Bốn phía trừ bỏ bóng tối thì vẫn là bóng tối. Trong hoàn cảnh im lặng như thế, có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người, đương nhiên đối với Hứa Dương mà nói, nàng còn nghe thấy tiếng tim đập của người nào đó. Tuy rằng nàng ghét võ công nhưng thân làm đối tượng được bồi dưỡng để trở thành môn chủ tương lai của Đường Môn thì sao có thể không tập võ được chứ? Chỉ là Hứa Dương chưa bao giờ để lộ mà thôi.

Có thể giải quyết hòa bình thì sẽ giải quyết hòa bình, không thể giải quyết hòa bình thì tự nhiên sẽ có mấy người Đan Ny giải quyết. Cho nên hình tượng của Hứa Dương trong mắt mọi người vẫn rất ôn hòa. Đương nhiên, có rất nhiều trong đó là biểu hiện giả dối mà nàng tạo ra cho người khác thấy.

Chỉ có điều sau khi gặp Trương Hân thì mọi thứ đều lộn xộn. Lúc nàng làm bộ bình tĩnh sẽ bị Trương Hân gợi lên lửa giận. Giờ này Hứa Dương xem như đã hiểu được tình cảnh của Mộng Dao.

- Sao ngươi lại kéo ta xuống dưới? - Rất im lặng, im lặng đến lộn xộn trong lòng.

Trương Hân còn đang chìm đắm trong chuyện cũ mà ai oán, vẻ mặt luyến tiếc như đứa nhỏ không có được đồ chơi, như sói không vồ được mồi, nhưng nàng nghĩ lại, để nắm bắt được Hứa Dương, hy sinh một chút mặt mũi thì có là gì? Dù sao về sau chắc chắn phải tập ngực lại, đến lúc đó nàng ăn gian thêm một lần nữa là được! Nghĩ như vậy thì trong lòng Trương Hân cũng thư thái hơn nhiều, đương nhiên vẫn có điểm không cam lòng.

- Không thể sinh cùng chỗ, chết cũng muốn cùng huyệt - Trương Hân nói rất kiên định, dù sao ta chết mà cũng kéo theo ngươi được là được.Hứa Dương sửng sốt một chút, nàng thật không ngờ Trương Hân lại trực tiếp nói ra như vậy. Không phải người bình thường sẽ nói rằng, cho dù ta chết thì ngươi cũng phải sống thật tốt sao? Đến tột cùng thì nàng động tâm đối với người như thế nào đây! Nhưng tại sao nàng lại cảm thấy rất an tâm? Có lẽ là do tịch mịch quá lâu rồi!

- Đúng rồi, sao ngươi lại muốn ném ta vào đây? - Trương Hân hỏi rất vô tội - Chẳng lẽ Tiểu Dương Nhi nhà ta sợ bị ta đả động tâm sao?

Hứa Dương nhẹ giọng thở dài một hơi:

- Đến bây giờ ngươi muốn chạy cũng không chạy thoát.

- Ta tuy rằng nhìn qua như người vô tâm vô phế, nhưng ta chưa từng hối hận với quyết định của mình - Trương Hân nhìn một mảng tối đen, bởi vì không thấy gì nên cũng không biết biểu cảm lúc này Hứa Dương như thế nào, cũng tốt, như vậy cũng có lợi cho nàng thổ lộ - Hứa Dương, ta sẽ cho ngươi 'tính phúc' (chỉ hạnh phúc trong sinh hoạt vợ chồng)!

Không thể không cảm tạ sự bác đại tinh thâm của ngôn ngữ, rõ ràng là hai chữ khác nhau mà lại cùng một âm đọc (hai từ hạnh phúc và tính phúc đồng âm).

Vào tai Hứa Dương thì hai chữ này lại thành hạnh phúc, nếu không phải thế thì phỏng chừng nơi này đã trở thành chỗ chôn xương của Trương Hân. Đương nhiên nếu như vậy thì có lẽ câu tiếp theo của Hứa Dương sẽ là: Trương Hân, ta sẽ đốt vàng mã cho ngươi!

Còn lúc này thì Hứa Dương đang cúi đầu tựa hồ như đang tự hỏi, tay phải sờ lên cổ tay trái, một cái vòng tay màu vàng nhạt sáng lên.

- Đưa tay ra đây... - Giọng Hứa Dương có điểm trầm khiến người ta không nghe ra cảm xúc của nàng, nhưng Trương Hân nghe xong thì lập tức vươn tay ra đụng phải cánh tay nhỏ bé mềm mại như không xương của Hứa Dương.

Bởi vì hai người ngồi mặt đối mặt nên dù không nhìn thấy biểu cảm của đối phương nhưng cũng có thể cảm nhận được tiếng hít thở dần trở nên dồn dập của nhau. Một vật mang theo hơi ấm chạm vào cổ tay Trương Hân, sau đó là âm thanh lách cách đeo vào (như tiếng còng số 8 ấy). Âm thanh thanh thúy giống như nhạc chốn thần tiên truyền vào lỗ tai Trương Hân.

Tín vật đính ước! Tín vật đính ước! Tín vật đính ước! Tiểu Dương Nhi cho ta tín vật đính ước!  Trương Hân thiếu chút nữa chảy nước mắt, sờ lên tay, có vẻ cứng, hình như là vòng tay:

- Tiểu Dương Nhi, ngươi chịu nhận ta rồi sao! - Kéo tay Hứa Dương, nửa người đổ đến chỗ nàng, nếu không phải tay Hứa Dương đang để ở vai Trương Hân thì phỏng chừng nàng đã bị Trương Hân áp đảo.

Nhưng mà cái này thật sự chỉ là một cái vòng tay bình thường sao? Cái này thật sự là tín vật đính ước sao? Chậc chậc, chuyện này còn có phải xem xét.

Hứa Dương khẽ hừ một tiếng, ngữ khí có điểm vui sướng khi người gặp họa:

- Ngươi có biết đây là gì không?

- Đương nhiên ta biết, đây không phải là tín vật đính ước sao! - Trương Hân kích động - Được Tiểu Dương Nhi đối đãi như vậy khiến ta rơi lệ đầy mặt! Đúng rồi, cái này đưa cho ngươi! - Lần trước tại quán của 'mây bay' huynh mua trâm gỗ gài tóc nhưng vẫn chưa có cơ hội đưa cho Hứa Dương, giờ vừa đúng lúc.

Nói xong Trương Hân liền lấy ra cây trâm gài tóc kia nhét vào tay Hứa Dương.Thứ hàng hóa một lượng bạc này lại tiện nghi lừa được một núi kim cương, ông trời, ngươi rất thương ta!

Hứa Dương cầm trâm gỗ gài tóc, khóe miệng nàng cong lên trong bóng đêm.

- Tín vật đính ước? Ngươi nói phải thì cho là phải đi - Hứa Dương khó có khi thuận theo lời Trương Hân khiến người nào đó vui sướng không thôi.

Trương Hân: Quả nhiên Hứa Dương đã thừa nhận! Mùa xuân của ta đến rồi!

- Chẳng qua, tên của vật này là...Tỏa Tình Hoàn - Ngữ khí thản nhiên của Hứa Dương ở trong nơi tối đen như mực lại có vẻ tăng thêm âm trầm, như thể có gió lạnh thổi qua người Trương Hân.

Dự cảm không tốt! Rất mãnh liệt rất mãnh liệt!

- Tỏa... Tỏa Tình Hoàn? Haha tên rất hay! - Sau lưng Trương Hân phát lạnh từng đợt.

Hứa Dương nghe ra vẻ run rẩy trong lời nói của Trương Hân thì trong lòng lại đắc ý:

- Đây chính là tác phẩm ta đắc ý nhất! Đừng xem thường nó chỉ là một cái vòng nhỏ, trong đó nuôi dưỡng một vạn trùng Tình do ta lao lực hết sức mới làm được. Ta dùng bản thân mình nuôi dưỡng chúng hai năm, bây giờ khi chúng đã cài lên tay ngươi thì ngoài ta ra, ngươi không thể đụng đến bất cứ ai khác cho đến hết đời. Đương nhiên trừ khi ngươi chết hoặc là ngươi bị chặt đứt tay, nếu không thì cả đời này cũng không thể cởi ra. Nhưng mà tại khoảnh khắc mà tay ngươi đứt khỏi người thì ngươi cũng không thể sống tiếp, khi Tỏa Tình Hoàn mất đi hơi ấm của cơ thể người thì trùng Tình sẽ chết đi trong nháy mắt, sau đó sẽ hóa thành châm bay đầy trời, trong vòng một thước tuyệt đối không có người sống sót!

Thật độc! Nọc độc rắn Lục và châm độc của ong Vò Vẽ cũng không độc bằng lòng dạ đàn bà!

Trương Hân không biết nên cười hay nên khóc, chiếu theo ý lời nói của Hứa Dương thì thứ này có thể xem như tín vật đính ước, nhưng ý nghĩa nặng hơn là gì? Đây là lời cảnh cáo vô cùng rõ ràng! Đời này chỉ có thể cùng một mình Ly Tuyệt OOXX, nếu nàng hồng hạnh ra tường thì phỏng chừng kết quả sẽ là bị một vạn châm bắn vào người chết đi chết lại, còn về đối tượng gian díu thì chắc cũng cùng chung kết cục.

Không thể không nói Tỏa Tình Hoàn này quả thực là vật nhỏ độc nhất thiên hạ!

- Thế nào, ngươi thích không? - Lời này của Hứa Dương đã là lời trêu chọc rõ ràng, không phải ngươi nói không thể sinh cùng chỗ thì chết cũng muốn cùng huyệt sao, ngươi đã thâm tình như vậy thì ta sao có thể xem nhẹ tấm chân tình của ngươi đây?

Trương Hân sờ vào Tỏa Tình Hoàn trên cổ tay, trăm loại cảm khái xuất hiện trong đầu:

- Ta... ta rất thích! Ta thật sự thích, Tiểu Dương Nhi nhà ta đối xử với ta thật sự quá tốt! - Cuối cùng bất chấp hết, thừa dịp lúc Hứa Dương đang đắc ý liền ôm cổ và thắt lưng của nàng, nước mắt giàn giụa.

Nếu ta không tranh thủ một chút thì không thể nâng dậy nổi tinh thần! Cả đời cứ như vậy thôi... Hoa thơm cỏ lạ, anh đi rồi không cần nhớ nhung anh, bởi vì anh cũng là bất đắc dĩ! Nhưng mà ta rất thương tâm híc! Ta còn muốn đi đùa giỡn muội muội nữa! - Trương Hân.

Lần này Hứa Dương cũng không đẩy nàng ra, nếu đã quyết định là nàng thì ngẫu nhiên cho nàng chút ngọt ngào cũng là điều nên làm. Huống chi đã đeo Tỏa Tình Hoàn thì trừ bỏ mình, đừng mong có người khác.

- Khi nào thì chúng ta ra ngoài? - Nếu đã thành sự thật thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ai oán mà chấp nhận.

- Nếu có thể ra ngoài thì ta còn ở chỗ này cùng ngươi làm gì? - Hứa Dương đầy vẻ xem thường - Chờ Tiểu Lục đến là có thể ra ngoài.

- Khi nào thì Tiểu Lục đến? - Trương Hân dùng đầu cọ vào ngực Hứa Dương, hô, kỳ thật như vậy cũng không tồi!

- Chuyện này...chắc là sáng ngày mai? - Này, ngươi đừng cọ vào ta như chó thế!

Vì vậy tại một nơi tối đen như mực, Trương Hân đã bị Hứa Dương muội muội xác định như vậy. Đương nhiên, về phần Tiểu Lục khi nào đến thì... Chuyện này, thật khó mà nói được! Dù sao thì chắc chắn sẽ không sớm như vậy!

Vì sao?

Khà khà, không thể nói cùng người ngoài được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện