“Á!” Chưa đầy vài phút sau, một giọng nữ chói tai vang lên ở phim trường, mọi người lập tức dừng động tác mình đang làm, chỉ nghe thấy Trần Hoa giận dữ đứng lên, “Mẹ nó chứ, đừng có gây thêm chuyện cho ông mày!”
Trần Hoa nói xong liền dẫn người xông vào phòng nghỉ, còn chưa vào cửa đã nhìn thấy trợ lý của An Thiến ngất ở cửa. Mọi người ngước mắt lên, mặt tường phòng nghỉ vốn dĩ là màu trắng bây giờ đã chuyển sang màu đỏ máu. Mà An Thiến thì ngồi trên ghế trang điểm, trên người còn đắp chăn, nhưng đầu cô ta lại ngửa ra sau một cách kỳ dị, đôi mắt vốn làm say đắm lòng người lại trợn ngược, hướng về phía cửa và đập thẳng vào mắt những người đi tới.
Mấy người nhát gan từ lâu đã bị cảnh này dọa đến mức sợ mất vía, “Chết! Có người chết!”
An Thiến chết rồi, cô ta chết do cổ họng bị cắt sâu, cổ cô ta chỉ còn mỗi lớp da ở gáy. Tuy Lục Dao đã nhìn thấy mấy hiện trường vụ án cùng với Hạ Thần Phong rồi, nhưng mà đa số cô chỉ nhìn qua hình ảnh. Lúc này nhìn thấy tận mắt cô vẫn thấy khó mà chịu được, cô siết chặt tay lại nhìn đôi mắt không thể nhắm lại của An Thiến, nặng nề thở dài một hơi.
Lần này Trần Hoa muốn giấu cũng không giấu được nữa, anh ta chán chường ngồi trên ghế xô pha, mái tóc rối bù, nhìn thấy Lý Bách đẩy cửa bước vào cũng chỉ nhìn một cái.
“Vụ án này do anh Phong phụ trách…”
Lý Bách do dự một lát nhưng anh vẫn nói ra, “Cậu yên tâm đi, bộ phim truyền hình này vẫn quay bình thường, đổi nữ chính là được.”
Nữ chính đã chết rồi, nhưng nữ chính đã quay rất nhiều cảnh rồi, lúc này đổi nữ chính có nghĩa là gì, có nghĩa là phải quay lại, lãng phí rất nhiều tiền của.
Trần Hoa cau mày, hung hăng hút thuốc: “Không đổi, tăng cảnh của Lạc Thần Hoa lên!” Khoan nói đến việc bây giờ đổi người có phải là thời cơ thích hợp nhất không, nếu đổi người rồi vậy thì thời gian quay phim phải kéo dài. Sau đó Trần Hoa còn phải quay một bộ phim điện ảnh nữa, căn bản là không kịp thời gian. Sau khi suy nghĩ vài lần, Trần Hoa quyết định tăng phân cảnh của nữ phụ và Lạc Thần Hoa lên, đương nhiên là phải dưới tiền đề diễn viên ở đây không xảy ra chuyện gì.
Hạ Thần Phong và Tiểu Đao đến phim trường, vừa đi vào bên trong hai người liền chú ý đến cô gái mặc váy liền màu xanh lam ở ven hồ.
Đầu ngẩng lên nhìn mặt trước, gió đêm thổi vào chiếc váy màu xanh lam của cô gái đang đứng ở gần hồ, sau đó cô đột nhiên nhìn sang chỗ khác, giống như sắp bay lên trời.
Hạ Thần Phong cau mày, dường như là có chút không dám xác nhận, anh quay người lại gần, “Lục Dao?”
Lục Dao? Một câu này dường như đã làm tất cả đồng nghiệp trong cục tới hiện trường ngạc nhiên. Lục Dao quay người, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm khi quay phim, gương mặt trang điểm tinh tế của cô cũng ngạc nhiên.
“Cảnh sát Hạ?”
Dường như Hạ Thần Phong đã nghe thấy tiếng trái tim mình đập nhanh hơn, anh ổn định lại giọng nói của mình, “Sao… cô lại ở đây?”
Tuy Lục Dao đã vào Tập đoàn Tinh Thần làm việc, nhưng theo thông tin Hạ Thần Phong biết được, cô vào làm trong phòng kiến trúc, không phải bộ phận giải trí. Lục Dao đang làm kiến trúc sư sao lại chạy đến đây, còn mặt trang phục giống như tiên nữ.
Lúc này dường như Lục Dao đã nhớ ra cô vẫn mặc trang phục cổ đại, trên mặt có vẻ hơi mất tự nhiên, “Tôi đến đây giúp đỡ.”
“Má ơi, Lục Dao của tôi ơi! Thật không ngờ cô lại lấn sân sang đóng phim!” Khuôn mặt Tiểu Đao lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt cậu lại gian gian.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lục Dao cô thật sự có vốn liếng để đóng phim đấy.” Tiểu Đao sờ cằm, đánh giá Lục Dao từ trên xuống dưới, ánh mắt đó giống như kính xuyên thấu, thô tục đến mức muốn đạp Lục Dao xuống hồ.
Hạ Thần Phong vươn tay đẩy Tiểu Đao, “Đến hiện trường trước đã.”
Tiểu Đao giơ tay ra, “Được rồi, tôi qua đó trước đây! Chúng ta nói chuyện sau nhé!” Lục Dao thấy Tiểu Đao đi rồi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Hạ Thần Phong đang đứng ở một bên, thầm nghĩ sao anh còn chưa đi.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì, cô có thể nói trước với tôi không?” Hạ Thần Phong cố gắng lờ đi ánh mắt nghi hoặc của Lục Dao, anh không muốn thừa nhận mình muốn ở cùng với Lục Dao thêm một lúc nữa.
Lục Dao thấy Hạ Thần Phong hỏi mình như vậy liền nghĩ có lẽ anh muốn tìm hiểu tình hình ở hiện trường. Cô cúi đầu, cau mày: “Thực ra, tôi không biết nói thế này có đúng không nhưng tôi cảm thấy hung thủ có kế hoạch từ trước.”
Hạ Thần Phong quay đầu nhìn từng tốp người đứng ở phim trường, nhìn có vẻ rất đoàn kết, những vẫn có thể nhìn ra quan hệ của người nào với người nào thân thiết hơn, “Cô nói cách nhìn của mình trước đi.”
“Khi tôi vừa đến phim trường, tuy đã nhìn ra bộ phim này sẽ gặp vài trắc trở nhỏ, nhưng trên mặt của An Thiến không có tai họa liên quan đến máu, nhưng bây giờ cô ta đã gặp tai họa liên quan đến máu, việc này… việc này có nghĩa là có người đã sửa mệnh của cô ta rồi.” Ban đầu Lục Dao cũng không muốn nói ra, nhưng bây giờ cô lại thấy khả năng này tương đối lớn.
“Sửa mệnh?” Hạ Thần Phong cau chặt mày, “Sao cô lại nói như vậy?”
Lục Dao nhớ lại lúc cô nhìn thấy gương mặt của An Thiến, “Lần này An Thiến có bê bối tình ái, mắt cô ta đỏ lên, tuy ấn đường có màu xám nhưng lại không có âu lo về tính mạng, tự có quý nhân giúp đỡ. Nhưng bây giờ An Thiến lại bất ngờ bỏ mạng, chứng tỏ là quý nhân đó không giúp được cô ta, ngược lại còn trở thành nguyên nhân gây nên cái chết của cô ta.”
Ý của Lục Dao là người sát hại An Thiến vốn dĩ là quý nhân của cô ta, nhưng không biết tại sao mà cuối cùng lại ra tay với cô ta.
Dường như Lục Dao nhớ đến điều gì đó, trên mặt cô lộ vẻ thất bại, “Cảnh sát Hạ, e là lần này tôi không thể giúp được các anh rồi. Bởi vì anh cũng biết đấy, rất nhiều người trong giới này đã phẫu thuật thẩm mỹ, tuổi tác cũng không thật, tôi rất khó nhìn ra quá khứ của một vài người từ tướng mạo và bát tự của họ được.
Đây là điều mà mọi người trong giới giải trí đều biết, vì muốn lên hình mà rất nhiều người đã phẫu thuật thẩm mỹ, cho dù có đập đi xây lại hay chỉ chỉnh một vài chỗ thì tướng mạo cũng sẽ thay đổi, lại thêm các kỹ thuật trang điểm nữa. Đối với những người có tướng mạo như vậy, Lục Dao chỉ có thể nhìn ra tương lai mơ hồ.
Còn bát tự cũng vậy, sửa đổi tuổi tác của mình xuống cũng là bản lĩnh thường dùng của một vài người. Có vài người nhờ sự chỉ điểm của cao nhân mà đổi tên để thay đổi vận thế.
Cho nên lúc này về cơ bản Lục Dao không có cách nào để đưa phán đoán chính xác.
Hạ Thần Phong nhìn thấy dáng vẻ hơi ủ dột của Lục Dao liền nở nụ cười hiếm có, “Còn có chúng tôi mà.”
Lục Dao ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Phong, cô nhìn thấy niềm tin có thể phá được án của anh, “Đúng vậy, các anh chắc chắn có thể làm được.”
Hạ Thần Phong quay người nhìn về hướng phòng nghỉ, “Cô đi nghỉ ngơi trước đi, khi nào đến lượt cô lấy lời khai, sẽ có người gọi cô đến.” Vốn dĩ đây là cảnh quay vào ban đêm, lúc có người báo án cũng xảy ra vào lúc đêm khuya, khi Tạ Điền và Tiểu Viên cầm hộp dụng cụ đến, Lục Dao đã ngồi ở bên cạnh chợp mắt nghỉ ngơi rồi.
Hiện trường có mùi rất tanh, trên bức tường trắng toàn là máu tươi, ảnh hậu An Thiến vốn dĩ hết sức chói lòa trên ti vi bây giờ lại là nguồn gốc của mùi tanh tưởi kia.
Trần Hoa nói xong liền dẫn người xông vào phòng nghỉ, còn chưa vào cửa đã nhìn thấy trợ lý của An Thiến ngất ở cửa. Mọi người ngước mắt lên, mặt tường phòng nghỉ vốn dĩ là màu trắng bây giờ đã chuyển sang màu đỏ máu. Mà An Thiến thì ngồi trên ghế trang điểm, trên người còn đắp chăn, nhưng đầu cô ta lại ngửa ra sau một cách kỳ dị, đôi mắt vốn làm say đắm lòng người lại trợn ngược, hướng về phía cửa và đập thẳng vào mắt những người đi tới.
Mấy người nhát gan từ lâu đã bị cảnh này dọa đến mức sợ mất vía, “Chết! Có người chết!”
An Thiến chết rồi, cô ta chết do cổ họng bị cắt sâu, cổ cô ta chỉ còn mỗi lớp da ở gáy. Tuy Lục Dao đã nhìn thấy mấy hiện trường vụ án cùng với Hạ Thần Phong rồi, nhưng mà đa số cô chỉ nhìn qua hình ảnh. Lúc này nhìn thấy tận mắt cô vẫn thấy khó mà chịu được, cô siết chặt tay lại nhìn đôi mắt không thể nhắm lại của An Thiến, nặng nề thở dài một hơi.
Lần này Trần Hoa muốn giấu cũng không giấu được nữa, anh ta chán chường ngồi trên ghế xô pha, mái tóc rối bù, nhìn thấy Lý Bách đẩy cửa bước vào cũng chỉ nhìn một cái.
“Vụ án này do anh Phong phụ trách…”
Lý Bách do dự một lát nhưng anh vẫn nói ra, “Cậu yên tâm đi, bộ phim truyền hình này vẫn quay bình thường, đổi nữ chính là được.”
Nữ chính đã chết rồi, nhưng nữ chính đã quay rất nhiều cảnh rồi, lúc này đổi nữ chính có nghĩa là gì, có nghĩa là phải quay lại, lãng phí rất nhiều tiền của.
Trần Hoa cau mày, hung hăng hút thuốc: “Không đổi, tăng cảnh của Lạc Thần Hoa lên!” Khoan nói đến việc bây giờ đổi người có phải là thời cơ thích hợp nhất không, nếu đổi người rồi vậy thì thời gian quay phim phải kéo dài. Sau đó Trần Hoa còn phải quay một bộ phim điện ảnh nữa, căn bản là không kịp thời gian. Sau khi suy nghĩ vài lần, Trần Hoa quyết định tăng phân cảnh của nữ phụ và Lạc Thần Hoa lên, đương nhiên là phải dưới tiền đề diễn viên ở đây không xảy ra chuyện gì.
Hạ Thần Phong và Tiểu Đao đến phim trường, vừa đi vào bên trong hai người liền chú ý đến cô gái mặc váy liền màu xanh lam ở ven hồ.
Đầu ngẩng lên nhìn mặt trước, gió đêm thổi vào chiếc váy màu xanh lam của cô gái đang đứng ở gần hồ, sau đó cô đột nhiên nhìn sang chỗ khác, giống như sắp bay lên trời.
Hạ Thần Phong cau mày, dường như là có chút không dám xác nhận, anh quay người lại gần, “Lục Dao?”
Lục Dao? Một câu này dường như đã làm tất cả đồng nghiệp trong cục tới hiện trường ngạc nhiên. Lục Dao quay người, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm khi quay phim, gương mặt trang điểm tinh tế của cô cũng ngạc nhiên.
“Cảnh sát Hạ?”
Dường như Hạ Thần Phong đã nghe thấy tiếng trái tim mình đập nhanh hơn, anh ổn định lại giọng nói của mình, “Sao… cô lại ở đây?”
Tuy Lục Dao đã vào Tập đoàn Tinh Thần làm việc, nhưng theo thông tin Hạ Thần Phong biết được, cô vào làm trong phòng kiến trúc, không phải bộ phận giải trí. Lục Dao đang làm kiến trúc sư sao lại chạy đến đây, còn mặt trang phục giống như tiên nữ.
Lúc này dường như Lục Dao đã nhớ ra cô vẫn mặc trang phục cổ đại, trên mặt có vẻ hơi mất tự nhiên, “Tôi đến đây giúp đỡ.”
“Má ơi, Lục Dao của tôi ơi! Thật không ngờ cô lại lấn sân sang đóng phim!” Khuôn mặt Tiểu Đao lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt cậu lại gian gian.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lục Dao cô thật sự có vốn liếng để đóng phim đấy.” Tiểu Đao sờ cằm, đánh giá Lục Dao từ trên xuống dưới, ánh mắt đó giống như kính xuyên thấu, thô tục đến mức muốn đạp Lục Dao xuống hồ.
Hạ Thần Phong vươn tay đẩy Tiểu Đao, “Đến hiện trường trước đã.”
Tiểu Đao giơ tay ra, “Được rồi, tôi qua đó trước đây! Chúng ta nói chuyện sau nhé!” Lục Dao thấy Tiểu Đao đi rồi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Hạ Thần Phong đang đứng ở một bên, thầm nghĩ sao anh còn chưa đi.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì, cô có thể nói trước với tôi không?” Hạ Thần Phong cố gắng lờ đi ánh mắt nghi hoặc của Lục Dao, anh không muốn thừa nhận mình muốn ở cùng với Lục Dao thêm một lúc nữa.
Lục Dao thấy Hạ Thần Phong hỏi mình như vậy liền nghĩ có lẽ anh muốn tìm hiểu tình hình ở hiện trường. Cô cúi đầu, cau mày: “Thực ra, tôi không biết nói thế này có đúng không nhưng tôi cảm thấy hung thủ có kế hoạch từ trước.”
Hạ Thần Phong quay đầu nhìn từng tốp người đứng ở phim trường, nhìn có vẻ rất đoàn kết, những vẫn có thể nhìn ra quan hệ của người nào với người nào thân thiết hơn, “Cô nói cách nhìn của mình trước đi.”
“Khi tôi vừa đến phim trường, tuy đã nhìn ra bộ phim này sẽ gặp vài trắc trở nhỏ, nhưng trên mặt của An Thiến không có tai họa liên quan đến máu, nhưng bây giờ cô ta đã gặp tai họa liên quan đến máu, việc này… việc này có nghĩa là có người đã sửa mệnh của cô ta rồi.” Ban đầu Lục Dao cũng không muốn nói ra, nhưng bây giờ cô lại thấy khả năng này tương đối lớn.
“Sửa mệnh?” Hạ Thần Phong cau chặt mày, “Sao cô lại nói như vậy?”
Lục Dao nhớ lại lúc cô nhìn thấy gương mặt của An Thiến, “Lần này An Thiến có bê bối tình ái, mắt cô ta đỏ lên, tuy ấn đường có màu xám nhưng lại không có âu lo về tính mạng, tự có quý nhân giúp đỡ. Nhưng bây giờ An Thiến lại bất ngờ bỏ mạng, chứng tỏ là quý nhân đó không giúp được cô ta, ngược lại còn trở thành nguyên nhân gây nên cái chết của cô ta.”
Ý của Lục Dao là người sát hại An Thiến vốn dĩ là quý nhân của cô ta, nhưng không biết tại sao mà cuối cùng lại ra tay với cô ta.
Dường như Lục Dao nhớ đến điều gì đó, trên mặt cô lộ vẻ thất bại, “Cảnh sát Hạ, e là lần này tôi không thể giúp được các anh rồi. Bởi vì anh cũng biết đấy, rất nhiều người trong giới này đã phẫu thuật thẩm mỹ, tuổi tác cũng không thật, tôi rất khó nhìn ra quá khứ của một vài người từ tướng mạo và bát tự của họ được.
Đây là điều mà mọi người trong giới giải trí đều biết, vì muốn lên hình mà rất nhiều người đã phẫu thuật thẩm mỹ, cho dù có đập đi xây lại hay chỉ chỉnh một vài chỗ thì tướng mạo cũng sẽ thay đổi, lại thêm các kỹ thuật trang điểm nữa. Đối với những người có tướng mạo như vậy, Lục Dao chỉ có thể nhìn ra tương lai mơ hồ.
Còn bát tự cũng vậy, sửa đổi tuổi tác của mình xuống cũng là bản lĩnh thường dùng của một vài người. Có vài người nhờ sự chỉ điểm của cao nhân mà đổi tên để thay đổi vận thế.
Cho nên lúc này về cơ bản Lục Dao không có cách nào để đưa phán đoán chính xác.
Hạ Thần Phong nhìn thấy dáng vẻ hơi ủ dột của Lục Dao liền nở nụ cười hiếm có, “Còn có chúng tôi mà.”
Lục Dao ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Phong, cô nhìn thấy niềm tin có thể phá được án của anh, “Đúng vậy, các anh chắc chắn có thể làm được.”
Hạ Thần Phong quay người nhìn về hướng phòng nghỉ, “Cô đi nghỉ ngơi trước đi, khi nào đến lượt cô lấy lời khai, sẽ có người gọi cô đến.” Vốn dĩ đây là cảnh quay vào ban đêm, lúc có người báo án cũng xảy ra vào lúc đêm khuya, khi Tạ Điền và Tiểu Viên cầm hộp dụng cụ đến, Lục Dao đã ngồi ở bên cạnh chợp mắt nghỉ ngơi rồi.
Hiện trường có mùi rất tanh, trên bức tường trắng toàn là máu tươi, ảnh hậu An Thiến vốn dĩ hết sức chói lòa trên ti vi bây giờ lại là nguồn gốc của mùi tanh tưởi kia.
Danh sách chương