Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Lúc này, Trương Bình trong nhóm lên tiếng: “Bọn mày vừa nhắc tới vụ xuyên thời gian thì tao chợt nhớ tới Cao Thoán. Cũng nửa năm rồi không thấy nó trồi lên, không biết đang làm gì nhỉ? Tao cũng nghi nó bị xuyên không…”
Trương Bản Pha: “Tao biết nhà nó, hồi năm ba có tới nhà nó rồi. Lần sau đi công tác ngang qua thành phố Đại Chung, nếu có cơ hội thì sẽ ghé qua đó xem thử.”
“Ok, thế việc này giao cho mày nhé.” Dương Duyệt tán thành.
Trương Bản Pha là kiểu khá đáng tin trong ký túc xá, cậu mà làm việc thì mọi người đều yên tâm cả.
“+1” Hứa Kỳ Tịch không có ký ức của ba năm này nên không dám nói bừa, cố gắng biến mình thành người vô hình, tối đa chỉ im lặng gửi một cái +1 dễ thương mà thôi.
Lại tám thêm một lúc, nhóm chat ký túc xá đại học mới yên tĩnh trở lại.
Bản dịch thuộc về nhóm dịch Lãng Nhân Môn, bạn Uyên xinh đẹp đã thức thâu đêm gõ đấy, nên các bạn độc giả có lòng thì hãy tìm đúng nguồn để được đọc nhanh và đúng nhất nhé, iu thưn rất nhiều <3 Xin phép đờ mờ lũ ăn cắp mất dạy một cái nữa nè ~
Vốn dĩ, Hứa Kỳ Tịch còn định tâm sự về chủ đề “mất ký ức ba năm”, nhưng mãi mà vẫn không tìm được cơ hội phù hợp để xen vào, tạm thời đành phải từ bỏ.
Hắn chống cằm, ngón tay nhấn nhẹ một cái trên điện thoại, quay lại giao diện chính của phần mềm chat.
Ngoại trừ mấy nhóm chat ra, còn có một người bạn để hình đại diện là “ruộng lúa” gửi liền tù tì hơn mười tin nhắn cho hắn.
Nickname hiển thị của người này là… Mạch Tuệ.
“Mạch Tuệ?” nhìn thấy cái tên này, Hứa Kỳ Tịch bỗng giật thót.
Phần giật mình này đến từ phản ứng bản năng vì không thể giao bản thảo kịp deadline.
“Không phải là cái cô Mạch Tuệ hay gọi điện cho mình đấy chứ?”
Mở khung chat ra… trúng phóc.
Nhưng tin nhắn đối phương gửi cho hắn lần này lại không liên quan gì tới truyện tranh cả.
Tin nhắn gửi từ hôm qua.
Mạch Tuệ: “Thầy Hùng Bá, đống linh kiện máy móc mà lần trước anh hỏi tôi ấy, nay trùng hợp là anh họ tôi đang có. Tôi đã đặt hàng cho anh rồi… Có thể ngày mai sẽ được chuyển tới đấy, đến lúc đó anh nhớ ký nhận rồi cho 5 sao nhé.”
Tin nhắn sau đó là hơn mười bức ảnh chụp, toàn là ảnh mấy món linh kiện kỳ lạ, vốn dĩ không phải loại thường thấy.
Hứa Kỳ Tịch nhìn chằm chằm vào tin nhắn này.
Thầy Hùng Bá?
Mình phải lầy lội tới cỡ nào mới có thể lấy cái bút danh như Hùng Bá này chứ?
Còn nữa… đầu năm nay, biên tập viên truyện tranh còn phụ trách công tác phục vụ mua bán hàng online nữa à? Lại còn đặt mua giúp hắn nữa? Tận tình tới cỡ này ư?
Còn nữa, tại sao mình lại đặt đống đồ này chứ?
Để lắp transformers chắc?
Trong đầu Hứa Kỳ Tịch lại ngập tràn dấu chấm hỏi.
Hôm nay các bạn dấu chấm hỏi trong đầu hắn siêng năng dễ sợ.
…
Tuy không hiểu mô tê gì, nhưng do lễ phép nên Hứa Kỳ Tịch vẫn nhắn một tin trả lời “Mạch Tuệ” này: “Được rồi, cảm ơn nhé.”
“Đừng khách khí, nên thầy Hùng Bá ạ, sau này vợ anh muốn mua gì thì cứ giao cho tôi tìm là được. Tôi sẽ gom đủ đống linh kiện đó gửi qua cho anh. Tóm lại anh đừng tốn thời gian ở việc tìm mua đống đồ đó nữa nhé. [icon mỉm cười]” giờ này Mạch Tuệ đang đi làm, nên lập tức trả lời.
Hứa Kỳ Tịch giơ đũa lên, xem nội dung tin nhắn trả lời.
Đống máy móc này không phải hắn đặt, mà là vợ cần ư?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang mỉm cười dịu dàng trên bức ảnh đám cưới phóng to treo ngay phòng khách ở đối diện.
Công việc của cô ấy có liên quan đến máy móc ư?
Nói thật, sau khi xếp ảnh của cô với phong cách cơ giới ở cạnh nhau thì lại… quyến rũ đến lạ!
Khi nào có dịp chắc phải đến chỗ làm của cô ấy lượn một vòng mới được, để xem bộ dạng của cô ấy lúc làm việc trông thế nào?
“Mong chờ quá đi.” Hứa Kỳ Tịch hí hửng nói.
“Đúng rồi, thầy Hùng Bá, linh kiện… tôi đã lo xong giúp anh rồi, vậy đợt này anh có thể trả đúng deadline giúp tôi được không? Anh đã hứa với tôi là hai hôm nữa sẽ nộp rồi đấy.” Mạch Tuệ lại bổ sung, cuối câu còn kèm theo một icon dễ thương.
Từ giọng điệu nói chuyện, gói icon đã dùng thì rất có thể biên tập viên Mạch Tuệ này là con gái? Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng có tên đực rựa nào đó thích dùng icon dễ thương kiểu này. Ai mà chưa từng dùng vài cái icon đáng yêu chứ, đúng không?
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Vấn đề nên tới thì chung quy cũng sẽ tới, khó mà trốn được.
Hắn sắp sửa phải giao bản thảo rồi ư?
Không biết bản thảo đã xong chưa nữa?
Đêm qua mình thức trắng đêm, không rõ đã vẽ xong chưa?
Nếu như chưa xong thì phải làm sao đây?
Với trạng thái của hắn bây giờ, ngay cả nội dung mình phải vẽ là gì cũng không rõ, rồi vẽ tranh kiểu gì hắn cũng hoàn toàn không biết.
Nếu như hoàn thành bản thảo thì trăm phần trăm là hắn không thể nộp bản thảo kịp deadline rồi.
Trừ khi trong đầu hắn lập tức xuất hiện một hệ thống như Thiển Hoàng*, cũng tặng kèm một gói quà server mới có [điểm thuộc tính], có thể khiến kỹ năng hội họa của hắn lập tức max level.
*Vừa là vàng nhạt, vừa là một nhân vật trong hoạt hình Tank Knights Fortress
Nhưng Thiển Hoàng lại không xuất hiện.
Hứa Kỳ Tịch chỉ có thể kiên trì trả lời Mạch Tuệ: “Chờ một lúc nhé, lát nữa tôi đi xem bản thảo trước đã.”
Nếu như đã vẽ xong thì ít nhất cũng trụ qua được ải này.
Nếu như chưa xong..
Vậy thì Mạch Tuệ trẻ tuổi chưa trải sự đời ạ, thật không dám giấu gì, thầy Hùng Bá của cô đã bị cắt ký ức rồi, nên cho tôi xịt deadline lần này nhé?
Mạch Tuệ gửi một loạt dấu hỏi qua: “???”
Xem bản thảo trước?
Chẳng lẽ trong lòng thầy Hùng Bá đây không rõ là bản thân đã vẽ xong hay chưa à?
Trong lòng cô ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành.
Thầy Xịt Bá ơi, kỳ này lại định xịt deadline nữa đấy phỏng?
…
Vét gọn bữa sáng xong, Hứa Kỳ Tịch dọn bát đũa rồi đứng dậy đi về phía phòng sách.
Hắn không biết có phải mình làm ở nhà hay không?
Nếu phải thì chắc chỗ làm việc sẽ ở phòng sách chứ nhỉ.
Nếu như không phải thì phòng vẽ tranh của mình ở đâu được đây?
Hứa Kỳ Tịch mù tịt về vụ vẽ vời, nhưng hắn cũng biết một người khó mà ôm hết từ A đến Z trong quá trình vẽ… Bình thường chắc là sẽ có vài trợ lý, giúp họa sĩ lo các khâu mới phải.
Nếu như hắn có phòng làm việc riêng ở bên ngoài, chỉ riêng việc tìm ra địa chỉ với mấy trợ lý kia thôi thì đã mất cả đống tâm tư rồi… Mới nghĩ đến những việc đó thì hắn đã đau hết cả đầu rồi.
Hắn không phải người có khiếu làm “thám tử”, không rành khoản này, cũng chẳng hề có chút hứng thú nào với vụ này!
Cửa phòng sách không khóa.
Hứa Kỳ Tịch xoay nắm cửa một cái rồi đẩy cửa vào.
Bên trong có một bộ máy tính, trước màn hình máy tính còn có một bộ thiết bị giống như dùng để vẽ tranh.
Thấy vậy, hắn thầm thở phào một hơi. Xem ra chắc là mình làm việc ngay tại nhà rồi.
Hứa Kỳ Tịch đi tới ngồi xuống trước máy tính, gõ lên bàn phím một cái.
Máy tính đang ở trạng thái chờ, vừa gõ một cái thì đã tiến vào trạng thái nhập mật khẩu.
“20020120” Hắn thuần thục nhập một dãy mật khẩu vào, đây là sinh nhật của hắn, cũng là mật khẩu đăng nhập máy tính hắn vẫn dùng đến nay… Mong là mình không có thói quen đổi mật khẩu.
Nếu không, chỉ riêng việc phá mật khẩu cũng đủ khiến mình hói hết cả trán.
May mà mật khẩu chính xác.
Theo một tràng tiếng vang du dương, máy tính thuận lợi tiến vào giao diện màn hình chính.
Trên màn hình có một phần mềm vẽ đang mở, trong dó còn có từng trang bản thảo đã save lại.
“Chưa vẽ xong hết… mấy bức sau này toàn là phác thảo, chưa tô màu.” Hứa Kỳ Tịch lấy điện thoại ra, nhìn cái tên Mạch Tuệ hiển thị trên danh bạ.
Phải xịt deadline thật à?
Hay là chờ xem “trợ lý” không rõ là có tồn tại hay không của mình đến đây giúp?
Vừa nghĩ, hắn vừa nhấp chuột, mở mấy trang mình đã vẽ ra xem nội dung.
Hắn vẫn cảm thấy khá tò mò, muốn biết mình vẽ truyện gì.
Bộ truyện tên là: “Nếu tôi chỉ có thể sống đến 36 tuổi.”
“...”
Khóe miệng của Hứa Kỳ Tịch co giật vài cái: “Tên gì mà nghe đã thấy khác hẳn phong cách của mình thế này.”
Cái tên này nghe thôi đã biết là bộ truyện tranh u ám đầy bi kịch, dù hắn có hệ thống giúp tăng kỹ năng hội họa lên max level thì e là cũng khó mà vẽ ra được nội dung tiếp theo.
Với kiểu tư duy sinh viên của hắn bây giờ, cho dù xem hết nội dung trước đó thì cũng khó mà nghĩ ra phần tiếp theo cho bộ truyện này.
Quả nhiên, mình vẫn nên ra công trường khuân gạch thì hơn nhỉ?
Vẫn nên từ bỏ ý định kiếm sống nhờ vẽ truyện, ngoan ngoãn đổi nghề thì hơn.
Dù sao mình vẫn phải nuôi gia đình mà.
Với cơ bắp rắn rỏi này của hắn, làm mấy nghề cần thể lực chẳng khỏe hơn à?
***
Lúc này, Trương Bình trong nhóm lên tiếng: “Bọn mày vừa nhắc tới vụ xuyên thời gian thì tao chợt nhớ tới Cao Thoán. Cũng nửa năm rồi không thấy nó trồi lên, không biết đang làm gì nhỉ? Tao cũng nghi nó bị xuyên không…”
Trương Bản Pha: “Tao biết nhà nó, hồi năm ba có tới nhà nó rồi. Lần sau đi công tác ngang qua thành phố Đại Chung, nếu có cơ hội thì sẽ ghé qua đó xem thử.”
“Ok, thế việc này giao cho mày nhé.” Dương Duyệt tán thành.
Trương Bản Pha là kiểu khá đáng tin trong ký túc xá, cậu mà làm việc thì mọi người đều yên tâm cả.
“+1” Hứa Kỳ Tịch không có ký ức của ba năm này nên không dám nói bừa, cố gắng biến mình thành người vô hình, tối đa chỉ im lặng gửi một cái +1 dễ thương mà thôi.
Lại tám thêm một lúc, nhóm chat ký túc xá đại học mới yên tĩnh trở lại.
Bản dịch thuộc về nhóm dịch Lãng Nhân Môn, bạn Uyên xinh đẹp đã thức thâu đêm gõ đấy, nên các bạn độc giả có lòng thì hãy tìm đúng nguồn để được đọc nhanh và đúng nhất nhé, iu thưn rất nhiều <3 Xin phép đờ mờ lũ ăn cắp mất dạy một cái nữa nè ~
Vốn dĩ, Hứa Kỳ Tịch còn định tâm sự về chủ đề “mất ký ức ba năm”, nhưng mãi mà vẫn không tìm được cơ hội phù hợp để xen vào, tạm thời đành phải từ bỏ.
Hắn chống cằm, ngón tay nhấn nhẹ một cái trên điện thoại, quay lại giao diện chính của phần mềm chat.
Ngoại trừ mấy nhóm chat ra, còn có một người bạn để hình đại diện là “ruộng lúa” gửi liền tù tì hơn mười tin nhắn cho hắn.
Nickname hiển thị của người này là… Mạch Tuệ.
“Mạch Tuệ?” nhìn thấy cái tên này, Hứa Kỳ Tịch bỗng giật thót.
Phần giật mình này đến từ phản ứng bản năng vì không thể giao bản thảo kịp deadline.
“Không phải là cái cô Mạch Tuệ hay gọi điện cho mình đấy chứ?”
Mở khung chat ra… trúng phóc.
Nhưng tin nhắn đối phương gửi cho hắn lần này lại không liên quan gì tới truyện tranh cả.
Tin nhắn gửi từ hôm qua.
Mạch Tuệ: “Thầy Hùng Bá, đống linh kiện máy móc mà lần trước anh hỏi tôi ấy, nay trùng hợp là anh họ tôi đang có. Tôi đã đặt hàng cho anh rồi… Có thể ngày mai sẽ được chuyển tới đấy, đến lúc đó anh nhớ ký nhận rồi cho 5 sao nhé.”
Tin nhắn sau đó là hơn mười bức ảnh chụp, toàn là ảnh mấy món linh kiện kỳ lạ, vốn dĩ không phải loại thường thấy.
Hứa Kỳ Tịch nhìn chằm chằm vào tin nhắn này.
Thầy Hùng Bá?
Mình phải lầy lội tới cỡ nào mới có thể lấy cái bút danh như Hùng Bá này chứ?
Còn nữa… đầu năm nay, biên tập viên truyện tranh còn phụ trách công tác phục vụ mua bán hàng online nữa à? Lại còn đặt mua giúp hắn nữa? Tận tình tới cỡ này ư?
Còn nữa, tại sao mình lại đặt đống đồ này chứ?
Để lắp transformers chắc?
Trong đầu Hứa Kỳ Tịch lại ngập tràn dấu chấm hỏi.
Hôm nay các bạn dấu chấm hỏi trong đầu hắn siêng năng dễ sợ.
…
Tuy không hiểu mô tê gì, nhưng do lễ phép nên Hứa Kỳ Tịch vẫn nhắn một tin trả lời “Mạch Tuệ” này: “Được rồi, cảm ơn nhé.”
“Đừng khách khí, nên thầy Hùng Bá ạ, sau này vợ anh muốn mua gì thì cứ giao cho tôi tìm là được. Tôi sẽ gom đủ đống linh kiện đó gửi qua cho anh. Tóm lại anh đừng tốn thời gian ở việc tìm mua đống đồ đó nữa nhé. [icon mỉm cười]” giờ này Mạch Tuệ đang đi làm, nên lập tức trả lời.
Hứa Kỳ Tịch giơ đũa lên, xem nội dung tin nhắn trả lời.
Đống máy móc này không phải hắn đặt, mà là vợ cần ư?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang mỉm cười dịu dàng trên bức ảnh đám cưới phóng to treo ngay phòng khách ở đối diện.
Công việc của cô ấy có liên quan đến máy móc ư?
Nói thật, sau khi xếp ảnh của cô với phong cách cơ giới ở cạnh nhau thì lại… quyến rũ đến lạ!
Khi nào có dịp chắc phải đến chỗ làm của cô ấy lượn một vòng mới được, để xem bộ dạng của cô ấy lúc làm việc trông thế nào?
“Mong chờ quá đi.” Hứa Kỳ Tịch hí hửng nói.
“Đúng rồi, thầy Hùng Bá, linh kiện… tôi đã lo xong giúp anh rồi, vậy đợt này anh có thể trả đúng deadline giúp tôi được không? Anh đã hứa với tôi là hai hôm nữa sẽ nộp rồi đấy.” Mạch Tuệ lại bổ sung, cuối câu còn kèm theo một icon dễ thương.
Từ giọng điệu nói chuyện, gói icon đã dùng thì rất có thể biên tập viên Mạch Tuệ này là con gái? Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng có tên đực rựa nào đó thích dùng icon dễ thương kiểu này. Ai mà chưa từng dùng vài cái icon đáng yêu chứ, đúng không?
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Vấn đề nên tới thì chung quy cũng sẽ tới, khó mà trốn được.
Hắn sắp sửa phải giao bản thảo rồi ư?
Không biết bản thảo đã xong chưa nữa?
Đêm qua mình thức trắng đêm, không rõ đã vẽ xong chưa?
Nếu như chưa xong thì phải làm sao đây?
Với trạng thái của hắn bây giờ, ngay cả nội dung mình phải vẽ là gì cũng không rõ, rồi vẽ tranh kiểu gì hắn cũng hoàn toàn không biết.
Nếu như hoàn thành bản thảo thì trăm phần trăm là hắn không thể nộp bản thảo kịp deadline rồi.
Trừ khi trong đầu hắn lập tức xuất hiện một hệ thống như Thiển Hoàng*, cũng tặng kèm một gói quà server mới có [điểm thuộc tính], có thể khiến kỹ năng hội họa của hắn lập tức max level.
*Vừa là vàng nhạt, vừa là một nhân vật trong hoạt hình Tank Knights Fortress
Nhưng Thiển Hoàng lại không xuất hiện.
Hứa Kỳ Tịch chỉ có thể kiên trì trả lời Mạch Tuệ: “Chờ một lúc nhé, lát nữa tôi đi xem bản thảo trước đã.”
Nếu như đã vẽ xong thì ít nhất cũng trụ qua được ải này.
Nếu như chưa xong..
Vậy thì Mạch Tuệ trẻ tuổi chưa trải sự đời ạ, thật không dám giấu gì, thầy Hùng Bá của cô đã bị cắt ký ức rồi, nên cho tôi xịt deadline lần này nhé?
Mạch Tuệ gửi một loạt dấu hỏi qua: “???”
Xem bản thảo trước?
Chẳng lẽ trong lòng thầy Hùng Bá đây không rõ là bản thân đã vẽ xong hay chưa à?
Trong lòng cô ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành.
Thầy Xịt Bá ơi, kỳ này lại định xịt deadline nữa đấy phỏng?
…
Vét gọn bữa sáng xong, Hứa Kỳ Tịch dọn bát đũa rồi đứng dậy đi về phía phòng sách.
Hắn không biết có phải mình làm ở nhà hay không?
Nếu phải thì chắc chỗ làm việc sẽ ở phòng sách chứ nhỉ.
Nếu như không phải thì phòng vẽ tranh của mình ở đâu được đây?
Hứa Kỳ Tịch mù tịt về vụ vẽ vời, nhưng hắn cũng biết một người khó mà ôm hết từ A đến Z trong quá trình vẽ… Bình thường chắc là sẽ có vài trợ lý, giúp họa sĩ lo các khâu mới phải.
Nếu như hắn có phòng làm việc riêng ở bên ngoài, chỉ riêng việc tìm ra địa chỉ với mấy trợ lý kia thôi thì đã mất cả đống tâm tư rồi… Mới nghĩ đến những việc đó thì hắn đã đau hết cả đầu rồi.
Hắn không phải người có khiếu làm “thám tử”, không rành khoản này, cũng chẳng hề có chút hứng thú nào với vụ này!
Cửa phòng sách không khóa.
Hứa Kỳ Tịch xoay nắm cửa một cái rồi đẩy cửa vào.
Bên trong có một bộ máy tính, trước màn hình máy tính còn có một bộ thiết bị giống như dùng để vẽ tranh.
Thấy vậy, hắn thầm thở phào một hơi. Xem ra chắc là mình làm việc ngay tại nhà rồi.
Hứa Kỳ Tịch đi tới ngồi xuống trước máy tính, gõ lên bàn phím một cái.
Máy tính đang ở trạng thái chờ, vừa gõ một cái thì đã tiến vào trạng thái nhập mật khẩu.
“20020120” Hắn thuần thục nhập một dãy mật khẩu vào, đây là sinh nhật của hắn, cũng là mật khẩu đăng nhập máy tính hắn vẫn dùng đến nay… Mong là mình không có thói quen đổi mật khẩu.
Nếu không, chỉ riêng việc phá mật khẩu cũng đủ khiến mình hói hết cả trán.
May mà mật khẩu chính xác.
Theo một tràng tiếng vang du dương, máy tính thuận lợi tiến vào giao diện màn hình chính.
Trên màn hình có một phần mềm vẽ đang mở, trong dó còn có từng trang bản thảo đã save lại.
“Chưa vẽ xong hết… mấy bức sau này toàn là phác thảo, chưa tô màu.” Hứa Kỳ Tịch lấy điện thoại ra, nhìn cái tên Mạch Tuệ hiển thị trên danh bạ.
Phải xịt deadline thật à?
Hay là chờ xem “trợ lý” không rõ là có tồn tại hay không của mình đến đây giúp?
Vừa nghĩ, hắn vừa nhấp chuột, mở mấy trang mình đã vẽ ra xem nội dung.
Hắn vẫn cảm thấy khá tò mò, muốn biết mình vẽ truyện gì.
Bộ truyện tên là: “Nếu tôi chỉ có thể sống đến 36 tuổi.”
“...”
Khóe miệng của Hứa Kỳ Tịch co giật vài cái: “Tên gì mà nghe đã thấy khác hẳn phong cách của mình thế này.”
Cái tên này nghe thôi đã biết là bộ truyện tranh u ám đầy bi kịch, dù hắn có hệ thống giúp tăng kỹ năng hội họa lên max level thì e là cũng khó mà vẽ ra được nội dung tiếp theo.
Với kiểu tư duy sinh viên của hắn bây giờ, cho dù xem hết nội dung trước đó thì cũng khó mà nghĩ ra phần tiếp theo cho bộ truyện này.
Quả nhiên, mình vẫn nên ra công trường khuân gạch thì hơn nhỉ?
Vẫn nên từ bỏ ý định kiếm sống nhờ vẽ truyện, ngoan ngoãn đổi nghề thì hơn.
Dù sao mình vẫn phải nuôi gia đình mà.
Với cơ bắp rắn rỏi này của hắn, làm mấy nghề cần thể lực chẳng khỏe hơn à?
Danh sách chương