Lời vừa nói xong, Tiểu Đao liền cảm thấy sắc mặt của chủ nhiệm Tạ càng khó coi hơn. Rất rõ ràng là Tạ Điền không biết Hạ Thần Phong đi huyện Bình Dao, cũng không biết Lục Dao ở huyện Bình Dao, lại càng không biết Hạ Thần Phong đến huyện Bình Dao là vì Lục Dao. Vừa rồi cậu chỉ nhiều lời, nhưng bây giờ thì cậu hoàn toàn đúng con bà nó miệng tiện rồi...
“Aiz! Chủ nhiệm Tạ đừng nghĩ nhiều… Đó không phải chỉ là một hình vẽ thôi sao, dù sao thì Lục Dao cũng khá có kinh nghiệm…”
Tiểu Đao không nói gì nữa, cậu cảm thấy mình thật sự càng nói càng sai.
Tạ Điền cảm thấy trái tim đang đau, Hạ Thần Phong là kiểu người gì, chẳng lẽ cô không biết sao? Hạ Thần Phong là người cuồng phá án, vì vụ án anh có thể cả tháng không về nhà, buông bỏ mọi thứ, trong mắt anh, chỉ có phá án mới là việc quan trọng nhất.
Nhưng mà bây giờ, ba vụ án mạng vẫn chưa được phá mà anh lại chạy đến huyện Bình Dao. Cho dù là vì chứng cứ, đây cũng là lần đầu tiên anh hành động điên cuồng như vậy, căn bản đây không phải là tác phong trước đây của anh.
Tạ Điền muốn giả vờ không để ý, cô cười nói: “Đúng rồi, chẳng phải trước đây cậu đã phát hiện ra manh mối sao? Thế nào rồi?” Nhắc tới việc này, Tiểu Đao mới nhớ ra, lúc đó cậu kích động như vậy là vì đã tìm được dấu vết của hung thủ.
“Chẳng phải lúc đó Tôn Nhã đang ở khu vực thành phố sao? Tôi nhớ ra một việc, không chỉ là hoạt động trồng cây có camera giám sát, và không chỉ là có camera giám sát trên đường. Đối diện trung tâm hội nghị có một tiệm cắt tóc, ở đó có một camera có thể nhìn thấy tình hình của tổ chức hoạt động.”
Tiệm cắt tóc có một tấm kính sát sàn lớn, cho nên dù camera được lắp ở bên trong cũng có thể nhìn thấy bên ngoài. Tiểu Đao nghĩ ra điều này mới vội vội vàng vàng lái xe đến trung tâm thành phố. Quả nhiên cậu nhìn thấy Tôn Nhã đang đi về phía một người mặc toàn đồ đen trong video giám sát của của tiệm cắt tóc đó. Tại sao Tiểu Đao vừa nhìn đã biết đó là nữ, đó là vì đôi giày cao gót màu đen kia.
Tiểu Đao lấy được video liền vội vàng trở về, trên đường về thì Hạ Thần Phong gọi điện cho cậu, bởi vì một phút mất tập trung nên cậu mới bị tai nạn giao thông.
Tạ Điền cau mày, đây quả thực là một chứng cứ rất có lợi, “Cậu nói hung thủ là phụ nữ? Sức của phụ nữ kém hơn đàn ông rất nhiều…”
Mẹ của Tiểu Đao cầm bình nước nóng đi vào, “Cả hai đều ở trong bệnh viện thì đừng nói đến vụ án nữa, chẳng lẽ nếu thành phố Tô này thiếu mấy đứa thì sẽ loạn hết lên sao?”
Lần này bố của Tiểu Đao ngồi ở một góc cũng gật đầu, Tạ Điền khẽ đứng dậy với vẻ có lỗi, “Cậu vừa tỉnh dậy, nên nghỉ ngơi cho tốt đi!” Tiểu Đao cũng biết vừa nãy mình nói sai rồi, hơn nữa cũng cậu cũng vừa tỉnh lại, nói nhiều như vậy cũng thấy rất mệt rồi.
Tạ Điền về đến phòng bệnh của mình liền lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm thông tin về huyện Bình Dao. Nhìn thấy nơi đó đã nằm trong vùng cảnh báo mưa lũ màu cam, hơn nữa rất có thể ở vùng núi sẽ xảy ra hiện tượng lũ quét.
Cô đặt điện thoại xuống, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Cho dù là biết Hạ Thần Phong đến huyện Bình Dao là để tìm Lục Dao, nhưng bản thân mình đúng là ngu muội, biết vậy mà vẫn đi lo lắng cho người đàn ông không thích mình.
Nội tâm của Tạ Điền đấu tranh rất lâu nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cô cầm điện thoại lên gọi vào số của Hạ Thần Phong, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy…” Giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống vang lên khiến cô thất vọng buông điện thoại xuống, nằm xuống giường.
Cuối cùng, vào bản tin lúc mười giờ có đưa tin tình hình mưa bão ở huyện Bình Dao sẽ gây ra hiện tượng lũ quét. Tạ Điền nhìn ti vi, trong lòng lo lắng, nhưng cô gọi cho Hạ Thần Phong thì anh lại tắt máy, căn bản là cô không liên lạc được với anh.
“Chắc là không sao đâu, huyện Bình Dao lớn lắm, có lẽ Lục Dao không ở chỗ đó đâu…” Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Tạ Điền vẫn không thể yên tâm được, “Tiểu Viên, kiểm tra giúp tôi, Lục Dao trong vụ án ở công trình của Tập đoàn Tinh Thần trước đây sống ở chỗ nào?”
Cuối cùng, Tạ Điền cũng không nhịn được liền gọi điện cho trợ lý của mình là Tiểu Viên đi tra địa chỉ nhà của Lục Dao. Đợi một lúc sau Tiểu Viên mới báo lại thông tin của Lục Dao cho Tạ Điền, “Cậu chắc chắn Lục Dao sống ở đó chứ?”
Tạ Điền nhìn cơn mưa to bên ngoài phòng, “Tin tức nói, ở đó xảy ra lũ quét…” Tạ Điền cúp máy, vô thức đưa tay vào miệng cắn, đây là động tác mà cô làm trong vô thức khi căng thẳng. Nhưng về sau, khi làm bác sĩ pháp y, bàn tay cô luôn phải tiếp xúc với thi thể, cô mới ép mình phải thay đổi thói quen này. Nhưng bây giờ sự căng thẳng bất an trong lòng khiến cô vô thức làm ra hành động này.
***
Hai người Lục Dao và Hạ Thần Phong đang ở trên núi, lúc lũ quét xảy ra thì quả thực là rất nguy hiểm,trong núi mưa to, gió cũng rất to, hai người có bật đèn pin thì cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ thấy đường đi.
Lúc này Lục Dao không thể không thừa nhận, nếu không có Hạ Thần Phong giúp đỡ, cho dù cô cứ sống ở trên núi thì sợ rằng cũng không tránh được cơn lũ quét này. Đặt biệt là giây phút cuối cùng, Hạ Thần Phong vì bảo vệ cô mà bị một hòn đá rơi vào người.
Nhờ giúp đỡ lẫn nhau mà cuối cùng Lục Dao và Hạ Thần Phong cũng tìm ra được một hang núi nhỏ chỉ có thể chứa được khoảng ba người. Lũ quét chỉ còn cách bọn họ mấy chục mét, tiếng động ầm ầm đã khiến Lục Dao cảm nhận được sự đáng sợ của thiên tai.
Hang núi này khá sạch sẽ, Hạ Thần Phong ngồi trong hang núi, người dựa vào tảng đá, cánh tay trái đã tê liệt rồi, thử cử động nhẹ nhàng, đại khái là có hiểu biết về vết thương kiểu này, tuy chưa đến mức gãy xương nhưng có lẽ cũng bị bầm dập xương.
Lục Dao nhìn bầu trời đen thui bên ngoài hang núi, cơn mưa này chưa tạnh thì lũ quét sẽ không dừng lại. Trong hang núi không có củi khô, chỉ có lá cây ẩm ướt, nên hai người chỉ có thể bật đèn pin lên.
Lục Dao nhanh chóng cởi áo mưa ra rồi lộn ngược áo mưa lại, tiếp theo là rải lá cây xuống mặt đất, sau đó là rải áo mưa lên, mặt trái của áo mưa khô ráo, sau khi làm xong những việc này cô liền quay người lại nhìn Hạ Thần Phong, “Cánh tay của anh thế nào rồi?”
Hạ Thần Phong lắc đầu, “Không bị thương đến xương.”
Lục Dao nghe thấy vậy liền yên tâm, cô nói lời cảm ơn Hạ Thần Phong, “Cảm ơn anh, nếu không có anh, sợ là tôi không được may mắn như thế này.” Hòn đá đó rơi về phía đầu của Lục Dao, nếu nó thật sự rơi trúng xuống đầu của cô, thì chắc chắn cô sẽ bị toác đầu chảy máu.
“Địa hình của nơi này khá cao, có lẽ chúng ta đã an toàn rồi, nhưng vẫn phải đợi đến khi lũ quét kết thúc chúng ta mới có thể rời khỏi đây.” Lục Dao nhìn cơn mưa to bên ngoài, đôi lông mày của cô cau chặt lại.
Lần này Hạ Thần Phong thật sự hối hận, nếu sáng nay anh nghe lời Lục Dao ở trong căn nhà nhỏ thì hai người đã rất an toàn.
Căn nhà nhỏ của Lục Dao nằm ở phía trên của sườn núi, căn bản là sẽ không bị ảnh hưởng của lũ quét, nếu không phải do mình cố chấp thì hai người đã không gặp nguy hiểm.
“Lần này tôi đã làm liên lụy đến cô...” Hạ Thần Phong cởi áo mưa ra với sự giúp đỡ của Lục Dao, dù hai người có mặc áo mưa nhưng quần áo bên trong vẫn bị ướt rất nhiều. Lục Dao không nói gì mà chỉ lấy áo mưa của anh ra dùng để che cửa hang động lại, tuy không thể che được toàn bộ nhưng cũng có thể chắn được gió, đỡ lạnh phần nào.
“Aiz! Chủ nhiệm Tạ đừng nghĩ nhiều… Đó không phải chỉ là một hình vẽ thôi sao, dù sao thì Lục Dao cũng khá có kinh nghiệm…”
Tiểu Đao không nói gì nữa, cậu cảm thấy mình thật sự càng nói càng sai.
Tạ Điền cảm thấy trái tim đang đau, Hạ Thần Phong là kiểu người gì, chẳng lẽ cô không biết sao? Hạ Thần Phong là người cuồng phá án, vì vụ án anh có thể cả tháng không về nhà, buông bỏ mọi thứ, trong mắt anh, chỉ có phá án mới là việc quan trọng nhất.
Nhưng mà bây giờ, ba vụ án mạng vẫn chưa được phá mà anh lại chạy đến huyện Bình Dao. Cho dù là vì chứng cứ, đây cũng là lần đầu tiên anh hành động điên cuồng như vậy, căn bản đây không phải là tác phong trước đây của anh.
Tạ Điền muốn giả vờ không để ý, cô cười nói: “Đúng rồi, chẳng phải trước đây cậu đã phát hiện ra manh mối sao? Thế nào rồi?” Nhắc tới việc này, Tiểu Đao mới nhớ ra, lúc đó cậu kích động như vậy là vì đã tìm được dấu vết của hung thủ.
“Chẳng phải lúc đó Tôn Nhã đang ở khu vực thành phố sao? Tôi nhớ ra một việc, không chỉ là hoạt động trồng cây có camera giám sát, và không chỉ là có camera giám sát trên đường. Đối diện trung tâm hội nghị có một tiệm cắt tóc, ở đó có một camera có thể nhìn thấy tình hình của tổ chức hoạt động.”
Tiệm cắt tóc có một tấm kính sát sàn lớn, cho nên dù camera được lắp ở bên trong cũng có thể nhìn thấy bên ngoài. Tiểu Đao nghĩ ra điều này mới vội vội vàng vàng lái xe đến trung tâm thành phố. Quả nhiên cậu nhìn thấy Tôn Nhã đang đi về phía một người mặc toàn đồ đen trong video giám sát của của tiệm cắt tóc đó. Tại sao Tiểu Đao vừa nhìn đã biết đó là nữ, đó là vì đôi giày cao gót màu đen kia.
Tiểu Đao lấy được video liền vội vàng trở về, trên đường về thì Hạ Thần Phong gọi điện cho cậu, bởi vì một phút mất tập trung nên cậu mới bị tai nạn giao thông.
Tạ Điền cau mày, đây quả thực là một chứng cứ rất có lợi, “Cậu nói hung thủ là phụ nữ? Sức của phụ nữ kém hơn đàn ông rất nhiều…”
Mẹ của Tiểu Đao cầm bình nước nóng đi vào, “Cả hai đều ở trong bệnh viện thì đừng nói đến vụ án nữa, chẳng lẽ nếu thành phố Tô này thiếu mấy đứa thì sẽ loạn hết lên sao?”
Lần này bố của Tiểu Đao ngồi ở một góc cũng gật đầu, Tạ Điền khẽ đứng dậy với vẻ có lỗi, “Cậu vừa tỉnh dậy, nên nghỉ ngơi cho tốt đi!” Tiểu Đao cũng biết vừa nãy mình nói sai rồi, hơn nữa cũng cậu cũng vừa tỉnh lại, nói nhiều như vậy cũng thấy rất mệt rồi.
Tạ Điền về đến phòng bệnh của mình liền lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm thông tin về huyện Bình Dao. Nhìn thấy nơi đó đã nằm trong vùng cảnh báo mưa lũ màu cam, hơn nữa rất có thể ở vùng núi sẽ xảy ra hiện tượng lũ quét.
Cô đặt điện thoại xuống, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Cho dù là biết Hạ Thần Phong đến huyện Bình Dao là để tìm Lục Dao, nhưng bản thân mình đúng là ngu muội, biết vậy mà vẫn đi lo lắng cho người đàn ông không thích mình.
Nội tâm của Tạ Điền đấu tranh rất lâu nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cô cầm điện thoại lên gọi vào số của Hạ Thần Phong, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy…” Giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống vang lên khiến cô thất vọng buông điện thoại xuống, nằm xuống giường.
Cuối cùng, vào bản tin lúc mười giờ có đưa tin tình hình mưa bão ở huyện Bình Dao sẽ gây ra hiện tượng lũ quét. Tạ Điền nhìn ti vi, trong lòng lo lắng, nhưng cô gọi cho Hạ Thần Phong thì anh lại tắt máy, căn bản là cô không liên lạc được với anh.
“Chắc là không sao đâu, huyện Bình Dao lớn lắm, có lẽ Lục Dao không ở chỗ đó đâu…” Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Tạ Điền vẫn không thể yên tâm được, “Tiểu Viên, kiểm tra giúp tôi, Lục Dao trong vụ án ở công trình của Tập đoàn Tinh Thần trước đây sống ở chỗ nào?”
Cuối cùng, Tạ Điền cũng không nhịn được liền gọi điện cho trợ lý của mình là Tiểu Viên đi tra địa chỉ nhà của Lục Dao. Đợi một lúc sau Tiểu Viên mới báo lại thông tin của Lục Dao cho Tạ Điền, “Cậu chắc chắn Lục Dao sống ở đó chứ?”
Tạ Điền nhìn cơn mưa to bên ngoài phòng, “Tin tức nói, ở đó xảy ra lũ quét…” Tạ Điền cúp máy, vô thức đưa tay vào miệng cắn, đây là động tác mà cô làm trong vô thức khi căng thẳng. Nhưng về sau, khi làm bác sĩ pháp y, bàn tay cô luôn phải tiếp xúc với thi thể, cô mới ép mình phải thay đổi thói quen này. Nhưng bây giờ sự căng thẳng bất an trong lòng khiến cô vô thức làm ra hành động này.
***
Hai người Lục Dao và Hạ Thần Phong đang ở trên núi, lúc lũ quét xảy ra thì quả thực là rất nguy hiểm,trong núi mưa to, gió cũng rất to, hai người có bật đèn pin thì cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ thấy đường đi.
Lúc này Lục Dao không thể không thừa nhận, nếu không có Hạ Thần Phong giúp đỡ, cho dù cô cứ sống ở trên núi thì sợ rằng cũng không tránh được cơn lũ quét này. Đặt biệt là giây phút cuối cùng, Hạ Thần Phong vì bảo vệ cô mà bị một hòn đá rơi vào người.
Nhờ giúp đỡ lẫn nhau mà cuối cùng Lục Dao và Hạ Thần Phong cũng tìm ra được một hang núi nhỏ chỉ có thể chứa được khoảng ba người. Lũ quét chỉ còn cách bọn họ mấy chục mét, tiếng động ầm ầm đã khiến Lục Dao cảm nhận được sự đáng sợ của thiên tai.
Hang núi này khá sạch sẽ, Hạ Thần Phong ngồi trong hang núi, người dựa vào tảng đá, cánh tay trái đã tê liệt rồi, thử cử động nhẹ nhàng, đại khái là có hiểu biết về vết thương kiểu này, tuy chưa đến mức gãy xương nhưng có lẽ cũng bị bầm dập xương.
Lục Dao nhìn bầu trời đen thui bên ngoài hang núi, cơn mưa này chưa tạnh thì lũ quét sẽ không dừng lại. Trong hang núi không có củi khô, chỉ có lá cây ẩm ướt, nên hai người chỉ có thể bật đèn pin lên.
Lục Dao nhanh chóng cởi áo mưa ra rồi lộn ngược áo mưa lại, tiếp theo là rải lá cây xuống mặt đất, sau đó là rải áo mưa lên, mặt trái của áo mưa khô ráo, sau khi làm xong những việc này cô liền quay người lại nhìn Hạ Thần Phong, “Cánh tay của anh thế nào rồi?”
Hạ Thần Phong lắc đầu, “Không bị thương đến xương.”
Lục Dao nghe thấy vậy liền yên tâm, cô nói lời cảm ơn Hạ Thần Phong, “Cảm ơn anh, nếu không có anh, sợ là tôi không được may mắn như thế này.” Hòn đá đó rơi về phía đầu của Lục Dao, nếu nó thật sự rơi trúng xuống đầu của cô, thì chắc chắn cô sẽ bị toác đầu chảy máu.
“Địa hình của nơi này khá cao, có lẽ chúng ta đã an toàn rồi, nhưng vẫn phải đợi đến khi lũ quét kết thúc chúng ta mới có thể rời khỏi đây.” Lục Dao nhìn cơn mưa to bên ngoài, đôi lông mày của cô cau chặt lại.
Lần này Hạ Thần Phong thật sự hối hận, nếu sáng nay anh nghe lời Lục Dao ở trong căn nhà nhỏ thì hai người đã rất an toàn.
Căn nhà nhỏ của Lục Dao nằm ở phía trên của sườn núi, căn bản là sẽ không bị ảnh hưởng của lũ quét, nếu không phải do mình cố chấp thì hai người đã không gặp nguy hiểm.
“Lần này tôi đã làm liên lụy đến cô...” Hạ Thần Phong cởi áo mưa ra với sự giúp đỡ của Lục Dao, dù hai người có mặc áo mưa nhưng quần áo bên trong vẫn bị ướt rất nhiều. Lục Dao không nói gì mà chỉ lấy áo mưa của anh ra dùng để che cửa hang động lại, tuy không thể che được toàn bộ nhưng cũng có thể chắn được gió, đỡ lạnh phần nào.
Danh sách chương