Lục Dao nhìn bầu trời đã tối đen, để Hạ Thần Phong xuống núi bây giờ thì cũng không hay, “Vào nhà trước đi, ở trên núi trời tốt rất nhanh...”
Hạ Thần Phong bước vào nhà, bên trong rất sạch sẽ, Lục Dao quay người lại với vẻ hơi lúng túng, “Xin lỗi, ở trên núi vẫn chưa có điện...” Nói xong, cô liền thắp mấy ngọn đèn dầu đậu nành trong phòng lên.
Hạ Thần Phong ngồi ở trước bàn vuông nhìn Lục Dao đi vào bếp lấy một cốc nước nóng ra, sau đó đưa cho mình một chén nước trà có mùi thuốc bắc, “Trên núi hay có khí độc, lần đầu tiên anh đến đây, uống cái này vào thì ngày mai sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Lục Dao ngồi ở phía đối diện Hạ Thần Phong. Ánh sáng bên ngoài bắt đầu tối dần, mấy ngọn đèn dầu đậu nành trong phòng trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Hạ Thần Phong cảm thấy thần kinh của mình đúng là có vấn đề mà, thế mà lại chạy đến chỗ này thật chứ, nhưng trong khoảnh khắc Hạ Thần Phong nhìn thấy Lục Dao xinh xắn đứng trước mặt mình, anh cảm thấy mình yên tâm hơn rất nhiều.
“Đã phá được vụ án của Ngũ Gia Mẫn...”
Lục Dao giật mình ngẩng đầu lên, “Đã phá?”
“Ừm, sau khi cô đi, người nhà đó đã tìm thấy người đứng sau lên kế hoạch cho mọi chuyện - Kiệt Khắc...” Hạ Thần Phong nói xong liền uống cạn chén trà thuốc, ban đầu anh còn tưởng sẽ rất khó uống nhưng khi uống vào thì lại không ngờ mùi vị rất ngọt ngào.
Lục Dao thở dài, “Kiệt Khắc?” Lục Dao biết Kiệt Khắc. Dù sao thì cô cũng là người trong ngành kiến trúc, Kiệt Khắc là một nhà thiết kế trẻ tương đối nổi tiếng, cũng chính là người mà Ngũ Gia Mẫn ngưỡng mộ, nhưng vì sao Kiệt Khắc lại muốn giết Ngũ Gia Mẫn, hơn nữa Kiệt Khắc...
Lục Dao nhớ đến bố cục căn phòng của Ngũ Gia Mẫn đột nhiên bị thay đổi, lúc trước cô nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại bị người khác cắt đứt ý nghĩ.
Ngũ Gia Mẫn là một người rất mạnh mẽ, vì vậy trừ khi cô ta gặp được người mình tôn thờ thì mới có thể đồng ý tiếp thu ý kiến... Nếu như người đó là Kiệt Khắc, vậy rất có khả năng cô ta đã tiếp thu ý kiến của hắn.
“A! Lẽ ra tôi nên sớm nghĩ đến... Nếu không phải là một người nổi tiếng, thì sao cậu ta có thể nghe theo cơ chứ...”
“Kiệt Khắc không chỉ là một nhà thiết kế mà còn là một bác sĩ tâm lý cấp cao, hắn thôi miên Ngũ Gia Mẫn, khiến Ngũ Gia Mẫn rơi vào trạng thái bi quan chán đời trong một khoảng thời gian...”
Phong thủy kết hợp với ám thị tâm lý cho ra kết quả là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Ngũ Gia Mẫn đã bắt đầu cảm thấy bi quan chán đời. Lục Dao trầm mặc, cho dù mình và Ngũ Gia Mẫn không hợp nhau, nhưng tốt xấu gì hai người cũng là bạn học hơn ba năm. Hơn nữa, rất có thể là bởi vì cô nên mới Ngũ Gia Mẫn mới phải chết.
“Dù vậy thì Kiệt Khắc cũng không phải là người đứng sau...” Lục Dao biết, người đứng sau mọi chuyện chính là người ngày hôm đó đã nói chuyện với cô qua điện thoại.
Lục Dao quay đầu nhìn Hạ Thần Phong, “Lần này anh đến đây chắc không phải là vì vụ án của Ngũ Gia Mẫn đâu nhỉ...”
Theo suy đoán của Lục Dao, lần này Hạ Thần Phong đến đây, sắc mặt khó coi, giữa hai đầu lông mày có lo lắng và phiền não. Ngay cả trước đây, khi gặp vụ án khó mà Lục Dao cũng không thấy Hạ Thần Phong có biểu cảm này.
“Trong khoảng thời gian này, thành phố Tô đã xảy ra nhiều vụ trọng án... Chúng tôi tìm thấy hình vẽ này ở hiện trường vụ án...” Nói xong, Hạ Thần Phong liền lấy điện thoại di động ra và mở ảnh rồi đưa ảnh chụp cho Lục Dao xem.
Lục Dao không lập tức nhận lấy mà nhìn Hạ Thần Phong trước, “Hạ Thần Phong, tại sao anh lại nghĩ rằng tôi sẽ phá án giúp các anh?” Lục Dao còn nhớ rõ, lần đầu tiên mình giúp đỡ đã bị nhóm người Hạ Thần Phong coi là ngụy khoa học(*), bọn họ không tin tưởng Lục Dao. Nhưng bây giờ, Hạ Thần Phong không quản đường xá xa xôi chạy đến đây, chỉ vì tìm mình để hỗ trợ phá án? (*) Giả khoa học hay ngụy khoa học là một loại hình của các kiến thức hay các quy trình nào đó, mà nói chung không được giới khoa học công nhận là một môn khoa học do không đáp ứng được các nguyên tắc khoa học cơ bản. Đồng thời, nó luôn cố gắng tự chứng tỏ đó là môn khoa học. Nguyên tắc đó là khả năng kiểm chứng bằng các phương pháp khoa học.
Sự thay đổi này, không chỉ mình Lục Dao không tin, ngay cả Hạ Thần Phong người nói ra câu đó cũng cảm thấy mình đã có một sự thay đổi lớn.
Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao, “Bởi vì cô cũng muốn tìm ra sự thật đằng sau bức màn, đúng không?”
Lục Dao không nói gì mà chỉ nhìn Hạ Thần Phong, quả thực vì muốn tìm ra được người đứng sau bức màn mà cô đã cố gắng học bản ghi chép thứ nhất đó như vậy. Thấy Lục Dao cứ nhìn mình chằm chằm, Hạ Thần Phong nhíu mày, “Xin lỗi, buổi tối hôm đó tôi không bảo vệ được cô...” Trước đây, lúc Lục Dao chưa đến nhà mình, Hạ Thần Phong thề thốt nói rằng nơi này rất an toàn, nhưng chuyện xảy ra sau đó đã như những cái bạt tai vả bôm bốp vào mặt anh.
Lục Dao lắc đầu. “Nếu bọn họ thực sự muốn làm, thì có lẽ chúng ta cũng không thể chống lại được...” Cô cầm chiếc điện thoại trên mặt bàn vuông lên, nhìn bức ảnh trong đó.
“Hình vẽ này ở hiện trường vụ án à?” Hình vẽ trong bức ảnh rất kỳ lạ, trong phong thủy mà Lục Dao học hoặc phương pháp ma trận bên trong, căn bản là không có nội dung nào như này.
Hạ Thần Phong lắc đầu, “Đây là hiện trường vụ án, nạn nhân là đứa bé khoảng 12 - 15 tuổi, xác bị chặt thành chín bộ phận, đầu bị đặt ở giữa.”
Lục Dao nhìn vào vị trí ở giữa Hạ Thần Phong chỉ, “Có phải ở phía trên này có chữ viết hay không?”
“Đúng vậy, nhưng lần nào chúng tôi cũng không thể nhìn rõ xem nó là chữ gì.” Nơi ném mảnh thi thể đều giống nhau, chữ viết ở giữa được tạo thành từ hỗn hợp vôi và máu loãng.
Lục Dao đặt điện thoại xuống, đi vào trong phòng của mình, lấy quyển sổ ghi chép của mình ra, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy hình vẽ này, chắc chắn nó có liên quan đến một số tà giáo ở nước ngoài... Nhưng trong đó vừa ẩn chứa phong thủy kinh dịch của chúng ta vừa...”
Hạ Thần Phong không hiểu mấy thứ này. Tương tự, Lục Dao cũng không hiểu hình vẽ này, cô cần một khoảng thời gian để phân tích nó, “Tôi cần thời gian...” Hạ Thần Phong gật đầu.
Lục Dao dọn dẹp đồ đạc lại, cô đã nhớ kỹ hình vẽ đó, “Cảnh sát Phương có khỏe không?”
Thu dọn xong Lục Dao nhìn Hạ Thần Phong nói, “Cậu ta vẫn đang hôn mê...” Lục Dao gật đầu, “Anh yên tâm, tướng mạo của cảnh sát Phương không phải là người đoản mệnh.”
Buổi đêm trên núi rất lạnh, bởi vì Hạ Thần Phong bất ngờ đến, nhà của Lục Dao trừ phòng của cô thì cũng chỉ còn có phòng của ông nội là có thể ở được.
Hạ Thần Phong đi theo Lục Dao đi vào phòng của ông nội cô, lọt vào tầm mắt là các chữ được viết bằng bút lông và tranh sơn thủy, nhưng điều khiến người ta chú ý nhất là ở vị trí bên cạnh giường, trên mặt tường đó có vẽ một bản đồ lãnh thổ quốc gia, nét vẽ rất tinh tế, ngay cả những dòng sông nhỏ cũng được vẽ ra.
Hạ Thần Phong đã từng nhìn thấy một số bức tranh nổi tiếng, nhưng anh chưa bao giờ thấy một tấm bản đồ lãnh thổ quốc gia được vẽ tinh xảo bằng bút lông như vậy, nó giống như một bức tranh được in ra vậy.
Lục Dao quay người lại nhìn Hạ Thần Phong, cô cười đứng thẳng người lên, “Có phải anh cảm thấy rất thần kỳ đúng không... Bức vẽ này được ông nội tôi bắt đầu vẽ từ năm mười tuổi, và mất đúng năm năm mới có thể hoàn thành bản đồ lãnh thổ quốc gia này...” Lục Dao đã từng hỏi ông nội là tại sao ông lại muốn vẽ bản đồ lãnh thổ quốc gia, nhưng ông nội không nói gì mà chỉ mỉm cười tiếp tục cầm bút lên và vẽ. Sau khi hoàn thành xong bản đồ lãnh thổ quốc gia, cơ thể của ông nội bắt đầu suy yếu, cuối cùng vào một buổi sáng sớm đã rời xa Lục Dao.
Hạ Thần Phong bước vào nhà, bên trong rất sạch sẽ, Lục Dao quay người lại với vẻ hơi lúng túng, “Xin lỗi, ở trên núi vẫn chưa có điện...” Nói xong, cô liền thắp mấy ngọn đèn dầu đậu nành trong phòng lên.
Hạ Thần Phong ngồi ở trước bàn vuông nhìn Lục Dao đi vào bếp lấy một cốc nước nóng ra, sau đó đưa cho mình một chén nước trà có mùi thuốc bắc, “Trên núi hay có khí độc, lần đầu tiên anh đến đây, uống cái này vào thì ngày mai sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Lục Dao ngồi ở phía đối diện Hạ Thần Phong. Ánh sáng bên ngoài bắt đầu tối dần, mấy ngọn đèn dầu đậu nành trong phòng trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Hạ Thần Phong cảm thấy thần kinh của mình đúng là có vấn đề mà, thế mà lại chạy đến chỗ này thật chứ, nhưng trong khoảnh khắc Hạ Thần Phong nhìn thấy Lục Dao xinh xắn đứng trước mặt mình, anh cảm thấy mình yên tâm hơn rất nhiều.
“Đã phá được vụ án của Ngũ Gia Mẫn...”
Lục Dao giật mình ngẩng đầu lên, “Đã phá?”
“Ừm, sau khi cô đi, người nhà đó đã tìm thấy người đứng sau lên kế hoạch cho mọi chuyện - Kiệt Khắc...” Hạ Thần Phong nói xong liền uống cạn chén trà thuốc, ban đầu anh còn tưởng sẽ rất khó uống nhưng khi uống vào thì lại không ngờ mùi vị rất ngọt ngào.
Lục Dao thở dài, “Kiệt Khắc?” Lục Dao biết Kiệt Khắc. Dù sao thì cô cũng là người trong ngành kiến trúc, Kiệt Khắc là một nhà thiết kế trẻ tương đối nổi tiếng, cũng chính là người mà Ngũ Gia Mẫn ngưỡng mộ, nhưng vì sao Kiệt Khắc lại muốn giết Ngũ Gia Mẫn, hơn nữa Kiệt Khắc...
Lục Dao nhớ đến bố cục căn phòng của Ngũ Gia Mẫn đột nhiên bị thay đổi, lúc trước cô nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại bị người khác cắt đứt ý nghĩ.
Ngũ Gia Mẫn là một người rất mạnh mẽ, vì vậy trừ khi cô ta gặp được người mình tôn thờ thì mới có thể đồng ý tiếp thu ý kiến... Nếu như người đó là Kiệt Khắc, vậy rất có khả năng cô ta đã tiếp thu ý kiến của hắn.
“A! Lẽ ra tôi nên sớm nghĩ đến... Nếu không phải là một người nổi tiếng, thì sao cậu ta có thể nghe theo cơ chứ...”
“Kiệt Khắc không chỉ là một nhà thiết kế mà còn là một bác sĩ tâm lý cấp cao, hắn thôi miên Ngũ Gia Mẫn, khiến Ngũ Gia Mẫn rơi vào trạng thái bi quan chán đời trong một khoảng thời gian...”
Phong thủy kết hợp với ám thị tâm lý cho ra kết quả là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Ngũ Gia Mẫn đã bắt đầu cảm thấy bi quan chán đời. Lục Dao trầm mặc, cho dù mình và Ngũ Gia Mẫn không hợp nhau, nhưng tốt xấu gì hai người cũng là bạn học hơn ba năm. Hơn nữa, rất có thể là bởi vì cô nên mới Ngũ Gia Mẫn mới phải chết.
“Dù vậy thì Kiệt Khắc cũng không phải là người đứng sau...” Lục Dao biết, người đứng sau mọi chuyện chính là người ngày hôm đó đã nói chuyện với cô qua điện thoại.
Lục Dao quay đầu nhìn Hạ Thần Phong, “Lần này anh đến đây chắc không phải là vì vụ án của Ngũ Gia Mẫn đâu nhỉ...”
Theo suy đoán của Lục Dao, lần này Hạ Thần Phong đến đây, sắc mặt khó coi, giữa hai đầu lông mày có lo lắng và phiền não. Ngay cả trước đây, khi gặp vụ án khó mà Lục Dao cũng không thấy Hạ Thần Phong có biểu cảm này.
“Trong khoảng thời gian này, thành phố Tô đã xảy ra nhiều vụ trọng án... Chúng tôi tìm thấy hình vẽ này ở hiện trường vụ án...” Nói xong, Hạ Thần Phong liền lấy điện thoại di động ra và mở ảnh rồi đưa ảnh chụp cho Lục Dao xem.
Lục Dao không lập tức nhận lấy mà nhìn Hạ Thần Phong trước, “Hạ Thần Phong, tại sao anh lại nghĩ rằng tôi sẽ phá án giúp các anh?” Lục Dao còn nhớ rõ, lần đầu tiên mình giúp đỡ đã bị nhóm người Hạ Thần Phong coi là ngụy khoa học(*), bọn họ không tin tưởng Lục Dao. Nhưng bây giờ, Hạ Thần Phong không quản đường xá xa xôi chạy đến đây, chỉ vì tìm mình để hỗ trợ phá án? (*) Giả khoa học hay ngụy khoa học là một loại hình của các kiến thức hay các quy trình nào đó, mà nói chung không được giới khoa học công nhận là một môn khoa học do không đáp ứng được các nguyên tắc khoa học cơ bản. Đồng thời, nó luôn cố gắng tự chứng tỏ đó là môn khoa học. Nguyên tắc đó là khả năng kiểm chứng bằng các phương pháp khoa học.
Sự thay đổi này, không chỉ mình Lục Dao không tin, ngay cả Hạ Thần Phong người nói ra câu đó cũng cảm thấy mình đã có một sự thay đổi lớn.
Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao, “Bởi vì cô cũng muốn tìm ra sự thật đằng sau bức màn, đúng không?”
Lục Dao không nói gì mà chỉ nhìn Hạ Thần Phong, quả thực vì muốn tìm ra được người đứng sau bức màn mà cô đã cố gắng học bản ghi chép thứ nhất đó như vậy. Thấy Lục Dao cứ nhìn mình chằm chằm, Hạ Thần Phong nhíu mày, “Xin lỗi, buổi tối hôm đó tôi không bảo vệ được cô...” Trước đây, lúc Lục Dao chưa đến nhà mình, Hạ Thần Phong thề thốt nói rằng nơi này rất an toàn, nhưng chuyện xảy ra sau đó đã như những cái bạt tai vả bôm bốp vào mặt anh.
Lục Dao lắc đầu. “Nếu bọn họ thực sự muốn làm, thì có lẽ chúng ta cũng không thể chống lại được...” Cô cầm chiếc điện thoại trên mặt bàn vuông lên, nhìn bức ảnh trong đó.
“Hình vẽ này ở hiện trường vụ án à?” Hình vẽ trong bức ảnh rất kỳ lạ, trong phong thủy mà Lục Dao học hoặc phương pháp ma trận bên trong, căn bản là không có nội dung nào như này.
Hạ Thần Phong lắc đầu, “Đây là hiện trường vụ án, nạn nhân là đứa bé khoảng 12 - 15 tuổi, xác bị chặt thành chín bộ phận, đầu bị đặt ở giữa.”
Lục Dao nhìn vào vị trí ở giữa Hạ Thần Phong chỉ, “Có phải ở phía trên này có chữ viết hay không?”
“Đúng vậy, nhưng lần nào chúng tôi cũng không thể nhìn rõ xem nó là chữ gì.” Nơi ném mảnh thi thể đều giống nhau, chữ viết ở giữa được tạo thành từ hỗn hợp vôi và máu loãng.
Lục Dao đặt điện thoại xuống, đi vào trong phòng của mình, lấy quyển sổ ghi chép của mình ra, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy hình vẽ này, chắc chắn nó có liên quan đến một số tà giáo ở nước ngoài... Nhưng trong đó vừa ẩn chứa phong thủy kinh dịch của chúng ta vừa...”
Hạ Thần Phong không hiểu mấy thứ này. Tương tự, Lục Dao cũng không hiểu hình vẽ này, cô cần một khoảng thời gian để phân tích nó, “Tôi cần thời gian...” Hạ Thần Phong gật đầu.
Lục Dao dọn dẹp đồ đạc lại, cô đã nhớ kỹ hình vẽ đó, “Cảnh sát Phương có khỏe không?”
Thu dọn xong Lục Dao nhìn Hạ Thần Phong nói, “Cậu ta vẫn đang hôn mê...” Lục Dao gật đầu, “Anh yên tâm, tướng mạo của cảnh sát Phương không phải là người đoản mệnh.”
Buổi đêm trên núi rất lạnh, bởi vì Hạ Thần Phong bất ngờ đến, nhà của Lục Dao trừ phòng của cô thì cũng chỉ còn có phòng của ông nội là có thể ở được.
Hạ Thần Phong đi theo Lục Dao đi vào phòng của ông nội cô, lọt vào tầm mắt là các chữ được viết bằng bút lông và tranh sơn thủy, nhưng điều khiến người ta chú ý nhất là ở vị trí bên cạnh giường, trên mặt tường đó có vẽ một bản đồ lãnh thổ quốc gia, nét vẽ rất tinh tế, ngay cả những dòng sông nhỏ cũng được vẽ ra.
Hạ Thần Phong đã từng nhìn thấy một số bức tranh nổi tiếng, nhưng anh chưa bao giờ thấy một tấm bản đồ lãnh thổ quốc gia được vẽ tinh xảo bằng bút lông như vậy, nó giống như một bức tranh được in ra vậy.
Lục Dao quay người lại nhìn Hạ Thần Phong, cô cười đứng thẳng người lên, “Có phải anh cảm thấy rất thần kỳ đúng không... Bức vẽ này được ông nội tôi bắt đầu vẽ từ năm mười tuổi, và mất đúng năm năm mới có thể hoàn thành bản đồ lãnh thổ quốc gia này...” Lục Dao đã từng hỏi ông nội là tại sao ông lại muốn vẽ bản đồ lãnh thổ quốc gia, nhưng ông nội không nói gì mà chỉ mỉm cười tiếp tục cầm bút lên và vẽ. Sau khi hoàn thành xong bản đồ lãnh thổ quốc gia, cơ thể của ông nội bắt đầu suy yếu, cuối cùng vào một buổi sáng sớm đã rời xa Lục Dao.
Danh sách chương