Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Sao tự nhiên đám tinh thú này lại co vòi thế này?

Cảm giác cứ như tất cả tinh thú đều đang sợ... thầy Hứa ấy?

Bởi vì tất cả đều quá quen với Diệt Phượng, nên chuyện tinh thú đột nhiên quỳ xuống chắc chắn không phải do cô làm, khả năng duy nhất chính là do thầy Hứa thần bí!

Không hổ là thầy Hứa!

Tuy không biết tại sao thầy Hứa lại làm được như vậy, nhưng đúng là lợi hại khỏi chê!

Không kịp nghĩ nhiều nữa, dù nguyên nhân là gì đi nữa thì cũng phải nhân lúc chúng nó yếu thế để xử đẹp mới được.

"Giết giết giết!" đội viên của Diệt Phượng lập tức tăng khí thế, gần như muốn bộc phát toàn bộ tinh thần lực trong n gười mình ra, biến chúng thành sát chiêu, ầm ầm đánh tới chỗ đám tinh thú.

Đám tinh thú thì vẫn run rẩy không ngừng, dù có bị đánh chết cũng không dám đứng dậy, chỉ phát ra từng tiếng rên trầm thấp, run rẩy chờ bị giết.

Thân thể tinh thú nổ tung, để lại hơn 10 miếng phù văn.

"Chị, chị không sao chứ?" thân hình cao gầy của Diệt Hoàng vượt qua đám tinh thú, chạy tới bên cạnh chị gái mình. Cô ôm Diệt Hoàng lên, cẩn thận kiểm tra thật kỹ.

Cô đã thức tỉnh năng lực liên quan tới chữa bệnh, là bác sĩ của cả đội.

"Chị vẫn ổn, mau để chị xuống đi, đội viên của chị đều đang nhìn kìa." Diệt Phượng giãy giụa nói. Cô phải giữ vững uy nghiêm của mình trước mặt đội viên.

Nhưng bị em gái bế thốc lên thế này thì còn gì là uy nghiêm nữa chứ?

"Thầy Hứa, vừa rồi tại sao đám tinh thú kia lại gục xuống thế?" bác sĩ Diệt Hoàng không để tâm tới sự phản kháng của chị mình, quay sang nhìn Hứa Kỳ Tịch, tò mò hỏi.

"Có thể là trúng độc." Hứa Kỳ Tịch nghĩ ra một giả thiết bạo gan.

Đồng thời, niệm lực của hắn thì lại cẩn thận đỡ lấy lô hội trong tay mình, ngay lúc nãy, hắn đã loáng thoáng cảm ứng được khí tức của anh Diệu.

Rất mong manh, hơn nữa chỉ thoáng qua mà thôi.

Nhưng chắc chắn là mùi của anh Diệu, không lẫn đi đâu được.

Lần trước anh Diệu đã nhập xác vào lô hội, không phải là vẫn còn dư lại uy thế đấy chứ?

"Trúng độc? Năng lực của thầy Hứa có liên quan tới độc ư?" bác sĩ Diệt Hoàng nghe vậy thì hai mắt sáng rực lên. Năng lực của chị gái cô là lôi điện màu hồng phấn, vậy độc là do thầy Hứa phóng ra ư?

"Ừ... đó cũng là một phương hướng tốt." Hứa Kỳ Tịch xoa cằm nói. So với vũ khí linh năng, có lẽ nên tìm hiểu xem có thể chế ra độc tố nhằm vào thể năng lượng tinh thần hay không, sau đó cho lên đại kiếm của mình.

Đại kiếm của tui có bôi kịch độc đó nha ~

Hơn nữa, một khi nắm giữ được độc tố, tiến hành nghiên cứu thì nói không chừng lại có thể chế ra thứ vô hại với con người, nhưng lại kịch độc với năng lượng tinh thần ấy chứ...

Cho dù không thể thì biến thành loại ngâm độc cũng được. Sau này mà chiến đấu thì có thể bôi lên vũ khí như nước thánh. Hoặc là chế thành thứ tương tự như đạn nước thánh chẳng hạn!

"Quay về tôi sẽ hỏi lại, xem thử có cách điều chế độc dược kiểu này hay không." Hứa Kỳ Tịch nói.

Bác sĩ Diệt Hoàng chớp chớp mắt, cô cảm giác chủ đề nói chuyện của thầy Hứa nhảy hơi nhanh.

Đây là lối tư duy của thiên tài ư?

Hơn hai mươi phút sau.

Tinh thú còn lại trong thế giới gương đã bị giết chết hết, thế giới gương cũng bắt đầu biến mất.

Các đội viên thức tỉnh nhặt phù văn, thu thập tin tức còn sót lại sau khi tinh thú bị tiêu diệt, sau đó quét dọn chiến trường rồi im lặng cùng đợi thế giới gương biến mất.

Hứa Kỳ Tịch ngồi lên xe của bác sĩ Diệt Hoàng để về nhà. Diệt Phượng không chủ động đòi tiễn hắn về, khiến hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Thầy Hứa." Lúc gần rời đi, bác sĩ Diệt Hoàng lo lắng dặn dò: "Nếu như anh muốn nghiên cứu độc tớ thì nhất định phải chuẩn bị biện pháp phòng độc chu đáo. Tốt nhất là đừng có thí nghiệm trong nhà. Nếu anh cần thì chúng tôi có thể cung cấp địa điểm."

"Yên tâm đi, tôi không lỗ mãng như vậy đâu." Hứa Kỳ Tịch mỉm cười đáp. Nghiên cứu kịch độc trong nhà? Sao mà làm vậy được, hắn vẫn muốn sống thêm vài năm mà.

Con ngươi của bác sĩ Diệt Hoàng trầm xuống, đảo mắt nhìn qua thiết bị tên cánh cổng kỳ tích ở tầng một kia. Thầy Hứa là người có thể lắp ráp loại thiết bị kích thích kiểu này ở trong nhà, cô không nhắc nhở vài câu thì sao mà yên tâm được?

...

Trên tầng ba.

Hứa Kỳ Tịch ôm lô hội đi lên lầu, lại tưới nước cho nó.

Trong quá trình tưới nước, hắn mới phát hiện ra con hamster nhỏ nấp trong chậu.

"Nhóc này, mày chui vào đây khi nào thế?" Hứa Kỳ Tịch kinh ngạc.

Hamster nghiêng đầu ra vẻ đáng yêu.

Hứa Kỳ Tịch nhíu mày: "Không phải là từ ngày hôm qua đấy chứ? Thế chẳng phải cảnh tao với Họa Mi nằm ngủ cũng bị mày thấy hết rồi á?"

Hamster: "???"

"Chậc chậc chậc." Hứa Kỳ Tịch giơ tay chạm nhẹ lên đầu chuột.

Nhưng hắn không đuổi nó đi mà còn lấy một cái bánh quy nhỏ ra đưa cho nó.

Hamster nhận lấy bánh quy, gặm ăn ngon lành.

Hứa Kỳ Tịch thì tựa lưng trên giường, lấy sổ điểm danh ra.

Họa Mi đã thức dậy, vậy thì chắc là Tề Y San cũng phải trở về rồi nhỉ?

Hắn mở trang của Tề Y San ra, gọi khẽ một tiếng: "713."

Đối diện lại vang lên một tiếng hít thở đều đặn.

Vẫn đang ngủ ư?

Hứa Kỳ Tịch rút tay về vẫn có thể nghe thấy đối phương đáp lại, ít nhất thì liên hệ giữa hai bên vẫn chưa đứt đoạn, đợi cô ấy tỉnh lại thì vẫn có thể nói chuyện được.

"Ơ, đang ngủ." lúc Hứa Kỳ Tịch định kéo sang trang khác thì giọng của Tề Y San lại vang lên trên sổ điểm danh.

Dừng lại một lúc.

"À, em đã trở về, chẳng trách." Tề Y San lại nói tiếp.

"Dậy rồi ư?" Hứa Kỳ Tịch hỏi.

Giọng nói của Tề Y San lại vang lên: "Họa Mim... là Kỳ Tịch à, có thể em ngủ quên, cảm giác tinh thần hơi mệt mỏi."

"Lần này trí nhớ không có vấn đề gì nhỉ? Chắc là liên quan tới thiết kế của cánh cổng kỳ tích rồi." Hứa Kỳ Tịch nói.

Tề Y San thử nhớ lại, đáp: "Lần này không có vấn đề gì. Em vẫn nhớ rõ bản thiết kế, thậm chí nếu rảnh thì em còn có thể cải tiến lại nó đấy."

"Chuyện về cánh cổng kỳ tích ấy, anh có vài tin tức muốn nói cho em biết. Anh vừa lấy được tin tức anh để lại cho bản thân trước khi mất trí nhớ... Phải phối hợp dùng cánh cổng kỳ tích với một bộ nước thuốc thì mới có hiệu quả tốt nhất. Nước thuốc đó là loại mấy năm nay anh vẫn uống đấy. Họa Mi biết cách điều chế, lát nữa anh sẽ hỏi Họa Mi rồi chuyển cách điều chế cho em." Hứa Kỳ Tịch nói.

"Cảm ơn." Tề Y San đáp. Nhưng dù có cách điều chế thì với hiện trạng ở chỗ cô bây giờ, e là cũng khó mà làm ra được. Nhưng nói thế nào đi nữa thì đó cũng là tâm ý của Hứa Kỳ Tịch, cô sẽ không từ chối.

"Còn nữa, nói tới mục tuyển chọn siêu năng lực để kích hoạt cho mọi người, hôm nay anh lại nghĩ tới chất độc. Có thể nghiên cứu ra một loại kịch độc nhắm riêng vào thể năng lượng tinh thần để chúng uống thử được không?" Hứa Kỳ Tịch đưa ra suy nghĩ của mình.

"Độc á?" Đối diện, Tề Y San cũng ngẩn ra, rơi vào trầm tư.

713 lúc trầm tư cứ như nhập định vậy, Hứa Kỳ Tịch có gọi kiểu gì cô cũng không phản ứng.

Hứa Kỳ Tịch đành phải rời khỏi trang của Tề Y San, lật lại trang của cô Tô, điểm nhẹ một cái, cứ có cảm giác như đang lật thẻ bài thế nhỉ?

"Cô Tô, bên cô chuẩn bị thế nào rồi?" Hứa Kỳ Tịch hỏi.

"Vẫn cần thêm chút thời gian nữa, ngày mai sẽ ổn thỏa hết." Tô Khê Sa đáp: "Có gì à?"

"Không có, chẳng qua là đại kiếm của tôi đã gom đủ 10 tấm phù văn rồi. Tôi định ngày mai sẽ qua chỗ cô, tiện thể mở thêm 90 lỗ để thăng cấp ấy mà." Hứa Kỳ Tịch nói.

"Nhanh tới vậy á?" Tô Khê Sa cũng giật mình, hôm qua mới vừa mở lỗ, hôm nay đã đủ 10 phù văn rồi ư?

"Tôi không chiến ddaaus một mình." Hứa Kỳ Tịch sờ lên mặt của mình, gương mặt này vẫn đỉnh khỏi nói, hôm nay lại có mặt mũi thêm lần nữa ở Đại Hạ.

"Đúng rồi, cô Tô này. Cô là cao thủ đúc vũ khí, có cách nào làm ra một cái hộp hay gì đó có thể chứa thể năng lượng tinh thần không?" Hứa Kỳ Tịch lại tò mò hỏi.

Hắn thề là mình chỉ thuận miệng hỏi thôi chứ không có ý gì khác.

"À, anh nói là dụng cụ để phong ấn thể năng lượng tinh thần ấy à? Có thể làm được... Nhưng bây giờ anh còn quá yếu, chuyện phong ấn thể năng lượng tinh thần bây giờ tạm thời anh vẫn chưa làm được đâu." Tô Khê Sa đáp.

"Nói vậy là có thể làm được à?" Hứa Kỳ Tịch xoa cằm.

Thuật phong ấn ư?

Lần sau tốt nhất là mình nên để dành vài cái lỗ trên kiếm cho thuật phong ấn mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện