“Vậy tại sao anh Phương lại không bán cho chúng tôi?” Dường như Lý Bách không hề nổi giận chút nào với ông ta. Nhìn mấy người vây xem, Phương Phong cau chặt mày lại.
“Anh Phương, hay là bán đi. Nếu như kiểm tra ra nó không có vấn đề gì, thì sẽ không bị thiệt hại gì cả.” Giám đốc của phòng trưng bày này nghĩ chắc chắn bức tranh này không có vấn đề gì, nhưng đó là một suy nghĩ sai lầm.
Phương Phong vừa nghĩ vừa nhìn Tiểu Viên cầm hộp dụng cụ đứng ở một bên, anh ta khẽ nhíu mày, đột nhiên anh ta cảm thấy chột dạ, dường như những người này không phải là tự dưng mà tìm đến để gây phiền hà cho mình.
Sự im lặng của Phương Phong khiến mọi người nghĩ anh ta đã cam chịu, Tiểu Đao trao cho Tiểu Viên một ánh mắt. Ban đầu Tiểu Viên đứng ở bên cạnh, lúc này cậu tiến lên một bước, Tiểu Đao kéo sự chú ý của vệ sĩ về phía mình, thừa dịp Phương Phong chưa hoàn hồn lại, Tiểu Viên lấy dao mổ nhỏ ra và cẩn thận cạo nhẹ bề mặt của bức tranh, căn bản là không hề làm hỏng tác phẩm.
“Này, cậu đang làm gì thế! Cậu đang làm gì thế hả!” Phương Phong hoàn hồn, thấy người đàn ông mặc đồ màu xanh đã lấy được máu khô dính trên bức tranh, định tiến đến ngăn cản, nhưng Lý Bách cũng tiến lên một bước, “Này, anh Phương tôi nói này, không phải là chúng tôi đã nói là sẽ mua bức tranh này rồi sao?”
Phương Phong giận dữ nhìn Lý Bách, cắn răng nói, “Tôi có nói là đồng ý bán cho cậu đâu?”
Tiểu Viên nhanh tay nhanh chân cất máu khô vào trong lọ nước cất, sau đó lắc lắc lọ, tiếp đến là cho que thử vào đó rồi lấy ra.
Bây giờ chỉ cần hai đến năm phút, là có thể biết được đây là máu người hay máu lợn.
Tiểu Viên thường được đến hiện trường vụ án nên cậu chắc chắn 90% máu trên bức tranh này là máu người. Hơn nữa nhìn vào lượng máu này, nếu chỉ là lượng máu của một người duy nhất, thì tính mạng của người đó đang rất nguy hiểm.
Máu của một người, nếu thời gian chảy ra khác nhau, thì màu máu sau khi khô lại sẽ khác, màu sắc của bức tranh này tương đối đồng nhất, vì vậy, về cơ bản, nó được vẽ trong cùng một khoảng thời gian, đương nhiên là không loại trừ khả năng đây là máu được trữ lạnh. Hoặc hỗn hợp máu của nhiều người, và cần mất phải một tháng để hoàn thành bức tranh này.
Nhưng cho dù là máu làm lạnh, hay là máu của nhiều người trộn lại, thì đây cũng là một hành động khó có thể khiến mọi người tán thành. Trừ khi có người tự nguyện hiến máu.
Tiểu Viên vẫn luôn nhìn chăm chú vào kết quả, “Dương tính, đây là máu người...”
Phương Phong nhìn que thử với vẻ mặt không thể tin được, “Sao có thể thế được! Không thể nào là máu người được, nhất định là do cái phép thử này không chính xác, các người đang vu khống.”
Tiểu Viên đưa que thử vào trong lọ chất lỏng, “Ông có quyền đặt ra nghi ngờ, nhưng chúng tôi đã kiểm tra ra được kết quả này, vậy thì anh Phương, chúng tôi phải mang ‘Sinh mệnh rực rỡ’ này đi để làm chứng cứ.”
Phương Phong nhìn Tiểu Đao đi qua dàn vệ sĩ, sau đó cùng với người đàn ông mặc đồ màu xanh kia bỏ bức tranh xuống.
Lý Bách khẽ mỉm cười, “Ồ, máu người à, chẳng phải đây là hành vi lừa đảo sao. Anh Phương, tôi nhìn trúng bức tranh này là vì nghĩ đó là máu lợn, nhưng bây giờ hành vi của anh được coi là lừa dối người mua hàng. Thôi quên đi, tôi không mua, cho anh tiết kiệm được chi phí bồi thường gì gì đó...”
Hạ Thần Phong xoay người nhìn Lục Dao, “Tôi phải trở về cục trước, Lý Bách sẽ đưa em về.”
Lục Dao mỉm cười, “Không sao đâu, bây giờ vẫn còn sớm, chỗ này cũng cách trường học không xa...” Hạ Thần Phong không sợ khoảng cách này, mà là sợ Triệu Lập Khôn.
Những ngôi sao và người nổi tiếng nhìn bức tranh vẽ bằng máu người, nhất thời tất cả đều bàn tán ầm lên. Thật ra Lý Bách không phản đối, cười gật đầu, “Anh đi thì đi đi, dù sao thì Lục Dao cũng là nhân viên của tôi, nên đương nhiên là tôi phải phụ trách sự an toàn của cô ấy rồi.”
Có lời hứa hẹn của Lý Bách, Hạ Thần Phong cảm thấy yên tâm hơn, anh xoay người, “Ông Phương, mời anh đi cùng với chúng tôi một chuyến.”
Cho đến bây giờ Phương Phong vẫn không thể tin được, sao bức tranh của mình lại biến thành bức tranh máu người.
“Sinh mệnh rực rỡ” cao hai mét và rộng một mét. Tiểu Đao mang bức tranh về phòng thí nghiệm, Tạ Điền đã nhận được điện thoại từ sớm, nên đã đợi trước ở đó.
Cô đã nghe qua danh tiếng của Phương Phong, nhưng thật không ngờ, có một ngày lại dùng cách này để “xem” bức tranh này.
“Đây có phải là bức tranh mới nhất của anh ta không?” Tạ Điền nhìn bức tranh, dường như là đã hiểu vì sao một số người lại nói Phương Phong là thiên tài, mặc dù bức tranh được đặt tên là “Sinh mệnh rực rỡ”, nhưng nhìn vào thì lại không hề đem đến cho người nhìn cảm giác tốt đẹp được như cái tên.
Trong bức tranh này, cô cảm nhận được tình yêu, tuyệt vọng, khao khát cuộc sống nhưng lại coi thường cuộc sống, đây là một cảm giác rất kỳ lạ.
Tiểu Viên mặc quần áo bảo hộ đi vào, “Đừng, đây là bức tranh máu người. Em không thể đánh giá cao loại tranh này được.” Chỉ cần nghĩ đến đây là máu người là Tiểu Viên đã sợ đến mức nổi hết da gà.
Tạ Điền mỉm cười đeo khẩu trang, có một giọng nói phát ra từ phía sau, “Nhưng, đây không phải là hôm nay là ngày triển lãm đầu tiên của Phương Phong sao? Sao các cậu biết bức tranh này có vấn đề vậy.”
“Chính là do đội trưởng Hạ phát hiện ra.” Tiểu Viên nói, tay đang đeo khẩu trang dừng lại, quả nhiên thấy chủ nhiệm của mình và Tiểu Đao dừng lại.
Trong cục ai cũng biết, đội trưởng Hạ là kiều người như thế nào, bình thường đâu có đi xem triển lãm tranh. Nhưng muốn phát hiện bức tranh này có vấn đề, thì nhất định là trước đó Hạ Thần Phong phải có mặt ở hiện trường, và câu trả lời thế này chính là Hạ Thần Phong đi xem triển lãm tranh.
Tạ Điền chớp mắt, cúi đầu xuống, cẩn thận cầm mấy ống nghiệm và cho một chút máu khô vào trong các ống nghiệm đó, “Thật ra tôi không ngờ, bây giờ anh ấy lại lãng mạn như thế.”
Tiểu Viên bỏ khẩu trang xuống, cũng không nói gì, lúc đó mình nhìn thấy Lục Dao ở đó, và hai người còn ăn vận rất trang trọng, vừa nhìn vào đã biết là đang hẹn hò.
Tiểu Viên không biết mình có nên nói với Tạ Điền hay không. Bắt đầu từ nửa năm nay, dù Tiểu Viên không nhạy bén cũng cảm nhận được, giữa Tạ Điền và Hạ Thần Phong có khoảng cách.
Cậu vẫn còn nhớ rõ vào tháng ba tháng tư, Tạ Điền vì Hạ Thần Phong mà chạy đến huyện Bình Dao xa xôi, nhưng sau đó khoảng cách giữa hai người không hề thu hẹp lại, ngược lại cách xa hơn.
Bây giờ cậu không chắc liệu Tạ Điền có còn tình cảm với Hạ Thần Phong hay không.
Động tác của Tạ Điền rất nhanh, thoáng cái đã cạo xong mười mấy ống nghiệm, Tiểu Viên rót đầy chất lỏng vào chúng, sau đó đặt từng cái một vào trong thiết bị kiểm tra.
Còn ở phía bên kia, Hạ Thần Phong mặc âu phục đẹp trai ngời ngời khiến các anh em trong cục đều huýt sáo và trêu ghẹo. Khuôn mặt Hạ Thần Phong mang theo vẻ lạnh lùng, trực tiếp đưa Phương Phong vào phòng thẩm vấn.
Tiểu Đao cũng đi vào theo, nhìn tài liệu, sau đó lại nhìn Phương Phong, “Phương Phong, ồ, lại còn cùng họ cơ đấy(*). Nói đi nào, bức tranh này là của anh đúng không.”
(*) Ý Tiểu Đao ở đây là sau khi có được lý lịch của Phương Phong, biết được tên thật của anh ta là “Phương” - cùng họ với mình.
Trong ảnh là ảnh chụp của “Sinh mệnh rực rỡ”. Phương Phong gật đầu, “Đúng vậy.”
“Anh Phương, hay là bán đi. Nếu như kiểm tra ra nó không có vấn đề gì, thì sẽ không bị thiệt hại gì cả.” Giám đốc của phòng trưng bày này nghĩ chắc chắn bức tranh này không có vấn đề gì, nhưng đó là một suy nghĩ sai lầm.
Phương Phong vừa nghĩ vừa nhìn Tiểu Viên cầm hộp dụng cụ đứng ở một bên, anh ta khẽ nhíu mày, đột nhiên anh ta cảm thấy chột dạ, dường như những người này không phải là tự dưng mà tìm đến để gây phiền hà cho mình.
Sự im lặng của Phương Phong khiến mọi người nghĩ anh ta đã cam chịu, Tiểu Đao trao cho Tiểu Viên một ánh mắt. Ban đầu Tiểu Viên đứng ở bên cạnh, lúc này cậu tiến lên một bước, Tiểu Đao kéo sự chú ý của vệ sĩ về phía mình, thừa dịp Phương Phong chưa hoàn hồn lại, Tiểu Viên lấy dao mổ nhỏ ra và cẩn thận cạo nhẹ bề mặt của bức tranh, căn bản là không hề làm hỏng tác phẩm.
“Này, cậu đang làm gì thế! Cậu đang làm gì thế hả!” Phương Phong hoàn hồn, thấy người đàn ông mặc đồ màu xanh đã lấy được máu khô dính trên bức tranh, định tiến đến ngăn cản, nhưng Lý Bách cũng tiến lên một bước, “Này, anh Phương tôi nói này, không phải là chúng tôi đã nói là sẽ mua bức tranh này rồi sao?”
Phương Phong giận dữ nhìn Lý Bách, cắn răng nói, “Tôi có nói là đồng ý bán cho cậu đâu?”
Tiểu Viên nhanh tay nhanh chân cất máu khô vào trong lọ nước cất, sau đó lắc lắc lọ, tiếp đến là cho que thử vào đó rồi lấy ra.
Bây giờ chỉ cần hai đến năm phút, là có thể biết được đây là máu người hay máu lợn.
Tiểu Viên thường được đến hiện trường vụ án nên cậu chắc chắn 90% máu trên bức tranh này là máu người. Hơn nữa nhìn vào lượng máu này, nếu chỉ là lượng máu của một người duy nhất, thì tính mạng của người đó đang rất nguy hiểm.
Máu của một người, nếu thời gian chảy ra khác nhau, thì màu máu sau khi khô lại sẽ khác, màu sắc của bức tranh này tương đối đồng nhất, vì vậy, về cơ bản, nó được vẽ trong cùng một khoảng thời gian, đương nhiên là không loại trừ khả năng đây là máu được trữ lạnh. Hoặc hỗn hợp máu của nhiều người, và cần mất phải một tháng để hoàn thành bức tranh này.
Nhưng cho dù là máu làm lạnh, hay là máu của nhiều người trộn lại, thì đây cũng là một hành động khó có thể khiến mọi người tán thành. Trừ khi có người tự nguyện hiến máu.
Tiểu Viên vẫn luôn nhìn chăm chú vào kết quả, “Dương tính, đây là máu người...”
Phương Phong nhìn que thử với vẻ mặt không thể tin được, “Sao có thể thế được! Không thể nào là máu người được, nhất định là do cái phép thử này không chính xác, các người đang vu khống.”
Tiểu Viên đưa que thử vào trong lọ chất lỏng, “Ông có quyền đặt ra nghi ngờ, nhưng chúng tôi đã kiểm tra ra được kết quả này, vậy thì anh Phương, chúng tôi phải mang ‘Sinh mệnh rực rỡ’ này đi để làm chứng cứ.”
Phương Phong nhìn Tiểu Đao đi qua dàn vệ sĩ, sau đó cùng với người đàn ông mặc đồ màu xanh kia bỏ bức tranh xuống.
Lý Bách khẽ mỉm cười, “Ồ, máu người à, chẳng phải đây là hành vi lừa đảo sao. Anh Phương, tôi nhìn trúng bức tranh này là vì nghĩ đó là máu lợn, nhưng bây giờ hành vi của anh được coi là lừa dối người mua hàng. Thôi quên đi, tôi không mua, cho anh tiết kiệm được chi phí bồi thường gì gì đó...”
Hạ Thần Phong xoay người nhìn Lục Dao, “Tôi phải trở về cục trước, Lý Bách sẽ đưa em về.”
Lục Dao mỉm cười, “Không sao đâu, bây giờ vẫn còn sớm, chỗ này cũng cách trường học không xa...” Hạ Thần Phong không sợ khoảng cách này, mà là sợ Triệu Lập Khôn.
Những ngôi sao và người nổi tiếng nhìn bức tranh vẽ bằng máu người, nhất thời tất cả đều bàn tán ầm lên. Thật ra Lý Bách không phản đối, cười gật đầu, “Anh đi thì đi đi, dù sao thì Lục Dao cũng là nhân viên của tôi, nên đương nhiên là tôi phải phụ trách sự an toàn của cô ấy rồi.”
Có lời hứa hẹn của Lý Bách, Hạ Thần Phong cảm thấy yên tâm hơn, anh xoay người, “Ông Phương, mời anh đi cùng với chúng tôi một chuyến.”
Cho đến bây giờ Phương Phong vẫn không thể tin được, sao bức tranh của mình lại biến thành bức tranh máu người.
“Sinh mệnh rực rỡ” cao hai mét và rộng một mét. Tiểu Đao mang bức tranh về phòng thí nghiệm, Tạ Điền đã nhận được điện thoại từ sớm, nên đã đợi trước ở đó.
Cô đã nghe qua danh tiếng của Phương Phong, nhưng thật không ngờ, có một ngày lại dùng cách này để “xem” bức tranh này.
“Đây có phải là bức tranh mới nhất của anh ta không?” Tạ Điền nhìn bức tranh, dường như là đã hiểu vì sao một số người lại nói Phương Phong là thiên tài, mặc dù bức tranh được đặt tên là “Sinh mệnh rực rỡ”, nhưng nhìn vào thì lại không hề đem đến cho người nhìn cảm giác tốt đẹp được như cái tên.
Trong bức tranh này, cô cảm nhận được tình yêu, tuyệt vọng, khao khát cuộc sống nhưng lại coi thường cuộc sống, đây là một cảm giác rất kỳ lạ.
Tiểu Viên mặc quần áo bảo hộ đi vào, “Đừng, đây là bức tranh máu người. Em không thể đánh giá cao loại tranh này được.” Chỉ cần nghĩ đến đây là máu người là Tiểu Viên đã sợ đến mức nổi hết da gà.
Tạ Điền mỉm cười đeo khẩu trang, có một giọng nói phát ra từ phía sau, “Nhưng, đây không phải là hôm nay là ngày triển lãm đầu tiên của Phương Phong sao? Sao các cậu biết bức tranh này có vấn đề vậy.”
“Chính là do đội trưởng Hạ phát hiện ra.” Tiểu Viên nói, tay đang đeo khẩu trang dừng lại, quả nhiên thấy chủ nhiệm của mình và Tiểu Đao dừng lại.
Trong cục ai cũng biết, đội trưởng Hạ là kiều người như thế nào, bình thường đâu có đi xem triển lãm tranh. Nhưng muốn phát hiện bức tranh này có vấn đề, thì nhất định là trước đó Hạ Thần Phong phải có mặt ở hiện trường, và câu trả lời thế này chính là Hạ Thần Phong đi xem triển lãm tranh.
Tạ Điền chớp mắt, cúi đầu xuống, cẩn thận cầm mấy ống nghiệm và cho một chút máu khô vào trong các ống nghiệm đó, “Thật ra tôi không ngờ, bây giờ anh ấy lại lãng mạn như thế.”
Tiểu Viên bỏ khẩu trang xuống, cũng không nói gì, lúc đó mình nhìn thấy Lục Dao ở đó, và hai người còn ăn vận rất trang trọng, vừa nhìn vào đã biết là đang hẹn hò.
Tiểu Viên không biết mình có nên nói với Tạ Điền hay không. Bắt đầu từ nửa năm nay, dù Tiểu Viên không nhạy bén cũng cảm nhận được, giữa Tạ Điền và Hạ Thần Phong có khoảng cách.
Cậu vẫn còn nhớ rõ vào tháng ba tháng tư, Tạ Điền vì Hạ Thần Phong mà chạy đến huyện Bình Dao xa xôi, nhưng sau đó khoảng cách giữa hai người không hề thu hẹp lại, ngược lại cách xa hơn.
Bây giờ cậu không chắc liệu Tạ Điền có còn tình cảm với Hạ Thần Phong hay không.
Động tác của Tạ Điền rất nhanh, thoáng cái đã cạo xong mười mấy ống nghiệm, Tiểu Viên rót đầy chất lỏng vào chúng, sau đó đặt từng cái một vào trong thiết bị kiểm tra.
Còn ở phía bên kia, Hạ Thần Phong mặc âu phục đẹp trai ngời ngời khiến các anh em trong cục đều huýt sáo và trêu ghẹo. Khuôn mặt Hạ Thần Phong mang theo vẻ lạnh lùng, trực tiếp đưa Phương Phong vào phòng thẩm vấn.
Tiểu Đao cũng đi vào theo, nhìn tài liệu, sau đó lại nhìn Phương Phong, “Phương Phong, ồ, lại còn cùng họ cơ đấy(*). Nói đi nào, bức tranh này là của anh đúng không.”
(*) Ý Tiểu Đao ở đây là sau khi có được lý lịch của Phương Phong, biết được tên thật của anh ta là “Phương” - cùng họ với mình.
Trong ảnh là ảnh chụp của “Sinh mệnh rực rỡ”. Phương Phong gật đầu, “Đúng vậy.”
Danh sách chương