Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Có lẽ là do tâm nguyện mong mỏi bao lâu nay sẽ hoàn thành vào ngày mai nên Tề Y San mất ngủ...
Hơn nữa từ trong tiềm thức, cô không dám ngủ.
Từ trước đến nay, hai ngày cuối tuần luôn thuộc về cô. Nhưng ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bây giờ có thay đổi thì sao?
Thế nên Tề Y San phải chờ đến thời khắc cuối cùng của ngày hôm nay kết thúc, đợi ngày mai bắt đầu.
Cô nhẹ nhàng đặt Sổ Điểm Danh và quyển truyện tranh lên đầu giường rồi cẩn thận di chuyển đầu của Hứa Kỳ Tịch đến vị trí thích hợp để vuốt ve nhất.
Hứa Kỳ Tịch đang ngủ say ngọ nguậy theo động tác của Tề Y San, tìm được vị trí thích ý nhất mới nằm yên.
Ngón tay mềm mại thon thả của Tề Y San vuốt ve đầu của Hứa Văn Cún. Xúc cảm từ ngón tay phản hồi đến tận tim, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc... Ngoại trừ việc chế tạo cánh cổng kỳ tích thì trong lòng cô, xoa đầu Hứa Kỳ Tịch và trở thành họa sĩ cũng quan trọng không kém.
Dưới tác dụng thủ pháp xoa đầu chó cao siêu của Tề Y San, Hứa Kỳ Tịch đang yên giấc phát ra những âm thanh thoải mái nghe rất vang trong đêm khuya thanh vắng.
Con số hiển thị thời gian trên điện thoại vẫn đang không ngừng thay đổi…
Động tác vuốt ve của Tề Y San cũng bắt đầu vội vàng theo.
00:01 rạng sáng chủ nhật, ngày 25 tháng 5 năm 2025.
Cuối cùng Tề Y San cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày cuối cùng quyết định thành bại đây rồi.”
Cô tựa đầu vào thành giường, nhỏ giọng lẩm bẩm.
…
Sáng sớm hôm sau.
Ánh sáng chính đạo lại chiếu xuống mặt đất.
Hứa Kỳ Tịch mở mắt ra, bên người vẫn còn vương lại mùi hương và hơi thở của vợ yêu nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu.
“Cảm giác này hơi bất thường.”
Hứa Kỳ Tịch bò dậy.
Sao lại có cảm giác cô đơn kiểu [Ngày nào chồng cũng về khuya, vợ đã say giấc. Tờ mờ sáng chồng đã dậy, lặng lẽ đi làm. Vợ ngủ dậy cả ngày không thấy chồng đâu] thế này?
Hôm qua mình ngủ lúc nào thế nhỉ?
Hứa Kỳ Tịch rời giường thay quần áo, đánh răng, rửa mặt, cạo râu.
Sau đó hắn xịt nước cho chậu lô hội ở đầu giường, thầm nghĩ có nên mang nó tới cửa sổ để phơi nắng hay không.
“Hay là mang xuống tầng dưới trước nhỉ.”
Hắn nghĩ mình phải chăm sóc chậu lô hội này như con của mình, phải đầu tư tình cảm vào đó mới được.
Vì thế Hứa Kỳ Tịch ôm lấy lô hội, tay còn lại vươn ra cầm lấy Sổ Điểm Danh và truyện tranh rồi đi xuống lầu.
Quả nhiên Tề Y San đang bận rộn ở tầng dưới.
Lúc này, thiết bị mang đầy cảm giác khoa học viễn tưởng kia đã lắp được hơn nửa… Khoang sinh vật đã hoàn thành, chỉ còn thiếu mỗi vỏ ngoài. Do đây là mô hình thử nghiệm đời đầu nên vỏ ngoài tạm thời không cần thiết.
Bây giờ Tề Y San đang lắp ráp phần khung cửa ngoài cùng.
Vì để đẩy nhanh tốc độ hoàn thành, Tề Y San gần như tận dụng toàn bộ thời gian.
“Ơ, Kỳ Tịch, anh dậy rồi à?”
Nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang, Tề Y San quay đầu lại cười híp mắt nhìn Hứa Kỳ Tịch, cô bĩu môi, ý bảo hắn nhìn về phía bàn.
Ở đó đã có bữa sáng phong phú… Tuy rằng cô không giỏi nấu nướng, đã thế còn rất bận rộn, bận đến mức chỉ hận không thể chia một phút thành hai nửa để dùng, nhưng cô vẫn đi mua bữa sáng từ sớm.
Thấy thế, Hứa Kỳ Tịch lại tự động thấy tim mình ấm sực lên, hắn đã quen với thao tác tự động này của Hứa Văn Tim rồi.
“Chào buổi sáng ~”
Sau khi đặt lô hội, Sổ Điểm Danh và truyện tranh xuống, Hứa Kỳ Tịch quay sang hỏi Tề Y San:
“Em ăn chưa?”
“Lúc trước em bị bỏng miệng nên chưa ăn. Sau đó thì bận quá nên không có thời gian để ăn.”
Nói đến đây, Tề Y San há miệng ra:
“A ~”
Hứa Kỳ Tịch bước lên trước, dùng tăm xiên một miếng bánh ngàn lớp, vừa đút cho cô vừa hỏi:
“Còn bao lâu nữa mới làm xong máy đột phá sọ não?”
“Chắc là buổi chiều sẽ xong, nếu nhanh… nói không chừng sẽ hoàn thành trước giờ cơm trưa.”
Tề Y San vừa ăn vừa nói:
“Nếu cảm thấy chán anh có thể làm việc của mình, không cần ở đây với em đâu.”
“Không sao ~ Buổi sáng anh định đọc cho xong truyện tranh của mình, anh ngồi cạnh em là được.”
Hứa Kỳ Tịch chỉ vào mười mấy quyển truyện tranh hôm qua vừa mới bê ra.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hứa Kỳ Tịch cũng bắt đầu có hứng thú với truyện tranh.
Bây giờ trong lòng hắn có một suy nghĩ không thực tế… Có khi hắn thật sự có thể vẽ xong bộ truyện tranh này cũng nên?
Không cần lo về vấn đề phong cách vẽ.
Hắn nghĩ cho dù mình vẽ bản nháp, thậm chí là vẽ người que, Họa Mi cũng có thể sửa chúng thành bảo thảo được.
…
Tiết tấu sinh hoạt sáng nay của Hứa Kỳ Tịch cũng gần giống như hôm qua.
Ăn cơm, đút cơm cho vợ, lau lá lô hội, đọc truyện tranh, suy ngẫm tình tiết trong truyện, tập vẽ hai bức tranh xấu xí.
Hai tiếng sau, 9 giờ sáng.
Sau khi xem xong từng quyển từng quyển “Nếu như tôi chỉ sống đến năm 36 tuổi”, Hứa Kỳ Tịch cảm thấy có điều kỳ lạ.
Hắn mở lại trang thứ 10 quyển truyện tranh thứ 10, nhìn chằm chằm vào trang này.
Trang này vẽ cảnh tượng nhân vật chính của truyện đang thả một chùm bóng bay đi. Bóng bay bảy sắc cầu vồng chiếm cứ cả trang truyện. Cảnh tượng rất đẹp, hiển nhiên đây là công của Thẩm Họa Mi.
Sau khi xem một lúc…
“Chóng mặt ư?”
Hứa Kỳ Tịch xoa mi tâm.
Hắn lại thử mở trang thứ chín của quyển thứ chín… Lúc nãy khi giở đến trang này hắn cũng thấy hoa mắt trong chốc lát.
Nội dung của trang này cũng là một bức tranh lớn cả trang, nhân vật phụ của truyện đứng trên nóc nhà, bên dưới là đủ các toàn kiến trúc đa dạng, hỗn loạn nhưng lại được sắp xếp theo quy tắc nào đó.
Cũng như lúc trước, sau khi nhìn một lúc… cảm giác chóng mặt kia lại ập tới, giống như cảm giác kích thích khi ngồi tàu lượn vậy.
“Nếu theo như quy luật này…”
Hứa Kỳ Tịch nhanh chóng giở những quyển còn lại ra.
Trang thứ nhất của quyển thứ nhất, trang thứ hai của quyển thứ hai, trang thứ ba của quyển thứ ba.
Quả nhiên, theo như quy luật này, trang nào cũng là tranh màu lớn chiếm hết cả trang truyện.
Hơn nữa đều là tranh cảnh vật mà nhân vật chỉ chiếm một góc rất nhỏ.
Có bóng bay, có phòng ốc, có bồ câu, có rừng trúc…
“Nếu nhìn kỹ, chẳng phải các hình ảnh này đều chưa hoàn chỉnh ư? Là do giới hạn kích thước trang truyện nên không dùng tranh hoàn chỉnh à?”
Hứa Kỳ Tịch nảy ra một suy nghĩ, vươn tay mở máy tính ra, cắm ổ cứng di động vào.
Trong ổ cứng là bản thảo gốc của “Nếu như tôi chỉ sống đến năm 36 tuổi” mà hắn và Thẩm Họa Mi cùng hợp tác vẽ nên.
Dựa theo quy tắc lúc trước, Hứa Kỳ Tịch lật giở từng trang một.
Mấy trang này trong bản thảo gốc trông hoàn chỉnh hơn, màu sắc cũng có khác biệt rất nhỏ.
Hứa Kỳ Tịch copy mấy trang này ra, đặt vào trong một file riêng.
Sau đó hắn bật tính năng phát hình ảnh.
Từng hình ảnh một được phóng toàn màn hình, phát theo thứ tự 15 giây một tấm.
Hắn cứ nhìn khoảng 10 giây là lại nhắm mắt một lúc. Có lẽ là do tàn ảnh của thị giác nên hình như hắn nhìn thấy một số hình vẽ kỳ lạ.
Những hình vẽ này được giấu trong bản vẽ gốc bằng cách sử dụng kỹ thuật tô chèn màu tương phản. Đây cũng chính là lí do Hứa Kỳ Tịch xem bản vẽ gốc lâu thì sẽ thấy chóng mặt.
Có điều vấn đề là…
Những hình vẽ này có tác dụng gì?
Hứa Kỳ Tịch xoa mắt.
Sau khi xem xong mười mấy trang truyện, bây giờ cứ chớp mắt là hắn lại thấy hình như mấy tàn ảnh ẩn giấu trong truyện kia bay vụt qua trước mắt mình.
“Mắt anh khó chịu à?”
Giọng nói của Tề Y San vang lên bên tai hắn.
Hứa Kỳ Tịch ngẩng đầu, nhận ra không biết từ lúc nào Tề Y San đã lắp xong máy đột phá sọ não và đi đến bên cạnh hắn.
Cô cởi găng tay ra, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên thái dương của Hứa Kỳ Tịch, xoa bóp cho hắn.
“Không sao, chỉ là đọc truyện tranh nên bị hoa mắt thôi… Hình vẽ trong mấy trang truyện này ẩn chứa thứ gì đó. Nhìn một lúc là sẽ thấy.”
Hứa Kỳ Tịch chỉ vào đồ án đang lóe sáng trên màn hình.
“Hả?”
Tề Y San khom lưng, nhấp chuột, xem lướt một lượt, quan sát kỹ những đồ án kia trong chốc lát rồi nghi hoặc nói:
“Có cảm giác gì đâu?”
“Không chóng mặt à?”
Hứa Kỳ Tịch nghi hoặc hỏi.
“Hoàn toàn không có.”
Tề Y San lắc đầu.
Sau đó, cô vui vẻ chỉ vào bàn làm việc:
“Nhìn này, ở kia kìa. cánh cổng kỳ tích chúng ta cùng chế tạo đã hoàn thành rồi!”
Nhanh thế ư? Hứa Kỳ Tịch nhìn theo hướng ngón tay cô.
Hắn nhìn thấy một thứ có kết cấu giống hệt trong bản thiết kế đang sừng sững trước mắt.
Kết cấu một cửa.
Kết cấu buồng thôi miên sinh vật trong cửa.
“Vậy bây giờ có thử không?”
Hứa Kỳ Tịch hỏi.
Nếu như đã làm xong… thì phải thử tính năng một chút chứ nhỉ?
Hứa Kỳ Tịch thấy hơi mong đợi.
“Cứ đợi đã, lần này em đã gọi bác sĩ Diệt Hoàng tới, đợi cô ấy rồi tính tiếp.”
Tề Y San nói:
“Tuy rằng em rất tự tin rằng trang bị do người có kỹ thuật hàng đầu như em chế tạo ra tuyệt đối sẽ không có tác dụng phụ. Nhưng… cẩn tắc vô áy náy.”
“Cũng được, đến lúc đó cứ để anh thử!”
Hứa Kỳ Tịch nghĩ ngợi chốc lát rồi đề nghị.
Hoặc là vợ lên, hoặc là hắn lên.
Lúc này hắn không lên thì ai lên?
Tề Y San lắc đầu, cười nói:
“Em đã bảo bác sĩ Diệt Hoàng tiện tay cầm mấy con chuột bạch nhỏ tới rồi, cứ để cho chuột bạch thử trước đã.”
Càng là lúc gần thành công càng phải bình tĩnh, không được hấp tấp.
Hơn mười phút sau…
Bác sĩ Diệt Hoàng với mái tóc vàng được buộc thành hình như hai viên thuốc vội vàng chạy tới, tiện tay đem theo hai con chuột bạch và một con Hamster.
Do Tề Y San gọi gấp quá nên cô chỉ kịp cầm theo hai con chuột bạch. Mà hai con thì thấy hơi ít… thế nên sau một hồi suy nghĩ, cô mang luôn cả một con Hamster theo cho đủ số.
***
Có lẽ là do tâm nguyện mong mỏi bao lâu nay sẽ hoàn thành vào ngày mai nên Tề Y San mất ngủ...
Hơn nữa từ trong tiềm thức, cô không dám ngủ.
Từ trước đến nay, hai ngày cuối tuần luôn thuộc về cô. Nhưng ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bây giờ có thay đổi thì sao?
Thế nên Tề Y San phải chờ đến thời khắc cuối cùng của ngày hôm nay kết thúc, đợi ngày mai bắt đầu.
Cô nhẹ nhàng đặt Sổ Điểm Danh và quyển truyện tranh lên đầu giường rồi cẩn thận di chuyển đầu của Hứa Kỳ Tịch đến vị trí thích hợp để vuốt ve nhất.
Hứa Kỳ Tịch đang ngủ say ngọ nguậy theo động tác của Tề Y San, tìm được vị trí thích ý nhất mới nằm yên.
Ngón tay mềm mại thon thả của Tề Y San vuốt ve đầu của Hứa Văn Cún. Xúc cảm từ ngón tay phản hồi đến tận tim, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc... Ngoại trừ việc chế tạo cánh cổng kỳ tích thì trong lòng cô, xoa đầu Hứa Kỳ Tịch và trở thành họa sĩ cũng quan trọng không kém.
Dưới tác dụng thủ pháp xoa đầu chó cao siêu của Tề Y San, Hứa Kỳ Tịch đang yên giấc phát ra những âm thanh thoải mái nghe rất vang trong đêm khuya thanh vắng.
Con số hiển thị thời gian trên điện thoại vẫn đang không ngừng thay đổi…
Động tác vuốt ve của Tề Y San cũng bắt đầu vội vàng theo.
00:01 rạng sáng chủ nhật, ngày 25 tháng 5 năm 2025.
Cuối cùng Tề Y San cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày cuối cùng quyết định thành bại đây rồi.”
Cô tựa đầu vào thành giường, nhỏ giọng lẩm bẩm.
…
Sáng sớm hôm sau.
Ánh sáng chính đạo lại chiếu xuống mặt đất.
Hứa Kỳ Tịch mở mắt ra, bên người vẫn còn vương lại mùi hương và hơi thở của vợ yêu nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu.
“Cảm giác này hơi bất thường.”
Hứa Kỳ Tịch bò dậy.
Sao lại có cảm giác cô đơn kiểu [Ngày nào chồng cũng về khuya, vợ đã say giấc. Tờ mờ sáng chồng đã dậy, lặng lẽ đi làm. Vợ ngủ dậy cả ngày không thấy chồng đâu] thế này?
Hôm qua mình ngủ lúc nào thế nhỉ?
Hứa Kỳ Tịch rời giường thay quần áo, đánh răng, rửa mặt, cạo râu.
Sau đó hắn xịt nước cho chậu lô hội ở đầu giường, thầm nghĩ có nên mang nó tới cửa sổ để phơi nắng hay không.
“Hay là mang xuống tầng dưới trước nhỉ.”
Hắn nghĩ mình phải chăm sóc chậu lô hội này như con của mình, phải đầu tư tình cảm vào đó mới được.
Vì thế Hứa Kỳ Tịch ôm lấy lô hội, tay còn lại vươn ra cầm lấy Sổ Điểm Danh và truyện tranh rồi đi xuống lầu.
Quả nhiên Tề Y San đang bận rộn ở tầng dưới.
Lúc này, thiết bị mang đầy cảm giác khoa học viễn tưởng kia đã lắp được hơn nửa… Khoang sinh vật đã hoàn thành, chỉ còn thiếu mỗi vỏ ngoài. Do đây là mô hình thử nghiệm đời đầu nên vỏ ngoài tạm thời không cần thiết.
Bây giờ Tề Y San đang lắp ráp phần khung cửa ngoài cùng.
Vì để đẩy nhanh tốc độ hoàn thành, Tề Y San gần như tận dụng toàn bộ thời gian.
“Ơ, Kỳ Tịch, anh dậy rồi à?”
Nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang, Tề Y San quay đầu lại cười híp mắt nhìn Hứa Kỳ Tịch, cô bĩu môi, ý bảo hắn nhìn về phía bàn.
Ở đó đã có bữa sáng phong phú… Tuy rằng cô không giỏi nấu nướng, đã thế còn rất bận rộn, bận đến mức chỉ hận không thể chia một phút thành hai nửa để dùng, nhưng cô vẫn đi mua bữa sáng từ sớm.
Thấy thế, Hứa Kỳ Tịch lại tự động thấy tim mình ấm sực lên, hắn đã quen với thao tác tự động này của Hứa Văn Tim rồi.
“Chào buổi sáng ~”
Sau khi đặt lô hội, Sổ Điểm Danh và truyện tranh xuống, Hứa Kỳ Tịch quay sang hỏi Tề Y San:
“Em ăn chưa?”
“Lúc trước em bị bỏng miệng nên chưa ăn. Sau đó thì bận quá nên không có thời gian để ăn.”
Nói đến đây, Tề Y San há miệng ra:
“A ~”
Hứa Kỳ Tịch bước lên trước, dùng tăm xiên một miếng bánh ngàn lớp, vừa đút cho cô vừa hỏi:
“Còn bao lâu nữa mới làm xong máy đột phá sọ não?”
“Chắc là buổi chiều sẽ xong, nếu nhanh… nói không chừng sẽ hoàn thành trước giờ cơm trưa.”
Tề Y San vừa ăn vừa nói:
“Nếu cảm thấy chán anh có thể làm việc của mình, không cần ở đây với em đâu.”
“Không sao ~ Buổi sáng anh định đọc cho xong truyện tranh của mình, anh ngồi cạnh em là được.”
Hứa Kỳ Tịch chỉ vào mười mấy quyển truyện tranh hôm qua vừa mới bê ra.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hứa Kỳ Tịch cũng bắt đầu có hứng thú với truyện tranh.
Bây giờ trong lòng hắn có một suy nghĩ không thực tế… Có khi hắn thật sự có thể vẽ xong bộ truyện tranh này cũng nên?
Không cần lo về vấn đề phong cách vẽ.
Hắn nghĩ cho dù mình vẽ bản nháp, thậm chí là vẽ người que, Họa Mi cũng có thể sửa chúng thành bảo thảo được.
…
Tiết tấu sinh hoạt sáng nay của Hứa Kỳ Tịch cũng gần giống như hôm qua.
Ăn cơm, đút cơm cho vợ, lau lá lô hội, đọc truyện tranh, suy ngẫm tình tiết trong truyện, tập vẽ hai bức tranh xấu xí.
Hai tiếng sau, 9 giờ sáng.
Sau khi xem xong từng quyển từng quyển “Nếu như tôi chỉ sống đến năm 36 tuổi”, Hứa Kỳ Tịch cảm thấy có điều kỳ lạ.
Hắn mở lại trang thứ 10 quyển truyện tranh thứ 10, nhìn chằm chằm vào trang này.
Trang này vẽ cảnh tượng nhân vật chính của truyện đang thả một chùm bóng bay đi. Bóng bay bảy sắc cầu vồng chiếm cứ cả trang truyện. Cảnh tượng rất đẹp, hiển nhiên đây là công của Thẩm Họa Mi.
Sau khi xem một lúc…
“Chóng mặt ư?”
Hứa Kỳ Tịch xoa mi tâm.
Hắn lại thử mở trang thứ chín của quyển thứ chín… Lúc nãy khi giở đến trang này hắn cũng thấy hoa mắt trong chốc lát.
Nội dung của trang này cũng là một bức tranh lớn cả trang, nhân vật phụ của truyện đứng trên nóc nhà, bên dưới là đủ các toàn kiến trúc đa dạng, hỗn loạn nhưng lại được sắp xếp theo quy tắc nào đó.
Cũng như lúc trước, sau khi nhìn một lúc… cảm giác chóng mặt kia lại ập tới, giống như cảm giác kích thích khi ngồi tàu lượn vậy.
“Nếu theo như quy luật này…”
Hứa Kỳ Tịch nhanh chóng giở những quyển còn lại ra.
Trang thứ nhất của quyển thứ nhất, trang thứ hai của quyển thứ hai, trang thứ ba của quyển thứ ba.
Quả nhiên, theo như quy luật này, trang nào cũng là tranh màu lớn chiếm hết cả trang truyện.
Hơn nữa đều là tranh cảnh vật mà nhân vật chỉ chiếm một góc rất nhỏ.
Có bóng bay, có phòng ốc, có bồ câu, có rừng trúc…
“Nếu nhìn kỹ, chẳng phải các hình ảnh này đều chưa hoàn chỉnh ư? Là do giới hạn kích thước trang truyện nên không dùng tranh hoàn chỉnh à?”
Hứa Kỳ Tịch nảy ra một suy nghĩ, vươn tay mở máy tính ra, cắm ổ cứng di động vào.
Trong ổ cứng là bản thảo gốc của “Nếu như tôi chỉ sống đến năm 36 tuổi” mà hắn và Thẩm Họa Mi cùng hợp tác vẽ nên.
Dựa theo quy tắc lúc trước, Hứa Kỳ Tịch lật giở từng trang một.
Mấy trang này trong bản thảo gốc trông hoàn chỉnh hơn, màu sắc cũng có khác biệt rất nhỏ.
Hứa Kỳ Tịch copy mấy trang này ra, đặt vào trong một file riêng.
Sau đó hắn bật tính năng phát hình ảnh.
Từng hình ảnh một được phóng toàn màn hình, phát theo thứ tự 15 giây một tấm.
Hắn cứ nhìn khoảng 10 giây là lại nhắm mắt một lúc. Có lẽ là do tàn ảnh của thị giác nên hình như hắn nhìn thấy một số hình vẽ kỳ lạ.
Những hình vẽ này được giấu trong bản vẽ gốc bằng cách sử dụng kỹ thuật tô chèn màu tương phản. Đây cũng chính là lí do Hứa Kỳ Tịch xem bản vẽ gốc lâu thì sẽ thấy chóng mặt.
Có điều vấn đề là…
Những hình vẽ này có tác dụng gì?
Hứa Kỳ Tịch xoa mắt.
Sau khi xem xong mười mấy trang truyện, bây giờ cứ chớp mắt là hắn lại thấy hình như mấy tàn ảnh ẩn giấu trong truyện kia bay vụt qua trước mắt mình.
“Mắt anh khó chịu à?”
Giọng nói của Tề Y San vang lên bên tai hắn.
Hứa Kỳ Tịch ngẩng đầu, nhận ra không biết từ lúc nào Tề Y San đã lắp xong máy đột phá sọ não và đi đến bên cạnh hắn.
Cô cởi găng tay ra, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên thái dương của Hứa Kỳ Tịch, xoa bóp cho hắn.
“Không sao, chỉ là đọc truyện tranh nên bị hoa mắt thôi… Hình vẽ trong mấy trang truyện này ẩn chứa thứ gì đó. Nhìn một lúc là sẽ thấy.”
Hứa Kỳ Tịch chỉ vào đồ án đang lóe sáng trên màn hình.
“Hả?”
Tề Y San khom lưng, nhấp chuột, xem lướt một lượt, quan sát kỹ những đồ án kia trong chốc lát rồi nghi hoặc nói:
“Có cảm giác gì đâu?”
“Không chóng mặt à?”
Hứa Kỳ Tịch nghi hoặc hỏi.
“Hoàn toàn không có.”
Tề Y San lắc đầu.
Sau đó, cô vui vẻ chỉ vào bàn làm việc:
“Nhìn này, ở kia kìa. cánh cổng kỳ tích chúng ta cùng chế tạo đã hoàn thành rồi!”
Nhanh thế ư? Hứa Kỳ Tịch nhìn theo hướng ngón tay cô.
Hắn nhìn thấy một thứ có kết cấu giống hệt trong bản thiết kế đang sừng sững trước mắt.
Kết cấu một cửa.
Kết cấu buồng thôi miên sinh vật trong cửa.
“Vậy bây giờ có thử không?”
Hứa Kỳ Tịch hỏi.
Nếu như đã làm xong… thì phải thử tính năng một chút chứ nhỉ?
Hứa Kỳ Tịch thấy hơi mong đợi.
“Cứ đợi đã, lần này em đã gọi bác sĩ Diệt Hoàng tới, đợi cô ấy rồi tính tiếp.”
Tề Y San nói:
“Tuy rằng em rất tự tin rằng trang bị do người có kỹ thuật hàng đầu như em chế tạo ra tuyệt đối sẽ không có tác dụng phụ. Nhưng… cẩn tắc vô áy náy.”
“Cũng được, đến lúc đó cứ để anh thử!”
Hứa Kỳ Tịch nghĩ ngợi chốc lát rồi đề nghị.
Hoặc là vợ lên, hoặc là hắn lên.
Lúc này hắn không lên thì ai lên?
Tề Y San lắc đầu, cười nói:
“Em đã bảo bác sĩ Diệt Hoàng tiện tay cầm mấy con chuột bạch nhỏ tới rồi, cứ để cho chuột bạch thử trước đã.”
Càng là lúc gần thành công càng phải bình tĩnh, không được hấp tấp.
Hơn mười phút sau…
Bác sĩ Diệt Hoàng với mái tóc vàng được buộc thành hình như hai viên thuốc vội vàng chạy tới, tiện tay đem theo hai con chuột bạch và một con Hamster.
Do Tề Y San gọi gấp quá nên cô chỉ kịp cầm theo hai con chuột bạch. Mà hai con thì thấy hơi ít… thế nên sau một hồi suy nghĩ, cô mang luôn cả một con Hamster theo cho đủ số.
Danh sách chương