Để có thể bảo vệ địa vị của mình, trước đây Đổng Vũ đều tỏ ra rất “bị động”, nhưng lần này cô ta chủ động tìm Lý Bách, cô ta muốn người trong công ty đều nhận ra mình, sau đó sẽ ngồi vững trên vị trí người phụ nữ của Lý Bách.
Giọt nước mắt đọng ở trong mắt của Đổng Vũ một lúc lâu cuối cùng cũng trào ra ngoài, cô ta rơi nước mắt, trong mắt toàn là vẻ tuyệt vọng và đau khổ, “Lý Bách, lẽ nào đến bây giờ rồi mà anh vẫn còn trách em sao?”
Dù sao cũng là người phụ nữ mà mình thực sự yêu, Lý Bách đứng lên, “Tiểu Vũ, không phải là anh không muốn gặp em, em cũng biết đó, bây giờ anh rất bận, đợi qua đợt này anh sẽ đưa em ra nước ngoài giải khuây. Chẳng phải là sắp khai mạc tuần lễ thời trang sao, anh sẽ đưa em đi xem...”
Đổng Vũ yếu đuối dựa vào người Lý Bách, nước mắt như được mở van tuôn ra ào ạt, “Em biết, hôm nay là do em tùy hứng. Nhưng Lý Bách, em cũng biết sợ... Em sợ anh không yêu em...”
Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt phụ thuộc vào mình, Lý Bách thở dài sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Đổng Vũ, “Đồ ngốc, em đừng suy nghĩ nhiều, trở về nghỉ ngơi đi, anh nghe Tiểu Lý nói đêm giao thừa ngày mai em còn phải tham gia một chương trình truyền hình...”
Phải thừa nhận rằng, làm bạn gái của Lý Bách, cho dù không công khai cũng có rất nhiều điểm tốt. Ví dụ như so với những người có tên tuổi lớn trong giới thì Đổng Vũ còn có nhiều tài nguyên hơn họ rất nhiều.
Cuối cùng cũng tiễn được cô bạn gái bé nhỏ nũng nịu đi, Lý Bách cảm thấy việc này còn mệt hơn nhiều so với việc đàm phán với đám người trong hội đồng quản trị. Lý Bách cầm điện thoại di động lên, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ, là của Hạ Thần Phong. Anh gọi lại ngay lập tức, hy vọng có thể lấy được tin tốt.
Thật ra Hạ Thần Phong gọi điện cho Lý Bách là vì khách sạn sắp khai trương kia của Lý Bách. Mặc dù đây chỉ là suy đoán của Lục Dao, nhưng ít nhất cho đến bây giờ suy đoán của Lục Dao chưa lần nào sai. Vì vậy, Hạ Thần Phong cảm thấy rằng dù cảnh sát không tiện can thiệp vào việc này thì cũng nên để cho Tập đoàn Tinh Thần tự chú ý cũng được. Dù sao thì Tập đoàn Tinh Thần cũng có một đội ngũ bảo vệ, có thể thừa sức ngăn chặn tội phạm phạm tội.
Lý Bách cúp điện thoại rồi bấm số điện thoại của thư ký, “Thông báo cho tất cả những người từ chức chủ quản trở lên, mười phút sau tập trung tại phòng họp.”
Hạ Thần Phong cũng cúp điện thoại, anh tin với tư cách là người đứng đầu Tập đoàn Tinh Thần, Lý Bách có thể xử lý tốt chuyện này. Có người gõ cửa văn phòng, Hạ Thần Phong quay đầu lại thì thấy vợ chồng Vương Tuấn Kiệt đứng ở cửa với vẻ mặt hoảng sợ. Tiểu Đao cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Tuấn Kiệt ở cửa, dù sao thì buổi trưa Lục Dao nói sẽ có kết quả vào tối nay, lúc này vừa mới ăn cơm tối xong thì người ta đã tìm đến cửa.
Lúc này tay của Vương Tuấn Kiệt còn đang bó bột, ông ta đứng ở cửa với vẻ mặt hoảng sợ, “Hai đồng chí cảnh sát... Tôi... Tôi có vài điều muốn nói.” Hạ Thần Phong và Tiểu Đao trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Vương Tuấn Kiệt ngồi ở trong căn phòng nhỏ với vẻ tái nhợt, trong lòng sợ hãi, thấp thỏm không yên, vợ Vương Tuấn Kiệt cũng nắm chặt lấy tay của ông ta, khuôn mặt cũng tái nhợt không còn một giọt máu nào.
Thật ra trong lòng bà ta còn cảm thấy sợ hãi hơn, lúc đầu bà ta còn không tin lời của cô gái đến nhà lúc ban trưa, nhưng kết quả theo đó mà đến đã khiến cho bà ta không tin không được, đây đúng là quả báo.
Chồng bà ta đi ra ngoài thì bị một vật từ trên cao rơi xuống trúng cánh tay, bị gãy xương. Mà con gái mình thì bị cướp, còn mình...
Bà ta cúi đầu, nhìn vết thương ở mu bàn tay, con dao được đặt cẩn thận lại đột nhiên rơi xuống, nếu không phải bà ta kịp thời kéo con trai mình ra thì không phải chỉ mu bàn tay của mình bị con dao cứa vào mà là...
Nghĩ đến đó, bà ta liền nói cho chồng mình biết mọi chuyện, mặc dù hai người tham tiền, nhưng bây giờ đã nguy hiểm đến tính mạng của mình, trình độ văn hóa của hai người đều không cao, nên càng thêm tin tưởng vào sự mê tín này.
Tiểu Đao rót một cốc nước nóng cho cả hai, “Ông Vương Tuấn Kiệt, bây giờ hai người có thể nói rồi.”
Vương Tuấn Kiệt cúi đầu, trên mặt có vẻ đấu tranh, “Vương Minh bị ung thư giai đoạn cuối, tình hình trước đây của nhà chúng tôi, chắc cảnh sát các cậu cũng đã tra ra rồi, rất nghèo... Vương Minh là con trai cả của chúng tôi, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ nó. Cho dù biết nó bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng chúng tôi vẫn cố gắng đưa nó đi điều trị, nhưng chi phí điều trị quá cao... Chúng tôi đã nợ nần rất nhiều...”
Giọng nói Vương Tuấn Kiệt có chút nghẹn ngào, người vợ ở bên cạnh lau nước mắt xong rồi nói tiếp, “Chúng tôi không trả được viện phí, bác sĩ cũng nói, trái tim của A Minh có dấu hiệu chuyển biến xấu, lại thêm bệnh ung thư... Nó đã không còn nhiều thời gian nữa... Cho dù nó muốn sống, nhưng chúng tôi cũng không có cách nào...”
Tiểu Đao ghi chép lại, trước đây cậu cũng đã điều tra hoàn cảnh của Vương Minh. Hạ Thần Phong cũng đang nhíu mày, cho dù anh thấy quả thực hoàn cảnh của họ có thể thông cảm được, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể bán tính mạng của con trai mình đi.
“Sau khi Vương Minh xuất viện, đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Tuấn Kiệt thở dài, “Chúng tôi có tham gia một diễn đàn, trên đó đều là những bệnh nhân ung thư, mọi người đều rất nghèo, vì vậy đôi khi mọi người sẽ động viên tinh thần cho nhau. Sau đó có một người nặc danh đã tìm tôi, nói rằng họ sẵn sàng bỏ ra sáu triệu tệ để mua xác của Vương Minh trước khi Vương Minh chết...”
Hạ Thần Phong nắm được một vài từ khóa mấu chốt, “Diễn đàn? Trước khi chết, sáu triệu, xác?”
Tiểu Đao cũng ngẩng đầu lên, “Tên diễn đàn là gì, ông còn nhớ rõ không?”
Vương Tuấn Kiệt gật đầu, “Tên là Cây Hy Vọng, trong diễn đàn có một số bệnh nhân bị bệnh nặng của thành phố Tô... Đồng chí cảnh sát, thật sự là chúng tôi không biết những người đó muốn làm gì, chúng tôi chỉ nghĩ dù sao thì cuối cùng con trai cũng phải ra đi, lúc nó đi rồi thì liệu có thể làm cho cuộc sống của gia đình tốt hơn hay không...”
Vương Tuấn Kiệt thấy suy nghĩ của họ không sai, ông ta cho rằng chuyện này không khác việc hiến tạng là mấy, chẳng qua cái này được thưởng tiền. Nhưng ông lại không biết rằng người bị bệnh nặng không được hiến tạng, hơn nữa, điều này rất nghiêm trọng, trước khi chết...
“Sau này các ông đạt được thỏa thuận như thế nào...” Tiểu Đao tiếp tục hỏi, khuôn mặt càng ngày càng trở nên nghiêm túc, dường như rất nhiều bí ẩn sẽ dần dần được bật mí tại đây.
“Một tháng trước, kẻ nặc danh kia lại tìm chúng tôi một lần nữa, nói là muốn chúng tôi tìm một nhà tang lễ cho Vương Minh, chỉ cần chúng tôi đưa nó đi, tiền sẽ được chuyển vào trong tài khoản của chúng tôi ngay lập tức. Lúc đó, Vương Minh đã sắp hôn mê... Chúng tôi nghĩ có lẽ cũng đã đến lúc, cho nên cả nhà chúng tôi cùng nhau đón giao thừa trước, sau đó đưa nó đi...”
Vương Tuấn Kiệt nói xong, người vợ ở bên cạnh đã bắt đầu bật khóc, “Chúng tôi cũng không nỡ, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác, chúng tôi còn có hai đứa con cần sống nữa, A Minh... Chúng tôi có lỗi với nó...”
Giọt nước mắt đọng ở trong mắt của Đổng Vũ một lúc lâu cuối cùng cũng trào ra ngoài, cô ta rơi nước mắt, trong mắt toàn là vẻ tuyệt vọng và đau khổ, “Lý Bách, lẽ nào đến bây giờ rồi mà anh vẫn còn trách em sao?”
Dù sao cũng là người phụ nữ mà mình thực sự yêu, Lý Bách đứng lên, “Tiểu Vũ, không phải là anh không muốn gặp em, em cũng biết đó, bây giờ anh rất bận, đợi qua đợt này anh sẽ đưa em ra nước ngoài giải khuây. Chẳng phải là sắp khai mạc tuần lễ thời trang sao, anh sẽ đưa em đi xem...”
Đổng Vũ yếu đuối dựa vào người Lý Bách, nước mắt như được mở van tuôn ra ào ạt, “Em biết, hôm nay là do em tùy hứng. Nhưng Lý Bách, em cũng biết sợ... Em sợ anh không yêu em...”
Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt phụ thuộc vào mình, Lý Bách thở dài sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Đổng Vũ, “Đồ ngốc, em đừng suy nghĩ nhiều, trở về nghỉ ngơi đi, anh nghe Tiểu Lý nói đêm giao thừa ngày mai em còn phải tham gia một chương trình truyền hình...”
Phải thừa nhận rằng, làm bạn gái của Lý Bách, cho dù không công khai cũng có rất nhiều điểm tốt. Ví dụ như so với những người có tên tuổi lớn trong giới thì Đổng Vũ còn có nhiều tài nguyên hơn họ rất nhiều.
Cuối cùng cũng tiễn được cô bạn gái bé nhỏ nũng nịu đi, Lý Bách cảm thấy việc này còn mệt hơn nhiều so với việc đàm phán với đám người trong hội đồng quản trị. Lý Bách cầm điện thoại di động lên, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ, là của Hạ Thần Phong. Anh gọi lại ngay lập tức, hy vọng có thể lấy được tin tốt.
Thật ra Hạ Thần Phong gọi điện cho Lý Bách là vì khách sạn sắp khai trương kia của Lý Bách. Mặc dù đây chỉ là suy đoán của Lục Dao, nhưng ít nhất cho đến bây giờ suy đoán của Lục Dao chưa lần nào sai. Vì vậy, Hạ Thần Phong cảm thấy rằng dù cảnh sát không tiện can thiệp vào việc này thì cũng nên để cho Tập đoàn Tinh Thần tự chú ý cũng được. Dù sao thì Tập đoàn Tinh Thần cũng có một đội ngũ bảo vệ, có thể thừa sức ngăn chặn tội phạm phạm tội.
Lý Bách cúp điện thoại rồi bấm số điện thoại của thư ký, “Thông báo cho tất cả những người từ chức chủ quản trở lên, mười phút sau tập trung tại phòng họp.”
Hạ Thần Phong cũng cúp điện thoại, anh tin với tư cách là người đứng đầu Tập đoàn Tinh Thần, Lý Bách có thể xử lý tốt chuyện này. Có người gõ cửa văn phòng, Hạ Thần Phong quay đầu lại thì thấy vợ chồng Vương Tuấn Kiệt đứng ở cửa với vẻ mặt hoảng sợ. Tiểu Đao cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Tuấn Kiệt ở cửa, dù sao thì buổi trưa Lục Dao nói sẽ có kết quả vào tối nay, lúc này vừa mới ăn cơm tối xong thì người ta đã tìm đến cửa.
Lúc này tay của Vương Tuấn Kiệt còn đang bó bột, ông ta đứng ở cửa với vẻ mặt hoảng sợ, “Hai đồng chí cảnh sát... Tôi... Tôi có vài điều muốn nói.” Hạ Thần Phong và Tiểu Đao trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Vương Tuấn Kiệt ngồi ở trong căn phòng nhỏ với vẻ tái nhợt, trong lòng sợ hãi, thấp thỏm không yên, vợ Vương Tuấn Kiệt cũng nắm chặt lấy tay của ông ta, khuôn mặt cũng tái nhợt không còn một giọt máu nào.
Thật ra trong lòng bà ta còn cảm thấy sợ hãi hơn, lúc đầu bà ta còn không tin lời của cô gái đến nhà lúc ban trưa, nhưng kết quả theo đó mà đến đã khiến cho bà ta không tin không được, đây đúng là quả báo.
Chồng bà ta đi ra ngoài thì bị một vật từ trên cao rơi xuống trúng cánh tay, bị gãy xương. Mà con gái mình thì bị cướp, còn mình...
Bà ta cúi đầu, nhìn vết thương ở mu bàn tay, con dao được đặt cẩn thận lại đột nhiên rơi xuống, nếu không phải bà ta kịp thời kéo con trai mình ra thì không phải chỉ mu bàn tay của mình bị con dao cứa vào mà là...
Nghĩ đến đó, bà ta liền nói cho chồng mình biết mọi chuyện, mặc dù hai người tham tiền, nhưng bây giờ đã nguy hiểm đến tính mạng của mình, trình độ văn hóa của hai người đều không cao, nên càng thêm tin tưởng vào sự mê tín này.
Tiểu Đao rót một cốc nước nóng cho cả hai, “Ông Vương Tuấn Kiệt, bây giờ hai người có thể nói rồi.”
Vương Tuấn Kiệt cúi đầu, trên mặt có vẻ đấu tranh, “Vương Minh bị ung thư giai đoạn cuối, tình hình trước đây của nhà chúng tôi, chắc cảnh sát các cậu cũng đã tra ra rồi, rất nghèo... Vương Minh là con trai cả của chúng tôi, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ nó. Cho dù biết nó bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng chúng tôi vẫn cố gắng đưa nó đi điều trị, nhưng chi phí điều trị quá cao... Chúng tôi đã nợ nần rất nhiều...”
Giọng nói Vương Tuấn Kiệt có chút nghẹn ngào, người vợ ở bên cạnh lau nước mắt xong rồi nói tiếp, “Chúng tôi không trả được viện phí, bác sĩ cũng nói, trái tim của A Minh có dấu hiệu chuyển biến xấu, lại thêm bệnh ung thư... Nó đã không còn nhiều thời gian nữa... Cho dù nó muốn sống, nhưng chúng tôi cũng không có cách nào...”
Tiểu Đao ghi chép lại, trước đây cậu cũng đã điều tra hoàn cảnh của Vương Minh. Hạ Thần Phong cũng đang nhíu mày, cho dù anh thấy quả thực hoàn cảnh của họ có thể thông cảm được, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể bán tính mạng của con trai mình đi.
“Sau khi Vương Minh xuất viện, đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Tuấn Kiệt thở dài, “Chúng tôi có tham gia một diễn đàn, trên đó đều là những bệnh nhân ung thư, mọi người đều rất nghèo, vì vậy đôi khi mọi người sẽ động viên tinh thần cho nhau. Sau đó có một người nặc danh đã tìm tôi, nói rằng họ sẵn sàng bỏ ra sáu triệu tệ để mua xác của Vương Minh trước khi Vương Minh chết...”
Hạ Thần Phong nắm được một vài từ khóa mấu chốt, “Diễn đàn? Trước khi chết, sáu triệu, xác?”
Tiểu Đao cũng ngẩng đầu lên, “Tên diễn đàn là gì, ông còn nhớ rõ không?”
Vương Tuấn Kiệt gật đầu, “Tên là Cây Hy Vọng, trong diễn đàn có một số bệnh nhân bị bệnh nặng của thành phố Tô... Đồng chí cảnh sát, thật sự là chúng tôi không biết những người đó muốn làm gì, chúng tôi chỉ nghĩ dù sao thì cuối cùng con trai cũng phải ra đi, lúc nó đi rồi thì liệu có thể làm cho cuộc sống của gia đình tốt hơn hay không...”
Vương Tuấn Kiệt thấy suy nghĩ của họ không sai, ông ta cho rằng chuyện này không khác việc hiến tạng là mấy, chẳng qua cái này được thưởng tiền. Nhưng ông lại không biết rằng người bị bệnh nặng không được hiến tạng, hơn nữa, điều này rất nghiêm trọng, trước khi chết...
“Sau này các ông đạt được thỏa thuận như thế nào...” Tiểu Đao tiếp tục hỏi, khuôn mặt càng ngày càng trở nên nghiêm túc, dường như rất nhiều bí ẩn sẽ dần dần được bật mí tại đây.
“Một tháng trước, kẻ nặc danh kia lại tìm chúng tôi một lần nữa, nói là muốn chúng tôi tìm một nhà tang lễ cho Vương Minh, chỉ cần chúng tôi đưa nó đi, tiền sẽ được chuyển vào trong tài khoản của chúng tôi ngay lập tức. Lúc đó, Vương Minh đã sắp hôn mê... Chúng tôi nghĩ có lẽ cũng đã đến lúc, cho nên cả nhà chúng tôi cùng nhau đón giao thừa trước, sau đó đưa nó đi...”
Vương Tuấn Kiệt nói xong, người vợ ở bên cạnh đã bắt đầu bật khóc, “Chúng tôi cũng không nỡ, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác, chúng tôi còn có hai đứa con cần sống nữa, A Minh... Chúng tôi có lỗi với nó...”
Danh sách chương