Phòng họp ở tầng chín mà Lục Dao ở tầng mười hai, vẫn chưa đến cửa thang máy, cô liền nhận được điện thoại của Hạ Thần Phong, “Lục Dao, cô nghe tôi nói, bây giờ trở về phòng, cho dù là ai cũng không được mở cửa.”

Hạ Thần Phong nói rất vội vã, nói xong liền cúp máy, Lục Dao cau chặt mày, ngữ khí của anh rất vội, vậy nghĩa là... hẳn là họ đã tìm được hung thủ rồi, hơn nữa hung thủ còn nằm ngoài dự liệu của họ.

Lục Dao cắn môi rồi đi đến cửa thang máy, nhưng bây giờ có rất nhiều người đang đứng đợi ở đó, nhìn thấy người mà mình thấy có chút quen mắt, Lục Dao tránh đi theo bản năng. Cô nhìn lối thoát hiểm ở bên cạnh, từ tầng chín đến tầng mười hai, cũng chỉ có ba tầng, so với việc chờ thang máy ở đây không bằng đi lối thoát hiểm.

Do dự mấy lần, Lục Dao nhớ đến cuộc gọi vừa nãy, hai tay cô nắm chặt, xoay người đi vào lối thoát hiểm.

Trong lối thoát hiểm trong khách sạn chỉ có đèn khẩn cấp, lúc này nhìn có vẻ lờ mờ, nơi này rất yên tĩnh làm cho Lục Dao kéo chặt tà áo khoác phía trước theo bản năng.

“Cộp cộp cộp.” Lục Dao chạy đi lên phía trước, khoảng cách ba tầng rất ngắn, tốc độ chạy của cô rất nhanh, chỉ một lúc sau đã đi hết ba tầng, chỉ cần mở cửa thoát hiểm ra là được rồi.

Nhưng tay Lục Dao còn chưa chạm đến cửa thoát hiểm thì cửa đã bị mở ra trước một bước, một đôi tay vươn ra từ trong bóng tối, bịt miệng và mũi của Lục Dao lại. Cô chỉ ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cô muốn vùng vẫy, tay cầm điện thoại va vào thùng rác ở một bên phát ra âm thanh rất lớn.

Cổ bị chích một nhát, không bao lâu sau chân tay Lục Dao bắt đầu nhũn ra, cô cắn đầu lưỡi, trông có vẻ là đã ngất xỉu nhưng thực ra lại vẫn còn một chút ý thức.

Hung thủ mà Hạ Thần Phong và Tiểu Đao nhắm vào là một người nằm ngoài dự đoán của mọi người, bởi vì ở hiện trường không chỉ có máu của An Thiến, mà còn thu được ADN và dấu vân tay của hung thủ trên chiếc cốc mà An Thiến vẫn hay dùng.

***

Vienna nhìn mấy người Hạ Thần Phong xông vào phòng họp, trong lòng đã sớm hiểu rõ rồi.

Chỉ có Trần Hoa là vẫn còn ngẩn ngơ, “Có chuyện gì vậy?”

“An Chí Minh, anh bị tình nghi có liên quan đến việc mưu sát cô An Thiến, mời anh đi theo tôi một chuyến.” Vienna đứng dậy, trên khuôn mặt tinh tế mang theo nụ cười, “Được.”

Không có bất kỳ một lời giải thích nào, cứ như vậy liền phối hợp.

Trần Hoa sững sờ nhìn Vienna bị cảnh sát dẫn đi, anh ta vẫn còn hơi không hiểu, “Anh Phong, việc này là sao vậy?”

Hạ Thần Phong xoay người, “Bây giờ vẫn chưa thể tiết lộ quá nhiều với cậu, sau này sẽ giải thích cho cậu.”

Phòng của Vienna ở cùng một tầng với Lục Dao, Tiểu Đao đi lục soát căn phòng, còn Hầu Tử thì đi điều ra phòng hóa trang ở trường quay. thời gian ngắn như vậy, hơn nữa khu vực trường quay này là khép kín, hung thủ hẳn là không có cơ hội và thời gian thủ tiêu mấy vật chứng này.

Sắp xếp đồ đạc xong, Tiểu Đao nghĩ đã đến đây rồi thì đi qua xem Lục Dao, cậu nhìn số phòng, đến trước cửa phong Lục Dao, gõ vài cái, nhưng không nghe thấy có âm thanh gì, “Lục Dao?”

Đợi một lúc vẫn không có ai trả lời, “Lạ thật, lẽ nào cô ấy không có ở đây?” Tiểu Đao vừa đi vừa cầm điện thoại lên, bấm số gọi điện thoại cho Lục Dao, đột nhiên tốc độ bước chân của cậu trở nên chậm rãi cuối cùng dừng lại, cậu bỏ di động ra khỏi tai, dường như đang cẩn thận nghe ngóng gì đó.

Đột nhiên nét mặt Tiểu Đao thay đổi hẳn, cậu đẩy một bên cửa thoát hiểm ra, di động của Lục Dao rơi trong một cái thùng rác. Bởi vì thùng rác làm bằng inox, rung động của di động làm khuếch đại âm thanh, điều này làm cho Tiểu Đao nghe được âm thanh bên cạnh khi vừa đến cửa thang máy.

Nhìn ba chữ “Cảnh sát Phương” không ngừng nhấp nháy trên màn hình di động, cậu có thể xác nhận đây là di động của Lục Dao.

“Lục Dao!” Tiểu Đao đột nhiên ý thức được vấn đề, cậu vội vàng chạy ra khỏi đó, vừa chạy vừa gọi điện thoại, “Tiếp tục phong tỏa tất cả lối ra!”

Vienna đã bị bắt, vốn dĩ phải gỡ bỏ phong tỏa ở phía ngoài, nhưng không ngờ lại nhân được thông báo này của Tiểu Đao, Hạ Thần Phong cau mày, nhìn Tiểu Đao vội vã chạy đến đại sảnh, “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Đao đưa di động cho anh, trên mặt đều là sự lo lắng, “Lục Dao biến mất rồi.”

Hạ Thần Phong nhìn di động trong tay Tiểu Đao, chiếc di động đó anh đã từng nhìn thấy, con thỏ trang trí kia rất quen thuộc đối với anh, đó là điện thoại của Lục Dao, “Sao lại thế này?”

“Em vừa thu thập vật chứng xong, đang định đi nói với Lục Dao việc gọi điện trước đó, nhưng không có người trong phòng, lúc gọi điện thoại phát hiện ra chiếc di động này ở chỗ thang máy.” Tiểu Đao nói mấy câu này vô cùng rõ ràng.

Vừa rồi trên đường đi Hạ Thần Phong còn nói chuyện điện thoại với Lục Dao, vậy mà mới chỉ vài phút trôi cô đã biến mất rồi...

“Phong tỏa chưa? Đi kiểm tra camera giám sát.”

Lúc này Trần Hoa cũng vừa xuống tới nơi, nghe được mấy câu đối thoại này, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi vô cùng, “Camera giám sát... e là không có.” Bởi vì lần này những người đây đều là ngôi sao, tất nhiên minh tinh sợ nhất là việc riêng tư của mình bị lộ ra, cho nên ở mấy tầng có ngôi sao, camera giám sát đều đã bị tắt hết.

“Đi kiểm tra camera giám sát ở mỗi lối ra.” Hạ Thần Phong liếc nhìn Trần Hoa rồi xoay người một lần nữa tiến vào khách sạn.

Trần Hoa cảm thấy ánh mắt đó nói lên rằng anh ta cách cái chết không xa rồi, não anh ta vẫn chưa thể bắt kịp được, “Không phải là đã bắt được hung thủ rồi sao?”

Lúc này đừng nói là đạo diễn này cho dù là mấy anh em trong Cục Cảnh sát ở đây cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, sao lại chỉ nói một nửa rồi thôi vậy? ***

Lục Dao chỉ có thể cảm thấy mình bị bỏ vào trong một cái hộp vuông kín, sau đó bị đặt lên một cái xe đẩy, bánh xe chậm rãi lăn qua thảm trải sàn, đặt ở một nơi rất yên tĩnh.

Cô dùng một bàn tay véo mạnh lấy mu bàn tay mình, muốn dùng đau đớn kích thích mình, môi dưới đã bị chính mình cắn rách rồi, Lục Dao có thể cảm thấy được một mùi vị như gỉ sắt ở trong miệng.

Cô không biết liệu bây giờ có người phát hiện ra cô mất tích không nữa, nhưng vừa nãy Hạ Thần Phong đã gọi điện đến nói là không được đi đâu cả. Vậy thì điều này đã chứng tỏ hung thủ đã có ấn tượng với cô rồi, bây giờ hy vọng duy nhất của cô là bọn họ có thể phát hiện ra không thấy cô đâu nữa.

Ý thức của Lục Dao càng ngày càng mơ hồ, cô chỉ có thể cắn đầu lưỡi, còn mu bàn tay đã bị mình véo đến hằn máu rồi. Điều duy nhất cô có thể chắc chắn là mình vẫn chưa ra khỏi khách sạn. Bây giờ Lục Dao cần phải ra khỏi đây trước đã, nếu như thật sự bị mang ra khỏi khách sạn, vậy thì cô thật sự gặp nguy hiểm rồi.

Hạ Thần Phong vội vã chạy vào phòng camera giám sát, mấy góc quay ở lối ra đều đã được bật lên, trong thời gian Lục Dao mất tích đó không có bất kỳ ai đi qua.

“Cô ấy vẫn ở trong khách sạn, mau tìm!” Hạ thần phong cẩn thận xem từng đoạn video giám sát, còn Tiểu Đao lại dẫn các anh đi tìm kiếm Lục Dao ở từng tầng một trong ba tầng không bật camera giám sát kia.

Đột nhiên, Hạ Thần Phong thốt ra: “Tạm dừng.”

Trong khung hình một người mặt đồng phục của khách sạn đẩy một chiếc xe đẩy đứng ở trong thang máy, Hạ Thần Phong vẫn nhớ anh hoàn toàn không nhìn thấy người này từng đi lên, hơn nữa bây giờ không phải là thời gian dọn dẹp, “Theo dõi nhân viên này, hắn dừng lại ở tầng mấy?”

Bảo vệ của khách sạn nhìn video ghi hình, “Tầng B1, phòng làm sạch của nhân viên.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện