Mẹ kiếp, sớm biết thế này đã mang theo máy ảnh, hình ảnh phấn khích như vậy thật đáng giá để lưu niệm!  Viên Nhất Kỳ rất hối hận, đặc biệt sau khi nghe thấy âm thanh bất thường bên trong thì lại càng kích động dị thường.

Ba người ghé mắt lại gần hơn, đáng tiếc cái lỗ trên cửa cũng chỉ lớn trên dưới một ngón tay, căn bản không thể nhìn rõ, chỉ có thể sốt ruột trong lòng.

Trương Hân nảy ra một ý tưởng, để nước miếng dính lên toàn bộ bàn tay rồi ấn bàn tay lên trên cửa sổ giấy. Trần Kha và Viên Nhất Kỳ nhìn thấy hành động của Trương Hân thì đều lấy ánh mắt dị thường khâm phục nhìn nàng, thế này cũng hơi quá đi? Ngươi không định hủy hết cửa sổ phòng Thi Vũ đấy chứ? Dù sao thì một bàn tay cũng không khiến nhìn rõ thêm bao nhiêu.

Trương Hân không nhìn ánh mắt của hai người kia, vẻ mặt chờ-lát-nữa-đừng-tranh-xem-với-ta. Viên Nhất Kỳ và Trần Kha tự nhiên sẽ không để Trương Hân thỏa mãn tâm nguyện, thấy nàng đại công cáo thành thì đã sớm quên đi cách vừa có trong lòng, ba người xé giấy thành một đống.

Shit! - Trương Hân thiếu chút nữa bị hai người áp chết, hung hăng trợn mắt nhìn các nàng - Vừa rồi là ai trợn trừng với ta? Vô sỉ!

Bên ngoài có tam cầm thú ầm ĩ trong 'yên lặng', bên trong có hai người đối diện nhau một cách quỷ dị.

Thi Vũ đã sớm nghe thấy động tĩnh của ba người bên ngoài, đáng tiếc nàng cũng không định lật tẩy, dù sao thì Vương Dịch cũng không biết, vậy thì sao không để các nàng tiếp tục hiểu lầm đi? Loại chuyện này không phải tứ cầm thú thường xuyên làm sao? Lần này đến phiên mình tạo trò tiêu khiển cho các nàng.

- Lạc Nhân, ngươi còn không biết tấm lòng của ta sao? - Thi Vũ nhìn chằm chằm Vương Dịch, đầu ngón tay di chuyển một hồi trên thân thể mềm mại không mảnh vải của người kia, ngữ khí câu hồn phách khiến người ta không thể nói nên lời.

Vương Dịch toát mồ hôi hột, cảm thấy cả người bắt đầu nổi da gà, đặc biệt là ngón tay không quy luật kia càng khiến tâm tư nàng ngứa ngáy. Đương nhiên đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là Thi Vũ lại trúng phải gió gì? Chẳng lẽ nàng ta nghĩ chỉ tùy tiện nói vài câu như vậy thì nàng sẽ ngu ngốc mà tin sao?

- Thi Vũ, bỏ cái tay đê tiện của ngươi ra! Đừng có sờ tới sờ lui trên người ta, ta không đảm đương nổi! - Vương Dịch tất nhiên không thể quên chuyện người kia luôn mồm kêu "tỷ tỷ" vừa nãy, hừ, tâm sự cái gì thì đi mà nói với tỷ tỷ ở dưới đất của ngươi ấy, ta đây chịu không nổi!

- Thật sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy Lạc Nhân đang nói dối vậy? Ngươi nghe xem, tim đập thật nhanh! - Thi Vũ đổi ngón tay thành bàn tay, đặt trên ngực trơn bóng của Vương Dịch, vẻ mặt không có hảo ý tiếp tục nói - Hôm nay Lạc Nhân không dùng vải bó ngực, chẳng lẽ là định câu dẫn ta?

- Ta nhổ vào! - Vương Dịch giận đến thiếu chút nữa mất lý trí, ta câu dẫn ngươi? Phì phì!

Vương Dịch ngây thơ không cảm thấy bầu không khí và sự việc đang phát triển theo hướng để Thi Vũ nắm giữ trong lòng bàn tay, còn nàng giờ đang bị Thi Vũ nắm mũi dắt đi không biết gì.

Vương Dịch tuy rằng không nói ra miệng nhưng ở tận sâu trong đáy lòng vẫn luôn cho rằng mình là công quân, nay bị Thi Vũ nói như vậy thì chẳng phải nàng biến thành dụ thụ? Cho nên, hổn hển cũng là ở tình lý bên trong.

Vương Dịch cứ tưởng rằng mình xem nhiều AV như vậy thì cho dù không có kinh nghiệm thì cũng có lượng lớn lý lẽ. Xem hết ngàn bộ AV, trong lòng tự nhiên hư không. Xem hết ngàn bộ bách hợp, bàn tay trắng nõn nà tự nhiên hóa thành kiếm.

"Ta nắm giữ lí lẽ công quân và thủ đoạn, sao có thể ủy khuất bản thân mà đi làm thụ? Tối thiểu thì lần đầu tiên tuyệt đối phải công" - Công Quân Vương nói. Đương nhiên, những lời này nàng chôn sâu ở đáy lòng. Nếu là với lão đại, Kỳ đệ, A Hân, nàng tự nhiên sẽ đổi cách nói, tỷ như là "làm thụ rất hay, ngươi chỉ cần nằm hưởng thụ thì xong" hay "làm thụ rất hay, xúc tiến sự trao đổi chất, hấp thụ đẹp hơn thôi!"

- Lạc Nhân, ngươi không nên học tập phong cách ngạo kiều của Viên Nhất Kỳ, ta sợ nếu ngươi như thế thì ta sẽ càng yêu ngươi hơn! - Nụ cười của Thi Vũ có thể nói là câu hồn, cũng có thể gọi là phủ mị, hoặc là khuynh quốc khuynh thành, quả thực là yêu nghiệt hạ phàm.

Thi Vũ vừa đùa giỡn Vương Dịch vừa lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, không ngoài sở liệu, nàng nghe thấy âm thanh hít thở sâu ở bên ngoài, trong lòng đã sớm cười hết cỡ, quả nhiên rất thú vị! Vương Dịch nhắm mắt lại, bình tĩnh bình tĩnh, ta nhất định phải bình tĩnh. Ngay từ đầu đã lâm vào thế bị động, giờ mà mất ý trí, còn như vậy nữa thì mặt mũi của anh làm sao còn? Không phải chỉ là bị nhìn hết thôi sao? Không sao cả. Không phải chỉ là thiếu chút nữa bị đẩy ngã thôi sao? Không sao cả. Không phải chỉ là bị ngược thôi sao? Ai sợ ai chứ! Nếu sự việc đã phát triển đến cục diện này thì chết cũng không thể đánh mất thể diện của tứ cầm thú chúng ta. Võ công không bằng ngươi nhưng chẳng lẽ mồm mép cũng không bằng ngươi được? Công phu anh tu luyện nhiều năm như vậy ngươi có thể cản được? Nếu ta nhận thua ở đây thì ta còn đâu mặt mũi để đối diện với lão đại, Kỳ đệ, Hân Nhi nữa?

- Ta chỉ muốn ngươi yêu ta nhiều thêm một chút - Một câu này của Vương Dịch trực tiếp khiến ba vị bên ngoài bị sét đánh ngã ngửa, cũng khiến Thi Vũ chấn động một chút.

Con mắt thâm tình, khóe miệng cười nhẹ, thân hình trần chuồng, đây chính là hình ảnh của Vương Dịch hiện ra trước mắt Thi Vũ.

- Vì vậy nên vô luận ngươi muốn ta làm gì thì ta đều sẽ làm - Đương nhiên đây là chuyện không thể, ngươi muốn ta đi chết thì ta tuyệt đối sẽ không đi - Thi Vũ, đời này kiếp này cùng khanh không rời - Ngươi là khanh (thần tử), ta là quân (vua). Ý tứ này chắc mọi người đều hiểu.

Ba người bên ngoài đã bị sét đánh đến ngoài giòn trong mềm, Nhất Nhất, không ngờ ngươi lại có ngày sẽ nói những lời thâm tình như thế? Ngay cả lời thề cũng nói ra! Thật là nhân tài! Vì câu Thi Vũ lên giường mà có thể vô sỉ như vậy. Ba người hiển nhiên quên mất vừa nãy là ai động tay động chân, càng quên chuyện Thi Vũ mới là người bị hạ dược.

Thi Vũ kinh ngạc nhìn Vương Dịch, con ngươi đen tuyền phản chiếu hình ảnh của nàng, nghe những lời của người kia thì nàng lại hoảng hốt dù chỉ trong nháy mắt. Lòng nàng co lại thật chặt, không phân biệt được là vui hay buồn, nhưng hình như có một chút mê hoặc.

- Thượng tà! Ta chỉ mong cùng khanh hiểu nhau, trường mệnh vô tuyệt. Dù núi có mòn, dù sông có cạn, sét đánh trời đông, tuyết rơi giữa hạ, thiên địa làm một, ta mới dám rời khỏi khanh*! - Vương Dịch quyết định lấn chút đường Quỳnh Dao, còn nhớ năm đó Tử Vi và Nhĩ Khang bằng những lời này đã mê mẩn cả một thế hệ thiếu nữ, cẩu huyết đến không gì bằng.

(*Chế từ lời thoại của Hoàn Châu Cách Cách, đã thay từ 'quân' chỉ vua thành 'khanh' chỉ thần.)

Thi Vũ cảm thấy nàng đã không biết nên nói gì, bởi vì nàng không phân biệt nổi lời này là thật hay giả. Hoặc có lẽ vẻ mặt của Vương Dịch đã mê hoặc nàng, hoặc cũng có thể vì các nàng vốn ái muội.

- Thi Vũ, xin ngươi hãy là bảo vật trong lòng bàn tay ta. Bởi vì ta muốn ta và ngươi nắm tay nhau chậm rãi già đi - Vương Dịch thì thầm ca từ - Điều lãng mạn nhất mà ta có thể nghĩ ra, chính là cùng ngươi từ từ trở nên già đi, cùng nhau góp nhặt từng chút niềm vui, để sau này cùng nhau ngồi nhớ lại. Điều lãng mạn nhất mà ta có thể nghĩ ra, chính là cùng ngươi từ từ trở nên già đi, cho đến khi chúng ta già đến nỗi không thể đi đâu được nữa, đến lúc đó ta vẫn coi ngươi như bảo vật trong lòng bàn tay - Sửa lại một chút ca từ vì muốn thích ứng với tình huống hiện tại. Vương Dịch lựa chọn sử dụng phần cao trào trong khúc ca từng phổ biến một thời 'Điều lãng mạn nhất', nhẹ nhàng hát bên tai Thi Vũ.

Ca từ động tình, chất giọng trầm thấp hơi khàn cứ như vậy quanh quẩn ở trong phòng. Không thể không nói, giọng hát của Vương Dịch thật sự thuộc hạng nhất. Mặc dù không thể dư âm không dứt nhưng cũng có thể khiến người ta nghe rồi không quên.

Trước mắt Thi Vũ như thể xuất hiện một hình ảnh: nàng và Vương Dịch dựa lưng vào nhau, cùng nhau từ từ già đi.

======================

Vẫn là 50 vote



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện