳ Tịch đính chính lại: “Tôi mới là người đến đầu tiên.”
“Thế thì tốt, như vậy tôi yên tâm rồi.” Nghe thế, Tô Khê Sa lập tức thở phào nhẹ nhõm… Nếu Hứa Kỳ Tịch xuất hiện trong giấc mơ của cô thì kỳ lạ quá, đang yên đang lành lại mơ thấy một người đàn ông, thế có bình thường được không?
Nhưng nếu là Hứa Kỳ Tịch mơ thấy cô thì không sao cả, điều đó chứng tỏ cô vẫn có sức hút.
Hứa Kỳ Tịch tỏ ra nghi hoặc, không biết tại sao đột nhiên cô Tô lại có vẻ ‘yên tâm’ như thế.
Nhưng sau khi anh Diệu và cô Tô lần lượt xuất hiện, Hứa Kỳ Tịch đã có suy đoán.
Anh Diệu và cô Tô đều là nhân vật trong Sổ Điểm Danh, hơn nữa còn từng tương tác với hắn.
Như vậy, nếu như còn có ai khác xuất hiện… thì chắc chắn là cô ấy.
“Ra đây đi, 713!” Hứa Kỳ Tịch hô lên với vẻ cool ngầu.
Nghe theo tiếng gọi của tôi, vượt không gian đến bên cạnh tôi đi, Tề Y San.
Không gian mộng cảnh chẳng có chút dao động nào cả…
Nhưng sau đó, một chiếc quạt điện bỗng xuất hiện trong không trung.
Hứa Kỳ Tịch: “???”
713 của tôi đâu, tại sao lại biến thành quạt điện thế?
Chẳng lẽ đây là bản thể của 713 ư?
Danh sách chương