Bây giờ bộ phim truyền hình Di Tiên Truyện đang rất được quan tâm, Trần Hoa châm thuốc, anh ta cả đêm không ngủ mà cứ thế ngồi trên ghế xô pha. Bây giờ tình hình của cả đoàn làm phim rất nguy cấp, nếu có một chỗ xử lý không tốt thì đương nhiên sẽ không thể nào ngóc đầu lên được nữa.

Cuộc nói chuyện qua điện thoại của Lý Bách vẫn còn vang lên bên tai, Trần Hoa tự nhận mình không phải người mê tín, nhưng bây giờ anh ta đang thở thật dài, cả người ngả hẳn vào ghế xô pha, có vẻ rất bất lực.

Tiểu Đao sắp xếp xong tài liệu rồi để trên bàn làm việc, “Theo kết qua khám nghiệm tử thi, hung khí mà hung thủ sử dụng có lẽ là một cái cưa điện.”

Cưa điện? Đạo cụ này rất phổ biến, nhưng ở trong đoàn làm phim tại sao lại có thứ này? Tiểu Đao tiếp tục ư manh mối, “Căn cứ vào hung khí được miêu tả, bọn em đã tìm được nó trong phòng đạo cụ của đoàn làm phim.” Nói xong Tiểu Đao lấy bức ảnh ra, trong bức ảnh chỉ có một cái cưa điện đã bị nhuộm thành màu đỏ, mũi tên trong bức ảnh đã chứng tỏ những chỗ đó có máu còn sót lại.

“Bên trên không có dấu vân tay.”

Hạ Thần Phong xem tài liệu, “Bình thường, chìa khóa phòng đạo cụ do ai giữ?” Tiểu Đao lắc đầu, “Bởi vì dạo này phải đẩy nhanh tiến độ quay phim cho nên phòng đạo cụ luôn được sử dụng, vì vậy cửa không khóa. Hơn nữa, theo lời khai của nhân viên tại hiện trường thì bọn em biết được một manh mối rất có ích.”

Hạ Thần Phong nhìn lời khai ở bên dưới, “Khi xảy ra vụ án, ở trường quay cũng xảy ra sự cố?”

Tiểu Đao gật đầu, “Đúng vậy. Theo lời khai ở hiện trường, khi vụ án xảy ra, dây bảo hộ dùng để quay phim bị đứt, nam chính Tiền Húc rơi xuống hồ, cho nên mọi người đều chú ý đến chỗ đó, về cơ bản không có quan tâm đến phòng nghỉ.” Cho nên, người này đã tính toán xong thời gian rồi? Mọi người đều đang xem tài liệu, “Tiểu Đao, phần trên cũng đã nói trước đó đã có người thử dùng dây bảo hộ này, vậy thì có phải hung thủ cũng không thể xác định được lúc nào sự việc xảy ra, có phải hung thủ luôn náu mình ở một góc nào đó chờ thời cơ không?”

Tiểu Đao cũng không hiểu, “Em đã kiểm tra dây bảo hộ, nó đã bị mài mòn, phần còn lại rất yếu, không chống đỡ được… Cho nên hung thủ chỉ có thể nằm trong tốp người đầu tiên đi xuống…”

Đi tìm hiểu tốp người đầu tiên sử dụng dây bảo hộ, tìm hiểu xem người nào có khúc mắc với An Thiến.” Hạ Thần Phong chỉ đạo.

Hung thủ nắm bắt thời gian rất tốt, hắn ra tay khi mọi người đều đang chú ý việc xảy ra ở ven hồ, lại nhân lúc mọi người nhìn thấy An Thiến bị giết mà đưa hung khí về phòng đạo cụ.

Thứ nhất, người này biết rất rõ quy trình quay phim, hoặc là hung thủ biết rất rõ sau khi dây bảo hộ không thể dùng được thì sẽ quay đến cảnh của An Thiến.

Thứ hai, hung thủ biết rất rõ địa hình phim trường, hắn có thể thuận lợi tìm được phòng đạo cụ lại có thể nhân lúc không có ai chú ý để mang hung khí về, tóm lại là hung thủ biết rất rõ đường đi.

Thứ tư, hung thủ có thể vào phòng nghỉ, cho dù là An Thiến đang nghỉ ngơi, nhưng cũng có khả năng cô ta quen biết hung thủ, hoặc là cô ta đồng ý cho hung thủ vào trong phòng nghỉ.

Thứ tư, hung thủ thật sự hận An Thiến, sau khi giết cô ra rồi còn có thể xử lý được vết máu trên cưa điện, chứng tỏ tố chất tâm lý của người này cực kỳ tốt.

Một tay Hạ Thần Phong cầm điếu thuốc, người gần đây có xích mích lớn nhất với An Thiến chính là Đổng Vũ và vợ chồng Lục Nguyên. Vì sự xuất hiện của An Thiến mà vợ chồng Lục Nguyên đang có lục đục lớn, uy tín của Lục Nguyên đã giảm đi rất nhiều, quả thực là rất đáng hận. Còn việc Đổng Vũ và An Thiến không hợp nhau là việc ai cũng biết.

Hạ Thần Phong xem tài liệu, lời của Lục Dao anh cũng tin rồi, “Quý nhân?” Nếu hung thủ là quý nhân, vậy thì có thể loại trừ những người không hợp với An Thiến rồi, quý nhân lại trở thành hung thủ?

Rốt cuộc là vì tình huống nào mà lại khiến quý nhân trở thành hung thủ?

Hạ Thần Phong và Lục Dao đều đang nghi ngờ về vấn đề này. Đầu tiên, cô không chắc chắn hung thủ này, không, phải nói là quý nhân trước đây của An Thiến rốt cuộc là ai, bởi vì khuôn mặt của cô ta đã qua chỉnh sửa.

Cho dù ở bên ngoài An Thiến luôn nói rằng mình đẹp tự nhiên, nhưng khi nhìn khuôn mặt trước đây của cô ta, Lục Dao không nhìn rõ những gì mà An Thiến đã trải qua trước khi cô ta nổi tiếng. Khuôn mặt đã qua chỉnh sửa quả thực có lợi hơn với cuộc sống sau này của cô ta, nhưng lại khiến cho Lục Dao không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác về quý nhân của An Thiến có đặc trưng gì.

Nếu là xem tướng mạo của hung thu thì sao? Lục Dao thở dài, cô không thể đi xem tướng mạo của từng người một được. Hơn nữa sau khi vụ án xảy ra, cô đã nhìn xung quanh một lượt, dường như cô không nhìn được tướng mạo đáng nghi nào.

Tiểu Mao với hai quầng thâm đen sì trên mắt gõ cửa, “Lục Dao, Lục Dao, cô có ở trong phòng không?”

Lục Dao đứng dậy mở cửa ra nhìn, Tiểu Mao đang nhìn cô với vẻ bất an, “Lục Dao, đạo diễn Trần gọi cô đi… Nói là có việc cần cô giúp đỡ. Anh ấy đợi cô ở phòng họp.”

Sau khi Tiểu Mao nhìn thấy dáng vẻ của An Thiến vào tối qua, cô thấy cả người mình không ổn, dường như ánh mắt đó của An Thiến luôn xuất hiện trước mặt cô.

Lục Dao vỗ vai Tiểu Mao, trên người cô còn mấy viên ngọc thạch trước đây đưa cho công nhân ở công trường, cô lấy ra một viên đưa cho Tiểu Mao, “Cô đeo nó lên đi, không sao đâu.”

Không biết là vì lời của Lục Dao có tác dụng hay là vì tác dụng của viên ngọc thạch này mà Tiểu Mao thật sự cảm thấy trái tim luôn đập loạn nhịp của mình đã hơi dịu lại. Cô nặn ra một nụ cười, “Đừng để đạo diễn Trần đợi lâu nữa, hình như tâm trạng của anh ấy không được tốt thì phải.”

Lục Dao gật đầu, cô quay người đóng cửa lại rồi theo Tiểu Mao đến phòng họp.

Vốn dĩ mấy tầng lầu này đều được đoàn làm phim thuê lại, cho dù bây giờ bên trong đã đã chật kín người, nhưng bây giờ trên hành lang lại chẳng có một ai, mọi người đều trốn trong phòng mình không ra ngoài.

Lục Dao đi đến cửa phòng họp, Tiểu Mao cũng chạy về phòng mình, vốn dĩ phòng họp này được dùng để đọc kịch bản, nó rất lớn, nhưng bây giờ khi đây cửa ra cô chỉ nhìn thấy Trần Hoa đang đứng ở trước cửa sổ sát sàn, không biết đang nghĩ gì.

“Đạo diễn Trần.”

Trần Hoa quay người nhìn Lục Dao, cô gái này vẫn giống như lúc trước anh ta nhìn thấy, mắt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, giống như vụ án mạng hôm qua cô nhìn thấy chưa từng xảy ra.

“Ngồi xuống đi.” Trần Hoa quay người, tùy ý kéo một cái ghế rồi ngồi xuống. Lục Dao nhìn Trần Hoa, về cơ bản cô đã hiểu việc anh ta muốn làm, cô đứng ở chỗ cũ và nói, “Đạo diễn Trần, anh đã nghĩ kỹ chưa?”

Trần Hoa nhìn Lục Dao rồi đột nhiên cười lên, “Trước đây Lý Bách đã nói với tôi cô là quý nhân của cậu ta, nhưng tôi cũng không tin lắm. Có điều, sau này tôi biết được rất nhiều việc… Lục Dao, cô là một người có năng lực, bây giờ tôi hy vọng cô có thể giúp đỡ chúng tôi.”

Lục Dao sững người ngay tại chỗ, giúp đỡ?

Rất ít người nói với cô như vậy, Lục Dao im lặng tìm một cái ghế ngồi xuống nhìn Trần Hoa đang ở phía đối diện. Cô thở sâu rồi móc ra ba đồng tiền cổ, “Anh muốn tôi giúp chuyện gì?”

Trần Hoa đưa tờ giấy cho Lục Dao, cô nhìn chữ ở trên đó, cô nhắm mắt lại, ổn định tâm trạng của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện